Thiên thần hội – Phần 17: Mặt tối

Phần 17: Mặt tối
Chiều hôm đó…
Trong phòng họp lớn của Phòng Cảnh sát thành phố, bầu không khí căng thẳng khác thường.
Ông Vũ Hoài Lân, Giám đốc Cảnh sát thành phố ngồi ở vị trí chủ tọa. Ông là một người đàn ông thân hình (written by 69deluxe) mập mạp, gương mặt béo phúc hậu nhưng ánh mắt tỏ ra nghiêm nghị. “Ông là chính trị gia hơn là một cảnh sát…” Đó là nhận xét của rất nhiều người sau khi tiếp xúc với ông. Ông Lân từng là một cảnh sát xuất sắc với biệt danh xạ thủ số một trong ngành. Nhưng sau nhiều năm lăn lộn quan trường, sự sắc bén đó bị mài mòn và thay thế bằng sự nhút nhát e ngại trách nhiệm thường thấy của các chính trị gia.
Ngồi trước ông hai bên của bàn họp là lãnh đạo hai Phòng Điều tra Hình sự và Phòng Điều tra An ninh. Bên Điều tra là ông Can, Thùy Chi và Trung Úy Đằng… Còn phía đối diện vị trí cao nhất lại là Đại Uý Tiến Dũng và hai đồng nghiệp. Tiến Dũng nãy giờ không nhìn Thùy Chi lần nào, vẻ mặt có chút căng thẳng khác thường.
– Trung Úy Chi báo cáo đi…
– Vâng thưa Giám đốc…
Thùy Chi đứng lên, ánh mắt nhìn sang ông Can và Giám đốc Lân nói:
– Tôi theo một nguồn tin đặc biệt đã tìm ra vị trí Thiên thần Hội giam giữ cô Xuân Nhi, cộng tác viên của Phòng Điều tra. Khi chúng tôi (written by 69deluxe) tìm thấy, cô ấy bị giam cùng với hơn năm mươi bệnh nhân tâm thần có triệu chứng nghiện sex… Bọn chúng đã luân phiên cưỡng bức cô ấy… – Giọng Thùy Chi trầm xuống. – Rất may, chúng tôi đã đến kịp lúc và giải cứu Xuân Nhi thành công. Hiện nay cô ấy đã tỉnh lại đang trong quá trình trị liệu khôi phục.
– Ngoài ra chúng tôi còn bắt giữ một người đàn ông tên Nguyễn Văn Nam tự xưng là cán bộ phụ trách hành chính của cơ sở điều trị nơi đã tìm thấy Xuân Nhi. Chúng tôi đang tiến hành lấy lời khai và thuyết phục đối tượng đứng ra làm nhân chứng cho vụ án.
Thùy Chi thấy vẻ mặt ông Can hơi sượng cứng. Nhưng nàng sẽ không đề cập gì đến quyết định sai lầm của ông. Cũng như chính ông cũng không truy cứu việc nàng cãi lệnh cấp trên tự mang đội đi giải cứu Xuân Nhi. Thùy Chi tiếp tục nói:
– Sau khi Xuân Nhi tỉnh lại đã cung cấp cho chúng tôi bằng chứng vô cùng quý giá… Cô ấy đã giữ lại được cho chúng tôi mẩu tinh dịch của đối tượng đầu não của Thiên thần Hội, những người khác gọi hắn là Thiên thiếu.
Thùy Chi chợt thấy vẻ mặt Giám đốc Lân hơi bất thường nhìn nàng chăm chú.
– Chúng tôi suy đoán khi chúng bước vào toà nhà vì không muốn gây chú ý, nên không đeo mặt nạ như lúc thực hiện hành vi cưỡng bức với nạn nhân.
