Thùy Dương dâm dục – Phần 7

Phần 7

– Ngọc! Em sao vậy.. Đừng làm chị sợ mà.. Em…
Tiếng Thùy Dương thét lên thản thốt.
Tấm màn ngay lập tức bị kéo cao lên, mụ đàn bà đó lao vào, nhìn thấy Ngọc nằm co quắp dưới sàn nhà. Chưa kip hiểu chuyện gì xảy ra thì..
” Bong… ”
Một tiếng gõ thật mạnh của kim loại lên một vật cứng vang vọng cả gian phòng tắm.
– Ah.. Đau.. Địt mẹ đứa nào.. – Bà ta ôm sau đầu quay lại miệng chửi.
” Cụp… ”
Lại một tiếng động khác vang lên, lần này là tiếng va chạm giữa một vật bằng nhựa và một vật cứng.
– Ai ui.. Địt mẹ..
” Bong bong.. Cụp .. Bong cụp.. ”
Mụ ta bất chợt trợn trắng mắt lên ngã huỵch xuống sàn nhà.
Thùy Dương và Ngọc nhìn thân hình rũ bẹp trên sàn nhà của mụ ta, thở phào, lau mồ hôi trên trán mình. Thùy Dương buông xuống sàn chiếc xô nhôm đang cầm trong tay. Ngọc thì ném đi cây chà cầu bằng nhựa. Hai cô gái lao đền bước tường dưới cánh cửa sổ thông gío. Thùy Dương đỡ Ngọc leo lên trước, cô bé đưa tay đỡ cánh cửa sổ lên, thấy nó mở rộng lên được cô mừng húm, suýt hét lên. Ngọc chui qua xong, tới phiên Thùy Dương cố gắng leo lên, với cánh tay giúp đỡ của Ngọc, cuối cùng Thùy Dương cũng thành công chui qua được cánh cửa sổ.
Hai nàng chưa kip mừng vui với nhau thì tiếng mụ đàn bà đó hét lên bên dưới:
– Bảo vệ, bảo vệ.. Bắt hai con nhỏ đó lại…
Rồi tiếng bước chân huỳnh huỵnh vang lên bên dưới.
Thùy Dương nắm tay Ngọc cuống cuồng bỏ chạy trên mái nhà.
Mụ đàn bà mắt nhìn hai gã bảo vệ leo lên mái nhà theo lối hai cô gái thoát đi, tay mụ không ngừng xoa đầu mình, mặt mũi nhăn nhúm.
– Cũng may là bà nghĩ ra cách giả ngất, không thì đưa đầu cho chúng mày nện toát ra à! Dám đánh bà.. Chúng mày mà bị bắt về đây thì.. hừ hừ – mụ nghiến răng trèo trẹo.
Thùy Dương và Ngọc không mảnh vải che thân, chạy băng băng, vượt qua không biết bao nhiêu mái nhà, cuối cùng đến được tầng thượng của một khu chung cư kiểu cũ. Thùy Dương kéo tay Ngọc ngồi thụt xuống, núp sau bức tường của căn phòng áp mái.
Hai cô gái nép vào nhau thở dốc, nàng nghe văng vẳng tiếng la hét, tiếng chân nện nặng nề, tiếng chó sủa..

– Nói.. Thùy Dương đâu.. Còn cô gái nữa ở đâu? – giọng ông Cương gầm lên trong thùng xe cảnh sát.
Thuận nhìn người đàn ông dữ tợn trước mặt, rồi nhìn qua chiếc bao nhựa đen chứa xác Bình, gã rùng mình. Gã cố gắng nhích người ra xa chiếc bao đen lạnh lùng, nhưng Hành cũng bị trói quặt hai tay kế bên, cứ đẩy người hắn sát vào.

