Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensexx.com
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 34
Long Xuyên.
– “Hùng… Trình Quốc Cường là ai vậy?”… Cả 1 buổi tối, tìm cơ hội tới gần gợi chuyện nhưng Jessica luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng xa cách, coi gả như khách hàng bình thường khiến Steven vô cùng bức xúc, buồn bực. Để gây ấn tượng với nàng, gả đã quyên 100 ngàn đô chứ ít ỏi gì sao.
Bởi vậy gả nghỉ “Hay là Jessica thuộc loại “lesbian” chỉ thích đàn bà nếu như vậy thì thật phiền phức nhưng theo kinh nghiệm, Steven thấy giả thuyết này không thành lập. Giả thuyết thứ hai là nàng đã có BF rồi? Rất có thể là tên Trình Quốc Cường kia, nếu không thì tại sao ủng hộ chuyện từ thiện nhiệt tình vậy? Steven thấy giả thuyết này rất hợp lý. Vừa về tới VN chưa quen biết nhiều chỉ có thằng Hùng này tạm coi là cùng “gu”, không hỏi nó thì hỏi ai.
– “Thằng Cường hả? Đừng hỏi tôi… Aiz… Tôi nói thiệt với Steven thì Steven sẻ nghỉ tôi nói xấu nó… Hỏi người khác đi…” Hùng phát tay thầm nghỉ “Chỉ với 1 câu hỏi mà mình tuông chuyện của thằng Cường ra, thằng Steven này chưa chắc tin” cho nên gả làm ra vẻ quân tử thanh cao…
Hùng rất lấy làm lạ về chuyện tối nay. Steven này lần đầu tiên gặp Jessica hình như đã yêu mê mệt, nếu không thì tại sao quyên 100 ngàn đô để lấy lòng người đẹp? Tuy con nhỏ Jessica nhìn cũng bá cháy nhưng là chủ nhà hàng thôi mà. Có cần bỏ vốn nặng như vậy không? Hơn nửa, bác hai của Steven là Thứ Trưởng địa vị cao vời vợi nhưng lại có vẻ rất thân thiết và khách sáo và rõ ràng có ý mai mối Jessica cho cháu của ông ta… Chuyện gì đây?
– “Hi hi… Tò mò chút thôi mà… Thấy anh ta làm việc tốt được nhiều người đẹp ủng hộ nên tôi cũng đóng góp 1 chút không ngờ Hùng nói như vậy… Tôi về đây chưa lâu chỉ có Hùng là bạn, không hỏi ông vậy hỏi ai đây…”vỗ vai Hùng… Steven mỉm cười thân thiết… Thầm nghỉ “Chuyện Jessica nhất định phải khéo léo mới được, nếu để thằng này biết nàng là con tỷ phú bên Pháp, là cái kho tàng thì dễ gì không động lòng?”
“100 Ngàn đô mà nói 1 chút à… Gạt con nít thì được, xem ra rõ ràng quá rồi, tên này muốn dấu cái gì đó có liên quan tới Jessica… Cái gì vậy cà?” Trong đầu nghỉ vậy nhưng mặt ngoài Hùng giả mù sa mưa.
– Nghe Steven nói vậy cũng đúng… Nà, đừng nói với ai là mình nói với Steven nha… Nghe rồi cứ để bụng, mai này từ từ hỏi những người chung quanh thử xem tôi có nói oan cho nó hay không… Tiếng tăm của nó ở Long Xuyên này thúi hơn đống hihi… You hiểu tôi muốn nói gì chứ… Ậy, chuyện của nó nói tới khi nào mới hết… Nà. Lấy ví dụ chuyện này nha… Nguyển Ngọc Sơn với nó là bạn, trong vụ tai nạn xe cộ mà bị cưa mất một chân vậy mà nó nở lòng nào vớt luôn vợ sắp cưới của người ta, thử hỏi coi có phải là thằng “fucking asshole” không? Chuyện này khiến cả An Giang một thời dậy sóng… Ai cũng biết nhưng ít ai dám nói ra lắm, nó là con của Chủ tịch Tỉnh mà.
Nói tới đây, Hùng làm bộ dáng mặt đầy đạo đức. Đời mà, có ai sạch sẽ đâu nhưng được dịp thì làm như ta đây là gương mẩu thánh hiền.
– “Vậy à… Nhưng sao tôi thấy anh ta hình như rất được đám đàn bà ái mộ lắm mà… Cô MC Mỷ Thể gì đó, còn có MC từ bên Rạch Giá nửa thì phải…” Steven cố tình phớt lờ không đá động đến tên “Jessica”
– “Hi hi… Steven nghỉ vậy hả? Còn Vân Anh và con nhỏ Hiền đại tỷ nửa… Mỷ Thể và Vân Anh thì không thể nào, MC của Rạch Giá Diệp Chi có hôn phu là con trai của Chủ tịch An Giang rồi, Hiền đại tỷ tính tình ba trợn khùng khùng điên điên thì càng “no way” chỉ còn Jessica là có thể lắm. Lúc trước ai cũng tưởng Chủ tịch Huy kim ốc tàng kiều nhưng sau buổi tối hôm nay rõ ràng là không phải. Ờ há, có khi nào muốn Jessica làm con dâu? Chắc là như vậy rồi… Coi như Jessica có phước đi, được làm con dâu của Chủ tịch tỉnh… Hèn chi hăng hái đứng ra tổ chức tiện từ thiện Hihi… Còn nói tiền thu được tối hôm nay sẻ quyên hết…”
– “Chắc là vậy rồi…”Steven mỉm cười, gật gù ra vẻ hiểu được nhưng thực ra trong đầu gả đang nghỉ “người ta là con gái của tỷ phú bên trời Tây, thèm làm con dâu của của Chủ tịch Tỉnh à… Nằm mơ đi… Nhưng rồi gả bức xúc khi nghỉ rất có thể lắm chứ, tại sao không?
– “Nà… Có hứng thú muốn đi chơi không… Hỏi cho biết, khi có tiết mục thì tôi hú 1 tiếng…”Hùng vố vai Steven vô cùng thân thiết.
– “Sure… Anytime… Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận mới được… You understand me?”Steven chính là muốn nghe câu này, gả ở bên Montreal, có tiền có địa vị cho nên vấn đề ăn chơi đú đởn cũng rất là đàng điếm nay về tới đây rồi có lý nào làm thầy tu?”
– Hi hi… Hiểu mà, mình đã sắp xếp hết rồi miển Steven đừng để ai mình dẫn Steven vô con đường trụy lạc nha… OK…
– Nói chuyện dư thừa… Mình lớn hết rồi, bộ còn con nít sao… Là tiết mục gì vậy? Nói ra nghe thử…
– Bảo đảm hấp dẫn mà… Nhưng tạm thời giữ bí mật… He he… Yên chí đi.
