Phần 11: Huấn luyện địa ngục
Chiếc xe ô tô dừng lại ở trước cổng căn biệt phủ nhà họ Vũ. Tuấn xuống xe đi theo vệ sĩ vào trong, vệ sĩ dẫn Tuấn vào ngôi nhà đa năng khi trước đã được xem qua.
Nhà đa năng với đầy đủ các trang thiết bị tập luyện lại không một bóng người, nhìn sàn nhà sáng bóng có thể thấy ngày nào nó cũng được lau chùi sạch sẽ.
Vệ sĩ đưa Tuấn lên sàn boxing, sau đó cởi áo vest bên ngoài ra, cởi luôn chiếc áo sơ mi trắng để lộ ra cơ thể săn chắc 6 múi cuồn cuộn.
Tuấn kinh hãi, chẳng lẽ tên vệ sĩ này định hiếp dâm hắn trên sàn. Nhưng không, tên vệ sĩ nói với Tuấn: “Nhóc vượt qua bài kiểm tra đầu tiên với điểm tuyệt đối làm ta rất bất ngờ, để xem xem nhóc có vượt qua bài kiểm tra thứ 2 dễ như vậy không.”
Tuấn chưa kịp hỏi bài huấn luyện thứ hai là gì thì tên vệ sĩ kia đã lao tới đấm một phát vào mắt khiến Tuấn nằm vật ra sàn bất tỉnh. Không kịp phản ứng, không kịp la hét, không kịp cảm nhận đau đớn… một đấm là nằm luôn.
Tên vệ sĩ lúc này mới gãi đầu: “Chết, dùng hơi nhiều lực.”
Huấn luyện tiếp theo mà Tuấn phải trải qua đó là võ thuật, Ngọc Anh đã chuẩn bị cho hắn một lịch trình đặc biệt, 1 kèm 1 với vệ sĩ mạnh nhất mà nàng có. Vì muốn giao dịch chót lọt, Ngọc Anh không tiếc đầu tư.
Tuấn tỉnh lại trên giường trong một căn phòng như bệnh viện, nhưng đây không phải bệnh viện mà là phòng y tế nhà họ Vũ. Nó đẹp và đầy đủ chẳng khác gì bệnh viện cả, quả thực là khi giàu có thì muốn gì cũng được.
Tuấn nhớ lại trước khi bị đấm ngất, hắn sờ tay lên mắt thì có cảm giác đau nhói. Lúc này vệ sĩ từ bên ngoài bước vào với nét mặt tươi cười: “Sao rồi?”
Tuấn nói: “Cũng may chưa chết, anh ra tay nặng quá.”
Vệ sĩ nói: “Nhóc cứ từ từ dưỡng thương, mai lại tiếp tục.”
“Lại tiếp tục sao?” Tuấn kinh hãi trợn mắt.
“Ừ… bài huấn luyện tiếp theo của nhóc là học võ. Anh sẽ dạy cho nhóc cách cận chiến, cách sử dụng vũ khí. Không lâu đâu chỉ 6 tháng thôi.” Vệ sĩ điềm tĩnh nói.
“Cái gì… 6 tháng?” Tuấn há hốc mồm hãi hùng.
Vậy là những ngày tiếp theo, Tuấn được học cách chiến đấu. Là một thằng con trai nên đam mê với võ thuật nó luôn tiềm ẩn trong người. Mỗi ngày đều leo lên giường với thương tích đầy mình nhưng quyết tâm trong hắn đã có, quyết tâm gặp được mẹ và em gái. Nhờ đó làm động lực mà Tuấn kiên trì tập luyện.
Có những lúc Tuấn gục ngã khi ăn quá nhiều đòn từ gã vệ sĩ, bằng một cách thần kỳ hắn vẫn đứng dậy được.
Vệ sĩ cũng phải nể phục sự quyết tâm của Tuấn, sau một tháng được huấn luyện. Tuấn đã có được khả năng cận chiến cơ bản, phản xạ cùng tốc độ di chuyển nhanh hơn. Uy lực cú đấm mạnh hơn, tuy nhiên khi solo với thầy của mình thì vẫn bị đánh cho ngu người.
