Phần 152
Tiếng giày lộp cộp ở cầu thang kéo 2 đứa lại hiện tại. Tâm và Thảo Nguyên nhanh chóng tách nhau ra. Dì ngó đầu vào phòng cười:
– Chú nói chuyện lâu quá mới xong. Hai đứa có ăn gì không mẹ nấu.
– Không dì ạ. Bọn con ăn rồi.
– Thế dì đi ăn, 2 đứa cứ nói chuyện.
– Vâng… à con cũng về luôn đây.
Dì đi xuống. Tâm nhìn Thảo Nguyên chợt lóng ngóng. Nó không kiềm chế được cảm xúc nên đã hôn nàng, giờ nó cũng không biết phải làm sao.
– Sao anh không nói gì.
– Anh đang nghĩ nên yêu em thế nào để em nhanh chán anh, đá anh thật nhanh.
– Vậy anh cứ mơ đi. Tôi sẽ yêu anh từ từ, hành hạ anh từ từ, để anh chết mê chết mệt tôi, rồi tôi sẽ bỏ anh.
– Như thế này phải không?
Tâm tiến tới áp miệng nó lên miệng Thảo Nguyên. Nó gắn chặt môi Thảo Nguyên vào nụ hôn sâu do nó chủ động. Thảo Nguyên ú ớ trong miệng, nhưng rồi nàng cũng hùa theo nụ hôn của nó. Cái lưỡi qua nụ hôn đầu đê mê đã linh hoạt hơn khi tìm lưỡi nó. Cả hai lại đắm chìm trong nụ hôn dài mê man bất tận.
Tâm dừng hôn, thực ra là nó bị Thảo Nguyên đẩy ra. Nàng thở hồng hộc, mắt nhìn nó trợn trắng:
– Anh định làm tôi chết ngạt phải không.
– Đó mới là hiệp 1 thôi, giờ là hiệp 2.
Tâm tiến tới, Thảo Nguyên sợ hãi lui ra sau. Nó cứ tiến tới khi nàng lui đến giường và ngã xuống. Tâm chồm lên, 2 tay nó giữ lấy 2 tay nàng. Nó nhìn đôi mắt đang mở to có chút sợ hãi của nàng mà mỉm cười:
– Em là đồ ngốc đáng yêu.
Miệng nó lại áp vào miệng nàng, không cho nói chuyện, không cho phản kháng. Cả hai nằm trên giường vần vò nhau. Thảo Nguyên dần thấy quen với việc được nó hôn, được cảm nhận vị ngọt đôi môi khi hôn nó. Nàng cuống quýt ôm cổ nó, 2 chân vô thức cũng quặp lấy người nó. Tâm dù gì cũng qua tay mấy người đàn bà, nên nó kinh nghiệm hơn nàng nhiều. Những nụ hôn của nó lúc sâu, lúc chậm rãi, mơn trớn đôi môi và cái lưỡi nàng. Thảo Nguyên như tê dại trong những rung động đầu đời, nàng đắm chìm trong những nụ hôn của nó. Để rồi khi phát hiện cái tay nó đang xoa bóp ngực mình, thì đã muộn.
– Này, bỏ tay ra đi… ưm…
– Không bỏ. Không phải em bảo yêu anh sao. Sao giờ lại sợ.
– Không phải. Mà là tôi chưa quen.
– Vậy giờ anh sẽ giúp em quen.
Tâm không hôn môi Thảo Nguyên nữa. Thay vào đó nó hôn lên cổ nàng, lên xương quai xanh của nàng. Thảo Nguyên sướng quá, chưa bao giờ có cái cảm giác nào như thế này. Toàn thân nàng cứ nhũn ra vì những nụ hôn của nó. Bàn tay Tâm cũng đã lọt được vào trong áo, xoa bóp bộ ngực của Thảo Nguyên. Cái bàn tay to của nó bao trọn bộ ngực nhỏ như trái cam của nàng. Thảo Nguyên cứ như tê đi nơi ngực vì sướng. Nàng khẽ ư hử trong miệng, rướn cái ngực lên hưởng ứng bàn tay nó.
Tâm chợt dừng lại, nó đứng lên nhìn nàng. Ánh mắt nó đượm buồn, rồi nó cười:
– Anh là con người như em vừa thấy đó. Anh đã ngủ với nhiều người đàn bà, có kinh nghiệm rất nhiều về việc đó. Anh cũng có quan hệ với mẹ mình, và anh yêu mẹ anh. Anh nghĩ có lẽ em kinh tởm anh hay gì gì đó. Rồi còn thím anh, còn Cẩm, những người đàn bà đáng tuổi mẹ anh.
– Có lẽ cái sở thích của anh nó bệnh hoạn. Nhưng anh không hề phàn nàn gì về nó. Anh sống theo những gì anh muốn, yêu thương những ai yêu anh. Nhìn thấy em khóc, trái tim anh cũng đau đớn lắm. Nhưng yêu anh em phải vượt qua những việc như vậy, em có vượt qua được không? Còn nếu em muốn yêu để rồi đá anh, anh xin nhận. Chỉ cần ngày đó em thấy vui là được, phải không. Còn hơn như bây giờ, nhìn em khóc anh không chịu nổi.
Tâm quay lưng rồi đi xuống nhà. Nó cũng quên không chào dì, mãi khi dì chạy đuổi theo nó mới nhớ. Nó chào dì rồi lững thững đi về. Trên cửa sổ tầng 2, Thảo Nguyên đang nhòe lệ nhìn theo dáng nó.
