Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensexx.com
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 35
… Thanh Đại chậm rãi ra khỏi bệnh viện… Trời sinh bản tính vốn đa nghi và thận trọng vì vậy lúc nào cũng nhìn trước ngó sau mới yên tâm. Đi được 1 lúc, lấy kiếng ra soi mặt tu chỉnh nhan sắc thật ra là muốn nhìn từ trong kiếng coi có ai đang bám theo mình… Thấy không có gì khả nghi… Đưa tay đón chiếc taxi…
– “Anh đưa tôi đến Trung tâm Long Beach Center…”
– “Dạ…” Lái xe Taxi lể phép gạt đầu, mở đồng hồ, cho xe chạy…
– “Minh Hằng… Em thấy mục tiêu chứ?” Từ lúc Thanh Đại rời bệnh viện, hình ảnh truyền về từ chiếc drone quá rõ ràng nên Nhật Mai không bận tâm, nàng chỉ sợ vì lý do nào đó mà Minh Hằng mất dấu.
– “Clear as day…” Tiếng Minh Hằng trả lời…
– “Tốt…” Nhật Mai nhìn màn hình… Chiếc taxi di chuyển trên đường Trần Hưng Đạo… Tầm hơn 5 phút dừng trước TTTM Long Beach Center.
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
Nhìn đồng hồ thấy gần 70 K… Lấy tờ 100K, Thanh Đại trả tiền, không đợi thối… Thanh Đại mở cửa bước xuống xe đi vào… Nhật Mai biến sắc, drone ngoài trời rất hiệu quả nhưng trong TTTM thì vô phương, chỉ còn trông cậy vào Minh Hiền bám sát nếu không sẻ mất dấu.
– Minh Hiền… Em theo vào trong…
– “Khoan… Chờ chút, coi chừng trúng kế…”Tiếng hắn vang lên… Tuy Thu Phong nhún nhảy sàn mông qua lại khiến hắn phê tới bến nhưng tai vẩn nghe và đầu óc vẩn sáng suốt vì vậy khi nghe Nhật Mai chỉ thị Minh Hiền theo Thanh Đại vào bên trong, trực giác cho biết có gì đó không hợp lý.
– “Anh có ý kiến gì?” Nghe tiếng hắn, Nhật Mai giật mình, thì ra nãy giờ tên mắc dịch này âm thầm “online”.
– Tôi thấy có cái gì đó không đúng, các người nghỉ thử coi. Tới TTTM không mua sắm thì là ăn uống, một người vừa ra khỏi nhà xác sao lại có tâm tình này chứ. Có phải không?
Các nàng ai nấy đều sửng sốt, khi nãy nghe Nhật Mai chỉ thị Minh Hiền theo vào trong là đúng rồi có cách nào hơn chứ nhưng lời hắn nói rất có lý lẻ…
– “Bây giờ theo hay không theo, mau quyết định đi nếu không sẻ mất dấu…” Giọng Minh Hằng vô cùng cấp bách.
– … bình tĩnh… Thu Tâm… em cần bao lâu để có thể “hack” vào hệ thống CCTV của TTTM Long Beach Center?
– “Tối đa 10 phút…”Miệng nói, 10 ngón tay búp măng của Thu Tâm lướt trên bàn phím… Các nàng chợt hiểu… Đan Thùy, Việt Hà, Hoàng Oanh, Diệu Hiền hổ thẹn, thầm nghỉ mình được đào tạo ở trường mà không lanh lẹ như hắn, nhìn ra vấn đề chỉ trong vòng nốt nhạc. Nhưng cũng rất an ủi, ngay cả Thiếu Tướng của TC2 và 2 “James Bond” nữ Mai Vy, Minh Hiền cũng vậy mà.
– Còn nửa… TTTM này có mấy cửa… Một khi “hack” được hệ thống camera rồi thì hành tung của ả mình sẻ thấy… Ả ra cửa nào thì Thục Linh, em cho drone “đón” chỗ đó… Ý… Chờ chút, tên của TTTM này là Long Beach Center phải không như vậy có nghĩa là rất gần bãi biển…
– “Tôi rành khu này, tầm 500 thước là bãi biển…” Minh Hiền đáp.
“Chát”… Nhật Mai phấn khích vỗ bàn…
– Tôi hiểu rồi, để tránh bị bám đuôi, ả tới đây, đi luồn qua TTTM rồi đi tới bãi biển, ở đó có tàu của đồng bọn đang chờ, Trần Đức, anh thông minh thiệt…
– Tôi biết mà…
– “Anh thật không biết khiêm nhường chút nào…”Giọng Nhật Mai vui vẻ, bây giờ nàng bắt đầu hiểu tên cà chớn này nên không chấp nhất nửa.
– “Khiêm nhường là đạo đức giả… Cô nói sự thật tôi nhìn nhận thì cô nói tôi không biết khiêm nhường… Vậy có nghĩa là sao?” Hắn cắc cớ hỏi lại…
– “Khi nãy anh nói coi chừng trúng kế… Tôi không hiểu ý anh… Nói rỏ 1 chút được không?” Không biết phải trả lời sao… Nhật Mai phớt lờ bằng cách chuyển đề tài.
– Người đàn bà này bản tính đa nghi cho nên nghe tin chị Hoàng Dung chết, ả muốn chính mình thấy tận mắt mới chịu tin… Trên đường trở về, nếu là người khác thì sẻ đi thẳng đến nơi chỗ tàu đậu nhưng ả chọn cách đi luồn qua TTTM để tránh bị theo dõi. Tôi khẳng định ả sẻ còn chiêu trò gì nửa để biết chắc chắn không bị lộ hành tung trước khi tiến hành giao dịch…
– “Chiêu trò gì?” Nhật Mai thắc mắc…
– Làm sao tôi biết được… Cô hỏi tôi vậy tôi hỏi ai đây… Bởi vậy muốn nói mình nên đề phòng, chỉ cần ả phát hiện Minh Hiền là kế hoạch mình bị phá sản…
– “Tôi làm việc với Thanh Đại 1 thời gian 2 năm… Ả rất thông minh nên được Lê Thành Lể mướn về… Lần này ả gặp đối thủ rồi…”Ở Cần Thơ, với giọng khâm phục, Hoàng Dung nói với Mai Vy…
– “Trước giờ tôi và Minh Hằng được Thiếu tướng Nhật Mai nhận làm học trò, tưởng mình giỏi hơn người bây giờ gặp người này…”Mai Vy lắc đầu…
– “Chưa hết đâu… Hắn còn nhiều cái xuất sắc khác… Rồi từ từ các người sẻ thấy…” Kim Chi mỉm cười…
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
– “Xong rồi…” Thu Tâm chợt kêu lên. Hack” vào hệ thống CCTV của TTTM Long Beach Center là chuyện quá dễ dàng, TTTM thôi mà, không phải là bí mật Quốc Phòng hay Quốc Gia nên không có gì khó… Trong phút chốc, toàn cảnh bên trong TTTM từ từng gốc độ xuất hiện trên các màn ảnh TV.
– “Thu Tâm… Khi nào thấy ả thì chuyển hình ảnh cho anh và Minh Hiền…”Đức dặn dò… Hệ thống CCTV của TTTM không phải chỉ có 1 camera, với 1 màn hình I phone, dĩ nhiên là “theo” không được rồi, chỉ còn cách khi phát hiện Thanh Đại ở camera nào thì chuyển hình ảnh từ camera đó.
