Phần 51
– Haizz… 1 vạch! – Minh đứng trong toilet thở dài nhìn que thử thai.
– Em đã bảo rồi, cơ thể em em rất rõ mà… – Thảo đứng bên ngoài nhìn Minh với ánh mắt trìu mến, thực sự thấy chồng mình rất muốn có em bé rồi.
– Thì đêm qua tự dưng thấy em nôn ọe, rồi mệt mỏi, đó là triệu chứng của mang thai mà… hmm cơ mà quái lạ… anh với em có… ấy ấy đâu mà lại có được nhỉ… – Minh đứng cau mày nhìn Thảo, tay vuốt cằm, mặc dù chẳng có sợi râu nào.
– Ơ… anh này! Sao anh lại nói thế, chẳng phải trước đó có dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo sao? – Bỗng Thảo đỏ ửng mặt tức giận.
– Anh nhớ… nhưng đợt lấy tinh trùng của anh không đạt yêu cầu mà đúng không? – Minh nheo đôi mắt lại nhìn Thảo vẻ nghi ngờ.
– Thì sao chứ? Với lại có phải em mang thai đâu mà anh nói vậy? – Thảo tức giận vì kiểu nghi ngờ của Minh, nhưng nghĩ lại anh Minh hoàn toàn có cơ sở nên nàng đành phải giải thích, nhưng nàng vẫn không thích cái cách Minh đang nhìn mình lúc này.
– Hừm! – Minh vẫn nheo mắt nhìn vợ.
– …
Thảo không nói gì, nàng cau mày lườm Minh, vẻ mặt khá tức giận, hai người mặt đối mặt… Tầm 3 giây, Minh tự dưng phì cười rồi chạy ra chỗ vợ.
– Ha ha anh đùa, anh đùa, dạo này đanh đá thế, anh trêu có vài câu mà lườm cháy quần áo người ta rồi haha!!! – Minh ôm Thảo cười ngửa mặt lên trần nhà.
– Anh thôi đi, cứ như hâm ấy… – Thảo cấu tay Minh đẩy ra.
– Ai da đau! Ha ha… hay anh uống chỗ nước tiểu này của em để tạ lỗi nhé! – Minh chỉ vào cốc nước tiểu bé đặt trên bồn cầu.
– Ọe! Anh biến thái thế, anh đổ đi đi, với lại vứt que thử thai luôn nha… em không muốn bác Phú nhìn thấy… – Thảo quay người đi ra phòng khách.
– Ơ! Bác! – Thảo giật mình khi thấy bác Phú đứng ở một góc khuất cạnh phòng, không biết bác Phú đã nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nãy chưa.
– Khà khà! Các cháu dậy sớm thế? – Ông Phú cười ngại khi nhìn thấy Thảo.
– Vâng ạ, bọn cháu có đánh thức bác không ạ? – Thảo mỉm cười.
– Không, bác dậy từ lâu rồi, cứ nằm trong phòng đấy chứ… khà khà! – Ông Phú khệ nệ bước qua người Thảo hướng về phòng vệ sinh.
– Để cháu đưa bác đi vệ sinh!
Thảo vừa nói vừa nhìn xuống cánh tay bác Phú, nhìn nó vẫn hơi đỏ. Vừa nói xong thì Minh bước ra.
– Cháu chào bác! Bác dậy sớm thế ạ? – Minh cười nhìn Thảo đang ân cần dắt bác Phú vào phòng vệ sinh.
– Khà khà! Bác dậy từ sớm rồi, bác không dám ra ngoài vì sợ làm động đến các cháu! – Ông Phú cười nhưng không dám nhìn vào mắt Minh.
– Không có gì đâu bác, chúng cháu cũng dậy sớm lắm!
Minh cười nói, anh nhìn vợ mình đưa bác Phú vào trong toilet, nghĩ cô ấy lại phải cầm vào cái thứ đó để giúp bác Phú đi vệ sinh mà lòng Minh lại râm ran khó tả.
“Tay bác đỡ rồi, lần sau cứ để bác tự đi… như này bất tiện cho cháu quá…”
Minh nghe thấy giọng ông Phú trong phòng vệ sinh vang ra. Anh đứng chống nạnh nhìn xuống đất, lúc nãy Minh hỏi Thảo như vậy cũng là để thăm dò thái độ của nàng, vì dạo này có rất nhiều việc xảy ra mà anh không thể nào giải thích được, nhiều lúc cảm giác như vợ mình đang làm điều gì đó sau lưng nhưng anh không dám nghi ngờ, vì Thảo rất ghét điều ấy. Với lại trong cuộc sống của Minh và Thảo niềm tin luôn đứng hàng đầu, điều đó đã và đang được cả hai người duy trì trong suốt thời gian chung sống với nhau rồi, Minh không muốn vì một vài điều nhỏ nhặt khiến bản thân bận tâm mà sinh ra những nghi ngờ không đáng có.
