Phần 50
Bà Oanh tối nay không biết có ngụ ý gì, ẩn ý gì mà làm mấy món ăn khá là nhạy cảm, một đĩa bắp bò xào cần tỏi to vật đặt chính giữa mâm, ngoài ra còn có nhiều món khác tốt cho “khoản ấy”.
Hôm nay không phải là lần đầu ông bà ăn cơm cùng nhau, nhưng không khí bữa ăn hôm nay lại khác với những bữa ăn trước đó. Không phải không khí vui vẻ, chuyện trò rôm rả giống mọi khi nữa mà thay vào đó là cái không khí ngượng ngùng, thỏ thẻ của cả hai người. Chỉ có những cái tủm tỉm, những cái đánh mắt hay những hành động gắp thức ăn cho nhau để người ngoài nhìn vào biết là ông bà không phải là đang giận dỗi gì nhau. Tại sao họ lại vậy nhỉ? Phải rồi, chuyện chính vẫn chưa diễn ra.
– “Anh ăn đi”, bà Oanh gắp một xâu thịt bò bỏ vào bát ông Tình. Xong bà cũng nhón một miếng đưa lên miệng mình khe khẽ nhai.
Nhìn bà một chập, cái miệng bà chúm chím nhai thịt bò mà hai môi vẫn không rời nhau, ông Tình cũng gắp lại cho bà một miếng thịt luộc:
– Em cũng ăn đi. Ăn nhiều vào để còn…
Cười tủm một cái, bà Oanh đánh mắt về phía ông:
– Để còn làm gì?
– Ai biết.
Hai người mặt trong như đã mặt ngoài còn e. Họ đều biết là để làm gì, có sức để làm gì, nhưng có tuổi rồi không nói thẳng ra mà thôi.
Cuối cùng thì cái bữa ăn giời đánh dài ngoằng kia cũng kết thúc. Đặt bát xuống, ông Tình ngáp một cái rõ dài, ông lịch sự che miệng:
– Oa!!! Ôi buồn ngủ quá.
Không biết là ông buồn ngủ thật hay là đánh gì đây, bà Oanh thấy thế thì mừng như bắt được vàng, giờ mới có gần 8 giờ thôi, chưa phải giờ ngủ nhưng thực sự là muốn đi ngủ lắm rồi:
– Anh buồn ngủ hả, vậy để em dọn nhanh rồi đi ngủ. Ai zà, chiều nay nhiều việc em cũng không ngủ trưa. Giờ tự dưng lại thấy buồn ngủ mới chết chứ.
– Thế để anh dọn cùng rồi… chúng mình… đi ngủ. Già rồi… ngủ cũng thất thường thật đấy.
Bà Oanh nhanh tay dọn dẹp, vừa dọn bà vừa nói:
– Thôi, em để bát vào kia mai rửa. Anh cứ ra bàn uống nước đi.
– Nước nôi gì, anh buồn ngủ chết đi được đây này. Hay anh lên phòng trước nhé?
– Không, chờ em tí.
Chỉ chưa đầy 5 phút xong, bà Oanh lau tay vào cái khăn rồi đứng ở chân cầu thang nói với thật nhanh ra bàn uống nước, nơi ông tình đang ngồi:
– 30 Phút sau anh mới được lên.
Nói xong bà chạy bình bịch lên cầu thang không để ông Tình nói câu gì.
Ba mươi phút, là một nửa của một giờ, là 1/48 của một ngày, mà nếu so với một tháng, một năm hay mấy chục năm thì quá là ngắn ngủi. Nhưng ba mươi phút lúc này đối với ông Tình sao nói dài đằng đẵng, ông đếm từng khắc, ông lẩm nhẩm theo tiếng quả lắc trên chiếc đồng hồ treo tường. Ông đi đi lại lại vòng vòng quanh cái bàn uống nước không biết bao nhiêu vòng.
Trong đầu ông đang tưởng tượng xem bà Oanh đang làm cái gì ở trên kia, có thể bà ấy sẽ trần truồng đắp một cái chăn mỏng chờ ông lên lật tung ra. Có thể bà ấy sẽ mặc một bộ đồ nào đó thật là sexy, thật là quyến rũ để làm ông kích thích chăng? Hàng tá câu hỏi, hàng tá tình huống được ông Tình đưa ra để giết thời gian.
Chính những suy nghĩ ấy làm chim ông cứng lên, mới đêm hôm qua thôi được ăn mặn với Vân rồi nhưng như sống lại thời thanh niên, ông thấy mình hừng hực khí thế, bằng chứng là vừa rồi ông phải thò tay vào háng để nhấc cái chim đang cương cứng lên phía trên, không nó cộm cộm rất khó chịu.
