Thụ tinh – Phần 28: Hoa tiên tử

Phần 28: Hoa tiên tử
Sáng hôm sau ông Vũ lên ngân hàng làm việc với một tâm trạng không mấy vui vẻ. Ngày hôm qua là một ngày sung sướng đối với ông, một cảm giác đê mê khó tả, mặc dù chỉ mới chớm ở ngoài nhưng cuối cùng ông cũng cảm nhận được bên trong con dâu mình như thế nào, một việc mà trước đây trong mơ ông cũng không dám mơ… nhưng ngày hôm qua nó đã trở thành sự thật mà đến giờ phút này ông lại cứ ngỡ đó chỉ là mơ, không dám tin rằng nó đã xảy ra, cảm giác cũng hơi có lỗi với con trai mình…
Điều khiến ông không vui cũng chỉ vì “thằng nhỏ” của ông nó đã xuất tinh binh quá sớm, đây là một cảm giác xấu hổ của một người luôn tự tin vào khả năng giường chiếu của mình, niềm tự hào về cái dương vật to khỏe của ông đã sụp đổ trước tượng đài của sắc đẹp, nó đã cúi đầu rất nhanh trước cơ thể hoàn hảo đó, ông không ngờ bên trong con dâu ông lại tuyệt vời đến vậy, nó khít, nhơn nhớt, nóng ẩm đến lạ thường, dương vật của ông Vũ như được hàng trăm cái xúc tu bạch tuộc cuốn lấy, nó mút chặt đầu khấc của ông… cái cảm giác đó… như được đút vào bên trong âm đạo của một tiên nữ chốn bồng lai… nó sướng đến mức chưa đút được một nửa ông đã không trụ được… càng nghĩ càng xấu hổ… Con dâu ông dù gì cũng là phái nữ, tuy nó không nói ra nhưng ông Vũ lo nó sẽ cười thầm trong lòng…
– Cháu chào chú ạ… – Trang đứng chào ông Vũ từ xa.
– Uh Trang à? Cháu đến sớm vậy? – Ông Vũ nhìn Trang không sót một chi tiết, ánh mắt dâm dê không cần giữ ý.
– Cháu ngày nào chả đến sớm, ở nhà chồng nó không giữ thì phải đi làm chứ ạ! Hì hì – Trang vẫn bản tính đưa đẩy.
– Khà khà, tiền xe trả xong chưa Trang? – Ông Vũ nói và đến cạnh vỗ vào mông Trang một cái, ông chẳng ngại vì con bé ngày nào cũng nói chuyện kiểu đưa đẩy nhưng chẳng cho ông Vũ làm gì, ông tức lắm, ông đành phải bóp mông sờ ngực đôi chút cho đỡ phí cái vị trí ông đề bạt Trang lên làm.
– Chú này! Lại dở thói dâm dê nha! Xe cháu còn lâu, cũng may nhờ chú giúp đỡ cháu mới có cái xe che mưa che nắng hì hì… – Trang cười và uốn éo cái mông trong bộ váy đồng phục ngân hàng tránh ông Vũ.
– Thế nào, xe có, nhà có, vậy mà người chú này chưa được đến nhà chơi bao giờ nhỉ! – Ông Vũ đứng cạnh nhìn chằm chằm vào ngực, còn tay thì đưa ra đằng sau bóp bóp bộ mông Trang, lúc này cả hai đang đứng ở hành lang nơi phòng của giám đốc và thư ký nên cũng chẳng có ai ở đây, vì đã khá quen nên Trang để im cho ông bóp, coi như chiêu đãi một chút, làm ông tức ông lại cho bay cái ghế đang ngồi thì toi.
– Hay tối nay chú đến nhà cháu ăn cơm đi, được không ạ? – Trang cười nhìn ông Vũ và nghĩ: “Con lợn già này định dở trò gì đây, đòi chịch mình mấy lần không được, giờ lại đòi đến nhà chơi, không mời không được rồi”.
– Nhất trí! Tối nay chú cũng rảnh khà khà!!! – Ông Vũ cười ngoạc cái mồm cấu vào mông Trang một cái rồi đi về phòng. Trang cau mày đứng nhìn ông Vũ, không biết nên mời con lợn béo này món gì? Sơn hào hải vị gì ông ta đều ăn cả rồi. Nhìn cái tướng béo lùn của ông Vũ thật đê tiện làm sao, đã thế lại còn già khú đế, xấu xí, điều này càng làm Trang cảm thấy khó chịu, thân còn gái trẻ như mình mà suốt ngày bị ông già này sàm sỡ. “Sáng sớm đã hãm rồi, con lợn béo này cả đời toàn chơi cave, dù là hàng cao cấp hay rẻ tiền thì cũng giống nhau mà thôi… cave thì cũng chỉ là cave… Chắc muốn tà lưa mình để đổi gió gái có chồng đây mà, huh… đừng có mơ!!! Cả đời còn lại của lão chắc chẳng được đụng vào đứa nào ngon lành như mình đâu… ha ha thật tội nghiệp…” – Trang đứng nhìn vào phòng ông Vũ nghĩ rồi tự cười một mình, Trang luôn khinh thường vẻ bề ngoài của ông Vũ, cảm thấy ông là một nỗi phiền toái vì ngày nào cũng bị ông sàm sỡ, mặc dù bản thân đang phụ thuộc vào ông Vũ rất nhiều, Trang là một đứa có vẻ hơi ảo tưởng sức mạnh của bản thân, bị nắm đằng chuôi nhưng luôn có những suy nghĩ bố láo về sếp mình và luôn nghĩ ông đang bị mình lợi dụng.
Ông Vũ ngồi trong phòng làm việc, vắt tay lên trán suy nghĩ… “con ranh này, đến nước này rồi còn chảnh chọe với mình, cứ để đó đến lúc ông địt cho thì lại mê hơn cá mê nước…” Ông Vũ suy nghĩ đến cau mày lại, rồi lại nghĩ đến Thảo con dâu mình… Lũ đàn bà xung quanh ông toàn lũ vứt đi, không đứa nào sánh được một phần của con dâu ông chứ đừng nói, cả cuộc đời mình, ông Vũ chưa thấy có cô gái nào nhân phẩm tốt như Thảo, chưa tính đến cơ thể và gương mặt xinh đẹp nàng đã ăn đứt mọi cô gái mà ông Vũ từng quen biết… Bảo sao sau vợ mình thì Thảo là người ông rất tôn trọng, Thảo luôn có một cái gì đó khiến ông Vũ cảm thấy “nghe lời” không được thét ra lửa như lúc đi làm hay ra ngoài đường. Vì vậy ông Vũ chưa bao giờ có ý định hiếp Thảo, mặc dù nhiều lần ông có cơ hội làm điều đó… Càng nghĩ về Thảo ông càng cảm thấy những đứa con gái xung quanh mình chỉ là lũ phàm nhân hám tiền, nhân phẩm kém, không có tư cách để ông tôn trọng.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau khi tiễn Linh lên máy bay, Thảo lái xe về chung cư, những ánh nắng chiều hắt vào kính xe làm tâm trạng con người ta trở nên trầm lắng nhẹ nhàng… Trên đường đi Thảo suy nghĩ rất nhiều về việc hôm qua, nàng sờ tay xuống bụng mình và không biết chừng ấy đã đủ dính thai… Gương mặt xinh xắn của nàng hơi đỏ lên, nàng xấu hổ vì không ngờ đến trong mơ Thảo cũng không nghĩ đến việc để bố chồng đưa cái ấy vào bên trong âm đạo mình, như vậy khác gì loạn luân rồi… Cảm giác có lỗi với chồng, có lỗi với mẹ chồng làm day dứt trái tim mỏng manh của Thảo. Tuy nhiên đối lập với cảm giác đó là niềm hy vọng về một gia đình hạnh phúc, một đứa con kháu khỉnh cũng khiến tâm trạng của nàng được cải thiện đôi chút… Cùng với những cảm xúc đó là nỗi niềm khao khát từ rất lâu của Thảo, nàng vốn là một người vợ xinh đẹp đoan trang nhưng lại rất thiếu thốn về vấn đề tình dục, ngày hôm qua nàng đã rất hồi hộp khi nghĩ cái đó của bố chồng sẽ đi vào bên trong âm đạo mình, mặc dù đi được chưa đến một nửa nhưng Thảo vẫn cảm giác được cái thứ ấy nó to như thế nào, nó như muốn xé toạc âm đạo nàng ra, tuy có hơi đau nhưng cũng không phủ nhận được rằng nó rất sướng, nếu đút được hết vào bên trong nó sẽ lấp đầy tất cả khoảng trống trong Thảo… Thảo lắc đầu lia lịa, nàng muốn dứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, vì việc này đối với nàng đó chỉ là sự hợp tác để có em bé chứ không còn mục đích nào khác, nàng sẽ phối hợp thật nghiêm túc với bố chồng… mặc dù cơ thể có thể sẽ không còn trong trắng với chồng nhưng tâm hồn và trái tim nàng luôn hướng về Minh… “Sẽ không có những suy nghĩ bậy bạ thích thú điều đó… không hề… chỉ làm tình với chồng là sướng nhất… vì chồng mình trẻ, khỏe, cao to đẹp trai… không thể nào có cảm giác với một người già như bố chồng mình được…” Thảo càng suy nghĩ càng lấn sâu vào những mối tơ vò khó gỡ… cảm xúc của nàng lúc này thật lẫn lộn, nàng tìm đủ mọi thứ để phủ nhận cảm giác sướng khi bị bố chồng đút vào… Một cô gái đáng thương không muốn tâm hồn mình bị thao túng bởi con quỷ tình dục, nhưng việc nàng thiếu thốn quá nhiều như vậy chẳng khác gì một liều thuốc kịch độc đánh bại bốn chữ Công Dung Ngôn Hạnh… Thậm chí lúc này đang lái xe khi nghĩ về điều đó, cơ thể nàng cũng cảm thấy râm ran, nước nhờn từ từ rỉ ra quanh miệng âm đạo…
Đang đi trên đường bỗng Thảo lại nhìn thấy bác Phú bị vài tên bảo kê đuổi ra khỏi quán café trá hình, thấy bọn chúng hung hãn quá, Thảo tấp xe vào lề đường và theo dõi tình hình, nhìn qua là biết bác Phú lại đi tìm cave rồi, Thảo nhíu mày lại cảm thấy bác ấy thật tội nghiệp, đây là lần thứ ba Thảo thấy bác ấy bị xua đuổi như một kẻ ăn xin, đây là nàng nhìn thấy chứ sự thật không biết bác ấy đã đi bao nhiêu quán, đến khổ… chắc là thèm lắm rồi, đến cả liêm sỉ cũng không cần nữa… Mặc dù bị dọa đánh xua đuổi đến vậy mà bác ấy vẫn không từ bỏ, chẳng nhẽ lại thèm đến thế sao, thiếu thốn đến thế sao… Chợt nghĩ bác ấy cũng giống bản thân mình, càng làm Thảo thấu hiểu hơn cảm giác đó của ông Phú…
Theo dõi một lúc thì thấy bác Phú lủi thủi đi bộ lên vỉa hè… Thảo không muốn đến đó giúp bác Phú vì nghĩ bác ấy sẽ rất xấu hổ, cứ chờ bác đi khỏi sau đó lên vờ như tình cờ gặp cũng được.
