Thằng Tâm – Quyển 2 – Phần 13

Phần 13
Tâm đưa dì về, căn nhà đã cửa đóng then cài không như trước. Tâm cầm chìa khóa bấm mở cổng, trước nó vẫn cầm theo khóa. Dì và nó đi vào, bên trong không như trước mà… có người.
Trong phòng khách là một người đàn ông tầm hơn 50 tuổi, khuôn mặt khắc khổ với mái đầu đã bạc phân nửa. Ánh mắt ông ta nhìn dì thật giận dữ. Tâm thấy dì nhìn ông ta thật hờ hững, ánh mắt như không quan tâm đến sự giận dữ ấy.
Người đàn ông tiến lại, tay chỉ vào dì, lắp bắp mấy câu tiếng Việt chưa sõi hẳn:
– Mày… đồ đĩ… giờ mày dẫn trai về nhà hẳn rồi phải không. Tao biết… tao biết sẽ có ngày này mà… Tao đã từng có lúc hối hận vì đối xử với mày như vậy. Mày cút đi… mang hết sự dơ bẩn của mày đi.
Tâm nghe người đàn ông nói mà điên tiết. Nó muốn lao vào đấm cho ông ta một trận. Nhưng nó vẫn nhịn lại, vì dì vẫn như muốn tự mình xử lý.
Tâm nhìn qua, dì thật bình tĩnh. Ánh mắt nhìn ông ta chỉ có chút buồn bã:
– Takagi, tôi mệt rồi. Tôi sẽ lấy hết đồ đi. Giờ ông muốn sao thì sao tôi không quan tâm nữa. Tôi đã chết, và gặp con rồi. Nó đáng yêu lắm. Nhưng giờ tôi sẽ sống tiếp, khi nào thời gian đến tôi sẽ đến với nó, chịu tội với nó. Còn lỗi lầm của tôi với ông, nó hết từ lâu rồi. Nếu không phải ông ghen tuông thái quá, nếu không phải vì ông tự ti nên dằn vặt làm khổ tôi, sẽ không bao giờ có chuyện đau đớn như vậy. Tôi không nói bao lâu nay vì tôi nghĩ mình có tội. Nhưng giờ khác, tôi sẽ chịu tội với con tôi thôi, không phải với ông.
– Mày… mày… con khốn… tao đánh chết mày…
Takagi lao tới định đánh dì. Nhưng Tâm ở đó sao cho ông ta làm được. Cánh tay nó vung lên hất văng Takagi ngã ngửa ra. Dì nhìn ông ta rồi đi lên gác. Người đàn ông nằm dưới đất tay run run muốn mắng dì mà không cất lên lời. Một lát sau dì đi xuống, mang theo vali hành lý của mình. Tâm vội đi lên đỡ lấy hộ dì.
Takagi bỗng đứng ra chắn trước mặt dì. Khuôn mặt cười trông thật dữ tợn. Tâm đi ra chắn trước dì đề phòng người đàn ông này định làm gì đó. Takagi nhìn nó rồi cười:
– Nguyệt, mày có vẻ đã kiếm cho mình một con đực khỏe mạnh. Giờ mày đi rồi, tao kể mày biết 1 chuyện nhé. Mày có nhớ cái thằng mày định chạy trốn cùng nó không, rồi mày làm chết đứa con vẫn còn trong bụng của tao. Thằng đó… là tao thuê đó. Tao thuê nó để gạ gẫm mày… để xem mày có đĩ thõa như tao nghĩ không. Và tao đã đúng. Mày nhanh chóng sa vào tay nó đúng như tao nghĩ. Giá mà tao biết mày đang có con, tao sẽ để lui lại. Đợi con tao ra đời tao sẽ cho nó gạ mày, rồi trừng phạt mày vì tội là đĩ.
