Thằng Tâm – Quyển 2 – Phần 19

Phần 19
Tâm quay trở lại với công việc. Một núi việc đang chờ nó. Những ngày nó đi Phượng xử lý rất tốt. Nếu nàng không phải phụ nữ thì có lẽ nó chỉ đáng làm phó cho nàng. Nhưng trong hoàn cảnh này cần một người đàn ông. Tâm rời đi, bên Tân Đại Thế trong thời gian này đã bằng nhiều cách chèn ép, cài cắm mua chuộc người bên nó. Đã có hai vụ tai nạn lao động xảy ra tí nữa dẫn tới chết người. Trước kia không hề như vậy. Rồi những vụ xô xát tình cờ giữa một nhóm lạ khà khịa công nhân dẫn tới đánh nhau. Những chuyến vật liệu bị va chạm giao thông giữa đường như muốn ảnh hưởng, làm chậm lại tiến độ xây dựng bên nó. Mọi việc đã được Phượng xử lý, nàng cũng báo lên để dì Sương hỗ trợ. Nhưng nếu cứ mãi như vậy không phải cách.
Tâm ngồi nghe Phượng báo cáo nhưng nó vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Sẽ chẳng có cách nào xử lý triệt để. Với những bọn thế này chỉ có bạo lực đáp lại bạo lực. Tâm cầm điện thoại lên gọi cho thằng Mạnh:
– Em đây… anh gọi em ạ.
– Mày với chú sao rồi.
– Ngon lành anh ơi. Có khoản tiền anh chuyển qua bố em trả gần hết nợ rồi. Bố em bảo anh không cần chuyển nữa. Còn một ít chủ nợ cũng đồng ý giãn ra để bố em trả sau rồi. Một vài tháng nữa xong cái khách sạn ở bên Mân Thái là nhà em đủ tiền trả nợ.
– Vậy thì tốt. Cố gắng làm ăn đừng gây sự.
– Em có làm gì đâu, cả ngày theo bố học mà. Đám bạn ở đây em cũng thi thoảng mới đi nhậu thôi.
– Ừ… tạm thời đừng liên lạc với chúng nó nhiều. Sau vụ trước tao được báo là công an đưa chúng nó vào tầm ngắm rồi. Cả mày nữa.
– Em biết mà. Anh không phải lo.
– Nhưng mà… trước vụ tao bị chém… cái bọn đó phải xử lý. Giờ chúng nó còn đang gây khó dễ cho bên tao.
– Vậy làm sao anh cứ bảo. Em theo anh đi quét sạch lũ chó đó. Lần trước nó dám đánh vào tận nơi, bên em có ông bị nặng mãi mới tháo băng đó.
– Giờ không dùng những đứa ở đây được. Mày còn liên lạc với đám đàn anh ở ngoài Hà Nội không.
– Còn anh. Mấy ông vẫn gọi hỏi em khi nào ra.
– Mày liên lạc xem. Nhớ tìm ai kín đáo thôi. Vì tao sợ công an vẫn tìm ra được. Chi phí bao nhiêu, kể cả vé máy bay cứ tính rồi báo tao.
– Vậy… cần bao nhiêu người hả anh.
– Chưa biết. Mày kiếm ai thân tín đi do thám tất cả tụ điểm của bọn chúng, từ vũ trường, quán bar, tiệm cầm đồ… tất tần tật. Kể cả mấy thằng đứng đầu, xem chúng có quan hệ với các nhóm nào không. Tao muốn đánh một lần dằn mặt chúng.
– Đại ca yên tâm. Cái này đúng nghề của em. Em sẽ lôi cả tổ tông nhà nó ra. Thù lần trước em sẽ tính đủ với chúng.
– Làm kín thôi. Với cả nghề chính của mày là nối nghiệp chú. Đừng có lơ là.
– Hì hì… em biết.
– À… Liên có gọi cho mày không.
– Không, bà ý từ khi đi làm xa chả gọi em bao giờ. Cách đây mấy tuần có gọi cho bố em thì phải. Em thấy bố em quát ầm trong điện thoại.
– Ừ… thôi mày xem tiến hành vụ anh bảo đi. Anh đi một vòng các nơi xem thế nào.
