Thiên đường – Phần 20: Dối lòng

Phần 20: Dối lòng
10h20p, Linh đã về được đến nhà, may là còn sớm bố mẹ vẫn đang làm việc nên không có ai. Em nhanh chóng lấy chìa khóa mở cổng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh trên tầng 2.
Sau khi thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi và nước suối – thành quả của cuộc vui ngoài dự kiến kia, Linh liền vội vàng dùng nước cố gắng rửa sạch những vết máu còn sót lại. Nhìn từng dòng nước chảy xuống bên dưới của mình trong lòng em lại thắt lên nhưng cơn đau khó tả. Càng đau buồn, Linh lại càng cảm thấy lo sợ. Với một học sinh gia giáo mới chớm 15 tuổi như em thì trinh tiết vẫn là một cái gì đó rất quan trọng và quý giá, từ bé đến giờ trong suy nghĩ của em chỉ khi lấy chồng thì mới được mất trinh, còn nếu mất trước đó, nhất là khi thậm chí mới học cấp 2, thì đó là một cú sốc và là một sai lầm không thể cứu vãn được.
Một nỗi sợ to lớn đang bao trùm lấy tâm trí Linh, lấn át đi cả nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần. Có cảm tưởng như mọi thứ đã sụp đổ trong bản ngã của em vậy, rồi điều gì sẽ xảy ra khi bố mẹ biết chuyện này, liệu nó có ảnh hưởng gì đến cơ thể không, chỗ đó của mình liệu có bị gì không, sau này lấy chồng thì phải giải thích thế nào… Vô vàn những câu hỏi xuất hiện trong đầu càng làm cho sự lo lắng ngày một tăng thêm.
Linh bất giác nhìn xuống âm đạo của mình và thử chạm nhẹ tay vào trong kiểm tra. Máu không hề chảy ra thêm, và có vẻ như nó vẫn bình thường. Em thở phào một hơi rồi mặc quần áo lại và chạy ngay vào phòng nằm.
Thu mình trên chiếc giường quen thuộc, nỗi ám ảnh và lo lắng về trinh tiết cộng thêm cái thời tiết cuối thu này làm cơ thể em cảm thấy thật lạnh lẽo, dù đã đắp chăn nhưng người vẫn không kìm được mà chốc chốc lại rùng mình. Bây giờ chỉ cần một vài âm thanh hay tiếng động nhỏ cũng đủ làm cho em bất giác giật mình lo sợ. Vài giọt nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt, những suy nghĩ của Linh đều đang dần đi vào ngõ cụt, em thực sự không thể hình dung được mọi chuyện sau này sẽ phải tiếp diễn như thế nào, liệu bí mật này, có thể mãi mãi giữ kín được không…
Đang chìm trong những suy tư vô định thì tiếng mở cổng đã làm cho Linh giật nảy mình, mẹ đã về. Thấy cổng không khóa và giày ở hiên, mẹ biết Linh đã về nên gọi lớn:
– Linh ơi nay nhà bác Nhân có cỗ mời, con thay quần áo rồi xuống đi ăn với mẹ!
Linh sau một hồi hơi run thì cũng kịp trấn tĩnh lại và nói vọng xuống:
– Sáng con đi lao động hơi mệt nên phải ngủ tý để chiều còn đi tiếp! Mẹ cứ ăn đi nhé nãy con ăn với bạn ở trường rồi!
– Ô con bé này…
Nghe tiếng mẹ đóng cổng và lái xe rời đi Linh mới thở đều trở lại được. Nếu cứ thế này thì sẽ lại giống như lần trước, vậy thì chắc chắn bố mẹ sẽ biết là có chuyện, rồi thì có thể sẽ bị lộ hết. Không được, phải cố gắng bình tĩnh, không được hoảng loạn, mình còn chiều nay để điều chỉnh lại cảm xúc, phải cố quên hết mấy cái này đi, và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra…
Mặc dù nghĩ là vậy, nhưng đâu có dễ dàng chút nào. Em vẫn chưa đủ cứng rắn để có thể tùy ý thay đổi cảm xúc của mình, nên chắc phải tìm cách nào đó để tạm thời khắc phục nỗi sợ đang hiện hữu trong đầu trước đã.
