Thụ tinh – Phần 49

Phần 49
Sáng hôm sau Thảo về nhà thấy Minh đang ngồi ăn sáng chuẩn bị đi làm, nàng chào hỏi vài câu rồi vội vàng vào toilet để tắm và thay chiếc quần ướt của mình, cũng may hôm qua nàng mang một chiếc váy dự phòng dưới xe và mặc nó ra ngoài. Nhìn thấy Minh, Thảo rất bối rối, nàng sợ chồng mình sẽ ra ôm ấp rồi sờ mó đến lúc đó biết giải thích thế nào…
– Cộc cộc cộc! Thảo ơi! – Minh đứng ngoài toilet gọi.
– Dạ…
– Em… em đã làm việc anh bảo chưa?
– Việc gì ạ?
– À… cái việc quay lại ấy mà… – Minh hồi hộp nói.
– Em ơi!!! – Thấy Thảo không trả lời minh liền dục.
– Em không làm việc đó đâu, đồ điên! – Thảo trả lời dứt khoát, vì chả nhẽ một cô gái như nàng mà phải lén lút đi quay trộm người khác sao…
– Em ý nhờ… anh tò mò thôi mà… he he – Minh đứng ngoài định mở cửa vào mà bên trong đã bị chốt, anh cũng thấy lạ vì bình thường vợ mình tắm có bao giờ chốt cửa đâu.
– Em kệ anh đó, ai lại đi quay hàng họ người khác mang về cho chồng xem cơ chứ! – Thảo nói vọng ra ngoài, âm thanh trong trẻo của giọng nàng khi đứng trong phòng tắm nghe còn hay hơn rất nhiều.
– He he anh hơi tò mò một chút thôi, mà sao em tắm sớm thế?
– Hôm qua… cái điều hòa trên viện hỏng nên em hơi nóng, về phải tắm luôn… – Thảo xấu hổ khi phải nói dối chồng như vậy.
– Sao không tắm luôn trên viện he he, sợ bác Phú nhìn thấy à? – Minh cợt nhả.
– Hmm anh cứ như hâm ấy, mà tuần tới em khá bận anh ạ, sáng nay vừa nhận được tin nhắn của cô Liên, tuần sau em phải lên trường cả tuần để chuẩn bị khai giảng năm học mới…
– Vậy à, thế tối em có lên trông bác Phú được không?
– Em nghĩ là không vì về nhà vẫn phải làm việc ý, em sợ không có thời gian, với lại, chạy đi chạy lại như thế mệt lắm…
“Cạch!” Thảo mở cánh cửa nhà tắm ra, bên trong phòng tắm khói hơi nước nghi ngút… nàng bước ra ngoài vừa đi vừa lau đầu, Minh mỉm cười khi thấy vợ đã thay một bộ váy ở nhà, nhìn Thảo lúc nào cũng rất xinh xắn, bầu ngực thì to và đồ sộ, Minh lại tưởng tượng người đàn ông khác mà được bóp vào đó thì chắc họ sẽ sướng điên lên mất, nghĩ vậy thôi chim trong quần Minh lại dựng đứng lên.
– Thế sao không đưa bác Phú về nhà hả em? Bây giờ cũng không cần theo dõi đúng không? – Minh lẽo đẽo đi sau mông Thảo.
– Em cũng không rõ, cái này phải hỏi bác sĩ, mà đưa bác ấy về thì ai chăm sóc ạ, chả lẽ để bác ấy sống cùng vợ chồng mình sao? – Thảo ngồi xuống ghế trong phòng ngủ của hai vợ chồng chăm sóc nâng niu bộ tóc của mình.
– Uh nói mới nhớ, khu nhà kho của bác Phú bên quản lý chung cư đã dẹp đi rồi, họ thay vào đó là bốt an ninh và hệ thống chiếu sáng khu vực… haizz dà… – Minh đứng chống nạnh nói.
– Họ đập đi rồi ạ? – Thảo ngạc nhiên quay lại nhìn Minh hỏi.
– Ừ! Anh nghe nói họ cũng hỏi qua ý kiến bác Phú rồi… – Minh ngồi xuống giường khoanh tay.
– Vậy ạ… em không nghe bác ấy nói gì, bảo sao không thấy bác ấy nói mình muốn về nhà… – Hai lông mày Thảo nhíu lại, nàng thở dài, thật khổ thân bác Phú, bây giờ đến nhà cũng không có mà ở.
– Vậy em tính sao khi bác Phú ra viện?
– Em nghĩ… hmm… em cũng chưa rõ nữa… – Thảo nhún người nói.
– Theo anh thì trước mắt cứ đón bác ấy về đây, mình cưu mang ân nhân của mình cũng là lẽ thường tình… – Minh chợt nghĩ ra một vài điều khi đưa ra quyết định này, Minh hồi hộp đến đỏ cả tai.
– Để bác ấy sống cùng vợ chồng mình sao? Nếu anh không thấy phiền… – Thảo mím môi, nàng quay lại gương, lấy một ít tinh dầu bôi lên tóc, dường như để che đi sự ngại ngùng trong ánh mắt của mình.
– Không! Không phiền đâu… nhà có người già như có bảo bối mà em! – Minh cười nhăn răng, Thảo nheo mắt nhìn Minh, nhìn chồng mình như đang có ý đồ gì vậy.
