Thiên đường – Phần 33: Vị khách không mời

Phần 33: Vị khách không mời
Không để khách phải đợi, Lâm lz nhanh chóng chạy xuống và đi ra mở cổng, vừa đi vừa nói bằng giọng kiểu như thân thiết lắm:
– Cổng có khóa đâu cứ vào đi…
Hắn cứ vậy mà tiến tới gần và chậm rãi mở toang 2 cánh cổng ra trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người đang có mặt…
– Ơ… mày… sao lại… – Con Hoa lắp bắp…
– Tao tưởng chỉ có đội toán với vài đứa con gái khác được mời thôi chứ nhỉ? – Vài đứa khác thì xì xào…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
– Sao mày lại đến đây? Hình như mày không được mời đúng không? – Hoàng lập tức lên tiếng phá tan bầu không khí khó xử, giọng của cậu lần này nghe có vẻ đanh thép và cứng rắn hơn bình thường, khiến con Hoa cũng phải ngạc nhiên trong vài giây rồi mới giật mình mà quay lại với chủ đề chính…
– À ờ, đúng! Tao nhớ là mày có trong danh sách đâu nhỉ?
Lâm lz vẫn rất bình tĩnh, có vẻ hắn đã chuẩn bị kỹ cho tình huống này rồi.
– Ai bảo không được mời? Kia – Hắn chỉ tay vào trong nhà rồi vừa cười toe toét vừa khoe mẽ – Cái hộp quà vip nhất hôm nay đang đặt ở trong kia kìa. Dám cá là tất cả chỗ quà bọn mày cộng lại cũng không bằng được tao đâu! Quà lớn như thế mà bạn Linh không cho đến dự cùng thì mới là lạ ấy!
Tổ đội nghe xong thì cũng phần nào hiểu ra vấn đề, ra là lại dùng tiền để mua suất à. Không khí căng thẳng dần lắng xuống và bắt đầu là mấy câu bàn tán xuýt xoa…
– Mẹ cái thằng này ghê thật! Không biết là quà gì nhỉ?
– Tao nghĩ là giày. Gần trường mình có chỗ mới nhập đôi giày 3 củ nhìn đẹp v l, chắc là nó rồi!
– 3 Củ nó phọt phẹt, tao nghĩ phải là điện thoại máy tính gì đấy thì nó mới nổ như thế!
– V l thế thì chịu rồi…
Hầu như mấy đứa khác chỉ chăm chăm bàn tán về món quà của Lâm lz với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị, còn riêng Hoàng thì chả quan tâm lắm đến nó. Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn, trong người bỗng chốc cứ thế mà trào lên một cảm giác vô cùng khó chịu, và cả một chút nghi ngờ…
– À mà cái Linh đâu sao mày lại ra mở cửa? Mà mày đến từ lúc nào đấy?
– Hả, à thì tao cũng vừa mới đến, Linh xuống mở cổng cho tao xong lại chạy lên tầng 2 rồi, hình như là đang dở việc. Vừa tính ngồi xuống đợi thì bọn mày phi đến đấy…
Cả bọn kéo nhau ồ ạt vào trong nhà. Mấy đứa con trai không khỏi cảm khái vì đây là lần đầu tiên chúng được đến nhà crush chơi, hít lấy hít để không khí quanh phòng khách.
– Linh ơi làm gì đấy tui lên giúp bà nè!
Nghe tiếng con Hoa từ dưới nhà và tiếng bước chân lên cầu thang, Linh vội vàng nói vọng xuống…
– À không cần đâu tôi xong rồi giờ xuống ngay đây!
– Ờ ok! Nhanh lên nhá! Mà bà trang trí đồ nhìn cũng ra gì đấy nhỉ…
Sau nửa phút chờ đợi thì nhân vật chính cũng vội vã chạy xuống, vừa thở vừa niềm nở chào hỏi mọi người. Mấy đứa con gái thì bu xung quanh nói chuyện này nọ, còn đám con trai thì đứng từ xa và nhìn ngắm.
– Ui da, Linh mặc đồ ở nhà nhìn đáng yêu vãi!
