Thụ tinh – Phần 75

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 75
– Thảo! Thảo ơi! – Bỗng từ xa có tiếng gọi. Thảo quay người lại, nàng mở to mắt bàng hoàng khi thấy người vừa gọi nàng là bác dẫn đường đang đứng vẫy tay, trên vai khoác một chiếc túi… nàng vừa bất ngờ vừa lo lắng… tại sao bác ấy lại ở đây… tại sao??? Hình ảnh đêm hôm trước gợi lại khiến Thảo xấu hổ, gương mặt xinh đẹp dần đỏ lên.
– Thảo!!! Thảo!!! Đúng là cháu rồi! – Lão dẫn đường hớt hải chạy tới. Tay đeo một chiếc cặp kiểu công sở, bên kia thì khoác túi, lão mặc một chiếc quần bò đã cũ, chân đi đôi giày da vừa bẩn vừa bụi, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã ố vàng và đang sơ vin với chiếc quần bò nữa, trông phong cách chẳng giống ai, thực sự rất quê mùa.
– Dạ… bác… sao… bác lại ở đây! – Thảo lúng túng hỏi và nhìn xung quanh, thấy mọi người đang nhìn về phía nàng và bác dẫn đường thì thầm to nhỏ gì đó càng làm nàng thấy ngại, nàng ngại không phải vì quen bác dẫn đường mà ngại vì người đàn ông trước mặt là người đã từng quan hệ với nàng cách đây không lâu.
– Trời ơi! May quá! Bác gặp được cháu ở đây! Tình cờ quá! May mắn quá! – Lão dẫn đường vừa thở vừa nói, trên mặt lão lấm tấm mồ hôi.
– Bác đang đi đâu vậy? Sao bác lại ở chỗ này… – Thảo vẫn rất bất ngờ.
– Bác bị lạc đường… lại còn bị tụi nó móc túi! Bác đuổi tới đây càng lạc đường hơn! Đây! Địa chỉ của bác đây… – Ông dẫn đường kể khổ, nhìn ông móc tờ giấy trong túi quần ra trông thật tội nghiệp. Thảo cầm tờ giấy đọc qua thì trên đó ghi địa chỉ của Công ty lữ hành du lịch Ánh Sao.
– Công ty du lịch? Theo như địa chỉ này thì cũng cách khá xa đây đó ạ… sao bác lại đi lạc ra tận đây được? Sao bác không bắt grab ạ? – Thảo nhíu lông mày lại thông cảm, nàng không còn để ý đến đám đông hiếu kỳ nữa mà đứng dựa vào xe nói chuyện với lão dẫn đường trước những con mắt tròn xoe nhìn vào, vì họ không thể tin một lão già quê mùa xấu xí kia lại đang đứng nói chuyện rất tự nhiên với một nữ thần như Thảo.
– Grab? Grab là gì? Bác cũng không biết! Sáng bác xuống bến xe Mỹ Đình rồi đi xe ôm qua địa chỉ này, nó chở bác đi khắp nơi, bác sợ bị lừa nên nói dừng lại rồi tự đi bộ tìm… sau đó bác bị móc túi rồi đi tìm tụi nó đến đây! Thì nhìn thấy cháu! – Lão dẫn đường vừa nói vừa nhăn hết cả mặt lại.
– Trời ạ, ai mà ác độc vậy chứ! Bác báo công an chưa ạ? – Thảo nhíu lông mày nhìn xung quanh, công nhận một người ở bản như bác dẫn đường lên đất thủ đô rất dễ bị lừa, cũng may mà gặp nàng ở đây.
– Bác chưa, bác đang tính báo thì gặp cháu… May quá! Sao số bác lại may mắn thế chứ! – Lão dẫn đường vui mừng nói.
– Thôi được rồi! Bác lên xe cháu đưa bác đến đó! – Thảo mở cửa xe và mời bác dẫn đường ngồi lên.
Mới đầu lão ta còn ngại nhưng nghĩ lại thì không còn cách nào khác… con bé nó mà bỏ ở đây cũng chết. Cuối cùng lão dẫn đường cũng bước lên xe, lần đầu tiên lão được ngồi lên con xe gần chục tỷ, lão há hốc mồm trầm trồ vì nội thất và mùi thơm sang trọng trên xe. Thảo nổ máy và phóng đi trước ánh mắt tò mò của hàng chục người trên phố Bà Triệu.
– Đợt này bác về thủ đô có việc gì vậy ạ? – Thảo mỉm cười hỏi, nàng quay sang thấy bác dẫn đường đang loay hoay với cái dây an toàn, nàng mím môi đành đưa người sang thắt hộ, mùi thơm cơ thể và ngực Thảo gần chạm vào người lão, khiến tim lão đập mạnh vì sướng.
– Bác cảm ơn… hặc hặc… Chả là… công ty của bác muốn kích cầu du lịch trong bản… biết Hà Nội là thị trường tiềm năng nên có liên kết với công ty Ánh Sao… Hôm nay bác đến đây để mang hợp đồng và giới thiệu qua thông tin chuyến thám hiểm như đợt nhà cháu đi đó… – Lão dẫn đường vừa nói vừa nhìn Thảo, khi đã đỡ sợ hơn, lão bắt đầu nhìn xuống cặp đùi trắng mịn của Thảo, rồi liếc lên bộ ngực to đang ẩn sau lớp áo phông hàng hiệu, sau đó lão lại nhớ đến đêm hôm trước, chim lão lập tức cứng đơ… vì xấu hổ lão che chiếc cặp lên chim mình và ngồi co người lại.
– À! Cháu hiểu rồi, bác làm hướng dẫn viên mà hihi… bác đang thay mặt công ty xuống đây để liên kết và ký hợp đồng đúng không ạ? – Thảo mỉm cười.