– Nhưng tuần tới em rất bận, bây giờ phải giải quyết việc trước mắt đã anh ạ, ai sẽ chăm sóc bác ấy lúc em vắng mặt đây… – Thảo lo lắng.
– Thôi được rồi, anh đã có cách, em cứ yên tâm mà đi làm, anh sẽ nhờ một cô dưới quê lên chăm sóc bác Phú, nếu gọi bây giờ thì chắc chiều cô ấy sẽ tới nơi thôi…
Minh vừa nói vừa cầm điện thoại lên bấm, cô Mai là họ hàng xa bên nhà Minh, chuyên làm giúp việc để kiếm sống qua ngày, chỉ cần ra tiền là cô ấy nhận, tính cách vui vẻ và chu đáo nên Thảo cũng rất yên tâm để cô ấy chăm sóc bác Phú trong tuần tới.
Minh nhìn vợ mình mỉm cười, từ hồi biết Thảo đến giờ anh không nghĩ vợ mình có thể quan tâm đến một ông già đến mức này, nàng vốn là một tiểu thư đài các, một lòng một dạ yêu Minh, và Minh là người duy nhất được chiêm ngưỡng cơ thể siêu phẩm của Thảo, là người duy nhất được đút thứ đó vào trong cơ thể nàng, tuy nhiên đến thời điểm này nàng đang rất quan tâm một ông bác làm bảo vệ, cứ như là bố ruột mình vậy, điều này là một ngoại lệ ngoài sức tưởng tượng của Minh. Vì trước đây Thảo không hề thích giao lưu quá nhiều bạn bè bên ngoài, mặc dù cũng được rất nhiều người có tầm cỡ chú ý đến, công tử nhà tỷ phú xếp hàng dài tán nàng nhưng Thảo không một chút động lòng, chỉ có Minh là người may mắn duy nhất chiếm được trái tim nàng.
Nàng có tính cách như vậy đơn giản vì đối với Thảo, nàng đã rất nhiều lần chứng kiến người ta lừa lọc nhau từ những thứ nhỏ nhất vì lợi ích cá nhân, nàng sợ nếu như mình phóng khoáng hơn sẽ rất dễ bị lừa… Một phần cũng vì sự giáo dục của cha mẹ nàng, họ luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho cô con gái xinh đẹp của mình, nên ngay từ bé, họ đã nhồi nhét vào đầu Thảo những thói hư tật xấu của người đời, âu cũng để nàng né tránh khi bước ra ngoài xã hội… Và đúng như cha mẹ nàng mong muốn, nàng lớn lên với một tính cách kiêu sa của tiểu thư đài các, mặc dù thực chất nàng là một cô gái hiền lành, tốt bụng, biết quan tâm chia sẻ với người khác… nhưng nàng có một điểm yếu đó là rất tin người… Cha mẹ nàng lo lắng cho nàng cũng phải…
Nói một cách khác nàng không thích cái cách xã hội này đang vận hành, và nàng chẳng tin bất kể một ai muốn làm quen nàng vì chắc chắn họ sẽ có ý đồ bởi vẻ bề ngoài của nàng mà thôi. Có thể nàng là một người rất khó tính đối với những người không tiếp cận được nàng… Nhưng bác Phú lại là một người cực kỳ may mắn khi đã khiến Thảo hiểu, tin và quý mình… Có lẽ trong Thảo, bác Phú là người còn lại duy nhất có thể làm bạn được vì tính tình chân chất hiền lành đáng quý của bác và một phần do Thảo cảm nhận được từ bác Phú là một con người hoàn toàn vô hại… Haizzz Minh thở dài mỉm cười nhìn vợ… Bác Phú này là ai mà lại may mắn đến vậy chứ…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Một tuần sau… cuối cùng thì công việc mà bà Liên giao cho Thảo đã hoàn thành, nàng lúc nào cũng làm rất tốt mọi việc nên bà Liên hoàn toàn yên tâm tin tưởng giao phó cho Thảo những công việc khó khăn nhất, vì là một trường cấp 1 quốc tế trọng điểm của thủ đô nên không thể để những người kém thông minh đảm nhiệm được. Trong tuần vừa rồi, ngày nào Thảo cũng lên chơi với bác Phú và bà Mai tầm 30 phút rồi lại về, thời gian vừa rồi Thảo cũng thấy bác Phú và bà Mai có vẻ cũng đã thân thiết với nhau hơn rất nhiều, Thảo rất vui khi bác Phú đã có một người bạn tâm giao với mình.
Sau khi hoàn tất công việc ở trường, thì cũng là lúc Thảo nhận được cuộc gọi của bác sĩ thông báo về tình trạng sức khỏe của bác Phú đang tiến triển rất tốt và ngày hôm nay có thể xuất viện, thực ra họ đã thông báo vài lần nhưng vì bận nên Thảo đã cố gắng để bác Phú ở viện thêm vài hôm, vì thiếu nhân lực nên phía bệnh viện không muốn giữ bệnh nhân ở quá lâu.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
– Chúng tôi rất bất ngờ về khả năng hồi phục của bác đây! – Một bà bác sĩ già ngồi ở chiếc ghế xoay nói với Thảo và ông Phú.
– Khà khà! Chắc tôi theo gen ông cụ, ngày trước ở quê, ông bong gân chân đắp thuốc qua một đêm mà đã khỏi, khiến cả làng ai cũng bất ngờ khà khà!!! – Ông Phú cười nứt cả mặt.