– Chúng tôi đã lấy lời khai vài người thợ sửa chữa công trình tại hiện trường và thực hiện vẽ mô phỏng chân dung của nghi phạm này… Sau khi so sánh với hệ thống dữ liệu của cảnh sát, chúng tôi tìm ra thân phận của nghi phạm thứ nhất. Hắn là Phạm Huỳnh Thiên…
– Đủ rồi…
Giám đốc Lân chợt lên tiếng ngăn lại. Thùy Chi khó hiểu nhìn sang ông Can cũng nhận ra vẻ mặt ông âm trầm mất tự nhiên.
– Tạm thời không cần báo cáo trong cuộc họp. Lát em nộp cho Giám đốc báo cáo chi tiết là được… – Ông Can nói.
– Vâng. Thủ trưởng.
Thùy Chi gật đầu, gấp hồ sơ lại nhưng nàng vẫn không ngồi xuống. Nàng nhìn Giám đốc Lân nói:
– Thưa Giám đốc tôi còn việc khác cần báo cáo.
Nàng vừa nói dứt lời liền bấm máy tính để màn chiếu sáng lên. Trên màn hình là hình ảnh của Khu điều trị biệt lập của Bệnh viện hòa Đức.
– Trong quá trình giải cứu Xuân Nhi. Chúng tôi phát hiện ra một khu điều trị biệt lập nằm trong khuôn viên bệnh viện hòa Đức có nhiều vi phạm trái với pháp luật và cần điều tra thêm…
Thùy Chi bấm qua hình. Màn hình là hình ảnh cái lồng nhốt hơn năm mươi người đàn ông toàn thân trần truồng như nuôi nhốt súc vật. Nhiều tấm hình do A Cửu chụp còn thấy rõ ánh mắt vô thần ngây dại của họ… Thậm chí bên trong lồng còn có một bãi phân người nhầy nhụa trong lớp tinh trùng đặc quánh. Giây phút này xem lại những hình ảnh này Thùy Chi vẫn cảm thấy cả người kinh tởm sợ hãi.
– Đây là hiện trường kế hoạch hãm hại Xuân Nhi. Như các vị đều thấy, hơn năm mươi người đàn ông bị nuôi nhốt trong lồng… Tiểu tiện đại tiện tại chỗ không khác gì súc vật. Theo chúng tôi tìm hiểu khu nhà ở công nhân cũ của bệnh viện hòa Đức được Tổng công ty Sinhaco thuê lại với mục đích sử dụng làm khu nghiên cứu điều trị bệnh nhân tâm thần có triệu chứng cuồng sex.
– Chỉ những bằng chứng trong tay chúng tôi cũng có thể khởi tố người Đại diện pháp luật Sinhaco về tội danh giam giữ người trái phép và ngược đãi bệnh nhân.
– Nhưng Tổ điều tra chúng tôi nhận thấy phía sau chuyện này còn nhiều nghi vấn khác… Tôi đã tìm hiểu các tài liệu nghiên cứu về người bệnh tâm thần nghiện sex. Ngoại trừ sự kiểm soát về sức hấp dẫn giới tính kém thì những bệnh nhân này có thể nói bề ngoài không khác gì người bình thường…
– Nhưng những gì chúng ta có thể thấy ở những người đàn ông này… Tôi có thể khẳng định họ không còn ý thức rõ ràng chỉ hành động theo bản năng… – Thùy Chi mở tiếp những tấm hình chụp rõ gương mặt của những người đàn ông. Tôi hoàn toàn có cơ sở nghi ngờ mục đích của Singhaco thành lập nơi này để nuôi nhốt bệnh nhân để thử thuốc bất hợp pháp.
– Tôi đề xuất Giám đốc và Đội trưởng cho phép chúng tôi tiến hành điều tra sâu hơn.
Gian phòng họp lúc này lạnh ngắt không một tiếng động. Chỉ có tiếng lách cách phát ra từ cây viết bấm bấm trong tay Giám đốc Lân. Thùy Chi nói xong lại không thấy ai lên tiếng. Nàng hơi nhíu mày ngạc nhiên nhìn quanh. Ngay cả nét mặt ông Can lúc này cũng vô cùng nghiêm trọng. Ông chỉ phẩy tay nhẹ ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
– Trung Úy Chi, trước hết ở cương vị Giám đốc tôi có lời khen ngợi đến đồng chí và các anh em trong Đội.