– Cộc cộc cộc… – Đang định đi thì Thảo bị hai đồng chí công an gõ cửa.
– Dạ… em chào anh ạ… – Thảo kéo cửa kính xuống, nhìn thấy công an Thảo sợ lắm, vì chắc mình đang đỗ sai chỗ rồi…
– Chào chị… mình không được đỗ xe ở đây đâu chị nhé! – Một đồng chí dơ tay chào và nói.
– Dạ… em xin lỗi ạ… các anh bỏ qua cho em được không ạ… em vội quá, em không để ý ạ… – Thảo làm vẻ mặt cầu xin và bỏ chiếc kính râm ra. Hai đồng chí công an bỗng trở nên lúng túng khi nhìn thấy vẻ đẹp của Thảo, với cơ thể này và chiếc xe đắt tiền này chắc nhà cũng phải có cơ lắm nên hai đồng chí cũng không muốn dây vào, một phần lớn có lẽ do vẻ đẹp của Thảo đã làm hai đồng chí mềm lòng, thậm chí do quá bất ngờ cả hai đều đỏ ửng mặt…
– Vâng… vậy lần này rút kinh nghiệm chị nhé! Mời chị đi! – Cuối cùng thì anh hùng cũng không thoát khỏi ải mỹ nhân.
– Em cảm ơn hai anh ạ, em đi luôn đây! – Thảo thở phào nhẹ nhõm, nhiều lúc Thảo cảm thấy vẻ bề ngoài xinh đẹp cũng là một ưu điểm lớn, mỉm cười vui vẻ Thảo phóng xe lên chỗ bác Phú bảo vệ, để lại hai anh công an cười tươi hơn hoa, cảm thấy thời tiết Hà Nội lúc này mát mẻ bất ngờ.
– Bác Phú ơi!!! Bác đi đâu đấy ạ? Bác vào xe đi cháu chở về! – Thảo mở kính xuống cười tươi gọi bác Phú. Vài bà bán hàng nước và mấy ông ngồi uống trà đá vỉa hè mắt tròn mắt dẹt nhìn ông già xấu xí gầy còm này và nhìn vào trong xe Thảo, không thể tin được hai người này lại quen nhau.
– Thảo à cháu! Cháu đi đâu vậy? – Ông Phú mừng rỡ khi nhìn thấy Thảo, ông cũng đi được một đoạn khá xa quán café trá hình nên rất yên tâm vì nghĩ Thảo sẽ không thấy mình đi từ đó ra.
– Cháu vừa từ sân bay về ạ, bác lên xe đi cháu chở bác về hihi!! – Thảo mở chốt khóa an toàn “Cạch!”, Ông Phú cầm vào tay nắm cửa mở ra và chui vào bên trong ngồi. Lần đầu tiên được ngồi lên một chiếc ô tô lại là xe đắt tiền nên ông Phú vừa thấy ngại vừa thấy hãnh diện, ông ngó ngang ngó dọc mọi ngóc ngách trong nội thất xe.
– Sao bác đi đâu ra tận đây thế này ạ? – Thảo mỉm cười nhìn cái dáng của bác Phú ngộ ngộ, chắc bác ấy phải mê chiếc xe lắm.
– Ôi dào, bác hôm nay được nghỉ, bắt xe bus lên đây chơi cho vui ấy mà, tính đi bộ về cho khỏe cái chân khà khà!!! – Ông Phú chém gió.
– Vâng, bác khỏe thật đó, bác cũng có tuổi mà cháu thấy bác đi chơi suốt ý hihi – Thảo cười, biết bác Phú nói dối nhưng nàng cũng không cảm thấy khó chịu.
– Cũng chán lắm cháu ạ, thỉnh thoảng được nghỉ làm mà có biết đi đâu, gia đình thì không có, trước hay lủi thủi một mình, nay có mỗi cháu là bạn, hôm nay lại không thấy cháu xuống dưới sảnh chơi… – Ông Phú cười nhạt nói, đây là cảm xúc thật, lời nói ông chạm tới trái tim Thảo khiến nàng cũng buồn theo.
– Khi nào bác buồn bác cứ lên nhà cháu chơi, cháu thỉnh thoảng mới ra khỏi nhà thôi ạ, hì hì… – Ông Phú vui lắm khi Thảo nói vậy, ông cũng rất muốn lên nhà Thảo nhiều lần, nhưng vì quy định của chung cư và biết thân biết phận nên ông không dám tùy tiện. Lúc này ông mới để ý Thảo mặc một chiếc váy dài chưa tới đầu gối, bên trên cổ áo hình trái tim hơi lộ ra một bên ngực trắng mịn do chiếc dây an toàn trong xe ép vào phần cổ áo. Bên dưới là phần đùi trắng trẻo mịn màng khiến ông Phú đỏ mặt, ông liền quay mặt đi không dám nhìn vào đó, sợ Thảo bắt được ánh mắt này thì xấu hổ lắm… Nhưng cứ đi được một đoạn, ông Phú lại liếc vào đó, cơ thể Thảo có một sức hút thật mãnh liệt.
Thấy bác Phú có vẻ đứng ngồi không yên, nàng nhìn sang thì thấy bác Phú đang tia xuống đùi mình, Thảo thấy ngại liền lấy tay kéo chiếc váy xuống thấp hơn. Nàng không trách bác Phú, vì đấy chỉ là phản ứng bình thường của một người đàn ông, ai mà chả vậy, thậm chí đến bố đẻ nàng còn nhìn vào đó nữa huống chi bác Phú bảo vệ, kể ra bác Phú cũng háo sắc không kém những thanh niên độ tuổi mới lớn, có khi đây mới là độ tuổi hồi xuân mà người ta hay nhắc tới… Thảo mỉm cười không trách bác.
Lần nào gặp bác Phú Thảo cũng cảm thấy vui vẻ, những muộn phiền lo lắng dần lắng xuống, có lẽ do sự vô tư và hồn nhiên của bác Phú, chắc hẳn hồi trẻ bác Phú là người rất dễ mến…
– Cháu có chuyện gì hay sao mà nhìn đăm chiêu vậy khà khà!! – Ông Phú nhìn cái biết Thảo đang có tâm sự liền lên tiếng trước.
– Dạ… hì hì… – Thảo chỉ cười chẳng nói gì.