Tâm không nhịn nữa. Nó tung một cú đấm thật mạnh làm Takagi ngã văng ra đất. Bên mép nhầy nhụa máu. Dì giữ tay nó lại không cho nó đánh tiếp. Dì tới trước mặt Takagi nhìn ông ta, ánh mắt có chút giận dữ nhưng đầy thương hại:
– Ông không hiểu sao. Ông cũng chính là thủ phạm hại chết con gái mình. Nếu ông không quá ghen tuông, suốt ngày hành hạ tôi bằng những lời nói, bằng những sự áp đặt làm tôi ngột ngạt thì tôi sao phải ngoại tình. Ông xem lại đi, gần 5 năm trời tôi sống với ông sáng đi tối về cùng ông như hình với bóng. Ông nghĩ xem, tôi có bao giờ cười cợt với ai không. Ông chỉ vì tôi băng bó chân cho bạn ông, và anh ta cầm tay tôi mà ông thay đổi. Rồi cái con người ông đầy tự ti vì yếu sinh lý. Ông có nghĩ những ngày đầu với tôi ông đâu như vậy. Nhưng ông cắm mặt vào làm không quan tâm tôi, làm đến kiệt sức rồi không yêu được vợ. Là lỗi của tôi phải không. Ông tự ti vì sức khỏe mình, ông tự ti cả về khả năng kiếm tiền của mình thua kém vợ. Ông xem lại đi, là do ông.
– Con khốn… mày đừng nói nữa… là do mày… do mày…
– Do tôi… tôi thừa nhận… tôi chưa bao giờ chối cả. Ông có biết tôi vừa từ đâu về không? Tôi vừa từ bệnh viện, vừa từ cõi chết về đấy. Bấy lâu nay tôi luôn dằn vặt vì mình làm chết con. Tôi muốn tự tử để chuộc lỗi, nhưng tôi vẫn cố sống. Vì tôi còn muốn ở cạnh ông, dù rằng những khi ông điên lên lại tra tấn tôi với những dụng cụ quỷ dữ của ông ở căn phòng đó. Nhưng giờ hết rồi, tôi với ông chấm dứt.
Người đàn ông thẫn thờ nhìn dì. Ánh mắt thất vọng, tuyệt vọng, buồn bã. Nhưng rồi ông ta lại như chó điên, ánh mắt vằn lên đỏ máu nhìn dì:
– Mày nói dối. Mày bỏ tao vì giờ mày tìm được con đực này đúng không. Từ lúc mày đi Đà Nẵng về tao đã biết. Mày còn chuyển tiền cho ai đó, cho thằng đĩ đực này phải không. Hay lắm… mày lòi hẳn đuôi ra đi… con đĩ.
Dì Nguyệt đã đi tới cửa thì dừng lại. Đôi môi mím chặt, dì như muốn nói gì lại thôi. Nhưng Tâm thì khác, nó sao chịu để dì chịu như vậy. Bàn tay nắm lấy tay dì giữ lại, kéo tới trước mặt Takagi.
– Ông nói đúng… dì chuyển tiền cho tôi đó. Nhưng tôi không phải đĩ đực, tôi là con đực sẽ làm dì sướng và hạnh phúc. Không như ông, đồ yếu sinh lý chỉ biết hành hạ đàn bà. Ông không phải con người nữa, những thứ đồ trong căn hầm đó thật bệnh hoạn và bẩn thỉu.
– Mày thì biết gì. Con đĩ phải chịu những thứ đó là đáng. Mày đã thử với nó chưa, có làm nó được như cái máy kia không.
Một cái tát vang lên, lần này là dì chứ không phải nó. Dì dùng giày dẫm lên người Takagi, gót giày ấn nhẹ vào nơi hạ bộ của ông ta:
– Tôi thấy thương hại ông. Ông vẫn tự ti như vậy. Ông không hiểu cái máy của ông làm tôi sướng 1 thì trái tim tôi đau 10 ông có biết không. Tôi cần thực sự là sự yêu thương, chứ không phải những thứ thú tính như thế. Còn ông hỏi tôi có sướng không, thằng bé này làm tôi sướng gấp nhiều lần cái máy móc vô tri của ông, được chưa.
– Chúng mày chỉ nói dối. Mày là con đàn bà dâm đãng bỏ chồng, đánh mắt đưa tình với bao nhiêu thằng. Nếu không tại sao chúng nó cứ bám theo mày như vậy. Thằng kia, mày kéo nó vào hầm, tao cho mày xem nó sướng thế nào.
Đáp lại lời nói của Takagi là hành động của dì. Dì cởi phăng đồ đang mặc trên người ra. Thân hình vệ nữ đẹp tuyệt dần lồ lộ ra trước mắt Tâm. Nó hơi ngạc nhiên nhưng có phần hiểu ý dì. Dì quay lại nhìn nó, ánh mắt có chút mê ly nhìn Tâm. Bàn tay dì dần cởi cái áo sơ mi của nó ra. Tâm nhìn dì, tay nó cũng cởi dần thắt lưng ra. Hai đôi môi gắn chặt với nhau, điên rồ hôn nút môi nhau. Hai cơ thể cọ xát vào nhau, những bàn tay sờ mó lẫn nhau không hề quan tâm Takagi đang ngồi dưới há hốc mồm nhìn.