Ba gã vừa dừng xe trước cửa nhà, Bình bước xuống mở cửa, thì có hai bóng đen áp sát hắn nhanh như tia chớp. Bình cũng không hề kém cạnh, hắn lách người né cú đá thốc từ dưới lên nhắm vào cằm gã, mũi chân lướt qua làn da hắn mát lạnh ran rát. Hắn thục cùi chỏ ra sau đỡ một cú đấm khác lao tới hông mình, tay gã theo đà rút của cánh tay, nắm lấy báng súng giơ lên.
” Đoàng…”
Một tiếng nổ đinh tai vang lên.
Bình gục xuống, mắt hắn không kịp nhắm lại, tay vẫn nắm chặt khẩu súng.
Hành và Thuận thì bị tóm đơn giản như bắt gà trong chuồng, nhanh tới mức khi hai tay tra vào còng, hai gã mới hiểu ra. Hai gã bị tống lên chiếc xe chở phạm. Cả con hẻm bị phong bế. Ba cậu thanh niên vàng vọt, đuối sức mê man được giải cứu chở đi bệnh viện, một túi nilông đựng tiền được tìm thấy dưới gầm giường, hụt mất vài chục triệu.
– Hắc hắc… Có gan thì bắn tao đi. Cả nhà mày sẽ chết chung với tao. Đừng hỏi về hai nhỏ đó! Tao đã đưa nó vào nơi hoang lạc nhất trên đời… Ha ha ha… – tiếng Hành rít lên cay độc.
– Mày .. Mày hay lắm.. Được mày cứng đầu tao sẽ cho mày thưởng thức tuyệt chiêu.
Ông Cương xoay người bước ra khỏi thùng xe chở phạm.
Thế Toàn cầm chiếc Iphone của Hành, do một anh cảnh sát trẻ đưa cho anh, cảnh Thùy Dương làm tình với một gã đàn ông lạ, tư thế của nàng hoang đàng không tưởng, nàng rên la như sắp đạt cao trào. Tay Thế Toàn run rẩy, anh mím môi kiềm chế cảm xúc của mình, dương vật anh trong quần căng phồng lên như sắp nổ tung. Anh nhấn nút gửi đoạn video đó vào email của mình và xóa đi trên máy, dù sao thì nó không thể được xem như một bằng chứng cưỡng hiếp để khởi tố hai gã kia.
Thế Toàn chợt thấy ông bước ra, anh lao tới. Ông Cương giơ tay lên ngăn anh lại.
– Thùy Dương không sao. Ít ra chưa nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hắn nhất quyết không nói. Tôi phải dùng biện pháp nghiệp vụ thôi.
Ông nói nhanh như để ngăn cơn mưa câu hỏi muốn thoát ra khỏi miệng của Thế Toàn.
– Kim.. – ông la lên.
– Có mặt. – Kim xuất hiện ngay tức khắc trước mặt ông.
– Se chỉ… Và không được ồn ào. – giọng ông Cương trầm xuống.
Thế Toàn há hốc kế bên ông, anh không hiểu “se chỉ” là gì, nhưng anh thấy ánh mắt Kim lóe sáng, làm anh rùng mình.
Kim chui vào thùng xe, đóng kín cửa lại. Cô quỳ gối xuống trước hai gã thanh niên và một xác chết trong bao đen, mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Trước ánh mắt nghi ngờ dò xét của Hành và Thuận, cô đưa tay lên bứt một nhúm tóc của mình, se trong lòng bàn tay cho chúng bện lại với nhau, đặt xuống ngang đùi.
Kim thoáng chần chừ, rồi đưa tay lên mở nút áo mình, hàng nút áo xanh từng cái từng cái bung ra trong tay nàng. Tay nàng mở luôn khóa cài chiếc nịt ngực đen phía trước, rồi mở vạt áo rộng ra hai bên. Hành và Thuận sững sờ há hốc miệng, chúng ngạc nhiên trước hành động của cô gái này. Không phải là ưu đãi đặc biệt cho phạm nhân chứ. Ngực cô ta săn chắc, làn da bánh mật, hai núm vú nhỏ hồng hào, nổi xung quanh ít hạt li ti theo lỗ chân lông. Kim nổi da gà trước ánh mắt của hai gã trai như sờ soạn hai vú mình.