– Thường thì đối với người bệnh có sức khỏe tốt, gãy xương chi trên có thể lành sau 4 – 8 tuần, chi dưới là 8 – 12 tuần, còn với bác đây, bác đã nằm viện được hơn 3 tuần rồi, có thể bác có một cơ địa rất tốt, hôm nay chúng tôi sẽ tiến hành khám lâm sàng, cùng với phim chụp X quang rồi tháo bột cho bác nhé! – Bà bác sĩ nói rồi quay lại máy tính gõ lọc cọc.
– Dạ vâng, cháu cảm ơn bác sĩ ạ! – Thảo mỉm cười nhìn bác Phú.
– Ừ! Cô bé giống bên ngoại hay sao mà xinh đáo để! – Bà bác sĩ cười hạ chiếc kính lão của mình xuống nói với Thảo.
– Dạ… đây là bác… bác của cháu thôi ạ hihi… – Thảo đỏ mặt khi thấy bà bác sĩ nhầm bác Phú là họ hàng với mình.
– Ồ! Ra vậy, bác xin lỗi, bác cứ tưởng đây là ông nội cháu… – Bà bác sĩ nhìn Thảo cười rồi quay sang nhìn ông Phú rồi quay lại màn hình máy tính. Ông Phú cũng cười ngại, tự nhiên lại bị nhận nhầm là ông nội của Thảo. Rồi bà ấy còn nói Thảo xinh đẹp giống bên ngoại, tuy biết mình xấu xí đấy nhưng ông Phú vẫn thấy xấu hổ.
… 1 tiếng sau…
– Bột đã tháo xong, bây giờ bác về nhớ cử động nhẹ nhàng, không hoạt động mạnh quá, thể dục ăn uống điều độ, tầm 1 tuần là có thể cử động bình thường… – Bà bác sĩ nói và kê cho ông Phú một đơn thuốc uống ở nhà.
– Thoải mái quá… cảm ơn bác sĩ nhiều… – Ông Phú co duỗi cánh tay mình nhẹ nhàng, hai cánh tay vẫn đang đỏ ửng lên vì bó bột.
– Cháu chào bác, cháu xin phép về ạ! – Thảo cười rồi đỡ ông Phú đứng dậy. Nàng ra thanh toán viện phí và mua thuốc rồi đưa bác Phú và bà Mai lên xe.
Một tuần ở chăm sóc ông Phú, bà Mai cũng có chút tình cảm với ông, lúc chia tay chuẩn bị lên xe về quê, mắt bà Mai đỏ hoe, cả hai người hẹn hò sẽ thăm nhau vào một ngày gần nhất, mặc dù Thảo đã bảo bà Mai ở nhà mình thêm vài hôm nhưng vì dưới quê lại có việc nên bà phải về luôn, có lẽ do hoàn cảnh giống nhau nên bà Mai và ông Phú nói chuyện rất hợp.
Về đến chung cư, ông Phú hít một hơi dài, đã hơn ba tuần rồi mới được nhìn thấy cái chung cư quen thuộc, ông đi lên sảnh nhìn ra phía nhà kho của mình đã được thay bằng bốt an ninh và có thêm vài cái đèn to ở khu vực đó, cảm giác hơi chạnh lòng, trống rỗng, vì ông đã gắn bó với nó suốt thời gian dài, bên quản lý đã gọi điện thông báo cho ông, dù không muốn như đó là giải pháp duy nhất rồi, ông không còn cách nào khác là phải đối mặt với việc mất nơi ở… Nhưng cũng may lúc này ông vẫn còn một nơi để tá túc trước khi tìm được nhà khác, đó là ở chung với vợ chồng Thảo. Ông Phú cũng rất lưỡng lự khi Thảo đề nghị về sống cùng vợ chồng nàng, vì đêm hôm đó ông đã làm điều không nên với Thảo, bây giờ lại vác mặt đến ở cùng nhà, ông chẳng có mặt mũi nào nhìn Minh, và ông sẽ rất ngại khi đối mặt với cả hai vợ chồng Thảo Minh, nhưng do tuổi đã cao, lại bị thương tật thế này, đây là giải pháp cuối cùng cho bản thân ông rồi, ông Phú đành bỏ lại liêm sỉ của mình mặt dày lên ở… Nhưng rồi trong đầu ông cũng xuất hiện bao nhiêu sạn và tự cảm thấy rất hưng phấn khi được ở cùng nhà với Thảo, ông sẽ được ngắm nhìn Thảo hàng ngày, đây là một điều mà trong mơ ông còn không dám ước…
Bước vào trong nhà, tim ông Phú đập loạn nhịp vì đây là nơi ông sẽ ở, ông chẳng bao giờ ngờ mình sẽ được ở một nơi sang trọng, sạch sẽ thế này, mặc dù đã được lên ăn cơm một lần nhưng cảm giác lúc này rất khác, cái mùi thơm thoang thoảng của một ngôi nhà sạch sẽ, tươm tất, chắc chắn phải có bàn tay đảm đang của người con gái mới có thể ấm cúng thế này, xung quanh căn nhà nơi đâu cũng có mùi thơm của Thảo, ông Phú không kìm được lòng mà cảm thấy có phần run rẩy… Ông quay lại nhìn ra ngoài thấy Thảo đang dùng đôi tay ngọc ngà của mình để cầm đôi dép lê bẩn thỉu của ông vào nhà, tính cách thôn quê nên ông Phú không quên bỏ dép ngoài cửa đi chân đất vào.
