Thiên đường – Phần 34: Bất an

Phần 34: Bất an
Câu hỏi cất lên đã thu hút sự chú ý của đám con gái đang ồn ào tám chuyện. Cả bọn bất chợt im lặng trong thoáng chốc và đưa ánh nhìn hết về phía Linh, đó là thằng Lâm, không biết từ lúc nào hắn đã đứng ở sau Linh và đang hỏi han em bằng ánh mắt giả vờ lo lắng…
– Bà bị làm sao à? Tôi thấy bà hình như hơi mệt!
Hoàng cũng ngay lập tức vừa kịp lại gần làm Hoa ngạc nhiên ngó sang nhìn. Từ hồi nãy cậu cũng đã để ý thấy sự thay đổi trên nét mặt của Linh, nhưng chưa kịp làm gì thì Lâm lz đã nhanh hơn 1 bước, tiến vội luôn lại chỗ Linh khiến cậu theo phản xạ mà đứng ngay dậy theo sau.
– Bà bị sao à Linh? – Con Minh hỏi ngay…
– Ủa nãy giờ thấy nói chuyện bình thường mà sao đâu nhỉ? – Con Phương tiếp lời…
Sự chú ý bỗng chốc đổ dồn về làm Linh có phần hơi bối rối, em bất giác quay sang liếc nhìn Lâm lz 1 cái rồi vội chuyển lại ánh nhìn về phía đám bạn.
– À không… – Linh đáp lại bằng giọng khá yếu ớt – Tự nhiên tôi thấy hơi khó chịu trong người tý!
– Ơ sao đấy?
– Bà ốm à hay gì…
– Chắc phải trang trí hết một mình nên bị mệt rồi…
Cả lũ bắt đầu xôn xao quan tâm hỏi han Linh, cả Hoàng cũng không giấu nổi vẻ mặt lo lắng, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Còn Lâm lz thì vẫn đứng đơ ra ở đấy với vẻ mặt không biến sắc, ánh mắt bình tĩnh của hắn nhìn Linh trông cứ như của mấy tên sát nhân trong phim khi đã xác định được con mồi.
– Chắc tôi không sao đâu, mọi người cứ… – Câu nói còn chưa dứt thì bỗng một cảm giác kích thích giật lên từ bên dưới làm Linh khẽ thu người lại.
Lâm lz lập tức đã để ý đến chi tiết này, hắn biết là thuốc đã bắt đầu ngấm nên Linh mới có những biểu hiện như thế. Còn mấy đứa khác thì có vẻ không quan lắm, chỉ nghĩ là em có lẽ đã bị ốm hay gì đó, vì thế lại tiếp tục hỏi han…
– Ổn không đấy Linh? Nếu mệt quá thì thôi cũng được! Có gì thì chiều nay bọn tôi xin cô nghỉ giúp bà nhé!
– Không cần đâu tôi hơi bị đau đầu tí ấy mà chắc nằm nghỉ lúc là được… Mà… mà giờ chắc không tiếp tục được nữa rồi… xin lỗi mọi người nhé!
Giọng nói hơi thều thào của Linh đã làm bọn bạn cũng hiểu ra vấn đề. Con Minh và Phương lập tức đứng lên và bắt đầu đi hô hào mấy đứa khác, còn con Hoa thì vẫn ngồi đấy hỏi thăm tình hình của Linh.
– Nào nào được rồi! Hôm nay đến đây thôi, mọi người tập trung thu xếp ai về nhà nấy đi nhé!
– Ơ mới chơi được lúc đã về rồi à?
– Trưa rồi về cho hàng xóm họ còn ngủ! Chơi vậy được rồi! Nhanh lên nhanh lên!
– Èo, chán thế…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
11h20p…
Sau quãng gần một tiếng tham quan nhà crush thì hiện tại khung cảnh chỉ còn là một mớ hỗn độn với ngổn ngang đồ đạc linh tinh. Mặc dù mỗi đứa trước khi về đã giúp tha theo một ít rác đi vứt nhưng trông vẫn còn khá bừa bộn.