Cuối cùng thì ba mươi phút cũng nặng nề trôi qua. Khi đồng hồ điểm 8h30 là lúc ông Tình tắt điện tầng 1 và bám tay vào cái lan can cầu thang bằng gỗ lò dò đi lên. Từng bước chân ông đặt vào mặt cầu thang làm bằng đá hoa màu vàng, cảm giác lạnh ngắt đôi bàn chân, cảm giác tim mình đập có chút loạn nhịp, chỉ vài bước chân nữa thôi là ông sẽ bước vào một trang nữa của cuộc đời, trang này có vẻ đẹp hơn những trang trước bởi sẽ đời ông sẽ có vợ, một người vợ đúng nghĩa bằng xương bằng thịt.
Khi đi hết bậc cầu thang, có hai lối về hai phía, ánh sáng từ chiếc đèn trên trần hắt xuống đủ để ông nhìn rõ mọi thứ, nhìn sang lối bên phải dẫn ra ban công, nhìn sang lối bên trái thấy có một cánh cửa bằng gỗ màu cánh gián. Chắc chắn là bà Oanh đang ở đây rồi, tần ngần một lúc ông đưa tay lên gõ 3 cái:
– “Cộc cộc cộc, Oanh à, anh đây?”
Ở bên trong, bà Oanh nghĩ: “Lại còn anh đây, không anh thì còn ai nữa chứ”, ỏn ẻn bà nói vọng ra:
– Anh vào đi.
Xoay nắm cửa rồi từ từ hé ra, mở to hết cỡ ông Tình nhìn vào bên trong. Có một chút ngạc nhiên không hề nhẹ, bà Oanh không phải là đang trần truồng đắp chăn giống như suy đoán của ông, bà đang ngồi ngay ngắn ở mép giường, bà mặc một chiếc áo dài kiểu cổ kính màu trắng nhưng nổi bật là họa tiết thêu hình một đóa hoa sen rất to, nụ hoa nằm ở ngực còn thân cây hoa thì kéo dài xuống tận vạt áo.
Tóc bà chia thành hai lọn buộc rất cẩn thận vắt sang hai bên. Đôi tay bà đặt lên hai đùi. Mắt bà nhìn ra phía cửa nơi ông Tình đang chết trân ngắm nhìn bà. Hình ảnh này ông Tình không lạ, chính ông đã từng 1 lần chứng kiến, đó là cái ngày ông đến đón mẹ Phong Lưu về làm vợ của mình. Hồi ấy, người con gái đi lấy chồng không váy cưới xùm xòe, vàng đeo đầy cổ như bây giờ, hồi ấy chỉ có chiếc áo dài là loại áo cưới duy nhất, còn chú rể nếu sang thì mặc comple cavat, còn nếu không chỉ là chiếc quần vải áo sơ mi sơ vin, hoặc nếu là bộ đội thì mặc luôn quân phục để đón dâu. Có lẽ bà Oanh hóa trang mình thành một cô dâu.
Ông Tình vừa nhìn bà vừa tiến lại gần, bà ngồi trên chiếc giường có bộ chăn ga gối đệm mới tinh, trên ga thêu hình đôi chim bồ câu đấu mỏ vào nhau, phía dưới là dòng chữ: “Trăm năm hạnh phúc”. Bên cạnh chiếc giường là một bộ bàn phấn khá to, trên bàn phấn có rất nhiều loại mỹ phẩm dưỡng da. Một chiếc tủ ba buồng ở cuối giường, phía bên kia của chiếc giường là cửa sổ có cái rèm màu xanh dương, tất nhiên chiếc rèm đã được kéo lại. Ánh điện sáng trưng để ông Tình nhìn thấy rõ hai gò má của bà Oanh có ửng hồng.
Khi chỉ còn cách bà nửa bước chân, ông Tình cúi xuống cầm lấy đôi tay của bà, tay bà ấm nhưng hình như bà đang run. Ông kéo bà đứng dậy song song với mình, nhìn vào khuôn mặt đang hơi cúi xuống của bà, ông nói:
– Em đẹp lắm, vợ của anh.
Chiếc áo dài này bà Oanh hôm nay mặc lần thứ 2, lần đầu cũng chính là ngày cưới cách đây 30 năm.
– Đã đăng ký đâu mà đòi làm chồng người ta.
Câu nói nửa trách yêu, nửa như gợi ý cho ông Tình chuyện ông phải làm sau buổi tối ngày hôm nay. Đặt tay bà lên vai mình, ông vòng tay ra ôm trọn lấy lưng bà rồi kéo dịt vào người mình, một nụ hôn ngọt ngào và mê đắm được ông bà trao cho nhau, hai đôi môi thèm khát quấn lấy nhau như hai người thân lâu ngày gặp lại, chúng thi nhau đớp, thi nhau ngoạm, thi nhau vờn.