– “Dĩ nhiên… Em đang tìm… Thấy ả rồi…” Vừa dứt lời, hình ảnh của Thanh Đại lên màn hình số 5 đồng thời chuyển đến I phone của hắn và Minh Hiền…
Đúng như hắn nghỉ… Là người vô cùng cẩn thận, tuy không thấy có gì khả nghi nhưng, Thanh Đại vẩn chậm rãi đi 1 vòng rồi dừng bước, lấy di động ra, bấm.
– “Thu Tâm… Phóng gần tới… Thục Linh… nhờ em đó… cói ả nói gì…” Cũng muốn biết Thanh Đại nói gì nhưng chưa biết sở trường của các nàng nên Nhật Mai còn đang lúng túng nghỉ cách, hắn đã nhanh miệng… Thật ra hắn không cần nói gì hết, đã cùng nhau làm việc bấy lâu, tất cả đều hiểu ý nhau nên ngay khi Thanh Đại vừa bắt đầu bấm di động, Thu Tâm đã điều khiển camera phóng gần để Thục Linh có thể đọc môi…
“Sòng bạc Corona… 8 giờ… tối nay… Áo đỏ… Black Jack… 75 triệu… 5 triệu tiền mặt, chuyển khoảng số còn lại…”Thục Linh vừa nhìn vừa lập lại vừa lấy viết ghi lại… Đưa cho Nhật Mai.
– “Dưới tay Nancy thật lắm nhân tài…” Đọc những gì Thục Linh viết, Nhật Mai tán thưởng. Lảnh đạo TC2 muốn nàng tìm tới Nancy nhờ hỗ trợ đúng là không phải vô cớ.
– “Thiếu tướng quá khen… So với các chị em trong đội, Thục Linh còn kém nhiều lắm…”Thục Linh mỉm cười khiêm tốn.
– “Anh nghỉ sao?”Không nghe hắn lên tiếng… Nhật Mai buộc miệng hỏi.
– Còn nghỉ sao nửa… Tối nay mình giăng lưới 1 mẻ hốt trọn…
– “Anh đã biết người mua rồi sao?” Nhật Mai hỏi chận đầu… Thầm nghỉ hắn biết mà không nói với nàng vì vậy oán giận.
– “Có chút ấn tượng… Chờ tôi về tới rồi mình bàn… Còn nửa… Kim Chi, em và chị Hoàng Dung cùng Mai Vy lập tức xuống đây được rồi… Tối nay mình hành động… Hắn nói xong, không đợi nàng ừ hử, liền “offline”.
– “Ê… Ê… Tôi chưa nói hết mà…”Nhật Mai gọi lớn nhưng hắn im lìm… Bất chợt khựng người khi thấy nhìn tờ 4 tờ giấy Fax được in ra lúc nảy… Nàng đã hiểu, thêm 1 lần nửa nàng chậm hơn hắn rồi.
Cùng lúc này, bên trong TTTM, còi báo động của hệ thống phòng cháy kêu inh ỏi chỉ tại có khói mịt mù tỏa ra từ trong toilet nữ… Thản nhiên đứng nhìn quan sát người người nhốn nháo tháo chạy ra cửa, vài phút sau, mỉm cười hài lòng, Thanh Đại hòa nhập vào đám đông bước vội ra ngoài.
– “Thông minh thiệt… Ả làm vậy, nếu hồi nãy Minh Hiền vô trong đó, rất có thể bị ả phát hiện…” Miệng nói… Nhật Mai nhìn Ngọc Vân, gật đầu khen…
– “Thiếu tướng… Em không hiểu lắm…” Đan Thùy thắc mắc… Cũng là thắc mắc của Việt Hà, Diệu Hiền và Hoàng Oanh. Từ lúc Thanh Đại bước vào toilet nữ, sau khi trở ra thì khói mịt mù chứng tỏ người này phóng hỏa để tạo ra hiện trường hổn loạn… Tại sao Nhật Mai lại nó “nếu hồi nãy Minh Hiền vô trong rất có thể bị ả phát hiện?” Có liên quan gì chứ?
– “Việc này nên để Ngọc Vân giải thích với các cô là thích hợp nhất” Nhật Mai nhướng mắt…
– “Được… Tôi hỏi các cô câu này nha… Ừm ví dụ là để không mất dấu, các cô theo mục tiêu vào tận bên trong, gặp trường hợp như vậy các cô phải làm sao?” Ngọc Vân mỉm cười, thay vì trả lời, nàng đặt câu hỏi.
– “Em… Em… dĩ nhiên là…” Diệu Hiền ngập ngừng… Bất thình lình hai mắt sáng lên… Nàng đã nhìn ra điểm “huyền dịu” trong khi Đan Thùy, Hoàng Oanh, Việt Hà vẩn còn đang đi giữa hoàng hôn, sương mù dầy dặc.(Lời tác giả: Ý nói chưa hiểu gì ráo)
– “Hiểu rồi chứ gì… Đúng là như vậy đó… Rất thông minh nên ả biết lợi dụng điểm này, thử nghỉ coi trong lúc mọi người hoảng loạn tìm cách chạy ra cửa thì các cô nhìn dáo dác tìm bóng dáng của ả như vậy thì lộ rồi…”Nhìn ánh mắt biết Diệu Hiền đã hiểu, tuy nhiên Ngọc Vân vẩn nói với mục đích để khai sáng cho Đan Thùy, Hoàng Oanh, Việt Hà vẩn còn đang ù ù cạc cạc coi như bài học cho tân binh.
– “Đức Bí tịch thật thông minh…”Hoàng Oanh khâm phục.
Nhật Mai không nói gì, nàng đang nghỉ tới nếu hắn không lên tiếng nhắc nhở, có lẻ Minh Hiền đã vào bên trong và rất có thể đã bị phát hiện… Nói 1 cách khác nàng thua trí ả Thanh Đại này rồi… Nghỉ vậy nên trong lòng rất buồn bực.
Đứng quan sát 1 hồi, thấy không còn gì khả nghi, Thanh Đại ra cửa sau rảo bước về hướng biển… Đối diện khu nghỉ dưởng Free beach, chiếc tàu đánh cá đang đậu sát cầu cảng. Hai gả đàn em vừa thấy lảo đại, vội bước tới tiếp đón.
– Chị Đại…
– “Mình đi…” Phát tay, nhảy lên, chiếc tàu nổ máy rời bến… Thanh Đại quay người mỉm cười nhìn vô bờ, xa tầm 300 thước là TTTM, chẳng thấy lửa nhưng nghe văng vẳng tiếng còi của xe chửa cháy càng lúc càng nhiều.
