Phần 15
Sáng nay là ngày nghỉ nên tôi không phải lọ mọ dậy đi bán hàng, nhưng vẫn dậy sớm để xem mẹ đã đỡ chưa. Vào trong phòng thấy mẹ đang nằm nhưng đã tỉnh dậy. Tôi hỏi:
Tôi: Mẹ thấy trong người thế nào rồi?
Mẹ: Mẹ thấy đỡ hơn nhiều rồi. Đêm qua nằm ngủ không còn lạnh nữa, nóng toát hết mồ hôi.
Tôi: Có cần thay quần áo khác mặc cho nhẹ người không?
Mẹ: Để tí nữa mẹ đi lau người rồi thay luôn thể. Người hơi mỏi.
Tôi: Mẹ nằm xuống con đấm lưng cho!
Mẹ: Mẹ đói quá mà mồm đắng không muốn ăn.
Tôi: Đấm lưng xong con đi nấu phở. Ăn phở nóng toát mồ ra mới nhanh khỏi ốm.
Đấm lưng cho mẹ khoảng 15p thì tôi đi ninh xương để nấu phở. Nghĩ đến món phở, tôi nghĩ đến Frank, nó bảo rất thích phở và nem nên tôi gọi điện cho nó bảo nó vừa qua chơi vừa thưởng thức món yêu thích do tôi đạo diễn.
Khoảng nửa tiếng sau thì Frank đã xuất hiện với bộ dạng trông rất khỏe khoắn. Nhìn bề ngoài với chiếc quần sooc bò dài đến đầu gối và chiếc áo phông màu mè, chắc chẳng ai nghĩ là anh đang nghiên cứu ở bậc tiến sĩ. Thấy bọn tôi ngồi ngoài nói chuyện vui đùa, mẹ ở trong chắc buồn quá nên bà cũng mò ra ngồi hóng cho vui.
Frank: Bà đã khỏe chưa?
Mẹ: Tao cũng đã đỡ nhiều rồi. Cám ơn mày đã mua thuốc và mang đến cho tao nhé.
Frank: Có gì đâu mà cám ơn. Bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường mà.
Mẹ: Mày thật là tốt. David nhà tao may mắn có được người bạn như mày.
Frank: Tôi cũng may mắn có những người bạn VN tốt bụng như bà và David. Thấy David bảo bà nấu ăn rất giỏi. Hôm nay tôi được thưởng thức món phở rồi, hôm nào hy vọng có thể được thưởng thức món nem rán được không?
Mẹ: Sao lại không được. Mấy hôm nữa tao khỏe thì tao sẽ làm món đó và sẽ bảo David gọi mày đến nhé.
Hôm đó ba người rất vui vẻ ăn uống, mẹ thấy vui nên cũng ăn được gần hết bát rồi lại vô trong đi nằm. Đến tối Frank lại gọi cho tôi rủ đi uống bia, nhưng lần này tôi không dám uống nhiều, chỉ uống vừa tầm rồi đi về để mai đi bán hàng. Sáng đang ngủ thì mẹ đã gọi tôi dậy:
Mẹ: Dậy con ơi!
Tôi: Mẹ vừa gội đầu à?
Mẹ: Uh, mẹ thấy khỏi rồi. Dậy sớm lau người và gội cái đầu cho nhẹ người. Thấy thoải mái hẳn ra.
Tôi: Mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, để con đi bán hàng một mình cũng được.
Mẹ: Thôi mẹ ở nhà vừa buồn vừa thấy mệt hơn ý. Hôm nay trời cũng hơi nắng tạnh mưa rồi nên ra ngoài cho thoáng.
Tôi: Nếu ra mà về lại ốm thì đừng gọi con nhé.
Mẹ: Hihi… có mỗi con zai yêu quí bên cạnh không gọi thì còn gọi ai nữa. Mà con zai mẹ cũng biết cách chăm sóc người ốm ghê.