– Bí mật gì… Không phải như lần trước ở Cần Thơ đó chứ…
– “Không đâu nhưng nghỉ lại lần trước dù sao cũng lở rồi… Hay là… You nghỉ sao?” Hùng úp mở gợi ý, má của Steven này vẩn còn ngon lắm, chơi được 1 lần rồi sao lại không thể tiếp tục chứ, nếu nó chịu thì hai bên trao đổi nhau. Tại sao không chứ?
– “Tôi hiểu ý you… Nhưng mà…” Làm ra vẻ do dự, thật ra Steven cũng đang có ý này… Vấn đề của gả hiện nay là muốn cua tới tay Jessica thì nhất định phải giữ hình tượng gương mẩu, không ăn chơi đàng điếm. Nhưng gả còn trẻ trong thời kỳ sung sức làm sao nhịn được chứ bởi vậy từ sau bữa đó, nứng lên đè má mình ra chơi, bí mật và an toàn… Nhưng ăn phở riết rồi cũng thèm hủ tíu, mì. Chơi má mình hoài cũng thấy củ, cần có lồn lạ. Má thằng Hùng này cũng còn phê lắm, chơi rồi mà, sao lại nhịn chứ.
Hơn nửa gả cũng đã biết Bác Hai và má mình cũng đang tằng tịu với nhau, thằng Hùng này cũng đã chơi rồi, má mình dâm hết biết, nó không chơi thằng khác cũng chơi… bây giờ cứ để nó chơi còn mình thì chơi má nó… Mất mát cái gì chứ.
– “Nhưng nhị cái gì nửa… You nói OK là được rồi… Để mình sắp xếp…”Hùng cười híp mắt.
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
– “Chị Đại… Chị Đại… Ụa… Chị làm gì vậy…”Trạch hấp tấp xuống khoang tàu, thấy “lảo đại” đang lui cui bên cạnh “món hàng”… Gả ngạc nhiên hỏi.
– “Chuyện gì hấp tấp vậy… Sắp xong rồi… Chờ tao xong cái này đã rồi nói” Thanh Đại cầm hộp “bánh” dày cộm kết nối với 1 màn hình điện tử nhỏ, dùng băng keo tỉ mỉ cẩn thận dán dưới đầu đạn.
– “C4?” Đoán ra ý định của “lảo đại”. Trạch kinh hãi.
– “Ừm… Là plan “B” thôi… Đề phòng mình bị chơi xỏ lá… Có thể kích hoạt từ xa. Thanh Đại tao không cho bất cứ ai phỏng tay trên của tao hết… mày hấp tấp xuống đây có chuyện gì… Nói đi.”Miệng hỏi, mắt không rời mạch điện cẩn thận kiểm tra từng chi tiết một…
– Thằng Dủng ở ngoài mới về, nó nói trong bản tin hôm nay đài truyền hình Rạch Giá loan tin có 3 xác chết 1 nam 2 nữ trôi lềnh bềnh được Cảnh sát biển vớt được… Tin là của con Dung với thằng Triều và con nhỏ kia…
– “Mày có chắc như vậy không” Giọng Thanh Đại nghi hoặc.
– “Công An cho thông báo trên đài nói nhà ai có người mất tích thì tới nhận diện, nghe nói chưa thấy ai tới hết, nhưng 3 thằng chỏng xình thúi, trương lên, bị cá rỉa… làm sao nhận được chứ. Còn nửa chị cũng biết rồi, thằng Triều, con Dung đâu có bà con gì ở đây, còn con trẻ kia thì không biết được… Tui thấy là tụi nó chứ ai nếu không sao trùng hợp như vậy… Chỉ nghỉ coi có đúng hong?”
Biết lảo đại rất sợ con Hoàng Dung chưa chết, đang rình đâu đó chờ cơ hội ăn miếng trả miếng, như vậy sẻ làm hư chuyện lớn nên Trạch cẩn thận gián tiếp nói ý nghỉ của mình. Thật ra cũng là ý nghỉ của bọn đàn em… Gần 2 tuần nay sống trên tàu, vật chất thì không thiếu thốn, cơm gạo thức ăn rượu bia đầy đủ nhưng vấn đề là trước kia, cách 2 ba ngày là vô Phú Quốc chơi, nhậu nhẹt hát hò ở mấy quán Karaoke rồi ghé động đỉ chơi cho đã cặc… Bây giờ thì đêm nào cũng đè chị “5” mà chơi (ý nói dùng tay tự sướng). 1 hay 2 lần còn được, riết rồi thấy chán, thằng nào cũng tưởng tượng tới cái lồn lông mượt mà như tơ mà ước mơ hoặc được cái miệng ấm áp ngậm vào, bởi vậy chỉ muốn làm xong mọi chuyện, có tiền rồi thì về Sài Gòn đến Phố ăn chơi Bùi Viện hoặc bay qua Thái để mở rộng tầm mắt coi thử coi lồn thái và lồn việt có gì khác biệt. Vậy mà lảo đại cứ ù lì khiến bọn chúng bức xúc, sẵn dịp có tin thằng Triều và con đượi Hoàng Dung chết rồi nên phái Trạch tới gặp lảo đại để thăm dò…
Thanh Đại trầm ngâm… Lời thằng Trạch nói không phải là không có lý nhưng cũng không thể có chút sơ sót nào. Muốn chính mắt nhìn thấy thi thể mới có thể yên tâm bởi vậy sau 1 lúc suy nghỉ, hỏi.
– 3 Thây ma này để ở đâu? Tao muốn tận mắt nhìn thấy…
– Còn ở đâu nửa… Nhà quàng của Bệnh viện Đa khoa…
– “Mày ở lại trông coi mọi chuyện” Biết Trạch tuy rất bặm trợn nhưng thuộc loại có chút gà mái, tin dị đoan… Nói xong, Thanh Đại thoăn thoắt lên boong tàu.
Nghe lảo đại nói không cần mình cùng đi, Trạch mừng húm, gả thật sự sợ xui không muốn nhìn thằng chỏng chết trôi chút nào… Chuyện gì chứ chuyện này xui lắm. Lảo đại thật là không kiêng cử gì hết. Gả vội bước theo muốn mở miệng nói “lảo đại, không nên tới mấy chỗ xui tận mạng đó” nhưng rồi sợ bị chửi nên nuốt lời vô bụng…
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
– “A hèm… A hèm… Thú thật nha… 2 đồng chí đừng chê cười… Vận hành của nhà quàng là thế nào đây…” Nhật Mai ho khan vài cái, nhìn quanh. Tuy là ban ngày ban mặt nhưng nàng cảm thấy không khí ở đây rất ớn lạnh sợ sợ làm sao ấy… Chẳng thà xông pha chiến trường, cầm súng chiến đấu sẻ thoải mái hơn nhiều. Bây giờ Nhật Mai thật hối hận chỉ vì trong giây phút nóng nảy mà nhận vai trò Bác Sỷ Pháp y này. Cũng tại tên khốn đó thôi, tưởng có Nancy che chở thì coi ai không ra gì à. Nhật Mai âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mai này khi xong chuyện rồi nàng sẻ cho hắn biết tay.