– Ừ! Ai ngờ đâu lại đen thế cơ chứ, cũng may được gặp cháu, cảm ơn thần linh, cảm ơn cháu… cháu và bác cũng không quen thân gì, cháu giúp bác thế này… bác cảm ơn cháu rất nhiều! – Lão dẫn đường cảm kích nói.
– Hi hi… dạ không có gì đâu ạ, bác đừng khách sáo… – Thảo xấu hổ cười…
Xe di chuyển tầm 30 phút thì đến công ty lữ hành Ánh Sao.
– Bác sẽ ở Hà Nội bao nhiêu ngày ạ? – Thảo từ từ đỗ xe vào vỉa hè cạnh cổng công ty.
– Bác gửi hợp đồng lấy chữ ký giám đốc rồi bác về ngay… – Vừa nói lão dẫn đường vừa mở cửa xe.
– Vậy bác vào đi, cháu chờ bác ở đây rồi đưa bác ra bến xe! – Thảo cười, nàng thực sự là một cô gái rất tốt bụng, nàng chỉ nghĩ nếu đã giúp người ta thì giúp cho trót, không để bác ấy lại đây lỡ bác ấy lạc tiếp thì thật đáng thương.
– Bác… bác… thật xấu hổ quá… bác không dám nhờ cháu nhiều nhưng thực sự bác rất cần cháu lúc này… – Lão dẫn đường nói với vẻ mặt đáng thương, lão ta vừa phải mang trọng trách lại còn không có giấy tờ tùy thân lẫn tiền trong người vì bị kẻ gian cướp mất…
Trong đầu lão cũng nghĩ đến việc nhờ Thảo giúp, may mắn thay nàng lại chủ động đề nghị trước.
– Vâng! Bác yên tâm hihi, cháu sẽ chờ bác ở đây! – Thảo mỉm cười, lão dẫn đường cầm cặp và đứng dậy, lão ta quên mất con cu của mình đang dựng lên, vô tình Thảo nhìn thấy cái cục u to tướng ở trước quần, mặc dù lão đang mặc quần bò nhưng cái cục ấy vẫn nổi khá rõ.
Thảo đỏ mặt, khi lão đóng cửa xe Thảo mới thở hắt ra như thể nàng vừa phải nhịn thở vậy, không phải vì vấn đề gì mà do Thảo cảm thấy rất xấu hổ khi gặp lão dẫn đường ở một nơi thế này, nhìn nàng rất bình thường nhưng thực ra đang rất căng thẳng… thực sự nó quá bất ngờ khiến nàng không kịp chuẩn bị tâm lý, dù gì lão ta cũng là người đã từng làm tình với nàng…
Tim Thảo đập loạn nhịp từ nãy, ngay từ khi trên phố Bà Triệu nàng đã phải rất cố gắng nén sự ngại ngùng của mình lại và tỏ ra tự nhiên nhất có thể, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải giúp bác ấy đến nơi đến chốn… chắc chắn bác ấy vẫn biết, vẫn nhớ ngày hôm ấy… Xấu hổ quá, nàng nghĩ lại chuyện đó mà mặt nàng lại đỏ ửng và cảm thấy râm ran trong người, thật là khó hiểu… trên đường về nàng đã phải đội mũ khẩu trang kín mít tránh mặt bác dẫn đường, cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa, may rủi thế nào gặp lại đúng ngày hôm nay… ngày nàng rụng trứng…
Cũng một tuần rồi, một tuần anh Minh đi làm sớm tối, khuya về muộn là lăn ra ngủ vì phải làm việc bù lại quãng thời gian nghỉ dài ngày… còn bố chồng nàng phải về quê gấp vì dưới quê có người trong gia đình ốm rất nặng, khả năng không qua khỏi, là trưởng nam nên không thể thiếu… Vì vậy, ông Vũ lại vô tình bỏ lỡ thời điểm rụng trứng của Thảo… và Thảo cũng đã chuẩn bị tâm lý cho ngày hôm nay để cùng bố chồng làm chuyện đó… ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng đang rất mong chờ…
Trong hơn một tuần Thảo chưa làm tình, nhu cầu càng lúc càng lớn… suốt thời gian qua nàng cũng chờ đợi đến ngày hôm nay để cùng bố chồng làm tình, vậy mà… bố Vũ phải về quê, thực sự khá hụt hẫng… Bất ngờ Thảo lại nhớ đến đêm hôm đó cùng với bác dẫn đường, mặc dù chiều theo sở thích của chồng, nhưng thực sự nàng cũng rất thích cái vẻ mạnh bạo của bác ấy… Nàng không muốn nghĩ tới nhưng nó cứ hiện lên trong đầu khiến tim nàng đập mạnh và hồi hộp…
Ngồi trong xe Thảo lưỡng lự đang phân vân không biết có nên nói chuyện này với chồng hay không, mặc dù biết anh ấy cũng không phản đối khi mình giúp đỡ bác ấy thế này… thậm chí còn bày trò để khiến mình làm tình với bác ấy lần nữa… nhưng… ai lại lợi dụng chồng kiểu ấy, khác gì một đứa con gái hư hỏng đâu… Nếu không nói thì cũng chẳng sao, vì chỉ sợ anh ấy lại nghĩ linh tinh… Thảo ngồi trong xe đắn đo suy nghĩ mãi…
– Cộc cộc cộc! – Lão dẫn đường đứng ngoài gõ cửa làm Thảo giật cả mình. Nàng chưa đưa ra được quyết định mà lão dẫn đường đã đi ra rồi.
– Bác xong rồi ạ? – Thảo lại mỉm cười để che đi sự hồi hộp của mình.