– Uhm, uhm, uhm.
Rồi hai cái lưỡi lùa sang nhau, dồn nước bọt sang khoang miệng đối phương. Hai đầu lưỡi chạm vào nhau rồi như quấn lấy nhau không rời, tiếng nước bọt, tiếng hai hàm răng chạm nhau vang lên khe khẽ trong căn phòng.
Hôn nhau đã nhiều, nhưng nụ hôn ở giờ phút này nó mới ngọt làm sao, đắm làm sao. Ngọt và đắm hơn nụ hôn trước bởi thời khắc này, mặc dù chưa đăng ký kết hôn ngoài Phường nhưng họ đã thực sự coi nhau là vợ chồng thề non hẹn biển, chỉ ít phút nữa thôi, họ sẽ trao nhau tất cả, sẽ hòa nhập vào nhau làm một.
5 phút trôi qua thật mau như chỉ vừa vài tích tắc, liếm môi vì vẫn còn thèm khát muốn kéo dài nụ hôn đến bất tận, bà Oanh nói khẽ khi gục đầu vào ông Tình:
– Hôn gì mà như muốn nuốt… lưỡi người ta.
Không thể chờ đợi hơn được nữa, ông hơi đẩy bà ra một chút rồi đặt hai tay mình lên má bà, ông nói khẽ như thở, ánh mắt đắm đuối nhìn vào đôi mắt to đen láy của bà cũng đang hấp háy:
– Cho anh nhé?
Thoáng gật đầu rất nhẹ như để cổ vũ ông làm tới.
Nhận được tín hiệu đồng ý, ông Tình đưa hai tay lên tháo cái khuy ở cầu vai chéo của chiếc áo dài màu trắng. Khuy thứ nhất, khuy thứ hai, khuy thứ ba, khuy thứ tư, khuy thứ năm và cái khuy cuối cùng nằm ở eo.
Một bên chiếc áo dài banh ra để lộ một bên bầu vú được chiếc áo lót màu trắng tinh. Ông Tình nhìn như muốn đốt cháy vải, lần đầu tiên ông được nhìn cơ thể bà. Từ từ cởi hẳn chiếc áo dài ra, nước da trắng ngần, không có nếp nhăn của bà phản rõ trong ánh điện sáng trưng. Vẫn còn trên thân chiếc áo lót màu trắng, nhưng nhìn bên ngoài cũng có thể biết là bà có bầu vú rất đẹp. Nuốt nước bọt đánh ực một cái, ông Tình quỳ xuống, mặt ông ở ngang tầm với háng bà.
Đặt tay lên cạp quần dài màu trắng bằng chun, ông Tình từ từ kéo xuống, chiếc quần lót nhỏ xíu màu trắng hiện ra từ từ. Rồi đến hai cái đùi, đầu gối và bắp chân. Bà Oanh nhấc một chân lên để ông Tình dễ dàng lột hẳn cái quần dài ra. Nhìn lại một lượt toàn bộ từ eo trở xuống đến chân bà, ông Tình xuýt xoa, chính bản thân ông không thể ngờ được rằng, ở tuổi này rồi mà bà Oanh còn giữ được thân hình, được làn da đẹp đến vậy, chắc hai cô con dâu của ông được mười phần thì bà Oanh cũng phải được chín. Nhìn kỹ hơn vào trung tâm thân thể, đoạn giao giữa hai chân, chiếc quần lót nhỏ xíu ốp sát vào háng, nổi cộm lên là mu, chưa thể nhìn được cụ thể nội thất, nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng làm buồi ông Tình cứng thêm một chút nữa. Một mùi hương kỳ diệu, thoang thoảng tỏa ra từ háng bà Oanh.
Khi ông ngước lên trên nhìn bà thì thấy hai tay bà đang ôm vú, bà vừa rồi trong lúc ông tụt quần đã vòng tay ra phía sau mà tháo nút cài áo lót, giờ cái áo lót vẫn còn trên vú nhưng chỉ cần bà buông tay thôi là nó sẽ rơi ra, và quả nhiên bà đã làm như vậy. Chiếc áo lót rơi xuống bên dưới trúng vào đầu ông Tình, đôi vú bà Oanh hoàn toàn lộ ra. Ông Tình “ôi” lên một tiếng vì quá đỗi bất ngờ, vú bà Oanh đẹp quá, nó to đúng như quả bưởi Diễn, bồng bềnh trước mắt ông, không xệ xuống mà vẫn hùng dũng chĩa thẳng ra, bầu vú trắng tinh với điểm nhấn là hai cái núm màu hồng nhạt lòi hẳn ra ngoài.
