Thụ tinh – Phần 19: Lang băm

Phần 19: Lang băm
Hai ngày sau, Thảo đang dọn nhà thì nghe thấy tiếng chuông cửa, hóa ra là ông Vũ, bố chồng nàng.
– Bố! – Thảo thấy ông Vũ liền tỏ ra ngạc nhiên, không biết ông sang đây có việc gì. Mặc dù đã trải qua vài lần gần gũi nhưng Thảo vẫn luôn giữ khoảng cách với ông Vũ.
– Thằng Minh đâu rồi con, vào nhà đi con bố có chuyện muốn nói… – Ông Vũ vừa nói vừa bước vào nhà, nhìn mặt ông Vũ có nét đăm chiêu buồn bã khiến Thảo cảm giác như ông đã biết được điều gì đó.
– Dạ… anh Minh vẫn đang đi làm ạ… – Thảo theo sau ông Vũ vào ngồi ở sofa. Ông Vũ thở dài ngồi xuống, ông nhìn ra ngoài cửa sổ, linh cảm của Thảo là hoàn toàn chính xác…
– Sáng nay… Linh nó gọi cho bố… – Im lặng một lúc ông Vũ mới nói ra, y như rằng, Thảo mím môi ái ngại không dám nhìn thẳng vào mắt ông Vũ, nàng vốn định nói với ông chuyện này sau để cùng chồng đi khám thầy lang đã nhưng ai ngờ cái Linh nó không hỏi ý kiến nàng mà đã nói với ông Vũ trước.
– Dạ…
– Nó đã nói tường tận mọi việc với bố… hôm nay bố đến đây muốn hỏi ý kiến con… – ông Vũ nhìn Thảo làm mặt khổ.
– Dạ… con… đã bàn với anh Minh chuyện đó rồi ạ…
– Trời! Sao con lại nói cho nó… nhỡ đâu… – Ông Vũ rất buồn và hụt hẫng khi biết Thảo đã nói điều đó với con trai mình, như vậy đồng nghĩa với việc ông không được tiếp tục cùng con dâu làm mấy trò bậy bạ nữa, đây thực sự là một mất mát lớn với ông Vũ, vẻ mặt ông Vũ tiếc nuối trông thấy.
– Phương pháp này không thành công thì con nghĩ cũng nên nói với anh Minh, anh ấy cũng hỏi nhiều bố ạ, con không biết phải nói với anh ấy thế nào… con cũng không muốn gieo hy vọng cho anh ấy nhiều quá… con sợ anh ấy bị tổn thương, với lại ngộ nhỡ, anh ấy biết sự thật thì… con sợ lắm bố ạ… – Thảo nói không dám nhìn thẳng vào mắt ông Vũ.
– Vậy, còn cách nào nữa con… bố mẹ mong có cháu lắm rồi… – Ông Vũ khổ sở nói.
– Dạ chúng con vẫn còn một cách nữa ạ, nếu thành công con sẽ nói với bố đầu tiên, được không ạ…
– Nếu phương pháp y khoa tiên tiến còn không thành công, thì còn cách nào hả con? Bố nghĩ, chúng ta không nên quá cứng nhắc vấn đề này, con nên suy nghĩ về cách của Linh… – Ông Vũ nói mặt hơi hứng lên, khôn trông thấy, ông nhìn vào cơ thể con dâu trước mặt, bộ ngực to ẩn sau một lớp áo váy không có áo lót, đôi chân dài miên man trắng trẻo, đôi môi đỏ tươi xinh xắn… ý đồ của ông là quá rõ ràng…
– Con xin bố hãy tin tưởng bọn con ạ, còn cách của Linh… con nghĩ… nó không hợp với thuần phong mỹ tục của mình… – Thảo nhìn ra ngoài ban công.
– Con đừng quá cứng nhắc vấn đề đó, chúng ta… chúng ta vẫn hợp tác đúng không? Con hãy coi như vậy được không? Bây giờ thằng Minh không có khả năng nữa, bố rất buồn vì điều đó, nhưng còn buồn hơn nếu như gia đình mình không có một đứa nhỏ, con nghĩ mà xem… khoa học tiên tiến còn không giúp được, vậy còn cách nào hả con… – Ông Vũ đã quá mê mẩn con dâu, ông dùng mọi cách để khiến Thảo thay đổi suy nghĩ.
– Con… là con dâu của bố… chúng ta không thể tiếp tục như vậy được… con đã rất xấu hổ… – Thảo ngại ngùng nói.