Nàng mím môi lết tới bên Hành, hai tay đưa ra mở khóa quần cho hắn.
– Tụi mày muốn chiêu đãi ông à! Được, tới đây, ông chơi cả lũ. – Hành cười ha hả.
Kim thở dài nhìn dương vật Hành vẫn ỉu xìu, còn tanh nồng mùi tinh dịch chưa rửa. Nàng mím môi suy nghĩ, nàng biết việc này phải nhanh chóng, nếu không Thùy Dương có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Kim cúi thấp đầu xuống ngậm dương vật Hành vào miệng, mút thật mạnh. Mùi tanh tưởi bốc lên mũi Kim, làm hàng lông mày nàng nhăn lại.
– Huơ huơ sướng sướng… Ráng đi em, anh sẽ chơi em tới sáng luôn.
Giọng Hành dâm đãng trêu chọc.
Thuận há hốc ra nhìn, gã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng quan cảnh trước mặt quả thật kích thích hắn, dương vật hắn cương lên từ từ.
Dương vật của Hành cũng bắt đầu cương lên, Kim nhả nó ra, tay sục liên tục, tay còn lại đưa lên chùi miệng mình. Mặt nàng đỏ bừng, trước đây tuy biết chiêu này, nhưng chưa bao giờ nàng dám thực hiện, các đồng nghiệp khác cũng chỉ dùng tay. Đây là một cách tra tấn kín đáo nhất, không thể lộ bất cứ sơ hở nào.
Tay Kim rút dây tóc đã se sợi của mình, nhẹ nhàng bóp đầu dương vật Hành cho khe hở tròn ra, đút vào. Hành giật mình, bây giờ gã mới biết mình đang ở thiên đàng sắp được tống xuống địa ngục.
– Không, con đĩ, mày làm gì vậy.. Dừng lại… Ưm…
Gã hét chưa tròn tiếng thì miệng đã bị nhét kín bởi chính chiếc quần lót tanh hôi của mình.
Thuận rùng mình kinh hãi, gã toát mồ hôi quan sát Kim lạnh lùng thực hiện công việc, miệng cô ta nhếch lên cười nhẹ nhàng.
– Ưm.m.. Ưm.. UMM..Ahmmm
Tiếng Hành cố thét lên tắt trong lớp vải bịt miệng, bàn tay Kim bắt đầu ngoáy cọng tóc sâu trong dương vật gã. Mắt gã trợn lên, nước mắt dàn dụa, cố gắng nhích người để tránh bàn tay nàng nhưng mọi cố gắng của hắn đều vô dụng.
Mắt Hành dại ra, mồ hôi vã ra như tắm, gã không giãy được nữa. Tay Kim ngưng lại, nhưng không rút sợi tóc ra khỏi dương vật gã. Kim rút chiếc quần lót ướt đẫm nước dãi ra khỏi miệng Hành, gã thở hỗn hển.
– Địt mẹ chúng mày.. Đừng để ông thoát ra.. Ông bắn hết cả nhà chúng mày. – Hành gầm lên.
Kim lạnh lùng nhét kín miệng gã lại, mím môi định dùng hình với gã tiếp. Bất chợt nàng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Thuận, gã run rẩy nhìn nàng. Kim mỉm cười, chậm rãi rút cọng tóc ra, đầu sợi tóc bết lại lòng thòng ít chất nhờn vươn ít máu đo đỏ. Kim le lưỡi liếm quanh môi mình, mắt nhìn đăm đăm vào khối u giữa hai chân Thuận.
– Ah.. Đừng qua đây.. Tôi không biết gì hết.. Tôi không biết gì hết..
Gã cố lật người nằm úp xuống, đè lên cả chiếc bao đựng xác của Bình.
Một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy lưng quần Thuận lật người hắn lại. Bàn tay Kim nhanh chóng cởi khóa quần hắn ra.
– Tôi nói. Tôi khai. Là ở Nhà hàng Thiên Kim – đường Lý Tự Trọng.