‘Có lúc vẩn vơ ngồi hát…
Ngậm ngùi ngày tháng đi qua…
Dĩ vãng rớt trong lơ đãng…
Nụ hôn ngày cũ nhạt nhòa…
– Có lúc ngây ngô im lặng…
Dõi theo ký ức một thời…
Tình yêu hư hao, tan vỡ…
Cõi lòng nức nẻ rụng rơi’

Thấy Thảo buồn ông Phú liền ngâm thơ, mặt ông cười tươi, ông luôn muốn đem lại năng lượng tích cực cho Thảo.
– Bác ngâm thơ hay thật đó, nhưng cháu không buồn về chuyện tình yêu hihi, bây giờ cháu có gia đình rồi còn yêu đương gì nữa ạ, hihi bác ngộ quá… – Thảo ôm miệng cười.
– Thế sao lại ủ rũ vậy, bác nhìn là bác biết khà khà!!! – Ông Phú gặng hỏi.
– Hôm nay cháu vừa tiễn bạn cháu ra sân bay, cô ấy đi học bên nước ngoài, phải hai năm nữa mới về ạ… – Thấy bác Phú gặng hỏi Thảo liền lấy lý do khác, nàng không muốn nói chuyện tế nhị của mình ra, mặc dù nàng cũng tâm sự với bác Phú nhiều, nhưng không phải chuyện nào cũng nói ra được.
– Bác hiểu, trên thế giới này có ba loại tình cảm thiêng liêng đó là tình phụ tử, tình yêu và tình bạn, hẳn phải rất khó để thân và thấu hiểu một người, cháu đừng buồn! Khà khà! Bây giờ bác sẽ là bạn thân của cháu! – Ông Phú gãi đầu cười nhìn Thảo, mà ông đâu biết Thảo không buồn vì chuyện đó.
– Hi hi cháu cảm ơn bác ạ… – Thảo cười tít mắt, tuy không đúng trọng tâm của cảm xúc nhưng nàng vẫn vui vẻ vì ít ra bác Phú cũng lắng nghe và luôn cố gắng làm mình vui. Thảo lái xe vào sân của chung cư, nàng dừng lại một gốc liễu.
– Đi từ sân bay về đây xa thật bác ạ. – Thảo nói và bước xuống xe, ông Phú thấy vậy cũng luống cuống mở cửa xe và bước xuống.
– Sao cháu không đem xe xuống hầm? – Ông Phú chạy theo Thảo ra ghế đá.
– Cháu muốn hít thở không khí một chút ạ – Thảo cười và ngồi ngay ngắn xuống ghế.
– Cháu vẫn buồn chuyện bạn cháu sao? – Ông Phú lần này đã tự nhiên hơn lần đầu được nói chuyện với Thảo, ông chủ động ngồi xuống cạnh Thảo nhưng vẫn giữ ý cách một đoạn xa.
– Dạ… – Thảo dựa người vào ghế đá nhìn lên trời, nàng như lưỡng lự điều gì đó.

‘Mai đây thôi ta còn là ai nữa…
Bạn cũ xa rồi đời cũng đổi thay…
Mỗi lúc buồn chắc chẳng có ai hay…
Còn đâu nữa những đắng cay sẻ nửa…
Phải chi cuộc đời đừng chia thành nhiều cửa…
Để bạn bè được ngồi nữa bên nhau…
Nhưng duyên phận dù có đau đành chịu…
Chỉ mong cuộc đời đừng níu bước chân ai’

Ông Phú thấy Thảo lại trầm ngâm, ông liền ngâm thơ. Phải nói ông Phú tuy làm bảo vệ nhưng kiến thức văn thơ ông khá rộng, bất kể hoàn cảnh nào cũng có thể ngâm thơ được.
– Bác biết nhiều bài thơ hay thật đó, lời thơ vừa rồi rất ý nghĩa ạ, cháu cảm ơn bác! – Thảo mỉm cười nhìn ông Phú, nàng cũng cảm động khi bác Phú một người xa lạ đang cố gắng an ủi mình, tuy vụng về và không đúng tâm trạng của nàng nhưng nó rất chân thành, Thảo là một người thiếu thốn tình cảm nên những hành động như vậy luôn làm nàng thấy cảm kích.
– Khà khà! Có gì đâu mà cảm ơn, nhìn cháu không vui bác làm sao mà vui được! – Ông Phú cười nhe hàm răng vàng vàng đen đen của mình ra, tuy là một mỹ nhân tiêu chuẩn cao nhưng Thảo không cảm thấy ghê sợ điều đó.
– Bác Phú này… thực ra cháu đang lo… cho chị cháu… – Sau một hồi lưỡng lự, Thảo quyết định tâm sự về chuyện thụ tinh cho bác Phú nghe, đơn giản vì chuyện này nàng không biết phải tâm sự với ai, bố mẹ đẻ không, mẹ chồng càng không, chồng nàng thì chắc chắn là không rồi, Linh thì đi học xa, còn mỗi bác Phú, bác là người ít biết về hoàn cảnh của nàng nhất nên cũng dễ lôi bà chị ảo ra để làm lá chắn cho câu chuyện thật của mình.
– Sao vậy cháu? – Ông Phú tỏ ra rất lắng nghe.
– Đợt trước cháu có tâm sự với bác một lần rồi ạ, người chị mà hiếm muộn đó bác, khoa học tiên tiến can thiệp đều thất bại bác ạ… Vì vậy chị cháu quyết định… lấy tinh trùng của người thân chồng chị ấy để thụ tinh kiểu… truyền thống… mang thai tự nhiên ý ạ… – Thảo hơi đỏ mặt khi nói những điều này ra. Ông Phú thì gật gù lắng nghe.
– Vậy à, thôi thì con là của trời cho, dù là phương pháp nào cũng được… chỉ cần mình có con cháu ạ, cảm giác khi có một đứa con nó hạnh phúc lắm, được nhìn nó trưởng thành là niềm hạnh phúc vô bờ bến của mỗi gia đình nói chung và người mẹ nói riêng đó… Việc chị cháu có quyết định như vậy âu cũng là bất đắc dĩ… – Ông Phú nói rồi lắc đầu cảm thông.
– Vâng… cũng chỉ vì chị ấy luôn cảm thấy có một khoảng trống mênh mông. Và bị tủi thân bởi khát khao làm mẹ chưa thành, chị ấy… chỉ biết ngồi khóc một mình bác ạ… nên chị ấy mới quyết định phương pháp đó… – Thảo trút hết cảm xúc trong lòng mình…
– Ừ… bác hiểu, dù là anh hay em của chồng chị cháu, miễn là người trong gia đình… bác không biết ở thành phố thế nào nhưng ở quê chỉ cần người có máu mủ với chồng thì đều tiếp nhận được… – Ông Phú chống hai tay vào đầu gối gật gù.
– Nhưng… là với bố chồng của chị ấy ạ… – Thảo mím môi nói, lời này như sét đánh ngang tai ông Phú, làm ông ngạc nhiên mở to mắt.
– Trời… vậy… vậy gia đình chị cháu có đồng ý không cháu? – Ông Phú lắp bắp nói, lòng ông râm ran ghen tị với ông bố chồng đó, vì già rồi mà được ngủ với gái trẻ, lại là con dâu mình.
– Dạ… có… ạ… nhưng chị cháu sợ làm điều đó sẽ có lỗi với chồng và mẹ chồng ạ… nên mấy hôm nay chị cháu hay tâm sự với cháu lắm, mà cháu chẳng biết cho chị lời khuyên như thế nào… – Thảo đưa tay xuống giữa hai đùi và nói.
– Vậy thì không sao! Theo quan điểm của bác không vấn đề gì, quan trọng gia đình đã đồng ý thì tất cả đã phải hy sinh để có một đứa nối dõi, ở quê bác cũng có những hoàn cảnh tương tự rồi, cháu bảo với chị mỗi khi buồn bã hãy nghĩ đến đứa con, đừng lăn tăn sự hy sinh của chính mình và mọi người, hãy quyết đoán lên, suy nghĩ thoáng ra…
– Dạ… – Thảo liếc mắt lên bầu trời xanh, nàng thấy ông Phú nói đúng, có lẽ nàng đã và đang quá lăn tăn với sự hy sinh này, bản thân đã quyết định như vậy rồi, còn cảm thấy áy náy thì ngay từ đầu đừng ném chiếc lao đó đi làm gì…
– Thảo à… Bác biết cảm giác của chị cháu, là một người phụ nữ đương nhiên sẽ cảm thấy rất xấu hổ khi phải quyết định làm chuyện đó với một người lớn tuổi, lại là người bố đáng kính của chồng mình, sẽ rất khó khăn để chấp nhận… Nhưng khi chị cháu cứ tập trung suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó thì nó như một con sâu đục khoét vào tâm trí làm cô ấy đắn đó và dần ngã gục trước hình tượng lý tưởng của bản thân. Hãy nói với chị cháu gạt những suy nghĩ đó đi và nghĩ đến một tương lai tươi sáng đang chờ mình thì sẽ thấy thoải mái và mạnh mẽ hơn nhiều cháu ạ…
– Nhưng… chị cháu… có nói rằng chị không có tình cảm thì khó có thể làm chuyện đó với người khác ạ, lại là bố chồng chị ấy nữa, chị ấy sợ ông tuổi cao… nhỡ xảy ra chuyện gì… – Thảo đỏ mặt cắn môi nói.
