Thiên đường – Phần 30: Sinh nhật

Phần 30: Sinh nhật
5h20p chiều…
Tiếng bô xe máy quen thuộc vang lên ngoài đầu ngõ, rồi càng lúc càng to dần.
Cô Phương, mẹ của Linh, vẫn như mọi hôm, trở về nhà sau buổi dạy chiều, và đèo thêm cả em Long đằng sau.
Ngày nào cũng vậy, trừ thứ 7 và chủ nhật, cứ tầm giờ này là lại có vài ba ông bác trung niên lấy cớ tán gẫu tụ họp ở bàn đá gần bờ sông, ngồi nói chuyện một lúc, cho đến khi cô Phương với chiếc áo sơ mi trắng mỏng thướt tha và chiếc quần đen ống bó trở về trên con xe Honda Lead quen thuộc.
Dù đã ngắm cảnh này rất rất nhiều lần rồi, nhưng mấy ông bác hơi có phần biến thái này vẫn cảm thấy thích thú mỗi khi cô lái xe lướt qua, chỉ chỉ trỏ trỏ và cười khúc khích. Chiếc mũ bảo hiểm ôm trọn lấy khuôn mặt trái xoan cùng đôi cổ chân thon nhỏ trắng trẻo lần nào cũng khiến các bác già liên tưởng đến những em nhân viên văn phòng còn đang độ tuổi trẻ trung phơi phới.
Cô Phương năm nay 36 tuổi, và dù đã có 2 con nhưng với mấy lão đàn ông trong xóm thì cô vẫn được coi là hoa khôi, vẫn nhận được rất nhiều những ánh mắt ái mộ từ mọi người. Không phải ngẫu nhiên mà Linh lại sở hữu vẻ ngoài hoàn mỹ đến như thế, phần lớn lý do chính là nhờ gen di truyền…
– Linh ơi ra mở cổng cho mẹ!
– Con đang bận mẹ tự mở đi ạ!
Cô trèo xuống, gạt chân chống dựng xe lại rồi chậm rãi tiền về phía cổng.
“Ô hay, cổng còn không khóa này, cái con bé này…”
Cô đẩy mạnh 2 cánh cổng ra, rồi vừa dắt xe vào vừa nói lớn:
– Sao ở nhà mà không khóa cổng con? Rồi có ngày trộm nó vào nó khuân đi hết!
Linh lúc này đang ở sân sau, thấy mẹ vừa dựng xe và đang tiến vào, vội lắp bắp giải thích:
– À chắc mới nãy con chạy ra ngoài về quên khóa ấy mà! – Vừa nói vừa vắt cái chiếu còn ướt sũng lên dây phơi.
Thấy vậy, cô mới ngạc nhiên hỏi:
– Sao tự nhiên lại lôi chiếu ra giặt con?
– Tại ở nhà chán quá không có gì làm nên con đem giặt cho sạch! Cũng lâu rồi chưa giặt chiếu!
– Vậy tối nay cô ngủ ở đất nhé!
– Tối nay con lấy tạm cái chiếu ở phòng ngoài vào nằm cũng được!
– Gớm quá tự nhiên nay lại chăm bất thường, đem cả chiếu đi giặt cơ đấy!
Linh không nói gì, chỉ liếc nhìn mẹ và khẽ nở một nụ cười mỉm. Nụ cười đó của em, nếu để ý kỹ thì rõ ràng không phải là biểu đạt của một tâm trạng vui vẻ, hay nói một cách văn chương hơn chút, thì là tuy miệng cười nhưng ánh mắt em lại phản chiếu một nỗi buồn khó tả…
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
Mới đây vài chục phút trước, vào khoảng gần 5h, Linh vẫn còn đang nằm tã tượi trên chính cái chiếu vừa được giặt này. Còn Lâm lz, sau buổi chiều vui đùa thỏa thích thì hắn cuối cùng cũng đã kiệt sức. Thuốc tăng cường sinh lý đã kéo hắn lên tới 5 lần xuất tinh dài hơi, nhưng cái giá phải trả là giờ dương vật của hắn đã bị vắt kiệt khô queo khô quắt, cả người thì gần như không còn chút sức lực nào.
Hắn ôm Linh đang nằm sấp trên người mình, vừa vuốt ve mái tóc của em, vừa hô hấp liên tục để điều hòa nhịp thở và hồi lại sức.
Đang tận hưởng cảm giác thoải mái phê pha này thì bỗng hắn giật mình nhớ ra gì đó, quay vội sang nhìn cái đồng hồ bên cạnh.
– Vãi l**!
Hắn la nhẹ lên, rồi từ từ để em xuống bên cạnh và vội vã bật dậy lấy quần áo mặc vào.
Linh lúc này cũng vừa tỉnh táo lại chút, em khó khăn bò dậy, một tay chống trên giường, một tay đưa lên ôm đầu vì cảm giác ong ong đang nhói lên liên tục.
– Không để ý cái đã gần 5h rồi, tôi về trước đây! Để tôi mang mấy cái bao cao su này đem vứt, còn lại thì bà dọn nhé!
Linh không trả lời lại, chỉ thấy em mệt mỏi dựa cả người vào tường, đầu cứ thỉnh thoảng lại lắc lắc để cho đỡ choáng.
Nhìn em vẫn đang trong trạng thái khỏa thân, Lâm lz không nỡ rời đi ngay. Hắn liếc mắt trầm ngâm vài giây, rồi bộp cái nhào tới thơm lên má Linh một phát làm em giật thót mình đẩy vội ra.
– Nhìn bà dễ thương thật!
