Thiên đường – Phần 7: Lời nói dối

Phần 7: Lời nói dối
Một lời nói dối liệu có thể đem lại hậu quả lớn đến mức nào?

Linh lảo đảo đi ra khỏi cổng nhà Lâm lz. Thứ thuốc kia đã làm cho tâm trí em trở nên mơ hồ, cả người như bị mất sức, hai chân thì mềm nhũn nên đi đứng bây giờ rất khó khăn. Sau một lúc vất vả thì cuối cùng Linh cũng về được đến nhà, chạy thẳng lên phòng và đóng cửa lại.
Cơn kích thích này đã khiến Linh đang phải quằn quại trên giường. 2 chân em ép chặt lấy cái gối ôm, 1 tay thì cấu gối còn tay còn lại thì phải liên tục cọ xát vào chỗ ấy để giảm đi sự rạo rực đang cuộn trào ở bên dưới. Có vẻ Linh biết điều mình cần phải làm ngay lúc này, giống như buổi tối hôm trước, chỉ cần làm nó là sẽ không còn thấy khó chịu nữa. Nhưng rồi cuối cùng quyết định của em vẫn là không, dù thế nào cũng sẽ nhất quyết không làm lại nó thêm một lần nào nữa.
Sau hơn nửa tiếng đấu tranh, cuối cùng tác dụng của thuốc cũng dần mất đi. Đầu óc đã bắt bắt đầu tỉnh táo hơn, cơ thể cũng dần bình thường trở lại. Cơn “nứng” này đã tiêu hao của Linh rất nhiều sức lực, khiến em nằm vật trên giường và thở hổn hển trong một lúc lâu.
Lúc này Linh mới có đủ bình tĩnh để suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong hôm nay. Qua những bộ phim xem trên TV thì Linh mới chỉ nghe đến thuốc mê chứ chưa hề biết một tí tẹo gì về thuốc kích dục và cũng không biết là trên đời lại tồn tại thứ thuốc có tác dụng như vậy. Đó là lý do khiến em đang rất bối rối không hiểu tại sao cơ thể mình lại phản ứng như thế. Sau một hồi suy nghĩ, Linh khẳng định chắc nịch nguyên nhân chính là tại cái đêm hôm đó. Sau lần bước qua ranh giới ấy thì chưa từng làm lại lần nào nên Linh nghĩ có lẽ đã khiến nó bị dồn nén lại trong cơ thể:
“Hay đấy là phản ứng tự nhiên của cơ thể nhỉ? Sau lần đấy thì mình cảm thấy cũng khác khác, kiểu nhạy cảm hơn trước nhiều. Chắc là vì kiềm chế lâu quá nên lúc xem cái phim đấy bị kích thích, xong là cơ thể phản ứng lại nên thành như vậy à? Hay là tại vì mình nhìn thấy… của nó…”
“Không chắc chắn không phải! Nhìn kinh tởm vãi ra! Chẳng có lý gì mình mà lại bị bởi cái thứ đó!”
“Trước có đọc cái gì trong sách bảo mùi hương có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của con người, hay là mùi nước hoa của nó cũng làm mình hào hứng với kích thích hơn nhỉ?”
“Hay mình bị bệnh gì rồi?”
“Nếu tối hôm đấy không làm chuyện bậy bạ thì giờ chắc đã không bị như vầy rồi! Hư thân mất nết nên phải trả giá…”
Nghĩ lung tung lúc lâu thì Linh chợt nhận ra là đã khát khô cả cổ nên đành uể oải dậy đi lấy nước uống.
Vừa ngồi lên thì cảm thấy có gì đó là lạ, Linh chạy vội vào nhà vệ sinh rồi cởi quần ra xem.
– Haizzz!
Tiếng thở dài ai oán ngay lập tức vang lên khi đập vào mắt Linh là một cái quần lót đã ướt một vũng lớn ở chính giữa. Có lẽ trong lúc đấu tranh nó đã bị rỉ ra “một ít”.
Em mệt mỏi xả nước ra chậu và lấy quần áo mới để tắm, quên luôn cả chuyện cần đi uống nước…
Trong bữa cơm tối, nhìn thấy con gái có vẻ đang không vui, mẹ Linh liền hỏi:
– Sao thế con? Nay đi chơi có chuyện gì à?
– Dạ? À không có gì đâu ạ! Dạo này phải học đội tuyển nên con hơi mệt tí.
– Học hành vừa phải thôi thỉnh thoảng dành thời gian mà đi chơi với bạn cho vui nhé!
– Thì chủ nhật tuần trước với tuần này con đi chơi rồi đấy mẹ!
– Ừ thích thì cứ đi mà chơi mẹ không cấm đoán gì đâu! Chỉ là phải nhớ cẩn thận chút, con gái con nứa ra ngoài một mình nguy hiểm lắm!
– Vâng con đi với bạn nên không sao đâu mẹ! Con ăn xong rồi con lên phòng đây.