– Ê bớt bớt đi mày…
Lâm lz cũng nhìn chăm chăm nhưng không để lại nhận xét gì. Linh đã phải vội lên phòng và thay cái quần đi học bằng một cái quần khác, nên áo đi học cũng phải thay luôn cho đủ bộ, thế là nguyên bộ đồ ngủ ở nhà đã được trưng ra cho lũ con trai kia ngắm. Hắn biết rõ điều này, thế là tự nhiên bất giác cười khẩy một cái. Hành động tuy diễn ra thoáng qua và rất nhanh thôi, nhưng có vẻ đã bị ai đó để ý đến.
“Brừn Brừn Brừn…”
Tiếng bô xe quen thuộc vang lên, và một hình bóng quen thuộc dừng lại ở trước cổng.
– A mẹ tôi về rồi! À nhầm, bánh về rồi!
Linh hớt hải chạy ra mở cổng. Sau một lúc thì em ôm cái hộp bánh to bự đi vào và theo sau là mẹ.
– Ái chà đông vui đấy nhỉ? Mấy năm trước sinh nhật nó chỉ quanh quẩn ở nhà hoặc là đi ăn với đám con Hoa con Minh, ấy vậy mà năm nay lại chơi sang mời cả lớp thế này!
– Bọn con khều mãi nó mới đồng ý đấy cô ạ! Xong còn bảo là xong xuôi thì phải dọn cho nhà sạch bóng thì mới cho về!
– Ơ tôi bảo hồi nào?
Cô Phương cười tươi rồi nhẹ nhàng bảo:
– Được rồi! Ăn xong cứ về nghỉ ngơi rồi đi học, cái chỗ này chốc cô về cô thu tí là xong thôi! Linh nhớ đấy nhé, cứ để đấy mẹ xử lý cho không mày lại làm rối tùm lum lên.
– Ơ…
Bên góc này, lũ con trai thiếu hơi gái kia đã có thêm 1 chủ đề bàn tán mới…
– Mẹ Linh đấy à?
– Chứ ai má?
– Cô Phương dạy tao hồi lớp 5 đấy!
– Mà Linh có em trai đúng không nhỉ? V l 2 con rồi mà nhìn vẫn trẻ thế!
– Thì mẹ nào con nấy mà! Hồi lớp 5 học cô tao cũng nhìn lén cô suốt…
– Giờ tao cũng đang nhìn đây này!
– Vãi lz mấy thằng ăn mặn biến thái này…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau hồi nói chuyện chỉ đạo các thứ thì cô Phương vào phòng trong lấy đồ gì đó rồi lại đội mũ bảo hiểm và tiến ra ngoài sân…
– Mẹ không ăn ở nhà ạ?
– Không giờ mẹ sang nhà bác ăn đám, con với các bạn cứ tổ chức sinh nhật đi nhé! Chào mấy đứa cô đi nhé!
– Con chào cô ạ…
Rồi thì buổi sinh nhật cũng được bắt đầu. Mấy đứa con trai khác thi nhau tặng quà cho Linh với đủ các kiểu chúc khác nhau, sau thì đến lũ con gái, rồi cuối cùng là Lâm lz. Nhìn cái hộp quà của hắn hội tám chuyện lại bắt đầu hoạt động…
– To vầy chắc là laptop rồi!
– Mẹ thế thì ai chơi lại nó? Bảo sao Linh cho tới dự sinh nhật cùng, vầy mà kêu tao làm bạn gái thì tao cũng không từ chối!
– Có cái lz! Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu à!