– Ông Giám đốc không có ở đây cháu ạ! Đen thật đấy! Trời ạ! Lại phải chờ đến ngày mai! @#%#$^#$%^# – Lão dẫn đường dẫm chân nói rồi bắn một chàng tiếng Thái vì bị cuống không biết phải làm gì tiếp theo.
– Bác thử gọi điện trực tiếp xem ạ!
– Mấy đứa trong đó gọi rồi cháu ạ, bảo giám đốc đang ở Huế mai mới về đến nơi… Cháu có thể giúp bác tìm một cái nhà nghỉ xung quanh đây được không, dù gì cũng đã lặn lội đến đây rồi! Cố gắng chờ người ta để xong việc cháu ạ… – Lão dẫn đường vừa nói vừa lên xe ngồi, lão ôm đầu tỏ vẻ thất vọng.
– Vâng… nếu vậy cháu chở bác đi tìm khách sạn ạ… lặn lội từ xa đến, bác chờ ngày mai làm xong hẵng về ạ… – Nói xong Thảo phóng xe thẳng lên tuyến đường trên khoảng 1km thì gặp một cái khách sạn nhỏ tầm 3 sao. Nàng liền rẽ vào luôn.
– Trời! Cháu ơi! Chỗ này đẹp quá, bác… – Lão dẫn đường xấu hổ nói vì trong túi chẳng còn đồng xu nào, lão đang tính vay Thảo một ít để nghỉ nhà nghỉ thôi.
– Bác cứ nghỉ đi, cháu trả cho hihi… không đáng mấy đâu ạ nên bác đừng ngại… – Thảo cười rồi đỗ vào bãi.
Lão dẫn đường chẳng nói được gì, nghe được mời lão đỡ hẳn áp lực.
Trước khi xuống xe Thảo đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, chỉ hở mỗi đôi mắt, nàng cầm căn cước công dân của bác dẫn đường đi vào sảnh lễ tân giúp bác ấy thuê phòng.
– Bác lên phòng 801 nha, ở đây cũng gần công ty Ánh Sao nên ngày mai bác bắt xe ôm ra đó nhé, cháu có chút việc cháu xin phép về ạ… – Thảo ra xe đưa key cho lão dẫn đường rồi không quên dặn dò, nàng cũng muốn về luôn, vì sợ nếu còn ở lâu sẽ không hay.
– Nhưng… Thảo ơi… bác không quen ở nơi sang trọng thế này… với lại nhìn bác quê mùa sợ họ… – Lão dẫn đường nhăn mặt nói.
– Bác yên tâm, cháu trả tiền hết rồi ạ, bác đừng lo, ngày mai bác trả phòng trước 12h trưa là được ạ hihi… – Thảo nhìn lão dẫn đường lúc này trông vừa đáng thương vừa buồn cười, khác hẳn lúc ở bản, bác ấy tự tin hơn nhiều, chắc ít khi bác ấy xuống thủ đô làm việc, đây mới chỉ là khách sạn 3 sao mà đã khiến bác ấy lúng túng đến vậy.
– Không phải vậy… bác… không biết sử dụng… – Lão dẫn đường cầm cái thẻ từ xoay đi xoay lại, mặt lão hiện rõ sự xấu hổ, bình thường lão chỉ được sử dụng nhà nghỉ ở địa phương là sang trọng nhất rồi, nhà nghỉ luôn có một chìa khóa và một tấm thẻ ghi tên phòng, chứ lão thực sự chưa sử dụng tấm thẻ từ bao giờ.
Nói về lão dẫn đường thì lão mới chỉ vào công ty du lịch ở địa phương được một thời gian, nhà trong bản, cũng thuộc diện nghèo khó, học vấn mới tốt nghiệp cấp 2, nhưng vì là người am hiểu thông thuộc đường đi lối lại từ huyện lên bản và biết tiếng phổ thông nên lão đã được công ty du lịch địa phương thuê để làm người dẫn đường. Vì vậy đây là lần đầu tiên lão được ở khách sạn sang trọng thế này.
– Thôi được rồi, để cháu đưa bác lên phòng… – Vốn Thảo không dám cùng lão dẫn đường lên phòng vì sợ tai tiếng, nhưng nhìn bác dẫn đường tội nghiệp khiến nàng không lỡ, đã giúp thì giúp cho trót, nàng đành phải lên phòng cùng bác dẫn đường để hướng dẫn một số việc cơ bản, đề phòng bác ấy lỡ ăn đồ trong phòng lại phải trả tiền.
– Cảm ơn cháu… thực sự bác quê mùa quá, cũng may có cháu giúp đỡ… cháu giống như cứu tinh của bác! Bác hứa sau này có việc gì cháu cần bác sẽ hết lòng giúp đỡ! – Lão dẫn đường cười ngại… Cả hai người bước vào thang máy, vì chỉ là khách sạn 3 sao nên Thảo bắt gặp được khá nhiều ánh mắt của nhân viên ở đây, chắc chắn họ đang có những câu chuyện thêu dệt về nàng và bác dẫn đường không mấy đứng đắn, thôi thì dù gì họ cũng không biết nàng là ai nên đành mặc kệ, vừa rồi nàng cũng định nhờ nhân viên ở đây hướng dẫn cho bác dẫn đường nhưng vì thái độ của họ như vậy không chừng còn gây khó dễ đòi tiền tip ấy chứ.