Học thôi chưa đủ mà cần thực chiến, vệ sĩ dắt Tuấn tới một khu phố nhộn nhịp về đêm. Nơi này có nhiều quán nhậu, là nơi thích hợp để trải nghiệm thực chiến.
Cả hai tìm một quán ưng mắt, gọi ra một nồi lẩu ếch sau đó ngồi ăn. Xung quanh các nam thanh nữ tú cũng đầy đủ, vệ sĩ nói với Tuấn: “Nhóc cứ chờ đi, lát nữa sẽ có thú vị.”
Đúng như vậy, một lát sau ở quán đối diện đã có xảy ra cãi vã to tiếng. Một thanh niên đang ngồi ăn cùng người yêu và mấy thằng bạn thì có thanh niên bàn bên đi sang mời rượu người yêu của gã ta. Cô người yêu này xinh xắn nên đã bị gã kia để ý và trêu chọc, cô người yêu khéo léo từ chối vì không muốn tiếp người lạ.
“Thôi nào, anh thấy em xinh nên qua mời ly rượu. Em không uống là không nể mặt anh rồi.” Thanh niên kia vẫn liên tục gã gẫm.
Bạn trai của cô gái đã khôn nhịn nổi, bèn quay ra nói: “Bạn à… người yêu tôi không biết uống, để tôi uống thay cô ấy.”
Nhưng thanh niên kia không có vẻ gì là thiện cảm, lại còn trợn mắt: “Việc của mày à, tao đang mời em ấy mày lo mà ngồi im đi.”
Bạn trai cô gái cũng không hiền, hắn cũng trợn mắt: “Cô ấy là bạn gái tao, tao có quyền. Mày chẳng là cái đầu buồi gì mà bạn gái tao phải uống với mày.”
“Á thằng chó này, mày biết bố mày là ai không?”
“Bố cái con mẹ mày!”
Hai thanh niên lao vào đấm nhau, kéo theo là bạn bè của hai bên cũng lao vào. Một cuộc hỗn chiến diễn ra khiến những bàn khác chú ý. Bàn ghế đổ vỡ bát đũa rơi loảng xoảng.
“Thời cơ tới rồi.” Vệ sĩ cầm theo chai bia đứng dậy đi về phía đánh nhau, Tuấn không hiểu nhưng cũng đi theo.
Không ai ra can vì biết đâu sẽ bị ăn chai bia vào đầu, có mấy bàn gần đó còn chủ động đứng dậy tránh ra xa. Có người còn lấy điện thoại quay video để up toptop đăng chơi kiếm view.
“Đánh bừa đi.” Vệ sĩ nói với Tuấn sau đó lao vào cầm chai bia đập thẳng vào đầu một thanh niên khiến hắn ta choáng váng ngã dúi dụi.
Tuấn hoảng sợ, nhưng cũng lao vào đạp một thanh niên khác. Thanh niên đó tưởng Tuấn là đồng bọn của lũ kia nên lao tới tung đấm vào mặt. Tuấn lập tức cúi đầu né đòn rồi tung một cú đấm khiến gã kia méo mặt ngửa ra sau vấp vào chiếc ghế rồi ngã dúi dụi.
Tuấn vừa run vừa phấn khích, không ngờ đánh nhau lại vui đến vậy. Nhưng trong lúc hắn đang không chú ý thì một chai bia bay thẳng vào đầu làm Tuấn choáng váng, máu đã chảy ra.
Tuấn hoảng hốt quay lại thì thấy thầy của mình đang đập thanh niên vừa ném chai bia vào hắn ra bã.
Vệ sĩ quát lên: “Đây là loạn chiến, kẻ thù ở gắp mọi nơi. Mở to cái mắt ra và cảnh giác mọi thứ xung quanh đi.”
Tuấn lau máu trên đầu, tiếp tục lao vào đấm đá. Lần này hắn tìm đúng tên ban nãy ép cô gái uống rượu mà đấm.
Mặc dù Tuấn còn nhỏ tuổi vóc dáng cũng không to cao như mấy thanh niên đang ẩu đả nhưng đã được thuốc X cường hóa nên rất khỏe. Ăn một đấm từ Tuấn là chẳng hề dễ chịu đối với bất kỳ ai.
Binh.