Minh bước về phòng ngủ của hai vợ chồng, anh cầm điện thoại vợ lên lén lút xem phần tin nhắn, đúng là tối qua có tin nhắn của bác Phú kêu đau tay thật, còn chuyện cửa đóng lại chắc chắn vợ mình sợ gây ra tiếng động sẽ khiến mình tỉnh giấc đây mà. Minh đặt điện thoại vợ xuống giường và mỉm cười, vợ mình thật biết nghĩ cho người khác, có lẽ anh không nên có suy nghĩ đó, tự cảm thấy bản thân thật tồi, nhưng cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì chẳng phải đúng sở thích của bản thân hay sao, Minh ôm mặt cười, không biết nên vui hay nên buồn, cuối cùng trong giây lát anh quyết định…
Nếu như đúng với kế hoạch biến thái của mình, và có chuyện gì chẳng may xảy ra anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ, không dấu diếm và thuyết phục vợ chấp nhận những điều đó, vì Minh không muốn một người trong trắng như Thảo lại bị chính chồng mình đưa đẩy đến những điều xấu, rồi trở thành người nọ người kia, anh sẽ không để vợ phải tự dằn vặt bản thân dù là những điều nhỏ nhất, anh sẽ khiến mọi thứ trở nên thật tự nhiên và vợ anh sẽ không phải day dứt hay cảm thấy có lỗi… Vì con người mà, Minh biết mình đã quá lạnh nhạt chuyện chăn gối với Thảo trong suốt thời gian dài, có là robot mới chịu được thôi, anh biết vợ mình vẫn luôn thủy chung son sắc với mình, nhưng ai biết được trong một lúc yếu lòng nào đó, nàng không tự chủ được lại phải lén lút sau lưng thì sao, rất nhiều người vợ phải ngoại tình khi chồng liệt dương hay yếu sinh lý… đấy là điều hiển nhiên nếu cứ hời hợt quá lâu thế này… đối với một người chồng mà nói đó cũng là một sự sỉ nhục lớn, mặc dù có đúng sở thích đi chăng nữa, vì vậy việc nói chuyện và thuyết phục Thảo cũng là một việc cực kỳ khó.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau khi cả nhà ăn sáng, Minh đi làm, Thảo dọn dẹp nhà cửa, ông Phú thì chui vào trong phòng, cả Thảo và ông Phú đều đang rất ngại nhau, và như thỏa thuận cả hai bác cháu đều coi chuyện hôm qua như chưa từng xảy ra, nhưng đối với ông Phú ngày hôm qua ông có chết xuống địa ngục uống canh Mạnh Bà cũng chẳng thể quên nổi cảm giác sung sướng đến tột đỉnh như vậy, ông không ngờ trên thế giới này còn những thứ khoái lạc hơn cả thuốc phiện… và đó chính là Thảo… con bé vừa xinh đẹp, ngoan hiền lại cực kỳ nóng bỏng, lúc đôi môi xinh đẹp đó ngậm vào dương vật khiến ông Phú như được bay lên mây vậy… mà ông Phú cũng không bao giờ nghĩ mình lại có ngày được nữ thần của chung cư làm những điều đó cho mình, thật sự còn hơn cả một giấc mơ… Lúc ông chuẩn bị đi vệ sinh cũng vô tình nghe thấy câu chuyện của hai vợ chồng nó, hóa ra chúng nó đang rất muốn có con, trước kia con bé Thảo tâm sự với ông rằng kế hoạch hóa, và chuyện thụ tinh cho một người trong gia đình là đang nói dối… Đây thực sự là một vấn đề rất lớn của mỗi gia đình…
Rồi ông Phú chợt nhớ đến câu nói của Minh, không làm việc đó với con bé Thảo từ lâu rồi… đó là sự thật sao… trời ơi!! Con bé đẹp vậy mà… nếu như vậy, việc con bé chiều mình mấy thứ đó phải chăng do nó cũng đang thèm… Tuy ông Phú ít làm tình nhưng ít nhiều ông cũng được nghe nhiều câu chuyện về mấy người phụ nữ dâm đãng, một ngày không làm là không chịu được, kể cả nếu là người bình thường thì giỏi lắm cũng chịu được một tuần mà thôi… nếu vậy chẳng phải con bé Thảo cũng là một người rất thiếu thốn hay sao… Thực sự ông Phú càng lúc càng thấy gia đình này bất ổn, đúng là khi nhìn vào thì thấy chúng nó thực sự là một gia đình kiểu mẫu đáng noi gương và được hàng triệu người mơ ước, nhưng đâu ai biết trong chúng nó có những vấn đề rất lớn đâu… tại sao lại thế? Tại sao nhìn thằng Minh như vậy mà nó lại không động vào người Thảo sao… như vậy chẳng trách… Ông Phú gật gù ngẫm nghĩ…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
10h20p sáng…
– Tinh tong… – Đang chuẩn bị nấu cơm trưa thì có người bấm chuông. Thảo nhìn đồng hồ và thắc mắc ai sẽ đến vào giờ này?
– Ai đấy ạ? – Thảo đi ra ngó vào lỗ tròn trên cửa.
– A… – Thảo giật mình quay người lại, đập tay vào ngực, mắt mở to nhìn xuống đất, vẻ mặt bất ngờ và lo lắng, sau đó lồng ngực nàng lại thở mạnh, bàn tay run rẩy nắm vào tay nắm cửa…
– Bố… con tưởng bố đang ở Thụy sĩ? – Thảo mở cửa ngạc nhiên nhìn ông Vũ.
– Suỵt… Minh nó đi làm chưa con? – Ông Vũ xách một chiếc túi đứng ngoài cửa, ông đang mặc một bộ quần áo thể thao, tay cầm chiếc mũ lưỡi trai ngó nghiêng vào trong nhà, nhìn ông vẫn béo mập như thế.
– Dạ… anh Minh đi rồi ạ… – Thảo liếc vào trong nhà, nàng rất bất ngờ khi thấy bố chồng lại đang ở đây, bên trong còn có bác Phú, một điều gì đó khiến nàng không muốn để bố chồng biết bác Phú đang ở cùng hai vợ chồng, có lẽ đó là bản năng của người phụ nữ, sợ bị ghen…
– Vậy… bố vào nhà được không? – Ông Vũ mặt hớn hở, lỗ mũi nở to như một con lợn động đực.
– Dạ… có đứa bạn… con đang ở đây ạ…
Thảo di chuyển nhẹ để ông Vũ không nhìn được vào bên trong, vì nàng cao hơn nên ông Vũ không nhìn thấy gì. Nàng không thể để bố chồng mình vào nhà được, vì nàng biết tính của ông Vũ, nếu vào được bên trong mà anh Minh lại không có nhà… chắc chắn ông sẽ đòi hỏi làm điều đó… bác Phú sẽ biết hết, và nếu như biết bác Phú ở cùng sẽ chẳng biết phải giải thích thế nào.