Bước vào thang máy, lão dẫn đường đã cảm thấy thoải mái hơn, đỡ ngột ngạt khi nhìn những nhân viên bên dưới, mặc dù là khách đấy nhưng lão vẫn thấy sợ… Vì tâm lý đã được cải thiện, lúc này lão mới để ý đến cặp đùi siêu phẩm của Thảo, bộ mông cong lên sau lớp quần đùi giả váy, phía trước là váy nên lão không thấy gì, còn phía sau là quần nên lão nhìn rõ hình dáng mông của Thảo bị bó sát lại trông rất gợi dục, “lúc nào nó cũng cong vậy sao… mông rất to nữa…” Lão dẫn đường nghĩ và nuốt nước bọt…
– Con bé này… nó ăn gì mà cao thế! – Lão dẫn đường cười đùa và không hiểu sao lão chọc một ngón tay vào eo Thảo, sau đó lão cảm thấy mình tự dưng có phần vô duyên nên rụt tay lại rất nhanh.
– Hì hì… chắc do gen đấy bác ạ, bố mẹ cháu cũng cao lắm… – Thảo không phản ứng gì sau cú chọc đó, nhưng thực ra nàng cũng đã để ý, nàng cũng rất ngại nhưng không muốn làm không khí trở nên căng thẳng nên đã vờ như không biết.
– Ôi dồi ôi, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, bố mẹ cháu chắc tự hào về cháu lắm… xinh đẹp rồi tốt bụng, bác thực sự rất cảm kích những điều cháu Thảo làm cho bác đấy… – Lão dẫn đường cũng khá khéo mồm, mặc dù nói tiếng phổ thông giọng vẫn chưa thực sự sõi và dùng từ vẫn chưa tốt.
– Dạ… bác có phải tên là Lếnh không ạ… hi hi… – Thảo đỏ mặt vì nàng cảm thấy buồn cười cái tên lạ lùng và cách nói chuyện ngây ngô của bác dẫn đường.
– Ô! Sao cháu biết tên bác! Hô hô… đúng tên bác là Cà Văn Lếnh! – Lão dẫn đường bất ngờ khi Thảo biết tên của mình khi mà lão chưa bao giờ giới thiệu tên cho đoàn đợt đi thám hiểm.
– Lúc nãy cháu thấy trong căn cước của bác mà hihi…
Thảo mỉm cười quay lại nhìn bác dẫn đường, bất chợt nàng bắt gặp được ánh mắt của bác đang nhìn vào mông mình, Thảo mím môi và quay lên, thôi thì bác ấy cũng là đàn ông, lỡ có nhìn những nơi nhạy cảm cũng là chuyện bình thường… Ngoài tốt bụng ra Thảo còn là một cô gái rất bao dung và rộng lượng.
– Tính toong!!! – Đúng lúc đó thang máy dừng… Thảo cùng lão Lếnh bước ra ngoài và tìm phòng 801, sau khi vào phòng, Thảo hướng dẫn cho bác Lếnh cách điều khiển điều hòa, tivi, đồ ăn trong tủ lạnh, sử dụng điện thoại gọi lễ tân… Lão Lếnh nhìn xung quanh căn phòng ngồi xuống giường, đệm lún xuống làm lão giật mình đứng phắt dậy.
– Ui dồi ôi giường êm quá! – Lão Lếnh xấu hổ nói.
– Hihi bác ngộ thật đấy! – Thảo ôm miệng cười khi nhìn thấy lão như vậy, Lão Lếnh thấy Thảo cười vui lắm, lão càng làm trò để thể hiện mình là người hài hước.
– À sáng ngày mai bác xuống dưới tầng 2 ăn sáng nha, được ăn sáng miễn phí bác ạ… – Thảo tiếp tục dặn dò.
– Ừ! Bác nhớ rồi… Thảo… thực ra bác muốn nhờ cháu một việc, chả là… bác… – Lão Lếnh ấp úng.
– Bác cứ nói đi ạ, bác đừng ngại! – Thảo ngồi ở ghế hai tay chắp ở đùi.
– Chả là… bác rất cảm ơn cháu khi đã giúp đỡ bác thế này, bác hứa! Sau khi về nhà bác sẽ trả lại cháu số tiền thuê khách sạn… nhưng… ngày mai bác đi công việc sau đó cũng về luôn, như cháu biết đấy… bác bị tụi nó trộm mất ví… cho nên… – Lão Lếnh xấu hổ không dám nhìn Thảo.
– À! Cháu quên mất! Hihi… đây! Bác cầm tạm ít tiền để mai về ạ, bác không phải trả đâu ạ hihi! – Thảo rất hào phóng, nàng rút trong ví ra 2 triệu, 4 tờ 500k và đứng dậy đưa cho bác Lếnh.
– Ui! Không cần nhiều như vậy đâu! Cháu cho bác vay, nhất định bác sẽ trả! – Lão Lếnh đẩy tay Thảo và chỉ rút lấy 1 triệu.
– Bác cứ cầm hết đi ạ, bác vay, khi nào bác trả cũng được ạ. – Thảo vẫn cố dí vào tay lão Lếnh.
– Không! Bác bắt xe về có mấy trăm nghìn, 1 triệu là nhiều quá rồi, cháu cất đi…
Lão Lếnh đẩy tay Thảo, bàn tay con bé mịn quá khiến lão vô thức nắm lại. Thảo cũng không hiểu tình huống này thế nào, nàng có phần lúng túng khi bàn tay thô ráp của bác Lếnh nắm tay mình.
– Bác cứ cầm đi ạ… – Thảo bắt đầu ngại mặt đỏ dần lên.
– Thôi cháu cất đi! Nhiều quá bác không trả hết… mà cháu có thể cho bác số tài khoản, bác nhờ mấy cô kế toán công ty bắn cho cháu… khặc khặc! Tuổi này rồi nhưng bác không biết dùng mấy cái bắn tiền trên điện thoại, mặc dù bác cũng có một tài khoản công ty lập cho… – Lão vẫn nắm tay Thảo và bắt đầu vuốt nhẹ.
– Vâng… cũng được ạ… – Thảo xấu hổ rụt tay lại và viết cho bác Lếnh số tài khoản để tránh việc bị cầm tay.
