Phần 45
Ông Tình vác con cu cứng ngỏng từ nhà bà Oanh chạy thẳng về nhà Vân, cách đó chừng 5 cây số. Kể cũng tài, nhất là người ở tuổi như ông Tình, đáng lẽ ra cu phải xìu đi khi đi trên đường, đằng này không. Nó vẫn cứng nguyên trong quần, cũng may là ông còn mặc quần sịp, nếu không chắc người đi đường tưởng ông giấu một khẩu súng lục, hoặc một cái bắp ngô ở trong quần.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng thấy chuyện đó là thường thôi, ai ở vào hoàn cảnh của ông Tình chắc cũng vậy. Vừa rồi, người làm cho cu ông dựng lên không ai khác chính là người tình mà ông ngày đêm muốn làm thịt, chưa hạ được tẹo nào thì cô con dâu gọi điện mời đến. Mà theo như đã thỏa thuận từ buổi đêm hôm đó, lần này ông sẽ được địt cô con dâu bốc lửa, sexy của mình. Làm gì có cái chuyện nó sợ ma gọi mình đến canh cho đỡ sợ, nó nói lái đi vì sợ người bên cạnh mình nghe thấy mà thôi.
Nói không có ma trên đời này thì không đúng hoàn toàn, chẳng phải giới khoa học trên thế giới từ hàng trăm năm nay vẫn còn bỏ ngỏ câu trả rằng, trên đời có ma hay không? Có thế giới âm hay không? Con người có linh hồn không? Đó hay sao. Vậy nên chúng ta không nên kết luận là có ma không. Bằng chứng thực tế nhất, sống động nhất thì cứ nhìn vào cái kiểu chạy xe máy của ông Tình lúc này thì biết, ông đang chạy như bị ma đuổi trên đường phố Hà Nội đông đúc, vì mới có khoảng 8h giờ tối thôi.
Ông lạng, ông lách, ông vọt, ông về số, ông vút ga, ông chỉ muốn vượt lên tất cả mọi người nhanh nhất có thể để đến nhà cô con dâu. Trong đầu ông lúc này chỉ nghĩ đến nếu mình đến muộn biết đâu nó đổi ý, đàn bà mà, không ai đoán trước được điều gì. Nhỡ mình đến muộn, nó lại bảo: “Con hết nứng rồi, bố ngồi chơi rồi đi ngủ” thì có mà công cốc à.
Cuối cùng, để lại làn khói đục phía sau, ông Tình đã đỗ xe cái “xịch” trước cổng nhà Phong, tính quãng đường 5 km, tính thời gian từ lúc ông nổ máy tới nay chỉ mất có đúng 10 phút đồng hồ, trung bình ông chạy 30 km/h, nhanh gấp đôi tốc độ hàng ngày của mình. Quả là tình dục có sức mạnh phi thường, chỉ có tình dục, chỉ có địt mới tiếp thêm sức mạnh cho ông, làm cho ông hoàn toàn mất đi cảm giác sợ mà đi với tốc độ cao như vậy.
Theo như lời Vân nói thì cửa không khóa, quả đúng như vậy. Thò tay vào sau cánh cổng, chốt cửa chỉ cài vào để khỏi bị bung ra thôi, còn lại không khóa. Ông Tình nghĩ bụng: “Cửa nẻo thế này đây, trộm nó nó vào thì sao?”, Ông mở cửa ra, dắt xe máy vào sân dựng gọn vào một góc, chỗ ông vẫn hay để mỗi lần đến đây. Xong ông trở ra cái cổng, sập chốt và bấm khóa vào. “Tạch”. Xong rồi ông mới cười cười: “Thế chứ, phải khóa vào mới an toàn. Hì hì hì”.
Nhẹ nhàng như một tên trộm đích thực, ông Tình đi về phía cửa chính của căn nhà liền kề, ánh đèn ở dưới trần của phần lô gia dưới tầng 1 thả ra thứ ánh sáng vàng vàng, không sáng lắm nhưng cũng gọi là đủ nhìn.