– Bố xin con… xin con hãy suy nghĩ về vấn đề đó, được không con? – Ông Vũ vừa nói vừa đứng dậy đi qua chỗ Thảo, vì quá bất lực và thèm muốn con dâu nên ông không còn liêm sỉ mà ngồi xuống thềm. Ông không bao giờ quên cái hôm trên xe khách về quê, cái cảm giác được đút ngón tay vào trong âm đạo nóng bỏng ẩm ướt của con dâu, ông ao ước được đưa cái dương vật to tướng của mình vào trong cái lỗ khít rịt đó, điều đó còn sướng hơn tất cả những lần sướng của cả đời ông cộng lại…
Trong cuộc đời ông chưa bao giờ cảm thấy thuyết phục một cô gái khó đến nhường này, con dâu ông là một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, công dung ngôn hạnh đầy đủ nên việc thao túng nàng như những cô gái khác là điều khó hơn lên trời. Lúc này ông mặc kệ mình đang thể hiện là một kẻ không ra gì khi rất nhiều lần gạ gẫm con dâu, vẻ đẹp của Thảo đã khiến ông u mê, lạc lối… Bản chất ông dần được thể hiện nhiều hơn trước mặt Thảo, ông Vũ đã và đang thối rữa từ tâm hồn cho đến nhân cách, nhưng ông chẳng quan tâm nữa rồi… Một phần cũng do Thảo đã nhiều lần không kiềm chế được mà chiều hư ông Vũ, khiến ông nghĩ mình sẽ có cơ hội tiến xa hơn nữa… Mục đích duy nhất của ông lúc này chỉ muốn chiếm đoạt được thể xác của con dâu, nên khi nghe được phương pháp cuối cùng và duy nhất của Linh ông Vũ dường như được sống lại thêm một lần trai trẻ, nhưng ông đâu ngờ con dâu ông lại từ chối thế này, điều này khiến ông cực kỳ thất vọng buồn chán…
– Bố… bố ngồi dậy đi… bố đừng ngồi dưới đất vậy… – Thảo nắm vào tay ông Vũ kéo ông lên, nàng rất ngại khi thấy bố chồng như đang quỳ xuống với mình, nàng cũng cảm thấy bố chồng nàng rất mong muốn phương pháp mà cái Linh đưa cho, bỗng nàng cảm giác bố chồng mình 4 phần muốn có cháu, 6 phần muốn làm chuyện đó với nàng, đoán già đoán non cũng khiến cơ thể nàng phản ứng, gương mặt đỏ ửng ngại ngùng… Thảo nhìn gương mặt già nua của ông Vũ đang nhăn lại khổ sở lại thấy thương…
– Bố không dậy, bố muốn có cháu lắm rồi, nếu như chúng ta làm phương pháp kia bố chắc chắn sẽ đậu… – Ông Vũ gồng người gắng ngồi dưới đất cạnh Thảo như một đứa trẻ đang xin tiền mẹ, vứt bỏ mọi liêm sỉ đề quỳ gối cạnh con dâu.
– Thôi được rồi, con sẽ suy nghĩ, bố đứng lên đi ạ, con sẽ trả lời bố sau được không ạ… – Thảo đỏ mặt khi nói ra điều đó, nàng đành phải khéo léo xử lý chuyện này khi thấy bố chồng nàng đang rất cảm xúc, và có phần mất bình tĩnh, ông dần đánh mất đi sự uy nghiêm của một người bố, nên nàng đành miễn cưỡng nói dối ông Vũ.
– Thật không? Cảm ơn con! Cảm ơn con… – Ông Vũ thều thào nói và đứng dậy, vừa lúc đó cánh cửa kêu “cạch! Cạch!”… Minh mở cửa và bước vào nhà khiến ông Vũ và Thảo giật mình.
– Ơ bố! Bố đến lúc nào vậy?
– E hèm! Bố vừa đến! – Ông Vũ ho một cái lấy lại phong độ đứng thẳng người khoe ra cái bụng béo của mình.
– Bố đến chơi anh ạ, hôm nay anh về sớm thế? – Thảo lấy tay áp vào một bên má, nàng sợ Minh nhìn thấy vẻ mặt đang đỏ của mình.
– anh về tài liệu rồi anh đi luôn, à Thảo ngày kia nhé, anh xin nghỉ được rồi! – Minh cười đi đến ngồi cạnh Thảo, vuốt lên mái tóc mượt mà của nàng, nhìn hai người tình cảm ông Vũ có một chút ghen trong lòng.