“Thiếu tướng yên tâm, mọi chuyện đã có an bài theo kế hoạch của Đức Bí tịch. Thiếu tướng chỉ cần đọc và thuộc những gì viết trên hồ sơ để trả lời những câu hỏi của thân nhân nếu có là được…”Cẩm Lệ đưa hồ sơ…
Thầm nghỉ vậy cũng không có gì khó… Nhật Mai cầm lấy mở ra tức thì bụm miệng. Tuy chỉ là bức hình nhưng tình trạng của xác chết quá kinh khủng khiến nàng không thể kiềm được, sáng tới giờ ăn gì đều ói ra hết, ói tới mật xanh…
– “Cẩm Lệ và Mạnh Đình nhìn nhau, thầm nghỉ Đức Bí tịch quả nhiện liệu việc như thần… Cũng may là “test” trước nếu không đợi tới lúc đó mà “Bác Sỷ” pháp y vừa mở hồ sơ thấy hình thôi mà đã ói như vầy thì thật là hỏng bét…
Ngay lúc này chuông di động reo vang, Cẩm Lệ liền bắt máy… Không nói tiếng “a lô” vì nhìn màn hình, đã biết đó là ai, nàng đưa máy cho Trình Nhật Mai.
– Là của Thiếu Tướng…
– “Của tôi?” Nhật Mai sửng sốt, lấy khăn giấy chùi mép miệng… Cầm lấy di động của Cẩm Lệ…
– A lô…
– Hi hi… Thiếu Tướng Nhật Mai… Thấy cô ói tới mật xanh… Cô không sao chứ… Cũng may tôi đã chuẩn bị dầu cù là, dầu gió mỗi thứ 1 chút…
– “Anh… Anh thật là quá đáng…” Nhìn lên thấy góc tường thấy có camera… Biết hắn thấy mình ói hết rồi… Nhật Mai tức giận muốn hôn mê bất tỉnh Thầm mắng đúng là tên khốn kiếp.
– Cái gì quá đáng chứ… Bất đắc dỉ phải làm cái “test” này thôi… Cô thử nghỉ coi lúc đối diện với Thanh Đại, vừa mở hồ sơ ra, cô ói như vậy thì bể chuyện hết có phải không?
– “Vây bây giờ anh muốn sao?” Biết hắn nói có lý lẻ nhưng Nhật Mai vẩn sừng sộ… Tức quá mà.
– Đừng nổi nóng mà…”Test” cô là lệnh của Trung tướng Nancy đó… Không phải tôi muốn đâu… Nói cho cùng cũng là vì công việc thôi… rõ ràng cô không thích hợp với vai “Bác Sỷ”… Tới đây đi, tôi chờ…
– “Tới đây là tới đâu?” Nhật Mai quát… Nghe nói lệnh “test” mình là do Nancy chỉ đạo, Nhật Mai đỡ giận, quân hàm của Nancy cao hơn nàng, hơn 1 cấp thôi đủ đè chết người rồi hơn nửa chính thượng cấp của mình đã nói nhờ người ta hỗ trợ mà… Tuy vậy vẩn lớn tiếng quát hắn.
– “Ra cửa sau của bệnh viện, đi thẳng tầm trăm thước quẹo bên trái cô sẻ thấy chiếc xe buýt giường nằm… Tôi đang ở trong đó…”Hắn nói xong cúp máy…
Nét mặt hầm hơi, thay vì trả lại tận tay cho Cẩm Lệ… Nhật Mai dằn di động lên bàn nghe 1 cái “cộp”, không nói 1 lời, quay người bước đi. Mạnh Đình, Cẩm Lệ nín thở nhìn nhau thở phào, chỉ sợ nữ Thiếu tướng này giận cá chém thớt… Trong đầu cả hai đều có cùng ý nghỉ “Đức Bí tịch này thật là… Thiếu tướng của TC2 mà cũng dám trêu chọc.”
Theo lời hắn nói, Nhật Mai tới cổng sau của bệnh viện băng qua đường đi thẳng tầm trăm thước liền thấy bên trái có chiếc xe buýt giường nằm… Nàng đi vừa ngay tới, cửa liền mở ra. Nhật Mai sửng sốt…
– Minh Hiền… Sao em lại ở đây?
– “Em… Em đang ở khách sạn thì Đức Bí tịch tới gõ cửa phòng, nói thủ trưởng đang ở trong xe… Cho nên cho nên…”Minh Hiền tức giận nói… Từ trước đến giờ nàng chuyên theo dõi người khác bây giờ nằm trong phòng thì bị người ta tìm tới trước cửa mà không biết, thật là quá xấu hổ.
Nghe Minh Hiền nói, Nhật Mai tức muốn điên lên được… Người của TC2 có lý nào bị người khác quây mòng mòng chứ… Vừa đúng lúc hắn ló mặt ra…
– Anh… Anh theo dõi chúng tôi?
– “Bậy bạ, rảnh lắm sao “bà Tám”. Mau lên xe rồi nói sau… Ngoài trời nắng nóng…”Hắn thúc giục.
– “Được… Để coi anh nói sao…”hung hăng trừng mắt, nàng thật sự muốn nuốt hắn vô bụng cho đã cơn tức nhưng cố dằn lại, Nhật Mai bước lên xe tức thì sửng sốt khi thấy đây không phải là 1 chiếc xe giường nằm bình thường… Là 1 Trung tâm điều hành thì đúng hơn.
– “Chỗ này là…” Hoàn toàn quên mất cơn giận… Nhìn hắn, Nhật Mai như từ trên trời rơi xuống… Dọ hỏi.
– “Ngọc Vân… Hi hi… Anh thì Thiếu tướng biết rồi… Các tự em giới thiệu đi” Đức nháy mắt với Ngọc Vân.
– “… Tôi là Ngọc Vân, quân hàm Đại Tá,”mỉm cười, không đồng phục và quân hàm nên Ngọc Vân giới thiệu mình.
Tiếp theo đó các nàng lần lượt bước tới lần lượt giới thiệu.
– Thu Tâm Trung Tá…
– Phương Anh… Thiếu Tá…
– Thục Linh Đại úy…
– Ngọc Như Trung úy…
– Đan Thùy Trung úy…
– Diệu Hiền Thiếu úy…
– Việt Hà Thiếu úy…
– Hoàng Oanh Thiếu úy…
– “Tất cả chúng tôi ở đây đều công tác dưới sự lảnh đạo của Trung tướng Nancy… Welcome on board Thiếu tướng” Ngọc Vân nói…
– “Trình Nhật Mai của TC2…”Nhật Mai bắt tay từng người…
– “Hi hi… Mời ngồi… Tối hôm qua tìm 2 người để nói sáng nay mình cùng đi xuống Rạch Giá nhưng Nancy nói 2 người đã rời đi… Sao gấp vậy? Nà nà… Ở đây có ly sô đa chanh đường uống vô sẻ giúp hạ nhiệt.”Hắn đưa 2 nàng mỗi người ly nước.
