Phần 44: Vệt nắng cuối đường
19h15p…
Chiếc xe đạp điện bóng loáng của Lâm lz vừa dừng lại trước con ngõ quen thuộc, Linh vội vã xuống xe, ôm theo cái hộp giày nhanh chóng chạy vào trong. Hắn nhìn theo bóng lưng hớt hải của em, chỉ kịp buông vài câu chào thoáng qua, rồi đứng đó trầm ngâm một lúc mới quay xe về được.
Hôm nay vì em đã báo trước là có thể sẽ đi chơi về muộn nên cả nhà đã sửa soạn ăn cơm trước rồi. Nghe tiếng mở cổng, cô Phương từ trong bếp mới vội vàng chạy ra nhà ngoài, em thì cũng vừa lúc đang cởi giày ở ngoài hiên và mệt mỏi lết vào trong nhà.
– Con ăn cơm chưa? Đói thì vào ăn luôn… lại cái hộp gì đấy? Quà ai tặng à? Một đống hộp hiếc quà cáp mẹ đem để hết lên phòng cho rồi đấy nhé…
– Vâng ạ… – Em uể oải đáp lại – Con vừa ăn ở ngoài rồi nên bố mẹ cứ ăn đi nhé! Con hơi mệt nên chắc giờ lên phòng ngủ luôn…
“Con bé này…”, cô nhìn theo em cho đến khi lên tới tầng trên rồi mới tiếp tục quay trở lại bàn ăn. Còn em thì vừa lên mở cửa phòng ra đã thấy một núi quà chất đống gọn gàng ở góc phòng, em tiện tay ném luôn chiếc hộp đang cầm vào đó, và lập tức nằm vật ngay ra giường, đầu óc ong ong, suy tư linh tinh gì đó một hồi, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
6h30p, sáng sớm ngày hôm sau…
– Linh ơi! Dậy đi học con!
Tiếng cô Phương gọi lớn vọng lên từ dưới nhà, lặp lại 2 3 lần gì đó, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì nên cô quyết định lên hẳn phòng Linh để gọi em dậy.
– Dậy chưa con? – Cánh cửa phòng từ từ mở ra, cô bước vào, tiện tay sắp lại cái hộp giày hôm qua em mang về đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, rồi từ từ đi đến bên giường ngủ và nhẹ nhàng gọi thêm vài câu nữa.
Lúc này, Linh mới mắt nhắm mắt mở khẽ ngoái đầu lại một chút, mơ hồ vài giây rồi mới ấp a ấp úng lên tiếng:
– Dạ… vâng… ạ…
– Sao đấy? Mệt à con? – Cô lay nhẹ vai em và hỏi, nhưng em sau khi vừa mới trả lời được câu thì đã lại ngủ mất đi. Thấy vậy, cô cũng không nói gì nữa, lặng lẽ đóng cửa rồi đi ra khỏi phòng.
– Con chưa dậy à em? – Chú Tuấn, bố của Linh, vừa từ trong nhà vệ sinh thay đồ đi ra, thấy cô từ trên tầng đi xuống liền hỏi ngay.
– Hình như nó mệt, thôi kệ cứ để ngủ cho lại sức, nghỉ một buổi cũng không sao…
– Ừ…
Cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc. Chú Tuấn cũng không quan tâm nhiều, vội vàng thu xếp rồi nhanh chóng lái xe đi làm. Cô Phương sau khi tiễn chồng đi, đứng nhìn theo một lúc rồi mới đóng cổng vào nhà. Nghề bác sĩ là vậy, luôn bận bịu, dành nhiều thời gian cho bệnh nhân, nhưng đôi khi lại quên để tâm đến gia đình của mình.
Sau một giấc ngủ nướng xả hơi, mãi tới gần 12 giờ trưa Linh mới ngáp ngáp vươn vai thức dậy. Em đờ đẫn ngồi trên giường, gãi đầu gãi tai, ngơ ngác nhìn ngó xung quanh một hồi lâu rồi mới nhận ra hình như có gì đó không ổn.
– Hả???
Nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh, em bất giác la lên một tiếng rồi vội vã nhảy tọt khỏi giường và chạy ngay xuống dưới nhà. Lúc này thì mẹ em cũng đã về tới nhà và vừa từ trong phòng ngủ đi ra với mấy cái gối trên tay, cô cười cười:
– Dậy rồi đấy hả cô nương…
– Sao mẹ không gọi con?