Thuận co rúm hai chân lại, đầu cúi xuống không dám nhìn vào ánh mắt cay độc của Hành đang nhìn mình.
Sáu chiếc xe cảnh sát hụ còi inh ỏi, lao ra đường thẳng về hướng Quận 1.

Hai thân hình lồ lộ loang loáng dưới ánh đèn vàng của khu chung cư cũ, nhẹ nhàng di chuyển xuống các bậc cầu thang. Thùy Dương và Ngọc hồi hộp ghê gớm, hơi thở dồn dập. Cảm giác thân thể trần truồng của mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt gặp trong một khu chung cư dầy đặc người ở, làm nàng nhột nhạt khó chịu. Nhưng cho dù bị người lạ nhìn thấy cơ thể của mình thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị bắt về chốn nhơ nhớp ấy. Khu chung cư này không đông người như nàng nghĩ, thỉnh thoảng có tiếng chửi nhau, la hét, cười đùa vang lên đâu đó.
Két.. Két…
Bất chợt âm thanh kéo cửa sắt phát ra ngay trước mặt hai nàng. Thùy Dương luýnh quýnh lùa Ngọc quay trở lại, hai nàng ép người sát vào ô cửa lõm vào của một căn hộ tắt đèn im ỉm.
Một người phụ nữ trẻ đi ra, tay ôm theo một thao quần áo mới giặt. Cô ta treo vào móc áo rồi mắc lên sợi dây thép căng ngang trước cửa. Cô ta hát nho nhỏ trong miệng, không hề để ý cách cô ta không xa, sát vách tường có hai bộ ngực căng tròn trắng tinh nhô ra ngoài phập phồng hồi hộp.
Tiếng kéo cửa vang lên. Thùy Dương thở phào nắm bàn tay lạnh toát mồ hôi của Ngọc, mắt ra hiệu hướng về sào phơi đồ.
Thùy Dương ló đầu ra khỏi bức tường tại chân cầu thang tầng Trệt của khu chung cư. Trên người Thùy Dương mặc duy nhất một chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình như của đàn ông, làn vải ướt dính sát da thịt nàng, nổi rõ cả hai núm vú đỏ hồng bên dưới. Ngọc đứng bên cạnh nàng, hơi lạnh của chiếc áo thun và chiếc váy ngắn đẫm nước thấm vào người làm cô bé run lẩy bẩy.
Thùy Dương nhìn thấy lối ra lớn của khu chung cư có một dãy bàn nhậu thấp lè tè với những gã đàn ông ăn mặc lếch thếch, sôi nổi tranh luận chuyện xã hội đến quên trời quên đất.
Thùy Dương dẫn Ngọc đi ngược lại, vòng ra phía sau lưng tòa nhà.
– Đụ má, xúi quẩy, đang nhậu ngon lành tự nhiên bị sai đi tìm gà xổng chuồng. Hai con đĩ đó chạy đâu chứ!
Giọng nói miền Nam của một gã đàn ông vọng lại ngay lối đi trước mặt.
Thùy Dương và Ngọc hoảng hốt giật bắn cả người, lùi nhanh lại, lao vào chỗ tối dưới gầm cầu thang. Trong góc tối, hai nàng run rẩy nắm chặt tay nhau, quên cảm giác đất cát dơ bẩn dưới bàn chân trần của mình, quên luôn cả mùi nước tiểu nồng nặc xung quanh.
Giọng nói đó như không rẽ về hướng này, mà chợt nhỏ đi, xa dần. Hai cô gái thở phào. Nàng nghĩ đến gọi điện cho Thế Toàn, giờ phút này, nếu có anh bên cạnh Thùy Dương thì nàng không cần lo lắng nữa. Thùy Dương có một niềm tin mù quáng đối với Thế Toàn.
Tiếng bước chân lệch xệch vang lên từ xa, rồi rõ lên dần, chợt hai bóng đen xuất hiện trước lối đi từ từ tiến vào gầm cầu thang. Mắt Ngọc trợn tròn lên, bàn tay che ngang miệng. Thùy Dương mím chặt môi, ráng kiềm chế hơi thở của mình.
