Thằng Tâm – Quyển 1 – Phần 237

Phần 237
Tâm dần rồi cũng trở lại bình thường. Còn công việc như núi đang ép nó phải hoàn thành, làm nó bẫng quên đi những nỗi nhớ về Liên. Tâm lao vào công việc, hay công việc nó cuốn Tâm đi thì không rõ. Công ty giờ kinh doanh trải dài trên nhiều mảng, không bó buộc trong vấn đề xây dựng nữa. Tâm cũng sắp xếp công việc gối nhau, ưu tiên xây thô trước để những ngày mưa gió không thi công được bên ngoài thì thợ có thể dồn vào hoàn thiện bên trong những công trình, Nhờ vậy mọi việc vẫn tiến triển. Bên cạnh Tâm đã có tới 5 người trợ giúp. Họ giúp Tâm rất nhiều, cũng mở mang cho Tâm thêm về kiến thức, xu hướng kiến trúc mới.
Tâm nhờ đó có thể học mót, tìm tòi để hoàn thiện thiết kế ngôi nhà của mình. Nó đã dần có hình hài trên giấy. Có người hỏi Tâm sao xây rộng và nhiều phòng như thế. Tâm chỉ cười. Nó ngây ngô để những căn phòng trống trong thiết kế. Nơi đâu đó trong Tâm mơ hồ đợi ai đó sẽ về.
Khi những ngày đông se lạnh đến, ngoài đường chợt tấp nập hơn khi tết lại sắp tới. Nói cũng thật buồn cười, dân mình đón tết chắc phải trước gần 2 tháng. Đợt này mưa đã ngớt, công việc lại có thể làm nhiều hơn. Nhưng không quá cần Tâm điều phối tận nơi. Nó xin phép nghỉ để về quê.
Thực ra, nó còn muốn tìm Liên. Nó không muốn cứ vậy mà Liên xa nó. Đã một lần ngốc nghếch là đủ rồi, giờ nó muốn tìm Liên. Cứ tìm đi đã, rồi sẽ có cách sắp xếp với Hiền. Nó cứ tự AQ mình thế, nhưng không biết cách giải quyết sao.
Tâm xuống máy bay, nó đi về nhà thím. Nhưng nó không vội vào mà lẳng lặng quan sát. Thím vẫn đi chợ, ghé qua mấy nhà trọ rồi ở rịt trong nhà. Nó không vào, nó cố xem Liên có đi ra không. Nhưng đợi cả ngày cũng không thấy, cũng không thấy nàng về. Chả nhẽ Liên đi nơi khác làm thật. Tâm ngần ngừ rồi bấm chuông cửa, cũng tối hơn 9h rồi, nó vào xem sao. Thím ngỡ ngàng khi nhìn thấy nó, rồi chợt reo vui như cô bé rồi kéo nó vào nhà.
Tâm dáo dác tìm quanh nhưng dường như không có dấu hiệu Liên ở đó. Giá giày với những đôi giày vốn chiếm gần hết của hai mẹ con nay chỉ còn của thím. Nó thoáng buồn. Thím như biết nó tìm dì, khẽ vuốt ve an ủi nó:
– Tâm cho Liên thời gian. Nếu nó sẵn sàng nó sẽ quay lại tìm Tâm.
Tâm chỉ biết gượng cười đồng ý với thím. Nó sẽ chờ, nhưng nó sẽ không buông tay. Sẽ có ngày Liên sẽ lại xuất hiện trước mắt nó, Tâm tin là vậy.
Thím dọn cơm ra cho nó ăn. Ngửi mùi thức ăn nó mới thấy cơn đói cồn cào. Từ sáng tới giờ nó lượn qua lượn lại mà chưa bỏ gì vào mồm. Toàn thức ăn thừa, thím chỉ kịp xào thêm ít thịt bò, vì nhà cũng không còn nhiều. Hai đứa bỏ đi hết, thím ở một mình trong căn nhà trống nên cũng chả ăn uống gì mấy.
– Sao thím không vào với chú, có gì còn bảo ban thằng Mạnh. Thím… còn trông nhà. Còn mấy cái nhà trọ phải đảo qua. Thi thoảng cái Liên còn có chỗ mà đi về.
