Phần 65
Ngày hôm sau đến lượt Thủy chăm bố chồng.
Cả ngày quanh quẩn trong viện chỉ có hai bố con, ông Tình và Thủy nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Thủy có đề cập đến chuyện bố định đi bước nữa, cô nói rằng bản thân cô không phản đối, cũng mong bố có được chỗ dựa tinh thần lúc tuổi về già, cô cũng nói với bố là sẽ nói chuyện với Lưu để anh thay đổi quan điểm.
Rồi khi đêm tối xuống, khi không gian tĩnh mịch bủa vây cũng là lúc mà nhục dục con người mới lòi ra. Thủy trằn trọc trên giường gấp mà hôm qua Vân nằm có một lúc, còn cả đêm cô nằm cùng bố. Nghe tiếng bố trở mình, tiếng thở dài, Thủy biết bố vẫn còn thức. Cô từ dưới nói vọng lên:
– Bố không ngủ được ạ?
Hôm qua thì vì lo lắng nhiều chuyện mà không ngủ được, hôm nay ông Tình cũng thế nhưng nguyên nhân thì không giống hôm qua. Thủy rất đặc biệt với ông, ông có ham muốn phát sinh, muốn được đụ cô con dâu này thêm một cái cho thỏa, chỉ tội là ngại không dám mở lời. Mà có lẽ Thủy cũng muốn, nhưng cô không dám chủ động gợi ý vì bố đang bệnh. Thủy khác với Vân là ở chỗ đó. Vân sẵn sàng chủ động nằm lên giường cạnh bố, sờ buồi bố, biết buồi bố cửng là cô làm tới ngay.
– Uh, có lẽ ngày ngủ nhiều rồi nên giờ khó ngủ. Con cũng chưa ngủ à?
Thủy trở mình nằm nghiêng, vú quay về phía giường của bố:
– Con bị lạ giường thành ra cũng không ngủ được bố ạ.
Thấy con dâu cũng không ngủ được giống mình, lý do đưa ra cũng mờ mịt không rõ ràng, ông Tình đoán hay là con dâu cũng đang nứng, đang thèm địt giống mình. Đoán thì đoán vậy, nhưng ông không nói ra miệng:
– Nếu không ngủ được thì bố con mình nói chuyện đi.
– Vâng ạ, con cũng muốn nói chuyện cho nhanh hết đêm nhưng sợ bố ngủ rồi nên không dám.
– Vậy con ra bật điện lên đi.
Thủy lồm cồm bò dậy ra bật điện, ánh đèn sáng trưng để ông Tình nhìn rõ con dâu, tóc không buộc làm nó bật tung ra phủ kín nửa tấm lưng, gần một nửa xòa ra đằng trước ngực qua vai, trông Thủy lúc này thật đẹp, thật nữ tính, dịu dàng. Định đi lại giường mình thì ông Tình đập đập vào phần giường thừa của mình:
– Ngồi lên đây đi con.
Thủy cũng không ngần ngại gì, bố và cô đã không còn khoảng cách giữa bố chồng và nàng dâu, ở một góc độ nào đó, một thời điểm nào đó thì hai người đã là người tình của nhau. Bố đã đem lại cho cô cuộc sống tình dục như ngày hôm nay, cũng chính bố đã mang lại cho cô cảm giác cực khoái đỉnh điểm của tình dục. Cô đã ngất đi một cách cực kỳ man dại dưới những cú địt của bố, có lẽ khoảnh khắc ấy sẽ theo cô suốt cuộc đời.
Đặt mông mình lên giường, khẽ chạm vào một bên đùi bố, Thủy tự cho phép mình đặt tay lên bố mà khẽ bóp bóp kiểu người khỏe xoa bóp cho người bệnh, nhưng thực sự mà nói, đó là nhu cầu được chạm vào bố, nhu cầu của một người con gái chạm vào người con trai, để tìm kiếm hơi ấm, hoặc là để tìm kiếm sự giao thoa giữa hai tâm hồn. Thủy hỏi câu chẳng ăn nhập gì:
– Bố thấy khỏe nhiều lên chưa?
Ông Tình cố ý bảo con dâu bật điện, đêm qua không như vậy, Vân nó địt ông trong ánh sáng mờ của đèn ngủ. Nhưng với Thủy thì khác, ông muốn ánh điện sáng trưng để ông được nhìn cho rõ Thủy. Thủy trẻ hơn Vân, khuôn mặt có cái gì đó cuốn hút hơn Vân. Thân hình thì hai chị em như nhau mỗi người một vẻ đều đẹp cả.
– Bố khỏe nhiều rồi, xuất viện được rồi. Con yên tâm.
– Vâng ạ, bố ốm chúng con lo cho bố lắm.
Nói xong Vân lại miệt mài bóp người cho bố, cô chuyển từ tay bên này sang tay bên kia, khi với sang, bầu vú cô khẽ chạm vào bụng bố, cái chạm nhẹ vậy thôi nhưng nó như một tia lửa nhỏ châm vào thùng xăng. Dương vật ông Tình từ từ từng chút một đội lên quần.