– “Đừng khách sáo… Tôi không khát… Bắt tay vô việc đi” Nghe giọng điệu của hắn nói về sự cố hôm qua, cụm từ “sao gấp vậy”, mặt Nhật Mai đỏ lên… Nàng phát tay.
– “Vậy à… Vậy tôi uống nha, bỏ uổng… Ngọc Vân, em nói 1 chút về vận hành của xe buýt đi xong rồi mình họp…” Trước cặp mắt hung hăng nhìn mình, hắn đưa ly nước lên miệng… Trừ 2 sư trò Nhật Mai, Minh Hiền… Bọn mỷ nữ cúi gầm mặt cố nín cười.
– “Ừm… Thiếu tướng, tất cả hệ thống thiết bị viển thông trong xe thông qua tần số cao có thể thu, phát hình ảnh qua vệ tinh của mình trên quỷ đạo. Khi cần, thông tin tối mật được mả hóa trước khi phát đi và giãi mả ở trạm thu… Trên màn hình số 1 và 2 là hình ảnh trong phòng chỉ huy trên chiếc du thuyền ở Cần Thơ, hôm qua chắc Thiếu tướng cũng đã thấy rồi…”Nói tới đây, Ngọc Vân ngừng lại… Ngọc Như tác động trên bàn phím tức thì Mai Vy, Hoàng Dung, Mỷ Kiều, Kim Chi, Bích Trâm, Nancy xuất hiện, mỉm cười vẩy tay chào trên màn hình.
– “Hi hi… Sorry nha Nhật Mai… Cũng may Bích Trâm nói Mai thấy máu thì muốn xỉu, gặp đồ dơ bẩn thì khó ở trong người cho nên chuyện Mai xung phong làm bác Sỷ Pháp y mình không yên tâm lắm vì vậy muốn thử… Ai ngờ làm Mai ói tới mật xanh… Bất đắc dỉ thôi…”Nancy cười giả lả…
– “Không có gì… Người sorry là tôi mới đúng, xém chút làm hư chuyện…” Biết khi nãy mình ói tới mật xanh, ai cũng “thấy” hết, Nhật Mai xấu hổ.
– Mai không trách vậy thì cảm ơn nhiều… Chúng ta bắt đầu họp… Bây giờ triển khai kế hoạch của anh cho mọi người nghe đi…
– “OK… Chúng ta bắt đầu… Tất cả đều biết rồi nhưng tôi cũng xin nhắc lại và nhấn mạnh. Mục tiêu chánh của chúng ta là tìm đầu đạn chứ không phải là băng nhóm Thanh Đại hay ai khác… Cho nên trước khi người của mình làm chủ được tình hình… Tuyệt đối không được manh động… Các vị phải rõ ràng điều này…”Giọng hắn nghiêm túc…
– “Về điểm này anh có thể yên tâm… Chúng tôi biết phân nặng nhẹ “Biết hắn muốn ám chỉ mình… Nhật Mai khẳng khái hứa hẹn nhưng trong lòng uất nghẹn, nàng thầm nghỉ mình là Thiếu tướng của TC2 mà, hắn là cái thá gì chứ sao lại để hắn sắp xếp mọi chuyện chứ… Nhưng rồi nàng nghỉ lại “mình có tài lực như người ta không? Chưa nói đến những thiết bị trên chiếc du thuyền ở Cần Thơ… Hệ thống truyền tin trên chiếc xe này đủ khiến nàng khiếp sợ… Không phải ở TC2 không có nhưng là của chung trong khi ở đây chỉ thuộc về 1 nhóm người… Aiz…”
Bên cạnh Nhật Mai, học trò nàng cũng đang trong tâm trạng tương tự. Minh Hiền trước tới giờ luôn tự hào mình là Thiếu úy của TC2… Người của Tổng Cục Tình báo mà, so với các ngành khác được “cưng” hơn cho nên “đồ nghề” đều là thứ xịn bây giờ thấy người khác thao tác thành thục thiết bị viển thông vừa khủng vừa hiện đại mà mình chưa có dịp “đụng” tới lần nào cho nên có cảm giác “trông người sang tủi phận hèn”.
– “Có lời này của Thiếu tướng thì quá tốt rồi… Tôi bắt đầu nha… Chỉ cần Thanh Đại hay đàn em của bà ta xuất hiện trước mặt của “Bác Sỷ Pháp y ” Mạnh Đình hay Cẩm Lệ… Hình ảnh họ sẻ xuất hiện trên màn hình ở đây và ở Cần Thơ để chị Hoàng Dung hoặc Thiếu úy Mai Vy có thể nhận dạng… Một khi đã xác định được là họ thì “The Show begins”… Thục Linh, em liền phóng chiếc drone thứ nhất lên bay lơ lửng trên cao tầm vài trăm thước bên ngoài, chờ… Khi mục tiêu rời đi thì vị trí sẻ được drone truyền về đây, Minh Hiền, lúc đó chỉ cần di động của cô kết nối vào với hệ thống trên xe, cô sẻ có được vị trí của mục tiêu, cứ giữ khoảng cách tầm từ 3 đến 5 trăm thước thì sẻ không bị phát hiện… Tới đây có ai thắc mắc gi không vậy? Có thì hỏi nha đừng bao giờ nghỉ “chắc là vậy rồi” hay “chắc là vậy đó”… Tưởng mình hiểu rúc cục thì mơ hồ ù ù cạc cạc…”Hắn mỉm cười nhìn quanh.
– “Anh nói rất rõ ràng, tôi không có gì thắc mắc chỉ muốn bổ sung vài điểm, thứ nhất mình không biết khi nào họ sẻ xuất hiện, có thể là nửa đêm có thể là ban ngày… Ở đây người nhiều, có giường nằm thoải mái, thay phiên canh chừng thì không thành vấn đề nhưng bên nhà quàng… anh có đủ người để bố trí? Thứ hai, theo tôi được biết chiếc Drone DJI Matrice tuy tầm bay cao, hình ảnh thu phát rõ ràng nhưng thời gian bay chỉ được tối đa 50 phút… Nếu họ cẩn thận đi vòng vòng thì sao…”Nét mặt nghiêm túc, Nhật Mai nêu lên những điểm quan trọng.