Nàng cũng không hiểu sao mình lại giúp đỡ bác Lếnh nhiệt tình đến vậy, đôi lúc nàng cũng nghĩ như vậy có sợ người ta hiểu lầm không, nhưng cũng xuất phát từ đức tính tốt bụng của mình, mặc dù làm quen với Thảo rất khó nhưng một khi đã quen nàng luôn trân trọng tình bạn này, cũng có thể một phần do quan hệ của nàng với bác Lếnh đã đi quá giới hạn tối hôm đó…
Lão Lếnh cầm tờ giấy nhỏ trên tay, lão nhìn qua rồi gập lại cất cẩn thận vào túi. Không gian bỗng trở nên im lặng, lão Lếnh liếc nhìn Thảo, lão nhìn cặp đùi trắng phau của Thảo mà lão chỉ muốn lao vào bú liếm, rồi bộ ngực to của nàng, mặc dù tối hôm đó lão cũng được chiêm ngưỡng rồi nhưng do trời tối nên lão chưa thực sự nhìn rõ, lúc này cơn hứng tình của lão nổi lên, như một bản năng của thằng đàn ông, lão thấy Thảo vẫn nán lại ở đây sau khi giúp lão tìm chỗ nghỉ, lão không dám đoán bừa cũng không dám làm gì thái quá vì sợ Minh sẽ không tha cho lão… Nhưng càng nhìn Thảo lão càng hứng, bản năng của con đực đang trỗi dậy trong người lão, nhưng biết phải làm sao bây giờ, dù gì cũng quan hệ một lần rồi, lão nghĩ mình sẽ có cơ hội lần này chăng.
Thảo ngồi ở ghế, nàng biết bác Lếnh đang nhìn vào cơ thể nàng, rồi dần dần những hình ảnh tối hôm đó xuất hiện trong đầu nàng, cái cảm giác đó khiến nàng trở nên hưng phấn, tuy rất ngại bác Lếnh nhưng rồi cuối cùng nàng cũng không thể tỏ ra tự nhiên như ban đầu, bởi vì hơn một tuần rồi, nàng chưa làm tình, với lại thời gian rụng trứng này thực sự cơ thể con gái rất nhạy cảm và nhu cầu cao hơn nhiều so với ngày thường… đã vậy lúc này nàng còn đang ở với bác Lếnh làm khoảnh khắc cũ gợi về đến râm ran khó chịu… cơ thể cường tráng đó… Thảo vừa nghĩ đến đó thì bác Lếnh bất chợt cởi chiếc áo của mình ra, cơ thể vạm vỡ ngăm đen hiện ra trước mặt Thảo khiến nàng đỏ ửng mặt, hai mắt trợn tròn nhìn rồi xấu hổ quay đi…
– Bác đi tắm một chút, cháu cứ ngồi chơi nhé! – Lão Lếnh nhìn Thảo, lão thấy gương mặt của nàng đã đỏ lên, tuy tâm lý đã vững vàng nhưng lão vẫn không hết ngỡ ngàng trước vẻ xinh đẹp của Thảo, trông mặt con bé đỏ lên thực sự xinh hơn rất nhiều, cái vẻ ngại ngùng kia nữa, tất cả làm lão Lếnh đứng hình mất một lúc. Việc cởi trần ra trước mặt Thảo cũng là chủ ý của lão, là một dân bản chính hiệu, lão không biết cách nào có thể đưa đẩy được một nữ nhân xinh đẹp cỡ này, đã vậy lại còn là gái thủ đô chính hiệu nữa… Tất cả vận may của lão ngày hôm nay có được hay không chỉ dựa vào bản năng và kinh nghiệm của một người đàn ông có tuổi mà thôi.
– Bác! Sao bác nhìn cháu chằm chằm… – Thảo xấu hổ không dám nhìn thẳng vào bác Lếnh.
– À! Không! Không có gì! Chỉ là bác thấy ở đây đất thủ đô nhộn nhịp quá, bác không quen, mà cháu thấy bản của bác có đẹp hơn ở đây không? – Lão Lếnh cười ngại, lão đứng chống nạnh nhìn Thảo, bên dưới chiếc quần bò của lão đang ngỏng lên một cục to tướng.
– Dạ… ở đó đẹp lắm ạ, thủ đô đất chật người đông, cuộc sống hối hả đôi lúc cũng mệt mỏi bác ạ… – Thảo nhìn bác Lếnh cười mỉm một cái, rồi đập vào mắt nàng là cái ụ to tướng bên dưới khiến Thảo xấu hổ, lão Lếnh thấy vậy có phần đắc ý, chim lão cửng càng to hơn, cái ụ dưới háng lão nhúc nhích như có con gì ở trong quần.
– Ha ha… vậy có dịp lại mời cháu lên đó chơi! – Lão Lếnh cười lớn.
– Vâng, nếu có thời gian, cháu và gia đình sẽ lại lên đó chơi ạ… cũng hơi muộn rồi… cháu xin phép về trước ạ, có gì bác cứ gọi cho cháu nha! Số tài khoản ngân hàng cũng là số điện thoại của cháu đây ạ… – Thảo nhìn bác Lếnh cười và nói nhanh, trên gương mặt nàng hiện rõ sự lúng túng xấu hổ, bất chợt nàng nhận ra hoàn cảnh lúc này thực sự miễn cưỡng, nàng nghĩ mình không nên ở đây quá lâu, càng lúc nàng càng nghĩ đến chuyện tối hôm đó, bản thân Thảo tự thấy không ổn và muốn rời khỏi đây.