– Bác ra ghế ngồi đi hihi… bác cứ tự nhiên như ở nhà nha! – Thảo thấy bác Phú không được tự nhiên nên nàng tươi cười nói cho bác đỡ ngại.
– Minh đâu rồi cháu? – Ông Phú bước đến sofa ngồi nép xuống một góc nhìn tội tội.
– Anh Minh đi làm ạ, chiều anh ấy mới về hihi… – Thảo rót một cốc nước rồi đặt xuống bàn, nàng ngồi ghế đối diện nhìn bác Phú cười, thấy bác ấy sợ sệt cứ ngộ ngộ.
– Vậy à, bác cảm ơn các cháu đã cho bác ở nhờ, đợi sức khỏe ổn định bác sẽ đi tìm nhà trọ gần đây… – Ông Phú cười ngượng nói.
– Bác cứ khách sáo thế ạ, hi hi… trước mắt bác cứ ở đây đã, anh Minh cũng rất vui khi bác đến ở cùng nên bác đừng ngại! – Nói xong Thảo đứng dậy cầm chiếc túi của bác Phú.
– Đội ơn các cháu nhiều, ơn nghĩa này bác không trả được mất!
Vừa nói ông Phú vừa nhìn theo Thảo, lúc này trước mắt ông là bộ mông căng tròn của con bé, người ông lại dần nóng lên, hôm nay Thảo mặc một chiếc quần jean, chiếc quần như sinh ra để dành cho Thảo, nó vừa vặn đến mức trông chẳng khác gì mặc quần legging bó sát, nhìn càng tôn lên đôi chân dài của nàng, cùng với bộ mông to và tròn, làm ông Phú đỏ cả mặt.
– Hi hi đây là việc bọn cháu phải làm mà bác! À bác đi theo cháu, đây sẽ là phòng của bác nha! Cháu đã dọn dẹp mọi thứ rồi ạ… – Thảo quay lại nhìn bác Phú và bắt gặp được ánh mắt của bác đang nhìn vào vòng ba của mình, nàng liền đưa mắt ra hướng khác sợ bác ngại.
– Ừ… ừ… – Ông Phú vội vàng quay đi và từ từ đứng dậy khỏi ghế.
Bước vào trong phòng ông Phú lại được phen choáng ngợp khi ông không nghĩ phòng ở của mình lại đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ và thơm tho thế này. Ông há hốc mồm nhìn mọi thứ trong phòng, từ chiếc giường êm đệm ấm, điều hòa hai chiều, ti vi, tủ quần áo các thứ cho đến chiếc dép tai thỏ hết sức đáng yêu mà Thảo đã chuẩn bị cho ông.
– Bác nghỉ ngơi đi nha, cháu ra nấu cơm, có gì bác cứ gọi cháu nha hihi… – Thảo cười tươi nói và đi ra ngoài từ từ đóng cửa lại, nàng rất vui khi nhìn thấy bác Phú rất thích nơi ở mới của mình. Bố mẹ nàng đã dậy… cái nợ lớn nhất đó là nợ ân tình, và ngay lúc này Thảo cảm thấy vui khi mình đang làm một điều đúng đắn, một phần trả ơn, một phần giúp đỡ bác Phú vì hoàn cảnh và tình thương.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Buổi chiều, Minh đi xe từ công ty về, anh biết hôm nay ông Phú sẽ đến nhà mình ở, một điều gì đó thôi thúc anh, làm anh rất nóng lòng. Bước ra từ cửa thang máy, Minh đi nhanh về nhà, hôm nay anh đã cố tình về sớm hơn 45 phút, đứng ở cửa Minh nhẹ nhàng mở khóa, cửa chốt trong nhưng không cài khóa xích… tự dưng anh thấy kỳ quái khi mình lại lén lút vào nhà thế này, nhưng thực sự Minh rất tò mò muốn biết vợ anh và bác Phú bảo vệ đang làm gì ở trong nhà. Căn bệnh cuckold đã khiến anh trở thành kẻ đa nghi.
Minh bước vào trong, anh không thấy ai ở phòng khách, đôi dép cũ cũ bẩn bẩn kia chắc chắn của ông Phú rồi, Minh rón rén đi vào trong, anh cẩn trọng ngó qua phòng của mình rồi ngó sang các phòng khác, cuối cùng anh nghe thấy âm thanh trong phòng tắm, chắc chắn vợ anh và bác Phú ở trong đó rồi, càng lén lút Minh càng cảm thấy hưng phấn, tim anh đập mạnh. Anh tiến lại cánh cửa, tay anh run run cầm vào nắm cửa phòng tắm, anh càng lúc càng suy nghĩ bậy bạ, anh đã lường trước mọi trường hợp, nếu như mình mở cánh cửa này ra và thấy điều không nên thấy thì mình phải thật bình tĩnh… “Chết tiệt tại sao chim lại cứng lên thế này…”… Minh ngó xuống chiếc quần âu đang mặc, anh thò một tay vào chỉnh dương vật thành 12h cho đỡ cộm rồi hạ quyết tâm mở cửa.
– Trời ơi! Buồn đái quá! – Minh phải giả vờ nói thật tự nhiên để có gì còn dễ giải thích, không thể để vợ anh biết anh lén lút theo dõi kiểu này, Thảo là người chúa ghét những người không đàng hoàng.
