Thiên đường – Phần 42: Buông

Phần 42: Buông
– Có chuyện gì?
Lâm lz hỏi lại, với vẻ mặt chẳng mấy bận tâm đến. Còn Hoàng thì cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề chính:
– Chỗ này không được, ra chỗ kia đi! Tao muốn hỏi mày vài chuyện!
– Hừ… – Lâm lz nhếch mép cười – Nói gì thì nói luôn ở đây?
– Tao muốn hỏi mày về chuyện của Linh!
– …
Trong một góc vắng người, 2 nam học sinh đang đứng đối diện nhau với mấy ánh nhìn không mấy thiện cảm. Hoàng thì nhìn Lâm lz với vẻ khá là nghiêm túc, còn bên hắn thì xem chừng thấy có gì đó hơi lo sợ.
– Vậy… mày muốn hỏi cái gì? À, chắc là về cái quà tao tặng Linh hồi trưa chứ gì… chắc là vậy rồi! Nếu thế thì đó là một cái laptop…
– Laptop à… – Chưa kịp để hắn nói dứt câu Hoàng đã ngắt lời – Chắc là vậy rồi…
– Chắc… chắc là gì cơ? Mày có ý gì…
Hoàng hít một hơi thật sâu rồi thở dài một cái, nét mặt cũng dần trở nên căng thẳng và cau có hơn…
– Trưa nay có phải… mày đã quay lại nhà Linh sau khi mọi người đều về hết rồi không?
Lâm lz suýt nữa thì tái mét cả mặt, nhưng may vẫn kịp kiềm chế để không lộ ra sơ hở. Hắn trở nên lo lắng thấy rõ, không dám nhìn thẳng vào mặt Hoàng, chỉ khẽ liếc cậu một cái rồi lại lập tức đảo mắt xuống đất.
“Sao… sao nó lại biết?? Chả lẽ hồi trưa lúc quay lại hỏi Linh cái phù hiệu nó đã phát hiện ra điều gì à!!!”
– Trả lời đi? Có đúng thế không? – Hoàng tiếp tục hỏi lại với giọng hằn học…
– Mày… mày nói cái gì vậy? Lúc đấy tao bảo rồi còn gì, tao rẽ đường khác là do phải mua ít đồ thôi, chứ liên quan mẹ gì…
– Không phải chối nữa, giờ nghe cái giọng điệu của mày là tao chắc chắn rồi!
– Xàm lz à? Tự nhiên gọi ra đây xong nói vớ va vớ vẩn? Rảnh v l…
Lâm lz giả bộ khó chịu, xong định quay lưng bỏ đi, nhưng ngay lập tức đã sững lại sau đó bởi câu nói của Hoàng…
– Cái giày của mày… lúc đấy tao đã thấy nó ở trên hiên nhà Linh! Chắc mày cũng biết đúng không? Cái lúc tao quay lại hỏi Linh tìm đồ…
Không thầy Lâm lz trả lời, Hoàng lại hỏi thêm:
– Có phải lúc đấy… mày đang ở trong nhà Linh không!?
Không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng. Lâm lz đã bị dồn nén đến mức toát hết mồ hôi hột, chỉ biết đứng như tượng quay lưng về phía Hoàng mà không ho he được bất kỳ điều gì. Còn với Hoàng, cậu vẫn đang kiên nhẫn đợi câu trả lời từ hắn, và có lẽ, hiện tại cậu cũng chỉ đang ước là hắn sẽ có lý do gì đó hợp lý để phủ nhận rằng điều này hoàn toàn không phải là sự thật…
– Được thôi… – Hoàng bất chợt lên tiếng – Nếu mày không có gì để nói, thì tao sẽ đi hỏi Linh!
Vừa dứt câu, không để Hoàng kịp nhấc chân rời đi, Lâm lz đã ngay lập tức vội vã phản hồi lại:
– Cái đó… đúng là lúc đấy tao… đang ở trong nhà Linh…
Câu nói của Lâm lz cứ như sét đánh ngang tai đối với Hoàng. Trong thoáng chốc, toàn bộ tâm trí cậu bỗng trở nên mơ hồ, mắt nhòe đi, đôi chân tưởng như không còn có thể đứng vững nổi.