– Vậy à… vậy… lát con ra ngoài nói chuyện với bố một lát được không? – Ông Vũ vừa nói vừa nhìn xuống bộ ngực to của Thảo, lúc này nàng đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong có mặc áo lót, bên dưới mặc một chiếc váy xòe màu đỏ mận dài qua đầu gối.
– Bây giờ ấy ạ… nhưng sao… bố lại ở đây… bố trốn về đúng không? – Thảo nhíu mày nhìn ông Vũ.
– Suỵt! Con đừng nói cho ai biết bố về nhé… – Ông Vũ vừa nói vừa thở mạnh và nhìn vào ngực Thảo, Thảo hơi ngại nhưng cũng không dám phản ứng vì nàng biết tính bố chồng mình.
– Vâng… nhưng… bây giờ con phải nấu cơm… – Thảo lưỡng lự.
– Bố chỉ nói chuyện một lát thôi, bố có chuyện này muốn nói với con… – Ông Vũ nài nỉ.
– Vậy… bố đợi con một lát… – Thảo biết chắc chắn bố chồng sẽ đòi chuyện đó rồi, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại đồng ý nữa.
– Ừ! Bố đợi ở dưới hầm để xe nhé, con GLS 600 biển 888. 99… À này! Con cầm túi này vào, quà của bố! – Nói xong ông Vũ đưa cho Thảo một túi giấy to rồi đeo khẩu trang, đội lại mũ và quay người đi nhanh ra thang máy.
Thảo cầm túi quà vào trong nhà, tự dưng mặt nàng đỏ lên đi vào trong phòng khoác tạm một chiếc áo ra bên ngoài, không hiểu sao bố chồng nàng lại xuất hiện lúc này, nhưng chín mười phần Thảo cũng đoán được lý do nên nàng rất xấu hổ… Đi xuống hầm Thảo nhìn quanh chẳng thấy chiếc xe sang nào đỗ bên dưới, cuối cùng nàng đoán bố chồng mình sẽ để xe ở một nơi kín đáo, y như rằng, ông đang dấu con xe mình ở một góc khuất cạnh thang hàng, lúc này cũng gần trưa nên chẳng ai qua lại khu này. Thảo đi đến mở cửa xe phía sau và bước lên.
– Dạo này con thế nào? Có khỏe không? – Ông Vũ ngồi hàng ghế dưới cạnh ghế chủ tịch, ông hào hứng khi nhìn thấy con dâu xinh đẹp của mình bước lên xe, mắt ông hau háu nhìn vào nơi nhạy cảm của Thảo.
– Dạ, con vẫn khỏe ạ, sao bố lại về lúc này? Mẹ với anh Minh có biết không ạ? – Thảo mỉm cười để dấu đi sự ngại ngùng của mình.
– Không! Không ai biết cả… thực ra bố… bố rất nhớ con! Bố muốn về gặp con chỉ một chút thôi… với lại… bố muốn có cháu bế lắm rồi… chúng ta… – Ông Vũ vội vàng nói, giọng lắp bắp, ông không thể dấu nổi sự hồi hộp và sung sướng của mình. Ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cơ thể Thảo không một chút xấu hổ, ông như một con lợn động dục đến thời kỳ giao phối vậy.
– Hmm… bố về đây chỉ vì lý do đó thôi sao? Còn công việc của bố? Nhỡ có chuyện gì, con không muốn vì con mà bố gặp rắc rối đâu ạ… – Thảo nhíu mày nhìn ông Vũ, biết ngay mà. Thảo đỏ mặt khi thấy ánh mắt ông Vũ không ngừng nhìn vào ngực mình, mặc dù nàng đang mặc một chiếc áo khoác rồi.
– Không sao, con đừng lo, tất cả bố giải quyết được hết!
Ông Vũ nuốt nước bọt và vuốt mái tóc thưa của mình ra đằng sau, để lộ ra vầng trán nhăn nheo và bộ mặt béo như lợn, trên trán ông còn lấm tấm mồ hôi, mặc dù điều hòa trong xe đang rất mát mẻ.
– Vậy… khi nào bố lại bay sang đó?
– 6 Tiếng nữa bố bay tiếp rồi, bố chỉ tranh thủ về gặp con thôi, ngoài ra bố không có một việc gì hết… Thảo… bố nhớ con lắm… – Vừa nói ông Vũ vừa đưa tay sang nắm vào bàn tay mịn màng của con dâu mình, ông quá hứng tình mà hành động vội vàng.
– Trời ạ… sao bố không chờ hết khóa học rồi về một thể, đi lại thế này vất vả lắm ạ… – Thảo khẽ rụt tay lại nhưng ông Vũ nắm chặt quá, nàng đành để im cho ông cầm tay mình.
– Bố không chờ được, bố nhớ con lắm… bố muốn có cháu lắm rồi, hãy để bố… – Vừa nói ông Vũ vừa sờ dần lên cổ tay và cánh tay Thảo, mơn trớn dâm dê.
– Hmm… bố… bố đừng làm vậy… ở đây không tiện đâu ạ… – Thảo cười ngại rụt tay và đẩy tay ông Vũ ra.
– Nhanh thôi, bố xin con đấy, ghế này ngả ra được mà con, bố đã tích tụ từ rất lâu rồi, nếu… nếu… bắn vào… khả năng có em bé sẽ rất cao… được không con? – Ông Vũ vội vàng nói, ông lại nắm chặt bàn tay Thảo, ông chòi cả người lên bảng điều khiển nằm giữa ông và Thảo.
Kể ra chiếc maybach GLS 600 này cũng khá bất tiện khi nó chỉ có 4 ghế và ở giữa hàng ghế sau có một bảng điều khiển khá vướng víu, một người béo như ông Vũ chỉ ngồi vừa vặn một ghế.
– Không! Ý con là… hôm nay không phải ngày rụng trứng đâu ạ… – Thảo đỏ mặt nói.