Gả đàn em đưa lon bia Sài Gòn ướp lạnh cho lảo đại giãi nhiệt… Thanh Đại cầm lon bia, khui, ngửa mặt lên uống ừng ực 1 cách sảng khoái không hề thấy trên bầu trời chiếc drone chầm chầm bay…
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
– Hi hi… nãy giờ để chị “làm việc” 1 mình… Bây giờ đền bù cho chị nha… Hắn chồm người lên, ghé miệng sát tai nàng nói nhỏ…
– “Hả? Không cần đâu, để khi khác… Chị mệt lắm rồi… Cậu đúng là quái thai mà…”Thu Phong kinh hãi khi hắn muốn doggy… Không phải nàng không muốn, nhưng nhún nhảy nãy giờ, mệt và thốn muốn chết đi được, bây giờ chỏng mông cho hắn doggy làm sao chịu nổi chứ…
– “Ngoan đi… Ngoan đi ha… Em sẻ dịu dàng với chị mà… Nà…” Hắn xoay người nàng, biết không thể chối từ, thôi thì cứ thử, hắn nói sẻ dịu dàng mà… Thu Phong xoay người, hai tay vịn, chìa mông ra sau… Hắn cầm đầu khấc chờn vờn ngay cửa hang âm u… đút nhè nhẹ vào rồi “đâm” lút cán… Từ từ nắc nhè nhẹ…
– “Ưm…” Thu Phong rên rỉ… Ngược lại với ý nghỉ “làm sao chịu nổi “. Nàng từ từ chuyển động thân mình theo nhịp nắc của hắn…
– Sao hả… Dịu dàng chứ gì…
– Hi hi… Đồ ngu… Chị nói dịu dàng là cậu nghe theo hả… Mạnh lên… Chị không ngại đâu… Mạnh lên đi…
– “Được… Được. Là chị nói đó nha…”Chồm người áp sát lưng nàng, 1 tay bóp vú. 1 tay vịn mômg… Nắc bạo…
– “Ohhh. Ohhh. Oh my god…” Thu Phong thét gào… Chiếc xe không ngừng rung chuyển, tiếng nhóp nhép do hai bộ phận sinh dục cọ xát vào nhau trong nước nhờn, đều là dâm thủy của nàng tiết ra còn giòng “nước ấm” của hắn, nàng vẩn chưa cảm giác được hắn bắn ra giọt nào.
“Bắn” sao được mặc dù hắn nắc rất bạo chị tại vừa nắc vừa suy nghỉ kế hoạch chia quân hai ngả cho tối nay… Những lúc như vầy là lúc mà đầu óc hắn thông minh và sáng suốt nhất… Đầu đạn phải tới tay an toàn và bọn người in đô kia cũng tóm lấy…
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
“Hụ… Hụ… Hụ…”
Trên ĐT45… Như trong phim hành động của Hollywood. Khi thì chiếc Ferrari 488 Pista, khi thì chiếc Porsche 911 Carrera dẫn đầu… Cả 2 chiếc lèo lách lượn qua lượn lại với tốc độ chóng mặt. Tiếng máy “hụ” xen lẩn với tiếng còi inh ỏi của ít nhất 5 chiếc xe Honda NC750X của đội CSGT đang bám sát theo sau kèm theo tiếng “Dừng lại, lập tức dừng lại” phát ra từ loa phóng thanh…
Lẻ ra như vậy thì người lái xe sẻ ngừng lại bên bên đường hỏi “chuyện gì xếp?” Nhưng 2 chiếc xe khủng vẩn tranh nhau giành vị trí dẫn đầu. Còn người của đội CSGT thì hít khói trên suốt con đường ĐT45.
Người điều khiển các phương tiện giao thông di chuyển ngược và cùng chiều bị 1 phen sợ té đái muốn ị ra quần nhưng không xảy ra tai nạn gì… Đạp thắng đúng lúc, lách kịp thời chứng tỏ tài điều khiển của 2 người cầm vô lăng rất siêu đẳng.
– “Chưa phân thắng bại… Mình thêm 1 vòng nha…”mỉm cười, mắt nhìn phía trước nhưng biết bên trái, chiếc Porsche 911 Carrera đang song song với mình, hắn chân nhấn ga, tay sang số, miệng thách thức.
– “Cho cô ta hít khói đi… Hi hi…”Phương Anh ngồi bên cạnh, mái tóc bay phấp phới, miêng cười cổ vũ.
– “Why not… Sợ anh sao…” Minh Hiền đạp sát chân ga… Chiếc Porsche 911 Carrera hú lên. Chồm tới… Khác với Phương Anh bên kia, bên này Diệu Hiền đang mất sợ mất hồn vía…
Trên bầu trời, ở độ cao 400 mét, chiếc Drone DJI Matrice đang bay lượn theo sát thu và truyền hình ảnh cuộc “đuổi bắt”… Trên xe buýt, Đan Thùy, Việt Hà, Hoàng Oanh trợn mắt há mồm nhìn trên màn hình, hai chiếc xe luồn lách đua nhau với tốc độ kinh hoàng…
Cả bọn được Mai Thảo, Xuân Mai coi như “tạm” qua cửa… Lần này được phái theo sát cánh vừa hỗ trợ vừa học tập với các đàn chị. Đan Thùy, Việt Hà, Hoàng Oanh cùng Ngọc Vân, Ngoc Như học tập và làm quen với thiết bị hiện đại trong chiếc xe buýt, Diệu Hiền thì được “ra trận” trước cặp mắt hâm mộ của 3 người chị em mình. Diệu Hiền cảm thấy vô cùng “may mắn” hơn nửa cũng là lần đầu tiên công tác mà được ngồi trên xe xịn, ăn mặc hàng hiệu chưng diện như minh tinh xứ Hàn, bởi vậy có cảm giác phiêu phiêu. Ai dè hắn và sư tỷ kia không biết uống lộn thuốc gì phóng xe bạt mạng khiến nàng có thể nói là “xón tiểu” trong quần. Tưởng là sắp thoát nạn, bây giờ nghe nói “thêm 1 vòng” bởi vậy tối tăm mặt mũi sắp xỉu… thật là muốn giết người mà.
Cũng may ngay lúc Ngoc Vân lên tiếng.
– Thêm 1 vòng? Anh à. Đủ rồi… Đừng đùa nửa. Tập trung làm việc đi… Kế hoạch của anh đó.
– “OK… OK Hi hi… Được rồi nể mặt Ngọc Vân, tha cho cô lần này.”Đức cười hinh hích…
– “Còn khuya á… Ai tha ai chưa biết được nha…” Minh Hiền trả treo… Nghỉ có dịp cho hắn hít khói để lấy lại chút mặt mũi nên rất hứng chí ai dè chưa phân cao thấp đã bị cụt hứng, thầm nghỉ lần sau chị sẻ cho tên cà chớn mi biết mặt, Muốn đua xe với chị à,”em” chưa đủ tư cách đâu em…
Để xứng đáng với vai trò “thiếu gia, tiểu thư” nhà giàu có quyền quý sang chảnh” đến từ Thành Phố Hồ Chí Minh thì phải “nhập vai” theo kịch bản cho nên được dịp phóng xe thì đạp ga lút cán. Trước hết là phải tạo được ấn tượng lớn cái đã. Phóng xe như chớp, xài tiền như nước. 1 thiếu gia được 3 mỷ nữ “đeo như sam” sự kiện như vầy mà không là tâm điểm của mọi người vậy vậy thì cái gì mới được quan tâm đây?
“Ké… t…” “Ké… t…” “Ké… t…”
Hai chiếc xe cùng lúc rít bánh thắng 1 cái “két” ngay trước cửa khu nghỉ dưởng sòng bạc Corona. Đức mở cửa bước xuống, tréo chân, dựa mông vào cửa xe, lấy điếu thuốc đưa lên môi, bật lửa châm, hít một hơi nhả khói… Phương Anh vẩn ngồi nhìn trong kiếng, lấy thỏi son thoa lại đôi môi, đánh lại chút phấn, săm soi nhan sắc. Minh Hiền, Diệu Hiền bước xuống xe… Cả bọn thản nhiên trước tiếng kèn inh ỏi của đám CSGT đang tiến gần. Dường như là không có gì hết vậy…
Gần 30 giây sau đám CSGT mới lục tục chạy tới, thấy 4 mỷ nữ, 1 người đứng tréo nguẩy, dựa mông vào cửa xe hút thuốc, 1 người lấy gương săm soi nhan sắc thì chột dạ, trong đầu thầm nghỉ mấy người đẹp này ăn mặc thời thượng, đi xe khủng biển số Thành phố thì chắc chắn là COCC rồi, nghỉ vậy nên chân đang bước tới thì khựng lại, nhìn nhau.