Đặt tay lên cái cần gạt cửa, ông đoán là cửa này cũng chưa khóa giống cửa cổng. Ô, ông Tình nhà ta tài thật, “Cạnh”, một cánh cửa mở ra, trong nhà tối om. Chẳng cần phải bật điện vì ngôi nhà này đối với ông quá thân thuộc rồi, từng đường đi nước bước, từng vật dụng bài trí đặt ở đâu ông đều thuộc lầu lầu trong đầu. Lại một lần nữa cẩn thận, cẩn tắc vô áy náy, ông Tình vặn hai vòng chìa khóa. “Tạch… tạch”. Vậy là cửa nhà đã khóa. Ông nghĩ trong đầu: “2 Lớp khóa, vậy mới an toàn”.
Vì nhà tối om nên ông Tình nhắm tịt mắt lại bởi vì mở ra cũng có nhìn thấy gì đâu, ông đi chậm nhưng chắc về phía cầu thang, huơ tay một cái là đã chạm vào cái quả cầu tròn tròn ở trên đỉnh của cái trụ cầu thang rồi, cứ thế, ông bán theo tay vịn đi lên trên tầng 2, đó là phòng ngủ của vợ chồng Phong Vân, ông đoán chắc là món hàng mà ông định trộm sẽ có ở đó.
Mọi thứ vẫn tối om như mực, nếu không phải vì ngôi nhà này quen thuộc và Vân đã mật báo trước, có lẽ ông sẽ hơi sợ sợ vì xung quanh ông chỉ toàn là một màu đen ngòm, không biết là vô tình hay cố ý mà Vân tắt toàn bộ các thiết bị điện trong nhà, kiểu như là dập cầu dao thì phải. Nhưng giờ này có gì làm cho ông sợ được cơ chứ.
Không dám chần chừ lâu la mất thời giờ, ông Tình cầm vào cái núm cửa rồi mở ra thật nhanh, ông dọa ma:
– Ú òa! Ta là ma đây.
Nhưng không ai đáp lại lời ông cả, mò mò lên cái công tắc đèn ở ngay đấy, ông bật điện lên, ánh điện sáng quắc nhưng trong phòng không có một ai cả, chiếc giường trống không, chăn gối được xếp gọn gàng, cửa phòng vệ sinh cũng mở toang không có ai ở bên trong cả. Ông Tình lại tắt điện, đóng cửa lại. Ông đi đến kết luận, Vân không ở đây. Vậy Vân ở đâu? Đáng nhẽ giờ này phải rửa ráy sạch sẽ, nằm nghiêng cho ráo nước đợi ông mới phải chứ.
Ông tiếp tục bám vào tay vịn đi lên tầng 3, là phòng ngủ, phòng học của hai đứa cháu nội, ông không hy vọng là Vân ở đó vì ông không muốn mình làm tình với mẹ chúng trong chính phòng của chúng. Nhưng không bỏ sót sợ lên tầng 4 mà không thấy lại phải quay xuống mất công, đứng trước cánh cửa phòng tầng 3, ông nhẹ nhàng mở cửa, đúng như ông dự đoán, phòng tối om. Lại với tay bật điện, vừa bật ông vừa nói như để cho mình đỡ sợ:
– Hế lô! Ta là ma đây!
Ánh điện sáng trưng nhưng trong phòng cũng không có ai luôn. Không bất ngờ lắm, ông lại đóng cửa vào. Lại bám vào tay vịn đi lên tầng 4, là phòng ngủ tá túc của ông. Ông khẳng định như đinh đóng cột, rằng Vân đang ở trên phòng ông, không thể trượt được. Cũng phải, cũng hợp lý thôi. Lần đầu tiên ông được Vân bú buồi là tại phòng tầng 4, nay lần đầu tiên địt nó cũng ở phòng đó là hợp đạo rồi.
Dù gì thì phòng ngủ tầng 2 cũng là phòng riêng của vợ chồng nó, không lẽ nó cho mình địt luôn ở phòng đấy, nghĩ đến cảnh vừa banh lồn nó ra mút rồi ngẩng lên nhìn thấy cái ảnh cưới to đùng treo ngay trên đầu giường, thấy ánh mắt của thằng Phong nhìn mình có mà teo đi ngay ấy chứ, trong đầu ông không có khái niệm NTR kiểu đấy.