– Thôi! Bố về đây! – Ông Vũ nghiêm nghị chắp tay sau đít chào các con rồi đi ra cửa, ông không quên quay lại nhìn Thảo một cái, thấy Thảo cũng đang nhìn mình, gương mặt xinh xắn của Thảo đang đỏ ửng lên, bắt gặp ánh mắt bố chồng Thảo liền quay lại nhìn chồng…
– Bố ở đây ăn cơm đã ạ! – Minh lễ phép nói, anh không hề biết bố anh và vợ vừa có một cuộc nói chuyện, Minh cũng không để ý hay quan tâm tại sao bố mình lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
– Bố tạt qua một lát thôi, hai đứa mau mau cho bố và mẹ một đứa cháu đi nhé! Chờ lâu lắm rồi đấy! Khà khà!! – Ông Vũ cười nói và đi ra khỏi cửa. Minh với Thảo nhìn nhau cười mỉm, cả hai vợ chồng đang rất hy vọng vào phương pháp của ông thầy lang…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Vài ngày sau, sắp xếp được công việc Minh với Thảo đi xe về Sơn Tây gặp ông thầy lang như kế hoạch. Đang đi nửa đường bỗng thấy một đám đông bu lại ở một quán nước ven đường, nhìn qua theo nhận định đây là một quán cave trá hình, cũng không có gì đáng để ý vì Minh và Thảo chẳng mấy khi lo chuyện bao đồng, tuy nhiên Thảo nhìn thấy bóng dáng một người khá quen.
– anh! anh! Dừng lại anh Minh! – Thảo vỗ tay vào người Minh, Minh liền đánh lái vào vỉa hè.
– Sao vậy em? Sao em hốt hoảng thế? – Minh cau mày hỏi vì chưa hiểu chuyện gì.
– Kia chẳng phải là bác bảo vệ ở chung cư mình sao? – Thảo vừa nói vừa chỉ tay về phía đám đông, nơi người ta đang xúm lại nói gì đó với ông bảo vệ.
– Ừ! Đúng rồi, có phải bác bảo vệ già già dưới hầm đúng không em? – Minh cũng nhận ra ông bảo vệ đó.
– Vâng, là bác Phú bảo vệ, bác ấy bị sao thế? anh xuống xem được không, em sợ lắm… – Thảo muốn giúp đỡ nhưng nàng sợ mấy kẻ tóc xanh tóc đỏ đó.
– Um, để anh xem… – Minh mở cửa xe bước xuống, thấy Minh đi tới chỗ lũ người hung hăng đó Thảo rất lo nên nàng đã đội mũ vành đeo khẩu trang, đeo kính đi theo Minh. Thảo hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và chân váy màu đen dài chưa tới đầu gối…
– anh chị ơi! Cho em hỏi có chuyện gì vậy? – Minh đi tới đám đông hỏi.
– Sao vậy anh giai? – Một con bé tóc đỏ hất hàm cười nhăn nhở hỏi Minh, thấy Minh cũng ngon giai nên con bé đó nhìn Minh như muốn ăn tươi anh vậy.
– À, đây là người bác anh quen, cho anh hỏi có việc gì với bác ấy vậy? – Cùng lúc đó Thảo cũng đi tới đứng đằng sau Minh.
– À ông già này ấy hả, đòi chơi gái, nhưng không đủ tiền, bọn em đã giải thích đủ kiểu rồi, ông ta vẫn nằng nặc đòi chơi con bé kia… – Vừa nói con bé tóc đỏ vừa chỉ vào ông Phú bảo vệ và hất mặt qua một con bé khá trẻ nhưng xấu xí. Ông Phú nhìn thấy Minh ông liền quay mặt đi vì ngại, ông còn liếc thấy một cô gái đeo khẩu trang đội mũ đeo kính râm kín mít đứng cạnh, đoán chín mười phần đây là Thảo rồi, điều này khiến ông càng xấu hổ, hôm nọ vừa ngồi nói chuyện xong hôm nay đã gặp ở nơi khỉ ho cò gáy này làm ông Phú không biết chui mặt vào đâu.
– Vậy bác ấy đã làm gì chưa, có gì bỏ qua cho bác ấy, bác ấy cũng già rồi, chi phí thế nào anh chịu hết! – Minh nhìn ông Phú nói, tuy ít tiếp xúc, nhưng ít ra cũng là người quen hay chào hỏi nhau nên Minh cũng muốn ra tay giúp đỡ.
– Không có gì đâu anh đẹp trai, bọn em chỉ đang đuổi ông ý đi thôi, hay anh đẹp trai vào chơi với bọn em đi! – Con bé tóc đỏ xấu xấu vâu vâu nói với Minh mà không cần biết có Thảo đang đứng đó, Thảo giận lắm nhưng tính tình hiền lành sống nội tâm nên không dám nói gì, đứng im thin thít. Thấy Minh xuất hiện lại đi xe xịn, mấy thằng bảo kê thấy vậy cũng bỏ tay ông Phú ra và đi vào quán.