– Có chắc là không gọi không?
– Chết rồi hôm qua đã xin cô về sớm rồi mà sáng nay lại còn tự ý nghỉ nữa, khéo chiều đến cô giết con quá!!
– Thôi không sao, sáng mẹ gọi điện cho cô rồi yên tâm! Nghỉ một buổi cũng đâu có vấn đề gì mà mày cứ phải la toáng lên…
Nói xong cô tiếp tục ôm đồ ra sau nhà để giặt, để lại Linh thở phào ngồi thụp xuống chân cầu thang, còn tưởng là chết đến nơi rồi chứ.
Ngồi đơ ra một lúc, chuyện nghỉ học thì đã qua nhanh, nhưng mấy chuyện ngày hôm qua lại nhanh chóng ùa về làm em cứ ngây ra đó, mãi cho đến khi mẹ đi qua đá vào chân một phát mới khiến em hoàn hồn trở lại.
– Làm gì mà cứ đần ra thế? Lên đánh răng rửa mặt đi rồi còn chuẩn bị xuống ăn cơm!
– Dạ vâng…
Linh bước từng bước nặng nề lên lại tầng 2, vệ sinh cá nhân xong rồi tiện thể tắm gội cho sạch sẽ, để gột bỏ những những thứ dơ dáy còn đọng lại sau ngày hôm qua. Xong xuôi thì cũng đã hơn 12 rưỡi, em xuống ăn cơm, thất thần ngồi xem TV một lúc, rồi lại cắp sách tới trường…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
– Ê Linh đến rồi kìa!
Đám con gái trở nên xôn xao sau khi thấy em vừa bước vào lớp, lập tức kéo nhau đến vây quanh như đám fan bu thần tượng để xin chữ ký.
– Sao sáng nay bà nghỉ đấy? – Con Minh hỏi…
– À thì… tại sáng nay tôi hơi mệt nên nghỉ một buổi…
– Rồi rồi! Bà mở quà sinh nhật chưa? Có gì kể bọn tôi nghe với!!
– Có quả nào kinh khủng khiếp không?
– Quà thằng Lâm nhìn có vẻ to, nó tặng bà cái gì ấy?
Hàng loạt câu hỏi ùa đến làm em hơi ngợp, vội vàng nở một nụ cười thân thiện và trả lời cho qua chuyện…
– À cái đấy… hôm qua tôi về cái là ngủ luôn quên mất, để tối về rồi tôi mở xem thế nào nhé!
Em khó khăn chen qua đám bạn rồi nhanh chóng trở về bàn của mình, nơi con Hoa đang ngồi sẵn ở đó. Bình thường nó phải là đứa hóng hớt nhất trong lũ con gái, ấy vậy mà giờ lại yên lặng ngồi im một chỗ như vậy, chắc không phải nói thì ai cũng biết là đang có chuyện buồn, và Linh thì rõ ràng biết là buồn vì lý do gì…
– Ê… bà làm sao đấy?
Em sau khi mất lúc lâu để chuẩn bị tâm lý thì mới hỏi được một câu. Hoa đang như người mất hồn, nghe tiếng Linh gọi bỗng chốc giật mình:
– Hở… à… không… tôi có sao đâu…
Em nghe xong, tiếp tục im lặng. Một không gian yên tĩnh giữa 2 người bạn thân, Hoa tự nhiên có một cảm giác gì đó ngại ngùng, muốn nói gì đó rồi lại thôi, còn Linh, sau khi suy nghĩ vài giây, cuối cùng thì cũng quyết định lên tiếng:
– Hoa này… cái chuyện lần trước bà kể cho tôi… chuyện với… ông Hoàng ấy, là không phải như vậy đúng không…
Hoa bỗng nhiên nín thở, quay sang nhìn Linh với vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng…
– Gì… bà bảo…
– Hôm qua… – Linh ngắt ngang câu nói của Hoa – Tôi thấy rồi! Thấy lúc bà với ông Hoàng ở công viên…
Hoa lập tức cứng họng lại, biểu cảm trên khuôn mặt dần trở nên có phần hoảng hốt. Cô quay đi, bất giác cúi mặt xuống dưới, lắp bắp không nói lên lời.