Vẫn chỉ là một màu đen ngòm, không hiểu sao đêm nay lại tối thế. Nhưng mặc kệ, từng bước đi nặng nề bước lên từng bậc cầu thang vẫn được ông Tình duy trì tốc độ, buồi càng ngày càng cứng hơn, nó hình như có một linh cảm rằng đang có một cái lồn nhễu nước chờ nó ở trên kia, ấy vậy là nó vươn lên cứng cáp hết cỡ giống như một người lính trước giờ nổ súng.
Ông Tình có chút run run, chẳng gì thì sau cánh cửa kia, chỉ ít phút nữa thôi là ông sẽ được địt một cách thực sự, là làm tình thực sự. Lần ở phòng khám, địt Thủy có thể tính là địt thật, nhưng không thể tính là làm tình thực sự được. Đứng trước cửa phòng của mình, ông rút kinh nghiệm từ hai lần trước, không mở cửa ngay và bật điện “hế lô” nữa mà ông gọi khe khẽ vào bên trong:
– Có ai ở trong phòng không? Ta là ma đây.
Không gian im ắng, lặng như tờ, tối như mực, chỉ có tiếng vài con thạch thùng đang “éc éc éc” ở đâu đó vọng về, hình như tiếng thạch thùng đang giao phối thì phải. Không thấy tiếng trả lời, ông Tình phán đoán là trong phòng lại không có ai, vậy hóa ra là ông bị Vân lừa đến trông nhà cho vợ chồng con cái nó đi chơi thật à. Đang định lên cơn thì ông nghe tiếng từ trong phòng vọng ra, chắc chắn là tiếng cái Vân, nhưng giọng hình như không được bình thường cho lắm, hình như là nó đang bịt miệng để khỏi phì cười thì phải:
– Ui… ma… đến rồi… sợ lắm… Hí hí hí…
Ông Tình đứng ngoài thở phào nhẹ nhõm, vậy là Vân không lừa mình, vậy là mình chắc chắn sẽ được thịt cô con dâu này. Ông phân vân trong đầu: “Vào luôn, chiến luôn, địt luôn, bấn lắm rồi. Nhưng không… phải cho nó bất ngờ mới được”.
Vậy là ông tụt quần dài, rồi tụt luôn quần sịp ra vắt lên vai, ông ở truồng luôn cho nó máu. Ông Tình dự định đóng vai một con ma khỏa thân, có như vậy mới làm cho cô con dâu bất ngờ được. Đang định mở cửa phi vào thì ông chợt khựng lại, ông nghĩ trong đầu: “Không được, mình mà ở truồng vào bên trong nó lại đánh giá mình máu quá, không được, mình có thế nào, có địt nó đi chăng nữa thì mình cũng là bố chồng nó, không thể đánh bùn sang ao, cá mè một lứa được”.
Nghĩ xong như vậy thì mặc cái quần dài vào cho nó đàng hoàng, quần sịp ông không mặc mà vo viên đút vào luôn cái túi quần. Buồi không có sịp đội thẳng lên quần mà giờ nếu có điện nhìn như một khẩu pháo sẵn sàng nhả đạn ở háng ông. Ông nghĩ thầm: “Phải thế chứ”.
Giống như hai lần mở cửa trước, ông đặt tay lên núm cửa, hơi dùng lực thật nhẹ nhàng vặn nó. “Cạch”, cánh cửa hé mở từ từ, trong phòng tối om như mực, ông không nhìn thấy gì cả. Bám tay theo khuôn cửa ông mò mò tìm công tắc điện. Khi đã thấy ngón tay mình chạm vào công tắc điện rồi thì ông uốn mình lách người hẳn vào bên trong rồi đóng cái cửa lại, bấm chốt trong đến “tách” một phát, ông tủm tỉm nghĩ: “3 Lớp khóa rồi. Hè hè, chết với bố rồi con ơi”.
Rồi thì thời khắc huy hoàng đã đến, đã đến lúc ông bật điện và chiêm ngưỡng thân hình cô con dâu, không biết hôm nay nó có mặc cái cái hai dây trong suốt giống hôm nọ không? Hay là nó mặc bộ khác, không biết bộ ấy có sexy, có hở hang, có quyến rũ không? Hoặc cũng có thể nó đã trần truồng, đang nằm ngửa banh hai chân trên giường chờ ông tới? Hoặc là nó đang chổng mông sẵn trên giường chờ đợi ông? Rất có thể Vân sẽ làm như thế, với tính cách của Vân thì hoàn toàn có thể làm cho ông bất ngờ bằng cách ấy.
