Phần 31
Lại nói về chuyện bà Oanh, sáng nay khi vừa nói chuyện với đội thợ sửa ống nước ở nhà là bà vội vào nhà vệ sinh để… rửa lồn. Đàn bà đúng là trong tất cả nỗi sợ thì sợ nhất chính là mất nước. Nhịn nước uống thì còn được, nhưng nhịn nước rửa lồn thì đúng là một nỗi khiếp sợ.
Trước khi hết giờ làm ở bệnh viện, bà còn vào nhà vệ sinh để rửa lồn một lần nữa mới về nhà vì biết chắc rằng đường ống nước hôm nay vẫn sẽ chưa được sửa. Thợ hẹn ngày mai.
Mang nỗi bực dọc về nhà, chẳng buồn nấu cơm vì làm gì có nước mà nấu. Bà định tối hẳn thì ra đầu ngõ làm bát bún cho qua bữa. Bỗng bà nghe tiếng bấm chuông.
Ngó ra ngoài thì bà Oanh thấy bóng một người đàn ông nhưng không nhìn rõ mặt là ai. Bước ra ngoài lại gần thì thấy người đàn ông đó đeo khẩu trang kín mít, đầu đội mũ lưỡi trai sụp xuống khuôn mặt, mặc bộ quần áo đồng phục, tay xách theo một cái túi khá là to. Chưa kịp hỏi là ai thì người đàn ông đó đã lên tiếng trước:
– Chào bà, tôi là thợ sửa ống nước. Công ty phân công tôi đến sửa đường nước nhà bà.
Bà Oanh mừng rỡ vì cuối cùng thợ cũng đến sửa, vậy là bà lại được rửa lồn ở nhà rồi, nhưng bà vẫn thắc mắc:
– Ơ, tôi tưởng các anh báo là hôm nay thiếu thợ, mai mới sửa cơ mà.
Người đàn ông suýt nữa thì phì cười nhưng kìm nén được:
– Tại công ty thấy bà hối quá nên cắt tôi từ công trình khác về.
– “Ờ thế à? Anh vào nhà đi”, vì mừng quá mà bà Oanh không nhận ra giọng nói này có phần quen thuộc, mặc dù đã bị người đàn ông cố tình làm méo tiếng.
Người đàn ông theo mông đít bà Oanh đi vào bên trong nhà, một căn nhà 2 tầng cũ kỹ. Nhà vệ sinh ở ngay dưới tầng 1, đứng trước cửa nhà vệ sinh, bà Oanh nói:
– Anh sửa giúp tôi, mất nước 2 ngày hôm nay rồi.
– Vâng, bà cứ nghỉ ngơi, tôi làm một lát là xong ngay.
Bà Oanh chợt thấy cái giọng điệu này hơi quen quen, bà nghĩ mãi mà không ra, đành tặc lưỡi đi ra ngoài phòng khách:
– Anh sửa giúp, sửa xong thì ra phòng khách tôi gửi tiền công.
Người thợ sửa ống nước bước vào bên trong phòng vệ sinh, nhìn ra ngoài thấy bà chủ nhà đã ra ngoài phòng khác, ông ta bèn kéo cái khẩu trang xuống dưới cằm mà khịt khịt mũi. Mùi đầu tiên đập vào mũi ông chính là mùi thơm của các loại xà phòng tắm, dầu gội đầu. Ngó lên cái móc treo quần áo thì ông chợt cửng tếu buồi lên ngay lập tức, bởi thứ đập vào mắt ông là một hàng quần lót và cóc xê.
Xem nào, phải có đến 5 bộ chứ không ít, điểm danh thì có rất nhiều màu sắc khác nhau: Màu hồng, màu trắng, màu đen, màu tím, màu xanh. Kiểm đếm thì có nhiều kiểu dáng khác nhau, nào là lọt khe, tua dua, ren, thêu. V. V. Nếu nhìn kỹ và phân chia thành cặp quần – áo thì có thể biết là nó đi theo bộ. Chứng tỏ chủ nhân của nó cũng rất cầu kỳ và ăn mặc rất có gu khi quần và áo lót cũng là một cặp với nhau.
Người thợ sửa ống nước lấy đại một chiếc quần lót trong đống đó, ông lột mặt bên trong ra rồi nhìn vào đũng quần. Ôi trời ơi, một vệt màu trắng trắng hiện rõ lên ở phần đũng. Đưa lên mũi ngửi ngửi rồi hít thật căng vào lồng ngực, ông ta kết luận ở trong đầu: “Cái này vừa mặc chiều hôm nay, mùi vẫn còn thơm, vệt nước vẫn mới”.
Cái kết luận của người thợ sửa ống nước quả là chính xác. Cái quần lọt khe mông màu xanh dương này bà Oanh vừa mới mặc buổi chiều nay và thay ra ở cơ quan. Về một cái là treo lên đây cùng đám quần cũ, chờ đến khi có nước mới giặt một thể. Mà cái lão thợ sửa ống nước này thật là biến thái. Sửa ống nước thì sửa đi còn bày đặt soi quần lót tìm dâm thủy nữa mới đáng ghét làm sao.
Nói thì nói vậy thôi, người thợ mẫn cán của chúng ta sau khi ngắm xong quần lót cũng hì hục đi sửa tìm nguyên nhân của việc không có nước.