Đang định trở vờ nhăn nhó nhưng thấy mẹ khen và còn hôn lên má một cái làm tôi sướng nhe răng cười khì khì. Thế là hai mẹ con lại như mọi hôm lên đường cho công việc kiếm tiền.
Ba ngày sau thì tất nhiên mẹ đã khỏi ốm hẳn, hai mẹ con cũng nói chuyện vui vẻ lại bình thường, nhưng có mỗi điều những chuyện tế nhị thì tôi vẫn chưa dám hé răng. Chắc tôi phải chờ thêm một thời gian nữa.
Buổi chiều Frank qua cửa hàng chơi và mua ít đồ, thấy Frank mẹ vui vẻ nói chuyện lắm. Mẹ bảo Frank:
Mẹ: Hay tối nay làm nem ăn nhỉ? Frank tối nay có bận gì không? Nếu không bận đến nhà tao ăn nem.
Frank: Có bận thì tao cũng sẽ hủy. Mấy giờ để tao qua?
Mẹ: Hay bây giờ tao lái xe về trước để chuẩn bị và dọn qua nhà cửa. Khoảng 5h mày qua đón David về được không?
Frank: Bà cứ về đi! Tôi ở đây chơi với David rồi hai người về cùng nhau luôn cũng được.
Mẹ: Ok, thế thì hay quá.
Khi tôi với Frank về đến nhà, mở cửa ra khi mùi nem rán thơm phức đã bay vô mũi. Nhà cửa cũng đã gọn gàng sạch sẽ, mẹ cũng mặc cái váy trông vừa đẹp vừa trẻ. Tôi vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngắm mẹ mà tim cũng xốn xang. Đến tôi còn như vậy thì thằng Frank cũng thế thôi. Nó vừa ăn vừa uống bia với tôi, nhưng hôm nay nó lại thích nói chuyện với mẹ hơn là với tôi.
Frank luôn mồm khen mẹ nấu ngon, lại còn nịnh mẹ là chưa bao giờ được ăn nem ngon như lần này. Hôm nay tôi cũng bất ngờ vì thấy Frank cũng khéo mồm, hắn cũng khen mẹ tôi xinh đẹp và trẻ như mới 30 tuổi. Mẹ tôi thì thích nghe người khác khen, nên thấy Frank khen mà chỉ cười sướng chứ cũng chẳng biết là nó có nịnh hót không.
Đến 8h30 mọi người ăn xong rồi, nhưng chắc Frank còn luyến tiếc, muốn ở lại để ngắm mẹ hay sao mà nó còn rủ tôi uống bia tiếp đến tận 10h mới chịu về… đấy là do tôi đuổi khéo nó mới nhấc mông lên để về. Khi Frank về, tôi hỏi mẹ:
Tôi: Mẹ thấy Frank bạn con thế nào?
Mẹ: Nó cũng hay. Mẹ thấy nó vui vẻ và thân thiện.
Tôi: Cái đấy thì con biết rồi. Con hỏi cái khác cơ?
Mẹ: Cái khác là cái gì?
Tôi: Hôm nay mẹ không thấy biểu hiện của Frank khác mọi hôm à?
Mẹ: Biểu hiện gì? Sao mẹ không thấy? Chỉ thấy nó nói và cười suốt chứ có thấy gì nữa đâu.
Tôi: Mẹ thấy nó khen mà cứ cười típ mắt vào thì còn thấy được gì nữa. Mẹ không thấy là nó chắc thích mẹ lắm đấy? Con nhìn là biết ngay.
Mẹ: Vớ vẩn. Anh cứ suy nghĩ lung tung.
Tôi: Vớ vẩn gì? Mẹ không thấy nếu con không đuổi khéo thì chắc nó ngồi đây đến sáng mất. Chắc thích mẹ quá nên không muốn về ấy mà.