Bàn tay Tâm vuốt nhẹ nơi bầu ngực đã rắn lên của dì. Nó vuốt dần xuống, chạm vào cái khẽ ấm áp giữa hai chân dì. Có một chút ươn ướt dính lên tay nó. Tâm nhìn dì khẽ cười:
– Đã ra nước rồi.
– Vì Tâm đấy. Lần này không phải anh Thành, cháu hãy là Tâm để dì xem khả năng cháu thế nào.
Tâm cười, nó lại áp miệng vào miệng dì. Những ngón tay vuốt khều nhẹ nơi khe lồn đang dần rỉ nước. Dì rên lên tay xoa khắp người nó, cầm lấy con chim to của nó vuốt nhẹ. Rồi dì quay ra nhìn Takagi, ánh mắt giễu cợt:
– Ông đã muốn tôi ngoại tình, tôi làm đĩ. Giờ tôi sẽ ngoại tình thực sự cho ông xem. Để xem tôi sẽ đĩ thế nào nhé.
Mặc cho ánh mắt có phần sợ hãi và hoảng hốt của Takagi, dì quay qua Tâm với ánh mắt đầy hoang dại thèm khát. Bàn tay dì vòng qua ôm lấy cổ nó, cái chân giơ lên gác lên hông nó. Tâm cầm chim, nó chỉ hơi gập người xuống vì dì vừa đi đôi cao gót vào. Cái khe lồn dì dần bị tách ra, hai mép căng ra đón nhận chim nó đi vào. Tâm ấn con chim vào thật sâu, vách lồn thật ấm bọc lấy chim nó thật chặt. Cả người dì như run lên, dì ghé mặt vào tai nó thì thầm:
– Sao mà sâu thế… đụng đáy lồn dì rồi.
– Lần nào cũng thế mà. Trước dì không cảm nhận được à.
– Thì… vẫn say… lúc biết là con lúc… tưởng là anh Thành.
– Thế… của ai to hơn… ai… khỏe hơn.
– Đồ quỷ… đừng có hỏi…
Dì bật cười đánh vào vai nó. Tâm cười, nó không cần dì trả lời cũng biết đáp án. Đáp án chính là từ mẹ nó mà ra. Tâm bắt đầu hẩy chim ra vào lồn dì. Cái lồn vẫn bót như mọi khi nhưng co bóp thật mạnh. Nó nghĩ thầm có lẽ do Takagi ở bên nên mới vậy. Con chim vì thế càng nhấp nhanh hơn, mạnh hơn. Dì thở dốc, khuôn mặt ửng hồng lên vì sướng. Ánh mắt dì mê man, mê ly nhìn nó. Tâm rướn đầu qua tìm môi dì, cả hai nút môi nhau, điên rồ đá lưỡi vào nhau. Con chim cứ vậy nhấp liên tiếp. Dì không hôn nó nữa mà tập trung thở.
– Hờ… hờ… hờ… hờ… ơ… ơ… hờ… hờ… nhanh thế… run hết chân dì rồi.
– Lồn dì cũng bóp chim cháu ghê lắm. Dì thích lắm phải không.
– Thích… thích vô cùng… nếu cháu ra đời sớm… thì dì bỏ ngay cái đồ đàn ông yếu ớt nhưng ích kỷ xấu xa kia.
– Giờ cũng chưa muộn. Cháu sẽ làm dì thật hạnh phúc.
– Làm đi… dì muốn… ngày nào cũng thế nhé… ư… ư… aaa… aaaa… ôi… ôi… sướng… ôi… Tâm ơi… ôi… ôi… aaaaa… aaaaa…
Tâm bấu chặt 2 mông dì ngấu nghiến bóp chặt. Con chim nó thúc liên tục như điên vào cái lồn đang co thắt dữ dội của dì. Dì chợt rướn người lên, ôm cứng lấy nó. Tâm đưa tay ra đỡ lưng dì. Cả người dì rung lên nhè nhẹ, đôi mắt lờ đỡ thỏa mãn khi chạm tới đỉnh của khoái lạc.