Mất vài giây để có thể bình tĩnh lại, Hoàng vẫn cố gắng tiếp tục hỏi với giọng run run:
– Sao mà… tại sao mày lại ở…
– Là vì cái laptop! – Đùng một cái, Lâm lz gằn giọng lên cắt ngang câu hỏi của Hoàng làm cậu giật cả mình.
– H… hở…
– Vì cái laptop tao tặng Linh nên tao mới quay lại!
Lâm lz đã dám quay lại nhìn thẳng vào Hoàng, tuy mặt hắn đang lộ rõ vẻ gian xảo và bịp bợm nhưng có vẻ là cậu không chú ý đến điều đó mà chỉ đang dành toàn bộ sự quan tâm đến câu mà hắn vừa bốc phét ra.
– Thật ra là… – Mắt hắn bắt đầu mở to, mũi phồng lên, miệng thì ngoác ra tưởng như tới cả mang tai – Thật ra lúc đầu tao có nói là á hả… là tặng cho Linh cái laptop thì Linh sẽ phải đi chơi công viên với tao trong 1 tiếng, nhưng Linh bảo là không được. Xong rồi tao vẫn đến sinh nhật để tặng quà, rồi đợi bọn mày về thì tính quay lại để đòi Linh đi chơi lần nữa, kiểu quà cũng tặng rồi nên nghĩ Linh sẽ đổi ý…
Suốt một hơi dài nói điên nói khùng của không chớp mắt của mình thì hắn vẫn không hiểu sau Hoàng lại chăm chú nghe đến thế. Thấy cậu không có vẻ gì là nghi ngờ, hắn lại hít một hơi rồi tiếp tục:
– Lúc rẽ vào đường khác thì tao có đi loanh quanh một lúc đợi chắc chắn là không còn đứa nào nữa thì mới dám quay lại. Xong thì rốt cục Linh vẫn nhất quyết không chịu, rồi đang cãi nhau thì mày tới nên là Linh mới kiểu giả vờ đang mệt để mày đi về…
Vẽ chuyện xong, Lâm lz im lặng nín thở chờ phản ứng của Hoàng. Cậu thì lúc này trông khá hài hước, mặt nghệt ra, não chắc vẫn đang cố ngấm câu chuyện của Lâm lz.
– Vậy mày… vậy tại sao lúc tao đến đã thấy cửa đóng rồi? Rõ ràng Linh sẽ không chịu ở trong nhà mà đóng cửa như vậy với mày!
– Chậc… thế mà cũng hỏi! Dù gì tao cũng tặng linh cả cái laptop nên khi tao quay lại để nói chuyện thì tiếp đón là việc bình thường đúng không? Mà đã như vậy thì chả phải đóng cửa lại chứ để người khác thấy Linh nói chuyện với tao một mình trong nhà thì có mà chết à…
– À… ừ…
– Vì Linh cũng không muốn ai biết chuyện này nên lúc mày đến mới phải tìm cách đuổi khéo mày về để không bị lộ. Kiểu sợ bị đồn là đổi tình lấy tiền này nọ các thứ ấy… Nên là việc này mày cũng đừng có nói linh tinh ở đâu đấy! Mày mà bép xép thì khéo Linh đâm ra ghét tao rồi tao lại không còn cơ hội tán nữa… Tao vẫn chưa bỏ cuộc đâu…
Nói hồi khô cả họng thì cũng xong, đến chính cả Lâm lz cũng không ngờ được rằng tài bốc phét của mình lại cao đến thế, chính nó đã khiến Hoàng tin sái cổ và thậm chí giờ còn đang trông có vẻ phấn khởi là đằng khác…
– À… thì ra là vậy…
– À với chả iếc cái gì? – Giọng Lâm lz bỗng chốc liền trở nên đỡ vấp và bớt căng thẳng hơn hẳn – Linh đã không muốn bị lộ rồi mà mày vẫn còn cố hỏi… mà chứ mày nghĩ cái mẹ gì vậy? Chả lẽ mày nghĩ Linh mà lại… với… tao…
– À ừ thì… haha… – Hoàng bất giác cười lên vì vui sướng, tay không quên đưa lên gãi đầu gãi tai. Có lẽ lúc này cậu đang tự bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình.