Sau một hồi hì hục thì: Xè xè xè xè xè…
Không phải là tiếng nước đái mà chính là tiếng nước lọc từ chiếc vòi chảy ra.
Ở ngoài phòng khách, bà Oanh nghe thấy tiếng nước chảy từ bên trong vọng ra, bà mừng rỡ phi vào trong, vừa đến cửa bà đã la lên:
– “A có nước rồi”, nói ra miệng câu đấy nhưng trong đầu lại nghĩ thêm vế sau của câu nói vừa rồi: “Vậy là được rửa lồn rồi”.
Người thợ nói:
– Bị tắc đường ống, chắc là do lâu ngày không được thông.
Một câu nói rất chuyên môn, rất khoa học của người thợ nhưng lại ứng với hoàn cảnh của cá nhân bà Oanh, bà đỏ mặt tía tai lập lại câu nói vừa rồi:
– Bị tắc, lâu không được thông. Ừ hen…
Rồi bà nghĩ, “cái thằng cha này quen quen, sao lại biết hoàn cảnh của mình nhỉ, hắn nói có ẩn ý thế không biết”.
Rồi bà nhìn kỹ lại người thợ sửa ống nước. Ối cha, cái tạng người này?, Mà sao vào trong nhà rồi còn đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai sụp xuống mặt thế này. Bà nhanh tay hất cái mũ lưỡi trai của người thợ ra. Bà la toáng lên:
– Á… ông Tình.
Ông Tình cười hề hề mặc dù vừa bị lật tẩy:
– Hì hì hì… bà Oanh.
Bà chống hai tay vào nách, lúc này bà đứng ở cửa nhà vệ sinh còn ông Tình thì vẫn ở bên trong:
– Sao ông lại vào đây? À mà sao ông dám đóng giả làm thợ sửa ống nước.
Ông Tình đưa tay lên gãi đầu giống như vừa bị ông bố khó tính bắt quả tang địt trộm con gái ông ta:
– Tôi… Tôi… sửa giúp bà đường ống nước.
– “Sao ông biết nhà tôi hỏng đường nước?”, Bà Oanh mặt đỏ dừ.
Lần này ông đưa tay xuống gãi mông, bộ quần áo thợ bẩn thỉu này ông vừa mượn của một người làm thợ sửa xe máy ở đầu chợ, ông khai thật:
– Sáng nay tôi định vào phòng khám của bà, chưa vào thì nghe được điện thoại bà nói với thợ… nên biết.
– Ông dám nghe lén tôi…
Ông Tình cãi:
– Tôi không cố tình mà… Hì hì hì.
Lấy tiếng cười làm hòa. Bà Oanh thực ra mà nói lúc này đang rất cảm kích ông Tình, nhưng đàn bà mà, cứ làm ra vẻ bực tức để che giấu con người thật của mình thôi. Bà nhìn một lượt bên trong phòng vệ sinh, nói câu trước thì bình thường:
– Muốn đến sửa giúp sao không bảo với tôi mà phải giấu giấu diếm diếm.
Nhưng câu sau thì không bình thường tẹo nào, vì bà nhìn thấy mớ quần lót của mình đang một đống treo ở trên móc. Vừa rồi bà sơ ý không cất đi vì không nghĩ là hôm nay có thợ đến sửa:
– Này này… Ông có nhìn thấy cái gì… Không đấy.
Ông Tình ngửa mặt lên trời lắc lắc kiểu như vô tội:
– Nhìn thấy gì là thấy gì, không tôi không nhìn thấy gì đâu. Không có đâu.
– Thật không?
– Thật, mà bà lo cái gì, chỉ là tại mất nước thôi mà. Tôi không để ý đâu.
Nói xong ông Tình xách túi đồ luồn sang bên cạnh bà Oanh đi ra phía phòng khách, bà Oanh đứng ngẫm nghĩ một lúc vì những gì ông Tình vừa nói. Rồi bà giậm chân đành đạch vì hiểu ra ông Tình đã ngắm quần áo lót của bà. Bà giậm chân vì ngượng, ai đời đồ lót không phải trong tình trạng sạch sẽ của mình lại bị ông Tình biết hết.
Rồi bà đuổi theo ông Tình, vừa nhìn thấy ông bà đã toáng lên:
– Ông Tình kia, sao ông dám, trời ơi là giời…
Mặc kệ những gì người ta nói, ông Tình còn trêu bà bằng cách trả lời không đúng câu hỏi:
– Ha ha ha, tôi á, tôi thích nhất cái màu xanh dương.
Bà Oanh càng ngượng hơn:
– Ai hỏi ông thích cái nào? Giời ơi là giời. Ông bắt nạt tôi… Về, về ngay, tôi không muốn gặp ông nữa. Về ngay.
Bà Oanh chưa nói hết thì ông Tình đã xách túi đồ phi ra đến tận cổng rồi. Ông chẳng dại gì mà ở lại đấu đá với một con sư tử cái cả.
Bà Oanh không có ai để trút bực dọc, đành ốp mặt vào hai lòng bàn tay, bà ngồi thụp xuống ghế:
– Ông Tình già chết tiệt! Ông dám nhìn quần lót của tôi. Lại còn kêu thích cái màu xanh dương, cái vừa mặc chiều nay nữa chứ. Mình chết mất thôi…