– Bố chồng chị cháu năm nay bao tuổi rồi? – Ông Phú quay nhìn Thảo hỏi, thấy mặt con bé phản ứng có chút đỏ lên, chưa bao giờ ông Phú được nhìn cái vẻ mặt ái ngại này của Thảo, trông con bé thực sự xinh xắn… Ông Phú biết đây hẳn là vấn đề tế nhị mới khiến Thảo đỏ mặt thế này, nhưng tại sao… lại chọn mình là người tâm sự mà không phải là người chồng… Bỗng trong đầu ông Phú hiện lên biết bao câu hỏi thắc mắc.
– Dạ năm nay bố chồng chị ấy… ngoài 60 rồi ạ… – Thảo xấu hổ nói nhỏ, tự thấy mặt hơi nóng, nàng đưa bàn tay lên áp vào hai bên má.
– Ui dào! Ngoài 60 vẫn còn khỏe lắm cháu à khà khà! Như bác đây năm nay 68 gần 70 mà vẫn khỏe lắm… ấy chết! Bác xin lỗi… – Ông Phú buột miệng, ông tự vỗ vào mồm một cái rồi quay mặt đi chỗ khác xấu hổ. Bản thân ông không muốn nói những lời thô tục đó ra với Thảo, vì ông luôn muốn giữ hình tượng và thể diện một người lớn tuổi trước mặt người bạn xinh đẹp trẻ trung của mình.
– Dạ… không sao đâu ạ, bác vẫn khỏe mạnh là tốt chứ ạ hì hì… – Thảo mỉm cười cho ông Phú đỡ ngại, nhưng bản thân nàng cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần ông Phú đi tìm cave thì chắc chắn với độ tuổi này ông còn rất khỏe mạnh là đằng khác, thậm chí bây giờ có thể còn sinh được con chưa biết chừng, Thảo suy nghĩ những điều này làm mặt nàng lại nóng lên nhưng vẫn giữ được cảm xúc bình thường trên khuôn mặt xinh xắn của mình.
– Khà khà… bác vẫn thua thanh niên nhiều, nhìn Minh nhà cháu vạm vỡ vậy chắc thằng bé phải có sức khỏe lắm… – Ông Phú ngại liền đổi chủ đề sang Minh.
– anh ấy nhìn thế thôi bác ạ, làm việc nhiều nên nhu cầu anh ấy thấp lắm ạ… – Thảo hiểu nhầm ý ông Phú và lỡ mồm nói điều tế nhị đó ra, vừa nói xong nàng cũng tự cảm thấy mình hơi quá lời trong việc nói chuyện với bác Phú rồi.
– Khà khà!! Tẩm bổ cho thằng bé ít thuốc bổ cháu à… vả lại cháu nên tâm sự với chị nhiều hơn, gạt bỏ cái tôi của mình đi, mình hy sinh cho tương lai mà, đừng tiếc, đến khi càng có tuổi càng khó có con đến lúc đó hối hận không kịp cháu ạ… – Ông Phú nghe Thảo nói vậy xấu hổ lắm liền quay lại chủ đề của người chị… Nhưng nghe Thảo nói về nhu cầu của thằng Minh bỗng trong lòng ông Phú cảm thấy râm ran kinh khủng, tim ông đập mạnh, mắt ông liếc sang cặp đùi trắng mịn của Thảo rồi liếc nhanh ra chỗ khác… Ông Phú cảm nhận được thằng cu của mình đang muốn ngóc đầu lên… không xong rồi… ông Phú chỉnh lại thế ngồi và vắt chân hướng ra phía khác.
– Dạ… hôm nay cháu cảm ơn bác nhiều ạ… cháu sẽ chuyển những lời đó đến chị cháu, chắc hẳn chị cháu sẽ cảm thấy có động lực và quyết tâm hơn nhiều bác ạ… hi hi… – Thảo mỉm cười để che đi sự xấu hổ của mình khi lỡ mồm nói ra điều tế nhị của gia đình với bác Phú, nhưng dù gì nàng cũng đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều khi tâm sự với bác, gương mặt nàng rạng rỡ hơn hẳn, dường như những lời an ủi của ông Phú đã chạm được đến trái tim nàng, đã phần nào gỡ được những nút thắt trong cảm xúc rối ren của nàng.
– Khà khà!!! Hoàng hôn cho chúng ta ít ngày hơn để sống, nhưng mặt trời cho chúng ta thêm một ngày hy vọng vì vậy hãy vui lên và hy vọng những điều tốt đẹp nhất! – Ông Phú đứng lên dơ hai tay lên trời nói như đang truyền đạo vậy. Thảo thấy ông Phú thật là một người kỳ lạ nhưng rất hài hước, nàng ôm miệng cười nhìn cái dáng gầy gầy nhỏ nhỏ hay pha trò của ông Phú mà cảm thấy càng ngày càng quý ông.
– Hihi… Vậy để cảm ơn bác, cháu mời bác tối lên nhà cháu ăn cơm với gia đình cháu được không ạ? – Thảo mỉm cười nói, là một cô gái được dạy dỗ rất tốt từ bé, nàng cảm thấy nợ ông Phú một lời cảm ơn và là một gia đình truyền thống hiếu khách nên đã mời ông đến nhà dùng bữa, một phần Thảo cũng muốn xóa đi cái khoảng cách giàu nghèo với bác Phú, khiến bác thoải mái hơn với mình, đối với Thảo bác Phú luôn là một người bạn tâm giao, nàng rất trân trọng tình cảm này.
– Bác cảm ơn tấm lòng của cháu… nhưng… – Ông Phú sướng lắm nhưng đâu dám nhận bừa, ông chỉ biết cười ngại gãi đầu gãi tai vì ông biết thân biết phận mình.
– Cháu sẽ mời cả bố chồng cháu lên uống rượu với bác cho bác đỡ buồn nha hihi… – Biết ông Phú ngại nên Thảo sẽ mời cả bố chồng mình đến chứ không phải bố đẻ hay mẹ đẻ, vì bố mẹ Thảo ở xa với lại tính ông bà nàng rất hiểu, ông bà sẽ không cho Thảo giao lưu kết bạn với những người như ông Phú, nhà Thảo lại khá khó tính trong việc kết giao, cũng một phần biết tính con gái mình hiền lành dễ tin người lại rất xinh đẹp, sợ sẽ bị những người ở tầng lớp thấp lợi dụng, tất cả vì lo cho Thảo nên bố mẹ đẻ nàng mới có những suy nghĩ như vậy.
– Khà khà… Vậy… tối bác sẽ đến, bác cảm ơn cháu! – Ông Phú sướng ra mặt nhưng vẫn giả vờ miễn cưỡng nhận lời.
– Tầm 19h30 bác nha hihi, bây giờ cháu về nhà đã ạ, cháu chào bác, cảm ơn bác hôm nay đã bỏ thời gian ra tâm sự với cháu ạ… hihi – Thảo đứng dậy cười và bước vào xe đi xuống hầm, ông Phú mặt rạng rỡ, hôm nay là một ngày cực kỳ tuyệt vời đối với ông, được nữ thần của chung cư mời lên nhà ăn cơm là một sự may mắn lớn nhất trong cuộc đời ông rồi.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
18h30…
Ông Vũ đến nhà Trang như đã hẹn, lần này ông Vũ đến chẳng vì mục đích gì, chỉ muốn xem gia đình con bé Trang như thế nào.
– Cháu chào chú! Mời chú vào nhà ạ. – Vừa bước vào nhà gặp chồng Trang lễ phép chào.
– Gọi anh thôi, anh làm gì đã già như vậy ha ha – Ông Vũ cười nói.
– Dạ, vầng cho phép em gọi anh bằng anh ạ, em mời anh vào dùng bữa, bọn em chuẩn bị xong hết rồi anh ạ. – Chồng Trang khúm núm lễ phép mời ông Vũ, dù gì cũng là sếp của vợ mình…
– Đến nhà chơi không có gì, anh có chút quà cho bé – Vừa nói ông Vũ vừa đưa một túi quà cho Trang.