Tâm gác điện thoại. Nó thở dài vì cái cô gái ngốc nghếch đó. Tâm cũng không hiểu sao Liên phải né tránh nó như vậy. Ngay cả chú nó và thằng Mạnh còn không biết nàng ở đâu nữa. Dường như Liên có gì giấu nó, cả thím nó nữa. Tâm dù mang máng biết nhưng nó quá bận nên cũng không để ý. Nhưng gần đây sự bất an trong lòng nó càng lớn. Nó thi thoảng hay nghĩ về Liên mỗi khi ở một mình.
Tâm gạt tạm những suy nghĩ về Liên qua một bên. Có lẽ đợt tới về quê ăn cỗ bố nó sẽ tra thím đến cùng mới thôi. Tâm lấy xe đi một vòng các nơi, thông báo cho mọi người sự trở về của nó. Cánh công nhân thấy Tâm thì mừng reo hớn hở. Cũng phải, sự phụ thuộc ăn sâu vào trong tiềm thức họ. Tâm dù sao cũng có thời gian gắn bó, đứng đầu nên công nhân vừa quen vừa sợ. Nhưng Phượng thì khác, họ coi nàng như một bông hoa đẹp để ngắm. Chính vì thế mới có những kẻ không sợ Phượng mà dám tiếp tay phá hoại rồi làm hại người khác.
Tâm thông báo cho mọi người kế hoạch và biện pháp trong tình hình mới. Công nhân sẽ phải ít ra ngoài, tránh va chạm. Camera sẽ được lắp ở các công trường đề phòng kẻ gian. Ai bị phát hiện tiếp tay cho bên ngoài làm tổn thất tới công ty hay hãm hại anh em khác sẽ bị đưa ra pháp luật cũng như bồi hoàn toàn bộ tổn thất.
Tâm gọi riêng những anh em đi cùng nó từ ngoài Bắc vào, bí mật giao cho mọi người giám sát các nơi. Ít ra nó nghĩ những người đó sẽ không bán đứng nó. Còn những chuyến xe, chỉ có cách vận chuyển theo đoàn ứng trực nhau mới hy vọng tránh được. Những chuyến xe sẽ không đi trong đêm tối nữa. Dù có thể bị cảnh sát phạt nhưng ít ra sẽ tránh bị tổn thất về người và của.
Những ngày sau đó, sự trở về của nó dường như đánh động bên kia. Mọi việc dường như im ắng, nhưng Tâm biết đó có thể là khởi đầu cho một cơn bão lớn. Những công ty trước kia trót lộ mặt ra muốn chèn ép chết công ty của nó giờ nghe lời xúi bẩy mà tụ tập nhau lại cạnh tranh những hợp đồng đấu giá đất với công ty nó. Tâm thấy cô Loan và dì luôn căng thẳng, bực bội khi có những khoảnh đất tưởng ít cạnh tranh bỗng dưng bị đẩy giá cao hơn.
Chính vì bị o ép nên cô Loan càng tìm cách xử lý xong thật nhanh các công trình dang dở để có thêm tiền cho cuộc đấu lâu dài. Đây không còn là cuộc đấu với riêng lẻ Tân Đại Thế vì hỗ trợ cho hai người đàn ông leo lên vũ đài chính trị nữa, mà đó là cuộc chiến thương trường khốc liệt, kẻ hụt hơi không chỉ bị bỏ lại mà sẽ bị mài chết trong con đường khắc nghiệt ấy. Tâm bị cô Loan gọi lên để hỏi han tiến độ các dự án. Nó lên tới nơi thì thấy ngoài nó còn có mấy người phụ trách các mảng khác. Dì Sương cũng ở đó, mệt mỏi ngồi thẫn thờ. Có lẽ vì công việc chưa bao giờ cho dì có phút giây nghỉ ngơi, rồi còn ông bố dì vẫn đang ốm nặng.
Tâm thấy cả chú Tiến. Chú đã quay lại, và được cô Loan nhiệt liệt đón nhận. Sự quen biết và danh tiếng của chú cũng giúp công ty khá nhiều. Chú ngồi đó như chả quan tâm gì đến cô Loan nói, mà chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ chú theo đuổi bao năm nay. Ánh mắt chú vẫn thật ân cần, đầy yêu thương nhìn dì đang mỏi mệt. Tâm chợt thấy hơi ghen khi ánh mắt chú nhìn dì, đôi mắt đó còn như đang nhìn vào đôi chân nuột nà đang khép lại để dọc theo chiều dài ghế.