– “Điểm thứ nhất tôi có thể trả lời… Chúng tôi có 4 người, chia làm 2 tổ… Thay phiên nhau cứ mỗi 6 tiếng sẻ đổi ca như vậy có thể “cover” cho ngày 24 tiếng không thành vấn đề nhưng hy vọng là tình trạng này không kéo dài lâu… Các vị cũng biết đó, không biết anh Đình thì sao chứ làm việc ở đây nó làm sao ấy, thấy ớn lạnh…”Cẩm Lệ đáp lời và “chia sẻ”…
– “Ha ha Hi hi…”Mọi người hiểu được Cẩm Lệ muốn nói gì… Đại đa số ở đây ai cũng đã từng xông pha lửa đạn nhưng vào sanh ra tử và làm việc ở nhà quàng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau…
– “Hi hi… Cái này tôi hoàn toàn đồng ý… Cẩm Lệ, cô gan hơn tôi nhiều…”Tiếng Nancy thân thiết tiết lộ.
– “Đức Bí tịch… Anh thì sao?” Minh Hiền biết hắn thông minh, là người có đầu óc, anh dũng thiện chiến mới được lòng nhiều mỷ nữ như vậy nhưng chưa chắc có gan làm “pháp y” bởi vậy muốn “moi móc”.
– “Hi hi… Phải ha… Anh thì sao? Nói nghe coi…” Bọn mỷ nữ nhao nhao, tất cả đều muốn biết… Nhất là Nhật Mai… Nàng thật sự muốn biết “tên khốn” này thật sự gan hơn nàng…
– “Khụ… Khụ… Khụ… Lúc này không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta không có nhiều thời giờ đâu, tiếp tục họp đi… Điểm thứ hai tôi đã có dự trù hết rồi… Chúng ta có 3 chiếc drone, thay phiên nhau không thành vấn đề đâu…”Mặc cho bọn mỷ nữ cúi mặt cười khúc khích, hắn tỉnh bơ giả đui giả điếc… Ngu gì vạch áo cho người ta xem lưng chứ…
– “Có điểm này cần bổ sung… Tôi nghỉ con mụ Thanh Đại đang dấu đầu đạn trên 1 trong 2 chiếc tàu và tàu này đang đậu ngoài khơi… Chiếc drone có thời gian bay tối đa là 50 phút như vậy từ đất liền chỉ có thể bay ra ngoài biển tối đa là 23 phút là phải quay về vì yếu tố an toàn… Như vậy anh có thể mất dấu mụ ta nếu không chuẩn bị 1 chiếc Tàu để bám theo…”Hoàng Dung từ Cần Thơ lên tiếng…
– “Tôi thấy ngược lại, tốc độ bay trung bình của drone là 40 cây số giờ, bay nửa giờ được tầm 20 cây số theo đường chim bay xấp xỉ tầm hãi phận quốc tế. Họ sẻ không ngu thả neo ngoài đó để gây sự chú ý của Cảnh sát biển cho nên sẻ thả neo trong tầm từ 5 đến 15 km… Drone DJI Matrice có độ phân giải cao (High resolution), cho dù bay ở tầm 500 thước ban ngày cũng như ban đêm sẻ cung cấp hình ảnh rõ ràng cho nên nếu mục tiêu lên tàu ra biển, tôi khẳng định vẩn còn nằm trong tầm nhìn của mình” Thu Tâm giải thích.
– “Khẳng định? Xin lỗi nha, tôi chỉ muốn biết làm sao Thiếu tá có thể khẳng định chứ không có ý vặn hỏi hay bắt bẻ…” Hoàng Dung tỏ vẻ áy náy…
– Hi hi… Không có gì… Đừng nói vậy. Đúng… Sở dỉ tôi nói khẳng định là vì dù muốn hay không, họ cần phải liên lạc với nhau bằng di động, tôi tin rằng ở đây ai cũng biết nguyên tắc thu phát của di động mà, cho nên chịu khó suy nghỉ 1 chút sẻ nhìn ra… Trong thành phố hay giữa các thành phố thì có các tháp cao để chuyền sóng nên không thành vấn đề nhưng ngoài khơi tầm từ 15 đến 20 km thì hầu như không thể ngoại trừ satphone (điện thoại vệ tinh). Vì vậy tàu của họ lẩn quẩn không quá 10 cây số… Hợp với tầm hoạt dộng của drone…
– “Nói tóm tắt là chỉ cần Thanh Đại hay người của ả tới nhà quàng là cá đã cắn câu và cơ hội của mình tìm được địa điểm của đầu đạn rất lớn…”Đức gật đầu.
– “Lúc đó chỉ cần chờ nửa đêm trời tối chúng ta lẳng lặng bất thần đánh úp…” Nhật Mai phấn khích, hai cặp mắt của Minh Hằng và Mai Vy sáng ngời… 3 “thầy trò” cực nhọc theo dõi vụ này đã gần 1 năm bây giờ mới thấy chút tia sáng vì vậy không phấn khởi sao được?
– “Phải tuyệt đối cẩn thận mới được… Lúc trước khi còn công tác ở C03 thường chạm trán với đủ hạng người, chúng đều có khuynh hướng chung đó là cá chết lưới rách, trong lúc đường cùng chúng có thể cho nổ tung đầu đạn cho nên không thể quá lạc quan…”Bích Trâm lên tiếng.
Đang phấn khởi, nghe Bích Trâm nói, nét mặt ai cũng ngưng trọng, nếu đầu đạn này phát nổ, thành phố Phú Quốc sẻ bị hủy diệt, bụi phóng xạ sẻ tàn phá môi sinh của Hà Tiên, Rạch Giá và 1 phần Cam pu chia, hậu quả không thể lường được.
– “Mình không thể do dự đâu… Trừ phi nhắm mắt để họ giao dịch, bọn người nào mua món đồ đó, mua xong rồi đem nơi khác sử dụng… Mình không bị ảnh hưởng gì hết…” Hắn “gợi ý”…
– “Sao có thể như vậy được chứ…” Nhật Mai quát…
– “Vậy thì phải rồi… Cho nên tôi nói mình không thể do dự, ngại cái này sợ cái nọ cái kia mà nhất định phải tiến hành, chỉ cần tính toán kỷ lưởng tỉ mỉ mọi chi tiết rồi thì làm thôi…”Hắn nhún vai.
– “Tôi cũng nghỉ vậy nhưng chờ chút…”Nhật Mai lấy di động ra bấm…
– Nếu cô muốn gọi lảnh đạo hỏi ý thì tôi khuyên đừng nha… Ông ta sẻ đánh giá cô đồn đẩy trách nhiệm, giang hồ chợ búa gọi là “bán cái” đó… Very bad move!!! Trust me… Lady…
– “Vậy… Vậy…”Nhật Mai kinh hãi, hắn nói không sai chút nào, nhưng trách nhiệm quá lớn nên nàng sợ hãi.
– “Thôi được… Cứ quyết định như vậy… Anh phối họp giúp Nhật Mai hoàn thành chuyện này…” Hiểu tâm trạng của Nhật Mai… Nancy liền quyết định.
