Phần 17: Cô gái mạnh mẽ
2 tuần chóng qua đi, một chiếc ô tô đen đã đỗ trước cổng nhà Chiến chờ đợi.
Thảo vừa bước ra khỏi cửa, nàng mặc bộ váy ngủ gợi cảm, một chiếc áo mỏng khoác bên ngoài để che đi đôi vai mảnh mai. Đi ngay sau nàng là Tuấn đã ăn mặc chỉnh tề để rời đi.
Thảo nắm tay Tuấn đầy níu kéo, nhưng nàng biết Tuấn còn những việc quan trọng phải làm. Mặc dù vậy vẫn không giấu nổi gương mặt buồn bã.
“Thôi nào, đừng có đeo bộ mặt đó chứ!” Tuấn đưa tay vén lọn tóc buông trước mặt Thảo sang bên vành tai cho gọn rồi ân cần nói.
2 tuần qua cả hai đã ở bên nhau thật vui vẻ, cùng ăn cùng ngủ, cùng cười cùng sướng.
“Khi nào em về?” Thảo hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.
Tuấn đáp: “Nếu không có gì xảy ra thì khoảng 2 tháng nữa em sẽ về.”
“Không có gì xảy ra… em…” Thảo nghe ra trong câu nói của Tuấn có chút gì đó lạ thì nghi hoặc.
Tuấn biết mình lỡ mồm, bèn hôn tạm biệt lên má của Thảo rồi chạy ra ngoài leo lên xe đi mất.
Mọi người nhìn theo chiếc xe rời đi, mỗi người một cảm xúc.
Chiến sau đó đi vào trong ghế ngồi xuống, hắn hút một điếu thuốc sau đó nhả khói ra và lầm bầm: “Kế hoạch cũng nên được bắt đầu rồi.”
… Bạn đang đọc truyện Thế giới tối tăm tại nguồn: https://gaigoi.city
Tuấn quay trở lại với khóa huấn luyện khắc nghiệt, thầy Ba tăng cường độ tập luyện lên mức cao nhất từ trước tới giờ. Mỗi ngày Tuấn tập luyện tới 12 tiếng, thời gian còn lại là ngủ và dưỡng thương.
Mỗi lần kiệt sức đến gục xuống hắn lại nhớ tới mẹ và em gái mà lấy đó làm động lực quyết tâm.
Ngoài những bài tập luyện võ thuật cơ bản, Tuấn còn được tập thêm về khả năng đột phá sức mạnh cơ thể.
Hắn phải đeo một balo đặc biệt có đút những thỏi kim loại bên trong, ở chân và tay cũng có những vòng đai để nhét thỏi kim loại. Sương sương mỗi thỏi nặng 2kg, mỗi tay hắn đeo 4 thỏi còn chân đeo 8 thỏi. Chưa kể 30 thỏi trong balo phía sau lưng.
Hắn phải đem theo đống kim loại đó chạy 10 vòng quanh biệt phủ nhà họ Vũ vào mỗi buổi sáng sớm. Thời gian không được phá 30 phút, ban đầu Tuấn không thể hoàn thành, hắn đi thôi còn không nổi. Nhưng sau nỗ lực rèn luyện kiên trì trong 3 tháng hắn đã có thể hoàn thành dù ở mức thời gian quy định.
Ngay cả khi đã nghỉ ngơi, Tuấn vẫn đeo kim loại ở tay và chân để rèn luyện thể lực.
Thầy Ba cũng phải dành lời khen cho Tuấn, lúc nào cũng vác trên người cả đống kim loại nặng hàng chục cân mà vẫn có thể hoạt động bình thường.
Ngoài việc đeo kim loại để chạy, thầy Ba còn bắt Tuấn nhảy xuống hồ bơi với đống đó khiến mấy lần Tuấn suýt chết chìm.
Ngoài việc tập luyện theo giáo trình đó thì Tuấn còn được giao lưu với các vệ sĩ khác để trau dồi thực chiến. Dù bị ngậm rất nhiều hành nhưng nhờ đó mà khả năng chiến đấu của Tuấn được nâng cao rõ rệt, giờ hắn đã có thể đấu với thầy Ba trong khoảng thời gian là 27 giây trước khi bị đánh gục. Để mà nói có thể đấu với thầy Ba được 30 giây đã là cực kỳ giỏi và Tuấn sắp chạm được tới ngưỡng đó.