Linh xấu hổ vội vàng dùng tay cố chà lên má để lau lau như đang cố thể hiện là mình rất ghét hắn. Còn hắn thì chẳng thèm quan tâm, chỉ đứng nhìn em cười cười rồi quay lưng bỏ đi. Vừa đi ra tới cửa, bỗng hắn khựng lại, quay lại nhìn về phía giường rồi nhanh chóng đi tới cầm lấy cái quần lót của em bị ném ngổn ngang ở dưới góc lên đút vào trong túi quần:
– À tôi mượn cái này mấy hôm nhé! Đợi hôm sinh nhật bà tôi trả!
Nói rồi mới an tâm rời đi, để lại Linh tủi thân ngồi thất thần ở trong căn phòng trống trải lạnh lẽo, dằn vặt tự trách bản thân vì tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Chưa kịp khóc lóc hối hận thì tiếng chó sủa đã làm em tỉnh khỏi cơn mê. Thằng Lâm vừa ra khỏi cổng đã bị con chó nhà hàng xóm để ý đến, thấy người lạ nó lập tức ẳng lên xồ tới làm hắn giật mình vắt chân lên cổ mà chạy nên quên cả khóa cổng.
Linh vuốt mái tóc rũ rượi ra sau, cố gắng bình tĩnh lại. Nhìn sang đồng hồ thấy đã là 5 giờ, mẹ có lẽ cũng sắp về rồi, cứ để thế này thì không được. Vậy là em bật dậy khỏi giường, khịt khịt vài cái, lấy tay lau qua loa nước mắt rồi đảo nhìn xung quanh một vòng. Mấy cái bao cao su thì Lâm lz đã đem đi rồi, nên giờ chỉ cần giải quyết cái giường ẩm ướt này là xong.
Em thu dọn lại chăn gối, kéo cái chiếu cuốn lại dựng tạm vào góc tường, rồi vội vã chạy ngay vào nhà vệ sinh. Sau khi tắm rửa qua loa thì em cũng nhanh chóng lôi cái chiếu xuống sân để giặt, và thế là đến cảnh ở phần đầu.
Tối hôm đó, cả nhà vẫn ăn cơm bình thường, Linh thì cố gắng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì khác lạ, nhưng đến khi lên phòng một mình, em đóng cửa, tắt điện rồi nằm vật ra trên giường và bắt đầu vùi mình vào hàng tá những suy nghĩ.
Cho đến giờ em vẫn chưa hiểu tại sao lại để xảy ra chuyện như này. Rõ ràng là với một thằng như hắn, dù có nằm mơ em cũng không dám tưởng tượng rằng mình sẽ làm chuyện đó một cách chủ động như vậy.
Nếu để mà nói về những cảm xúc trong Linh bây giờ, thì chắc chắn sẽ không thể nào diễn tả hết được. Chỉ cần biết là em giờ đã không còn như ngày xưa, sau khi trải qua hàng đống những chuyện như vậy, tâm trí em cũng đã dần trở nên chai sạn, không còn suy sụp và vô định như những lần trước. Em hiểu rằng, nguyên nhân lớn nhất dẫn đến sự cố lần này là do bản thân em đã không thể kìm được sự tò mò của mình. Liệu rằng, sau này, em còn có tiếp tục đi vào vết xe đổ này nữa không, và nếu không, thì làm cách nào, để có thể hoàn toàn chấm dứt cái mối quan hệ đáng khinh bỉ này…
Còn về phía Lâm lz, tối nay hắn vẫn chưa chịu buông tha cho thằng nhỏ của mình. Ngồi trên bồn cầu, hắn áp chiếc quần lót thó được của Linh vào mặt, hít hà phần nước đã khô trên đó và tưởng tượng lại toàn bộ khung cảnh hồi chiều với vẻ mặt tận hưởng, tay thì để bên dưới làm cái điều mà ai cũng biết là gì…
Buổi tối hôm đó cứ thế mà trôi qua trong mớ cảm xúc hỗn tạp của Linh. Lại một bình minh nữa thức dậy trên mái hiên nhà. Sau khi vệ sinh và ăn sáng xong, Linh uể oải lên bàn học ngồi. Em không muốn nghĩ thêm về chuyện ngày hôm qua nữa nên lôi mấy bài tập đội tuyển ra đọc lại cho có tí gọi là bận rộn. Nhưng đọc hồi thấy chán quá, thế là em đành lấy điện thoại mình ra xem tối qua có bỏ lỡ gì không.
Ở trên cùng là 1 đống tin nhắn của con Hoa, còn ngay phía dưới là mấy tin nhắn của Hoàng bị bơ hồi chiều qua, vào lúc mà em còn đang ấy ấy với Lâm lz.
Nội dung tin nhắn của con Hoa chủ yếu là về sinh nhật lần tới của em, vì 3 năm cấp 2 qua em chưa hề tổ chức sinh nhật nên lần này cuối cấp rồi lớp muốn em tổ chức một cái sinh nhật nho nhỏ để mấy đứa bạn còn đến chung vui, dù gì cũng là hoa khôi của lớp, nên làm một cái để bọn fan còn đến tặng quà.
Linh đọc xong rồi còn tham gia vào cái nhóm lớp theo lời của Hoa, thấy bạn bè cũng rôm rả mời gọi nên Linh có vẻ cũng đã xiêu lòng.
Em tiếp tục lướt đến phần tin nhắn của Hoàng, tin nhắn cuối là từ 4h38p chiều qua: “Bà có tổ chức thì mời tui nhé”. Em trầm ngâm nhìn tin nhắn đó hồi lâu, rồi quyết định nhắn lại: “Ừ hôm đấy tổ chức ở nhà tôi, ông rảnh thì đến nhé!”…

To top
Đóng QC