Thím nói mà đượm buồn. Tâm không ăn nữa, nó kéo thím ôm vào lòng. Người đàn bà của nó sao tự nhiên buồn bã đến vậy, tủi thân đến vậy. Lan bật khóc ngay khi nó ôm Lan vào lòng. Dường như chú nó chỉ là một phần nguyên nhân, còn do nó nữa. Cái cách Lan reo vui khi thấy nó đã làm nó biết Lan cũng yêu nó. Người đàn bà khi yêu thường chỉ lựa chọn một, không giống đàn ông tim có thật nhiều ngăn.
Tâm nhẹ nhàng bế bổng Lan lên, trong tiếng cười ngạc nhiên của nàng. Nó xoay Lan một vòng rồi để Lan tụt xuống đất. Tâm nhìn Lan, nó thấy mình thật chó chết, yêu con, yêu cả mẹ.
– Ở đây một mình buồn lắm. Mình về quê đi, có mẹ Tâm, hai chị em ở bên nhau sẽ đỡ buồn.
– Thế chắc phải mang cả đống đĩa phim của thằng Mạnh theo nhỉ. Có gì hai chị em cùng xem.
Tâm phát một cái vào mông Lan. Lan kêu đau ầm ĩ nhưng lại cười sằng sặc. Tâm khá là gia trưởng, nó rất dị ứng khi nghĩ hai người đàn bà của nó dán mắt vào xem mấy thằng Tây địt gái. Nó biết của nó khá là to và dài hơn mọi người, ấy là nó so với hai thằng em và ang áng với mấy thằng thợ xây. Nhưng có những thằng Tây nhất là da đen con cặc cứ lòng thòng như quả mướp. Tâm lườm rồi bế Lan thẳng lên gác. Lan quặp chân vào hông nó, ôm chặt cổ nó tình tứ. Mắt nàng rực sáng, nàng biết Tâm sắp yêu nàng. Nàng lại được làm đàn bà, lại được lấp đầy những khát khao, thèm muốn.
Cửa phòng vừa mở là Tâm vứt vội Lan xuống đệm. Nó và Lan như đang thi xem ai cởi quần áo nhanh hơn. Hai thân thể nóng bừng lao vào nhau, hôn hít cấu xe nhau. Một người đàn bà thiếu thốn và thèm khát, một người đàn ông điên cuồng vì ghen vì thèm khát cái cơ thể mỹ miều, nhớ nhung cái sự nồng nhiệt của nàng. Những nụ hôn dường như chỉ để khai vị, những bàn tay sờ mó khắp người nhau, mơn trớn vuốt ve những bộ phận nhạy cảm của nhau.
Lan thở hồng hộc sau nụ hôn đến điên dại. Nàng đẩy Tâm xuống giường rồi trèo lên người nó. Bàn tay búp măng khẽ cầm con cặc đang như cây gậy nhét vào chim mình. Cái lồn còn chưa kịp nuốt xong con cặc thì Tâm hẩy chim lên. Lan hét lên khi chim Tâm đâm mạnh vào vách lồn. Nước lồn rỉ ra càng nhiều, Lan cứ ngồi yên để Tâm hẩy cặc. Tay nàng vừa vần vò vú vừa xoa cái hột le mẫn cảm. Lan và Tâm vẫn nhìn chằm chằm vào nhau, lửa tình trong đôi mắt vẫn cháy rực như ham muốn vô bờ của cả hai người.
Tâm dần hơi mỏi, Lan đẩy Tâm nằm im. Nàng bắt đầu hẩy cái mông để lồn cọ miết vào cặc nó, dù để yên thì chim nó cũng kín khít trong lồn nàng. Cái mông Lan ngoáy thật điệu nghệ, làm Tâm rên rỉ vì sướng. Đôi lúc Lan ấn thật chặt, chim nó chạm vào cổ tử cung Lan. Cả hai cùng rên rỉ cùng lúc vì cơn sướng.