– “Chuyện gì vậy các xếp?” Minh Hiền bước xuống xe cười duyên, hỏi.
– “Các người chạy quá tốc độ, bằng lái và giấy xe… Làm ơn…” Thấy 3 đồng đội nhìn mình, gả Trung úy Trưởng đội dành phải bước tới, cắn răng hỏi giấy tờ…
– “Bằng lái? Anh à, ông Cảnh sát này hỏi bằng lái em kìa… Em quên đem theo rồi… Bây giờ phải làm sao đây?”Minh Hiền “âu yếm” gọi…
– “Hả? Quên đem bằng lái theo? Aiz… Em thật là… Nè… Đồng chí… Đây là bằng lái của “bà xả” tôi… Có được chưa?” Hắn lấy ra 1 tờ “100” đô đưa tới…
– “Bà xả? Ai hứa gả cho anh hồi nào chứ… nằm mơ đi…” Minh Hiền nguýt… Nàng không muốn đóng vai này đâu nhưng sư phụ muốn vậy Mai Vy không thể lộ mặt nàng còn cách nào hơn.
– “Các người…”… Đây là hối lộ trắng trợn quá đáng rồi. Gả Trung úy và 3 người đồng đội chưng hửng đồng thời sinh lòng úy kỵ, trong đầu nghỉ đây không phải là cậu ấm cô chiêu của các nhà giàu bình thường đâu à mà trăm phần trăm là đám COCC đến từ thành phố… Nếu không thì đâu có trịch thượng và hách dịch như vậy chứ…
– “Ông xả à, sao lâu vậy… Em vô trước nha, nói nhiều làm gì, gọi cho chú Vinh đi… Ở đây “service” kiểu nào vậy… Khách tới không thấy ai tiếp đón?” Bước xuống xe, Phương Anh õng ẹo, hách dịch sang chảnh nhưng nét mặt “hầm hầm”, giọng nói như quát…
– “Ahhh, thì ra là bà con với giám đốc Vinh… Hi hi… Hiểu lầm thôi… Là hiểu lầm thôi. Hết chuyện rồi…” Nghe cụm từ “gọi cho chú Vinh đi”, gả Trung úy trưởng đội giật mình “chú Vinh” chắc là Giám đốc Sở Vinh rồi… Chứ còn gì nửa. Nghỉ vậy nên không 1 chút chần chờ miệng cười hớn hở như lâu ngày gặp lại bạn hiền… 3 gả đồng đội đứng phía sau nghe cũng hết hồn, miệng cười cầu tài.
– “Nà… Trời nắng nóng, đãi các anh uống nước ha… Cái này là ủy lạo, không phải hối lộ… Trong hiến pháp không có luật không cho dân ủy lạo đâu à…” Đóng kịch phải cho giống, ra vẻ kẻ cả, COCC thứ thiệt, cầm lấy tờ 100 đô nhét vào túi gả Trung úy, không đợi gả ừ hử, quay lưng bước đi…
– “Cái này… Cái này…” Gả Trung úy đội trưởng lúng túng.
– “Không sao đâu xếp… Có nhiều người làm chứng mà, còn có tụi tui nửa, đâu phải xếp cầm đâu à mà người ta nhét vô túi xếp, cái này không tính là hối lộ mà là thể hiện tình dân quân à không phải tình dân và Công An như cá với nước, xếp nói có phải hong, hơn nửa… hắc hắc… Hắn nói đúng người dân lành thấy mình cực khổ nên ủy lạo một chút tui không thấy có gì không ổn đâu á…”Một trong 3 gả đồng đội “nói lý lẻ”…
– “Hi hi… Vậy thì phải… Vậy, tan ca anh em mình tới quán con Liên làm vài ly… Sao hả…” Được đàn em mách nước, gả Trung úy như được cởi mở tấm lòng, hứng chí lên rủ rê.
– “Hắc hắc… Xếp nói sao thì sao đi… Nhưng mà xếp phải coi chừng nha… Thằng chồng con Liên không phải thứ hiền đâu à… Nó mà biết xếp chơi vợ nó…” Nói tới đây gả đồng đội nhìn đủng quần của gả đội trưởng, lấy hai ngón tay làm hình cây kéo…”cắt”.
– “Hắc hắc hắc… Úi chà… Tao sợ quá hà…”Gả Trung úy đưa tay bụm giữa hai đùi, nhìn quanh, ra vẻ sợ hãi…
– “Ha ha Hi hi…”4 người cười hi hí lên… Lên xe nổ máy rời đi… Đám người hiếu kỳ thích náo nhiệt cũng mau chóng tan hàng…
Hai nam, hai nữ có nhiệm vụ đón rước khách đứng trước cửa, lúc nảy thấy 2 chiếc xe xịn thắng cái “két” biết là khách sộp, nào dám chậm trễ, xum xoe bước tới thì bị tiếng còi Công An hú và đuổi tới khiến họ kinh hãi, khách hay tội phạm đây? Khách là cha mẹ, nhưng không phải khách mà xum xoe với tội phạm thì bỏ mẹ, bởi vậy khựng lại, nghe mỷ nữ quát mắng mà tâm trạng bồn chồn xốn xang. Bây giờ thấy chuyện xong rồi, liền nở nụ cười tươi như hoa, ngọt hơn mía lùi xum xoe giúp khách mang hành lý vào…
– Chào mừng quý khách đã đến Corona…
– “Ừm… Cầm lấy…”Cặp tay Phương Anh… Minh Hiền, Diệu Hiền ngay phía sau… Hắn nhẹ gật đầu, trên tay 1 tờ 100 US đưa ra…
– “Cảm ơn thiếu gia…”1 nam trong hai cặp nam nữ cúi người đưa tay nhận lấy… Cả bọn nhìn nhau cố kìm cơn xúc động, chia ra mỗi người cũng được 500 ngàn nha… Quá sộp… quá sộp rồi.
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
Tuy ở tầng 5 nhưng nghe tiếng hú còi của đội CSGT, đang họp bàn chuyện quan trọng nhưng bản tính thận trọng, Baskoro phái Budi xuống dưới xem động tịnh… Còn lảo đến bên cửa sổ vén rèm quan sát. Indah, Rizky, Kartika, Rimba im lặng ngồi chờ…
“Cạch”… Có tiếng cửa mở… Budi bước vào…
– “Chuyện gì ở dưới vậy?” Baskoro quay người lại, hỏi.
– “Không có gì… Là 1 thằng nhóc dẫn 3 con đượi chắc là bọn nhà giàu COCC tới đây hưởng thụ thôi, xài sang lắm… Vung tay cái là trăm đô… Thứ dân này thích “show off”, phách lối lắm. Không cần phải để tâm…”Budi phát tay…
– “Vậy được… Chúng ta họp tiếp… Chúng đòi 75 triệu… Đồng ý 5 triệu tiền mặt, 70 triệu chuyển khoản. Tôi tín rồi, thời gian để chúng kiểm 5 triệu và hoàn tất 70 triệu chuyển khoản ít nhất cũng phải 15 phút… Kartica, trong thời gian 30 giây cuối cùng cô bấm “cancel”, giao dịch 70 triệu sẻ bị hủy bỏ… 15 phút này… Rimba, phải trông cậy vào nhóm người trên tàu của anh rồi.