– Bố… cứ tưởng ngày hôm nay, bố căn rất chuẩn rồi mà… hay… con cho bố một lần được không, coi như thụ một lần… bố xin con đấy, bố nhớ con lắm… – Ông Vũ nài nỉ, mặt ông nhăn lại như đứa trẻ con đòi kẹo. Mặc dù đã được chơi con dâu mình rồi nhưng ông Vũ vẫn không dám làm bừa khi không được sự đồng ý của Thảo. Con bé khác hẳn với tất cả phụ nữ ông từng gặp.
– Vừa qua hai ngày rồi ạ… – Thảo mím môi nhìn ra ngoài, mặc cho ông Vũ nắm tay mình. Cơ thể nàng cũng có chút phản ứng, vì khá lâu rồi nàng chưa được làm tình, trong nàng cũng khó chịu bứt dứt lắm nhưng cũng không có lý do gì để nàng chiều theo ý bố chồng cả.
– Con… bố lặn lội đường xa về đây chỉ xin con đúng một lần thôi… được không con, con hãy ban cho bố một ân huệ được không? Bố khó chịu lắm rồi, ngày nào bên đất khách quê người bố cũng nhớ con, không một giây một phút bố không nhớ về con…
Ông Vũ nói và cầm tay Thảo kéo sang đặt vào đũng quần mình. Thảo giật mình run run rụt tay lại nhưng ông Vũ nhất quyết ấn tay nàng vào đó, một khúc thịt cứng như đá đang cộm lên, tay Thảo run rẩy khẽ nắm lại, nàng cũng không hiểu được cảm xúc của mình lúc này nữa, thực sự nàng cũng muốn điều đó nhưng đây chẳng khác gì ngoại tình cả… Thảo khẽ nắm lại dương vật bố chồng qua lớp quần, nàng rùng mình khi cảm nhận được độ săn cứng và to khủng khiếp của nó.
– Con… con xin lỗi… nhưng thực sự ở đây không tiện ạ, anh Minh lại sắp về… con… – Thảo ấp úng… Nàng buông tay và rụt lại trong sự thất vọng của ông Vũ.
– Thảo… – Ông Vũ nhăn mặt, ánh mắt khao khát dục vọng đang tắt dần, thay vào đó là sự buồn bã, bất lực vì con bé hôm nay khước từ dứt khoát quá.
– Con… xin lỗi… bố hãy tập chung cho công việc đi ạ, khi nào bố hoàn thành khóa học và quay về… lúc đó… con sẽ suy nghĩ ạ…
Thảo gieo thêm cho ông Vũ một hy vọng mới, một động lực to lớn để ông tiếp tục cố gắng, nhưng nàng không biết, ông chỉ cần lúc này mà thôi… Vừa vui vừa buồn, cảm giác giống như bị mối tình đầu nói lời chia tay vậy, trái tim ông Vũ thắt lại, tay ông dần buông ra, ngay lập tức Thảo rụt tay lại, nàng đỏ mặt không dám nhìn bố chồng, nàng biết mình cũng hơi phũ phàng nhưng thực sự nàng không thể đồng ý điều đó lúc này.
– Bố… bố xin lỗi, bố đã quá nhạy cảm… – Ông Vũ thở dài, ông ngồi dựa vào ghế, cười gượng thất vọng.
– Bố… – Thảo quay sang nhìn ông Vũ, thấy ông đang khá buồn nàng cũng không biết phải nói gì nữa, có thể thời gian qua có một chút xa cách nên Thảo không quen lắm với những điều mà bố chồng đòi hỏi.
– Bố không sao… con vào nhà đi…
– Hay bố lên nhà đi, bố nói sáu tiếng nữa mới bay cơ mà! – Thảo nhíu đôi lông mày lại có một chút dỗ dành trong câu nói của mình, nàng chẳng hiểu sao mình lại có cảm giác sợ bố chồng giận nữa.
– Thôi! Bố còn chạy qua ngân hàng ký một đống giấy tờ đây khà khà!!! – Ông Vũ cười gượng, vẻ mặt già nua cười trừ của ông nhìn toát ra vẻ hờn dỗi.
– Bố lên nhà đi! Lát con nấu cơm ăn xong thì bố đi làm cũng không muộn, bố phải nghỉ ngơi đi chứ… – Thảo thấy thương ông Vũ cố gắng mời ông vào nhà.
– Bố cảm ơn, nhưng con quên bố đang trốn về ư? Để Minh hay mẹ biết thì chết đòn đấy khà khà!!