Tuấn hỏi thầy Ba rằng ai là sư phụ của thầy thì thầy Ba lắc đầu không đáp. Tuấn đi hỏi các vệ sĩ khác thì họ cho biết rằng thầy Ba từng lên núi học võ trong 10 năm.
Qua quá trình tập luyện gian khổ, thành quả Tuấn có được là một cơ thể săn chắc, linh hoạt, phản xạ tuyệt vời và khả năng cận chiến đáng nể… tất nhiên là vẫn bị thầy Ba cho ăn hành.
Chỉ còn 1 tuần nữa là thời hạn 6 tháng kết thúc, Tuấn được thầy Ba dẫn tới sàn đấu dưới lòng đất một lần nữa.
Một phần vì để làm quen với không khí của sàn đấu, hai là để Tuấn có thể gặp gỡ được những người hắn nên gặp.
Theo chân thầy Ba, Tuấn lại tới căn phòng nơi có gã đầu trọc được gọi là Lão Đại.
Lão Đại vẫn thế, vẫn trong tư thế ngủ trên ghế úp mũ phớt lên đầu. Thầy Ba ho khan mấy tiếng thì Lão Đại mới tỉnh.
“Lão Đại, việc em nhờ anh vẫn nhớ chứ?” Thầy Ba hỏi Lão Đại.
Lão Đại xoa cằm nhớ xem đó là chuyện gì, sau khi nhìn sang Tuấn thì gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, nhưng anh đã nói thẳng nhóc này cần kiểm tra, nếu được mới có thể trở thành võ sĩ.”
“Không thành vấn đề.”
Thấy được sự tự tin của thầy Ba, Lão Đại dò xét Tuấn một hồi. So với mấy tháng trước thì có vẻ đã rắn chắc hơn, cao thêm được một chút nhưng vẫn còn quá nhỏ bé so với các võ sĩ khác.
Nhưng hứa là hứa, Lão Đại dẫn hai người tới một căn phòng khác. Căn phòng này là phòng tập của các võ sĩ, lúc này có vài võ sĩ đang ở đây tập luyện.
Thấy Lão Đại như thấy bố, các võ sĩ đồng loạt cúi chào, sau đó lại ngỡ ngàng nhìn thầy Ba đứng bên cạnh. Tiếng tăm của thầy Ba như nào thì không võ sĩ nào không biết vậy nên họ cũng cúi đầu chào.
Chỉ có Tuấn là ngơ ngác, nhìn mấy gã đàn ông ai cũng cao trên 1m8 cao to lực lưỡng thì cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Đấu trường ngầm này là nơi những kẻ giỏi đánh nhau kiếm tiền, vì thế nơi này toàn hội tụ những kẻ có khả năng đánh nhau tốt. Xuất thân thì đủ loại tầng lớp, giàu có, nghèo đói, nghề nghiệp cũng đã dạng phong phú như bác sĩ, giám đốc, kỹ sư, phụ hồ…
Ở đây không có phân biệt theo độ giàu nghèo hay tuổi tác mà phân biệt bằng nắm đấm, nắm đấm ai mạnh người đó có tiếng nói.
Lão Đại nhìn quanh phòng, chọn ra một người đàn ông săn chắc chừng 40 tuổi cao 1m7 rồi nói với thầy Ba: “Đó, bảo đệ của mày đánh thắng gã đó thì anh sẽ nhận nó làm võ sĩ.”
Nghe vậy, mấy võ sĩ cũng tự động lui ra tạo khoảng trống. Người đàn ông được chỉ điểm kia cũng tiến tới trước mặt của Tuấn rồi nói: “Nhóc… tuổi này mà vào đây là can đảm lắm đó… nhưng ta nói cho nhóc biết nơi này không thuộc về nhóc.”
“Hạ hắn đi… 3 chiêu thôi.” Thầy Ba lùi lại vài bước rồi lạnh lùng nói.