Ông Lân nhìn Thùy Chi nói rồi vỗ tay. Ngay lập tức tiếng vỗ tay vang vọng cả căn phòng. Thùy Chi chỉ ngồi im lặng gật đầu cảm ơn mọi người nhưng (written by 69deluxe) ánh mắt nàng vẫn nhìn theo nét mặt của Giám đốc. Trong lòng nàng có linh cảm không bình thường, chờ đợi sau tiếng vỗ tay là thứ gì đó làm nàng bất an. Đúng như nàng dự đoán, sau khi ông Lân khen ngợi nét mặt vui vẻ liền thay đổi trở thành nghiêm nghị. Ông nhìn Thùy Chi nói:
– Tôi muốn Trung Úy gửi cho tôi báo cáo chi tiết của các hai vụ Thiên thần Hội và Sinhaco… Không những báo cáo mà gồm tất cả bằng chứng bản gốc, không được lưu bản sao. Trung Úy làm được chứ?
– Vâng… vâng Giám đốc. – Thùy Chi ấp úng gật đầu.
– Hai vụ này rất nghiêm trọng sẽ do đích thân tôi phụ trách. Phòng Điều tra Hình sự sau này không cần tham gia vào nữa.
– Nhưng thưa Giám đốc… – Thùy Chi bật thốt muốn đứng lên liền bị bàn tay của ông Can đè chặt tại chỗ.
– Trung Úy có ý kiến gì sao?
– Dạ, không ạ…
Giám đốc Lân nhìn Thùy Chi cúi đầu xuống kìm nén bất mãn. Ông cười nhạt nhìn sang đối diện:
– Đại Uý Dũng… Ngay sau buổi họp, anh thay mặt tôi đến Phòng Điều tra nhận toàn bộ hồ sơ của Trung Úy Chi bàn giao.
– Vâng, Giám đốc.
Thùy Chi cúi đầu cố nuốt cục uất nghẹn dâng trào trong cổ xuống. Chợt ông Can bên cạnh nàng lại lên tiếng:
– Trung Úy Chi… Ngay cả nhân chứng Xuân Nhi và người đàn ông kia em cũng nên bàn giao cho Đại Uý Dũng…
– Vậy… rất tốt. – Giám đốc Lân và Tiến Dũng có chút sượng cứng vài giây rồi ông Lân gật đầu, ngồi xuống.
– Thưa Giám đốc…
Thùy Chi chợt đứng bật dậy làm ông Can cũng không ngăn cản kịp. Ông Lân vẻ mặt mất kiên nhẫn nhướng mày nhìn nàng hỏi:
– Có chuyện gì sao, Trung Úy?
– Thưa không. Tôi chỉ muốn xin Giám đốc cho tôi gặp mặt nghi phạm Đỗ Trung Quân.
Tiến Dũng phía đối diện nhíu mày, vừa muốn đứng lên phản đối thì ông Lân đã cười xòa nói:
– Chuyện đó cần xin phép tôi sao? Chứng cứ phạm tội của Đỗ Trung Quân đã rõ, quá trình điều tra đã dừng lại chỉ chờ ngày ra toà… Miễn Trung Úy không mang anh ta rời đi… Gặp gỡ thế nào tôi không quan tâm.
– Vâng, cảm ơn Giám đốc.
Cảm nhận được ánh mắt tức giận phía đối diện, Thùy Chi ngồi xuống khóe miệng treo một nụ cười nhạt. Ông Can bên cạnh nàng cũng nhăn mặt cười khổ. Nàng đã tận dụng cơ hội mình bị o ép để yêu cầu Giám đốc nhượng bộ lại.