Nhìn sắc mặt của cô con dâu ông Vũ biết con bé chắc cũng áy náy lắm, thực ra ông cũng muốn ở bên cạnh Thảo lâu hơn, nhưng có một cái gì đó khiến ông cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, cứ nghĩ con bé lâu ngày không gặp con cu của mình thì nó phải nhớ lắm, nhưng ai ngờ nó từ chối thẳng thừng như vậy. Nổi tiếng là một người thao túng được tâm lý người khác nhưng gặp Thảo lại vô cùng bối rối thế này, đúng là sắc nước hương trời, tâm lý cũng khác người thường. Trước đây phụ nữ chỉ cần ngủ với ông Vũ một lần duy nhất thôi, bất kể đó là ai cũng phải nhớ mãi không quên, nhưng Thảo lại hoàn toàn khác…
– Vâng… vậy con xin phép lên nhà trước ạ, bố chú ý giữ gìn sức khỏe nha… con chào bố! – Thảo mặt buồn mở cửa xe bước xuống trước sự tiếc nuối của ông Vũ, ông nghiến răng rồi cười gượng nhìn Thảo xuống xe. Cứ tưởng nó mời mình thêm lần nữa thì mình sẽ lên đấy, có lẽ mình đã quá trẻ con rồi…
Thảo đứng chắp tay ra đằng trước nhìn chiếc Maybach GLS 600 màu nâu nóc vàng của ông Vũ đi ra cổng, trong lòng cũng cảm thấy thương bố chồng, ông lặn lội từ xa trốn về để gặp mình mà mình lại đối xử với ông như vậy, thực ra… nàng đã làm chuyện đó với bố chồng rồi, mặc dù là bằng tất cả sự tôn trọng cùng nhau kết hợp để có đứa con nối dõi, nhưng đó chẳng khác gì làm tình, phải chăng bản thân mình đã quá cứng nhắc… chẳng biết từ bao giờ mình chưa được làm chuyện đó rồi, quá lâu để chẳng thể nhớ nổi lần cuối anh Minh động vào người là lúc nào nữa…
Lên đến nhà, Thảo vào bếp nấu bữa trưa, trong lòng cứ cảm thấy áy náy, bố chồng nàng nói 6 tiếng nữa mới bay, thời gian này ông đi đâu? Ăn uống thế nào? Việc ông nói ra ngân hàng Thảo biết thừa là ông nói dối, có lẽ lúc đó ông thấy ngại nên phải nói vậy… Một lúc sau Minh đi làm về, nhìn thấy Minh Thảo phần nào cũng đỡ buồn vì lúc nào anh ấy cũng tràn đầy năng lượng, dư thừa như vậy tại sao lại yếu kém chuyện chăn gối đến vậy, chỉ tại Minh mà Thảo luôn có những suy nghĩ tiêu cực, cơ thể lúc nào cũng bứt dứt khó chịu, phải giỏi lắm Thảo mới chịu đựng lâu được đến vậy… Càng nghĩ càng tức chồng mình, Thảo cau mày giận dỗi…
– Ô! Quà của ai kia? – Minh ngồi sụp xuống sofa cầm chiếc túi giấy lên lục lọi. Thảo giật mình quay lại, đó là quà của bố Vũ, chết rồi, nếu anh Minh nhận ra điều gì biết phải giải thích sao.
– Anh Minh… – Thảo vội vàng rửa tay và chạy ra chỗ Minh.
– Hả? Sao tự nhiên gọi anh thế? Quà của ai đây em? Toàn quần áo trẻ sơ sinh? – Minh cầm một bộ quần áo trẻ sơ sinh trên tay nhìn Thảo, vài cái khăn của em bé rơi xuống bàn khiến Thảo hết sức bất ngờ, nàng mở to mắt, trái tim nghẹn lại.
– Đây… đây là quà của cái Linh… nó gửi từ Sing về cho em…
Thảo từ từ đi lại nhìn đống quần áo trẻ em trong túi quà mà cảm xúc thật khó tả, đôi mắt nàng rưng rưng…
– Ồ vậy à, toàn quần áo xịn nha, toàn mác nước ngoài, kinh nhờ, Linh sang đó tiêu bằng Euro luôn này ha ha… – Minh cầm vài bộ lên ngắm nghĩa khen lấy khen để, Cũng may Thảo nhanh trí nói của Linh, và bên singapore hàng hóa của họ nhập khẩu chủ yếu của các nước châu âu nên Minh không một chút nghi ngờ về món quà ông Vũ mua từ Thụy sĩ.
– Vâng… Đây là món quà nó chúc chúng mình sớm có em bé… – Thảo ngồi xuống sofa tay cầm một bộ quần áo, nàng mím môi tự dưng không kìm được mà nước mắt chảy ra, nhìn đống quần áo này đáng yêu quá, bé tí xíu, điều này khiến Thảo rất cảm động, nó thôi thúc cảm xúc nàng rất nhiều.
– Em mau nước mắt ghê… Em đừng suy nghĩ nhiều, rồi ông trời sẽ cho chúng ta một đứa con, lạc quan lên em… – Minh thấy vợ khóc liền chạy sang ôm vợ vào lòng.
– … – Thảo không nói gì, dựa đầu vào Minh, nàng mím chặt môi nhìn những món quà mà bố chồng tặng, nàng không ngờ bố Vũ lại tặng nàng những món đồ này, nó chứng tỏ rằng ông cũng đang rất muốn có cháu để bế rồi, điều ông nói lúc nãy Thảo đã hoàn toàn tin nó xuất phát từ đáy lòng, không phải ý đồ xấu với mình.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Buổi trưa, cả nhà ăn cơm xong, ông Phú và Minh về phòng nghỉ ngơi, sau khi rửa bát xong Thảo ra sofa nhìn ra ngoài bầu trời, trong lòng cảm giác nặng trĩu, có một cái gì đó day dứt nàng, Thảo nhìn xuống đùi mình, nàng bấm những ngón tay vào nhau, rồi quay đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, lúc này là 13h15 phút… Chuyện này… Nếu như nàng tâm sự được với cái Linh thì tốt biết mấy… nó sẽ cho nàng những lời khuyên chính xác nhất… nhưng… việc này là không thể, nàng không thể nói nó cho ai kể cả là đứa bạn thân của mình. Thảo thở dài dựa người vào sofa nhìn lên trần nhà… một lúc sau Thảo đi vào phòng, nàng ngồi ở bàn trang điểm nhìn Minh ngủ, ánh mắt nàng buồn bã, nàng nắm chặt bàn tay mình lại rồi vuốt tóc ôm đầu… Thực sự lúc này nàng rất khó xử… trước đây nàng không hề do dự khi quyết định điều gì liên quan đến sự chung thủy của mình, Thảo yêu Minh và không muốn làm anh ấy tổn thương… nhưng… nàng đâu nghĩ mình mới là người bị tổn thương khi chồng thường xuyên bỏ bê chuyện chăn gối với nàng, chính điều đó đã làm nên cái cảm giác lưỡng lự ngày hôm nay.