– Mà chắc gì đã không được! Tao giàu mà, rồi sớm muộn gì cũng có cách để Linh để ý đến tao thôi!
– Ờ, có mơ mà được… – Giọng cậu nhỏ dần – Tao cũng không bỏ cuộc đâu…
– Hả? Mày vừa nói gì?
– À không có gì… thôi được rồi việc này tao chắc chắn sẽ không nói với ai, mày cũng nhớ mà đừng có đi nói lung tung!
– Không phải nhắc!
Bằng cái lưỡi không xương và tài ăn nói của mình, Lâm lz đã kết thúc cuộc trò chuyện trong vui vẻ, cả 2 đều vui. Hoàng rời đi với khuôn mặt khá mãn nguyện, cứ bước vài bước lại không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Trái với vẻ tích cực ở đây, thì bên này lại là một bầu không khí không mấy vui tươi cho lắm. Hoa đang ngồi thất thần trên ghế đá, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn rầu. Còn Linh thì mới vừa rời đi không bao lâu, và trông em cũng không khá khẩm hơn là mấy…
“Vậy nghĩa là… cái chuyện mà con Hoa kể với mình, về lần mà nó và ông Hoàng làm chuyện đấy… đều là nói dối à…”
“Tại sao… tại sao lại phải nói dối như vậy…”
“Rốt cục thì… ông Hoàng cũng chưa bao giờ thích nó…”
Từng bước chân vô hồn của Linh bước đi chậm rãi trên con đường lát gạch. Giờ việc phải đi và đang đi đến đâu em cũng không còn rõ, cứ lang thang vô định như vậy, bởi vì đơn giản là hiện giờ ở trong tâm trí em, chỉ còn đọng lại là vô số những suy tư và cảm xúc khó giải thích…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
17h50p, tại quán nước trước cổng công viên…
– Được rồi, đầy đủ hết rồi đúng không? Vậy giờ đi ăn nhé!
– Mày bao đúng không?
– Dạ đúng rồi ạ!
– Xời phải thế chứ lị! Mà ăn ở đâu đấy?
– Kia – Lâm lz chỉ ra phía đối diện công viên rồi tiếp tục nói – Thấy quán có cái biển hiệu nhấp nháy kia không? Quán cơm đấy ăn ngon phết tao ăn một lần rồi! Vậy giờ sang đấy ăn xong rồi về nhé!
– Ok!!!
Trong khi cả lũ đang nhộn nhịp bàn tán thì Hoa ngạc nhiên thay lại đang lủi thủi một chỗ với vẻ mặt không được vui cho lắm. Hoàng biết điều này, và cũng chỉ biết đứng nhìn. Giờ nghĩ lại thì có lẽ vừa nãy do đang vướng bận chuyện của Linh nên cậu có hơi phũ phàng quá với Hoa, có một chút cảm giác tội lỗi, nhưng phải làm gì để vẹn cả đôi đường đây…
– Thôi… tao có việc rồi, chắc không đi ăn được đâu!
Câu nói cất lên phá tan bầu không khí vui vẻ. Tất cả đều hướng ánh nhìn về phía người vừa lên tiếng, đó là Hoa.