Mẹ: Cứ cho là nó có thích đi, nhưng có ai cho đâu mà con phải lo.
Tôi: Con thì có gì phải lo đâu. Con chỉ nói là nó chắc thích mẹ đấy, còn mẹ thì sao? Có thích nó không để con làm mối… hehe… Gọi là chống vật!
Mẹ: Nghĩ vớ vẩn vừa thôi. Thôi đi tắm đi mà đi ngủ. Mai lại không dậy được bây giờ.
Tôi: Vâng. À mà mấy hôm nữa sinh nhật mẹ rồi đấy. Có tổ chức gì không hả mẹ?
Mẹ: Mẹ định bảo dì xuống đây chơi nhưng dì bận không đi được. Chắc chẳng tổ chức gì đâu. Thích thì hai mẹ con làm món gì đấy ăn là được mà.
Tôi: Thế mấy hôm nay mẹ có chát chít gì với Dũng không?
Mẹ: Hôm qua có nói chuyện một lúc.
Tôi: Tình hình đến đâu rồi? Người tình bé nhỏ bao giờ xuống thăm mẹ?
Mẹ: Tình cái đầu con ý. Có gì đâu mà tình. Hôm qua nó mới khai ra là trước nó sống bên Balan, nhưng bị đứt giấy tờ và phải chạy sang Đức.
Tôi: Thế ông ấy đang sống chui hả mẹ?
Mẹ: Uh, thì làm gì có giấy tờ đâu. Đi đâu ra ngoài toàn phải mượn hộ chiếu của thằng ở cùng nhà. Thấy nó bảo đang chạy 1 bộ giấy tờ bên này nhưng không biết có được không. Nó nói muốn xuống đây lắm nhưng đi xa sợ công an bắt được. Mà mẹ cũng chẳng thiết tha lắm nên bảo nó là nếu vậy thì đừng đi, nguy hiểm. Chẳng may có chuyện gì xảy ra lại đổ tại mình.
Hôm qua lấy danh Dũng chát với mẹ và tôi đã nghĩ ra cách để chấm dứt, thỉnh thoảng nếu buồn thì chát tí với mẹ cho vui. Cái cớ này đảm bảo không bao giờ Dũng sẽ xuất hiện trước mặt mẹ được, nhưng vẫn có thể giúp tôi chát chít và moi được những tâm sự thầm kín của mẹ.
Chiều hôm sau Frank lại xuất hiện ở cửa hàng, vẫn thái độ niềm nở tươi cười với mọi người. Hôm nay anh chàng tây này còn lăng xăng giúp bán hàng. Tôi chỉ mỉm cười vì biết Frank đã kết mẹ tôi lắm rồi nhưng không dám nói ra. Trước khi về Frank hẹn tôi 8h qua đón đi uống bia. Từ ngày quen Frank, tôi cũng có cơ hội đi ra ngoài uống bia nhiều hơn.
Đúng 8h Frank đã qua đón tôi, mới ăn cơm xong vẫn còn no nên tôi chỉ uống được 1 cốc rồi chuyển sang uống rượu. Trong khi ngồi uống, có đôi lần Frank nhắc tới mẹ, khen mày có bà mẹ xinh đẹp và quyến rũ này nọ. Thấy Frank không dám nói ra là đã thích mẹ nên tôi đã chủ động gợi ý:
Tôi: Này Frank! Mày thấy mẹ tao có xinh không?
Frank: Mày không có mắt à? Mẹ mày xinh như thế mà còn phải hỏi. Bà rất trẻ so với tuổi.
Tôi: Xinh như thế mà gần năm nay bà ấy vẫn chưa có người đàn ông nào đấy.
Frank: Thật á? Tao không tin. Chẳng nhẽ đàn ông chết hết rồi à?
Tôi: Có lẽ vậy. Tao hỏi cái này, mày trả lời thật lòng nhé? Đừng ngại gì cả!