Tâm sao không ghen được, nó coi dì là của nó. Người đàn bà ấy đầy nồng nhiệt, điên rồ mỗi khi dính chặt vào nó. Những đêm say đắm bên dì làm Tâm biết dì chỉ như vậy với một mình nó. Tâm sao chấp nhận ánh mắt ai khác nhìn dì, dù đó là chú Tiến.
Lúc nó vừa đến thì chỗ cạnh dì đã có người ngồi. Nhưng chị Nhung phụ trách chung mảng khách sạn có điện thoại nên vội ra ngoài nghe máy. Tâm như không hề biết, nó đi vào ngồi cạnh dì. Cũng chả ai dị nghị, vì chỉ là chỗ ngồi. Ở đây toàn bàn công việc, mấy ai để ý ngồi đàn bà đàn ông ngồi chung đâu. Chỉ có chú Tiến khẽ hơi cau mày khi nó ngồi. Tâm không để ý, nó quay qua gật đầu chào mọi người, cả chú Tiến nữa.
Dì như thấy nó đến, bất giác đầu ngả qua nó tựa vào vai Tâm. Tâm hơi ngạc nhiên khi dì làm vậy trước đông người. Nhưng nó cũng nhích vai để dì tựa cho dễ dàng hơn. Tâm thấy chú Tiến nhìn chằm chằm vào dì nhưng không nói gì. Ánh mắt chú chợt khẽ cười rồi quay qua nghe cô Loan nói. Dường như chú nghĩ đây là một trò đùa hay giận dỗi của dì Sương dành cho chú. Khuôn mặt già nua dần trở lên giãn ra, chú như không quan tâm đến trò đùa nhỏ của dì.
Nhưng với Tâm thì khác, nó không nghĩ hành động của dì là trò đùa. Cử chỉ của dì như là một sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho nó, coi nó là bờ vai để dì có thể tựa vào khi mệt mỏi. Tay Tâm khẽ luồn ra sau lưng dì, bàn tay bám vào eo dì kéo nhẹ vào sát người nó. Hành động của nó không qua mắt được mọi người. Tâm thấy chú Tiến khẽ ngạc nhiên nhìn nó. Tâm mặc kệ, nó quay qua nhìn cô Loan nói. Nhưng khi những ánh mắt không đổ dồn vào nó nữa, bàn tay Tâm lại cử động. Tay nó giờ đã đặt phía dưới mông dì, khẽ luồn chầm chậm vào khe mông đít dì. Cái mông dì ban đầu ấn thật chặt xuống, bàn tay hầu như không nhích được.
Nhưng khi Tâm tưởng sẽ phải từ bỏ thì bờ mông chợt nhích lên, ngón tay nó nhanh chóng đi vào, nhích dần cho tới khi lòng bàn tay vào phía dưới mông đít dì. Những ngón tay nó ngọ nguậy phía dưới khe lồn của dì như những con giun cần mẫn tìm cái cửa hang để chui vào. Cái hang nó tìm kiếm dần rỉ ra nước, thấm vào đáy cái quần lót nhỏ xíu. Nó có thể nghe thấy tiếng thở của dì rõ hơn. Bàn tay dì đang bấu vào đùi nó, lắc lắc như muốn ngăn Tâm lại. Tâm mặc kệ, nó thấy thích thú khi dì đang ngứa ngáy vì bị bàn tay nó trêu chọc. Ngón tay cứ thế khều thật nhanh, cố ấn ngón tay dí chặt vào đáy quần lót giờ đã ướt nhẹp. Chợt phía dưới tay nó bị phả ra một luồng khí nóng. Nó thấy người dì tựa vào nó như cứng lại. Tâm vội dừng tay lại, nó cũng không muốn mọi người nhìn thấy điều gì lộ liễu quá.
Chợt đến lượt nó, cô Loan muốn Tâm thông báo tình hình an ninh ở các công trường, tiến độ xây dựng các khách sạn. Tâm định đứng lên báo cáo thì mới chợt nhớ tay nó đang đặt ở dưới mông dì. Nó định rút tay ra thì cái mông dì như ấn chặt xuống làm Tâm không rút ra được. Nó bối rối quá, chưa biết xử trí sao thì dì chợt nhổm dậy với ra bàn lấy một cái kẹo. Tâm nhân cơ hội đó rút nhanh tay về, hú vía. Nó để ý thấy dì khẽ liếc nó cười một cái. Tâm cười khổ, rõ ràng là dì đang trả đũa vụ vừa nãy.