Trước mặt hai nàng xuất hiện hai gã đàn ông luộm thuộm, áo quần nhăn nhúm, tay hai gã đang cầm dây kéo quần cứng đờ lại, mặt đỏ bừng như say rượu, mắt trợn to nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
– Ah…
Ngọc la khẽ, vẻ mặt lúng túng, cô bé nhận ra nơi mình đang trốn lại là góc tiểu tiện của những gã say ngoài kia.
– Hai anh cho em mượn điện thoại một chút nhé. Chỉ một cuộc gọi ngắn thôi.
Thùy Dương bước đến, giọng nói nhẹ nhàng như thôi miên.
Cả hai gã nhìn nàng không chớp mắt, dưới ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào, họ không nhìn rõ được nét mặt Thùy Dương, nhưng với vóc dáng và giọng nói đó, chỉ có thể thuộc về một người phụ nữ đẹp.
Gã đối diện nàng, lúng túng cho tay vào túi quần lục lọi, tìm chiếc điện thoại, túi quần gã lùng nhùng phát ra âm thanh leng keng đủ thứ vật dụng trong đó. Thùy Dương nhìn đăm đăm theo hành động của bàn tay gã, chờ đợi.
– Mày vô đó xem coi.
Chợt một giọng nói vang lên sang sảng bên ngoài.
Rồi tiếng bước chân cộp cộp nện trên sàn xi măng về phía bên này.
– Đụ mẹ.. Khai chết mẹ… thằng lồn nào đái ỉa trong này… – giọng nói mà hai nàng đã nghe, càng rõ ràng hơn như sát bên.
Thùy Dương hãi hùng, chộp thẳng gã đàn ông trước mặt, kéo thẳng về phía mình. Ngọc ngay lập tức làm theo, kéo áo gã đàn ông ngơ ngác trước mặt kéo sát vào mình. Hai gã đang ú ớ chưa hiểu ra chuyện gì thì miệng đã bị trám kín bởi hai đôi môi nhỏ thơm phức.
Nàng hí mắt nhìn ra ngoài, nàng thấy rõ dáng một người đàn ông đứng ngay lối vào, ánh sáng đèn đường sau lưng gã hắt vào trong, làm nàng không thể thấy rõ khuôn mặt của hắn. Thùy Dương mím môi, quyết định dù có bị bắt lại, nàng cũng phải cố báo cho Thế Toàn biết vị trí của mình. Thùy Dương nắm bàn tay gã đàn ông nồng nặc mùi rượu đang đờ đẫn mút đôi môi mình, đưa lên ngực nàng, ngay tức khắc nó như được giải thoát, lao vào tham lam vò nắn. Tay Thùy Dương nhẹ nhàng luồn vào túi quần gã nơi cất chiếc điện thoại.
Gã đàn ông đang đi tìm nàng, khom người nhìn vào trong, rồi nhe răng cười hắc hắc, ngồi chồm hổm như xem kịch hay.
– Đụ mẹ, hết chỗ sao mà kéo nhau vô đụ trong góc thúi quắt vậy trời?! – gã nói to như cố tình vọng ra ngoài.
– Đâu.. Đâu? – gã kia nhanh nhẹn hẳn, lao vào nhìn.
Gã thấy bóng dáng của hai gã đàn ông, tay đưa lên nhào nặn vú, ôm ghì lấy hai người phụ nữ sát vào góc tường.
Tay Thùy Dương nắm được chiếc điện thoại Nokia loại rẻ tiền, nút bấm cao su cứng ngắt. Tay nàng khẽ bấm thử lên bàn phím, nó không phát ra tiếng gì.
– Chết tiệt, gã tắt máy ư, hết pin hay khóa phím.
Thùy Dương thầm mắng trong lòng.