Tâm nhìn qua Takagi, người đàn ông đã thất thần nhìn dì. Bàn tay để nơi ngực, những ngón tay bấu chặt vào run rẩy. Tâm chả quan tâm, nó sẽ chơi cho dì thật sướng, cắm sừng cái người đàn ông khốn nạn đã hành hạ dì bao năm nay. Nó mà biết sớm nó sẽ đập ông ta ra bã.
Ánh mắt dì dần bình thường trở lại. Tâm nhìn dì nhẹ cười, 2 tay nhấc cao mông dì lên. Dì cười rộ, 2 tay ôm chặt cổ nó. Tâm bế dì ra ghế salon. Nó đặt dì nằm xuống, cả người nó cũng nằm theo. Dì co 2 chân lên, ưỡn cái lồn cao lên. Con chim lại dập xuống thật mạnh mẽ, nong vách lồn ra chọc vào cổ tử cung dì. Cứ như vậy con chim miệt mài đâm đục như muốn đi qua cái lỗ nhỏ bé đâm thủng tử cung dì. Dì không thấy đau tức, nó thấy đôi môi dì cứ như mở rộng ra. Hai bờ môi thật gợi tình biết mấy. Tâm cúi xuống, nó ngậm lấy bờ môi dì mút lấy mút để. Hai tay dì ôm chặt lưng nó, những ngón tay bấu chặt vào lưng như muốn cào rách lưng nó.
Tâm dập thật mạnh ấn người dì xuống đệm. Nó nhấc cao cái hông để con chim gần ra hết rồi lại dập xuống. Cả người dì cứ tưng tưng lên rời xa rồi lại ngập đầy trong nhau. Dì rên lên những tiếng thật ngỡ ngàng, đôi mắt long lanh những ánh sáng kỳ lạ nhìn nó. Tâm gầm lên, nó dập thật mạnh và nhanh hết cỡ. Những tiếng rên rỉ của nó làm lồn dì bóp chim nó thật chặt.
– Agrrrrr… AAAAA… con sắp ra… dì ơi.
– Ra đi… dập hết sức vào… ôi… Tâm ơi… sướng… dì sướng lắm… địt mạnh đi… em sướng quá… ôi… ôi… anh ơi… Takagi… em sướng… nhìn em đi… em đang sướng… aaaaa… aaaaa…
Tâm dập… dập… dập… phành phạch… nó sắp ra rồi. Nhưng nó chợt thấy dì không rên nữa. Ánh mắt dì như có chút sợ hãi đang nhìn sang bên. Tâm nhìn qua, nó thấy Takagi giữ tay nơi ngực thật chặt, khuôn mặt hơi cười nhìn dì. Dì chợt dùng hết sức đẩy nó ra khỏi người rồi chạy cuống cuồng lại bên Takagi:
– Takagi… anh làm sao thế… khốn nạn… thuốc của anh đâu rồi…
– Anh xin lỗi… anh là thằng khốn… anh đã làm em khổ… Mizuki… anh…
– Đừng… thuốc đâu rồi… trời ơi… Tâm… gọi cấp cứu… mau lên.
Dì nói xong thì cuống cuồng chạy lên gác. Tâm cầm điện thoại định gọi xong nhìn Takagi nó vội chạy lại. Điện thoại mở vội số cấp cứu, nó để tay nơi ngực Takagi thực hành hô hấp nhân tạo. Dì cuống cuồng chạy xuống lôi trong ví của mình ra một hộp thuốc đưa nó. Tâm vừa trả lời điện thoại vừa cạy mồm Takagi ra đưa thuốc vào miệng. Nước vừa làm trôi thuốc một chút, Takagi dường như thở rõ hơn. Ánh mắt già lờ đờ nhìn dì. Dì vội cầm chặt tay Takagi mắt nhòe lệ:
– Cố lên, đừng bỏ em… anh phải cố lên.
– Đôi mắt mệt mỏi khẽ ánh lên cười rồi nhắm lại. Tâm nhìn dì, nó thấy dì thực sự yêu người đàn ông này dù bị đối xử thật nhẫn tâm. Nó mặc vội quần áo vào rồi bế Takagi chạy ra ngoài. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên. Tâm ngoái nhìn căn nhà cửa vẫn mở rồi leo lên xe cấp cứu. Nó thấy dì vẫn trần truồng đứng nhìn xe cấp cứu dần đi xa mà thẫn thờ.