Buổi họp dần về cuối, mọi ý tưởng được nêu ra nhưng thật khó thực hiện. Vấn đề không phải vì vốn, mà do công ty đang bị đánh hội đồng. Vốn đã có, và không hề thiếu vì đã trải qua được giai đoạn khó nhất. Nhưng không có nghĩa cô Loan có thể bung hết sức ra tranh đấu giá mọi mảnh đất được. Sớm muộn công ty nó cũng bị chèn ép mà hụt hơi dần. Tâm nhìn hai người đàn bà sầu bi mà thật không biết làm cách gì, bởi nó cũng chỉ có một người dì, cũng không thể yêu cầu dì Nguyệt đổ thêm tiền vào cho nó nữa.
Nhưng Tâm thực ra còn một mối quan hệ mà chính nó cũng chưa hề để ý. Cái buổi hôm ấy sau khi từ văn phòng cô Loan về, Tâm không về văn phòng mà về khách sạn. Nó cần được nghỉ ngơi. Nhưng khi Tâm chuẩn bị vào thang máy thì chị Trà quản lý khách sạn gọi nó lại.
– Chị gọi em ạ.
– Làm gì còn ai đâu ngoài em. Dạo này gần tháng trời chị không thấy mặt em đấy. Ông chủ gì mà mất hút thế.
– Công ty đang gay go mà chị. Đợt trước khó khăn chị cũng nghe rồi.
– Chị biết, nhưng phải đảo qua khách sạn vài lần chứ. Lại đây, có khách quen em hay sao ấy.
– Khách quen, của em á?
– Ừ, người ta bảo thế. Còn là khách đoàn nhé, nhưng mà chưa đặt trước. Đi vào cái tầm này thì cũng hơi kẹt phòng. Chị đang phải tính toán để sắp phòng cho khách. Chỉ sợ không đủ thôi.
Tâm theo tay chị Trà chỉ ra phía lễ tân, nó thấy lố nhố một đoàn hơn chục người. Tâm nhìn, chả thấy ai quen cả. Bỗng đập vào mắt nó là một người phụ nữ với váy dài chấm bi đen trắng. Tâm không nhìn rõ mặt vì góc nghiêng nhưng nó thấy có nét thật quen. Người phụ nữ trạc chỉ tầm 40 là cùng vì nét mặt khá trẻ đang trò chuyện cùng một người nữ khác già hơn cùng đoàn. Cái váy chấm bi đến đầu gối khoe khéo bắp chân tròn trịa thật hấp dẫn, kết hợp cùng đôi giày cao gót trắng làm chân cô thon hơn, tôn dáng người thêm quyến rũ. Tay người phụ nữ bỗng cầm túi mở ra lấy gì đó. Tâm tròn mắt, nó biết cái túi này, đó là bản limited mà cô đã nói.
Tâm đi lại gần để chứng thực điều nó nghĩ. Người phụ nữ thấy có người tới gần thì ngẩng đầu lên quay lại phía nó.
– Cô Thủy… sao cô lại ở đây.
– Tâm… may quá… cô đang định gọi điện cho cháu đây. Bảo với nhân viên khách sạn liên lạc với ông chủ thì người ta kêu cháu không có đây, cũng gọi không được. Mà cháu đúng là chủ khách sạn không thế.
– Cái đó… thì đúng là cháu đang là chủ. Nhưng có chuyện gì thế.
– Là chủ thì tốt rồi. Giải quyết phòng phèo cho cô cái. Khổ quá, chỉ vì mấy lão đàn ông mà giờ xuống máy bay đến 3 tiếng rồi còn chưa được nghỉ. Cô đang đau rã cả chân đây này.
– Cô đi du lịch cùng đoàn à.
– Đâu, cô đi ăn theo bố cái Thanh. Ông ấy vào đây công tác. Đây, ông ý đang ngồi kia kìa.
Tâm đi theo cô Thủy, nó thấy ông Hà đang ngồi nghỉ mệt trên ghế. Mắt ông lim dim nhắm lại có vẻ mệt mỏi. Bên cạnh ông là một người đàn ông mặt đỏ tía tai, trông có vẻ vẫn vô cùng tức giận.
Tâm tiến lại, ông Hà thấy có bóng người thì khẽ mở mắt ra. Thấy Tâm ông hơi sững chút rồi nhận ra.
– Chú ạ. Chú mới vào công tác ạ.
