Tình già – Phần 42

Phần 42
Đầu giờ sáng thứ 2, việc làm đầu tiên của cô khi ngồi vào bàn làm việc là bốc máy điện thoại gọi cho bố chồng, lúc này vẫn còn cách giờ làm việc 15 phút nên chưa có ai đến. Sau vài hồi chuông, Thủy mới thấy bố nhấc máy, cái giọng nói của bố qua điện thoại nghe giống như là ông đang đeo khẩu trang mà nói vậy, giống y như giọng nói của bác sĩ lúc khám phụ khoa cho cô, chỉ bấy nhiêu thôi làm ký ức trong Thủy ùa về, bướm cô có phản ứng tức thì:
Ông Tình: “Alo, Thủy à con”.
Mãi một lúc Thủy mới lấy lại bình tĩnh, giọng cô run run: “Vâng ạ, bố ơi, con…”
Nói đến đây Thủy ngừng lại không dám nói tiếp.
Ông Tình tiếp lời: “Có chuyện gì vậy con? Ở nhà xảy ra chuyện gì à?”
Thủy hít một hơi thở thật sâu: “Dạ không ạ. Con có thể… gặp bố được không? Con có… chuyện muốn nói”.
Ông Tình biết là rồi cũng đến ngày này, trước sau gì cũng phải đối diện với sự thật là ông đã từng địt con dâu, ông cũng thở dài đối mặt: “Uh, bố cũng muốn gặp con. Cuối giờ chiều nay con có thể qua bệnh viện được không?”
Thủy suýt nữa thì không kìm nén được, cô phải đặt tay ở trên bướm để làm giảm độ rung rung của nó, nơi ấy, cái bệnh viện ấy vừa là nơi cô muốn đến, cũng chính là nơi cô sợ phải đến nhất: “Con… con”
Ông Tình vừa lỡ lời nói không rõ, chính ông sau khi nói xong cũng nhận ra là mình nói không đúng, rất có thể là con dâu ông lại hiểu là qua phòng khám, nằm lên giường bệnh để nói chuyện với ông. Ông chữa: “Không, ý bố là ở quán cafe đối diện bệnh viện của bố”.
Cũng may ông Tình không nhấn mạnh chữ “khám”, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với lồn của Thủy mất.
Thủy thở phào: “Vâng ạ, khoảng 5h con đến. Thôi con cúp máy đây”
Ông Tình: “Uh, bố đợi”.
Rồi ông Tình cũng cúp máy, ngả lưng ra ghế tựa của mình, ông không biết là ông đợi điều gì sẽ đến với mình nữa. Trên bàn làm việc của ông, một gói xôi lạc bọc trong lá sen vẫn tỏa hương nghi ngút, là đồ ăn sáng bà Oanh chuẩn bị cho ông, bà cũng vừa mới ở đây về phòng khám của mình đấy thôi.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Khoảng 5h thì Thủy đi vào quán cafe ở đối diện bệnh viện, cô còn không dám nhìn vào bệnh viện nữa cơ. Quán cafe có tên Hoài Niệm chính là nơi mà ông Tình hẹn bà Oanh ra gặp mặt sau vụ bưởi Diễn, hẳn là các bạn còn nhớ.
Giống như cái tên, các đồ vật cách bài trí không gian quán cũng phảng phất nét cổ xưa. Ngay cổng vào có cái tên quán cũng được làm rất khác biệt, không phải là bằng biển hộp đèn giống bình thường, mà chỉ là một tảng đá có khắc kiểu chữ Nho “Café Hoài Niệm”.
Chiếc bàn và ghế khách ngồi uống nước cũng là loại bàn ghế gợi người ta nhớ đến thời bao cấp khó khăn. Những chiếc quạt trần, cái đồng hồ treo tường cũng là kiểu cổ. Còn có một số đồ vật gợi nhớ đến thời xa xưa, như chiếc xe máy babetta, chiếc xe đạp Peugeot. V. V.
Thủy vừa bước vào quán đã thấy bố chồng vẫy tay cô, cô rón rén bước lại gần. Cô hầu như không bao giờ đi đến những nơi như thế này, thứ nhất là cô ít bạn, không hay đàn đúm, thứ nữa là cô ngại đến những nơi đông người.
– Bố ạ.
– Con ngồi xuống đi.
Trước mặt ông Tình là một ly sữa chua đánh đá còn có một nửa, điều này có nghĩa là ông đã ngồi đây được một lúc rồi:
– Con uống gì?
Đặt chiếc túi xách nhỏ ra đằng sau lưng, Thủy nói:
– Bố cho con ly nước cam.
Một lúc sau cô nhân viên mang ra cho Thủy một ly nước cam lạnh, cô nhấp một ngụm rồi nuốt đến ực một cái. Hành động này của Thủy làm ông Tình nhớ đến Vân lúc nuốt tinh trùng của ông. Ông mở lời trước:
– Con muốn nói chuyện gì với bố, có phải chuyện hôm… khám bệnh không?
Lén nhìn lên mắt bố rồi cụp mặt xuống ngay:
– Không ạ.