Vậy là Linh bắt đầu lên mạng và tìm hiểu về cái gọi là ngàn vàng của người con gái. Sau một hồi tra cứu toàn mấy cái định nghĩa vớ vẩn, thì Linh quyết định đi thẳng vào vấn đề chính, ngón tay em run run bấm từng chữ cái trên bàn phím điện thoại: “Mất trinh sớm có làm sao không”. Khoảnh khắc này, một bầu trời tư tưởng mới đã được mở ra trước mắt em. Vô vàn các bài báo, tin tức, bài tâm sự trên facebook, đánh giá từ chuyên gia, thậm chí cả mấy bài viết trong “Hội phụ nữ không cần trinh”, đều được Linh đọc đầy đủ không sót một cái gì. Điểm chung của tất cả những thứ đó đều là truyền đạt thông điệp mất trinh không phải cái gì đó quá to tát, nhất là từ cái hội phụ nữ kia. Mấy bài viết được ghim trong đó chủ yếu là để khích lệ động viên những cô gái không may bị mất trinh rằng việc này là rất đỗi bình thường, không có gì đáng phải lo sợ cả. Nó không ảnh hưởng gì tới sức khỏe cũng như cuộc sống, có chăng thì chỉ là tác động chút đến tâm lý mà thôi. Vả lại thời buổi bây giờ xã hội đã phát triển hơn ngày xưa rất nhiều, lối sống từ đó mà cũng cởi mở hơn, nên việc mất trinh sớm đã trở thành chuyện thường ở huyện. Thậm chí theo một số bài khảo sát, thì số lượng phụ nữ xác nhận mình đã mất trinh trước khi lấy chồng nhiều hơn rất nhiều so với số phụ nữ bảo mình vẫn còn trinh. Bên cạnh đó, việc mất trinh sớm còn có một vài tác dụng, ví dụ như là thoải mái hơn trong việc quan hệ tình dục mà không còn phải lo lắng như lúc còn trong trắng… Vân vân và mây mây các kiểu bài viết, lợi hại đủ cả…
Càng đọc, Linh càng cảm thấy vui mừng và yên tâm hơn. Đây có vẻ là thứ được gọi là bản năng tự bảo vệ bản thân. Khi bản thân em rơi vào một hoàn cảnh éo le bế tắc, cảm xúc bị chìm sâu xuống đáy vực không lối thoát, nếu có một tia hy vọng lẻ loi dù là yếu ớt nhất lóe lên, thì tâm trí vẫn sẽ quyết định đặt niềm tin hoàn toàn vào nó. Em hiện tại chính là như vậy, để giúp chủ nhân mình vượt qua những cảm xúc tiêu cực này, trí óc của em đã chọn tin vào những gì đọc được trên mạng, hay nói cách khác em đã tự lừa dối chính mình rằng việc mất trinh sớm là hoàn toàn bình thường, nhờ thế mà em sẽ không phải lo sợ về nó nữa. Vì thế mà giờ đối với em mất đi sự trong trắng đã không còn là thứ gì đó quá to tát và nghiêm trọng.
Cả buổi chiều hôm đó, Linh chìm đắm trong thế giới bàn luận về trinh tiết. Em đã hoàn toàn bị đám người đó thuyết phục, tư tưởng của họ đã dần làm thay đổi nhận thức của em. Khoan nói đến chuyện đúng hay sai, nhưng cũng nhờ thế mà cảm xúc của Linh đã được ổn định trở lại, và tối hôm đó, em đã ăn cơm tối với gia đình một cách hoàn toàn bình thường, cảm tưởng như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy…
Để cho chắc chắn thì hôm sau 20 – 11 Linh vẫn nghỉ để tâm trí mình được nghỉ ngơi. Còn về phía Lâm lz, chiều hôm trước hắn vẫn đến trường như bình thường, và không bất ngờ với hắn lắm khi Linh đã nghỉ. Lần này thì hắn đã thực sự sợ hãi rồi, vấn đề lần này nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, với hắn bây giờ việc lấy đi lần đầu của Linh không hề đem lại cảm giác chinh phục đỉnh cao mà ngược lại còn khiến bản thân lo lắng đứng ngồi không yên. Mọi chuyện từ giờ sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của Linh, nếu em chịu đả kích quá sức chịu đựng thì mọi thứ sẽ đi theo chiều hướng tệ nhất từ trước đến giờ. Do nghĩ ngợi và lo lắng quá nhiều nên Lâm lz cũng đâm ra tâm bệnh, vì thế mà hôm sau cũng nghỉ luôn…
Thứ 2 ngày 22/11…
Sau vài ngày nghỉ thì Linh cũng đã hoàn toàn trở lại bình thường. Em đến lớp và cố gắng nói chuyện cười đùa như mọi khi để không ai phát hiện là mình đang có vấn đề. Giờ cũng đã chuyển hẳn sang lớp đội tuyển, nên chuyện về thằng Lâm cứ để qua một bên đã, không cần nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
– Ê bọn nó đâu hết rồi? – Con Hoa vừa đến lớp và thấy chỉ có mỗi mình Linh đang ngồi đọc sách nên lập tức sấn tới hỏi chuyện.