Tuấn đấm thanh niên kia hộc máu mồm, thanh niên kia cũng đáp lại bằng một cú lên gối cực mạnh nhưng Tuấn đã dùng tay đỡ được.
Nhóm của thanh niên gây sự kia có 6 người còn nhóm bạn trai của cô gái kia chỉ có 4 nên nhanh chóng bị áp đảo. Cũng may có Tuấn và thầy của hắn ra tay, lúc này Tuấn và tên bạn trai đang cùng hội đồng gã thanh niên gây sự kia.
“Này thì bố mày là ai này… này thì mời rượu này… này thì trêu bạn gái tao này… con mẹ mày tao đánh cho chừa.”
Gã bạn trai kia vừa đấm vừa trút hết tức giận, một lát sau gã gây sự kia đã bầm dập nằm như chó chết được bạn bè kiêng bỏ chạy. Bảo vệ khu vực cũng tới nên vệ sĩ và Tuấn cũng nhanh chóng bỏ chạy, gã bạn trai và cô gái cùng những người bạn cũng bỏ chạy, bỏ lại chủ quán mặt mày xám xịt, khi không gặp lũ báo đời phá hoại.
Tuấn vắt chân lê cổ chạy theo vệ sĩ, tới một con ngõ xa lắc thì mới dừng lại và thở.
“Hộc… mệt quá!” Tuấn thở như chó nói.
Vệ sĩ thì chẳng thở mạnh lấy một hơi, hắn nói: “Thực chiến thấy thế nào? Khác xa tập luyện chứ?”
Tuấn gật đầu: “Dạ, khác lắm.”
Vệ sĩ nói với giọng giáo huấn: “Tập luyện thì nhóc được nương tay, được chuẩn bị… nhưng thực chiến chẳng có gì là báo trước để chuẩn bị cả. Hơn nữa còn là đánh nhau hội đồng, phải đề phòng kẻ thù từ mọi hướng. Ban nãy nếu chia bia đó mà là con dao thì nhóc đã chết lè lưỡi rồi.”
“Em biết… em vẫn còn phải tập luyện nhiều hơn… cảm ơn thầy.” Tuấn tự thấy thầy hắn nói đúng, nếu ban nãy quả thực là một con dao… hắn không dám nghĩ đến.
“Về thôi, hôm nay thế là đủ rồi.” Vệ sĩ nhún vai nói.
Tuấn gật đầu, chỉ tiếc nồi lẩu ếch thơm ngon vừa gọi ra chưa ăn được mấy miếng. Nhưng nghĩ lại vẫn chưa trả tiền nên lại không thấy tiếc nữa.
Lại thêm một tháng nữa…
Lần này vệ sĩ dắt Tuấn tới một nơi dành cho thế giới ngầm.
Đầu tiên cả hai tới một quán rượu khá lâu đời, vệ sĩ và chủ quán trong đổi gì đó rồi đưa cả hai vào trong một lối đi chật hẹp dẫn xuống dưới lòng đất, phải rồi… là dưới lòng đất.
Cả hai đi qua hành lang tới một căn phòng lớn với một sàn đấu ở chính giữa, xung quanh có những bậc thang để ngồi giống như sân vận động. Nơi này có thể chứa đến vài trăm người cùng lúc. Từ sàn tới nóc ít cũng phải 5 mét, đèn điện đầy đủ, hệ thống thông khí, điều hòa… mọi thứ đều hoàn hảo.
Tuấn nghi hoặc, xem người ta đào mộ chỉ vài mét là thấy nước ngập đất nhão. Ấy vậy mà họ lại đào và xây dựng được một nơi rộng lớn như vậy.
Sự chú ý của Tuấn bị thu hút ngay bởi một cuộc chiến trên sàn đấu. Hai người đàn ông vạm vỡ đang đấm nhau quyết liệt, cả hai đều là những tay đánh nhau giỏi nên đấm nhau cực đã. Khán giả hò reo không ngớt.
Thấy Tuấn thích thú ra mặt, vệ sĩ giải thích: “Đây là một sàn đấu ngầm, những kẻ đánh nhau giỏi thường tới đây kiếm tiền. Nơi này không có luật lệ gì cả, chỉ cần không giết đối thủ còn những thứ khác đều có thể thoải mái.”