– Bác Phú! Cháu Thảo đây! Bác lại đây! – Thảo bước lên vài bước vẫy tay với ông Phú. Ông Phú biết không tránh mặt được nên lò dò đi tới, khuôn mặt đỏ hỏn vì ngại, không ngờ đi chơi gái xa thế này mà vẫn gặp người quen, lại còn là người ông rất quý nữa, mất mặt quá…
– Cho bác xin lỗi, không ngờ lại để các cháu gặp bác trong hoàn cảnh này, bác rất xấu hổ với các cháu… – Ông Phú cúi đầu nói, không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Thảo.
– Ha ha không sao đâu bác, bọn cháu không nghĩ gì đâu, sao bác đi chơi xa vậy? – Minh cười nói tự nhiên nhằm khiến ông Phú bảo vệ đỡ ngại hơn.
– Bác xấu hổ quá, cảm ơn các cháu… – Ông Phú vẫn ngại không dám ngẩng mặt lên, và cũng không dám trả lời câu hỏi của Minh.
– Bác có xe về chung cư chưa ạ, từ đây đến đó cũng xa lắm… – Thảo đứng cạnh ông Phú hỏi.
– Bác… bác đi xe máy… bác tự về được… – Vừa nói ông Phú vừa chỉ vào chiếc xe wave cũ cũ bẩn bẩn của mình.
– Vâng, thế bác về sớm đi, kẻo tụi này lại gây khó dễ cho bác… – Minh ghé tai nói thầm, một phần vì muốn dọa cho ông sợ để ông về luôn, chứ người gây rắc rối chính là ông Phú mới đúng, cả Minh và Thảo không ngờ tuổi này rồi ông còn tìm cave để chơi.
– Ừ… bác về đây, cảm ơn các cháu… xin lỗi các cháu… – Ông Phú vừa nói vừa lủi ra chiếc xe máy leo lên xe và phóng về. Minh và Thảo đứng nhìn ông Phú đi khuất mới quay lại xe tiếp tục hành trình.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
– anh cười gì vậy? – Thấy Minh lên xe cứ cười tủm tỉm Thảo liền hỏi.
– anh không, chỉ là thấy bác ấy già rồi mà vẫn máu em nhỉ ha ha!!! – Minh cười to nói.
– anh cứ cười bác ý, dù gì bác ấy cũng là đàn ông, cũng phải có nhu cầu chứ… – Thảo mỉm cười nói, nàng cũng thấy bất ngờ nhưng vẫn phải giữ ý tứ chứ không hùa theo Minh.
– Đàn ông gì nữa em, bây giờ là ông già rồi ha ha! Máu thật… máu thật… – Minh vừa cười vừa lắc đầu.
– Đấy, họ già rồi còn nhu cầu cao, anh xem anh đi, bằng một phần không… – Thảo lườm Minh trêu lại vì có cái thói nói xấu người khác.
– Á à, trêu anh này! – Minh nghiến răng thò tay sang bóp ngực Thảo.
– a!!! anh ý, thôi đi, đang lái xe đấy! Đồ điên! – Thảo cười, rụt vai lại để tránh cú bóp của Minh, mặt nàng đỏ ửng.
– Ha ha anh thấy buồn cười quá, chắc tại bác ấy già quá nên chẳng ai đồng ý làm chuyện đó, chứ tiền thì anh nghĩ bác ấy có, người ta sợ đang làm ông lăn ra đó ngủm thì toi ha ha, có khi chim còn k cứng được ấy ha ha – Minh vẫn nhờn, cười nói ha hả trên xe.
– anh ý, anh vô duyên thế, anh đừng nói bác ấy nữa, bác ấy tốt bụng lắm, chẳng qua đây là mặt tối của mỗi người thôi, anh để ý làm gì…
– Ừ, tại anh thấy lạ thôi, có khi còn đang hồi xuân, ha ha!! – Minh lấy làm thú vị nói đi nói lại vấn đề này, khiến Thảo chẳng buồn nói thêm gì nữa, nàng nghĩ đến cái dáng khắc khổ và gia cảnh của ông Phú khiến nàng cảm thấy thương cho số phận ông, nghĩ ông cũng là con người cũng phải có nhu cầu, già hay trẻ thì đâu biết được nhu cầu họ thế nào, chẳng nói đâu xa, bố chồng nàng cũng già rồi mà vẫn rất khỏe đấy thôi… Thảo thở dài, nàng luôn là một cô gái biết thông cảm cho người khác, nên chuyện ông Phú đi tìm chơi cave thế này nàng cũng chẳng trách gì ông, cũng không thấy ghê tởm gì… ngược lại còn thấy thương là đằng khác…

To top
Đóng QC