– “Tôi? Không được…” Thấy Nancy đứng ra quyết định, Nhật Mai hổ thẹn đồng thời áy náy khi Nancy nói hắn giúp nàng hoàn thành công tác này, như vậy có nghĩa là nàng không có trách nhiệm gì hết, toàn bộ sách lược đều của hắn và nàng là người “chỉ huy”… Trình Nhật Mai công nhận mình có chút nhỏ mọn hay ganh tỵ nhưng không trơ trẻn như vậy… Nàng liền lắc đầu.
– “Tại sao? Ở đây quân hàm cô cao nhất mà… Là công tác của cô, chúng tôi chỉ giúp kế và giúp sức thôi…” Đức sửng sốt…
– “Trình Nhật Mai này không phải là người tài giỏi gì nhưng nhất định là người có liêm sỉ… Nancy đứng ra lãnh trách nhiệm, toàn bộ kế sách là anh đưa ra anh nên là người chỉ huy không nên nhường tôi…”Trình Nhật Mai thở dài… Minh Hiền, Mai Vy cúi mặt, cắn môi, xúc động… Cả hai hoàn toàn cảm thông với Thủ trưởng của mình…
– “Nhường cô? Suy nghỉ tào lao… Bên Long Xuyên tôi còn có chuyện quan trọng cần làm đó cô hai…”Hắn phát tay…
– Anh thiệt không cố ý nhường tôi?
– “Nhường? Cô không nghỉ tôi muốn dê cô đó chứ?” Đức trợn mắt…
– “Lưu manh!!!” Tuy biết hắn nói đùa nhưng Nhật Mai vẩn tức giận mắng.
– “Hi hi Ha ha…” Mọi người bật cười… Bầu không khí trở nên thân thiết hơn nhiều…
– “Vậy thì quyết định như vậy… Tôi để các người làm việc… Bích Trâm… Mình đi…”Bên Cần Thơ Nancy đứng dậy…
– “Anh à… Cẩn thận đó…” Bích Trâm dặn dò, không 1 chút ngại ngùng, đưa tay hôn gió, nháy mắt với hắn, quay người lắc mông bước theo Nancy…
… Ngay lúc này có tiếng “Bip… Bip… bip” từ máy fax… Tài liệu đang từ từ được in ra… Ngọc Vân chăm chú nhìn… Trên tờ giấy khổ A4 có 2 bức hình của người phụ nữ đội khăn theo đạo Hồi… Nàng nhíu mày…
– Hoàng Oanh… Tãi đoạn phim hôm qua của thằng Hòa lên màn hình… Chị muốn coi lại 1 chút.
– “Dạ”… 10 ngón tay Hoàng Oanh thao tác… Budi, Baskoro, Indah, Ritzky, Kartika xuất hiện trên màn hình…
– “Đúng là người này rồi… Anh à… Nhật Mai… Hai người lại đây đi…”Ngọc Vân réo gọi… Trong lúc này, nhiều tiếng “bíp bíp “tiếp tục máy fax kêu, nhiều trang giấy khổ A4 lần lượt được in ra…
– “Có chuyện gì vậy?” Đức bước tới, Nhật Mai theo sát.
– “Hai người coi đi… Đây là đoạn phim chiều tối hôm qua thằng Hòa chuyển tới… Nhìn kỷ đi… Là họ…”Ngọc Vân reo lên… Những tấm hình do biệt đội 88 của In – đô – nê xi – a vừa chuyển tới, là những gương mặt của những kẻ đánh bom ở đảo Ba li năm 2002 và cũng là những gương mặt trong đoạn phim mà thằng Hòa thu được. Tuy họ đã già đi theo năm tháng nhưng vẩn có thể nhận ra… Đây là bọn khủng bố.
Đức, Ngọc Vân, Nhật mai nhìn nhau… cả 3 trong đầu có cùng ý nghỉ, chắc chắn không phải là sự trùng hợp mà là…
– “Mấy người này đang ở đâu?” Đức trầm giọng hỏi…
– “Lúc đó em thấy kỳ lạ nên cho bon thằng Hòa tiếp tục theo dõi… Họ đang ở khu nghỉ dưởng Corona.”Ngọc Vân nhanh nhảu đáp.
– Nói tụi thằng Hòa tiếp tục theo sát… Rất có thể bọn này là người mua… Thiếu tướng… Cô nghỉ sao?
– “Hoàn toàn đồng ý với anh…” Nhật Mai gật đầu.
Ngay lúc này chuông di động reo lên… Nhìn màn hình, hắn mỉm cười bắt máy…
– Chủ tịch… À không, bây giờ là Bí Thư Phu nhân mới đúng… Chúc mừng nha…
– “Thì ra là cậu… Tôi biết ngay mà…”Tâm tình của Thu Phong vui hơn Tết. Lê Thành Lể chết. Hai tuần nay lảo Phó Bí Thư kiêm Chủ tịch HĐND, Phó Chủ tịch Thường Trực và Trưởng ban Tổ Chức kẻ thì vô Rạch Giá, kẻ bay ra tận Hà Nội, người về Thành Phố để vận động trong khi hắn cùng Nancy đang ở bên Canada khiến hai vợ chồng nàng lo sốt vó. Tệ hơn nửa là hôm qua nghe nói hắn về còn tổ chức tiệc ở trên du thuyền mà hai vợ chồng nàng không được mời khiên Thu Phong tưởng nổ lực bấy lâu nay của mình là công cóc. Ai dè đùng 1 cái, sáng nay đích thân Nguyển Mạnh Tường Chủ tịch Kiên Giang gọi điện chúc mừng… Ông xả nàng Dương Quốc Dủng đã chính thức được Bổ nhiệm Làm Bí Thư Phú Quốc… Còn mừng nào hơn. Nghe Chủ Tịch Trường nói sắc mặt của Lâm Chánh Hy đen như đít nồi khi biết tin này, còn bóng gió nói Dương Quốc Dủng có lời đề bạt của Trung Tướng Nguyển Trần Uyển…
Nguyển Trần Uyển là ai chứ… Chính là Nancy. Thu Phong liền hiểu tuy hắn không hứa hẹn gì, cũng không lấy 1 đồng 1 xu nhưng vẩn không quên giúp 1 tay khiến nàng vô cùng cảm động, liền gọi cho hắn nói lời cảm ơn.
– Chị nghe Cẩm Lệ nói cậu đã tới Phú Quốc và đang bận lắm nhưng thắt cổ cũng phải cho thở mà dù bận gì cũng phải ăn cơm chứ, ra ngoài ăn cơm nha, không tốn nhiều thời giờ đâu.
– “Vậy à… Được…” Cái bẩy thiết kế đã xong rồi, mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn chờ, biết tới khi nào, còn chuyện bọn Nam Dương nên để Nhật Mai xử lý, không phải chuyện gì cũng chỏ mồm vào, coi không được hơn nửa hắn muốn biết rỏ tình hình ở Kiên Giang vì vậy gật đầu.