– Chú khách sáo quá, đến còn có quà nữa… – Trang cười tươi, mồm nói nhưng tay cầm, nhưng ông Vũ vừa quay đi một cái Trang đã lườm rồi nghĩ “già khú đế rồi còn bắt người ta gọi bằng anh”. Trang sống trong một căn nhà cũng khá rộng cùng với chồng và một đứa con gái 6 tuổi. Chồng Trang tên Lôi hơn Trang 4 tuổi làm ở điện lực. Nhìn gia đình tương đối đầy đủ và khá hạnh phúc khi ông Vũ để ý thái độ của cả hai đều rất tình cảm.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Bữa cơm nhà Trang hôm nay có cả ông Vũ nên rất tươm tất toàn sơn hào hải vị, ông Vũ và chồng Trang ngồi uống rượu cười nói vui vẻ, ấn tượng đầu tiên mà Lôi cảm nhận được là ông Vũ tuy sếp nhưng rất hòa đồng nói chuyện vui vẻ nhưng anh đâu ngờ ông ta là kẻ hàng ngày bóp mông và vú của vợ mình. Ngày hôm nay đến nhà chơi ông Vũ mới nhận ra cái Trang mới là trụ cột của gia đình, nó quát chồng nó như con, con bé đanh đá hơn vẻ bề ngoài của nó rất nhiều, ánh mắt sắc lẹm, cái mồm bô bô quát chồng nhưng trong đó chứa đựng toàn những lời lo lắng thương yêu, chứng tỏ nó là một người rất yêu chồng.
Tầm một tiếng sau 19h30 mọi người dùng bữa xong, Lôi xin phép đưa con gái vào trong phòng, một phần vì Lôi cũng không uống được rượu và một phần phải dậy con gái học bài. Trang đứng ngoài rửa bát, nhìn mông cái Trang tuy không đẹp như Thảo nhưng nếu dùng tạm cũng đáng tiền ra phết… ông Vũ có chút men trong người bắt đầu dở trò sở khanh… ông đi từ đằng sau bất ngờ đưa tay lên bóp vú Trang.
– Này! Chú làm gì đấy! Chồng cháu đang ở đây! – Hai tay đang bận Trang liền hẩy mông về phía sau để đẩy ông Vũ ra nhưng làm vậy càng thuận tiện cho ông Vũ dí dương vật đang cứng vào mông… Ông Vũ đưa hẳn hay tay lên bóp ngực và hẩy mông cho Trang cảm nhận dương vật mình khủng thế nào.
– Này! Này! Chú Vũ! – Trang không dám nói to sợ chồng nghe thấy, không còn cách nào khác Trang đưa tay đẩy ông Vũ ra làm xà phòng dính đầy vào chiếc áo phông của ông.
– Khà khà… Cho chú sờ tí, chồng cháu vào phòng rồi… – Ông Vũ mặt rất đê tiện nói.
– Chú bị điên à? Chú đi ra đi! – Trang cau mày lườm ông Vũ.
– Khà khà… Chú đùa chút… Mà thôi chắc chú về đây, cảm ơn gia đình nhiều, bữa cơm ngon lắm… – Ông Vũ cười nhăn nhở, lúc nào cũng rất nhờn khiến Trang sợ toát hết mồ hôi, để chồng nhìn thấy thì chết chắc. Ông Vũ ra giữa phòng khách rồi chào Lôi, thấy vậy Lôi chồng Trang cũng chạy ra níu kéo ông lại ngồi uống nước hàn huyên nhưng hôm nay ông Vũ còn một cuộc hẹn rất quan trọng, đó là đến nhà Thảo ăn cơm, dù có bận trăm công nghìn việc ông Vũ cũng phải đến với cô con dâu xinh đẹp của mình. Lôi đứng ở cửa vẫy tay cười tươi, Trang lùi lại một bước trừng mắt với ông Vũ và dơ cú đấm lên, thật điên tiết với ông Sếp này… Ông Vũ cười khoái chí bước lên chiếc xe đắt tiền và phóng đi.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Quay lại thời gian khoảng 1 tiếng, lúc này là 19h00 ông Phú đứng dưới sảnh chung cư, ông mặc một bộ quần áo lịch sự nhất của mình, áo sơ mi trắng sơ vin chiếc quần vải đen, gương mặt nhăn nheo đen nhẻm của một người lao động, gương mặt già nua của ông toát lên vẻ phấn khởi, hồi hộp lo lắng, tay cầm túi dưa hấu đi qua đi lạnh sảnh chung cư. Vì là lần đầu tiên được lên nhà Thảo ăn cơm, ông Phú đã chuẩn bị và đến từ rất sớm, ông còn không biết phải nói chuyện với bố chồng Thảo thế nào vì dù gì người ta cũng là người có địa vị, còn mình chỉ là một tay bảo vệ quèn, được ngồi chung mâm với những con người này là một niềm tự hào của ông Phú. Đi qua đi lại mãi chưa đến giờ hẹn, ông phi xuống phòng bảo vệ làm vài bi thuốc lào cho đỡ hồi hộp, ngồi lân la chém gió một lúc cuối cùng cũng đến 19h25, ông Phú lấy một hơi dài tự tin rồi bước vào thang máy lên tầng 45.
– Tính toong!!! – Ông Phú đứng ngoài cửa nhà Thảo hồi hộp bấm chuông.
– Cạch… Cháu chào bác ạ! – Thảo mở cửa với một nụ cười tươi trên môi, con bé xinh quá, chưa bao giờ ông Phú thấy hết bất ngờ vì vẻ xinh đẹp của Thảo, tuy gặp Thảo nhiều nhưng mỗi lần gặp là một nét xinh khác nhau, nét nào cũng làm đắm say cuốn hút người đối diện.
– Bác chẳng biết mua quà gì, ra ngoài chợ thấy có quả dưa ngon… – Ông Phú đứng ngoài cửa dơ túi dưa lên cười ngại nói.
– Hihi bác khách sáo thế ạ, cháu cảm ơn bác! Bác vào nhà đi, cháu nấu xong hết cơm rồi ạ. – Thảo cầm túi dưa và đứng gọn sang một bên để mời ông Phú vào nhà. Hôm nay Thảo mặc một bộ quần áo pijama chất vải lanh cao cấp màu hồng nhạt, áo ngắn tay cổ áo hình chữ V, bình thường nàng sẽ không mặc áo lót nhưng hôm nay có bác Phú đến chơi nên nàng mặc một chiếc áo lót không gọng mỏng tang bên trong, chiếc quần đùi dài qua mu bướm một chút làm lộ ra đôi chân dài thon thả trắng hồng mịn màng không một vết muỗi đốt.
Ông Phú bước vào trong nhà, nhìn dáng ông nhỏ nhỏ gầy gầy khắc khổ đến thương, ông Phú cao có 1m53 nên nhìn thấp hơn Thảo gần một cái đầu. Ông thận trọng bước từng bước ngắm nghía căn nhà rộng rãi gọn gàng ngăn nắp của vợ chồng Thảo, ông trầm trồ vì cách bài trí trong nhà rất hài hòa với nhau, có hoa có quả nhìn sang trọng nhưng không kém phần ấm áp thể hiện một gia đình rất hạnh phúc, để có một không gian thế này chắc chắn người phụ nữ là một người rất đảm đang và có mắt thẩm mỹ.
– Minh đâu cháu? – Ông Phú cười và từ từ ngồi xuống ghế sofa, nó lún xuống làm ông giật mình vì đã bao giờ được ngồi ghế sofa xịn đâu.
– Dạ… Chồng cháu đang làm việc ạ, anh ấy nói lát nữa bố và bác lên thì gọi anh ấy ạ hihi… – Thảo mỉm cười nhìn cái dáng vẻ giật mình lúng túng của ông Phú khi ngồi xuống ghế sofa, vừa thấy ông buồn cười, vừa thấy thương, chắc ông cũng xấu hổ lắm nên Thảo không dám thể hiện ra mặt.
– Cháu chào bác ạ! – Minh bước ra từ trong phòng, nghe thấy tiếng ông Phú, Minh liền gác lại công việc ra chào ông Phú một câu.
– Minh đấy hả, bác chào cháu, hôm nay làm phiền gia đình một hôm! Khà khà… – Ông Phú thấy Minh liền lịch sự đứng dậy nói.
– Dạ có gì đâu bác, cháu cũng nghe vợ cháu kể về bác nhiều, bác ngồi chơi, nói chuyện với Thảo nha, cháu vẫn đang dở tí việc, đợi lát nữa bố cháu đến rồi bác cháu mình ngồi ăn cơm tâm sự sau bác nhé! – Minh cười tươi nói và gãi đầu nhìn vào phòng ngủ, vì công việc dở dang nên anh không ngồi tiếp chuyện ông Phú được.
– Ừ! Ừ! Cháu đi làm đi, bác ngồi đây chờ! – Ông Phú cười rồi tiếp tục ngồi xuống ghế sofa nhìn xung quanh căn phòng.