– +++
Ba mươi phút sau, trong phòng làm việc của Đội trưởng Phòng Điều tra Hình sự…
– Đội trưởng…
Thùy Chi vừa lên tiếng thì ông Can đã giơ tay ngăn nàng lại. Nàng ngạc nhiên nhìn ông đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, đến bên kệ sách bấm vào cái loa Mp3. Một bài nhạc giao hưởng réo rắt vui tai vang vọng cả căn phòng. Vấn đề là với tâm trạng nôn nóng hiện giờ Thùy Chi thấy nó vô cùng chướng tai. Nàng thật không hiểu ông Can định làm gì? Ông còn có tâm trạng nghe nhạc sao?
– “Lại đây…” – Ông Can vẫy tay gọi nàng, miệng mấp máy không thành tiếng.
Thùy Chi nhíu mày đứng lên bước qua phía trong bàn bên cạnh ông. Nàng theo bàn tay ông chỉ nhìn xuống liền há hốc tay che miệng. Thứ nàng thấy bên dưới bàn ông là một vật nhỏ bằng đồng xu, ngay cả vị trí đèn led nhỏ cũng được dán băng keo đen cẩn thận. Nếu không cẩn thận nhìn hoặc dùng thiết bị rà soát rất khó phát hiện ra. Ông Can không để Thùy Chi lên tiếng hỏi, quay người bước ra mở cửa ban công. Ông chỉ Thùy Chi đứng vào một góc bên cạnh có bức tường che khuất tầm nhìn bên dưới. Bản thân ông thì tựa lưng vào ban công quay lưng ra ngoài… Thuỳ Chi chỉ quan sát liền hiểu ông e ngại ngoài kia có kẻ nào đó dùng ống nhòm để đọc khẩu hình khi hai người nói chuyện.
– Là ai cài máy nghe lén? – Thùy Chi hỏi khẽ.
– Ta không biết. Có lẽ là Giám đốc… – Ông Can mồi một điếu thuốc, mắt nheo nheo vì khói, nói.
– Chú phát hiện ra khi nào?
– Một tuần trước… Từ sau ngày ta đi gặp mặt vị kia…
– Vị kia là ai ạ? – Thùy Chi buột miệng hỏi.
Ông Can quay sang nhìn Thùy Chi chợt thở dài đưa tay xoa xoa đầu nàng:
– Con không còn giận ta chứ?
Thùy Chi mím môi nhìn ông. Đã rất lâu rồi ông không gọi nàng như vậy. Vì vậy nàng không muốn nói dối, chỉ im lặng.
– Haizz… Có nhiều chuyện con biết chỉ có hại cho con. Ngay cả ta ngay lúc đầu giao chuyên án Thiên thần Hội cho con cũng vì ta không biết… Cái ao này tưởng nhỏ nhưng nước rất sâu…
– Bởi vậy chú mới giải tán đội của con?
Ông Can rít một hơi thuốc, khẽ gật đầu. Ánh mắt ông nhìn vào trong phòng trên bàn làm việc của mình nơi đống hồ sơ chồng chất nói:
– Ta vốn muốn con rút lui khỏi chuyện này. Nhưng hôm nay con thật sự làm ta phải suy nghĩ lại… Không sao cả. Dù sao hai chúng ta đã diễn một vở kịch rất hay cho kẻ khác xem…
– Trung Úy Đằng? – Thùy Chi bật kêu khẽ.
– Phải. Hắn là người của Giám đốc, giám sát ta…
Thùy Chi nhíu chặt mày nhớ đến gương mặt góc cạnh vô cảm của Trung Úy Đằng. Anh ta vốn là một sĩ quan cấp cao, kiêm giáo viên trường Học viện chuyển đổi nghiệp vụ vào Phòng Điều tra. Ra đây là một cái ăng ten được Giám đốc cài vào để giám sát ông Can. Vấn đề là ông Can đã làm gì để bị giám sát? Nếu có ai hỏi nàng tin tưởng ai trong hai người đàn ông này, ông Can và Giám đốc Lan? Thùy Chi sẽ không ngần ngại lựa chọn người đầu tiên.