– A!!!
Thảo giật mình hét lên khi cánh cửa bất ngờ bật mở ra, ông Phú cũng giật mình quay ra cửa nhìn Minh. Trước mắt Minh lúc này Thảo đang ngồi trên nắp bồn cầu, hai bàn tay đang phủ đầy bọt, nàng mặc một chiếc quần đùi và một chiếc áo hai dây, ông Phú thì trần truồng đứng cạnh đó, ngay lập tức đập vào mắt Minh là con cu đang cương cứng vừa to vừa dài lại vừa cong của ông Phú chĩa thẳng vào mặt Minh.
– Ơ! Hai người đang tắm à?
Minh luống cuống nói linh tinh, anh cực kỳ choáng với kích thước khủng của ông Phú, anh vội vàng ra ngoài và đóng cửa lại, không ngờ lời vợ mình nói không phải đùa… nhưng… nhưng tại sao ông ta lại đang cửng? Hai người họ đang làm gì? Vợ mình còn mặc áo hai dây và quần đùi, sao hở hang vậy? Nghĩ lại cơ thể vợ mình lúc đó thật đẹp, nhìn rất tương phản với ông Phú, làn da nhăn nheo đen đen bẩn bẩn đứng cạnh một cô gái xinh đẹp, làn da trắng trẻo, đôi chân dài thon thả, gót chân nàng trắng hồng không chút chai sạm, nhất là bộ ngực to đồ sộ của nàng, do mặc áo hai dây nên phần cổ và vai gần như hở hết ra, trắng mịn như da em bé… thật không thể tưởng tượng được ông ta lại cửng lên dũng mãnh cứng cáp ngạo nghễ như một chàng trai mới lớn vậy… Minh đi nhanh về phòng, anh vừa choáng ngợp vừa xấu hổ, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng lúc đó anh lại trở nên luống cuống không được tự nhiên.
Một lúc sau, Thảo bước về phòng, nàng nhìn Minh đang ngồi ở bàn máy tính làm việc, nàng đi tới ngồi cạnh chồng rồi mím môi ngó lên nhìn vào mắt Minh, nàng đang sợ anh hiểu lầm, vì lúc đó chắc chắn anh Minh đã nhìn thấy thứ đó của bác Phú rồi… Minh không nói gì, anh tiếp tục gõ bàn phím như không có sự hiện diện của vợ ở đó.
– Anh… – Thảo bám vào tay chồng lay, Minh cũng mặc kệ, hình như anh đang hơi khó chịu, có một cảm giác gì đó rất khó tả, chỉ biết nó không hề thoải mái chút nào, bây giờ giận cũng không được mà nghi ngờ rồi tra hỏi cũng không xong.
– Anh Minh! Anh giận em à? – Thảo cau mày đẩy tay Minh một cái.
– Anh không… – Giọng Minh nhỏ nhẹ buồn bã.
– Nhưng sao anh không nhìn em? – Thảo bặm môi.
– Không có gì thật mà, anh chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút…
Minh trước nay chưa từng to tiếng hay tức giận vợ, đến bây giờ cũng vậy, anh cũng chẳng thể dấu được cảm xúc của mình quá lâu khi đứng trước sự mè nheo nũng nịu của cô vợ xinh đẹp này… chỉ là anh đang khó chịu vì một việc không thể giải thích nổi đó là tại sao dương vật của ông Phú lại cửng lên ngay trước mặt vợ mình thế kia, tại sao vợ anh cũng không phản ứng gì, có phải do nàng đã quen rồi? Nhưng chỉ ở trên viện vài ngày mà lại quen được ư, càng nghĩ Minh càng thấy rối…
– Anh khó chịu cái gì cơ? Anh phải nói em mới biết được chứ? Tại em tắm cho bác Phú đúng không? – Thảo ngồi ra giường xị mặt xuống.
– Em tắm cho bác ấy?
– Vâng! Tay bác ấy khó cử động, bình thường em vẫn tắm cho bác ấy mà, sao anh lại giận em?
– Nhưng sao em mặc hở hang thế, bác ấy có tuổi nhưng cũng là đàn ông đó…
Minh quay sang nhìn vợ, mặt anh hơi nhăn lại, thực ra anh cũng hơi ghen chút xíu vì bình thường Thảo là một cô gái rất ý tứ, anh không nghĩ vợ mình lại mặc áo hai dây để tắm cho bác Phú như vậy, chỉ có anh mới là ngoại lệ của Thảo, nàng chỉ được thoải mái duy nhất với mình, chả nhẽ ông Phú lại thân với vợ mình đến vậy rồi sao?
– Em… em không cố ý, bình thường ở nhà em cũng hay mặc như vậy, việc bác Phú mới chuyển đến ở em chưa quen, lúc nãy ngủ dậy em có mặc một chiếc áo khoác rồi, nhưng em sợ ướt áo nên cởi ra… lần sau em sẽ chú ý hơn… – Thảo rưng rưng nước mắt nói… Minh thấy vậy lại thương vợ, tự nhiên thấy mình hơi quá đáng, việc để bác Phú vào đây ở là ý của mình nên anh không giận nữa mà đi ra giường ôm vợ.