Frank: Mày hỏi đi! Bạn bè mà mày nói có vẻ khách sáo thế.
Tôi: Mày có thích mẹ tao không? Chắc có đúng không?
Frank hơi bất ngờ và bỡ ngỡ bởi câu hỏi của tôi, nhưng được cái tây không xấu hổ hay ngại ngùng như người Vn. Frank hớp hết li rượu đặt xuống bàn rồi nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời:
Frank: Uh, tao thấy tao thích mẹ mày thật. Cô ấy có vẻ đẹp Á đông rất quyến rũ. Ngay từ hôm đầu gặp, mặc dù khuôn mặt nhợt nhạt vì ốm nhưng vẫn cuốn hút và ấn tượng với tao. Tao xin lỗi, mày đừng giận tao nhé.
Tôi: Có gì đâu mà giận mày. Đấy là việc tình cảm mà. Tao nói cho mày biết điều này nhưng mày đừng nói với ai nhé?
Frank: Mày cứ tin ở tao.
Tôi: Mày có biết là mẹ tao gần một năm nay cũng cô đơn lắm. Mày biết là 1 năm không có đàn ông thì chuyện kia thiếu thốn lắm phải không.
Frank: Uh, tao hiểu. Thế mày muốn gì?
Tôi: Tao chỉ muốn giúp mẹ tao được sung sướng và luôn mỉm cười.
Frank: Sao mày lại nói chuyện đó với tao? Tao làm sao giúp được?
Tôi: Mày vừa nói là thích bà ấy xong mà lại bảo không giúp được. Mày đừng nói là mày không muốn sex với bà ấy nhé.
Frank: Tao thì tất nhiên tao muốn rồi, nhưng cái khó là bà ấy có muốn hay không thôi.
Tôi: Thì tất cả là ở mày. Mày phải tán. Cái quan trọng là mày đã có sự ủng hộ của tao rồi.
Frank: Được rồi để tao thử xem. Bao giờ tao được qua nhà mày chơi?
Tôi: Mấy hôm nữa là sinh nhật bà ấy rồi đấy. Mày phải chuẩn bị món quà nho nhỏ để tặng. Hôm đấy tao sẽ gạ mẹ cùng uống cho vui. Mày cố gắng ngồi cạnh và thể hiện tình cảm nhé.
Frank: Uh, tao biết rồi.
Tôi: Tao sẽ chở vờ say rượu và vào trong nằm trước. Mày ở ngoài tha hồ thể hiện nhé.
Frank: Nhưng tao vẫn sợ bà ấy từ chối.
Tôi: Thì phải thử mới biết được chứ.
Frank: Ok, tao sẽ làm như mày bảo.
Trước hôm đến sinh nhật, khi đang ngồi ăn cơm tôi nói với mẹ:
Tôi: Hôm nọ đi uống bia với Frank, con với nó có nói chuyện rồi đấy mẹ à.
Mẹ: Chuyện gì?
Tôi: Con có hỏi thẳng và Frank đã thừa nhận là thích mẹ lắm.
Mẹ: Con có bị điên không mà lôi chuyện đó ra nói với nhau.
Tôi: Thì để biết là xem nó có thích mẹ thật không mà.
Mẹ: Nó thích thì làm sao? Có liên quan gì đến mẹ?
Tôi: Thì con chỉ muốn nói cho mẹ biết là nó thích mẹ đấy. Nếu mẹ muốn có người giải sầu thì mẹ chỉ cần gật đầu là có người ngay.
Mẹ: Tôi mà gật đầu dễ thế thì có mà khối thằng đứng xếp hàng ngoài cửa nhé. Con cứ làm như mẹ mình khát tình lắm.
Tôi: Con thấy mẹ cũng thích nói chuyện với nó lắm mà. Thế mẹ không có cảm tình gì à?
Mẹ: Không.
Tôi: Con định mai sinh nhật mẹ bảo nó đến ăn cho vui. Có mỗi hai mẹ con sợ hơi buồn.