– Ta muốn con tiếp tục điều tra Thiên thần Hội, nhưng âm thầm thôi… Ta sẽ giao cho Đội con vài công việc khác làm vỏ bọc bên ngoài…
– Vâng, đội trưởng. – Thùy Chi hai mắt lóe sáng mừng rỡ, nhưng rất nhanh gương mặt nàng liền xìu xuống.
– Nhưng báo cáo, còn những bằng chứng bản gốc kia… đã chuyển hết cho An ninh…
– Ha ha… Không. Còn cả trong kia…
Ông Lân cười xòa, chỉ chỉ tay vào két sắt cất hồ sơ quan trọng của ông. Thấy ánh mắt sững sờ của Thùy Chi, ông mỉm cười nói:
– Người tổng hợp hồ sơ của con, luôn làm cho ta một bản sao của tất cả mọi thứ.
Thùy Chi hiểu ông Can đang nói tới anh Trung. Nàng chỉ mỉm cười, không có vấn đề gì với việc này dù sao bản thân nàng và anh ta đều là cấp dưới của ông Can.
– Vậy còn Xuân Nhi tại sao chú giao cho An ninh?
Thùy Chi không nói về người đàn ông kia vì nàng biết khả năng hắn đồng ý trở thành nhân chứng là rất thấp. Nếu không muốn nói là số không.
– Ta giao con bé cho An ninh là để bảo vệ nó…
Thùy Chi sững sờ nhìn ông Can. Là một người cảnh sát lâu năm, chỉ một câu nói đơn giản của ông cũng đủ làm nàng suy đoán ra nhiều điều. Vấn đề là nàng không thể tin tưởng vào kết quả suy đoán của mình.
– Ý chú là… – Nàng lắp bắp nhìn ông. – Nếu Xuân Nhi do chúng ta bảo vệ… con bé có thể bị… ám sát bịt miệng sao?
Ông Can nét mặt nghiêm nghị khẽ gật đầu. Ông ném điếu thuốc cháy dở xuống sàn, dùng mũi giày dụi tắt đi.
– Ta chỉ có thể nói cho con là… Vì Thiên thần Hội, chúng ta đang bị lôi vào một cuộc chiến tranh phe phái. – Ông nhìn Thùy Chi, giọng thật thấp nói. – Và bất cứ một cuộc chiến nào cũng có kẻ hy sinh… Vài ngày trước là Ngô Sâm, có thể ngay ngày mai là bản thân ta… Người càng biết nhiều càng là đối tượng truy sát…
– Chú Sâm… – Cả người Thùy Chi chấn động. – Chú Sâm bị đình chỉ chức vụ cũng vì…
– Phải… – Ông Can gật đầu, giọng buồn bã nói. – Khi một vị vua muốn thu hồi quyền lực một cách triệt để thì chỉ còn cách trảm tướng mà thôi.
Nhìn Thùy Chi cả người thẫn thờ, hai hàng lông mày nhíu chặt, ông Can cảm thán xoa xoa đầu nàng nói:
– Ta vốn cũng giống như con. Ta muốn làm một người cảnh sát đúng nghĩa, truy bắt kẻ xấu bảo vệ công lý. Nhưng ở vị trí lãnh đạo càng ngày ta càng nhận ra mình thân bất do kỷ. Vũng bùn chính trị này không (written by 69deluxe) giẫm vào là không được… Một guồng máy hoạt động không thể có một bánh răng độc lập không kết nối với những bộ phận khác. Một ngày nào đó con cũng sẽ đến một bước như ta… lựa chọn bước đi kế tiếp của mình. Bước đúng vì quang vinh vô kể, còn hẫng chân thì rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Thùy Chi nhìn ông Can, nàng chợt nhận ra hai khóe mắt ông những ngày này đã có thêm nhiều nếp nhăn. Mái tóc hoa râm cũng bạc hơn nhiều. Đây là con đường nàng cũng phải đi sao? Tại sao không thể chỉ là một người cảnh sát đơn thuần đúng nghĩa?