Nghe những lời này của thầy Ba, mọi người xung quanh nín thở. Lão Đại lầm bầm: “Mẹ nó, thằng nhóc này chắc chắn bất thường.”
Gã kia nghe thầy Ba nói vậy thì nghĩ mình bị coi thường, hắn nhếch mép: “Hừ, nhóc con mày… hự!”
Gã còn chưa kịp nói hết câu thị đã bị nắm đấm của Tuấn đấm thẳng vào bụng một cứ cực mạnh. Mặt hắn tái như đít nhái rồi khom người từ từ gục xuống.
Sau vài giây chịu đau và nhận ra tình hình, gã kia lập tức tung một cú đá về phía Tuấn.
Nhưng gã đá vào không khí, bởi vì Tuấn đã luồn ra phía sau gã từ lúc nào sau đó dùng tay chặt vào gáy của gã khiến gã lè lưỡi bất tỉnh tại chỗ.
Cuộc chiến diễn ra chưa tới 5 giây làm tất cả mọi người bất ngờ há hốc mồm trừ thầy Ba.
Gã kia tuy không tính là võ sĩ nổi trội gì nhưng cũng là tay đánh đấm giỏi, tiểu sử của hắn là một tay giang hồ và đã từng một mình đánh với 10 thằng mà vẫn thắng.
“Thế này… cũng quá kinh rồi!” Lão Đại kinh hô.
Các võ sĩ khác đều nhìn Tuấn với ánh mắt khó tin và kiêng nể. Bọn họ không chắc mình có thể chịu được mấy đòn của Tuấn.
Tuấn sau khi hạ gục gã kia thì đi tới đứng sau thầy Ba. Thầy Ba quay sang hỏi Lão Đại: “Thế nào? Nó đã đủ tư cách làm võ sĩ chưa Lão Đại?”
Lão Đại nói: “Haha ngoài sức tưởng tượng, đương nhiên nhóc con này sẽ được làm võ sĩ. Một tuần nữa sẽ diễn ra cuộc đấu giữa các võ đài với nhau… hy vọng nhóc con này sẽ biểu hiện tốt.”
Thầy Ba gật đầu, chợt như nhớ ra gì đó mà hỏi: “Lão Đại… Tứ Muội đâu?”
Lão Đại lắc đầu thở dài: “Nó đang tập luyện điên cuồng trong phòng riêng, vì ám ảnh lần thất bại năm đó… hai đứa chắc cũng cả năm nay không gặp rồi nhỉ, tới hỏi thăm con bé đi.”
Thầy Ba gật đầu sau đó dẫn Tuấn đi chỗ khác, Tuấn tò mò hỏi: “Thầy, Tứ Muội mà thầy nhắc tới là ai vậy?”
Thầy Ba đáp: “Là tiểu sư muội của bọn ta, Lão Đại là cả, Lão Nhị là thứ hai, ta là Lão Tam thứ ba còn Tứ Muội là nhỏ nhất. Cả bốn bọn ta đều học võ trên núi nên xem là đồng môn.”
Khi cả hai đang nói chuyện thì đã tới phòng của Tứ Muội, bên trong phát ra những tiếng đánh đấm nghe mà rùng cả mình.
Thầy Ba đưa tay gõ cửa.
Cốc… cốc… cốc…
Tiếng đánh đấm bên trong dừng lại, sau đó một giọng nói phụ nữ tuy trong trẻo nhưng không hề ẻo lả mà cực kỳ mạnh mẽ: “Ai vậy?”
“Tứ Muội… Lão Tam đây.” Thầy Ba lên tiếng.
Không quá 3 giây sau, cánh cửa phòng mở ra đồng thời một cô gái xuất hiện trước mặt Tuấn và thầy Ba. Cô gái này có gương mặt xinh đẹp, dáng người khỏe mạnh săn chắc với nước da trắng trẻo, nàng mặc bộ đồ gym của nữ, chiếc quần ôm sát thân dưới nóng bỏng, chiếc áo ôm trọn bộ ngực tròn chắc nịch. Toàn thân nàng đổ mồ hôi đầm đìa ướt cả bộ đồ, mái tóc búi cao đen tuyền vài sợi tóc lưa thưa trước mặt do vận động mạnh bị bung ra. Từng giọt mồ hôi chảy trên gò má xinh đẹp từ từ xuống cằm sau đó nhỏ giọt xuống cổ ngực tròn trịa.