– Tâm à… Chú mới vào. Đây là khách sạn của cháu phải không?
Tâm thấy cả hai người đều đang đợi câu xác nhận của nó. Nhưng nó còn chưa trả lời thì chị Trà nhanh nhảu đi tới, chen vào trả lời thay nó:
– Tâm à, bên phòng thống kê rồi. Bị thiếu mất hai phòng.
– Không du di được hả chị. Có khách nào sắp checkin đi du lịch không, mình gửi qua bên khách sạn cùng hệ thống, cho phòng cao cấp hơn là được.
– Không có, trưa nay nhận phòng hết rồi. Mai có hai khách đến mà họ là người Mỹ, trao đổi qua thư kỹ lắm. Chị nghĩ nếu đổi khách sạn chắc họ không thích đâu.
Tâm nhìn qua, đoàn của ông Hà và cô Thủy cũng chỉ có 12 người, 4 cặp có vẻ là vợ chồng, còn đâu là đàn ông. Nó quay ra hỏi lại chị Trà:
– Bên cô chú cần bao nhiêu phòng.
– Dạ, khách đăng ký 8 phòng, 4 phòng đơn cũng được.
Cô Thủy nhìn chồng mệt mỏi có vẻ cũng sốt ruột vội quay qua mấy người trẻ tuổi cùng đoàn:
– Bên cô cần 7 phòng thôi cũng được. Hai cái cậu kia chịu khó ghép chung phòng đi được không.
– Được chị Thủy ơi. Nhanh nhanh em nóng bức muốn đi tắm quá rồi.
– Không được Tâm ạ. Thế vẫn thiếu một phòng đôi.
Câu trả lời của chị Trà làm dập tắt sự vui vẻ của cả đoàn. Tâm thấy không ổn, dù sao cũng là bố mẹ chị Thanh, nó không thể để họ đi chỗ khác được. Tâm lẩm nhẩm trong đầu, nó chợt nhớ ra thực ra vẫn còn phòng.
– Chúng ta có hai phòng tổng thống đúng không.
– Đúng, nhưng giá phòng tổng thống… gấp nhiều lần giá phòng thường. Mà một phòng… em đang ở mà.
– Chị tạm cho người dọn phòng em ngủ để cho cô chú. Đây là cô chú thông gia nhà em. Phòng tổng thống còn lại… để cho chú này đi Trông chú có vẻ mỏi mệt, nằm phòng đó thoải mái sẽ thoải mái.
– Vậy giá phòng thì sao… Tâm.
– Hai phòng đó coi như miễn phí đi. Để quanh năm mấy khi có khách. Cô chú đây là thân quen của em, cô chú vào đây vốn em phải mời, tiền nong gì.
Cô Thủy nghe Tâm nói thì mặt mày rạng rỡ, tay vỗ vào người chồng. Ông Hà hơi cau mày với vợ nhưng mặt ông cũng hài lòng lắm. Dù sao nghe nói được em thằng con rể mời ở phòng tổng thống cũng mát mặt với anh em trong đoàn.
Người đàn ông đang tức giận chợt quay qua khi nghe Tâm nói. Tâm cười gật nhẹ đầu chào. Nó chưa gặp người đàn ông này nhưng có gì trong ông ta làm Tâm muốn quan hệ. Người đàn ông gật đầu chào đáp lại nó, rồi bất chợt lên tiếng:
– Khách sạn của cậu có phòng hội nghị tiếp đón tầm trăm khách không.
Tâm hơi ngạc nhiên, nó đánh mắt qua chị Trà. Tâm cũng chưa bao giờ chú ý khách sạn nó làm chủ mà toàn mặc cho quản lý được dì gửi qua.
– Dạ… đủ thì đủ. Nhưng nếu cần sự sang trọng hơn thì chúng tôi có khách sạn có phòng hội nghị có thể chứa hơn 300 khách, rộng hơn và cao cấp hơn cùng hệ thống. Cũng cách khách sạn Tâm Ngọc có tầm 1km thôi. Sẽ có xe limo đưa quý khách di chuyển tới đó.
Người đàn ông nghe chị Trà trả lời tỏ vẻ khá hài lòng. Ông ta quay qua ông Hà hỏi thăm dò:
– Anh Hà thấy sao. Tôi không muốn tổ chức hội nghị ở cái khách sạn đó tí nào. Dù về anh XX có mắng, có kỷ luật tôi cũng chấp nhận.