– Ơ sao vậy? Tao có nghe lầm không? Đáng lẽ mày phải là đứa có tỉ lệ về trước thấp nhất chứ? Lạ nhỉ…
– Tao… có việc đột xuất thôi! Chúng mày cứ đi ăn đi, mà thích thì có thể lấy phần về mai tao ăn cũng được…
Hoa nở một nụ cười khá gượng gạo, còn bọn bạn thì cũng cười cười hùa theo câu đùa vừa rồi của cô:
– Được, để tao xin chủ quán 2 suất mai mang đến lớp cho mày haha…
Vậy là Hoa đã chia tay nhóm và nhanh chóng rời đi. Hoàng cứ đờ đẫn nhìn theo cho đến khi bóng lưng cô khuất dần vào dòng người tấp nập mới chịu hoàn hồn lại, và lập tức ngó sang Linh ngay. Thấy em cũng đang có vẻ không vui nép vào một chỗ nhìn người khác nói chuyện, cậu liền hít một hơi rồi mạnh dạn tiến lại gần…
– Bà vẫn còn mệt à?
Linh giật mình quay sang, khi thấy là Hoàng, nét mặt em lập tức thay đổi, tự nhiên có gì đó ngượng ngùng và né tránh:
– À… tôi… tôi không sao…
Nói rồi, em vội vã quay đi, nhanh chóng chạy lên phía trước và nói lớn:
– Vậy… đi ăn đi để tôi còn về…
– Ok! Vậy không còn đứa nào đòi về nữa đúng không? Thế thì đi thôi…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
Bữa ăn cứ vậy diễn ra rồi kết thúc mà không có gì đặc biệt. Điểm nhấn duy nhất có lẽ là mấy pha tấu hề của Lâm lz đã vô tình khiến Linh bất giác bật cười không hở miệng, kiểu cười khinh.
Thanh toán xong xuôi, mọi người chào hỏi nhau vài câu rồi ra về. Vì Hoàng và Linh cùng đường về nhà nên cậu rất mong đến thời khắc này, có thể được yên tĩnh đi một mình và nói chuyện với em. Nhưng khi 2 người vừa ra ngoài đường và định đi thì bỗng Lâm lz chạy lại…
– Bà đi bộ đến đây à Linh?
– Ừ…
– Nãy tôi đi xe đạp điện tới, hay để tôi đèo bà về nhé! Chứ cũng chập tối rồi đi bộ nguy hiểm lắm, lại còn mệt nữa…
Mấy đứa khác nghe xong bắt đầu cười phá lên và châm chọc:
– Ối dồi ôi… ghê ta…
– Ê tính ra đi với mày còn nguy hiểm hơn á!!
– Được của nó đấy…
Linh thoáng chốc có chút phân vân không biết nên trả lời như nào. Nhưng khi bất giác quay sang thấy Hoàng đang nhìn mình với ánh mắt như kiểu mong đợi hãy từ chối thẳng thừng thì không hiểu sao em lại đột nhiên đưa ra một quyết định bất ngờ…
– Ừ… cũng được…
Câu trả lời khiến cả lũ ồ lên ngạc nhiên, và khiến Hoàng gần như chết lặng. Cậu thất vọng nhìn Linh leo lên xe của Lâm lz và cả 2 rời đi trước sự xuýt xoa của mấy đứa khác…
– Sướng nhá!
– Nhất mày rồi còn gì nữa!
– Má nhớ chở Linh về đến đúng nhà đấy…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
Ngồi trên xe của Lâm lz lướt đi trong đêm tối, Linh vẫn chưa hiểu tại sao mình lại đồng ý việc này. Có lẽ sau một ngày quá mệt mỏi thì em cũng không muốn phải cuốc bộ thêm một đoạn dài để về nhà nữa, vả lại, việc đi cùng Hoàng về phần nào đó khiến em cảm thấy ngượng.
Ngược thời gian về trước, câu chuyện với Hoàng mà Hoa “tưởng tượng” ra, cũng đã phần nào ảnh hưởng đến tâm trạng và những quyết định của Linh. Thêm vào đó, cũng đã có lần em tự tưởng tượng lại chi tiết về câu chuyện đó, rồi cơ thể không kiềm chế được những cảm xúc mà trở nên nhạy cảm. Vì thế cho nên giờ nghĩ lại, tất cả những chuyện đó lại chỉ vì một câu chuyện không có thật, chính điều này đã khiến em thấy xấu hổ khi phải đối diện với Hoàng vào lúc này…
– Linh… Linh ơi!