Bàn tay Tâm mò lên vú Lan. Nó kéo nhẹ đầu ti nàng mà vê mà dứt. Lan đỏ bừng mặt, nàng đang sướng. Cái hông dần không ngoáy nữa mà dần nhún nhảy. Nhịp điệu dần tăng lên cao trào, Lan như phi nước đại trên người nó. Cái hông khỏe mạnh do tập luyện hàng ngày cứ ra sức đẩy người Lan rên cao xa rời con cặc nhất có thể, để rồi người Lan lại hạ xuống, vách lồn hóp lại bị chẻ ra bởi con cặc. Lan như gào lên hay khóc, cả người nàng cứ run rẩy nhưng Lan vẫn cố gắng tiếp tục. Chỉ như vậy Lan mới cảm nhận được cơn sướng điên dại khi lồn nàng bị cặc Tâm nong mạnh ra, miết mạnh sượt qua vách lồn nàng.
Tâm co đầu gối lên rồi lựa thế đẩy người Lan lên cao. Cái hông nó hất cả người Lan lên thật cao rồi để nàng hạ xuống. Con cặc như cái cọc sắt cứ thế chọc thủng lồn Lan, xuyên tận cổ tử cung nàng mới chịu dừng. Lan cứ thế trợn mắt, há hốc mồm ra. Cổ tử cung nàng bị chim nó chọc vào, không những không thốn mà còn sướng kinh khủng. Cái lồn chợt siết chặt lấy cặc nó không nhả. Vách lồn cứ mơn man chim nó. Lan cứ thế co giật liên hồi dù nó không làm gì nữa.
Cơn sướng của Lan dường như qua hồi lâu nhưng Lan vẫn nằm bẹp đó. Mỗi lần nó về là Lan lại đê mê sướng không thể tả được. Lan muốn mai về ngay quê với nó, nhưng… nàng còn phải ở lại đây. Nghĩ đến cái của nợ của nó làm khổ mẹ con nàng, Lan đôi lúc muốn đạp vào chim nó một cái. Nhưng nhỡ đâu nó gãy thì nàng buồn lắm, cái Liên nó sẽ trách nàng mất. Nghĩ đến đây Lan chợt bật cười, làm Tâm thoáng ngạc nhiên.
Lan ngẩng đầu nhìn Tâm đang ngạc nhiên nhìn mình, ánh mắt nó như đang hỏi. Lan khẽ nháy mắt rồi không trả lời. Bí mật thuộc về phụ nữ, cấm hỏi. Lan rút nhẹ lồn mình ra khỏi chim nó, một dòng nước khẽ theo đó chảy ra cửa lồn. Lan đang định tìm khau lau thì Tâm chợt vục đầu vào. Nó hôn hít liếm láp hết dịch lồn của Lan. Má Lan ửng đỏ, hành động của nó như kích thích tính dục trong người nàng thức dậy. Lan nằm vật ra giường, chân co cao lên ngửa cái lồn ra chờ đợi.
– Địt em. Yêu em đi anh.
Con chim thằng Tâm không đợi thêm mà tra ngay vào lỗ lồn đỏ hỏn. Lan rên lên, con cặc nó lại đâm sâu tới tận cổ tử cung nàng. Tâm đứng dậy, tay cầm con chim rồi ngồi xuống. Con cặc lại sọc một đường như kiểm tra vào vỏ tới tận cổ tử cung Lan. Lan cứ thở hắt ra, cái kiểu này không nhanh hay mạnh nhưng mỗi lần là lồn nàng lại có thể cảm giác được con cặc của nó một cách chân thật rõ ràng nhất.
Tâm làm vậy tầm hai chục lần thì dừng, tập thể dục vậy hơi mỏi. Nó không đứng nữa mà chồm lên người Lan. Hai tay hai chân chống bốn phía như con chó đực. Con chim ngập trong lồn Lan, cái mông cứ từ trên hạ xuống. Con cặc làm những đường dài mạnh mẽ khoan thủng lồn Lan. Vách lồn liên tục bị tra tấn bởi cặc Tâm. Nó càng làm càng hăng, càng lúc càng nhanh. Lan cảm giác trong lồn nước cứ xịt ra liên tiếp. Cái hông nàng tê sướng quá, nàng cắn răng chịu đựng nhưng không được lâu. Từng tia nước đái phụt tới tấp thật mạnh tung tóe khắp nơi.