– “Vậy mới phải… Cậu ở đâu, chị tới đón…”Thấy hắn nhận lời, Thu Phong cả mừng.
– Ừm… Tới trước cổng Bệnh viện Phú Quốc là được.
– “OK… See you in 10…” Hơi sửng sốt khi nghe hắn nói “Tới trước cổng Bệnh viện Phú Quốc” đón nhưng đây không phải là chuyện Thu Phong quan tâm vì vậy vội vàng ra xe phóng đi.
Đức vào toilet rửa mặt, săm soi 1 chút, trở ra không nói không rằng mở cửa xuống xe đi mất tiêu. Đám Ngọc Vân, Thu Tâm đã quen rồi nhưng thầy trò Nhật Mai, Minh Hằng nhìn nhau thắc mắc… Ai cũng đang chăm chú tập trung tinh thần căng thẳng mà hắn có vẻ “nhởn nhơ”… Có gì quan trọng hơn chuyện này chứ? Thật là…
– “A hèm… A hèm… Hắn đi đâu vậy Ngọc Vân?” Đằng hắng vài cái… Nhật Mai không nhịn được, hỏi.
– “Ảnh là vậy đó, không bao giờ ngồi yên 1 chỗ nhưng đừng lo, khi có chuyện thì xuất hiện rất đúng lúc…” Ngọc Vân trấn an.
– Tôi lo cái gì chứ… Cô nghỉ tôi rảnh lắm sao?
– “Nói suông miệng thôi mà… Hi hi… À quên nửa, ảnh nói ban đêm chắc Nhật Mai và Minh Hiền không thích ở lại đây nhưng mình cũng chuẩn bị hai phòng. Tuy không rộng như ở khách sạn nhưng thoải mái lắm, hơn hạng nhất trên Boeing 747 của Air France nửa à… Là chị cả thiết kế từ chiếc xe buýt 32 chỗ rồi nhờ thợ chuyên môn làm ra đó, có phòng tắm, toilet, nhà bếp… 12 người sinh hoạt rất thoải mái… Còn thiết bị thì Nhật Mai cũng thấy rồi đó.”
– Chị Cả?
– Ouf… Là chị Nancy, tụi này quen miệng gọi là chị cả… Nà… Hai phòng này, nếu thích…
– “Sao cũng được mà… Tạm thời thôi để tiện làm việc…” Nhật Mai gật đầu… Thầm nghỉ “Hắn nghỉ mình không thích thì mình thích đó… Làm như giỏi lắm vậy, nghỉ gì cũng đúng à…”
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
Đức vừa đứng trước cổng bệnh viện chưa được 2 phút thì có chiếc Toyota 4 Runner phóng tới thắng nghe 1 cái “két” khiến hắn giật mình suýt chút xíu nữa là nhảy dựng lên, cửa kiếng hạ xuống, sau cặp kính râm thời thượng Buberry là gương mặt trắng trẻo của Thu Phong… Nàng nhoẻn miệng cười.
– Lên xe đi…
– “Wow… Làm hết hồn, không ngờ chị lái xe như vậy đó… Bí thư phu nhân… Mà nè, sau này phải giữ hình tượng một chút… Không thể “du côn” như vậy đâu à…” Mở cửa xe, nhảy lên ngồi, tay thắt dây an toàn miệng hắn giảng đạo lý.
– “Được rồi Đức Bí Tịch…”Miệng nói vậy nhưng chân đạp mạnh ga, chiếc Toyota chồm lên lao vùn vụt khiến hắn bật ngửa ra…
– Hi hi. Sorry.
– Không có gì… Bây giờ mình đi ăn ở đâu đây?
– Không nghe mùi gà nướng sao? Hi hi… Chị đã chuẩn bị hết rồi, chị đưa cậu tới chỗ này mình piknik dả ngoại vừa ăn vừa nói chuyện.
– Mới lạ ha… Sao có nhã hứng này vậy?
– “Lát nửa rồi biết… Kiên nhẫn chút đi…”Thu Phong mỉm cười.
– “Được…” Đức kéo ghế, ngửa đầu nằm ngửa ra, 2 mắt lim dim ngủ với bộ dáng hưởng thụ. Thu Phong cũng không nói gì thêm, tầm 20 phút sau chiếc Toyota 4 Runner đi vào con đường gập ghềnh, nàng ngừng lại… Mở cửa bước xuống.
– Tới rồi… Xuống đi…
– “Wow… Đây là đâu vậy? Bãi biển đẹp thiệt…” Vừa bước xuống xe, Đức liền bị cuốn hút bới quang cảnh trước mắt, bãi biển cát trắng mịn màng, gió thổi hiu hiu, sóng vỗ rì rào, trên là bầu trời xanh lơ, ở dưới nước biển màu ngọc lam tạo nên một khung cảnh vô cùng thơ mộng…
“Hi hi… Cậu cũng thấy vậy hả… Vậy cậu nghỉ sao nếu nới này mình xây 1 khu nghỉ dưởng?” Thu Phong mỉm cười. Đây là mục đích chánh mà nàng dẫn hắn tới đây…
– Khu nghỉ dưởng?
– Ừ…
– “Wow… Không ngờ chị là nữ đại gia ha…” Đức đưa ngón tay cái, vốn xây khu nghỉ dưởng 5 sao ít nhất 5 ngàn tỷ…
– “Hi hi… nữ đại gia? Không dám đâu… Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy nhưng cậu thì khác…”Thu Phong cười chúm chím, nhìn hắn với con mắt lém lỉnh.
– “Dụ được tôi tới đây, coi như chị lợi hại, cho chị 5 phút, có âm mưu gì thì nói đi đừng rào trước đón sau nửa…”Đức phát tay…
– “Cái gì dụ chứ… Hi hi… Đừng nói khó nghe như vậy mà… Chị cũng vì cậu mà muốn bỏ ra chút sức… Cậu ngần tuổi này đã ngồi lên hai ghế, các bà vợ của cậu ai cũng có gốc khủng hi hi chưa hết, cậu còn là ông chủ đứng sau lưng của 2 công ty Đức Lập, TTTM Đồng Tháp, sắp tới đây nghe nói còn đem công ty gì đó ở nước ngoài về Long Xuyên… Theo chị nghỉ cậu sẻ không dừng lại ở đó… 5 hay 10 năm nửa, đui mù cũng thấy tương lai của cậu mà cho nên tôi dựa theo lời ông bà dạy “chim khôn lựa cành mà đậu”. Cậu nghỉ có đúng không” Thu Phong “lườm” với đôi mắt phong tình vạn chủng, đã như vậy còn cầm tay lắc lắc đứng sát rạt, mùi thơm cơ thể của nàng khiến hắn cảm thấy trong lòng nhộn nhạo…
– Củng thẳng thắng ha…
– “Hi hi, dĩ nhiên rồi, đối với cậu ai mà dám mánh mun chứ, đi. Tuy ngoài này có gió nhưng vẩn nóng hừng hực, mình vô xe ngồi, chị có đem theo con gà nướng và chai rượu chát, mình vừa vừa ăn vừa nói chuyện…” Thu Phong nắm tay hắn kéo đi…
“Gà nướng rượu chát, vô xe nói chuyện? Á đù… Thì ra đã có chuẩn bị sẵn hết…” Bây giờ mà còn không hiểu nửa thì không phải là Trần Đức rồi… Máu gian phu chảy rần rần trong huyết quản khiến “người anh em” liền ngóc đầu. Làm 1 phát trước, chuyện gì thì nói sau đi… Mắt nhìn quanh, giờ này khá vắng vẻ xa xa có vài nhóm người… Đầu nghỉ, tay liền hành động… Đức kéo Thu Phong, hùng hổ chấn nàng vào vách xe, tay luồn vào váy đầm đi ngược trở lên lần mò tới vùng cấm địa.