Ông Tình thở phào, chuyện này trước sau gì cũng phải nói, nhưng thật ra mà nói là không biết nói thế nào:
– Vậy vì chuyện gì?
– “Chuyện Gia Bảo”, Thủy đáp lời ngay.
Ông Tình nghe nhắc đến cháu nội, ông sốt sắng hẳn ra vì lo cho cháu:
– Sao, Gia Bảo có chuyện gì? Hay là ở trường bị các cô phạt, hay là nó bị làm sao?
Thấy thái độ quan tâm lo lắng của bố chồng dành cho Gia Bảo, Thủy thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Bố chồng cô trước nay đối với Gia Bảo đều vậy, ông luôn dành cho mình phần việc chăm sóc cháu, từ những việc đơn giản hàng ngày như tắm rửa, ăn mặc của cháu, đến những việc khác như đưa rước cháu đi học, họp phụ huynh cho cháu đều do một tay ông làm:
– “Cháu không sao bố ạ, là chuyện khác”, nói đến đây mắt Thủy ứa lệ nhòa, trong lòng cô chất chứa bao điều muốn nói, nhưng mà nói ra sao mà khó thế, mặc dù người đối diện đã biết rồi nhưng để cô trực tiếp nói vẫn khó biết nhường nào. Lấy dũng khí bằng một hơi thở sâu hơn, Thủy kìm tiếng khóc thành tiếng mà thú nhận: “Chuyện Gia Bảo không phải là…”
Ông giơ tay ra trước mặt Thủy như muốn ngăn Thủy nói tiếp, ông đổi giọng của một người bố nghiêm khắc:
– Thủy! Con đừng nói nữa. Đặng Gia Bảo là cháu nội của bố, là con trai đầu của thằng Lưu. Tên nó đã được ghi trong gia phả của họ tộc. Điều này con không cần nói lại nữa.
Thủy ngắc ngứ:
– Nhưng… hix hix hix!
Ông Tình đặt cánh tay mình lên vai con dâu để vỗ về. Ông nhớ lại cách đây 6 năm, lúc Thủy mới sinh con, là bác sĩ nên ông có chút để ý đến ngày cưới và ngày sinh, cách nhau chỉ hơn 6 tháng một tẹo. Với tính của Lưu ông biết, không có chuyện sẽ phá rào mà có thai trước mới cưới. Hai đứa cũng mới chỉ gặp nhau được rất ít thời gian đã đòi cưới ngay. Đem mối nghi ngờ ấy ông lén lấy một sợi tóc của cháu và móng tay của Lưu để xét nghiệm ADN, kết quả làm ông bàng hoàng suy nghĩ. Nhưng cuối cùng ông đã có quyết định của mình như các bạn đã biết. Giọng ông ấm áp:
– Thủy, nghe bố nói này. Công sinh không tày công dưỡng. Từ lúc Gia Bảo còn chưa mở được mắt đến nay đã sắp vào lớp 1, tất cả những ngày tháng đó đều được lớn lên trong vòng tay mẹ, trong sự yêu thương chăm sóc của bố, của ông. Điều đó mới quyết định tình cảm, mới quyết định huyết thống. Những thứ khác không quan trọng.
Thủy bật khóc thành tiếng:
– Nhưng bố ơi… lỗi tại con. Hu hu hu hu! Con đã lừa dối mọi người. Con là người vợ không ra gì, con là đứa con dâu bất hiếu với bố. Hu hu hu hu. Con… hix hix hix… Con xin lỗi bố.
Thấy cũng hợp thời, ông Tình muốn biết sự thật:
– Thôi được rồi đừng khóc, đừng khóc. Nín đi con. Nào, giờ hãy kể cho bố nghe tất cả đi. Bố tin là sau ngày hôm nay con sẽ thực sự trở thành chính mình, từ ngày con về làm dâu trong gia đình, bố biết con luôn sống trong một vỏ bọc để che đi chính con người thật của mình.
Lấy tờ giấy lau ở cái hộp trên bàn, Thủy chấm nước mắt rồi chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện cuộc đời mình từ lúc làm thực tập sinh, rồi bị thằng cha Huy lừa cho uống thuốc và có thai. Cô cũng không dấu bố chồng chuyện lấy Lưu vì mục đích hợp thức hóa cái thai và tìm một chỗ dựa cho công cuộc bám trụ thành phố mưu sinh chứ không phải mục đích vì tình yêu. Rồi cả chuyện cô làm những gì để bố phải sang nhà anh Phong ở, mục đích là gì. Tất nhiên cô cũng không giấu bố chuyện Huy gặp cô cách đây ít lâu, rằng hắn muốn nhận lại đứa con trai của hắn.
Kết thúc lời kể cô im lặng nghe phán xử từ ông Tình, ông đang đăm chiêu suy nghĩ, chuyện quan trọng nhất với ông lúc này không phải Gia Bảo xuất thân như thế nào mà chính là chuyện làm thế nào để giữ cháu lại làm con cháu nhà mình:
– Thế bây giờ con đã yêu Lưu chưa?