Mẹ: Tùy con thôi.
Mẹ đứng dậy không ăn nữa, sau khi dọn dẹp tắm rửa xong thì bà lại chui vào thế giới riêng với chiếc laptop. Tôi nhắn tin với Frank 1 lúc và bảo nó mai cứ đến.
Sau khi nói chuyện với Frank xong thì tôi mở yahoo vào nick súng thừa đạn, thấy mẹ đang online tôi liền nhắn:
Dũng: Halo chị yêu. Đã cơm nước rồi à?
Mẹ: Uh, chị vừa ăn xong.
Dũng: Mấy hôm nay có chuyện gì hot không kể cho em nghe đi. Toàn em kể là chính.
Mẹ: Làm gì có chuyện nào hót đâu mà kể.
Dũng: Xinh đẹp như chị mà không có anh nào để ý đến tán à?
Mẹ: Ở đây có gặp người VN nào đâu. Nếu gặp có khi chị tán người ta ấy chứ. Hihi…
Dũng: Chẳng bù chỗ em đi đường nhiều khi muốn tránh người Việt mà cũng không được.
Mẹ: Hihi… chỗ em thì nhiều người Việt rồi. Thế đã quen được thêm chị nào chưa?
Dũng: Có ai nữa đâu. Đợt này em lại thích tây, nhưng tiếng đức kém quá chẳng tán được em nào. Đang xem cưa cẩm em tây nào đấy để cưới. Đỡ phải mất tiền lo giấy tờ.
Mẹ: Cách đấy hay đó.
Dũng: Mà chỗ chị không có người VN sao chị không kiếm chàng tây nào đó? Tây thích gái VN bỏ sừ ấy chứ.
Mẹ: Chị ngại lắm. Nhưng đã thấy thằng nào đến tán đâu?
Dũng: Vậy à? Buồn cho chị yêu của em quá nhỉ! Âm dương không điều hòa là nhanh già lắm đấy.
Mẹ: Hihi… Già rồi còn gì nữa. À mấy hôm nay cũng có 1 thằng thích chị.
Dũng: Tây hay ta?
Mẹ: Làm gì có ta nào ở đây.
Dũng: Trẻ hay già hả chị? Trông bắt mắt không?
Mẹ: Trẻ, trông cũng bảnh trai, cao ráo, nói chuyện có duyên, thích đồ ăn và thích gái VN.
Dũng: Chuẩn thế còn gì nữa mà không chiến! Chị thích nó không?
Mẹ: Cũng hơi hơi thôi, nhưng không hẳn là thích theo kiểu yêu đương.
Dũng: Bây giờ là giải quyết cái bí bách mấy tháng đang bị đói ấy chứ.
Mẹ: Nhưng thấy hơi ngại.
Dũng: Chết đói lại còn ngại. Em là em ủng hộ chị yêu của em đấy. Không hưởng thụ mai kia đầu 5 đầu 6 thì cái ham muốn cũng hết rồi.
Mẹ: Mai sinh nhật chị nó cũng đến. Không biết thế nào?
Dũng: Chúc mừng sinh nhật chị yêu của em nhé. Tiếc quá em không xuống góp vui được. Nếu nó không có biểu hiện gì thì thôi. Còn nếu nó có biểu hiện thì chị cứ nhích. Với bọn tây chúng nó coi sex là chuyện bình thường, không phải kiểu xấu hổ ngại ngùng như VN đâu.
Mẹ: Thôi để mai tính sau.
Dũng: Hehe… hy vọng mai có chuyện hot để nghe. Mai chị phải kể cho em đấy nhé.
Mẹ: Mai là sinh nhật, ngày kia mới kể được chứ. Đồ hâm!
Dũng: Uh nhỉ. Tại hóng quá nên quên. Thôi chị làm gì thì làm đi nhé. Em đi tắm cái đã.