Tâm đi một đoạn mới nhớ tới cái xe máy. Nó vội đi đến bờ sông thì may quá cái xe vẫn dựng đó. Hên là một phần, nói trắng ra là Đà Nẵng ngày đó an ninh tốt. Người dân hiền lành, ít trộm cắp. Từ khi Đà Nẵng phát triển đến giờ, dân Bắc di cư vào nhiều, tệ nạn cũng xảy ra nhiều hơn. Đó là thực tế.
Ngày nó trở về Hà Nội, trời lất phất mưa phùn. Đã vào tiết xuân từ lâu, trời cũng ấm hơn. Tâm đang 2 tay 2 thùng đồ, trên vai còn một balo to quần áo. Lan đi đằng sau tủm tỉm cười khi nhìn bộ dạng cửu vạn của nó. Trở về, với Lan có chút mệt mỏi. Nhưng chuyến đi đúng như nàng mong muốn. Nàng đã có những ngày rực lửa, cháy hết mình bên Tâm. Ngày cuối cùng trước khi bay, cả đêm nàng và nó đã dính chặt lấy nhau. Đến tận giờ xuống sân bay, lồn nàng vẫn còn hơi ê ẩm.
Hai thím cháu bắt taxi về nhà chú nó. Vào đến nhà chả có ai ở nhà cả. Nhà cửa vẫn gọn gàng, nhưng thiếu đi cái gì đó.
– Nhà thiếu thím đấy. Trông không có sức sống.
– Không biết ba cha con mấy hôm rồi ra sao.
– Có cái Liên, chắc không sao đâu.
– Cháu gọi cho chú đi xem chú ở đâu.
Tâm gọi cho chú mà không ai nghe máy. Nó thấy thím nhíu mày. Tâm than thầm trong miệng. Nó kêu gọi cho cái Liên nhưng tiếp tục gọi cho chú. Đến lần thứ 3 thì chú mới nghe máy. Nó vội đi ra góc để nói chuyện, may mà thím cũng lên gác thay quần áo rồi.
– Tâm à, có chuyện gì gọi chú ghê thế.
– Chú đang ở đâu thế.
– À… chú đang đi gặp bạn.
– Chú đang ở cùng cái cô Huệ phải không.
– Không… không phải. Mày nói linh tinh gì thế.
– Thím đang ở nhà. Chú liệu xóa dấu vết kỹ đi rồi về.
– Ờ… ờ… chú về ngay đây.
Tâm gọi tiếp cho thằng Mạnh. Nó chỉ nghe đủ câu mẹ ở nhà là reo lên rồi tắt rụp cái điện thoại. Tâm gọi cho Liên, nàng đang ở trường. Liên vui quá đỗi khi biết nó đang ở nhà. Nàng bảo nàng sẽ về ngay.
Nó vào nhà thì thím đã thay xong quần áo. Không còn váy vóc, không còn thả rông bầu ngực và không mặc sịp nữa. Trông thím kín đáo hẳn lên. Tâm lại gần, nó ôm thím vào lòng.
– Tí nữa em lại là thím anh rồi.
– Mấy ngày rồi chưa đủ sao mà còn muốn nữa.
– Anh muốn em như thế với anh cả đời.
– Anh tham lắm. Còn những người khác thì sao. Hôm qua em còn thấy cô Thảo Nguyên nhắn tin với anh. Anh không buông tha người ta à.
– Anh đang tìm cách dứt ra nhẹ nhàng. Cô ấy bướng bỉnh quá.
– Có lẽ cô ấy yêu anh quá. Tuổi trẻ hay mù quáng như vậy. Biết anh như vậy mà còn đâm đầu vào.
Tâm ôm Lan tỉ tê vài câu chuyện. Được một lúc thì thằng Mạnh chạy về. Nó xộc vào, ôm chầm lấy mẹ. Thím ôm nó vỗ vỗ vào người nó. Tâm thấy thím rơm rớm nước mắt. Phải xa các con, xa ngôi nhà bao lâu nay vẫn sống có lẽ là điều thím không muốn nhất. Rồi chú cũng về. Chú và thím nhìn nhau, ngài ngại. Tâm tiến tới kéo chú, xóa đi không gian xa cách.
– Chú xong việc rồi à.
– À… chú nghe điện xong về luôn. Việc lúc nào làm chả được. Chú lấy lại giọng hùng hồn mọi khi.
– Mà cháu về hồi nào thế.
– Cháu vừa về, cùng với thím.
– Ớ… thế là sao.
– Sao gì. Em đang ở quê thì chị Thương gọi. Tâm nó bị người ta đánh ngất xỉu ở trong đó. Chị ý sợ vợ nó nghe tin thì không tốt, nên bảo em vào đó xem sao. Em vào đó chăm nó, tiện đi chơi cho vui.
– À… à… à mà thế là thế nào. Mày đụng vào bọn nào mà nó đánh mày vậy.
– Chuyện thanh niên thôi chú. Mà xong rồi.
– Thế thương tích thế nào.
– Không sao. Mấy hôm là khỏe ý mà.
– Ui trời, em thấy có vết sẹo nhỏ gần tai anh này.
Tiếng cửa gỗ lại mở ra, Liên về.
– Ai bị thương thế ạ.
– Anh Tâm bị vỡ đầu, có vết sẹo dài gần tai đây này chị ơi. Thằng Mạnh tru tréo.