– Có gì mà lo, bố biết sức mình vẫn còn tốt mà. À Vân này, chuyện… vợ chồng con thế nào rồi?
Ông Tình lái câu chuyện theo một hướng khác, khá đột ngột nhưng là cần thiết. Vân trả lời, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt chơm chớp lén nhìn về phía háng bố:
– Tốt lắm rồi bố ạ, anh Lưu thay đổi chóng mặt luôn. Con không ngờ chỉ một buổi trị liệu mà cô Oanh lột xác được chồng con. Khi nào bố gặp cô Oanh nhớ cho vợ chồng con gửi lời cảm ơn ạ.
Được đà, ông đi sâu hơn nữa vào vấn đề:
– “Tốt thế nào? Nói cho bố nghe”, vừa nói ông Tình vừa đặt tay mình lên đùi Thủy, vẫn còn một lớp quần nhưng ông cảm nhận rất rõ sự mịn màng của da thịt.
Vú gần như chạm vào bụng bố, Vân còn cố tình động động để bầu vú được mát xa, cô ấp úng giải thích cho bố nghe:
– Anh ấy… bây giờ không còn như xưa nữa. Cũng biết chiều chuộng con, biết… dạo đầu… rồi… còn… làm nhiều kiểu nữa. Bây giờ bố biết không? Ngày nào cũng phải… ấy ấy… con một lần. Có hôm vừa đi làm về… đã… tụt quần con xuống rồi… chọc vào… ngay trong bếp. Nói chung là… con thực sự rất hạnh phúc bố ạ.
Hai má Thủy ửng đỏ nhìn chỉ muốn cắn một phát, ông Tình dịch tay mình về phía háng con, ông gần như chạm nhẹ vào mu lồn:
– Nó… có bằng… bố không?
Thủy tủm tỉm cười vì sự so sánh hết sức dục tình của bố, cô hơi dạng hai đầu gối ra để mở rộng háng, cô muốn bố chạm vào đó một cách thực sự:
– Anh ấy… chưa bằng một nửa bố. Nhưng như thế là con mừng lắm rồi. À bố ơi, con… con…
Ăn có mời, làm có khiến, thấy con dâu dang rộng háng ra, ông Tình chộp vào luôn, chọc một ngón tay vào vị trí lỗ lồn, vẫn còn quần không chui vào trong được nhưng ông thấy đầu ngón tay mình ướt đẫm:
– Con làm sao?
Xuýt chút nữa thì rên to vì cú chọc tay của bố, Thủy hơi dịch ngực xuống bên dưới, bầu vú cô chạm vào buồi bố, nó ấm nóng cứng cáp làm cô tê rần:
– Con… có thai rồi… Nếu tính ngày thì trùng với hôm… con khám bệnh… Không biết có phải là…
Ông Tình nhấc đầu con dâu lên nhìn vào mặt mình, trong mắt Thủy không có sự sợ sệt hay hối hận nào, chỉ có ánh mắt rũ rượi mời gọi, ông lắc đầu:
– Là của Lưu… Hôm đấy, lúc con… ngất… Bố… rút ra luôn, chưa… xuất tinh.
Thủy không biết chuyện này, cô ngất đi rồi khi tỉnh lại đã thấy mình mặc quần áo vào đầy đủ, không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo lúc cô ngất. Về nhà kiểm tra lồn thì không thấy có tinh trùng phòi ra, nhưng lại nghĩ bố chọc hẳn vào trong tử cung thì chuyện không còn tinh trùng rỉ ra cũng là bình thường, đêm đó Lưu cũng xuất tinh vào lồn cô, nên chuyện ai là bố đứa trẻ cô không có đáp án. Nay nghe bố nói vậy, cô cũng chẳng buồn, cũng chẳng vui vì cô xác định rồi, của ai cũng được hết.
– Vậy mà con cứ tưởng… Tối hôm ấy, anh Lưu cũng… xuất vào trong. Hì hì hì.
Kéo con nằm xuống cạnh mình, ông Tình vòng tay sang đặt lên cái mông căng tròn của Thủy, vải mềm đủ để ông cảm nhận:
– Thế chửa có nghén gì không?
Thủy thụt tay mình vào người bố, cô lần mò lên sờ cái đầu tí bé xíu của bố mà nghịch ngợm:
– Con không nghén chua, không nghén ngọt bố ạ, con chỉ nghén mỗi… địt.
– Thật sao? Nghén thế nào?
– “Con chỉ thèm được địt thôi, lúc nào cũng muốn địt bố ạ”, Thủy mò xuống quần bố rồi chui hẳn tay vào trong quần mà chạm vào cái buồi nóng hôi hổi như một củ khoai lang vừa nướng xong.
Cũng không phải dạng vừa, ông Tình đáp lại bằng cách lần qua cạp quần chun của Thủy rồi xoa trực tiếp vào mông, ông thủ thỉ bên tai con, vừa nói vừa thổi hơi:
– Thế giờ này có nghén không?