– Thiên thần và ác quỷ à =))
– Thằng mập may mắn và cô nữ sinh xui xẻo…
– Thôi bớt linh tinh đi! Linh còn chả thèm để mắt đến nó! Quà nó lớn quá nên phải miễn cưỡng đồng ý cho tới thôi… – Hoàng cuối cùng cũng đã lên tiếng. Buổi tiệc khiến cậu chờ đợi và háo hức suốt thời gian qua đáng nhẽ sẽ diễn ra trong êm đẹp thì nay lại đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời. Từ nãy đến giờ ngoài những lúc nhìn lén Linh ra thì còn lại đều là để giám sát thằng mập này. Không hiểu sao với sự có mặt của hắn ở đây cứ khiến cậu có một cảm giác lo lắng khó tả…
– À chiều nay học xong là bọn mày định đi chơi rồi ăn uống gì đấy đúng không? – Lâm lz cất tiếng hỏi…
– Ừ – Con Hoa đáp lại ngay – Có vài đứa đi thôi vì tới chơi tới tận 6 – 7 giờ cơ. Mà chắc chắn là không có mày đâu hỏi làm gì.
– Ơ kìa! Thế là thế nào nhỉ? Vậy thế này nhá, học xong kéo nhau chỗ khu vui chơi, tao bao hết. Chơi xong thì đi ăn ở quán cơm thố gần đấy, tao bao luôn! Thế nào?
Bọn con gái trầm trồ hớn hở ra mặt, con Hoa thay mặt hội phụ nữ vội vàng thay đổi liền sắc mặt:
– À thì à… nếu bạn đã có lòng mời thì bọn mình chắc cũng đồng ý cho bạn vui vậy!
Thế là nó cười hô hố cùng với Lâm lz lên kế hoạch cho buổi chiều, còn mấy đứa không đi thì chỉ biết ngồi dưới ghen tị. Hoàng có đi nhưng mặt thì trông không vui tí nào, cậu chả thấy thằng mập này hào phóng hay chịu chơi gì, chỉ thấy rõ ngứa mắt…
11h10p…
Sau vài nghi thức thổi nến cầu nguyện thì giờ cả lũ đã đang ngồi ăn bánh ngon lành rồi. Chiếc bánh to bự đã được vét sạch không còn một mẩu. Có đứa thì vẫn đang nhâm nhi và đi xung quanh sân thưởng ngoạn, có đứa thì đã ăn xong và đang ngồi uống nước tán chuyện. Riêng Lâm lz với Hoàng là một đứa đang ngồi 1 góc, 1 đứa thì đứng một góc, và cả 2 đều đang im lặng quan sát. Lâm lz thì đứng dựa lưng vào tường và nhìn hội con gái nói chuyện, còn Hoàng thì ngồi lủi thủi ở một góc nhìn thăm dò hắn với ánh mắt đằng đằng sát khí. Cậu để ý thấy rằng cứ chốc chốc hắn lại ngó sang nhìn Linh một cái, và điều này thật sự khiến cậu cáu, nhìn không vui Hoàng đã căng, nhưng không làm gì được.
“Cứ ngồi cay nó vầy thì cũng chả được gì! Thôi kệ mẹ nó đi quan tâm làm gì, hay ra thử bắt chuyện với Linh tí nhỉ?”
Vừa có ý định rời đi thì bỗng cậu nhận thấy Lâm lz có vẻ đang để ý rất kỹ, hay chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào Linh với vẻ mặt hơi kỳ lạ. Cậu theo phản xạ cũng quay sang nhìn, Linh vẫn ngồi đó và cười đùa nói chuyện như bình thường, nhưng mà, hình như trông em có vẻ gì đó hơi mệt…
Đó, cũng là thứ mà Lâm lz đang chờ đợi. Viên thuốc em uống hồi nãy đã bắt đầu phát huy tác dụng. Mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng cơ thể em đang dần nóng lên theo thời gian, cảm giác ngứa ngáy khó chịu cũng bắt đầu xuất hiện. Nếu cứ để thế này, thì chỉ khoảng chục phút nữa thôi, chắc chắn sẽ không ổn.
“Làm sao đây, sao tự nhiên lại như này!”
Linh vẫn cố khép nép điều chỉnh lại cảm xúc và nói chuyện bình thường như không có gì xảy ra. Nhưng biểu hiện khác lạ trên khuôn mặt em thì đã bị vài người để ý đến.
– Bà có làm sao không đấy Linh? – Một câu nói bất chợt vang lên làm em giật nảy mình…

To top
Đóng QC