– Cháu mời bác uống nước ạ! – Thảo bê một khay nước chè đến đặt lên bàn rồi cúi xuống nhẹ nhàng cầm rót một chén chè mời bác Phú. Ông Phú ngồi đối diện Thảo, tuy ông không cố tình nhưng đập vào mắt ông là cổ áo hình chữ V của Thảo đang mở ra vì nàng cúi xuống, bộ ngực to trắng trẻo hiện ra, ông Phú còn thấy cả chiếc áo lót mỏng của Thảo, mặt và tai ông đỏ tưng bừng, ông liền liếc đi chỗ khác nhưng thấy Thảo vẫn đang đứng rót chè, ông lại liếc vào lần nữa, tim ông đập thình thịch, ngực con bé đẹp quá, to quá… Theo suy nghĩ của ông thì con gái nhà giàu thường đẹp thế này, nhưng ông đâu biết Thảo là một cô gái có vẻ đẹp hoàn hảo đến khó tin, chứ có phải có điều kiện là đã đẹp đâu… Được ngắm cảnh đẹp hơn hoa, ông Phú bối rối không nói lên lời, nó giống như một món quà của thượng đế ban tặng tuổi chiều tà, ông đâu nghĩ một người như mình lại có ngày hôm nay đây là lần đầu tiên ông được nhìn ngực Thảo rõ và lâu thế này, chim ông cửng lên rất nhanh nên ông ngồi vắt hai chân vào với nhau. Đối với Thảo thì nàng chẳng bao giờ đề phòng ông Phú, vì trong Thảo ông Phú luôn là một người bác đáng kính, một người bạn vui tính và chắc chắn bác Phú sẽ chẳng để ý mấy chuyện đó đâu… một suy nghĩ hết sức ngây thơ…
– Ừ! Bác cảm ơn! Nhà cháu đẹp quá… – Vừa nói ông Phú vừa liếc xung quanh.
– Dạ cháu cảm ơn bác hihi – Thảo và ông Phú ngồi cười nói vui vẻ, Minh bên trong làm việc nghe thấy vợ mình có vẻ nói chuyện rất hợp với bác Phú bảo vệ, từ nãy đến giờ chỉ nghe thấy Thảo cười. Bị phân tâm nên Minh gập laptop xuống thay quần áo.
Đúng lúc đó chuông cửa reo lên một lần nữa. Thảo chạy ra mở cửa, bộ ngực nẩy tưng tưng nhìn quyến rũ làm sao. Giờ này thì chắc chắn là bố chồng nàng rồi.
– Con chào bố ạ, con mời bố vào nhà! – Thảo cười tươi mời ông Vũ.
– Khà! Khà! Chào con gái! Bố đến hơi muộn… – Ông Vũ mặt đỏ tưng bừng bước vào nhà.
– Bố uống rượu trước rồi ạ? – Thấy mặt ông Vũ đỏ, Thảo liền hỏi.
– Khà! Khà! Bố đến nhà người bạn làm vài chén rồi! Chào bác! Lâu rồi không gặp bác! – Ông Vũ bước vào nhà nhìn thấy ông Phú liền đi ra lịch sự cười và bắt tay trước.
– Em chào bác! – Ông Phú đứng dậy cúi người bắt tay ông Vũ, nhìn ông Vũ béo hơn hẳn ông Phú, và cao hơn ông Phú một chút.
– Bác cứ khách sao, năm nay em ngoài 60, chắc chắn ít tuổi hơn bác rồi khà khà! – Ông Vũ tay bắt mặt mừng vỗ bồm bộp vào lưng ông Phú.
– Mình năm nay cũng 68, nên cho phép mình được gọi bác xưng tôi nhé! – Ông Phú cười tươi.
– Thôi mọi người đông đủ rồi, con mời bố và bác ra ăn cơm! – Minh đi từ phòng ngủ ra nói.
– Con mời bố và bác ra ăn cơm ạ! – Thảo vui lắm, chẳng mấy khi nhà có khách thế này.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn uống cười nói vui vẻ, Minh hôm nay cũng coi như được xả stress công việc một chút, ông Vũ và ông Phú uống rượu say bí tỉ, Minh thì uống coca và xin phép nghỉ sớm để tiếp tục làm việc. Trên bàn lúc này chỉ còn Thảo, ông Phú và ông Vũ, hai ông già vui quá nên ép được Thảo uống vài chén, vì không uống được rượu nên mặt Thảo đỏ tưng bừng. Ông Vũ tuy là người quyền lực nhưng ông cũng là một người khéo léo, cùng ngồi trên mâm cơm và trước mặt các con ông chưa bao giờ tỏ ra mình là người thế nọ thế kia, nhất đây lại là bạn của các con mình, thậm chí ông Vũ còn nói với ông Phú cho ông một chân làm trưởng bảo vệ ở ngân hàng, cấp chỗ ăn chỗ ngủ đang hoàng, lương tháng cao gấp đôi ở đây, chế độ cực kỳ tốt, nhưng ông Phú lại từ chối vì một lý do rất đơn giản, đó là làm ở đây lâu rồi, quen nhiều đồng nghiệp không muốn rời xa nơi thân thuộc này. Thực chất lý do chính là được ở gần người bạn duy nhất của mình, ông không muốn xa Thảo một chút nào, cuộc đời ông thời điểm này chỉ cần một người bạn mà thôi…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
– Bác Phú này, em rất quý bác, nhìn bác em không nghĩ tửu lượng bác cao thế khà khà! – Lúc này ông Vũ và ông Phú đã lôi nhau ra sofa ngồi ăn dưa, cả hai đều say bí tỉ, nhìn ông Phú có vẻ say hơn, mắt không mở nổi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
– Tửu lượng của tôi làm sao bằng bác được… ợ… hức… – Ông Phú nấc lên.
– Em hẹn bác hôm nào… ợ… sang nhà em ăn cơm… ợ… – Ông Vũ dựa vào sofa ngửa mặt lên trời xoa xoa cái bụng béo nói.
– Vâng… Thôi tôi xin phép bác, cũng muộn rồi… ợ… tôi… xin phép… về… hẹn bác… ợ… ngày gần nhất… – Ông Phú đứng dậy lảo đảo đi ra cửa.
– Bác Phú! Bác có đi được không ạ? Để cháu đưa bác về… – Thảo chạy từ trong bếp ra lo lắng, vì thấy ông Phú rất say rồi.
– Bác cảm ơn… bác vẫn đi được… ợ… khà khà! – Ông Phú đứng ở cửa xỏ dép, người liêu xiêu đứng xỏ mãi không được.
– Bác có đi được thật không ạ, để cháu đưa bác về cho yên tâm… – Thảo nhíu mày nói.
– Bác đi được, bác cảm ơn cháu… ợ… – Ông Phú nói mắt nhắm tịt, càng làm Thảo không yên tâm, vừa nói xong ông Phú liêu xiêu thế nào ngã dựa lưng vào cửa và ngồi bệt xuống.
– Bác! Bác có sao không ạ? – Thảo đỡ ông Phú dậy, bàn tay mịn màng của nàng chạm vào cánh tay gầy gò nhăn nheo của ông Phú.
– Bác… ợ… khà khà! Bác hơi chóng mặt tí ấy mà… – Ông Phú vịn vào tay Thảo và tay nắm cửa đứng dậy.
– Bố ơi! Bố chờ con một lát, con đưa bác Phú xuống ngay dưới sảnh thôi ạ… – Thảo quay lại nói với ông Vũ thấy ông đã nằm ra ghế sofa rồi, ông Vũ dơ một tay lên ra hiệu là đã nghe thấy, thấy vậy Thảo mở cửa rìu ông Phú ra ngoài, lúc này cũng muộn nên ở chung cư khá vắng vẻ.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Tầm 15 phút sau, thấy bên ngoài phòng khách im lặng, Minh thấy lạ liền gập laptop và đi ra ngoài, anh chỉ thấy mỗi bố mình đang ngồi gật gù ở sofa mắt nhắm mắt mở xem tivi.
– Bố! Thảo với bác Phú đâu ạ? – Minh lo lắng, vì bây giờ cũng 23h kém rồi.
– Cái Thảo nó vừa đưa ông Phú về… ợ… ông ấy… say không đi nổi… – Ông Vũ nói và cầm cốc nước uống.
– Trời ạ sao ai cũng say khướt thế này? – Thấy bố mình cũng ngồi không vững, Minh đành bó tay đi ra ngoài tìm Thảo. anh lo lắng đi xuống sảnh chung cư, xuống dưới hầm nơi bác Phú làm việc và đi lên trên sảnh, vừa đi vừa nghĩ linh tinh, anh cau mày có chút tức giận rồi, vì vợ đi một lúc lâu chưa về, anh cũng nghe nói nhà của ông Phú ngay dưới này làm gì mà đi lâu thế… Minh vừa lên sảnh thì thấy Thảo đang đi vào trong Minh liền chạy đến.