– À bọn nó đi đá bóng rồi, con Minh thì chạy theo xem.
Nghe vậy Hoa dù rất muốn ra xem với con Minh nhưng như thế lại để Linh ở lại lớp một mình thì cũng hơi kỳ, bạn thân sao làm thế được, vậy là cô đành bỏ cặp và ngồi xuống bên cạnh Linh:
– Sao hôm trước bà nghỉ đấy? Chiều thứ 6 cũng không thấy đâu, sáng còn thấy mệt nằm trên lớp nữa, lại bị ốm à?
– À… à không sao đâu, dạo này thời tiết thay đổi nên tôi hay bị ốm ấy mà! Với lại 20 – 11 đi cũng xem văn nghệ thôi có gì đâu ở nhà cho khỏe!
– Sao lại không có gì, vui mà! Lớp mình múa hơi bị được đấy!
– Thì mấy bạn có người yêu mấy dịp này tất nhiên là vui rồi! Đi đến chơi không cần học thì 2 bạn lại chả thích quá (cười tươi roi rói)!
Hoa nghe vậy thì cũng cười gượng cho qua chuyện. Còn Linh nói xong câu trên thì bỗng rơi vào trầm tư, suy nghĩ cái gì đó hồi lâu. Thấy thế con Hoa mới hích tay hỏi:
– Ê sao tự nhiên im thế? Đang nghĩ gì đấy?
– Hả, à… – Linh giật mình quay sang, sau một hai nhịp do dự thì cũng quyết định nói – Mà này, cái chuyện lần trước bà kể tôi là bà với thằng Hoàng làm cái đấy rồi đúng không? Vậy là bà bị mất trinh rồi à?
Nghe câu hỏi của Linh làm Hoa ban đầu hơi ngơ ngác rồi chuyển dần sang khó xử:
– Thôi bảo đừng nhắc lại rồi mà!
– Có mỗi tôi với bà đây mà lo gì! Mà mới giờ đã bị mất trinh rồi bà không sợ à?
Thấy Hoa vẫn đánh trống lảng không trả lời Linh bèn khích:
– À chắc là bà chém ra thôi chứ làm gì có chuyện đấy!
Để giữ danh dự cho mình Hoa đành phải ấp úng tự biên tự diễn:
– Thì có gì đâu mà phải sợ! Giờ cấp 2 bọn nó làm cái đấy nhiều mà, bà chăm lướt face thì kiểu gì cũng thấy bọn nó bàn tán. Bây giờ không như ngày xưa đâu nó yêu sớm lắm! Lớp 9 mất trinh là bình thường, có đứa lớp 6 lớp 7 đã mất rồi ấy chứ!!
Thấy Linh không phản biện gì, Hoa được đà tiếp tục chém gió:
– Xã hội giờ hiện đại toàn mấy đứa cấp 3 đã hí hoáy nhau rồi. Bên nước ngoài học sinh ra đường bố mẹ nó còn nhắc đem theo bao cao su cơ mà. Giờ có phải ngày xưa đâu mà quan trọng việc giữ trinh đến lúc lấy chồng, nên là không sao đâu!
– Thế à! Nếu bà cảm thấy không sao thì được thôi!
Vài lời phân trần của Hoa lại càng làm Linh thấy việc mất trinh sớm từ cấp 2 không còn quá nghiêm trọng. Tâm trạng em đã vui hoàn toàn trở lại, mình đâu có cô đơn, con Hoa nó cũng như mình mà, có lẽ việc này hiện nay thực sự đã dần trở nên phổ biến, nên không còn gì cần phải lo lắng nữa…
Hôm nay thì Lâm lz vẫn nghỉ chưa đi học. Hắn trằn trọc ở nhà suy nghĩ rất nhiều thứ, rồi cũng quyết định ra ngoài làm cái gì đó…
11h10p, sau buổi học vun đắp lại tâm trạng thì Linh cũng đã về đến nhà. Vừa tính mở cổng thì từ ngõ có một anh hớt hải chạy vào, đưa cho em một hộp quà và bảo là có người gửi. Linh ngạc nhiên đem cái hộp đó lên phòng, mở ra thì thấy một cái phong bì khá dày có viết 1 chữ “Lâm” ở đăng trước, còn bên trong thì là 20 tờ 500 ngàn, tức là 10 triệu. Đây là số tiền mà Lâm lz đã nhờ người gửi cho em coi như là tiền đền bù của hắn, và cũng là cách mà hắn muốn bày tỏ lời xin lỗi của mình. Linh nhìn vào xấp tiền trên tay mình, suy nghĩ vu vơ điều gì đó…

To top
Đóng QC