Thủy gật đầu thật mạnh như để xác nhận:
– Anh Lưu rất tốt với con, anh ấy rất yêu con. Chính tình cảm của anh ấy đã làm con rung động và yêu anh ấy lúc nào không hay. Con có thể thề với với trời đất rằng con yêu chồng con.
– “Bố tin con mà. Chỉ vì con yêu chồng nên mới đi chữa bệnh phải không nào?”, Ông Tình nói xong thì cười xuề xòa, chuyện lớn được ông hóa nhỏ. Ông cũng tế nhị không để con dâu ngượng ngùng.
Thủy đỏ mặt gật đầu thêm một lần nữa:
– Nhưng bố ơi, anh Lưu…
– Có phải là con muốn nói đến vấn đề quan hệ vợ chồng của con và Lưu không?
– Vâng ạ, bố biết rồi đấy… anh ấy… Nho giáo lắm.
– Con đã thử chưa?
Mặt Thủy lúc này như vừa mới uống rượu:
– Rồi ạ, nhưng khó lắm bố ạ.
Kể từ ngày ông Tình khám lần cuối cho Thủy, ông cũng đã biết nguyên nhân phần lớn đến từ Lưu, đứa con trai của ông. Chuyện này cũng không có gì là lạ cả, ông có hai đứa con trai thì đi ngược hai tính cách khác nhau. Ông cũng đã tìm ra một giải pháp mà ông cho là toàn vẹn, nhưng muốn thành công nhất định phải có sự hợp tác của Thủy:
– Bố đã chữa bệnh cho con, giờ bố sẽ “chữa” cho Lưu. Nhưng muốn Lưu thay đổi, bố cần sự phối hợp của con.
Thủy ngơ ngác không hiểu ý bố muốn nói gì:
– Con á? Con có biết gì đâu.
– Hà hà hà, cứ nghe bố! Chỉ cần con làm một việc thôi, việc còn lại để bố.
– Việc gì hả bố?
Ông Tình ngẫm một lúc tìm từ thích hợp:
– Con dọa ly hôn nó cho bố.
Không tin vào những gì mình vừa nghe tiếng, Thủy trợn mắt há mồm:
– Ly hôn?
– Dọa thôi.
– Nhưng như thế để làm gì ạ?
– Để bố ép nó phải đi khám bác sĩ.
Thủy lờ mờ hiểu ra kế hoạch của bố, cô còn một thắc mắc:
– Nhưng con biết lấy lý do gì đây ạ?
– Thì con lấy lý do là cảm thấy đời sống vợ chồng không hòa hợp. Hai người không hợp nhau ở cái khoản “ấy ấy”. Đại loại như vậy.
Lý do đó là thật chứ không phải bịa. Thủy gật đầu đồng ý:
– Vâng, con sẽ làm như bố bảo. Thế bố chữa bệnh luôn cho anh Lưu ạ?
Ông Tình lắc đầu:
– Không, là bạn của bố. Bố chỉ có chuyên môn khám cho nữ thôi.
Sai lầm lại lặp lại với Thủy, cô không hỏi bố người khám cho chồng là nam hay nữ.
– Vâng, mọi chuyện nhờ vào bố cả.
Từ lúc nói chuyện với bố đến giờ, Thủy cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Cô như trút được gánh nặng ngàn cân trong mình, cảm thấy vui vẻ, yêu đời và lạc quan:
– À bố à, bố về nhà ở với chúng con đi.
Ông Tình biết thế nào Thủy cũng nói về vấn đề này, mọi khúc mắc đã được giải quyết, giờ chỉ còn tình thân thôi thì Thủy tức khắc sẽ bảo ông về. Nhưng ông đã có quyết định từ trước đó rồi:
– Thôi, bố đang ở nhà anh Phong. Mới chưa được lâu giờ đi ngay vợ chồng nó lại suy nghĩ, chuyện này để thư thư rồi tính.
– Vâng ạ, thế thỉnh thoảng bố về thăm nhà, Gia Bảo suốt ngày đòi gặp ông nội đấy.
– Ừ, một hai hôm nữa bố về.
Hết chuyện, Thủy lục đục đứng dậy đi về thì ông Tình hỏi tế nhị:
– À, có chuyện này bố muốn hỏi con.
– Chuyện gì vậy bố?
– Con… khỏi hẳn chưa?
Tâm lý nặng nề được rũ bỏ, lại nhớ để những giây thần thánh của bản thân, Thủy vẫn đứng dậy, nhưng vừa đứng vừa nói, miệng nở nụ cười rất ngây thơ, rất hồn nhiên và thánh thiện:
– Con… chưa khỏi hẳn… Khám lại có được không… bố?
Ông Tình nói nhanh sợ con dâu đi mất:
– Phải đặt lịch trước.
Nói xong thì Thủy đã ra đến cửa, không biết có nghe thấy lời bố nói hay không? Cô ra chỗ để xe, vừa đi Thủy vừa nghĩ: “Con lại nói dối bố rồi”.

To top
Đóng QC