– Vậy… cháu… có thể chờ bác một chút, rồi chở bác qua đây được không, bác tắm ào cái là xong… – Lão Lếnh thấy tiếc hùi hụi khi con bé đòi về rồi, lão cứ tưởng sẽ được làm gì nhưng thực sự lão không biết phải làm thế nào, lúc này lão chỉ biết kéo dài thêm thời gian mà thôi, càng được ở lâu với Thảo lão càng sướng.
– Vâng! Được ạ, bác cứ tắm đi ạ hihi – Thảo cười, rồi lại ngồi xuống ghế.
Lão Lếnh vào phòng vệ sinh, tầm 5 phút sau:
– Thảo ơi!! Cháu có biết sử dụng cái vòi này không? – Lão Lếnh mở cửa ngó ra ngoài gọi Thảo.
– Dạ… – Thảo đứng dậy, nàng đi vào phòng vệ sinh thì giật mình khi thấy bác Lếnh đang trần chuồng đứng cạnh vòi hoa sen, theo phản xạ nàng đưa tay lên mắt che lại. “Cháu xin lỗi!” – Thảo lịch sự quay người ra ngoài.
– Ôi thôi chết! Bác xin lỗi… Cháu xem hộ bác, bác vặn mãi không thấy nước chảy ra… – Lão Lếnh nhìn Thảo giả vờ ngại, lão vơ lấy cái khăn mặt bé tí che lại con chim đầy lông rậm rạp của mình.
Thảo đỏ mặt như say rượu, nàng không nói gì cũng không nhìn bác Lếnh mà đi vào xem vòi hoa sen, chiếc vòi này thực sự cũng khá lạ, nhiều van và nhiều nút vặn quá, nhưng với một cô gái thông minh như Thảo, nàng vặn thử vài cái và bấm vài cái van thì cuối cùng nước cũng chảy ra ở vòi dưới, sau đó nàng nhấn thêm một nút nữa, chiếc vòi hoa sen đứng bất ngờ chảy nước rào rào xuống ngay đầu Thảo.
– A!!! – Thảo hét lên lấy tay che đầu, nàng loay hoay tắt nước, sau đó lão Lếnh nhân cơ hội lấy chiếc khăn ở trên tay đưa cho Thảo.
– Ui dời khổ thân cháu! Ướt hết rồi! Đây cháu lau đi! Tại bác… bác xin lỗi, bác ở miền núi nên không biết dùng mấy cái này… – Lão Lếnh xin lỗi Thảo rối rít, nhưng thực sự lão đang nhìn vào chiếc áo phông ướt của Thảo, nó đang bó sát vào da thịt còn lộ cả dây áo con và vùng ngực to của nàng.
– Tại cháu không để ý thôi ạ, bác tắm đi ạ, cháu ra ngoài lau tóc đã… – Thảo cười ngại, nàng cầm chiếc khăn rồi đưa mắt vô tình nhìn vào dương vật bác Lếnh, nó cửng to vổng lên trời, chùm lông rậm và rất dày, trông cực kỳ khỏe khoắn và có chút nét rừng rú mạnh mẽ, dương vật tuy không to như của bố Vũ và bác Phú nhưng nó cũng thuộc dạng kha khá, phần thân đen đen, đầu khấc còn chút đỏ và lột hoàn toàn ra rồi chứ không nhiều da bầy nhầy như của bác Phú.
Vài phút sau, lão lếnh quấn cái khăn tắm bước ra ngoài, lão thấy Thảo đang ngồi ở giường cầm điện thoại, bộ tóc và áo vẫn bị ướt, nhìn vừa thương vừa quyến rũ… thật là khó tả.
– Thảo ơi! Cháu ướt hết rồi, cháu mặc áo của bác nhé, không là ốm đó! – Lão Lếnh đi tới ân cần nói.
– Dạ… cũng không ướt lắm đâu ạ, cháu cảm ơn bác! Cháu mặc thế này về thay sau cũng được ạ! – Thảo mím môi cười, nàng nói vậy nhưng thực sự nhìn nàng đang rất khó chịu vì bị ướt.
– Ui dào đừng ngại! – Lão Lếnh hất cái tay một cái rồi cúi xuống chiếc túi của mình lục đồ.
– Ôi bác cứ nghĩ ở đây một ngày rồi về nên không đem theo máy sấy rồi! – Lão Lếnh cầm một chiếc áo lên và nói.
– Máy sấy ạ, ở khách sạn kiểu gì cũng có đấy bác ạ, bác thử mở tủ kia ra xem – Thảo vừa nói vừa chỉ ra chiếc tủ bên ngoài cạnh phòng vệ sinh. Lão Lếnh mở tủ và y như rằng trong tủ họ có để một chiếc máy sấy màu đen.
– Ừ đấy may thế! Hô hô!! – Lão Lếnh cầm máy sấy ra giường cắm điện.
– Cháu sấy trước đi! Không cởi áo ra bác sấy cho! Mặc thế cháu sẽ lạnh đó, trong phòng này cũng lạnh sẵn rồi!! – Lão Lếnh nói rất tự nhiên và nhìn Thảo.
Lời nói này của Lão cũng thực sự vô tư, nhưng rồi lão tự nhận ra mình hơi vô duyên và có quá vội vàng lộ liễu không khi đề nghị Thảo cởi áo lúc này.
– Dạ… không cần đâu ạ… cháu… – Thảo ấp úng.
– Ui dào! Cháu cứ mang đây bác sấy cho đừng ngại, cháu cũng bằng tuổi con gái bác thôi mà! – Lão Lếnh tặc lưỡi nói.