Lan còn chưa thở ra hơi thì nó lại lôi Lan ra mép giường. Nó lật Lan nằm úp rồi lại từ sau dập phành phạch vào lồn nàng. Lan ú ớ, rồi nàng cứ mặc nó. Lan cứ nằm khóc, lúc nức nở, lúc tu tu. Cả người nàng không còn cảm giác gì nữa. Lan như tê dại trong cơn sướng. Đầu óc nàng trống rỗng, thân thể cũng không còn cảm giác. Chỉ có cái lồn vẫn nhiệt tình bóp lấy cặc nó, mãi đến khi nó bắn từng tia, hay phải nói từng vòi tinh trùng vào lồn nàng. Giờ mà có dính thì chắc Lan phải sinh ba sinh tư mất. Lan mặc kệ nó, nàng muốn ngủ, có ai giờ vào địt nàng thì nàng cũng mặc kệ, có cả sư đoàn cũng mặc kệ. Nàng kiệt sức rồi.
Tâm ôm lấy tấm thân mỹ miều như ngọc của Lan đặt nằm ngay ngắn trên giường. Nó vừa mặc quần áo vừa ngắm Lan. Nó vẫn không hiểu chú Khá, chả nhẽ ăn ngủ với nhau 20 năm trời nên món ngon cũng chán ngấy hay sao mà chú không đoái hoài đến thím. Đợt trước thím ở Đà Nẵng gần nửa tháng, không hiểu chú và thím ra sao. Qua chuyện của Liên, nó mong thím thực sự hạnh phúc. Nếu thím không hạnh phúc với chú, nó sẽ đón thím về bên, mặc kệ Hiền có nói gì đi nữa.
Nhắc đến Hiền nó mới nhớ, mai nó phải qua chỗ Hiền học. Nó muốn cho nàng một bất ngờ. Tâm nhớ tới cái thân thể trẻ trung của Hiền, những đêm triền miên không dứt với nàng.
Tâm dậy thật sớm, nó đi chợ mua thức ăn về, mua cả phở cho nó và Lan. Lan còn đang cựa quậy nằm quấn chăn thì Tâm mang bát phở thơm phức nóng hổi lên phòng. Lan liếc yêu nó bằng đôi mắt đẹp của nàng. Chả cần đánh răng, nàng chạy tới nút lưỡi nó một chặp rồi ăn phở.
Tâm nhìn người đàn bà trần truồng đẹp tuyệt đang nhỏ nhẹ ăn bát phở mà thấy thật vui. Nó nghĩ nếu được sau này sáng nào nó cũng đi mua đồ ăn hay nấu cho những người phụ nữ của nó. Nhìn những người mình yêu thương ăn, đó cũng là một hạnh phúc.
Tâm báo Lan chiều nó mới về. Lan cũng ậm ừ chả hỏi nó đi đâu. Nó hơi lạ, nhưng cũng không để ý. Tâm lấy xe đi qua bên khu Hiền trọ. Nó không biết sáng Hiền có học hay không nhưng cứ qua đó.
Tâm đến nơi thì khu trọ có vẻ đóng cửa. Nó không tiện vào vì sợ ai đó hiểu lầm. Tâm bấm điện thoại, chuông reo mà không ai bắt máy. Có lẽ Hiền đang học. Nó nhắn tin cho Hiền xem nàng đang làm gì, thì thấy xịch cái xe trước cổng. Hiền đang ngồi sau xe một chàng trai. Tâm đeo mũ bảo hiểm và đang nhắn tin nên chắc Hiền không để ý.
Hiền xuống xe, chàng trai vội vã tranh cầm đồ hộ Hiền. Rau cỏ, thịt, cá đủ cả. Hai người đi về phía phòng trọ. Chàng trai liên tục nói cười với Hiền, Hiền cũng mỉm cười đáp lại. Tâm chợt không biết làm sao. Nó tính đợi ở ngoài xem sao, hay đi vào. Nhưng đợi mãi gần 20 phút, Tâm vô cùng sốt ruột. Nó nghĩ ngợi rồi quyết đi vào. Có lẽ nên cho Hiền giải thích, nó cũng không cần phải đợi chờ rồi nghĩ lung tung.