Dạng rộng hai chân ra để tay bố từ đằng sau mông lần ra đằng trước chạm vào lồn, cô gật đầu:
– Con có… bố… địt con đi.
La là lá la, la là lá la.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Rồi cuối cùng cũng đến ngày ông Tình ra viện, buổi trưa hôm đó, tất cả 4 người con cùng ở trong bệnh viện để làm thủ tục cho bố xuất viện. Sau khi xong xuôi thì cả 5 người đứng đứng ở cổng bệnh viện, Phong lên tiếng:
– Bố về nhà con. Từ giờ bố về sống với vợ chồng con.
Lưu cướp lời anh:
– Không, bố về nhà với vợ chồng con. Dù gì đó là ngôi nhà mà bố gắn bó cả đời, bố về với vợ chồng con là đúng. Anh Phong, để bố ở nhà em đi.
Vân và Thủy đứng cạnh cũng thêm vào, cả hai cô đều muốn bố ở nhà mình, còn tại sao muốn thì chỉ có ông trời biết.
Mãi một lúc sau ông Tình mới nói, ông nói rất nhẹ đúng như người vừa mới ốm dậy:
– Các anh không phải tranh cãi, tôi đã có quyết định của mình. Tôi không về nhà ai hết. Các anh chị cứ về đi. Thỉnh thoảng tôi về chơi thăm các cháu là được.
Phong định nói gì đó thì bị Vân bám chặt vào tay lay lay như muốn ngăn lại, nhưng Phong vẫn nói:
– Bố, có phải bố vẫn muốn quay lại với cô Oanh không?
Vân nghe thấy chồng nói thì cô cáu:
– Anh Phong, có phải anh muốn bố quay trở lại bệnh viện không?
Ông Tình xua tay như để trấn an Vân, rằng ông không thể bị tăng xông lần nữa, ông rất bình tĩnh, mà đây cũng là lúc ông muốn nói chuyện thẳng thắn với các con:
– Không sao Vân, cứ để nó nói.
Phong thấy bố bình tĩnh rồi, anh nói:
– Bố cho phép rồi con xin nói. Mấy hôm nay con và chú Lưu cũng đã nói về chuyện này. Chúng con tính đi tính lại vẫn là không đồng ý bố với cô Oanh, con biết cô ấy là người tốt, lại vừa mới cứu mạng bố. Nhưng chuyện gì đi chuyện đó, bố làm bạn bè với cô ấy thì chúng con không cản, nhưng để làm mẹ kế của chúng con thì không được bố ạ. Còn họ hàng người thân, bà con hàng xóm, người ta dị nghị nói chúng con không chăm được bố để bố phải đi nhờ người khác chăm. Bố nghĩ cho chúng con mà suy nghĩ lại đi bố.
Lưu ở bên cạnh gật gù đồng ý với anh, còn Vân thì và Thủy thì lắc đầu, đàn ông thật là bảo thủ.
Ông Tình nghe xong thì ôn tồn:
– Ý của các anh tôi đã hiểu. Tôi không còn gì để nói với các anh cả. Vì sao các anh biết không? Vì các anh không hiểu gì cả, hoặc các anh cố tình không hiểu. Các anh nghĩ là tôi già rồi, chỉ cần cho tôi một chỗ ở, tôi ăn gì thì các anh nấu, tôi mặc gì các anh mua, thế là đủ phải không? Hà hà hà! Các anh nhầm rồi, cái tôi cần nhất không phải là những thứ đó. Cái người già chúng tôi cần nhất đấy là gì các anh biết không? LÀ ĐƯỢC NÓI CHUYỆN.
Cả đám con mở tròn con mắt ra nhìn bố, những điều bố nói chúng hiện chưa hiểu gì, bởi chúng còn quá trẻ, ông Tình nói tiếp:
– Các anh nói chuyện với tôi nhiều nhất được mấy câu? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chưa quá 3 câu bao giờ. Tôi toàn phải nói chuyện một mình, hoặc nói chuyện với mấy đứa cháu nội. Tôi cô đơn lắm, tôi buồn lắm các anh có biết không? Tôi muốn đi bước nữa, đúng, tôi sẽ đi bước nữa bất kể các anh có đồng ý hay không. Điều tôi làm không vi phạm đạo đức, không trái với pháp luật. Tôi đi bước nữa không phải vì tiền, không phải vì tình như cái đầu thiển cận của các anh đang nghĩ đâu. Chỉ là tôi cần một người bạn cùng tôi chia sẻ niềm vui nỗi buồn lúc tuổi già. Đơn giản chỉ thế thôi.
Nói xong, ông Tình bước xuống đường một mình rồi lên một chiếc taxi đã đứng đó tự bao giờ.
Phong và Lưu ú ớ chưa kịp nói thêm gì thì bố đã đi mất.
Ở bên kia đường, có một người phụ nữ đeo khẩu trang rơm rớm nước mắt.