Ngẩng mặt lên chiêm ngưỡng một lúc rất lâu, ông muốn nhìn cho kỹ hai quả đồi trên ngực, chỉ đến khi bà Oanh nói ông mới thất thần giật mình:
– Khiếp, nhìn gì mà kinh thế, đẹp không… anh?
Gật đầu lia lịa, ông Tình lắp bắp:
– Đẹp lắm, đẹp lắm. Vú của em… đẹp lắm.
Chưa vội đứng lên bóp vú, có một bộ phận mà ông Tình tò mò hơn cả, đó là lồn. Từ từ kéo chiếc quần lót của bà Oanh xuống, đám lông lồn lưa thưa hiện ra trên gò mu lồn mũm mĩm, mùi hương lồn ngày càng nồng đậm. Rồi khi chiếc quần lót được kéo đến ngang đùi cũng là lúc ông Tình nhìn thấy nhiều hơn, lấp ló là hai môi lớn úp vào nhau che đi cửa âm đạo. Đặt tay lên eo đẩy bà ngồi xuống mép giường, ông Tình cởi nốt cái quần lót ra rồi banh hai chân bà dang rộng ra hai bên.
Ôi, chết mất thôi, toàn bộ bướm bà Oanh banh mở nằm trọn trong tầm mắt ông Tình. Đầu bướm nhu nhú, cửa lỗ tiểu nhỏ như vô hình, hai môi lớn đằng thẳng không úp hẳn cũng không mở hẳn để lộ hai môi nhỏ màu hồng ngắn cũn cỡn không đủ diện tích để che đi cửa lồn màu đỏ au như màu máu. Chỉ có lông lồn mọc trên mu, còn phần bên dưới trần trụi như gái tơ. Sâu hơn nữa là cái lỗ đít thâm thâm, nhăn nhăn đang nhíu nhíu lại rồi mở ra như hoa nở. Trung tâm lồn bóng loáng nước nhờn.
Bà Oanh chăm chú nhìn ông Tình, giờ đây bà đã phô bầy cho ông toàn bộ cơ thể của mình không trừ một chỗ nào, cảm giác rạo rực cứ thế dâng cao làm bướm bà tự động chảy nước đẩy ra ngoài.
Thở hắt hết hơi ở trong cơ thể ra ngoài rồi ông Tình đưa mũi mình sát lồn bà Oanh rồi hít một hơi thật sâu, thật căng lồng ngực để cảm nhận mùi lồn bà một cách trực tiếp nhất mà không phải qua một lớp vải nào. Ôi trời ơi, mùi lồn bà Oanh. Trong hàng vạn cái lồn mà ông Tình đã từng trực tiếp tiếp xúc của cuộc đời làm bác sĩ phụ khoa của mình, có lẽ mùi lồn của bà Oanh là đặc biệt nhất. Như đã từng nói, mùi là thứ rất khó diễn tả vì loài người không đủ ngôn ngữ.
Ông Tình cảm nhận một mùi hương ngai ngái, nồng nồng, trong mùi hương ấy có cả vị ngọt, vị chua. Nó không phải là thứ chua gắt của chanh của quất mà một vị chua dịu nhẹ thơm thơm. Xen lẫn là mùi ngọt tinh túy của dâm thủy, cái ngọt ấy không phải cứ động lưỡi vào dâm thủy là cảm nhận ra ngay mà là cái ngọt còn đọng lại sau khi đã nuốt dâm thủy vào trong bụng, dậm dậm lưỡi mới cảm nhận được.
Đời ông Tình tính đến nay đã cảm nhận dưới góc độ tình dục 4 cái lồn. Cái đầu tiên chính là của người vợ quá cố của mình, cái này thì không có gì đặc biệt, với lại cũng diễn ra quá lâu rồi, không còn trong trí nhớ của ông. Cái thứ 2 là cái lồn của Thủy, cái này có cấu tạo đặc biệt nhất trong hiểu biết của ông, đầu lồn thì dài lòi hẳn ra ngoài đến cả đốt ngón tay, độ dài ống âm đạo thì ngắn hơn bình thường rất nhiều.
Cái thứ 3 là của Vân, không có điểm nổi bật nhưng tổng quan cũng rất đẹp với độ co giãn rất tốt. Còn cái 4 đang ở trước mũi ông là của bà Oanh thì đặc biệt nhất, ấn tượng với ông nhất chính là mùi hương. Không biết tí nữa ông đút buồi vào có gì đặc biệt không, nhưng đối với ông, cái mùi lồn bà Oanh sẽ đọng lại mãi trong trí nhớ, ông sẽ không bao giờ quên được, thậm chí ông sẽ bị lệ thuộc vào nó.