Tiếng gọi của Lâm lz đã ngắt quãng luồng suy nghĩ của em. Bất giác nhìn xung quanh thì cũng đã đi tới quá trường, chỉ còn một đoạn nữa thôi là về đến nhà rồi.
– Linh ơi… hay giờ mình dừng lại ở nhà phụ một chút được không? Tôi có cái này muốn đưa cho bà!
– Không… Cái gì mà đưa?
– Chậc, bà yên tâm, giờ tôi cũng liệt luôn rồi không làm gì được nữa đâu! Có cái giày 3 củ mới nhập ấy, tôi mua để ở nhà kia rồi, giờ ghé qua tôi lấy đưa cho bà thôi! Nếu bà không tin thì cứ đứng ở dưới cửa đợi cũng được!
Em suy nghĩ một lúc, rồi thì cũng đồng ý. Vậy là trên đường về nhà Linh, Lâm lz chở em rẽ vào nhà phụ của hắn một lúc.
“Cạch”
Chiếc xe đạp điện dừng lại trước ngôi nhà không còn mấy xa lạ với Linh. Lâm lz nhảy xuống xe rồi lật đật chạy ngay vào mở cửa và bảo:
– Bà cứ ngồi đây cũng được! Tôi vào tí rồi ra!
Dù hắn nói vậy, nhưng Linh lại quyết định xuống xe và đi theo vào trong, chủ yếu là sợ bị người khác trông thấy. Em ngồi ở phòng khách đợi, còn hắn thì hớt hải chạy lên phòng, một lúc sau thì ôm xuống một cái hộp khá mới.
– Đây! Tôi mới mua hồi chiều đấy! Tặng bà nhé!
Linh đón lấy món quà của Lâm lz, trong lòng tự nhiên lại có vài cảm xúc khó tả.
– Đấy nhé! Tôi chỉ đưa cái này cho bà thôi chứ có dám làm gì, mà cũng còn sức đâu mà làm! Từ trước đến giờ tôi đã nói dối bà bao giờ đâu haha…
“Nói dối à…” – Nghe câu này, em lại bất giác nhớ về Hoa, và cả Hoàng, một vài suy nghĩ kỳ lạ, cũng theo đó mà tự nhiên xuất hiện…
– Vậy giờ mình về nhé!
Lâm lz tắt điện xong xuôi tính đi ra ngoài thì phát hiện Linh vẫn ngồi đơ ra ở đó. Gọi vài câu không thấy trả lời, hắn liền khó hiểu quay lại, vỗ vỗ vào vai em…
– Bà sao thế? Mệt à?
Lúc này, có vẻ như Linh mới có phản ứng lại. Trong căn phòng tối đèn, em ngước lên nhìn hắn, thở gấp mất vài giây, rồi mới khẽ nói:
– Làm đi…
– HẢ?!
Lâm lz khá sốc trước câu nói của Linh, hắn còn tưởng là mình nghe nhầm…
– Bà nói gì ấy…
Chiếc hộp đang được cầm bởi Linh bất chợt rơi thõng xuống đất, đôi tay em cũng theo đó mà chậm rãi đưa lên, nắm lấy vạt quần của Lâm lz làm hắn ngỡ ngàng không tin được vào những gì đang xảy ra.
– Linh… – Hắn khẽ chạm nhẹ vào 2 bàn tay em, lắp bắp nói – Tôi không biết là bà… nhưng mà thực sự là giờ tôi không lên nổi nữa…
Linh không nói gì, chỉ khẽ đẩy nhẹ làm hắn ngồi ngửa ra ghế. Em nhẹ nhàng kéo 2 lớp quần của hắn xuống, để lộ ra chiếc dương vật hết hơi đang nằm ủ rũ không chút ngọ nguậy…

To top
Đóng QC