– “Tôi có 10 tay súng đều là tay thiện xạ… Không thành vấn đề đâu… Tàu của họ tầm 15 thước, không thể hơn 20 người sinh hoạt trên đó. Cho là 20 đi, vậy trong 20 người có bao nhiêu tay súng? Cho nên chỉ cần 10 phút là đủ rồi… 15 phút thì quá nhiều.” Rimba gật đầu khẳng định sự tính toán của mình.
– “Khoan đã… Mình chưa biết rỏ lực lượng của họ cho nên không nên quá khinh địch…”Indah lo ngại.
– “Indah nói cũng đúng… Chuyện này không thể sơ sót được… Rimba, anh là thuyền trưởng, vậy anh có kế hoạch gì? Nói ra nghe để mọi người cùng nghiên cứu.”Baskoro trầm giọng…
– “Chuyện này…”Rimba vừa mở miệng chợt bên ngoài hành lang có tiếng nam nữ nói chuyện ồn ào, gả vội im bặt… Budi đến cửa ghé mắt qua “peephole” nhìn ra ngoài…
– “Không có gì… Cũng là thằng nhóc và mấy con nhí hồi nảy, tụi nó ở “suite” bên cạnh… Không có gì đâu, cho dù nghe được mình nói, tụi nó hiểu tiếng in đô mình sao?” Bu đi nhún vai.
Bên ngoài hành lang, tiếng cười nói rôm rả, Suite bên cạnh, tiếng mở cửa, đóng cửa nghe văng vẳng rôi im bặt…
Cánh cửa vừa đóng, Phương Anh, Minh Hằng nhanh nhẹn mở va li lấy đồ nghề ra, cả hai nét mặt nghiêm túc im lặng phối hợp làm việc…
Cầm trên tay dụng cụ kỳ hoặc như là ông nghe tim mạch của bác sĩ… Minh Hằng đặt ống nghe áp sát vào tường, kết nối hai “tai” với đầu vào (input) của máy thông dịch, đầu ra (output) gắn vô tai mình chăm chú lắng nghe… Bên kia họ xí xa xí xào tiếng in đô nhưng được máy dịch sang anh ngử… Hướng mắt nhìn hắn, nhè nhẹ gật đầu…
Đức đưa ngón tay cái…
Bên cạnh Minh Hiền, tường vách thạch cao cũng đang được đầu camera siêu nhỏ soi thủng, vừa soi, Phương Anh vừa nhìn trên màn hình laptop, khi nhìn thấy rỏ bên kia là phải thụt lại ngay và điều chỉnh đầu máy sát với mặt tường phẳng của bên kia để tránh bị phát hiện. Công việc này không thể gấp rút đượcc…
Cuối cùng, hình ảnh của bên kia hiện trên màn hình của máy laptop, Phương Anh đưa ngón tay cái… Cùng lúc gương mặt của Baskoro tiến gần, lảo áp tai vào tường nghe ngóng…
– “Ohh… Ohh… Ohhh… Đức vừa rên vừa lắc mạnh chiếc giường, đầu giường thỉnh thoảng chạm vào tường nghe “binh binh”…
Biết hắn muốn làm gì, mặt Minh Hiền và Diệu Hiền đỏ như gấc chín, thầm mắng tên nây đúng là “vô lại” mà, chuyện như vậy cũng nghỉ ra được chỉ trong vòng 1 nốt nhạc nhưng đồng thời thầm tán thưởng.
Nào đã hết đâu… Không 1 chút ngượng ngùng, Phương Anh phối hợp… Nàng bắt đầu rên rỉ… Vừa rên vừa cười chúm chím… Tiếng “rên” rất dụ hoặc, y như là nàng và hắn đang “làm” thiệt… Thầm nghỉ nếu Minh Hiền và Diệu Hiền không có mặt ở đây thì nàng và hắn chắc là đang quấn quýt nhau rồi chứ cần gì đóng kịch.
– Ohh… mạnh lên… mạnh lên… Ohh my god… Push harder baby…
Cũng như Thục Linh, Ngọc Như… Phương Anh bây giờ không còn là Phương Anh thẹn thùng của năm ngoái nửa, mỗi khi hắn ngủ trong xe buýt khi thì đơn phương hầu hạ hắn khi thì cùng các chị em “xa luân chiến”… bởi vậy chuyện làm bộ rên rỉ có đáng gì.
Minh Hiển ra vẻ tập trung chú tâm nghe ngóng từ máy dịch nhưng làn da từ hai má đến vùng cổ đều 1 màu hồng… Mặt Diệu Hiền càng lúc càng đỏ, nàng không ngờ đàn chị Phương Anh này nhìn rất là thục nữ nhưng tiêng rên thật là dâm đãng mà, đóng kịch thôi mà có cần phải như vậy không… thật là.
“Suỵt… suỵt…” Lại đây…
Diệu Hiền còn đang ngượng muốn chết đi được thì hắn vẩy tay gọi… Tưởng hắn muốn nói gì, nàng bước tới…
– Chuyện… Chuyện gì?
– “Thay đổi người… Tới cô rồi… Chúng ta đang “nhất long song phượng” mà… Rên đi…”Hắn thúc giục…
– “Anh… Anh đồ điên…” Diệu Hiền mắng, lắc đầu quầy quậy.
– “Suỵt… Nói nhỏ 1 chút… Cô hai à, diển kịch thôi mà, mắc cỡ cái gì… Đừng nói với tôi là cô chưa có BF và chưa hề làm chuyện đó nha… Mau lên… Để P. A làm hoài sao… Ohhh… Ohh My god…”Miệng đang thúc giục bất chợt rên lớn tiếng, tay không ngừng lắc giường…
– “Ohh… Ohhh… Ohhh” Diệu Hiền lí nhí…
– “Lớn lên chị hai… Sao dở vậy… Chuyện nhỏ thôi mà cũng làm không giống…” Đức gắt…
– “Ohh… Ohhh. Ohhh… Mạnh lên… mạnh lên đi anh…” Bị chê thậm tệ, Diệu Hiền tức mình, trừng hai mắt nhìn hắn… Miệng lớn tiếng rên rỉ không ngừng…
– “Phải như vậy chứ…”Đức đưa ngón tay cái…
Baskora áp sát tai nghe ngóng 1 hồi… lảo mỉm cười, lắc đầu, trở lại bàn họp… Phương Anh ngừng rên, ánh mắt tập trung vào màn hình, Minh Hiền tập trung cao độ lắng nghe… Hắn thỉnh thoảng lắc giường, Diệu Hiền tiếp tục “rên”…
– “Ok… Được rồi…”Nhìn đồng hồ thấy tầm hơn 5 phút… Hắn ra hiệu Minh Hiền ngừng lại. Không cần phải rên nửa… Lâu quá rất có thể sẻ bị nghi ngờ mặc dù bình thường hắn cả giờ cũng không hề gì…
Cảm thấy không còn gì đáng nghi, bên kia vách tường, Baskoro an tâm tiếp tục.
– Mình nói tiếp đi… Ừm, Rimba… Điểm quan trọng là người của anh chỉ có tối đa 15 phút để không chế mọi chuyện và làm chủ tình hình. Anh nói tối đa 10 phút cho nên đến phút thứ 12, nếu chuông I phone của Kartica không reo thì có nghĩa là đã thất bại… Chuyện này chúng ta gánh không nổi đâu.