Cuộc đời có những duyên nợ, có những thứ vay mượn trong luân hồi vô tận. Ai biết vay bao giờ mà trả lúc nào. Nhưng có những ân tình trong kiếp này, oán hận trong đời này tốt nhất nên trả hết. Takagi không chết, lọ thuốc sơ cua dì luôn mang theo trong ví mọi lúc mọi nơi đã có tác dụng. Tâm nhìn dì gục đầu bên giường chăm sóc Takagi, nó biết dì sẽ không bỏ được người đàn ông này.
Nửa ngày sau Takagi tỉnh, dì mắt đẫm nước mắt gục trên tay ông. Hai người thều thào tiếng Nhật gì đó Tâm không hiểu. Nó chỉ thấy dì liên tục gật đầu, Takagi khẽ chạm tay lên má dì. Nó thấy dì cọ má vào tay Takagi. Ánh mắt người đàn ông cười thật hiền. Tâm thở dài. Tại sao mất bao năm trời dằn vặt trong hận thù để rồi khi gần chết mới nhận ra tình yêu dành cho nhau vẫn thật lớn.
Tâm nghĩ mình không cần thiết ở đây nữa. Nó bắt chuyến xe sớm nhất để về quê. Nó muốn về thăm mẹ. Dù rằng còn ít lâu nữa mới giỗ bố, nhưng nó cũng nhớ mẹ lắm.
Tâm về nhà thì đã tối. Nó đẩy cánh cổng nhà ra, ánh sáng heo hắt bên trong hắt ra. Tâm nhẹ bước vào. Nó thấy tiếng tivi trong nhà. Bàn chân định bước lên thềm thì dừng lại. Nó thấy đèn nhà tắm đang sáng. Tâm cởi giày ra, nó cởi dần quần áo ra, chỉ để lại cái quần đùi mỏng rồi rón rén đi tới nhà tắm. Ngón tay nó chợt ấn nơi công tắc nhà tắm. Nhà tắm nhà quê chỗ nó hay làm công tắc đôi trong ngoài đều ấn sáng đèn bên trong được cho tiện. Ánh đèn chợt tắt tối om. Tiếng mẹ bên trong chợt ối lên.
– Ôi mất điện à.
Tâm không trả lời, nó vặn nhẹ tay nắm rồi lách vào. Dù bên trong tối om nhưng cái nhà tắm này nó đã quá quen thuộc. Nó nhanh chóng xác định được vị trí mẹ đứng dưới vòi sen. Hai cánh tay rắn chặt chợt ôm lấy thân thể ướt thượt của mẹ. Mẹ bị nó ôm thì giãy ra hét lớn:
– Ai đấy, bỏ ra.
Tâm nào có bỏ, nó nhanh chóng đẩy mẹ vào tường. Hai cánh tay giữ chặt tay mẹ ép vào tường. Cả cơ thể nó rắn chắc ấn sát vào người mẹ. Đôi môi nhanh chóng tìm thấy môi mẹ ngậm lấy. Mẹ cố ngoảnh mặt đi nhưng đôi môi nó không bỏ cứ bám theo tìm môi mẹ ngậm chặt. Chợt Tâm dừng lại, nó thấy lưỡi mình bỗng bị ngậm bởi môi mẹ. Đôi môi ấy nút lưỡi nó thật say mê. Hai tay Tâm lơi lỏng, tay mẹ rút ra. Nhưng không có sự chống trả nào. Hai cánh tay giữ nơi mặt nó, để môi mẹ mút môi nó thật say thật chặt. Cả hai dần ôm lấy nhau, trao nhau những nụ hôn thật sâu. Lại như những ngày nào đó, hai đôi môi cứ hôn nhau không biết chán.
Nhà tắm vẫn tối thui, chỉ có ánh sáng mờ mịt phía trên chỗ thông gió. Nhưng Tâm có thể quen thuộc bóng tôi này. Nó thấy mẹ đang nhìn nó. Bàn tay ướt át khẽ vuốt ve gò má nó. Nước vẫn chảy vào cả mẹ và nó. Nhưng giờ Tâm thấy cơ thể mình thật nóng. Con chim nó từ lúc nào đã cương lên ép vào bụng mẹ. Nó nhìn mẹ cười:
– Sao mẹ biết là con. Nhỡ đâu là ai đó thì sao.