– Không sao, em không để ý là bác ấy to tướng lên vậy à, anh không trách cách em ăn mặc, anh chỉ lo cho bác Phú thôi ha ha, nhìn thấy em thế này thanh niên còn cửng chứ huống chi bác Phú haha! Cứng lên xong, tay thì đau biết giải tỏa thế nào ha ha – Minh cười to trêu chọc Thảo.
– Anh cũng nhìn thấy rồi à? Anh thấy chưa, em đâu có nói dối đâu… – Thảo lau nước mắt rồi mỉm cười.
– Ơ thế em nhìn thấy vậy không có cảm giác gì sao? – Minh cười, mặt nhìn khá đểu, anh đang thăm dò vợ mình một cách từ từ.
– Anh hâm à! Cảm giác gì cơ chứ, bác ấy bậc tuổi cha chú mình đó… – Thảo nói và nhìn xuống dưới, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang thăm dò của chồng.
– To như thế cơ mà, anh tưởng con gái tụi em thích khoai to chứ haha – Vừa nói Minh vừa ấn ngón trỏ vào ngực Thảo.
– Đừng! Anh nhá! Bây giờ có bác Phú ở cùng rồi, anh đừng sàm sỡ em thế này, để bác ấy nhìn thấy bác ấy ngại đó… – Thảo rụt người đẩy Minh ra.
– Bác ấy không ngại đâu, có khi còn khoái là đằng khác ha ha! – Minh vẫn đùa cợt.
– Ngại đó, chỉ cần cảm thấy làm phiền tụi mình là bác ấy đòi ra ngoài ngay, em hiểu bác ấy mà…
– Vậy à? Thôi để lát nữa anh ra nói chuyện phiếm với bác ấy, không thì lúc nãy để anh nhìn thấy thế sợ bác lại nghĩ nhiều, có khi bây giờ đang chuẩn bị quần áo rồi cũng nên… – Minh nói và đứng dậy đi ra ngoài, anh không thể để bác Phú rời đi được, sau khi nhìn thấy hàng của bác Phú, Minh quyết định đó sẽ là đối tượng của mình, chỉ cần không được để chuyện gì đi quá giới hạn là được.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau khi cơm nước thuốc thang các thứ Thảo đưa bác Phú về phòng, sau đó nàng vệ sinh cá nhân rồi tắm qua một lượt, chiều nay nàng thực sự giật mình khi Minh mở cửa ra lúc nàng tắm cho bác Phú, nếu như lúc ấy bác Phú đòi hỏi chuyện kia thì nàng sẽ không biết phải đối diện với chồng thế nào… Nàng tự cảm thấy bản thân mình đã quá phóng túng khi giúp bác Phú những chuyện như vậy, nhưng những lúc ấy có một cái gì đó cực kỳ cuốn hút nàng, khiến nàng rất khó để khước từ, mặc dù là con nhà gia giáo nhưng cha mẹ nàng chưa bao giờ dạy nàng phải làm gì những lúc ấy, rồi nàng lại nghĩ đến thời gian qua bị chồng lạnh nhạt, càng lúc việc ấy càng diễn ra thường xuyên hơn, trước đây mặc dù bận bịu công việc đến mấy nhưng thi thoảng Minh vẫn làm tình với Thảo, cho dù là vài tuần một lần, nhưng bây giờ dường như Thảo cảm giác được Minh đang cố tình tránh né, như kiểu đang có ý đồ gì đó chứ không phải vô ý như trước rồi… Có lẽ do bản thân thiếu thốn quá nhiều nên không thể tự chủ được nữa rồi… Thảo nhắm tịt mắt hai tay lấy nước dấp vào mặt, nàng như muốn mình tỉnh táo hơn trong thời gian sắp tới, không nàng sẽ không biết điều gì sẽ chờ đợi mình ở phía trước… Cái cơ thể đang tràn đầy sức xuân này, tại sao lại khó chịu đến vậy, chỉ cần cách vài ngày 5 phút thôi cũng được, nhưng chồng nàng lại không làm nổi điều đó… bác Phú lại là một người vô hại, sẽ chẳng ai biết nếu như nàng có lỡ sóc lọ cho bác như đợt trước, cái cảm giác cầm vào cái dương vật khủng của bác Phú và giúp nó xuất tinh ra cũng là một cách thỏa mãn nho nhỏ… Càng nghĩ mặt Thảo càng đỏ ửng lên…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
– Hôm nay anh không làm việc à? – Thảo ngồi xuống giường, sau vài động tác nhỏ, nàng lột phăng chiếc áo lót của mình ra ngoài, bộ ngực to của nàng bật ra, chiếc áo phông chùm xuống hai bên ngực, có một chút núm nho nhỏ nhô ra ngoài, có lẽ cơ thể nàng đang hưng phấn sau những đấu tranh tư tưởng trong phòng tắm.
– Anh xong việc rồi, đang chờ em đây, đi từ phòng tắm vào đây cũng phải mặc áo lót à? – Minh cười cười nhìn Thảo, vừa nói mắt anh vừa liếc khắp cơ thể của vợ.
– Có chứ, nhỡ đâu ra ngoài gặp bác Phú thì sao ạ? Cởi ra dễ thở hẳn hihi… – Thảo vừa nói vừa trèo lên giường nằm cạnh chồng.