Cửa phòng trọ Hiền không đóng. Nàng đang đứng lui cui nấu nướng, còn chàng trai thì đang nhặt rau, vừa nói chuyện vừa nhìn chăm chăm vào Hiền. Hiền liếc chàng trai, rồi cười nói bình thường. Tâm hơi lặng người, có lẽ nó đã sai lầm. Lỗi không phải ở Hiền, mà là nó. Nó không có thời gian để tìm hiểu Hiền, để quan tâm đến nàng đúng mức. Nó đi mấy tháng trời, chỉ có nhắn tin gọi điện và tặng nàng đồ.
Tâm hít hơi cho bình tĩnh rồi nhẹ bước tới. Bóng nó đi qua cửa sổ làm Hiền chú ý. Tâm cười thật tươi nhìn Hiền, nó vẫn dành cho nàng những tình cảm đặc biệt. Vì Hiền đáng được thế. Cái sự ghen tuông làm những ngày nó bên Liên không trọn vẹn. Giá như nó biết nàng đi, nó sẽ yêu chiều Liên hơn, chứ không hằn học nghĩ tới Liên và Định.
Hiền hơi sững khi nhìn thấy nó. Nàng nhìn qua chàng trai, rồi nhìn lại Tâm. Tâm đứng đó, vẻ mặt vui mừng với Hiền, không có gì khác. Hiền hơi ngập ngừng rồi đi nhanh về phía Tâm.
– Anh về bao giờ thế.
– Anh mới về tối qua. Anh ở nhà chú rồi sáng qua đây định làm em bất ngờ.
– Sao anh không gọi em. Sáng nay đáng nhẽ em có tiết học, mà cuối cùng thầy nghỉ. Bọn em tụ tập định ăn lẩu, trời lạnh lạnh ăn ngon hơn ăn cơm. À, đây là anh Trung, bạn em. Anh Khải học khóa trên em.
Tâm đưa tay ra bắt tay Trung. Sự tự nhiên của nó làm Khải hơi khớp, nhất là khi nó giới thiệu là người yêu của Hiền. Nó thấy Hiền cũng hơi bối rối. Trung sau giây phút ban đầu thì nhanh chóng bình thường lại. Anh nói nhiều, hỏi han Tâm, vì anh không biết Tâm trong mấy năm học đại học của Hiền. Khải hỏi lại Tâm thật là bạn trai của Hiền, làm Tâm nhìn qua Hiền. Nó thấy sự bối rối nơi Hiền.
Khải cũng nhận thấy điều đó. Anh nhanh chóng rút lui, để đi tìm mấy đứa còn lại xem lang thang ở đâu. Khải đi, Tâm nhẹ nắm tay Hiền, dìu nàng tới bên giường. Cả hai cứ ngồi đó, không biết bắt đầu từ đâu. Hiền ngồi một lúc thì bắt đầu trước, giọng nàng hơi run:
– Em xin lỗi.
– Sao em phải xin lỗi.
– Vì em… em đã không nói là em có bạn trai rồi. Sau khi anh đi em đã từ chối Trung, vì em thấy Trung không phải là người làm em rung động. Nhưng em cũng không nói cho ai là em đã có bạn trai. Trung vẫn tiếp tục theo đuổi em. Và gần đây là Khải. Em… em không phải phản bội anh, nhưng… em cũng có chút rung động với Khải. Em… em đôi lúc thấy cô đơn. Cuộc sống trên này nó khác dưới quê. Em chợt thấy thích thích khi có ai theo đuổi mình. Em cũng không nhận lời yêu Khải, nhưng cứ im lặng để Khải… và cả Trung tiếp tục theo đuổi.
– Vậy là em cũng có chút rung động với Khải.
– Vâng, thực ra là từ trước khi mới lên đại học em cũng có chút thích thích. Giờ cùng Khải tiếp xúc thì em cũng thấy có chút rung rinh. Nhưng em chưa làm gì có lỗi với anh. Em cũng chưa cho ai hôn cả.
– Vậy… cầm tay rồi chứ.
– Em… em có cho Khải cầm tay… 2 lần thôi.
– Vậy giờ… em tính sao… chuyện chúng mình.
– Em cũng không biết nữa. Em xin lỗi anh.