– Chỉ có con mới có cái trò như vậy. Chỉ có con mới hôn mẹ như vậy. Chỉ có con mới có mùi như vậy.
– Con nhớ mẹ lắm.
– Có chuyện gì sao. Sao con về giờ này.
– Con nhớ mẹ thôi, không có chuyện gì đâu.
– Sao không bảo mẹ một tiếng, mẹ nấu cơm đợi.
– Con ăn gì chả được. Thực ra con đã có món ngon nhất rồi.
– Món gì?
Mẹ nói xong thấy Tâm cười cười. Mẹ nghĩ ra gì đó, tay vỗ mạnh vào tay nó. Tâm dùng 2 tay giữ chặt mặt mẹ, nó hôn mẹ thật chặt.
– Con muốn yêu mẹ. Con nhớ mẹ.
– Mẹ cũng thế. Chồng yêu, con yêu của mẹ. Yêu mẹ đi.
Thương nhìn Tâm mà cảm xúc lẫn lộn. Tâm đi từ tết đến giờ. Nàng chỉ gặp con qua những cuộc video call. Lần về gần nhất vào ban đêm Thương đã không dám giữ nó ở bên mình mà nhường cho Cẩm. Để rồi khi Tâm đi Thương lại vật lộn tìm cách ngủ khi gối chăn cô quạnh. Nàng nhớ nó biết mấy, thèm khát cái cảm giác được nó đè lên người, được cái đó của nó đi vào trong nàng. Ngày qua ngày vắng Tâm trong đời sống cứ trôi qua, nhưng đôi khi cái cảm giác nhớ nhung lại bùng lên thật mạnh mẽ như ngọn lửa cứ rực khắp người Thương. Nàng muốn bay vào trong đó ở cùng nó, được ngày ngày đêm đêm ở cùng nó, được nó thỏa mãn nàng, để nàng được sung sướng tột độ.
Nhưng rồi Thương lại ngừng lại. Nàng biết Tâm đang vật lộn lu bù với công việc, lo liệu tiền nong giúp đỡ chú nó. Nàng ở trong đó chỉ quấy rầy làm con phân tâm. Cái ước muốn nho nhỏ của người đàn bà bị chính Thương tự kìm nén lại. Nàng tự nhủ sẽ đợi, đợi đến khi chuyển hẳn vào trong đó.
Nhưng tối nay, khi Thương bị ép chặt vào tường, bị cái thân thể rắn rỏi ấn chặt không di chuyển được, nàng đã biết thật ra mình thèm khát được địt, được vật của giống đực đi vào đến mấy. Bởi vì khi cái cơ thể giống đực tởm lợm này ấn nàng vào tường, phía dưới của nàng chợt cảm ứng. Cơ lồn khẽ giật khi cảm nhận được giống đực chạm vào cái khe giữa hai chân nàng.
Cái miệng tên ép vào nàng như dính keo, Thương quay mặt đi đâu nó cũng dính tới đó, ngậm chặt môi nàng lại. Thương muốn la lên thì miệng nàng lại bị bịt chặt bởi đôi môi của hắn. Thương đã nghĩ tới kết cục xấu nhất. Nàng không biết nếu kêu lên thì thằng Tính có cứu được nàng không khi cai thân thể này sao cường tráng khỏe mạnh đến vậy. Bỗng có gì đó xẹt qua đầu Thương. Nàng không chống cự nữa mà để yên mặc cho đối phương ngậm lấy môi nàng, mút mát đôi môi nàng. Cái thân thể này thật quen thuộc. Thương cảm giác rõ ràng khi tĩnh tâm lại. Cái thân thể đầy nam tính này, thật giống quá đi mất. Cái cảm giác da thịt dính vào nhau sao nàng quên được. Chả kẻ nào đi hiếp dâm cứ tìm môi để hôn như hắn cả. Đôi môi Thương hé ra mút nhẹ môi đối phương. Sự sững lại của hắn như gieo cho Thương một hy vọng mơ hồ. Và rồi đôi môi ấy hôn nàng, cái cách hôn đó giống y như bao đêm triền miên, làm sao Thương quên được. Nước mắt Thương chợt lăn hòa cùng dòng nước mát trôi thật nhanh. Nàng đắm chìm trong nụ hôn thật sâu với nó, con trai nàng, người tình của nàng, người đàn ông và cũng là chồng của nàng.

To top
Đóng QC