Cả căn phòng vừa mới khi nãy còn ồn ào nhộn nhịp thì bây giờ chỉ còn mình Linh đang nằm quằn quại trên ghế sofa. Ngay sau khi tiễn những người khác về hết thì cơn khó chịu bắt đầu ồ đến hối hả hơn khiến em chỉ kịp khép vội cánh cổng rồi chạy ngay vào nhà đóng cửa lại và nằm vật ra trên ghế.
Tình trạng này đã xảy ra nhiều lần trước đây nên Linh cũng không còn lạ gì nó. Khuôn mặt vừa đỏ ửng vẫn còn sót lại vài nét phân vân gì đó, rồi thì vẫn quyết định luồn bàn tay vào phía bên trong…
Khẽ chạm nhẹ những đầu ngón tay lên âm đạo, Linh giật mình vì phát hiện nó đã ướt một chút từ lúc nào. Điều này không thường hay xảy ra trước đây, chứng tỏ hiện giờ cơ thể em có vẻ đã trở nên quen thuộc và phản ứng lại lại mạnh mẽ với những ham muốn được khơi lên có thể là từ cảm xúc hoặc tác động từ bên ngoài, hay nói chính xác trong trường hợp này là viên thuốc Lâm lz đã thả vào miệng em hồi nãy.
Bên dưới mấy ngón tay đã bắt đầu cử động, còn bên trên thì em đang dựa đầu vào ghế và tận hưởng cái cảm giác được giải tỏa khỏi cơn bí bách này. Giữa cảm xúc thăng hoa vừa mới chớm nở, vài tiếng sột soạt ngoài sân đã làm Linh chú ý đến. Trong khi vẫn đang nghĩ là mình nghe lầm và chưa xác kịp nhận lại thì tiếng cạch cạch của khóa cửa đã khiến em giật thót mình và vội vã bật ngay dậy.
Cánh cửa rất nhanh chóng đã được mở toang ra, và người bước vào không ai khác, chính là Lâm lz. Hắn có vẻ cũng có phần ngạc nhiên khi thấy em đang ngồi tơ hơ ở ghế và nhìn hắn chằm chằm bằng vẻ mặt sửng sốt.
– À thì chuyện là… tôi để quên đồ nên quay lại lấy, mà tại gọi cổng mãi không thấy ai trả lời nên mới…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
Cùng thời điểm này, Hoàng đã vừa về đến nhà. Lên tới phòng cái cậu ngay lập tức với lấy cái điện thoại và mở lên định nhắn gì đó hỏi thăm Linh, nhưng lại không biết nên mở lời như nào. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Hoàng cũng quyết định đưa ra hạ sách…
“Linh ơi nãy tôi về vội hình như làm rơi mất cái phù hiệu ở đấy, có gì bà giúp tôi nom xem nó có rơi ở chỗ phòng khách không nhé”
Khó khăn nhắn xong dòng tin, Hoàng đặt điện thoại lên bàn rồi nằm lăn ra giường và bắt đầu suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra. Đến lúc này mà hình ảnh xấu xí của Lâm lz vẫn không sao ra khỏi đầu được, cứ nhớ tới cái dáng vẻ đứng khoanh tay nhìn lén của hắn là cậu lại cảm thấy khó chịu.
Không hiểu sao cái ánh mắt đó của hắn nhìn Linh cứ làm Hoàng có cảm giác gì đó bồn chồn khó tả. Chưa kể tới sự việc hồi nãy vẫn còn làm cho cậu cảm thấy lấn cấn.
Vài phút trước, sau khi rời khỏi nhà Linh, cả đám đều đi cùng nhau vì để ra ngoài đường lớn thì chỉ có một con đường duy nhất. Nhưng sau khi ra được tới đường lớn, Lâm lz đột nhiên rẽ sang hướng khác mà theo mấy đứa bạn hắn thì đấy không phải là đường về nhà.
– Ủa mày đi đâu đấy? Tưởng về nhà mày thì phải đi đường này chứ?
– À thì… – Hắn lắp bắp – Tao có tí việc phải rẽ qua đấy, mua tí đồ ấy mà! Thôi bọn mày cứ đi đi!