Chiếc lưỡi hôi hám nồng nặc mùi rượu của gã đàn ông trước mặt cứ cố chui vào kẽ răng nàng. Thùy Dương kinh tởm cảm giác ướt át trên môi mình, nàng nghiến chặt hàm răng ngăn gã tiến vào trong.
Nàng nhăn chặt hàng lông mày của mình, suy nghĩ. Thùy Dương cố nhớ cách xử lý chiếc điện thoại, một phím trên, một phím dưới, nhưng phím nào chứ.
Áo nàng bị mở bung cả hai vạt, kéo dạt về hai bên, hai bầu vú căng tròn của nàng bị nhào nặn bởi hai bàn tay nhám sần chai sạn của gã. Gã buông đôi môi nhỏ hồng của Thùy Dương ra, cúi đầu thấp xuống ngậm lấy bên vú nàng, Thùy Dương cúi mặt xuống thấp ôm lấy đầu gã, sợ hai tên kia nhận ra nàng. Nàng nhăn mũi lại trước mái tóc bù xù, khét nắng khô cháy của gã. Thùy Dương nhộn nhạo khó chịu, núm vú nàng run rẩy săn cứng trong miệng gã, gã say mê mút hết bên này rồi lại bên kia. Tay gã mò xuống giữa hai chân nàng, hoàn toàn trống trải, hắn chạm được ngay vào hai mép thịt vung tròn mềm mại với ít nhám nhám của chùm lông thưa thớt, ngón tay thô dày của hắn miếc dọc âm hộ đã ẩm ướt của Thùy Dương.
Nàng cắn môi mình, cho mình tỉnh táo hơn. Ngón tay nàng bấm loạn lên bàn phím chiếc điện thoại. Chợt một tiếng bíp nhỏ vang lên thật nhỏ. Ngón tay Thùy Dương run rẩy, bấm từng nút số điện thoại của Thế Toàn.
Nàng thấy chiếc điện thoại run nhẹ trong tay mình, anh đã nhấc máy. Thùy Dương để nguyên điện thoại trong tình trạng kết nối, nàng chờ cơ hội nói chuyện với anh. Cơ thể nàng bắt đầu run rẩy, núm vú bị mút đến săn cứng lại, âm hộ nàng nhòe nhoẹt nước phát ra âm thanh chọp chẹp theo ngón tay thô kệch của gã nhấp liên tục vào trong.
Hai gã kia đứng dậy, cố gắng nhìn kỹ nữa, cũng không thấy gì, hai gã đi ra ngoài.
– Hai thằng say địt hai con điếm có đéo gì mà xem!
Gã nhổ nước bọt xuống đất như để tống khứ mùi hôi thối mới hít vào mồm.
– Ha ha.. Tự mày chui vô, tao đâu có kêu.. Tao nói cái này.. Giờ này biết kiếm ở đâu. Đằng nào, ông Minh mà có chửi thì cũng đéo đến phiên mình nghe. Mình có biết đéo gì tụi nó trông người trên lầu làm sao đâu. Mày nói đúng không?
– Ừm. Tao cũng đang bực đây. Cho tao điếu thuốc. – Gã kia nói.
Tiếng hộp quẹt đánh lửa xoẹt xoẹt vang cả vào bên trong. Thùy Dương và Ngọc than khổ, tại sao hai tên đó không biến ngay đi, mà còn đứng đó trò chuyện hút thuốc chứ.
– Ưm.. Đừng mà..
Giọng Thùy Dương yếu ớt, nhỏ như muỗi kêu, tay nàng cố đẩy cánh tay gã ra khỏi hai chân mình.
Tiếng van nài yếu ớt của Thùy Dương rót vào tai gã như một liều kích dục cực mạnh. Gã há to miệng ngậm gần hết một bên vú nàng, bàn tay thô bạo đâm sâu hơn vào âm hộ của Thùy Dương. Nước nhờn trong âm hộ nàng bắt đầu chảy dài xuống một bên chân. Thùy Dương cắn chặt răng, nàng không muốn phát ra tiếng rên rỉ có thể thu hút chú ý của hai gã bên ngoài.