– Về phần Trung Quân… Ta vốn không muốn con tiếp xúc nhiều với cậu ta. Không phải vì cậu ta xấu, cũng không phải vì cậu ta là nghi phạm giết người… Bản thân ta cũng không tin rằng cậu ta giết Ngọc Ánh… Mà vì Trung Quân là kẻ đứng trong trung tâm của vùng xoáy… Nếu con lựa chọn đứng bên cậu ấy là một bước đi xa… vượt qua cả ta và Ngô Sâm… hậu quả thất bại đó không phải là… đình chỉ công tác loại bỏ khỏi cuộc chơi nữa rồi.
– Chú thật sự tin rằng Trung Quân không giết người? – Thùy Chi cũng không quan tâm đến hậu quả bản thân nàng có thể gánh chịu mà ông Can đang nói. – Vậy bằng chứng kia? Kết quả kiểm tra tinh dịch là giả sao?
Ông Can khẽ gật đầu. Ông rút bao thuốc lá, nghĩ nghĩ lại đút vào túi áo. Ông hít sâu một hơi nói:
– Kết quả kiểm tra tinh dịch, thậm chí nồng độ tinh dịch chênh lệch theo hai khung thời gian chỉ chứng minh được đó là tinh dịch của cùng một người, xuất ra khỏi cơ thể trong hai khung thời gian phù hợp với vun án. Vẫn không chứng minh được nó thuộc về Trung Quân.
– Ý chú là… bên pháp chứng ngụy tạo chứng cứ? – Thùy Chi sửng sốt hai mắt mở lớn thảng thốt. – Không… Không những ngụy tạo, mà nồng độ tinh dịch của mẫu so sánh thứ hai chứng minh… Trong nhóm pháp chứng có một kẻ thuộc Thiên thần Hội… Hắn đã đưa tinh dịch của mình vào cơ thể nạn nhân trước khi chết.
– Cũng có thể là sau khi cô ta chết… Phía sau khách sạn rất vắng. Gần sáng nhân viên vệ sinh mới phát hiện ra thi thể cô ấy… – Ông Can tiếp lời.
– Phải… Đúng vậy. Sau đó khi cảnh sát thẩm vấn Trung Quân, hắn lại dùng tinh dịch của mình vừa xuất ra để thay thế cho mẫu của anh… – Hai mắt Thùy Chi bừng sáng, phấn khởi nói.
– Và tìm ra kẻ đó là… việc con cần làm…
– Vâng, Đội trưởng.
– Ta sở dĩ không vạch trần chuyện này vì có người khác dặn dò ta… – Ông Can nói.
– Là người phía sau Trung Quân sao? Tại sao ạ? – Thùy Chi ngạc nhiên hỏi.
– Vì… bằng chứng giết hại Ngọc Ánh… hay cả lời cáo buộc của Bích Phương cũng như vậy… tất cả chỉ là một thế cờ chèn ép người đứng phía sau Trung Quân… phải nhượng bộ… Ông ta sẽ dùng có hội này để “lấy lui làm tiến…”.
– Nhượng bộ cái gì ạ? – Thùy Chi buột miệng hỏi.
– Hôm nay ta đã nói quá nhiều rồi. Thứ này con biết sớm chỉ có hại cho con… Dù sao khi con tiếp tục điều tra… sự thật sẽ rất nhanh sáng tỏ.
Thùy Chi bước ra khỏi văn phòng của Đội trưởng mà tinh thần còn bần thần suy nghĩ. Trong đầu nàng vẫn vang lên giọng nói của ông Can tràn ngập chán chường…
– “Là một bánh răng trong một guồng máy phải biết chấp nhận thân phận của mình mà phối hợp. Sức quay của bộ máy rất lớn, phản kháng chỉ làm bản thân mình bị nghiền nát mà thôi…”
Thùy Chi bước đi mà hai bờ vai hơi trùng xuống dáng vẻ mệt mỏi. Không một ai có thể mãi mãi là một người cảnh sát đơn thuần sao? Nàng thật sự không cam lòng.

To top
Đóng QC