5 cặp mắt nhìn Rimba…
– “Như lúc nảy tôi đã nói, 10 người của mình đều là tay thiện chiến nên nói tối đa là 10 phút sẻ làm chủ tình hình, bây giờ thêm có thêm 2 phút thì kết quả vẫn là như vậy…” Giọng Rimba vô cùng tự tin…
– “Tốt lắm… Từ trước tới giờ anh chưa bao giò làm tổ chức thất vọng… Lần này cũng sẻ không ngoại lệ” Thấy Rimba khẳng định, Baskoro hài lòng… Khích lệ 1 câu.
– “Bọn họ không ngu, chắc chắn sẻ phản ứng mạnh khi Kartika “cancel” ở phút chót…”Budi nhắc nhở.
– “Anh nói không sai nhưng ngay lúc Kartika bấm “Cancel” thì họ đã ăn đạn rồi làm gì có phản ứng mạnh chứ… bảo đảm họ không có cơ hội đó đâu…” Baskoro cười hiểm ác.
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
Bên này Minh Hiền không cần rên rỉ nửa, gắn earbud vào tai, ngồi cạnh Phương Anh lắng nghe, mắt nhìn quang cảnh bên kia trên laptop…
– “Trước khi lên đường tới đây tôi đã nghiên cứu kỷ rồi, đám người này không phải là dân Pro chuyên buôn bán vủ khí, chuyện họ làm sao có được đầu đạn kia thì tôi không biết và cũng không muốn biết, có điều tôi khẳng định nếu mình cướp lấy còn dễ hơn trở bàn tay, vậy thì tại sao phải chi 75 triệu? Có phải không.”Baskoro mỉm cười nhưng gương mặt vô cùng âm hiểm.
“Cũng nên đề phòng, không thể coi nhẹ họ để tránh lật thuyền trong mương”… Budi thận trọng.
– “Dĩ nhiên không thể khinh địch… Tôi có kế hoạch như vầy… Lúc bắt đầu chuyển khoảng họ sẻ rất đề phòng nhưng đến giây phút cuối sẻ bớt phần cảnh giác. Tâm lý mà… Cho nên lúc này. Kartica, cô ra ngoài balcon hóng mát… Dưới cái bàn đó…”Baskoro đưa tay chỉ bàn ngoài balcon dùng để khách ngồi ngắm biển…
– “Tôi để sẵn khẩu súng… Thừa lúc họ cảm thấy không có gì thì cô lấy súng” Baskoro nói tới đây, tay lảo lẹ làng rút khẩu súng đã được gắn ống hãm thanh phía sau lưng chĩa vào khoảng không miệng “bắn” “Choufff… Chouff” 2 phát.
Không hẹn, Budi, Indah, Kartika, Rizky cùng nhìn nhau gật đầu. Hai yếu tố bất ngờ và tốc độ để quyết thắng trong như vậy 100% thì không dám nói nhưng 90%, quá đủ rồi.
– Budi… Trong lúc đó, anh gọi sẵn chiếc taxi, tôi và Kartika xuống tới là mình đi liền… – Indah anh phối họp với Budi đề phòng mọi bất trắc… Nếu có thì tiếp ứng kịp thời… Rizky… chuyện mướn ca nô ra sao rồi? Nói ra để chúng ta cùng duyệt lại mốc thời gian…
– “Ừm… Tôi hợp đồng được chiếc tàu 20 người nói là tổ chức party trên biển từ 6 giờ chiều đến 12 giờ đêm… Lúc đầu họ có vẻ do dự nhưng sau đó đòi giá gấp đôi là 4000 đô… Tôi cho luôn 5000 và nói chỉ cần phục vụ tốt sẻ cho thêm… Họ nghe vậy nên chuẩn bị 2 người phục vụ… Aiz…” Rizky nheo mắt mỉm cười… Nụ cười có vẻ trào phúng và lạnh lẽo.
– “Tốt lắm, như vậy tính theo mốc thời gian thì khoảng 10 giờ mình đã cùng nhau hội họp với Rimba ngoài khơi rồi trực chỉ về thẳng In – đô… Nếu không còn gì thắc mắc nửa thì về phòng nghỉ ngơi dưởng sức… Rimba, anh trả phòng rồi trở về Tàu sẵn sàng mọi việc… Allah phù hộ chúng ta…”Baskoro nhìn đồng hồ.
– “Allah phù hộ chúng ta”Budi, Indah, Kartika, Ritzky, Rimba đồng loạt đứng dậy thành kính khấn nguyện rồi lục tục rời đi. Chỉ còn 1 mình Baskoro, lảo trầm tư suy nghỉ… Căn phòng trở nên yên lặng.
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
– “Nancy, Bích Trâm… Các vị, địa điểm của 2 chiếc Tàu của đã được drone tìm ra rồi, tôi thấy bây giờ chỉ cần nhờ Bộ quốc Phòng đem không quân và hải quân phối họp hỗ trợ, trước hết là cho trực thăng thả người xuống khống chế tình hình sau đó tàu áp tới thì “Game over”.”
Tâm trạng Nhật Mai đang như kiến bò chảo lửa, vậy mà chờ hơn 1 phút thấy hắn cứ im lìm nên nàng mất kiên nhẫn, giãi bài lý lẻ với Nancy và Bích Trâm nàng hy vọng cả hai “soi sáng” hắn để hắn hiểu đây là cách hay nhanh và gọn nhất.
Nancy và Bích Trâm cũng thấy vậy nhưng cả hai cũng rất tin tưởng người đàn ông của mình. Hắn làm việc gì cũng biết phân nặng nhẹ và rất có lý lẻ nhưng đã là cấp tướng, hai nàng quyết không để Nhật Mai nói mình thiên vị công tư không rõ ràng vì vậy phân vân.
– “Chờ chút, nghe ý kiến của ảnh trước đã… Anh à… Thiếu Tướng Nhật Mai nói nhờ Hải và Không quân hỗ trợ kìa… Anh thấy sao hả…” Ngọc Vân lên tiếng.
– “Không nên đâu…” Đức lắc đầu…
– “Không nên? Mình nhờ Hải và Không quân hỗ trợ có gì không ổn? Vậy được, anh nói cho mọi người nghe đi.”… Nhật Mai bức xúc, nàng là “Chủ soái”, sở dỉ hỏi ý hắn là nể mặt lắm rồi cũng là vì thấy hắn thông minh và còn là “cục cưng” của Nancy và Bích Trâm mà thôi. Vậy mà làm dám nói “không nên”… Đúng là ỷ mình thông minh không coi ai ra gì… Aiz.
– “Anh… Hay là anh nói cho Nhật Mai rỏ tại sao không được đi…”Bích Trâm thúc giục… Cũng như Nancy, nàng tin tưởng hắn có lý do của hắn nhưng cũng không muốn Nhật Mai nói nàng thiên vị.
– … Vậy thử hỏi 1 câu nha, ai có thể khẳng định là đầu đạn kia đang ở trên 1 trong 2 chiếc tàu kia?
– “Sao anh lại nói vậy? Không phải mấy ngày nay anh cũng vì chuyện này mà lên kế hoạch tìm tung tich của hai chiếc tàu hay sao? Hơn nửa lúc nãy chắc ai cũng nghe chứ gì, Baskoro nói với người tên Rimba là lảo có 15 phút để khống chế tình hình. Không phải có ý định cướp vậy thì là gì?” Mai Vy nhướng mài.