– Thôi! Sợ anh ghen đúng không, ở nhà em cứ cởi ra cho thoải mái, anh không để ý việc đó đâu! – Minh quay sang ôm Thảo và đưa tay bóp một bên ngực nàng. Minh rất vui khi Thảo vẫn rất ngoan ngoãn, anh biết vợ sợ anh ghen nên mới như vậy, chứ trước nay chẳng bao giờ Thảo mặc áo lót ở nhà, kể cả lúc bố Vũ ở đây.
– Nhưng bác Phú nhìn thấy em ngại lắm… – Thảo dựa vào ngực Minh, ánh mắt nhìn ra khoảng không vô định, thực ra lúc này nàng đang miễn cưỡng chống chọi với cảm xúc của mình, mặc áo lót vào chỉ là cái cớ cho sự cứng đầu của bản thân, nàng đang cố hết sức để không làm bác Phú nhìn thấy những hình ảnh nhạy cảm của mình.
– Không sao đâu, bác có ở cả đời với mình đâu, với lại em mặc có bao giờ hở núm ra đâu mà lo. Mặc áo ngực nhiều có nguy cơ ung thư đấy… – Minh cố gắng đưa đẩy Thảo để nàng ăn mặc khêu gợi hơn khi ở nhà với ông Phú.
– Nhưng…
– Không nhưng gì cả, em không thấy bác Phú là người đáng thương sao, chiêu đãi bác ấy chút chẳng ảnh hưởng gì đâu hehe… – Minh cười như sở khanh nhìn Thảo.
– Chiêu đãi gì chứ, anh hâm rồi… anh để người khác nhìn cơ thể của vợ mình thế à?
– Thì em chẳng nhìn của bác ấy hết rồi còn gì, em chẳng công bằng gì cả ha ha… mà này anh hỏi thật, cái thứ đó của bác Phú to vậy, em nhìn mà không có cảm xúc gì sao? – Minh vừa nói vừa đưa tay vào trong áo gẩy đầu ti Thảo khiến nó cứng lên nhanh chóng.
– Cảm xúc gì cơ? Em… cũng ngại lắm chứ, nhưng mình phải tỏ ra bình thường để bác ấy không ngại, nếu không làm sao bác ấy chịu tắm hả anh… hmm… – Thảo thở dài, gương mặt xinh đẹp của nàng càng lúc càng đỏ ửng lên.
– Ví dụ như… thích cầm vào đó, hay đại loại là làm điều gì đó…
Minh run rẩy khi nói những điều như vậy, chim anh cửng tướng lên, bàn tay anh vẫn nhào nặn mân mê đầu ti của vợ mình, thỉnh thoảng thấy Thảo giật người một cái, Minh biết nàng đang hứng lên rồi.
– Anh hâm à… Làm gì là làm gì? Em chưa thấy ai như anh á…
– He he thì anh trêu thôi, em cứ thử nghĩ mà xem, tại sao trên thế giới phụ nữ nói chung lại thích đàn ông chim to, bởi vì khi đút vào bên trong nó sướng lắm… – Minh cũng đỏ ửng mặt như say rượu, anh luồn tay xuống quần vợ và đưa ngón tay vào bên trong mu bướm, đi qua một chút lông, anh sờ tay xuống dưới đã thấy miệng âm đạo vợ mình ướt rồi.
– Anh đừng nói nữa, ghê lắm… ưm… – Bị Minh chạm vào âm hộ khiến Thảo rên nhẹ.
– Cái cơ thể này, sao nó đẹp thế cơ chứ… – Minh vừa sờ vừa nhìn và nghĩ, nếu như ai đó được chạm vào như mình chắc cảm giác của họ sẽ thế này đây, sẽ sướng chết mất.
– Ưm… – Thảo dụi đầu vào ngực Minh, nàng rên nhẹ, cơ thể nhanh chóng cảm thấy hưng phấn lạ thường, chắc chắn hôm nay anh Minh sẽ có chút tiến bộ đây… Thảo chủ động luồn tay xuống dưới chim Minh và nắm lại, điều mà trước nay rất ít khi Thảo chủ động.
– Nếu chim anh to như của bác Phú thì sao nhỉ he he…
Minh rùng cả mình khi bàn tay mịn màng của vợ sờ vào, chắc chắn vợ anh đang rất hưng phấn mới chủ động thế này, Minh mỉm cười, anh tiếp tục đưa tay xuống miệng âm đạo và đút một ngón tay vào bên trong… “khít quá… mới một ngón tay mà sao nó khít vậy…” đến Minh còn luôn ngạc nhiên với cơ thể của vợ mình chứ đừng nói đến người lạ.
– Thì tốt chứ sao… – Thảo thở gấp nói.
– Chứng tỏ là em thích chim to nhé he he… – Minh run người khi Thảo bắt đầu sóc từ từ. Thấy vợ như vậy anh thương lắm, anh muốn đè vợ ra để đút con chim nhỏ nhắn của mình vào trong âm đạo vợ lắm rồi, nhưng anh vẫn cố cắn răng chịu đựng.
– Ưm… ưm…
Thảo rên nhẹ, nàng không nói gì như thừa nhận điều đó và bất ngờ di chuyển đầu mình xuống dưới, nàng chủ động kéo quần Minh xuống và đưa con cu 13cm của Minh vào miệng và mút.