– Thật là điên rồ… – Thảo lẩm bẩm trong mồm, có một điều gì đó đang rất thôi thúc nàng… nhưng nếu như bây giờ nàng chủ động gọi điện thì bố chồng sẽ nghĩ nàng là loại người gì chứ, nhưng cứ để bố lủi thủi đi như vậy cũng không đúng…
Thảo cảm thấy thương ông hơn là giận vì đòi hỏi mình thứ kia… Đàn ông mà, được một lần là đòi một lần nữa, cũng chỉ vì những phút yếu lòng của bản thân mà đã chiều hư bố chồng. Nàng nhớ lần gần nhất nàng và bố chồng đã làm bên phòng bác Phú đang ở, sau đó anh Minh bất chợt về, cũng chẳng biết được bao lâu rồi, chỉ biết lúc này càng nghĩ đến cơ thể nàng càng khó chịu, ngày hôm đó… thực sự nàng đã lên đỉnh rất nhiều, tận ba lần khi mà bố chồng nàng còn chưa xuất tinh… Thảo đỏ ửng mặt nhìn vào gương, nàng áp hai bàn tay vào má mình.
– Aaaaa hư quá… – Thảo nhắm tịt mắt lắc đầu, nhưng sau đó lại nhìn xuống bàn và nghĩ đến cái dương vật khủng khiếp của bố chồng… Thảo thở dài nhìn sang Minh… “tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ…”
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
– Chuyến bay đến Zürich Thụy sĩ sẽ khởi hành trong vòng một tiếng nữa, yêu cầu quý khách đến cửa số 7A làm thủ tục… Your flight to Zürich Switzerland will depart in less than an hour, please proceed to gate 7A to check in.
Tiếng loa thông báo ở sân bay khiến ông Vũ nặng trĩu lòng, ông đã ngồi đây được hai tiếng, mặt ông ngẩn ngơ ngồi đếm từng chiếc máy bay bay lên bầu trời. Thân phận là một giám đốc ngân hàng lớn nhất nhì thủ đô Hà Nội nhưng chưa bao giờ ông nghĩ mình phải chịu cái cảnh khốn khổ này, vì quá nhớ cô con dâu xinh đẹp của mình nên ông đã trốn về không một ai biết, ngay lúc này đây ông đã nghĩ đây là một hành động liều lĩnh ngu xuẩn của mình.
– Bố… – Tiếng gọi nhỏ nhẹ mà làm lay động con tim cằn cỗi của ông Vũ, ông vội vàng quay lại, gương mặt rạng rỡ hẳn lên.
– Thảo à… Con… con… sao con lại ở đây? – Ông Vũ cười tươi hơn cả lúc ông nhận chức giám đốc, vội vàng ngồi dịch sang một bên để Thảo ngồi.
– Con… đến để tiễn bố… – Mặc dù Thảo đang đội mũ đeo kính, đeo khẩu trang nhưng ông Vũ vẫn nhận ra con dâu mình. Thảo cởi mũ, bỏ kính và ngồi xuống ghế cạnh ông Vũ. Lúc này nàng mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, chân đi giày búp bê, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi dáng điệu.
– Thật không… sao… sao con biết bố ở đây? – Ông Vũ lắp bắp vì quá bất ngờ.
– Đây là khu vực chờ dành riêng cho khách đi châu âu mà bố, với lại quanh đây có ai béo như bố đâu… – Thảo nói xong mỉm cười và chỉ lên một chiếc màn led đang chạy ngày giờ những chuyến bay đi châu âu, mặc dù đeo khẩu trang nhưng ông Vũ vẫn biết con dâu mình đang cười rất tươi. Nụ cười chữa lành mọi nỗi buồn của ông lúc này.
– Khà khà!! Béo thật, bố sang bên đó còn béo lên hai cân đó con! – Ông Vũ phấn khởi nói. Thảo không nói gì, nàng chắp tay nhét xuống váy giữa hai đùi mình.
– Vậy… thời gian này, con ổn chứ? – Ông Vũ hỏi han.
– Dạ, con ổn ạ, sắp tới vào năm học cũng hơi bận bố ạ…
Thảo mỉm cười nhìn ông Vũ, mặc dù đeo khẩu trang ông vẫn tưởng tượng ra được khuôn mặt xinh đẹp của con dâu mình. Đôi mắt con bé thực sự trong như nước, ông chưa thấy ai có đôi mắt đẹp thuần khiết đến vậy, lúc nào ông cũng trầm trồ bởi vẻ đẹp của con dâu mình, thấy thằng Minh nhà mình có phước mà không biết hưởng.
– Bố thấy thế này, bố nghĩ công việc của con… thật khó nói… nhưng… hay là… con… con xin nghỉ ở đó, về nhà chuyên tâm việc bồi bổ và tập trung vào việc sinh con được không… có lẽ bố hơi ích kỷ, nhưng nếu như con không có một môi trường thoải mái nhất, bố nghĩ cũng khó đậu thai… Còn con biết đấy, vấn đề kinh tế nhà mình thì không phải bàn, bố có thể nuôi cả thằng Minh, cả con cả các cháu chắt của bố đến khi trưởng thành, bố sẽ cho chúng nó một môi trường phát triển tốt nhất, nên con hãy yên tâm… – Ông Vũ đề nghị Thảo, mặt ông rất nghiêm túc, có lẽ điều này ông đã nghĩ đến từ rất lâu, nhưng giờ mới có cơ hội nói ra.
– Dạ… nghỉ ở trường ấy ạ, con… còn cô Liên… và lũ nhỏ… – Thảo rất bất ngờ với lời đề nghị của bố chồng, nhưng nàng không muốn mất lòng ông hay phụ lòng tốt của bà Liên hiệu trưởng, còn chưa kể đám trẻ con hết sức yêu quý nàng nữa.
– Con hãy suy nghĩ thật kỹ, bố góp ý như vậy thôi, trước mắt con cứ đi làm đi, cứ từ từ không phải vội đâu con… – ông Vũ động viên.
– Vâng… Bố đã ăn gì chưa? – Thảo lo lắng nói.
– Bố ăn rồi, khà khà… con đang lo cho bố đấy à? – Ông Vũ cười nói.
– Bố là bố chồng, đương nhiên con phải lo chứ ạ, vì lúc trưa thấy bố đi vội vàng như vậy, con không nghĩ bố sẽ bỏ bữa đâu… – Thảo nhíu lông mày nhìn ông Vũ.