– Nhưng… cởi hẳn áo ra ạ? – Thảo xấu hổ, nàng không hiểu sao bác Lếnh lại có thể yêu cầu mình cởi áo ra một cách thẳng thừng như vậy… Bác ấy không ngại sao… Nhưng thực sự nếu muốn giải quyết bộ tóc và cái áo ướt này thì chỉ còn cách đó thôi…
– Ừ! Cởi ra đem đây bác sấy một lúc là khô! Cháu ngại gì chứ! Cháu không nhớ bác cháu mình tắm tiên cùng nhau rồi hay sao hô hô! – Lão Lếnh cười to nói, lão đang tỏ ra tự nhiên nhưng thực ra lão đang yêu cầu Thảo cởi áo một cách hợp lý, lý do này che dấu được ham muốn thực sự của lão lúc này.
– Hmmm… – Thảo thở dài, nàng nhìn xuống chiếc áo ướt của mình suy nghĩ, tóc thì có thể, nhưng áo thì phải cởi ra mới sấy được… với lại đằng nào cũng tắm tiên cùng bác ấy và mọi người rồi, mình vẫn còn áo lót để che cơ mà…
– Nào! Cháu đừng ngại… bọn bác ở bản nhìn mọi người không mặc quần áo quen rồi! Cháu ngại gì chứ khặc!!! Khặc!!! – Lão Lếnh đứng giải thích, mặt lão đang tỏ ra tươi cười nhưng thực sự lão đang cực kỳ hồi hộp chờ đợi Thảo lột chiếc áo của mình ra.
– Vâng… bác sấy giúp cháu với ạ… cháu cảm ơn bác ạ! – Thảo vẫn không quên nói cảm ơn, để tỏ ra tự nhiên nhất có thể, che đi sự xấu hổ của mình.
Nàng từ từ lột chiếc áo phông ướt của mình ra, lúc này trên người Thảo chỉ còn chiếc quần đùi giả váy và chiếc áo lót ôm lại bộ ngực to của nàng.
Lão Lếnh cầm chiếc áo của Thảo thở hổn hển, mắt lão không ngừng nhìn vào bầu ngực trắng phau của Thảo, lão nghẹn cả họng không nói được gì khi chiêm ngưỡng làn da trắng không tì vết của nàng, mặc dù con bé bằng tuổi con gái út của ông đấy nhưng sao nó đẹp như tiên vậy, ngực cũng to nữa, có khi còn to gấp ba lần ngực con gái của lão mất. Thảo lấy một tay ôm ngực, nàng vừa thấy ánh mắt của bác Lếnh nhìn xuống ngực mình khiến nàng càng ngại, tự dưng lại vướng phải tình huống này chứ, thực sự quá xấu hổ mà… Với lại nàng có thể tự sấy áo của mình, nhưng không hiểu sao lại đưa áo cho bác Lếnh nữa…
– O… O… O!!! – Tiếng máy sấy vang lên trong phòng, cả lão Lếnh và Thảo không nói gì, lão Lếnh cầm chiếc áo phông của Thảo sấy cẩn thận, thi thoảng lão nhìn sang Thảo thấy nàng không để ý thì đưa áo lên mũi ngửi, thơm quá… mùi thơm này khiến tim lão đập loạn nhịp, nó giống với mùi thơm da thịt của Thảo đêm hôm đó, càng lúc lão càng hưng phấn mạnh, mồm lão khô lại, bên dưới chim lão cứng đơ chọc lên chiếc khăn tắm.
Thảo ngồi ở ghế, nàng quay người ra phía rèm cửa, thỉnh thoảng quay lại nhìn bác Lếnh rồi lại quay đi, nhìn cơ thể bác ấy thật cường tráng, so với tuổi thì bác Phú và bố Vũ thua xa… Đêm hôm đó nàng nhớ rất rõ cảm giác lúc bác ấy nhấc bổng nàng lên, cảm giác sung sướng khó tả… tim Thảo đập loạn nhịp, bên dưới âm đạo nàng chảy nước ướt cả quần lót rồi, cơ thể nàng nhạy cảm quá… ham muốn những ngày này thực sự mạnh mẽ…
– Thảo ra đây bác tiện sấy tóc luôn cho! – Lão Lếnh đặt chiếc áo nóng rực của Thảo ra ghế và vẫy tay. Nàng giật mình quay lại nhìn, gương mặt đỏ ửng xinh đẹp của Thảo có vẻ như càng lúc càng ngượng khi nàng đang bị thụ động vì xấu hổ, tính của con gái mà, không ai phủ nhận được điều này…
– Bác cho cháu mượn máy sấy, cháu tự sấy cũng được ạ! – Thảo cười rồi đi ra chỗ bác Lếnh, nàng đi từ đầu giường bên này sang đầu giường bên kia mà bộ ngực nẩy tưng tưng theo nhịp khiến lão Lếnh nuốt nước bọt và công khai nhìn chằm chằm vào đó.
– Ui dào! Ngồi xuống đây! Bác sấy cho – Lão Lếnh hứng lắm rồi, lão đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực sự lão đang mất tự chủ hơn bao giờ hết, lão cầm tay Thảo kéo xuống giường một cách tự nhiên, theo đà Thảo ngồi phịch xuống giường, đôi môi đỏ mím lại rồi hé ra thở nhẹ, lúc này nàng cũng quá hồi hộp rồi… Sao bác ấy lại dám cầm tay mình như vậy chứ…
– Cháu đừng ngại, ngày trước bác sấy tóc cho con gái bác suốt! Từ lúc nó lấy chồng bác chẳng còn cơ hội đó nữa! – Lão Lếnh trèo lên giường, quỳ hai đầu gối sau lưng Thảo và bắt đầu bật nấc một của máy sấy cho đỡ ồn, vẻ tự nhiên của bác Lếnh khiến Thảo cảm giác không thể từ chối được, nàng chỉ biết thụ động làm theo hành động của bác ấy, ngay từ lúc bị nắm cổ tay, bàn tay rắn rỏi của bác Lếnh đã khiến Thảo bị chiều theo rồi…
– Nhà bác có mấy anh chị ạ? – Thảo mím môi hỏi, nàng không biết phải làm thế nào để hết xấu hổ nên đành hỏi chuyện bác linh tinh.