“Anh Ba… anh đã về rồi!” Tứ Muội vui mừng như đứa trẻ, định tiến tới ôm thầy Ba nhưng lại thôi do bản thân đang ướt đầm mồ hôi.
“Ừ… lâu rồi không gặp.” Thầy Ba đáp, điệu bộ khá là bình thản.
Sau đó thầy Ba giới thiệu: “À đây là Tuấn đồ đệ của anh… còn đây là Tứ Muội của ta mau chào chị Tứ đi.”
Thầy Ba kéo Tuấn ra trước mặt của Tứ Muội. Tuấn vẫn còn đang bần thần trước nhan sắc cùng body bốc lửa ướt át của Tứ Muội nên nhìn khá là ngu, hắn cười gượng sau đó cúi đầu chào: “Em chào chị.”
Tứ Muội tròn mắt ngạc nhiên, từ khi nào mà Lão Tam lại có đệ tử vậy. Nàng thật tò mò muốn biết xem người có thể bái được Lão Tam làm thầy sẽ như thế nào.
“Ừ… chào em, chị tên là Tứ mọi người ở đây gọi chị là Tứ Muội nên em có thể gọi như vậy.”
“Anh Ba… cậu bé này thật sự là đệ tử của anh sao? Em chơi với cậu bé chút nhé?” Tứ Muội tỏ ra hứng thú nói.
“Được… nhưng đừng nặng tay quá.” Thầy Ba gật đầu trước sự ngơ ngác của Tuấn.
Cả ba đi vào phòng, đây là phòng tập riêng của Tứ Muội nên có một sàn đấu thu nhỏ. Tuấn bị lôi lên đó để tỷ thí với nàng ta, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt Tuấn không nỡ ra tay bèn quay lại cầu cứu thầy Ba.
Thầy Ba nhắc nhở: “Hừm… tập trung đi.”
“Chị Tứ… em sẽ nương tay với chị.” Tuấn nhìn cô gái xinh đẹp bị đánh thì uổng nên tỏ ra ga lăng.
Tứ Muội nhíu mày hai tay đưa lên tạo thế tấn công: “Nhóc con… đỡ đi.”
Nói rồi Tứ Muội lao tới tấn công Tuấn, Tuấn trợn mắt kinh hãi khi chưa kịp nhận ra thì Tứ Muội đã áp sát hắn với nắm đấm tuy nhìn nhỏ bé nhưng chứa đựng uy lực kinh người.
Tuấn nghiêng đầu né được cú đấm, ngay sau đó Tứ Muội thêm một cú lên gối vào bụng Tuấn. Tuấn dùng hai tay đỡ được nhưng bị đẩy lùi ra sát mép sàn đấu.
Hắn không ngờ một cô gái lại có thể có sức mạnh ghê gớm đến vậy. Tứ Muội lại tiếp tục lao đến, lần này là một cú đá ngang đầy uy lực.
Binh…
Tuấn không kịp né chỉ đưa tay ra đỡ, toàn thân hắn bị lực của cú đá dồn sang một bên đập vào dây sàn đài.
Tiếp đó một cú đấm của Tứ Muội đấm thẳng vào mặt của Tuấn khiến hắn choáng váng.
Chưa để Tuấn kịp làm gì, Tứ Muội tóm lấy tay của Tuấn sau đó vật hắn đập xuống sàn.
“Hự… mạnh quá!” Tuấn cảm thán, hắn lồm cồm bò dậy khi đã hết choáng.
Tứ Muội thấy Tuấn có thể dậy được thì khá ngạc nhiên, các võ sĩ thông thường đều sẽ đo sàn rồi. Điều này làm nàng khá hứng thú.
“Tốt… tiếp nào!” Tứ Muội mỉm cười, sau đó lại xông tới.