Thế Toàn đang ngồi trong xe, chợt có một số máy lạ gọi vào máy anh. Anh nhấc máy lên, lắng nghe, nhưng anh không nghe được gì ngoài tiếp lộp cộp như vật cứng gì đó chuyển động gõ vào điện thoại.
Rồi cuộc gọi ngưng kết nối. Anh có gọi lại một lần nhưng không ai nhấc máy nữa. Anh cảm thấy nhấp nhỏm bất an.
Sáu chiếc xe cảnh sát lao đến bao vây tứ phía biệt thự trắng. Hai gã bảo vệ đang ngơ ngác ngay tức khắc bị chế trụ. Hơn hai mươi viên cảnh sát lao lên lầu. Căn biệt thự trong vòng năm phút bật đèn sáng trưng.
Thế Toàn đi sau lưng ông Cương đi lên từng tầng lầu. Các dãy hành lang chen chút người đứng, đàn ông phụ nữ, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời. Thế Toàn lướt qua từng người phụ nữ, một anh cảnh sát đi sát bên anh, bắt các cô ngẩn mặt cao lên. Sau năm phút, Thế Toàn chán nản, ngồi bệt xuống nền nhà, anh không hề thấy bóng dáng Thùy Dương.
– Các anh làm gì thế? Các anh biết tôi là ai không hả?
Một giọng đàn ông oang oang.
Minh đi tới, dáng người hắn bệ vệ không kém ông Cương. Thế Toàn ngẩng đầu lên nhìn, mắt anh lóe sáng, anh nhận ra gã này chính là người đàn ông quan hệ tình dục với vợ mình trong điện thoại.
– Lệnh của tôi đấy. Ai hỏi tới anh cứ nói tìm tôi Hùng Thiết Cương. Tôi nghi ngờ chỗ này có giam giữ người trái phép.
Ông Cương nói giọng trầm trầm.
– Ah anh Cương, cứ tưởng là ai. Em Minh râu đây mà. Hồi đó em mở nhà hàng ở Gia Lâm – Hà Nội. Em rất hâm mộ anh. Bao lâu nay…
Gã Minh thay đổi như lật bàn tay.
– Không dài dòng. – ông Cương cắt ngang – Tôi muốn hỏi anh người đàn bà này đâu? Thằng Hành đã khai nó giao cho anh.
Tay ông cầm tấm hình của Thùy Dương đưa lên.
– Ah…
Mắt Minh lóe sáng…
– Một người đẹp như vậy chỗ nhơ nhớp của em làm gì có chứ! Anh nói Hành nào em cũng không biết là ai nữa mà. Oan cho em quá..
Thế Toàn chợt dúi chiếc điện thoại trong tay anh sang cho ông Cương. Đoạn video vẫn còn trên mail anh. Ông Cương liếc qua đoạn video, trước đây nhân viên có báo cáo với ông, nhưng ông cảm thấy khó chịu trước cảnh hoang đàng của Thùy Dương nên không nhìn kỹ gã đàn ông bên dưới nàng. Ông Cương nghiến răng ken két, tóm cổ gã Minh, lôi vào căn phòng kế bên. Cánh cửa đóng sập lại. Bên ngoài mọi người hồi hộp chờ đợi, chợt tiếng ré thảm thiết của Minh vang vọng ra ngoài, rồi im bặt.
Hai phút sau, ông Cương chán nản bước ra trong ánh mắt chờ đợi của Thế Toàn.
– Thùy Dương và cô bé tên Ngọc trốn rồi. Họ có đi tìm, nhưng chưa thấy. – Ông ngập ngừng rồi im lặng không nói tiếp.
Ông Cương không nói một chi tiết khác tránh Thế Toàn lo lắng. Thùy Dương và Ngọc chạy trốn với tình trạng không mảnh vải che thân. Họ sẽ làm gì để tìm đường về nhà chứ.
– Các anh tản ra khu vực xung quanh, tìm kiếm ngay.

To top
Đóng QC