Ông Hà nhìn người đàn ông thở dài. Ông quay qua Tâm và chị Trà:
– Chú vào đây công tác trong này. Vốn đặt phòng cho cả đoàn ở bên Thiên Sơn rồi. Nhưng có chút sự cố nên muốn chuyển khách sạn. Mẹ cái Thanh nhớ ra cháu bảo có khách sạn trong này nên theo cardvisit cháu đưa tới đây. Cái phòng hội nghị vốn cũng đặt bên đó. Cháu xem setup cho chú một phòng hội nghị tầm 150 chỗ đi. Đủ tiêu chuẩn, đầy đủ máy móc ánh sáng là được. Hội thảo này bên thành phố tổ chức, có gì chú sẽ bảo bên đó liên lạc với bên cháu.
– Được chú ạ. Vậy thì… chị Trà… chị xem sắp xếp cho em, ưu đãi tốt nhất.
– Vâng. Anh Hà phải không ạ. Tôi sẽ sắp cho bên mình một phòng tiệc 300 chỗ. Giá cả tính như bên Thiên Sơn. Bên đó phòng được có 200 khách mà không đẹp như bên tôi đâu ạ. Mọi chi phí khác sẽ được chiết khấu 20%.
Ông Hà nghe có vẻ khá thoải mái, vẫy gọi một cậu thanh niên cùng đoàn trao đổi thêm với chị Trà. Tâm vội gọi lễ tân chuẩn bị phòng, bell bủng ra dỡ hành lý mang lên phòng cho khách. Trong khi đợi, hoa quả và nước trái cây được mang ra mời mọi người. Ông Hà và người đàn ông mặt đỏ ngồi xuống đợi, vẻ mặt thư giãn hẳn so với lúc mới tới đây.
Cô Thủy thấy chưa lên phòng thì kéo vội Tâm ra một góc. Tâm hơi lạ, chả nhẽ cô muốn… Nhưng mà nó bé cái nhầm, chuyện cô nói là chuyện khác.
– Này, cháu xử lý như vừa rồi cô không ngờ đấy. Cháu có biết cái ông mặt đỏ kia là ai không.
– Ai hả cô, cháu đâu có biết.
– Không biết mà cho ở phòng tổng thống. Nhưng mà cháu làm thế là đúng đấy. Ông ta cũng là thứ trưởng như chú Hà, nhưng mà nghe bảo sắp được cơ cấu lên bộ trưởng đấy. Chuyến này thành phố đang xin cơ chế và cấp vốn để đầu tư hạ tầng, có thành hay không là do ông ta đấy.
– Kinh thế hả cô, cháu không biết thật. Mà chú Hà lên thứ trưởng rồi à.
– Mới lên. Nhưng chắc chỉ đứng ở chỗ đó đến khi về hưu thôi. Ông ý lên là cứ hay đi suốt thôi.
Tâm chả để ý ông Hà làm thứ trưởng, nó chỉ để ý mỗi cô. Có vẻ cô vẫn bị chồng bỏ bê. Tâm chợt nhớ lại hai lần trong nhà vệ sinh hồi tết với cô. Cái cảm giác lồn cô bóp chim nó sao mà quên được. Ánh mắt Tâm bỗng nhìn cô, gặp ánh mắt cô nhìn lại. Cô như biết nó có ý gì, tay đập nhẹ vào người nó:
– Đừng có nghĩ linh tinh. Không có lần nào nữa đâu.
– Hì hì… cháu đã nói gì đâu. Cô vào chơi lâu không. Cháu… dẫn cô đi chơi nhé.
– Cô vào ăn theo chú Hà thôi. Còn có mấy bà cùng đoàn… cũng chưa biết đi đâu, trước cô đi Hội An với Mỹ Sơn rồi.
– Đi Hội An đi 2 – 3 lần cũng chưa chán. Để cháu sắp xếp đưa cô đi Bà Nà rồi đi may quần áo nhé. Có mấy chỗ cháu quen, thực ra là của công ty… đảm bảo lên người cô cực đẹp.
– Đẹp gì… già lắm rồi.
– Già hay không cô phải biết chứ… Cháu… chưa hề thấy cô già.
Câu nói của Tâm đầy ẩn ý, cô nhìn nó rồi khẽ cắn môi. Nhưng bên lễ tân báo phòng đã xong, cô liếc nó lần nữa rồi chạy ra cùng chồng.

To top
Đóng QC