Tâm trạng Linh lúc này vẫn còn khá tệ nên muốn đi ngủ luôn cho đỡ phải suy nghĩ nhiều. Vừa lên phòng cái em úp mặt ngay xuống đệm, thở dài một tiếng rồi giãy đành đạch như con sâu đo:
– Xấu hổ chết đi mất! Không thể tin mình lại bị như vậy trước mặt thằng béo đấy!!! Chắc mai không dám đến lớp quá giời ơi là giời!!!
Đang tự nhục giùm bản thân thì tiếng “ting” vang lên. Linh vất vả đưa tay ra mò mẫm với cái điện thoại lại xem, ối dồi, Lâm uchiha nhắn tin. Trằn trọc hồi lâu Linh vẫn không dám mở tin nhắn lên xem, còn Lâm lz thì vẫn đang tiếp tục gửi đến những tin nhắn mới, mấy tiếng “ting” vang lên liên tục làm Linh bắt đầu cảm thấy cáu, rồi thì cuối cùng cũng phải mở ra xem.
– Alo…
– Bà đọc được thì nhắn lại tôi nhé…
– Tôi có chuyện cần nói…
– Bà bỏ về trước tận 1 tiếng rưỡi lận…
– Như vậy là vi phạm hợp đồng đấy…
– Giờ mình tính sao đây…
– Alo alo…
Đọc xong mấy tin nhắn làm Linh bị sốc nặng. Không thể tin được chuyện như vậy xảy ra mà thằng béo kia còn mặt dày tới mức độ này được. Linh tức xì khói đầu nhắn lại…
Linh:
– Ông nghĩ hồi trưa ông đã làm cái gì?
– Đồ biến thái…
Lâm lz:
– Tôi cũng có làm ảnh hưởng đến bà đâu?
– Bà cũng có bị làm sao đâu?
Linh:
– Ông nghĩ gì mà bảo không làm sao?
– Giờ tôi vẫn còn bị sang chấn tâm lý đây…
– Khác gì mấy thằng yêu râu xanh không…
Lâm lz:
– Tại bà nên tôi mới thế…
– Tại bà quay sang nhìn trộm nên tôi tưởng…
– Với lại nhìn bà có mấy biểu hiện kỳ lạ nữa…
– Lúc bà nhìn thấy cũng đâu có hét lên hay gì đâu xong còn nhìn thêm một lúc nữa…
Linh:
– Tôi không nói với ông nữa đồ dâm tặc…
Không kịp để Lâm lz phản ứng lại Linh đã nhanh chóng chặn luôn hắn, cách giải quyết nhanh gọn một thằng lắm mồm, và xóa hết mấy tin nhắn vừa rồi đi để tránh hậu quả về sau.
Tuy nhiên mấy câu nói đó của hắn thực sự đã khiến Linh phải suy nghĩ. Đúng là lúc đó mình đã nhìn thấy cái ấy nhưng lại không hề hét lên mà còn tiếp tục nhìn. Tại sao lại có thể như vậy, mình thực sự đã muốn nhìn cái thứ đó sao? Càng nghĩ Linh lại càng cảm thấy kinh tởm và khó hiểu, giá mà em biết một chút ít gì đó về thuốc kích dục thì có lẽ đã có câu trả lời rõ ràng hơn nhiều.
Sau một hồi nằm trằn trọc thì Linh quyết định nghịch điện thoại để tống mấy thứ kia ra khỏi đầu. Vậy bây giờ làm gì nhỉ, xem mấy con vợ có online không thì chat với bọn nó tí cho khuây khỏa. Linh mở messenger lên, ánh mắt cố tránh cái nick Lâm uchiha đáng sợ đang trễm trệ ở ngay đầu danh sách mà tia xuống bên dưới: “A cái Hoa đang online này!”. Ngay lúc này, Linh đột nhiên bị đơ ra mấy mấy giây, phần ký ức bị ngụp sâu bên dưới đã trồi lên lại, thứ mà Linh đã gần như quên mất nếu không nhìn thấy cái tên “Hoa Phạm”…
49 chưa qua 53 đã tới, vừa tạm quên được thằng Lâm lz biến thái thì chuyện “tình” ngang trái giữa Hoàng và Hoa ngay lập tức nối đuôi trở thành đề tài nóng hổi mới trong đầu Linh. Đây là chuyện đã khiến Linh suy nghĩ mãi lúc còn ở khu vui chơi, giờ ngẫm lại thì… càng ngẫm lại càng khó hiểu! Đem theo hàng tỷ cái thắc mắc, Linh quyết định “hỏi dò” Hoa để làm rõ sự việc:
Linh:
– Hoa béoooo…
Hoa:
– Con Linh còi này…
– Tôi xinh chứ không hè béo nhoaaaa…
Linh:
– Xinh trong mắt ai đó rồi đúng hôngg…
– Nay thấy hết rồi đấy nhé hí hí…
Hoa:
– Ơ???