– Nhà bác có… 4 người con, chúng nó đều lấy chồng lấy vợ hết rồi! Vợ bác mất sớm nên bác ở vậy nuôi con, cũng may chúng nó cũng có cuộc sống tốt… – Lão Lếnh vừa sấy vừa nhẹ nhàng vuốt tóc Thảo, lão vui lắm vì khi con bé hỏi chuyện thì cũng là lúc nó đã hoàn toàn đồng ý cho mình sấy tóc giúp nó.
– Dạ… – Vì quá hồi hộp nên Thảo không biết nói gì hơn nữa, lúc này trong đầu nàng thực sự trống rỗng, việc để cho bác Lếnh sấy tóc thế này thực sự rất ngại, nhưng nàng cũng không dám phản ứng gì, chưa kể nàng chỉ mặc mỗi chiếc áo lót, chưa bao giờ nàng lâm vào hoàn cảnh thế này…
Tiếng máy sấy ooo ooo vang lên trong phòng, cả hai người đều không nói gì, Lão Lếnh vuốt mái tóc dài của Thảo nhẹ nhàng từ từ, lão sấy khá chuyên nghiệp, lão còn biết tung tóc lên cho khô nhanh nữa.
Vừa sấy lão vừa nhìn xuống bộ ngực căng tròn của Thảo bên dưới, tim lão đập thình thịch, bàn tay lão bắt đầu run run khi lão cố tình vuốt tóc Thảo ra đằng trước và chạm ngón tay vào vai nàng… không thấy Thảo nói gì lão tiếp tục động chạm nhiều hơn, lão đưa tay ra đằng trước và vuốt xuống bên dưới, bàn tay lão lướt qua phần ngực và áo lót của Thảo, sau đó lại cẩn thận đưa tay ra sau.
Nhưng có một điểm thay đổi ở Thảo khiến lão đắc ý đó là nàng không phản ứng gì, thậm chí bộ ngực của nàng lúc này đang nâng lên hạ xuống thấy rõ, con bé hồi hộp điều gì đây, chứng tỏ nó biết nhưng không nói gì mà thôi…
– Bác… xin lỗi cháu… thực sự… bác phải cảm ơn cháu và chồng cháu… – Bác Lếnh nói đến đây là Thảo đã biết bác ấy đang muốn nói về tối hôm trước. Thảo không phản ứng gì, ngồi im như tượng…
– Vợ bác mất sớm, nên tối hôm đó đã rất lâu rồi bác mới được… làm chuyện đó… – Lão Lếnh giọng run run, Thảo vẫn ngồi im không nói gì.
Nàng mím môi, lông mày nhíu lại, nàng chẳng biết phải nói gì nữa, bác ấy nhắc lại chuyện này có nghĩa là bác ấy đang muốn làm thêm lần nữa… nàng cũng khá lâu rồi không làm tình với Minh, điều này đã khiến nàng cảm thấy khó chịu trong người, bác Lếnh lại là một người đã từng làm chuyện đó với nàng một lần… Nghe trường hợp vợ mất sớm lâu ngày chưa được làm tình thực sự giống bác Phú, cái văn này thực sự rất quen, chẳng biết nên tin hay không, nhưng tình cảnh lúc này… thật khó xử.
– Thảo! Cháu có nghe thấy bác nói gì không? – Lão Lếnh không thấy Thảo phản ứng nghĩ do máy sấy to quá nên con bé không nghe thấy gì chăng?
– Cháu có… – Thảo trả lời và ngồi im, lồng ngực thở mạnh, trong nàng lúc này chắc chắn đang đấu tranh tư tưởng… Điều nàng đang suy nghĩ lúc này nếu như chuyện đó xảy ra liệu anh Minh có giận nàng không, bởi vì đây là điều anh ấy muốn và anh ấy có cho phép mà… Sau biết bao nhiêu chuyện xảy ra từ trước đến nay, Thảo đã thay đổi quan điểm của mình rất nhiều…
– Bác… cũng không hiểu sao… chồng cháu lại kỳ lạ như thế… ở nhà chúng cháu có hay như thế không? – Lão Lếnh nói và lắc hông để chiếc khăn tắm tụt xuống, dương vật ông bật ra và đập vào lưng Thảo.
– Dạ không ạ… – Thảo giật mình khi biết dương vật bác Lếnh vừa đập vào lưng mình, nhưng nàng không biết nên phản ứng thế nào, thực sự lúc này cơ thể nàng cũng rất hưng phấn rồi… còn chưa kể bác Lếnh liên tục nói về đêm hôm đó.
– Thế sao nó lại để… điều đó xảy ra… cháu là vợ nó mà… đúng không? – Lão Lếnh run run hai cái môi dày, vừa đen vừa thâm va vào nhau như cảm lạnh. Sau đó lão lại thò tay ra đằng trước vờ vuốt tóc Thảo xuống và chạm vào phần ngực của nàng. Thảo lúc này mới giật mình khẽ rụt người lại.
– Bác là dân bản chính gốc… bác không thể biết hết được những người kỳ lạ ở ngoài kia, nhưng… đêm hôm đó chưa bao giờ bác sướng như vậy… cháu… cháu đẹp lắm… – Thấy Thảo không nói gì, bản năng cho ông biết nàng đã dần suôi lòng, bởi vì đơn giản cả hai đã một lần làm chuyện đó nên lão Lếnh mới dám nói những điều tế nhị đó ra với Thảo.

Còn tiếp…

To top
Đóng QC