Lần này Tuấn không chịu phòng thủ nữa là cũng tấn công. Tuấn tung một đấm về phía Tứ Muội trong khi bản thân phải nghiêng đi để né cú đấm của nàng.
Tứ Muội dùng cùi chỏ gạt nắm đấm của Tuấn đồng thời thu tay kia về để tiếp tục tấn công.
Cả hai trao đổi chiêu thức khá là ngang tài ngang sức, không ai chịu nhường ai. Tuấn sau khi đỡ một loạt cú đấm của Tứ Muội thì lui về phía sau mấy nước xoay người tung một cú đá quét ngang.
Tứ Muội nhảy lên để tránh đồng thời thẳng chân đá một cú đá chéo xuống đầu Tuấn.
Ở trong tư thế này Tuấn cảm nhận rõ đôi chân dài là một lợi thế, hắn dùng hai tay đan vào nhau chặn cú đá của Tứ Muội.
Tứ Muội nhếch mép, nàng co chân kéo cả người về phía Tuấn đồng thời tung hai cú đấm thẳng vào mắt hắn khi hắn còn đang bận cầm chân mình.
Binh.
Tuấn đen mắt choáng váng, Tứ Muội vặn tay hắc đồng thời dùng đôi chân dài kẹp lấy cả cánh tay hắn đồng thời xoay người tạo lực quật ngã Tuấn xuống sàn.
Bịch.
Tuấn nằm úp, tay bị Tứ Muội kẹp cứng ở phía sau. Đôi chân dài của Tứ Muội kẹp lấy cánh tay của Tuấn đồng thời vắt qua gáy hắn để đè đầu hắn xuống.
Cánh tay bị kẹp cứng vặn ra sau như muốn sắp gãy, Tuấn sợ nếu mình gồng sức thì tay sẽ gãy mất. Nhưng trong cái cảm giác sợ đau đó hắn chợt cảm nhận được tay của mình đang đè lên mu lồn của Tứ Muội.
Đúng rồi, tay hắn bị chân nàng kẹp chặt. Mà để kẹp chặt thì cần phải ghì vào nơi có thể tựa… mu lồn chứ đâu nữa.
Cái cảm giác mềm mềm nhiều thịt này làm Tuấn dù đang bị thua sấp mặt vẫn cảm thấy sướng.
“Chịu thua chưa?” Tứ Muội còn không biết gì vẫn đang dùng sức khóa chặt tay Tuấn rồi hỏi.
Nàng càng kẹp chặt thì mu lồn nàng càng ép vào tay của hắn, Tuấn đương nhiên không chịu thua: “Chưa thua.”
“Ngoan cố à… xem đây!” Tứ Muội kéo tay của Tuấn về phía mình, chân kẹp chặt hơn nữa. Ở tư thế này nàng đã dùng đến toàn bộ thân dưới kể cả mông để chế ngự Tuấn.
Tuấn bị kẹp mà cứ cười tủm, thầy Ba thấy vậy cũng khó hiểu không biết thằng đệ tử của mình bị làm sao.
Một lát sau, khi dùng sức quá nhiều Tứ Muội mới cảm thấy không đúng. Nàng chợt đỏ mắt rồi buông tay đồng thời rời khỏi người Tuấn khi cảm thấy mu lồn mình đã ép chặt vào cánh tay của Tuấn quá mức.
Nàng mải chiến quá mà không để ý, Tuấn thì vẫn nằm trên sàn cảm nhận cánh tay nơi được tiếp xúc với mu lồn của Tứ Muội.
“Haha em thua rồi!” Tuấn đứng dậy cười khổ gãi đầu.
Tứ Muội mong chuyện ban nãy sẽ rơi vào quên lãng, nàng cười cười với Tuấn sau đó mệt mỏi xuống uống nước.
“Thằng nhóc này… nó cố tình để mình kẹp trong tư thế đó.” Tứ Muội uống nước sau đó thầm nghĩ.
Thái độ của Tuấn không phải kẻ thua trong sự bất lực mà đang cười tủm vì thứ gì đó. Tứ Muội đoán có lẽ Tuấn đã cảm nhận được mu lồn nàng nên đã để im như vậy… đúng là tên dâm tặc.