– Em! Em đi đâu vậy? – Minh vừa lo lắng vừa có một chút ghen tức, ngày hôm nay chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác này, bình thường đâu có để ý mấy việc này đâu.
– Em… đưa bác Phú về, bác ấy say quá… – Thảo nhìn Minh nhíu mày trả lời, hai má nàng ửng đỏ có chút lúng túng.
– anh thấy em đi lâu quá, mà sao mặt em đỏ thế? – Minh nhìn khắp người Thảo, nhìn mái tóc mượt mà của vợ mình lúc này lại hơi rối, có một vài sợi tóc không vào đúng nếp.
– Chắc là do… rượu ấy, lúc nãy em có uống với bác Phú và bố một chút mà… – Thảo ôm mặt, tự dưng hôm nay Minh lại hỏi khiến Thảo có chút không quen, nàng lúng túng trả lời.
– Uh thôi lên nhà đi, bố cũng say lắm rồi… – Minh vẫn cau mày nói và đi trước. Thảo mím môi nhìn thái độ của Minh, cứ như anh đang ghen vậy, lâu lắm rồi Thảo mới thấy Minh như thế này, nhưng cũng không biết lý do tại sao anh ấy lại vậy. Minh bước vào thang máy chờ Thảo, nhìn vợ mình đi vào mà không dám nhìn vào mắt mình làm Minh càng khó chịu, chắc do hôm nay nghe Thảo và bác Phú nói chuyện hợp nhau quá, lại là người ngoài mới quen đâm ra Minh cảm thấy có chút khó chịu.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Quay lại thời gian 15 phút trước, khi Thảo vừa đưa ông Phú vào thang máy, ông Phú dựa vào cánh cửa, ông Phú chưa bao giờ đứng gần Thảo thế này, mùi hương của Thảo thoang thoảng khắp thang máy, ông Phú thích ngửi mùi này lắm, mùi hương mà chỉ mỗi Thảo có.
Tinh… thang máy mở ra ở sảnh chính, Thảo rìu ông Phú đi ra ngoài để về căn nhà kho của ông, cũng may lúc này chẳng có ai ở đây. Ông Phú lê lết từng bước đi cùng Thảo, một cánh tay của ông ép vào ngực Thảo, ông cảm nhận được rõ độ mềm của ngực con bé vì chiếc áo lót không gọng của Thảo rất mỏng, mặc như không mặc vậy, trong cơn say ông không thể kiềm chế được cảm xúc mà dương vật ông cứng lên trong quần nhô ra một cộm to. Thảo vừa rìu ông Phú vừa nhìn thấy bên dưới ông cộm một đống, nàng rất ngại nhưng nghĩ bác Phú đang say nên nàng mặc kệ, nàng cũng hiểu đây là phản ứng tự nhiên của đàn ông, vì dù gì ngực mình cũng đang chạm vào tay của bác Phú, trong tình huống trớ trêu này, Thảo rất xấu hổ nhưng nàng hiểu và mặc kệ để đó, vì chả nhẽ lại thả bác ra.
Bộ ngực to của Thảo ép vào một bên tay của ông Phú, bên dưới ông Phú cửng cứng đơ lồi cả quần ra rồi, cứ như vậy cả hai người đi một đoạn dài để đến căn nhà kho nơi ông Phú ở. Thảo đứng bên ngoài đẩy chiếc cửa không có khóa và đưa bác Phú vào, cũng may nàng đã đến đây một lần nên biết rõ chỗ bật điện ở đâu, nàng mở điện lên và đóng lại chiếc cửa kẻo có người nhìn thấy lại không hay.
– Bác Phú! Bác nằm xuống giường nghỉ ngơi đi ạ… – Thảo loay hoay chẳng biết phải đặt ông Phú xuống kiểu gì, người ông chỗ thì mềm nhũn, chỗ thì cứng đơ… Thảo quá mệt và xấu hổ lắm rồi, tuy ông Phú nhỏ người như nàng là con gái liễu yếu đào tơ rìu ông Phú một đoạn dài thế không mệt mới lạ.
– Ơ… bác… cảm… ơn cháu… – Ông Phú mắt nhắm tịt nói, nhưng vẫn đang bám vào tay Thảo, theo như cảm nhận thì chiếc giường ở ngay sau mình, ông đi lùi có ý muốn nằm xuống. Thấy ông loạng choạng Thảo vẫn cố bám kẻo ông ngã mạnh lại bị thương thì khổ, dù gì ông cũng già rồi.
– Ơ… bác… bác Phú… cẩn thận… – Ông Phú loạng choạng sắp ngã, Thảo đã cố kéo lại nhưng vì mỏi tay nên nàng không giữ được nữa, vô tình nàng bị đẩy vào tình cảnh dở khóc dở cười, nàng và ông Phú ngã ra giường, hai tay nàng chống xuống giường nhưng bị khụy xuống, lúc này Thảo nằm lên người ông Phú, ngực nàng vùi vào mặt ông, mu bướm nàng đè lên cái dương vật cứng đơ của ông Phú.
– Ợ! – Ông Phú kêu lên một cái, theo phản xạ ông dơ tay ôm vào vòng eo của Thảo định đẩy ra nhưng chẳng biết thế nào ông lại kéo Thảo lên giường.
– ai da… bác có sao không ạ? – Thảo chống tay thu chân lên giường, nàng chống một đầu gối xuống tấm đệm cũ và ngồi dậy, lúc này nàng mới để ý mình đang ngồi lên cái gì đó cứng cứng, lúc nhìn xuống Thảo mới giật mình nhận ra mu bướm mình đang ép lên dương vật cương cứng của bác Phú.
– a… – Quá xấu hổ, Thảo giật mình hét lên và đứng dậy, nàng đứng xuống giường nhìn bác Phú, thấy bác vẫn kiểu lơ mơ không mở được mắt, tim Thảo đập thình thịch, lồng ngực thở gấp, nàng xấu hổ vì tự nhiên lại bất cẩn đến vậy. Nàng nhìn xuống dương vật ông Phú thấy nó cộm to đùng một đống, nghĩ lại cái thứ đó cũng thấy nó khá to đấy chứ. Đứng một lúc Thảo lấy lại tinh thần, nàng lấy khăn mặt nhúng nước lau qua cổ và trán cho ông Phú, sợ ông bị cảm, sau đó mới ra ngoài và đóng cửa lại.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, tại sao bác ấy bằng đó tuổi rồi còn cứng đến vậy, bảo sao bác ấy hay đi tìm cave để giải quyết nhu cầu, lại nghĩ đến chồng nàng, còn trẻ khỏe thanh niên mà chẳng bằng mấy ông già, nhưng cái cảm giác lúc đó làm Thảo thấy rất lạ, mặc dù bác Phú là người nàng rất tôn trọng nhưng không thể phủ nhận lúc nàng ngồi lên cái dương vật đó, cảm nhận được độ cứng của nó cơ thể nàng có chút hưng phấn. Đi đến cửa sảnh nàng mới sờ túi quần không thấy điện thoại đâu, chắc rơi ở nhà bác Phú, Thảo liền quay lại, biết bác Phú đang say chắc ngủ rồi nên Thảo mở cửa bước vào bên trong.
Vừa bước vào Thảo sững người lại, mắt mở to hoang mang cực độ, trước mắt nàng là bác Phú đang nhắm tịt mắt, quần tụt xuống dưới đầu gối, tay sóc lia lịa con cu của mình.
– “To quá” – Thảo nghĩ thầm, nàng ôm miệng không thốt nên lời. “Bác ấy vẫn chưa biết” Thảo đứng im chôn chân ở đó không nhích lên được, người bác đáng kính của nàng hàng ngày đang thủ dâm ngay trước mặt nàng. Nàng cảm thấy rất sốc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ đây là thói quen của bác ấy, nhìn bác ấy say đến không mở mắt được mà vẫn thủ dâm chắc chắn bác ấy là người có nhu cầu rất cao.