– Ai da… sướng…
Minh rùng mình, chân tay bủn rủn khi Thảo đêm nay lại chủ động đến vậy, điều mà trước nay hầu như không xảy ra, ngón tay anh cũng bị tuột ra khỏi bướm vợ khi nàng làm động tác đó, anh liền luồn qua phần mông và tiếp tục đưa ngón tay vào một cách từ từ. Điều này khiến Thảo càng sướng hơn, nàng vừa mút vừa rên nhẹ trong cổ họng…
– Nếu em được mút cái chim nào to như của bác Phú không biết có bị nghẹn không ta? – Minh tuy sướng nhưng vẫn rất muốn đưa đẩy Thảo nghĩ về cái đó của bác Phú. Thảo vẫn không nói gì nhưng sau câu nói đó anh thấy vợ mình ngậm sâu hơn trước và thậm chí còn dùng lưỡi để liếm xung quanh dương vật mình… Chết rồi… vợ mình đã hưng phấn quá rồi… Minh gồng người, kéo đầu Thảo lên và kéo lại quần.
– Anh quên mất, anh phải gửi cái này cho giám đốc ngay, chết chết!
Minh nghiến răng cố gắng đứng dậy đi ra bàn làm việc, anh chỉ dám liếc lại rồi quay đi luôn, anh thấy vợ mình đang ngồi chống hai bàn tay xuống giường, bộ tóc mượt mà xõa sang hai bên ngực, đôi lông mày cau có, ánh mắt to tròn nhìn Minh tỏ rõ sự thất vọng cực điểm.
– Ngày mai anh gửi không được à?
Thảo tuy rất tức giận nhưng nàng cũng chỉ biết nói mỗi câu như vậy, bình thường các bà vợ khác có khi chửi chồng sấp mặt rồi, không chờ Minh trả lời, Thảo rơi người xuống giường tỏ rõ sự thất vọng chán nản, nàng trùm kín chăn, nước mắt nàng chảy xuống, nàng cắn môi để không phát ra tiếng động, nàng đang cảm thấy rất uất ức, mình đã chủ động đến vậy mà vẫn bị người ta từ chối… anh Minh có vấn đề thật rồi…
– Anh xin lỗi… giám đốc anh vẫn chưa ngủ, cả hội đồng vẫn đang làm việc, anh quên mất không gửi bản báo cáo cho họ… – Minh nheo mắt thương vợ, anh biết vợ anh sẽ tức lắm, liệu làm thế này có quá đáng không, nhỡ đâu lát nữa lúc mình ngủ vợ sang bên bác Phú thì sao, Minh tự dưng lo lắng mà quên mất đó mới là ý định của mình, bỗng dưng cơ thể Minh như lửa đốt, đứng ngồi không yên, anh chỉ lo vợ mình giận quá mất khôn thì chết…
30 phút sau, Minh mò lên giường lấm lét chui vào chăn như con chó con, anh không dám động vào người vợ, vì chắc chắn sẽ bị đẩy ra thôi, anh nằm im nhắm mắt, đôi mắt anh cứ mấp máy không dám ngủ vì lo sợ, nhưng rồi anh cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Đêm xuống, bỗng nhiên Minh tỉnh giấc giữa đêm, anh vòng tay qua bên Thảo nhưng lại đập tay xuống tấm đệm giường, không thấy vợ đâu, Minh bật dậy nhìn đồng hồ lúc này là 1h sáng, bình thường anh ngủ rất say nhưng hôm nay thế nào lại tỉnh dậy, điều này chưa từng xảy ra… có phải do anh đã suy nghĩ lo lắng quá nhiều không, mà vợ mình lại đi đâu lúc này? Minh bước xuống giường, anh rón rén đi ra ngoài phòng khách, tất cả tối thui, chỉ có ánh điện ngủ từ phòng ông Phú hắt ra, cửa phòng lại đóng… Minh đứng lặng người một lúc, chả lẽ lại như anh suy đoán sao… Minh thở mạnh, không thể thế được, không phải đâu… Tim Minh đập mạnh, anh đang tưởng tượng rất nhiều thứ bậy bạ, càng nghĩ chim càng cửng lên. Anh lò dò tiến đến ghé tai vào trong phòng nghe ngóng.
– Trời ạ… cứng quá… – Minh đứng ngoài cửa phòng mở to mắt, anh không thể tin mình vừa nghe thấy điều đó.
– Hợ… ợ… – Sau đó là tiếng rên của ông Phú…
– Bác có thoải mái không? – Minh hồi hộp khi nghe thấy giọng Thảo, anh vừa hưng phấn vừa có một chút ghen tức. Từ khi nào mà vợ mình lại thế này…
– Bác từ từ thôi không đau…
Tim Minh đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe thấy điều đó, chả nhẽ ông Phú đang đút thứ đó vào bên trong người vợ mình sao? Trời ơi… Minh thò tay vào trong quần nắm chặt chim mình, nó cứ cứng đơ lên, anh muốn lôi cu ra sóc lọ lắm rồi, nhưng lại muốn đẩy cửa vào hơn, chân anh kẹt cứng, không thể di chuyển được… Thảo! Em đang làm gì bên trong…
– Dạ… không được ạ… – Minh cố gắng dí tai vào để nghe, câu được câu không, lúc này anh nóng lòng lắm rồi, cuối cùng Minh nghiến răng vì cơn ghen bỗng chốc nổi lên, anh đánh liều nắm chặt bàn tay vặn núm cửa và xông vào.
– Anh…
– Cháu… Cháu Minh…

To top
Đóng QC