Với Linh, chuyện này bây giờ cũng đã không còn quá quan trọng. Chỉ là em muốn nghe từ chính miệng Hoa nói, để chắc chắn rằng mình không còn hiểu lầm bất cứ chuyện gì nữa.
– Bà… thích ông Hoàng lắm nhỉ? – Thấy Hoa không trả lời, Linh đành lên tiếng trước…
– Tôi…
– Không sao đâu, tôi hiểu mà… Chỉ là, chẹp, cái con này, có gì thì cứ nói thẳng ra, lừa bạn như zậy mà xem có được không, buồn thiệt đấy chứ…
Hoa nghe xong mới dám liếc sang bên cạnh, thấy Linh vẫn nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến, đường nét trên khuôn mặt cô mới có thể dãn ra phần nào…
– Nói gì chứ… chả lẽ nói tôi rủ ông í đi chơi xong tỏ tình nhưng bị từ chối thẳng thừng à…
Vậy ra là thế, xong về nhà chắc do cay cú quá nên mới bịa ra câu chuyện như vậy. Linh giờ đã hiểu ngọn ngành mọi chuyện, mới khẽ vỗ vai an ủi Hoa:
– Thôi đừng buồn, thời gian còn dài mà, kiểu gì cũng có cách để ông ý thích bà thôi…
– Ừm, mà Linh này… bà có… thích ông Hoàng không?
Nghe câu hỏi của Hoa, em bất chợt đơ ra một lúc rồi mới trả lời…
– Tôi… không…
Nghe câu này, Hoa mừng ra mặt. Cô lập tức lấy lại vẻ vui tươi hàng ngày, nhào đến khoác tay Linh rồi làm đủ trò con bò.
– Rồi… haha… thôi nào… nhột…
– Được rồi, quên chuyện này đi! Có lẽ giờ là lúc bạn Linh nên kể cho mình nghe về đống quà hôm qua chứ nhỉ? Bạn thấy quà của mình như nào? Có tuyệt vời ông mặt trời không?
– Đã mở đâu mà…
Hình ảnh 2 bạn vui tươi cười đùa đã nhanh chóng lọt ngay vào tầm mắt của Hoàng. Tự nhiên, nhìn họ như vậy, cậu lại có cảm giác gì đó yên tâm, và thanh thản. Mọi chuyển từ giờ có vẻ sẽ trở lại như bình thường, đối với cậu thì cơ hội của mình vẫn còn nguyên, và từ giờ cậu sẽ cố gắng không nhát cáy nữa, dù không biết có thành công hay không, nhưng ít nhất là phải làm sao để sau này không còn hối hận mỗi khi nhớ về…
Giờ học buổi chiều đã kết thúc, cả lớp nhốn nháo ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Đi qua lớp cá biệt của Lâm lz, Linh bất giác đưa ánh mắt liếc vào trong nhìn, có vẻ là không thấy hắn đâu. Về Lâm lz, giờ này hắn vẫn đang nằm ngủ trương phè ra ở nhà, cơ thể hắn kiệt quệ tới mức hồi trưa chỉ kịp bò dậy pha gói mì để ăn cho ấm bụng rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Chắc phải nốt ngày hôm này thì hắn mới có thể trở lại bình thường được.
19h50p, tối hôm đó, tại nhà Linh…
Sau khi ăn uống xong xuôi, em cuối cùng cũng đến được công việc chính ngày hôm nay, đó là chuyên mục bóc quà. Sau một hồi lâu vui vẻ lục lọi với mấy món đồ của bọn con gái thì cũng đến quà của lũ con trai.
Lúc này Linh mới nhớ đến cái laptop của Lâm lz, vội vàng lôi cái hộp to nhất mà bị mẹ để ở dưới đáy chồng quà ra. Sau khi gỡ mấy lớp bọc thì cái hộp đựng máy tính cũng hiện ra trước mặt, nhưng thứ thu hút Linh không phải nó, mà là thứ được nhét ở ngay bên dưới.
Em cầm lên, là một cái túi nilon màu đen bọc kín, bên ngoài dán một tấm giấy có vài dòng chữ được ghi nắn nót bởi Lâm lz:
“Chúc mừng sinh nhật bà nhé! Còn cái này hôm trước tôi mượn của bà nay trả lại! Phải nói là tuyệt vời luôn ấy <3”
“Nó mượn cái gì nhỉ?”, Linh tò mò gỡ cái bọc ra, nó buộc rất chặt, cứ như không muốn có ai đó phát hiện ra có gì bên trong vậy.