Hiền bưng mặt khóc. Nàng cứ khóc tu tu thật thương tâm. Tâm nhẹ kéo Hiền vào lòng, vỗ về nàng. Tâm thấy như có bóng Khải nơi cửa sổ, rồi Khải lại đi. Nó cứ vuốt ve vỗ về một lúc thì Hiền cũng ngưng khóc. Tâm nhẹ kéo nàng dậy, bàn tay khẽ lau đi nước mắt trên má nàng. Tâm nhìn sâu vào trong mắt Hiền, nhỏ nhẹ:
– Anh cũng xin lỗi. Đó không hẳn là lỗi của em, nhưng chắc chắn là lỗi của anh. Anh đã vội vã đồng ý với Cẩm để đến với em. Có lẽ vì em đẹp, có lẽ phần vì anh muốn lấy em làm bình phong che chắn những mối quan hệ của mình. Anh đã không có thời gian dành cho em, bồi dưỡng tình cảm của chúng mình cho thật sâu sắc.
– Vậy giờ mình phải sao hả anh.
– Giờ, anh muốn em suy nghĩ thật kỹ. Vì anh có công việc đàng hoàng rồi, không bỏ được. Không phải anh áp chế em không được học hành. Nhưng học cũng chỉ để kiếm tiền. Nên anh định thế này.
– Em theo anh vào Đà Nẵng, anh sẽ xem xét đưa mẹ con Cẩm vào đó luôn. Trong đó anh sẽ kiếm việc cho em, có rất nhiều việc, lương cũng khá. Vì chỉ gần nhau rồi bồi dưỡng tình cảm thì tình yêu nó mới lâu bền.
– Anh và em tiếp tục yêu xa như vậy. Nhưng em phải nói rõ với mọi người em có người yêu, và không được tiếp tục để ai hy vọng nữa.
– Mình chia tay. Nếu em cảm thấy tình cảm của anh và em không đủ chín, em cần thêm thời gian để tìm hiểu thì mình tạm chia tay. Hoặc em thấy có tình cảm với Khải, thì em có thể đến với Khải.
– Em có thể suy nghĩ không.
– Anh mai về quê thăm mẹ anh và mẹ con thằng Thuận. Tuần sau anh lại bay vào đó.
– Vậy mấy ngày đó em sẽ suy nghĩ kỹ tình cảm và trả lời anh.
Tâm khẽ cười rồi kéo Hiền vào lòng. Dù có ra sao thì nó luôn dành tình cảm đặc biệt cho nàng. Tâm hôn nhẹ lên trán, rồi lên môi nàng. Miệng nó lại tách miệng Hiền ra, cái lưỡi lùa vào xoắn xuýt. Hiền cuốn lấy nó, đê mê trong nụ hôn với nó. Cả hai chỉ buông nhau ra khi tiếng con gái ý ới nơi cổng trọ. Cùng về có Khải, 3 cô gái khác và cả Trung. Trung ngạc nhiên nhìn Tâm đang ôm Hiền trong lòng. Tâm thấy có chút buồn bã nơi Khải nhưng nhanh chóng mất đi. Tâm thủ thỉ vào tai Hiền:
– Vậy anh về nhé.
– Anh không ở lại ăn với em à.
– Anh muốn chứ. Anh muốn đè em ra, hôn em để 2 cậu trai kia biết anh là người yêu của em. Nhưng anh tôn trọng em, anh cảm thấy em chưa thực sự có quyết định gì. Anh muốn em nghĩ kỹ và trả lời anh. Dù thế nào đi nữa, thì em vẫn luôn có một góc trong anh. Anh sẽ mãi không quên những đêm cùng em ngày đó.
Hiền gật đầu lia lịa, nước mắt khẽ lăn. Tâm nắm tay Hiền lưu luyến rồi chào mọi người trước khi về. Nó cảm giác lần này nó sẽ xa Hiền. Nó thấy Hiền có vẻ sẽ không muốn rời xa môi trường trẻ trung này để đi một nơi xa xôi với nó. Có lẽ do nó và nàng chưa có thời gian đủ để tìm hiểu nhau. Cũng có lẽ do nó quá gia trưởng, ích kỷ. Nó muốn nàng đi cùng nó, nhưng nó không thể bỏ mọi thứ để dành thời gian bên nàng.

To top
Đóng QC