– “Lúc đầu tôi tin là ở trên 1 trong 2 chiếc tàu nhưng từ lúc Thanh Đại bước ra khỏi bệnh viện, ai cũng thấy rồi đó, người này rất quỷ quyệt, gian trá cho nên tôi tự đặt nghi vấn, biết đâu cái đó không ở trên tàu mà được dấu ở chỗ nào thì sao? Thử nghỉ coi, bây giờ mình yêu cầu không quân cho trực thăng thả người xuống đột kích, tàu hải quân áp sát tới… Nếu họ không tìm thấy, cô thử tưởng tượng đi… Khó ăn nói với thượng cấp là chuyện nhỏ nhưng đã bức mây động rừng sau này sẻ rất khó mà truy tìm đó là chưa kể tới chuyện cá chết lưới rách. Đây là ý nghỉ của tôi. Thiếu tướng tự quyết định đi…” Đức thiệt hết cách với 3 người này… Thôi thì họ muốn sao thì sao đi, mình không nên dây dưa vào nửa, phiền muốn chết đi được.
– “Vậy… Vậy…” Nhật Mai lắp bắp không nói nên lời. Dĩ nhiên là Nancy, Bích Trâm, Ngọc Vân cùng các nàng không 1 ai đặt nghi vấn về chuyện hắn suy nghỉ… Hoàng Dung không có ý kiến, nàng chỉ mong sau giúp 1 tay tìm được đầu đạn thì coi như lấy công chuộc tội, mai này về quê làm lại cuộc đời là tốt lắm rồi… Nhưng chủ trương nhờ Không và Hãi quân là chủ ý của Nhật Mai… Mai Vy, Minh Hiền dĩ nhiên hoàn toàn ủng hộ ý của Thủ trưởng mình… Tuy cả 3 có chút ương ngạnh nhưng không phải là người không nhìn ra lý lẻ… Bởi vây 3 thầy trò nghe hắn nói xong thì á khẩu…
– “Anh có suy nghỉ gì thì nói ra đi…” Nancy biết hắn đã có chủ ý nhưng vì bản tính có chút trẻ con, không thoải mái với đám người Trình Nhật Mai nên muốn bỏ mặc họ muốn làm gì thì làm vì vậy nàng vỗ về 1 chút.
– Bọn Baskoro muốn cướp nhưng không ngu, chắc chắn chờ thấy món mà họ muốn cướp mới giả đò tiến hành giao dịch sau đó ra tay… Có đúng không?
– “Hiểu rồi, anh muốn nói là khi bọn in đô bắt đầu tiến hành giao dịch có nghỉ là họ đã xác định được cái họ muốn là hàng thiệt giá thiệt…”Mai Vy chợt nhận ra “huyền cơ”.
– “Thông minh!” Hướng về màn hình, hắn đưa ngón tay cái… Khen ngợi… Định nói “giờ mới biết sao” nhưng Mai Vy kịp thời nuốt vô bụng, nàng nhận ra đầu óc tên cà chớn này quả thật thông minh và lanh lẹ hơn nàng nhiều ngay cả Thủ trưởng mình cũng không bằng được.
– “Mai Vy nói đúng… Anh thật thông minh…” Nhật Mai không thể không nhìn nhận. Ai cũng thấy rỏ mà, hắn nhìn xa hơn nàng nhiều.
– “Nhật Mai đừng nói vậy, ảnh sẻ kiêu ngạo đó…”Trong lòng hãnh diện, nháy mắt với Nancy… Bích Trâm ngoài mặt gián tiếp “giáo huấn” hắn.
– Em nói đúng đó… Anh được Thiếu tướng Mai khen nên cảm thấy lòng lâng lâng như đang lơ lũng giữa 9 tầng mây…
– “Hi hi Ha ha…” Nghe hắn pha trò, các nàng bật cười… Bầu không khí trở nên hòa hoản, thân thiện hơn.
– “Thôi được rồi, anh nói tiếp đi…” Biết Nhật Mai vẩn còn cấp bách, Nancy hiểu được nên thúc hối dùm…
– Lúc nảy anh đã nói rồi, qua ngày hôm nay có thể thấy Thanh Đại không phải dễ đối phó chắc chắn sẻ có tính toán riêng cho nên sẻ không dễ dàng “chouff… chouff” hai phát là bị loại 1 cách dễ dàng như Baskoro nghỉ… Sẻ có 1 cuộc bắn giết rất khốc liệt… Ngoài khơi tên Rimba và thủ hạ đều là những tay thiện chiến đám đàn em của Thanh Đại lành ít dử nhiều nhưng trong bờ ả có lợi thế về số đông. Lúc này là thời điểm thuận tiện cho mình…
– “Tôi hiểu rồi, anh muốn ngao cò đánh nhau mình thì ngư ông đắc lợi…” Mai Vy đưa ngón tay cái.
– Đúng vậy nhưng không dễ dàng đâu, có nhiều việc cần phải chuẩn bị mới được quan trọng nhất là làm sao cắt internet và đường dây di động ở Phú Quốc trong khoảng thời gian này để họ không thể liên lạc với đồng bọn.
– “Cần thiết sao?” Nhật Mai hỏi…
– Sao lại không… Còn phải cúp điện nửa…
– Cúp điện?
– “Đúng vậy, cúp điện để giữa đồng bọn, họ không thấy gì hết còn mình thì chuẩn bị mang kính hồng ngoại, như vậy sẻ thấy rỏ như ban ngày và dễ dàng “lượm” từng tên như lượm sung rụng…”Nói tới đây hắn dừng lại để mọi người có thể hình dung được những gì mình muốn nói.
– “Sorry… Có điểm này tôi không hiểu… Đây là khu giãi trí, khách đên đây chơi bài rất nhiều, trong lúc hổn loạn, làm sao mình phân biệt được ai là ai mà “lượm” như lượm sung?” Mai Vy thắc mắc.
– “… 1 phút… Các vị suy nghỉ thử đi… Đức mỉm cười… Bọn Thu Tâm, Kim Chi, Ngọc Vân… Nói tóm lại là toàn bộ “phi tần” của hắn đều thờ ơ, suy nghỉ chi cho mệt nhưng 3 thầy trò Nhật Mai, Hoàng Dung và 4 nàng tân binh Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh trầm tư.
Nói cho 1 phút suy nghỉ nhưng trong lúc các nàng đang nhíu mày suy nghỉ, hắn lại nói tiếp: ” Rim ba sau khi có được món hàng tới tay thì chỉ còn chờ hội họp với đám Baskoro sẻ cùng nhau rời khỏi Phú Quốc, trực chỉ về thẳng In – đô, cho nên tuyệt đối không thể để lảo gọi tên Rim ba nói “tụi tao đã xảy ra chuyện, mày cứ việc lên đường trước…” Về phần Rim ba, lảo có muốn gọi Baskoro cũng không được hơn nửa đinh ninh mọi chuyện đều như Baskoro tính toán cho đến khi chiếc ca nô chở bọn Baskoro xuất hiện…” Nói tới đây hắn lại ngừng, nở 1 nụ cười gian để mọi người có thể tiêu hóa những gì mình vừa nói…
– “Hay!!! Anh giỏi thiệt, trong thời gian ngắn như vậy mà cũng nghỉ ra…” Giọng Nhật Mai đầy thán phục, kế này nàng cũng có thể nghỉ ra nhưng so với hắn sẻ chậm hơn rất nhiều.