Phải mất một lúc lâu để Linh có thể tháo 2 lớp nilon bọc bên ngoài ra, trong đó là một cái hộp khác. Em từ tốn mở nắp hộp, nhìn thứ đồ bên trong mà suýt nữa hết hồn. Đó là chiếc quần lót của em mà mấy hôm trước hắn “mượn” về nhà. Lúc đấy vì còn đang thất thần trên giường nên em cũng không quan tâm lắm đến hành động này của hắn, giờ nhìn thì mới nhớ lại.
Mặt em đột nhiên đỏ phừng phừng, ngại ngùng dùng 2 ngón tay rón rén nhấc chiếc quần lót lên, không thể tin được là thằng đó lại làm cái chuyện biến thái này, đúng là ngại chết đi được! May là mẹ không mở quà ra xem, không thì chắc chắn là lớn chuyện rồi!
Linh nhanh chóng mang ngay nó vào trong nhà vệ sinh để phi tang, nhưng vừa xả nước ra chậu để giặt thì bỗng em để ý đến cái gì đó…
Em từ từ mở banh chiếc quần lót đang vo lại ra, ở chính giữa là một vệt lớn gì đó, trăng trắng, dính dính trải dài khoảng 5 – 6cm. Sau một hồi ngây ra thì có lẽ em đã bắt đầu hiểu nó là gì, cũng như lý do và cả việc hắn đã làm những gì với chiếc quần lót của em.
“Thằng biến thái…”
Linh nghĩ thầm trong đầu, em nhìn cái thứ trên tay hồi lâu, môi mím chặt, khuôn mặt tự nhiên trở nên hơi sượng, rồi nhẹ nhàng ngồi thụp xuống cạnh bồn rửa mặt.
Đôi mắt em chăm chú quan sát từng chi tiết trên chiếc quần lót, bàn tay còn lại thì hư hỏng mà đưa xuống luồn vào trong quần. Càng nhìn, mấy hình ảnh tượng tượng về cảnh hắn đã làm gì để mà tạo ra cái vết trắng này lại càng hiện lên rõ ràng trong đầu em, cũng vì thế mà các đầu ngón tay cũng bắt đầu di chuyển theo bản năng.
Xoa xoa một hồi, cảm giác kích thích dần dần khiến cơ thể em tê dại. Âm đạo em cũng ngày càng trở nên ẩm ướt hơn tới mức em phải vội cởi hết quần của mình ra để tránh không làm bẩn chúng.
Sau khi vắt 2 chiếc quần vừa thay hồi trưa lên giá, Linh tiếp tục quay lại với màn mát xa của mình. Khi đã không còn bị vướng víu, từng động tác của em lại càng trở nên thanh thoát và dữ dội hơn. Cả người em khẽ rùng lên mấy lần, 2 chân co lên rồi khép lại, mở ra liên tục.
Giữa cơn khoái cảm lần nữa ùa về, Linh không còn mấy để ý đến vấn đề sạch hay bẩn nữa, em bất ngờ đưa chiếc quần lót đang cầm trên tay lên gần mũi và ngửi thử cái vết dính trên đó có mùi gì không.
Và, nó hiện tại vẫn còn đang vương lại một cái mùi có vẻ là khá quen thuộc. Em bất giác ép nó lại sát mũi mình, càng muốn biết chi tiết xem cái mùi đó như thế nào, cùng lúc ở bên dưới, ngón giữa cũng vừa ngay chọc vào bên trong khe nhỏ và bắt đầu móc nhẹ.
Khi cái mùi hơi nồng càng lúc càng được cảm nhận rõ hơn bởi Linh thì ngón tay em cũng càng lúc càng được đẩy vào sâu hơn nữa, và tốc độ vào ra cũng được gia tăng đáng kể. Hai chân em banh rộng ra, tay trên cầm quần lót đặt trên mũi, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn thì hơi ngửa lên trần một chút, còn tay dưới thì vẫn thọc ngón tay ở trong và liên tục đâm vào rút ra đều theo từng nhịp.
Lồng ngực thình thịch với nhịp tim đập liên hồi, môi xinh khẽ mở hé ra, em nắm chặt lấy chiếc quần lót cầm trên tay, 2 chân vội khép lại, và sau một tiếng rên khe khẽ, ngón tay dưới bất ngờ đẩy mạnh gần hết vào sâu bên trong âm đạo làm một chút dịch màu trắng bị đẩy trào nhẹ ra ngoài.