– Lo cho bố mà không thương bố, bố thì không đói, có cái nó đói mà nó có được ăn đâu! Khà khà!! – Ông Vũ cười nửa trêu nửa thật.
– Bố! Ở đây là sân bay đó… – Thảo trách và nhìn xung quanh.
– Không sao đâu con, ở đây toàn người nước ngoài chẳng ai hiểu bố con mình nói gì đâu khà khà!!! – Ông Vũ cười ngửa mặt lên trời, rung cả bụng.
– Hmm… – Thảo không nói gì.
– Bố đùa thôi, thấy con lo cho bố, bố vui lắm, bố cảm ơn! Có một người con dâu hiếu thảo như con, bố thật rất hạnh phúc và tự hào…
Ông Vũ cầm tay Thảo nói. Thảo giật mình, nàng liền rụt tay lại một cách yếu ớt, ông Vũ cũng không dám giữ lâu, vì đây là sân bay có rất nhiều con mắt, nhỡ đâu lộ ra chuyện gì thì toi.
– Con à… dạo này thằng Minh đối xử với con thế nào? – Thấy Thảo không nói gì ông tiếp tục hỏi han.
– Anh Minh ấy ạ… con không hiểu ý bố… anh ấy rất tốt với con mà… – Thảo thực sự cũng chưa hiểu lắm lời ông Vũ nói.
– Không, ý bố là nó có còn cắm đầu vào công việc nữa không con, bố thấy dạo này sắc mặt con không được tốt! – Ông Vũ đưa đẩy, chứ thực ra Thảo vẫn xinh xắn dễ thương như thường.
– Dạ… thật ạ… anh ấy vẫn chăm chỉ làm việc lắm ạ… – Thảo vừa nói vừa áp hay bàn tay lên má.
– Làm việc là tốt, nhưng chuyện vợ chồng mà không tốt thì cũng không được…
Nói xong cả ông Vũ và Thảo đều im lặng, bỗng dưng ông Vũ cũng không biết nói gì thêm, không khí trở nên ngại ngùng xấu hổ.
– Bố… thực ra không có việc gì khi về nước ngoài việc muốn gặp con… ngày nào bố cũng nhớ con, không biết con có được thằng Minh chiều chuộng thương yêu không? Con ạ… bố cũng đã tìm hiểu, nếu như phụ nữ lâu ngày không làm chuyện đó, hoặc có nhưng không được… hài lòng, và điều này diễn ra trong thời gian dài, nó cũng ảnh hưởng đến việc đậu thai… – Ông Vũ nhìn Thảo nói như bác sĩ chuyên khoa, thực ra ông đang chém gió.
– Thật ạ… hmm… – Thảo thở dài.
– Ừ! Thời gian rảnh bố đã đến hẳn tổ chức y tế thế giới để tìm hiểu, bố có một người bạn ở đó, chính họ đã nói như vậy với bố… – Ông Vũ mặt nghiêm túc nói để tăng thêm phần uy tín cho câu chuyện.
– Vâng… thực ra… ít khi bọn con làm việc ấy lắm ạ… – Thảo là một cô gái dễ tin người, việc ông Vũ nói cũng hoàn toàn có cơ sở vì nàng biết tổ chức WHO được đặt ở Thụy sĩ và với một người tầm cỡ như bố chồng nàng thì chắc hẳn ông không nói khoác đâu.
– Đấy! Thằng Minh này! Thật là…
Ông Vũ lắc đầu, nhưng thực ra trong thâm tâm ông đang rất đắc ý vì trước đây ông chỉ đoán già đoán non thôi, hôm nay được chính Thảo tâm sự thì chắc chắn điều đó là thật rồi, bảo sao âm đạo con bé lại đẹp và khít đến vậy, thằng con mình đúng là ngu mà, vợ đẹp như vậy không biết hưởng.
– Có phải mỗi lần các con làm việc đó thì rất hời hợt đúng không? – Ông Vũ giọng run run hỏi thêm.
– Vâng… anh ấy đi làm liên tục, tối về lại làm việc nên anh ấy cũng mệt mỏi, con cũng không đòi hỏi gì nhiều, con chỉ muốn anh ấy được nghỉ ngơi thôi ạ… nên… – Thảo ấp úng, nàng đang rất xấu hổ khi nói điều này ra, mà cũng chẳng hiểu sao lại nói ra nữa.
– Không được, như vậy con sẽ mất khả năng làm mẹ đó, chắc con cũng biết, để đậu thai phụ nữ phải… phải lên đỉnh… như vậy tỉ lệ đậu thai sẽ tăng lên rất cao… haizz… – Ông Vũ vờ lắc đầu thất vọng.
– Nhưng, chuyện này cũng tế nhị, anh ấy đi làm về mệt, con cũng không muốn làm phiền ấy bố… – Thảo thấy bố chồng mình nói cũng có lý, vì trước đó nàng nghe cái Linh nói về điều này một lần rồi, Thảo bắt đầu cảm thấy lo lắng. Hai bố con im lặng một lúc…
– Thảo ơi… vậy… để bố giúp con, được không? Cũng là vì tương lai của gia đình, điều này chỉ là sự kết hợp để có người nối dõi, được không con, chứ bố không hề có ý gì khác… – Ông Vũ nói xong, người ông run lên vì hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Thảo.
– Hmm… nhưng như vậy là sai trái… hôm nay đến đây con cũng muốn nói điều này với bố, chuyện của bố và con, con xin bố đừng hiểu lầm, con chỉ muốn có em bé nên mới làm như vậy, con cũng rất ngại mẹ, thậm chí không có mặt mũi để gặp mẹ… nhưng… thực sự con cũng hết cách rồi, xin bố đừng suy nghĩ khác về mục đích của chúng ta từ ban đầu…
Thảo nhẹ nhàng nói, nàng không muốn bố chồng mình hiểu sai bản chất của vấn đề này.