Nancy, Bích Trâm, Kim Chi, Ngọc Vân và đám Thu Tâm, Thục Linh dĩ nhiên cũng nhìn ra huyền cơ trong lời nói của hắn nhưng như đám Đan Thùy, Mai Vy, Minh Hiền và Hoàng Dung như người đi trong sương mù…
– “Thủ Trưởng… Em…” Thời gian 1 phút chưa hiểu được chuyện làm sao “lượm” từng tên như lượm sung rụng bây giờ đến chuyện “chiếc ca nô chở bọn Baskoro xuất hiện ” và nụ cười gian của hắn khiến Minh Hiền cảm thấy mình như đang đi lạc vào rừng Amazone, nghe giọng điệu của “sư phụ”. Minh Hiền mừng vì không cần phải hỏi hắn. Tức thì Đan Thùy, Diệu Hiền, Hoan Oanh, Việt Hà, Mai Vy, Hoàng Dung liền vểnh tai nghe, hy vọng được Nhật Mai “khai sáng”…
– “Khi cúp điện, đâu đâu cũng tối om, ai cũng không thấy gì hết, mình có kính hồng ngoại thì có thể nhìn như ban ngày. Họ mang súng trong người, theo phản xạ sẻ lấy ra mới cảm thấy an toàn… Mình thấy ho, họ không thấy mình, lúc đó mình sẻ dễ dàng hạ gục họ. Ý của Bí Tịch chính là ý này… Tôi nói không sai chứ? Đức Bí Tịch…” Nhật Mai hãnh diện vì giãi đáp câu hỏi hóc búa của hắn, không bị mất mặt đồng thời trong lòng kinh sợ, nàng thấy hắn quá thông minh.
– “Không có gì làm khó được Thiếu tướng…”Lời nói không mất tiền mua, Đức đưa ngón tay cái… Minh Hiền, Mai Vy và các nàng “lính mới” giờ mới vở lẻ, ý chí phân hơn kém lúc trước từ từ tan biến…
– “Còn chuyện “chiếc ca nô chở bọn Baskoro…” Đan Thùy ngập ngừng hỏi…
– “Đây là lý do cậu ta muốn cắt internet và đường dây di động… Tên Rim ba đang chờ chiếc ca nô chở đám Baskoro ra để cùng nhau về In đô, nhưng lúc này bọn Baskoro đã là cá nằm trong rọ, và người trên ca nô là mình… Rim ba sẻ không ngờ được… Lúc đó là đêm tối mà, làm sao có thể ngờ được chứ… Khi ca nô cặp sát, mình nhanh chóng lên tàu rồi bất chợt đánh úp, làm chủ tình hình, đầu đạn sẻ an toàn trong sự kiểm soát của mình… Trần Đức… Trình Nhật Mai này phục anh” Nhật Mai giải thích, giọng vô cùng kích động, lời nàng nói ra phát xuất từ đáy lòng.
– “Thì ra là vậy… Hắn thật là thông minh…”Minh Hiền, Mai Vy thầm nghỉ… Cũng là ý nghỉ trong đầu của Hoàng Oanh, Đan Thùy, Việt Hà, Diệu Hiền. Các nàng nhìn hắn với ánh mắt sùng bái… Bây giờ mới hiểu tại sao đám Phương Anh, Thục Linh và còn nhiều nửa ngay cả Thủ Trưởng Thủ Trưởng Mai Thảo, Xuân Mai đều “trúng chiêu”… Hắn là “Soái ca” mà…
– Quá khen… Tôi đề nghị mình chia quân hai ngả, tên Baskoro và Thanh Đại, tôi cùng Phương Anh và Minh, Diệu Hiền ứng phó, còn chuyện dưới sòng bạc Ngọc Vân, Kim Chi sẻ phối họp với Thiếu tướng và đám người Cẩm Lệ… Như vậy được chứ?
– Anh sắp xếp mọi chuyện tôi rất an tâm, nhưng 1 khi internet và hệ thống di động bị tạm ngưng. Mình cần “Satphone” để…
– “Trên xe buýt có đầy đủ hết mọi thứ, đã trù liệu sẵn để dùng cho những trường họp này… Còn nửa, nếu Nhật Mai thấy thiết bị trên đó thiếu sót cái gì xin góp ý 1 chút để mai này mỗi ngày hoàn thiện hơn… Ngọc Vân, Kim Chi hai em phối họp với Nhật Mai… Anh đó, cẩn thận 1 chút… Chờ tin tốt của các người… Mình đi Bích Trâm”Hiểu ý Nhật Mai… Không chờ nàng hỏi hết… Nancy nhanh miệng đáp đồng thời khiêm tốn mời góp ý không một chút đắc ý huênh hoang. Dặn dò xong, không đợi hắn ừ hử, Nancy rời màn hình… Bích Trâm cũng như lần trước, chẳng 1 chút ngại ngùng, hướng về hắn nháy mắt hôn gió xong mới chịu lắc mông đi theo Nancy…
– “Nếu không còn gì nửa, Ngọc Vân, Kim Chi mình bắt tay vào việc ngay… Có nhiều việc cần làm…”Nhìn đồng hồ, Nhật Mai hăng hái…
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
– “Mình cũng có việc cần làm… Phương Anh, em theo anh vô đây… sẵn còn chút thời gian, 2 cô nghỉ ngơi chút ha… Tối nay sẻ bận rộn lắm…” Hắn nói xong kéo Phương Anh vô phòng…
Minh Hiền, Diệu Hiền, 4 mắt nhìn nhau, sửng sốt. Không cần phải như vậy chứ? Không thể tưởng tượng được Phương Anh nhìn mặt thấy hiền nhưng sao dâm đãng vậy, không biết trơ trẻn mà… nếu chỉ có riêng 2 người thì không nói làm gì, đằng này còn có người khác mà lại ngang nhiên rủ rê vô phòng hú hí…
– “Tôi… Tôi đi xuống dưới tham quan 1 vòng…” Diệu Hiền hấp tấp chạy như bị chó rượt.
– “Tôi đi với cô…”Minh Hiền vội vã bước theo…
– Hi hi… Họ tưởng mình…
– Kệ họ… Nà, em thấy sao hả? Có khả năng không?
– “Dĩ nhiên, em cũng có ý này… Không thể nào bỏ qua nhưng có khó khăn” Phương Anh làm việc với hắn lâu rồi nên nàng và hắn tâm ý tương thông nên biết hắn đang nghỉ gì… Còn không phải là chuyện chuyển khoảng hay sao? Chỉ cần có thể thu hình màn ảnh của laptop lúc Baskoro và Thanh Đại tiến hành giao dịch thì có thể biết được số tài khoản mật mả đồng nghĩa là toàn bộ tiền trong tài khoản của lảo coi như nằm trong túi mình rồi.
– “Khó khăn gì? Mau nói anh nghe…” Đức thúc giục… Bây giờ đã gần 2 giờ, cần phải hành động gấp, hắn không muốn bỏ lở cơ hội “trời cho”.
– Trước hết phải có được phòng ngay bên trên phòng của họ để mình từ sàn khoan ngay xuống trần bên dưới…
– “Hiểu rồi… Em chuẩn bị đi, chuyện này để anh lo…” Hắn đi nhanh ra ngoài, đi cầu thang bộ lên tầng trên, đến phòng 605…
…
Còn tiếp…