Mạnh dạn như một người đàn ông chân chính, ông Tình nín thở bật điện:
– “Tạch!!!”.
Mắt ông Tình như muốn lòi ra khỏi con ngươi, tim ông như ngừng đập, miệng ông há hốc ra như nhìn thấy ma vì đúng lúc ánh điện được bật lên làm ông nhìn thấy rõ mọi thứ thì:
– “Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday, happy birthday, happy birthday to… bố, happy birthday to… Ông”
Vân đứng đầu tiên, trên tay là một cái bánh sinh nhật, đằng sau là Phong đang cầm một cái bật lửa, cạnh đó hai đứa cháu nội Lan và Quang Anh. Cả nhà Phong vừa hát tặng ông Tình bài hát chúc mừng sinh nhật.
Ông Tình chưa thể nói ông gì, ông đang chết đứng như Từ Hải thì lần lượt từng người một lên tiếng.
Đầu tiên là Phong:
– Con trai chúc mừng sinh nhật bố, chúc bố bách niên giai lão, mạnh khỏe, sống lâu.
Rồi đến cháu nội Lan, cô bé học lớp 2:
– Cháu chúc mừng sinh nhật ông, cháu chúc ông mạnh khỏe ạ.
Quang Anh thì ôm hẳn lấy chân ông:
– Ông ơi, Quang Anh chúc mừng sinh nhật ông. Tí ông cho cháu ăn bánh gato nhé. Vừa nãy cháu xin mãi mà mẹ Vân không cho. Nhớ ông nhớ.
Rồi đến Vân cầm cái bánh gato lại gần ông Tình, Phong vừa mới bật lửa châm nến:
– Con dâu chúc mừng sinh nhật bố ạ. Chúc bố luôn luôn mạnh khỏe, tràn đầy sức khỏe như thanh niên, sống dai, à quên sống lâu với chúng con. Bố thổi nến đi ạ.
Nhưng ông Tình vẫn chưa hoàn hồn, chưa phản ứng được bất kỳ cái gì, thấy ông bất động, mọi người giục:
– “Kìa bố thổi nến rồi ước đi gì đi ạ”, là Phong.
– “Ông thổi nến đi ông, nhanh lên rồi ăn bánh đi ông”, là Quang Anh.
Thấy mọi người nhao nhao như cá rô đớp mồi, ông Tình giật thót mình trở lại với thực tại, ông thổi phù một cái làm tắt ngọn nến duy nhất trên cái bánh ga tô, rồi ông cũng nhắm mắt lại ước, ông ước: “Ước gì hôm nay không phải là sinh nhật mình. Ước gì chim mình không cửng lúc này. Ước gì có cái lỗ để chui xuống”.
Lan thấy ông ước xong thì lại gần hỏi kiểu tò mò:
– Ông ước gì đấy ông, nói cho cháu biết đi.
Mọi người cùng nhìn lên ông như một đàn lợn chờ chủ đổ cám. Ông Tình đành phải thổ lộ cái điều mình vừa ước:
– Ông vừa ước cả nhà mình đều mạnh khỏe, sống vui vẻ hạnh phúc!
Thế rồi cả nhà vỗ tay, một tràng pháo tay rền vang. Kết thúc tràng pháo tay, ông nhìn qua một lượt rồi nói:
– Ông cảm ơn các cháu, bố cảm ơn các con. Bố còn không nhớ hôm nay là sinh nhật mình vì từ trước đến nay chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cả. Cảm ơn cả nhà. Nào bây giờ cả nhà xuống tầng 1 cắt bánh thôi, không thì Quang Anh của ông chết thèm mất. Hà hà hà hà!!!
Vậy là cả nhà kéo nhau xuống tầng 1, ông Tình cố tình chờ mọi người xuống hết đã rồi mới xuống sau, ông còn phải mặc cái quần sịp. Không biết vừa nãy có ai phát hiện ra cái buồi của ông cửng nữa không? Vân chơi ông quả này khăm thật.