Lúc này trên sân, một trong hai người đã gục. Người còn lại thì dơ tay lên đầy hãnh diện vì đã chiến thắng trong sự reo hò của mọi người.
“Sàn đấu này được bảo kê bởi một người có tiếng, người này cũng là người quen của anh… muốn gặp không?” Vệ sĩ hỏi Tuấn.
Tuấn nghĩ gì đó rồi gật đầu, hắn nghĩ thầy mình đã đưa mình tới đây ắt hẳn là có lý do.
Vệ sĩ đưa Tuấn tới một lối đi khác, nơi này thông tới một nơi có người bảo vệ. Bảo vệ nhìn thấy vệ sĩ kia thì liền cúi đầu chào: “Anh Ba.”
Vệ sĩ gật đầu, sau đó hỏi: “Lão Đại có bên trong không?”
Bảo vệ đáp: “Dạ có… để em vào báo với Lão Đại.”
“Không cần, tao tự vào” Vệ sĩ ngăn lại rồi nói.
Bảo vệ nhìn phía sau anh Ba là một thiếu niên thì hỏi: “Anh Ba, đệ tử của anh à?”
Vệ sĩ lạnh lùng nói: “Ừ.”
Vệ sĩ mở cửa dẫn Tuấn vào trong phòng, bên trong là một phòng làm việc giống của dân văn phòng. Khác ở chỗ thay vì trên bàn là giấy tờ làm ăn thì là hồ sơ và thông tin của những người đăng ký thi đấu. Ngoài ra còn một đống giấy tờ linh tinh khác.
Trên chiếc ghế xoay, một người đàn ông đang nghỉ ngơi, chiếc mũ phớt úp lên mặt chân gác lên bàn.
“Lão Đại… Lão Đại…” Vệ sĩ gọi mấy câu.
Người đàn ông kia giật mình tỉnh lại, gỡ chiếc mũ ra khỏi mặt để lộ một gương mặt điển trai với cái đầu trọc lóc bóng loáng.
“Về đấy à? Cũng nửa năm rồi nhỉ.” Lão Đại đội mũ phớt lên đầu sau đó hỏi. Hắn đánh mắt qua nhìn Tuấn, ánh mắt ấy làm Tuấn lạnh cả sống lưng.
Vệ sĩ lên tiếng: “Lão Đại, hôm nay em tới muốn nhờ anh một việc.”
“Việc gì? Chỗ anh em với nhau nếu giúp được anh sẽ giúp.” Lão Đại lắc đầu bẻ bão cổ rồi nói.
Vệ sĩ kéo Tuấn lên phía trước: “Anh đăng ký cho thằng nhóc này làm võ sĩ.”
Tuấn ngơ ngác, Lão Đại trợn mắt đánh giá Tuấn một lúc rồi lắc đầu: “Không ổn, nó còn quá nhỏ. Tay chân lại lèo khèo thế kia đánh đấm ai?”
Thực ra trong 2 tháng tập luyện cùng vệ sĩ, Tuấn đã tăng thêm vài cân và nó toàn là cơ bắp. Nhưng nhìn Tuấn vẫn khá gầy nên trong mắt Lão Đại Tuấn như một thanh niên ẻo lả vậy, hắn không đồng ý.
Vệ sĩ cương quyết nói: “Không phải bây giờ, 4 tháng nữa em sẽ dẫn nó tới. Em muốn anh đăng ký cho nó giúp em thôi.”
Sau đó vệ sĩ đặt lên bàn một phong bì bên trong có chứa tiền, Lão Đại nhìn thấy phong bì thì mỉm cười: “Ok, chỗ anh em với nhau anh sẽ giúp… nhưng mà mày phải đảm bảo 4 tháng nữa thằng nhóc này phải trải qua một bài kiểm tra của anh, nếu nó vượt qua anh mới cho nó đấu trên sàn.”
Vệ sĩ gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Lão Đại và vệ sĩ bắt tay nhau, sau đó vệ sĩ đưa Tuấn lên mặt đất.
Lão Đại ngồi đó trầm ngâm, gương mặt đăm chiêu: “Thằng Ba đưa người về sao, lần đầu tiên nó đưa người về giới thiệu làm võ sĩ? Thằng nhóc kia chắc chắn không đơn giản.”