– Không! Con không có lỗi gì đâu, mẹ con không biết nên cũng không sao cả, điều này là bí mật mà con, con không nên dằn vặt như vậy, bố cũng chỉ muốn tốt cho con và gia đình chúng ta… nên con yên tâm, bố hiểu mà, bố không nghĩ con là người thế này thế kia, bố cảm ơn con còn không hết, con đã hy sinh rất nhiều về gia đình rồi…
– Vâng…
– Con biết trước đây bố chăng hoa đủ thứ, bố là một người chồng tồi, một người bố tồi, nhưng từ khi chúng ta có cùng chung một mục đích, bố đã từ bỏ thói xấu đó, từ cái lần cuối cùng ở nhà con, bố đã không làm với bất kể ai, tất cả bố để dành để cho mục đích của chúng ta, nhưng… có lẽ hôm nay bố đã tính sai ngày, nên con đừng suy nghĩ nhiều quá, thâm tâm bố không bao giờ coi chuyện đó là chuyện trai gái, đó là vì tương lai của gia đình ta, nên bố đã rất cố gắng… con biết không, để dành dụm bố còn không dám thủ dâm, mà bố là một người có nhu cầu cao, nên bố rất nhớ con, chỉ muốn về với con… – Ông Vũ tâm sự.
– Hmm… nếu bố nhịn lâu như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe lắm… – Thảo đỏ mặt nói.
– Không sao, để có một lượng tinh trùng tốt, bố chịu được… – Ông Vũ nói nhỏ và nhìn xung quanh.
– Con… nhưng hôm nay… con chiều bố được không, bố nhịn quá lâu rồi, bố không chịu được nữa, trong người khó chịu lắm…
Thấy Thảo ngồi im, các ngón tay đan vào nhau ông biết con bé đang lưỡng lự rồi.
– Hmm… nhưng chẳng phải con vừa nói hay sao, nếu chúng ta tiếp tục quan hệ thế này, nó sẽ trở thành một vấn đề sai trái, không còn đúng mục đích nữa… – Thảo nhíu lông mày lại nói với ông Vũ.
– Đi mà con, lần này đi không biết khi nào bố mới quay trở lại được, con giúp bố được không, bố xin con đấy! Thảo! Chỉ một lần này thôi… coi như ngày hôm nay là ngoại lệ, coi như không có ngày hôm nay, được không con… – Ông Vũ nài nỉ.
– Hmm… bố thật là… một lần thôi đó, mà chỉ dùng tay, nhưng bố phải hứa đừng có nhịn nữa, lần sau con sẽ không giúp bố đâu…
Thảo đỏ mặt nói, lồng ngực nàng thở mạnh, nàng biết mình không nên quá cứng nhắc, cũng vì tình thương mà Thảo yếu lòng. Thảo thở dài, coi như những lời giải thích thành công cốc rồi, nàng lại phải chiều hư ông bố chồng đáng thương này, một phần cũng vì nàng sợ nếu như quá lâu không làm tình nàng sẽ có bệnh mất, vì thời gian qua lúc nào nàng cũng cảm thấy khó chịu và mệt mỏi trong người, liên tục nghĩ đến những điều bậy bạ…
– Bố hứa, bố hứa… cảm ơn con! – Ông Vũ tim đập loạn xạ, chim ông cửng lên nhanh chóng.
– Nhưng… – Thảo nhìn quanh lưỡng lự.
– Bây giờ đi ra ngoài bố sợ không tiện, nhiều ánh mắt soi mói, ở đây toàn người nước ngoài, bố nghĩ sẽ an toàn… – Ông Vũ đứng dậy khom người vì con cu của ông đang chọc ra ngoài quần, ông nhìn xung quanh, thấy ở cuối hành lang có phòng vệ sinh, nhìn có vẻ ít người qua lại.
– Đây rồi! Bố sẽ vào phòng vệ sinh kia trước, xong… xong con vào sau nhé! – Ông Vũ vì sướng quá lắp bắp nói.
– Vâng…
Thảo đỏ ửng mặt nhìn theo dáng của ông Vũ, nhìn ông chạy thật khó khăn, chắc đang vội lắm rồi, cái bụng phệ của ông nẩy nẩy lên nhìn phát sợ, Thảo nhíu mày lại. 5 phút sau Thảo đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, vừa đi nàng vừa để ý xung quanh, thực sự chẳng có một người Việt nào ở đây, mà ở đây cũng rất ít người ngồi, điều này càng khiến nàng yên tâm. Vừa đi đến cửa đã thấy ông Vũ lấp ló ở trong vẫy tay, Thảo nhìn xung quay rồi đi nhanh vào bên vệ sinh nam.
– Vào đây con!
Ông Vũ kéo tay Thảo vào một phòng riêng có bồn cầu, cả hai người đứng trong đó hơi chật, nhưng lúc này chẳng còn cách nào khác. Ông Vũ vội vàng cởi quần xuống, con cu của ông bật ra ngoài vừa to vừa dài, nó còn quệt cả vào chiếc váy của Thảo. Thảo nhìn xuống nàng xấu hổ đỏ ửng mặt, dương vật của bố chồng nàng lúc nào cũng đại bự dã man, lồng ngực nàng bắt đầu thở mạnh, nàng hồi hộp xen lẫn hưng phấn, quá lâu rồi…
Thảo chủ động đẩy nắp bồn cầu xuống và ngồi lên đó, hai đầu gối chụm vào nhau, cả nàng và ông Vũ im lặng không nói gì, vì chỉ sợ có người đi vào thì chết. Dương vật ông Vũ ngoe nguẩy trước mặt Thảo, nàng từ từ đưa tay lên nắm vào và sóc nhẹ, bàn tay mát mẻ mịn màng của Thảo nắm vào khiến ông Vũ rùng mình, lâu lắm rồi mới có cảm giác sướng này, đầu ông ngửa lên rồi nhìn xuống mái tóc mượt mà của Thảo.