Thảo đứng một lúc rồi lặng lẽ đi ra ngoài mà quên cả lấy điện thoại, mặt Thảo đỏ ửng tim đập thình thịch, nàng bị ám ảnh bởi cái dương vật to khỏe ấy và “không hiểu tại sao bác ấy lại thủ dâm ngay sau khi mình đi chứ, chả nhẽ… bác ấy biết lúc mình ngã lên người và… vô tình làm kích thích bác ấy… rồi bác ấy… nghĩ đến mình và thủ dâm… Trời ơi… bậy bạ quá… không phải đâu… không phải!!!” – Thảo lắc đầu, ôm gương mặt đỏ và đi về sảnh chung cư, nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ về cảnh tượng đó… nhìn “thứ đó” khác hẳn với vẻ bề ngoài của bác Phú, nó to gân guốc mà cũng khá dài, đầu khấc thì bóng nhẫy lột hoàn toàn không giống như của bố chồng nàng, đầu khấc bố chồng nàng bùi nhùi một đống như đứa trẻ chưa lột bao quy đầu vậy… nếu so sánh thì của bác Phú vẫn chưa to bằng bố chồng nàng, phải nói hai người đều có dương vật khủng một tám một mười… Nàng vừa bước đến sảnh chung cư thì gặp Minh, Minh hỏi dò nàng như kiểu anh đang nghi ngờ và ghen tức điều gì đó, Thảo không thể để Minh biết chuyện vừa xảy ra, nàng tự thấy bản thân mình gần đây có quá nhiều bí mật giấu chồng mình rồi, Thảo xấu hổ không dám nhìn vào mắt Minh và đi thẳng vào thang máy.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
– Bố say lắm rồi, hay để bố ngủ lại đây anh… – Thảo và Minh vào nhà thấy ông Vũ ngồi ngủ ở ghế sofa, trên tivi vẫn phát sóng kênh phim yêu thích của ông.
– Haizzz ừ thôi được rồi, để anh gọi cho mẹ, chắc mẹ phải gọi cho bố nhiều lắm, giờ cũng muộn rồi… – Minh cau mày đứng chống nạnh nói rồi đi vào phòng gọi cho bà Hiền. Thảo thì vào phòng cũ của ông Vũ chuẩn bị giường. Lúc sau Minh đi ra chỗ ông Vũ.
– Bố ơi! Bố!! Bố… Bố vào phòng ngủ đi… bố ơi!! Vợ con chuẩn bị phòng cho bố rồi, mai hẵng về… – Minh vỗ vào vai ông Vũ nói.
– Khụ khụ… uh… uh… bố say quá… mấy giờ rồi… haiz… – Ông Vũ uể oải ngồi dậy.
– Bố ơi, con chuẩn bị giường cho bố rồi, bố đi nghỉ đi ạ, bố có uống gì không con pha nước chanh cho bố nha! – Thảo mím môi nhìn ông Vũ, trong đầu nàng từ nãy đến giờ đều nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy rồi nhìn bố chồng mình cảm thấy mấy người có tuổi xung quanh nàng tại sao họ đều có nhu cầu cao đến vậy, đã thế hàng họ lại to, chẳng bù cho chồng mình…
– Ừ! Bố cảm ơn, con pha cho bố cốc nước chanh muối… – Ông Vũ nệ khệ đứng dậy, lột chiếc áo ném toẹt xuống ghế, rồi cởi nốt chiếc quần dài ném cho Minh, lúc này ông chỉ mặc đúng cái quần đùi. Minh cau mày nhìn cái dáng say rượu của bố mình, ông tuy bừa bộn nhưng ít ra ông cũng không nhiễu gì. Minh hậm hực cầm quần ông Vũ ném vào máy giặt.
– Em pha nước cho bố nhé, anh làm nốt việc đã, mai đến hạn nộp rồi, mệt thật… – Minh thở dài nói rồi lắc đầu và đi vào trong phòng.
– Vâng… – Thảo cầm cốc nước chanh muối đi vào phòng ông Vũ, thấy ông đang nằm vật ra giường như con lợn, cái bụng béo ưỡn lên, bên dưới đũng quần cộm to đùng một đống. Thảo nhẹ nhàng mở đèn ngủ, chiếc đèn ngủ này có ánh điện vàng ấm áp, nàng vặn nấc to nhất, tuy không sáng bằng bóng điện thường nhưng cũng nhìn khá rõ.
– Con để nước ở đây nha… Con chúc bố ngủ ngon ạ… – Thảo đặt cốc nước lên bàn.
– Ừ! Bố cảm ơn… Minh đâu con? – Ông Vũ thều thào nói, ông mở mắt nhìn con dâu, rồi ông liếc xuống đôi chân dài của Thảo, thể hiện rõ sự háo sắc trong đôi mắt mình.
– anh Minh đang làm việc ạ, con xin phép bố con về phòng ạ… – Thấy ông Vũ cứ nhìn vào đùi mình, Thảo thấy ngại rồi xin phép về phòng, nàng lúc này phải giữ mình vì chồng đang ở ngay phòng bên kia… Ông Vũ nằm ở giường nhìn chằm chằm vào bộ mông to của con dâu mình khi con bé đi ra cửa, trong lòng ông luôn râm ran khi nhìn thấy Thảo, ông không cam lòng vì trước chỉ được đút quá đầu khấc vào trong âm đạo con bé, ông vẫn muốn cảm nhận nhiều hơn nữa cơ thể của tiên nữ.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
– Bố ngủ chưa em? – Minh ngồi ở bàn máy tính lạch cạch gõ phím.
– Bố chưa, em vừa đưa nước cho bố thấy bố vẫn thức… – Thảo đứng ở tủ quần áo lấy một chiếc váy ngủ.
– Em tắm muộn thế không sợ cảm à?
– Em tắm chút thôi, lúc nãy có uống vài chén rượu nóng người quá anh ạ… – Thảo mỉm cười rồi đi vào phòng vệ sinh. Tầm 10 phút sau Thảo quay lại phòng ngủ, thấy Minh vẫn đang miệt mài không có dấu hiệu buồn ngủ, Thảo thở dài ngồi xuống giường, nàng đã quá quen với việc này rồi, lúc nào cũng phải ngủ một mình, chưa kể hôm nay phải uống vài chén rượu, cơ thể nàng hưng phấn từ nãy nhưng thấy chồng thế này thì thà đi ngủ còn hơn.
Thảo mặc một bộ váy khá sexy, bên trên là áo hai dây, nàng không mặc áo lót, chiếc áo ngủ cũng khá giống một cái áo lót ren đang ôm trọn bộ ngực to của nàng, chiếc váy xòe dài qua đầu gối. Thảo nằm xuống giường nhìn Minh làm việc, nàng không biết làm gì vì điện thoại để quên ở phòng ông Phú rồi. Ánh mắt nàng mở to nhìn chồng, ước gì lúc này Minh gấp máy tính xuống lên ôm nàng ngủ, rồi cả hai làm tình thì tốt biết mấy, càng nghĩ cơ thể Thảo càng râm ran, nước nhờn chảy ướt đũng chiếc quần lót ren.
– anh ơi… – Thảo mím môi gọi chồng.
– Sao em, em chưa ngủ à?
– anh xong chưa, lên đây đi… – Đây là lần đầu tiên Thảo phải mời gọi Minh trước, lúc này chắc hẳn nàng đang rất hưng phấn, có lẽ một phần tác dụng của mấy chén rượu làm đầu óc nàng mạnh dạn chủ động hơn bình thường.
– anh chưa xong việc, em cứ ngủ trước đi, mai anh phải nộp bài rồi, sếp anh dạo này khó tính lắm! – Minh nói còn không thèm quay lại nhìn, anh không cần để ý vợ mình đang cảm thấy như thế nào, đối với Minh lúc nào công việc cũng đặt lên hàng đầu.
Thảo chẳng nói gì, nàng chùm chăn kín mít, lại một đêm nữa phải nhịn, bình thường nhịn thoải mái, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao thấy khó chịu thế, tại rượu sao, hay tại những hình ảnh lúc nãy… Thảo nhắm tịt mắt tự ôm lấy mình trong chăn…
– Khụ khụ… ọe!! Ọc ọc… – Bỗng phòng vệ sinh vang lên tiếng nôn của ông Vũ. Thảo ngồi dậy nhìn Minh.
– Em qua xem bố thế nào đi, lấy cho bố cốc nước! – Minh nhìn Thảo nói, rồi quay lại máy tính làm việc, anh phó mặc trách nhiệm chăm sóc cho vợ.
– Vâng, chắc bố uống say quá, em sợ bố cảm lắm… – Thảo bước xuống giường nàng hơi lưỡng lự về bộ váy mình đang mặc, nàng lưỡng lự vì sợ Minh sẽ nói mình không ý tứ, nhưng đứng một lúc không thấy chồng nói gì nên nàng mặc kệ liền mở cửa đi ra.
– Bố ơi! Bố có sao không ạ? – Thảo đứng ngoài phòng vệ sinh nói.
– Cạch! Bố không… người bố hơi lạnh, bố nôn một lần là đỡ… – Ông Vũ mở cửa ra nhìn thấy con dâu mình đã thay bộ váy ngủ hai dây, con bé sexy quá… ngực hở ra gần một nửa, lại không áo mặc lót… Ông Vũ nhìn chằm chằm Thảo… thấy vậy Thảo đưa hai tay lên ôm ngực che lại và mở to mắt mím môi nhìn ông Vũ… biết ông dâm dê nhưng Thảo không dám nói gì…

To top
Đóng QC