Bàn tay cầm chiếc quần lót bỗng nhiên trở nên vô lực mà rơi xuống sàn. Em thở hổn hển ngồi ngửa ra sau dựa vào tưởng tận hưởng cái cảm giác lên đỉnh trong thoáng chốc.
Gần một phút, sau khi tâm trí đã trở lại bình thường, Linh mới bất giác ngoái sang nhìn chiếc quần lót bên cạnh, rồi rút ngón tay nhầy nhụa ra khỏi âm đạo và đưa lên nhìn.
“Mình… đang làm gì vậy…”
Một vài cảm xúc trong em bất chợt trỗi dậy. Một cảm giác tội lỗi, hổ thẹn gì đó bắt đầu bao trùm lấy em, cũng giống như việc sau khi tự sướng, chúng ta thường tự nhiên hối hận và suy nghĩ về sự đời.
Nhìn bản thân mình trong gương hiện giờ, em thật sự không thể hiểu nổi tại sao mà, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi như thế mà mình lại thay đổi nhiều đến nhường này. Em lúc này đây, đâu còn phải là bông hoa đẹp đẽ và tỏa sáng nhất giữa khu vườn khiến ai bước vào cũng phải trầm trồ ca ngợi. Đây… đâu nào phải là em…
Ngồi tự vấn mất vài phút thì Linh mới chịu dọn dẹp sạch sẽ và đi ra ngoài. Ngồi lại vào bàn học, nhìn cái hộp laptop của Lâm lz trên bàn, đột nhiên em lại cảm thấy khó chịu, liền cầm ném sang chỗ khác.
Tiếp tục công việc khui quà, lần này Linh không cần suy nghĩ nhiều vì cũng chả còn mấy phần quà đáng để bận tâm, em nhanh chóng tìm trong đống còn lại cái hộp mà Hoàng đã tặng hôm qua.
Một chiếc hộp khá nhỏ, trang trí cũng không quá đẹp. Em suy nghĩ gì đó một lúc với vẻ mặt hơi buồn rồi mới mở nó ra. Bên trong là một tấm thiệp và một cuốn sổ tay. Nhìn cuốn sổ, em có vẻ hơi bất ngờ, vì đây là cuốn sổ bản giới hạn mà em đã từng muốn có. Trên tấm thiệp, cũng là vài dòng chữ được Hoàng viết rất nắn nót và cẩn thận. Hồi đầu năm tôi có nghe bà nói về cái sổ này, phải uống sữa rồi thu thập đủ huy hiệu gì đó mới đổi được. Mà trùng hợp là thằng em tôi lại hay uống cái sữa này, thế là chẳng biết sao lại tích đủ huy hiệu để đổi haha. Tôi thì cũng không biết bà thích gì, nên thôi tặng cái này, hy vọng bà sẽ dùng để ghi chép gì đó. Tuổi mới hy vọng bà sẽ càng học giỏi, hát hay, gặp nhiều may mắn hơn nữa, và càng ngày càng xinh đẹp hơn mặc dù bây giờ đã xinh sẵn rồi ^^ À với cả chúc bà sẽ thi đậu lớp A1 như mong muốn, mà tôi cũng sẽ cố gắng thi đậu để năm sau có thể tiếp tục học chung lớp bà.
Sinh nhật vui vẻ nhé!
Hoàng… Đọc từng dòng chữ tuy không quá dài nhưng đã tốn mất gần một buổi tối của Hoàng tự nhiên khiến Linh cảm thấy yên bình lạ thường. Em vuốt ve nhẹ cuốn sổ trên tay, bất chợt nhớ lại những ước mơ của mình, và cả hình ảnh bản thân mình trong quá khứ.
Có thể điều này sẽ không thay đổi nhiều đến cảm xúc của Linh dành cho Hoàng, nhưng nó bằng một cách nào đó đã khơi dậy lại con người trước kia của em.
Em bất giác nhìn tấm thiệp cười một cách ngây ngốc, rồi cứ vậy mà ngồi suy nghĩ về điều gì đó, thoáng qua, nét mặt em đã dần hồn nhiên trở lại, và đôi mắt cũng có phần trở nên kiên định hơn…