– Thấy cái gì thế…
Linh:
– Sáng tui đi qua khu vui chơi thấy hết rồi…
– Thấy bẹn Hoa tay trong tay với ai đó 😙
Hoa:
– Á đù…
– Thấy thật luôn á hả…
Linh:
– Nói được làm được luôn…
– Quá lợi hại…
– Tiểu nữ xin bái phục…
Hoa:
– @@@
Linh:
– Kể nghe coiiii…
– Bà với nó đi chơi từ bao giờ mà con bạn thân này chẳng được biết tí gì…
Hoa:
– Thì sáng nay mới là lân đầu mà…
Linh:
– Tỏ tình chưa…
– Đi chơi xong là tỏ tình đúng không…
– Lúc đi ra thấy vui lắm mà =)))))
Cuộc nói chuyện đột nhiên có vẻ bị ngắt quãng. Phía bên Hoa một lúc rồi vẫn chưa thấy trả lời làm Linh rất sốt ruột. Đang tính hỏi thì tin nhắn từ Hoa đến…
Hoa:
– Uhm…
Linh khựng lại một nhịp, trông có vẻ hơi hoang mang, mất vài giây để hoàn hồn lại và nhắn tiếp…
Linh:
– Thật á…
– Là tỏ tình rồi nó đồng ý luôn rồi à…
Hoa:
– Ừ mà thôi bà biết vậy thôi…
– Ngại vãi ra…
Linh:
– Có gì mà ngại bạn thân thì phải tâm sự mấy cái này chứ…
– Sướng nhất bạn tui rồi tán đổ crush…
– Sau rồi sao nữa có ôm hay gì không =))))
Hoa:
– Thôi mà…
Linh:
– Nào kể đi hóng quáaa…
Lại thêm một khoảng lặng nhỏ nữa. Linh vẫn đợi tin nhắn tiếp theo từ Hoa, nhưng không phải trong sự háo hức, mà là trong một tâm trạng có vẻ không được vui cho lắm. Còn về phần Hoa…
Cảnh chuyển tới phòng của Hoa, một căn phòng khá bừa bộn, tường treo đầy ảnh của các idol Kpop, trên bàn học thì chất đầy sách vở và vài tập giấy vẽ. Có vẻ Hoa có đam mê với vẽ tranh, nhìn qua thì mấy bức vẽ hầu như đều vẽ các bạn nam theo phong cách anime, nhìn thì cũng khá đẹp đấy chứ. Ở chính giữa bàn cũng là một bức vẽ con trai nhưng có vẻ trau chuốt và tỉ mỉ hơn rất nhiều, trông như kiểu một bức chân dung ai đó vậy… Tuy nhiên bức vẽ đáng lẽ đã phải bỏ ra rất nhiều công sức đó lại bị vo vún vào và vứt trên bàn. Từ phía xa, ánh mắt Hoa đang hướng thẳng về phía nó, qua đôi mắt thì có thể cảm nhận được một sự gì đó giận hờn đang ẩn giấu ở bên trong. Không biết đã có chuyện gì xảy ra mà khiến Hoa có vẻ buồn tủi như vậy, chỉ thấy cô nằm suy nghĩ một lúc rồi quyết định trút hết cơn giận ra…
Hoa:
– Được rồi…
– Nhưng tôi kể cái này bà không được nói với ai đâu nhé…
Linh:
– Rồi bị điên mới đi nói lung tung…
Hoa:
– Cả chuyện của tôi với thằng Hoàng cũng không được nói kể cả với con Minh đấy…
Linh:
– Cả với con Minh á? Mà yêu nhau rồi thì công khai thôi có sao đâu nhỉ?
Hoa:
– Thằng Hoàng nó không thích thế…
– Bà hứa đi đã…
Linh:
– Ok thề là tôi không hé răng nửa lời…
– Vậy tỏ tình xong rồi sao nữa…
Hoa ngừng lại một lát, khuôn mặt có vẻ hơi lo lắng, nhưng sau đó khi nhìn vào hộp quà còn chưa được bóc bị ném lăn lộn ở góc phòng cô đã lấy lại được vẻ nghiêm nghị…
Hoa:
– Nó đồng ý…
– Xong rồi…
– Xong rồi bọn tôi về nhà nó…
– Bố mẹ nó dẫn em nó về quê nên không có ai ở nhà…
– Có mỗi 2 đứa nên bọn tôi…
– Bọn tôi hơi tò mò nên là…
– Làm cái đấy mất rồi…
Nhìn những dòng tin nhắn của Hoa hiện lên Linh đã thật sự bị đứng hình, không nói được nửa lời. Trong đầu em bay giờ không còn những câu hỏi hay thắc mắc nữa mà đổi lại là sự hoang mang. Một cú sốc quá lớn đánh thẳng vào tâm trí còn ngây dại của một cô bé chưa đầy 15 tuổi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Một cậu bạn đẹp trai cao ráo, hiền lành tốt bụng, mới mấy hôm trước còn đang rất thích mình, thế mà giờ lại, với một bạn nữ xấu gần nhất lớp mà đến cả Lâm lz còn chê. Lần đầu tiên trong đời em phải tiếp nhận một thứ mà mình không tài nào lý giải nổi, cảm giác như là, đang rơi vào một hố sau không lối thoát…

To top
Đóng QC