Lúc đó, nhìn bóng hình bần hèn của Lâm lz bước đi, Hoàng cũng không để tâm quá nhiều, chỉ nghĩ trong đầu là cuối cùng cũng thoát được thứ âm binh này. Nhưng giờ nhớ lại thì đột nhiên cậu lại cảm thấy gì đó hơi bất an, trong đầu cũng tự nhiên nảy sinh vài suy nghĩ kỳ lạ…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
– Chẹp! Tôi gọi mãi mà bà không trả lời nên mới đi vào, xin lỗi nhé! Tìm được đồ xong rồi tôi sẽ đi ngay!
Quay lại nhà của Linh, tuy nói là vậy, nhưng ai cũng biết là hắn chẳng hề ho he ra một câu gì ở ngoài cổng, chỉ đơn giản là tự tiện rón rén lẻn vào trong như một thằng ăn trộm.
Sau khi phân trần với Linh xong bằng mấy lời bịa đặt, hắn không quên khép lại cánh cửa rồi mới lù khù đi vào nhà trong…
– Hình như tôi làm rơi ở trong này…
Từng bước đi của hắn rất chậm rãi, chủ yếu là để quan sát Linh kỹ hơn. Nhìn tư thế và biểu hiện trên khuôn mặt của em thì có lẽ hắn cũng đã hình dung ra được em vừa làm gì, cứ thế mà cố nén nụ cười nham hiểm lại mà dần tiến vào bên trong.
Vài phút sau, Linh vẫn đang cố gắng chịu đựng ngồi trên ghế và chờ đợi, còn Lâm lz thì cũng chẳng việc gì phải vội, hắn đi lượn vài vòng xung quanh cho chán chê rồi mới lủi thủi bước ra. Lúc này em có vẻ đã tới giới hạn của mình, môi mím chặt, 2 tay ghì chặt giữa 2 chân đang chốc chốc lại run lên bần bật.
– À đây rồi! – Lâm lz vừa ra với vẻ mặt hớn hở – Tìm mãi mới thấy! Cảm ơn nhé, giờ tôi về ngay đây!
Hắn lại lần nữa bước ra cửa với phong thái từ tốn hết sức có thể. Hắn chậm rãi mở cánh cửa chính ra, ngoái lại nhìn em thêm một lần nữa rồi mới dứt khoát bước hẳn ra ngoài. Khoảnh khắc cánh cửa sắp được đóng lại, bỗng một âm thanh thều thào của Linh vang lên từ bên trong…
– Chờ… chờ đã…
Như đã đợi lời gọi này từ lâu rồi, Lâm lz lập tức quay phắt lại vào trong và vội vã lên tiếng:
– Sao Linh? Bà gọi tôi à?
– …
– Có chuyện gì đấy? Nếu không có gì thì tôi về nhé!
– Ở… ở lại thêm chút nữa… được không…
Tưởng như có một ngọn lửa vừa bùng cháy lên trong người Lâm lz, hắn nhẹ nhàng bước vào, đóng lại cánh cửa. Bàn tay hắn nắm chặt, thằng nhỏ ở trong quần cũng đã cộm lên trông thấy, còn khóe miệng hắn thì liên tục mấp máy, dần dần hình thành lên một nụ cười mãn nguyện…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
Gần 10 phút chờ đợi, thấy Linh vẫn chưa phản hồi lại tin nhắn của mình, thậm chí là còn chưa xem, Hoàng bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng. Có thể là em đang ngủ nên chưa xem thôi, nhưng cũng có thể là… có chuyện gì đó, hoặc không, chỉ đơn giản là do mình suy nghĩ quá nhiều…
Nhớ lại vẻ mặt rệu rã của Linh lúc đó, Hoàng lại càng cảm thấy bất an. Dựa vào sức mạnh của tình yêu, lần này cậu đã không còn nhát cáy như trước, nếu thật sự không có gì xảy ra thì hơi quê một chút cũng được, chỉ cần nhìn thấy em không sao là tốt rồi. Nghĩ được làm được, cậu lập tức rón rén trốn bố mẹ chuồn ra khỏi nhà.
Giữa buổi trưa yên tĩnh trên con đường quen thuộc, Hoàng đang tức tốc chạy vội tới nhà người con gái mà mình đã yêu thầm suốt 8 năm nay…

To top
Đóng QC