– Ăn chị trước nha…
– “Ngoài này? Vô xe đi, cậu muốn gì chị cũng chìu hết á…” Thu Phong vừa đắc ý vừa kinh hãi… Đắc ý là vì rúc cục cũng tạo được cơ hội để hắn “làm” nàng, kinh hãi là vì giữa thanh thiên bạch nhật, tên này bạo thiệt nhưng đồng thời cũng thấy thật kích thích vì hoàn toàn mới lạ… Ông xả nàng thường làm trên giường, trong phòng tắm hoặc nhà bếp cũng chỉ là thỉnh thoảng.
– “Trong xe thì khác, ngoài này thì khác… Không ai thấy đâu, vậy mới phê… Coi nè… Hi hi…”Hắn hối hả tụt quần mình xuống 1 phát 1, cả quần Jean và quần sì được kéo quá nửa đùi, nắm tay nàng đưa tới…
Tay vừa chạm tới, Thu Phong hết hồn, nhìn xuống… Tuy nàng và Kim Khánh nghe Thanh Phương nói cái đó của hắn kinh khủng lắm nhưng nghe vậy thì biết vậy chứ không thể tưởng tượng được là nó khủng thế này.
– “Mới vừa nói muốn gì chị cũng chìu mà…”Hắn ấn vai nàng… Thu Phong hiểu ý hắn muốn chi rồi… Nàng nhìn quanh, phía xa xa có 1 đám trai gái đang nô đùa sóng biển, cho dù nhìn về hướng này cũng không thấy được vì có chiếc xe làm lá chắn… cảm thấy an tâm, nàng nguýt hắn, quỳ xuống, vừa sục sục vừa chiêm ngưỡng, hé môi… Hắn chỉ chờ có vậy, miệng nàng vừa mở, liền đút cặc vào, nắc nhè nhẹ, khom người tay lòn vô ngực tìm bầu vú, xoa nắn.
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
– “Aiz… Hy vọng kế hoạch này sớm kết thúc… Nói thiệt nha anh Đình, tôi phục mấy người làm ở đây nhất là Bác Sỷ Pháp y… Trả lương tôi gấp mười tôi cũng không làm…” Trong chiếc áo blouse, “bác sĩ” Cẩm Lệ khoanh tay nhìn quanh căn phòng cảm thấy ớn lạnh… Không ớn lạnh sau được, ở đây là văn phòng mở cửa đi qua phòng kế bên là phòng khám mổ xẻ và những tủ đông lạnh để chứa xác, nơi đó có hai ông bác sĩ pháp y già khú đế làm việc. Bầu không khí trong phòng đó thì khỏi phải nói rồi, âm u làm sao ấy và truyền qua luôn tới bên này.
– “Tui cũng không khá hơn chị đâu chị Lệ… Hi hi, nhưng đỡ hơn Thiếu tướng kia 1 chút, nhìn thấy cô ta ói tới mật xanh luôn á… thật là tội nghiệp… Tui thiệt phục sát đất hai ông bác sỷ già kia, mấy chục năm làm cái nghề này… Chị không thấy đâu, hồi nảy hai ổng ăn cơm như là không có gì vậy ngược lại hình như còn rất ngon lành…”Mạnh Đình còn chưa nói hết đã thấy Cẩm Lệ bụm miệng, mặt xanh như tàu lá… So với Thiếu tướng Trình Nhật Mai không khá hơn bao nhiêu…
– “Đừng nói nửa cha nội…”Cẩm Lệ phát tay…
– “Hi hi… Được được, nà, bà xả tui đưa tui chai dầu cù là Thái, tốt lắm… Chị quẹt 1 chút lên mủi sẻ thấy đỡ hơn nhiều… Mà nè, chị Lệ, là chuyện gì vậy? Hé lộ chút coi…” Mạnh Đình thăm dò.
– “Không phải là tôi không muốn nói nhưng đó là lệnh trên hơn nửa chuyện này anh biết càng ít thì càng tốt cho anh… Nhưng tôi bảo đảm chỉ cần chuyện này làm tốt, Cẩm Lệ này có chén cơm thì anh và Cẩm Hường, Minh Hiếu sẻ có chén cháo…”Cẩm Lệ ẩn ý hứa hẹn. Dĩ nhiên rồi, chuyện đầu đạn nguyên tử có liên quan đến an ninh quốc tế, nếu tìm được, công trạng của những người trực tiếp hay gián tiếp góp phần sẻ rất lớn như vậy làm sao có thể thiếu phần của họ chứ. Cẩm Lệ vô cùng tin tưởng cái bẩy mà hắn đang giăng ra…
Chủ yếu của hắn là thà không bịp thì thôi, một khi muốn bịp thì mọi chuyện phải y chang như thiệt mới được. Hơn nửa đây là chuyện vô cùng trọng đại nên liền ngay sau khi cúp di động, Cẩm Lệ đến gặp Giám đốc Bệnh viện bí mật dàn xếp… Chuyện liên quan đến đầu đạn nguyên tử thì chỉ có nàng và Giám đốc Vinh biết, ngay cả Mạnh Đình, Cẩm Hường, Minh Hiếu cũng không rỏ mặc dù được chọn là thành viên của tổ đặc biệt. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, rủi tin tức truyền ra ngoài thì “thiên hạ hoảng loạn”.
Tuy không biết là chuyện gì nhưng đoán là việc tối mật, mình được tham gia là tốt rồi cho nên 3 người Mạnh Đình, Cẩm Hường, Minh Hiếu cũng không cần thắc mắc nhiều, trước tiên là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cái đã…
Nhưng khi nghe sâu vào chi tiết mình phải đóng vai “bác sỷ pháp y” hoặc “phụ tá” thì hết hồn… Mình là nhân viên, cán bộ chấp pháp. Công An thì cũng là người thôi chứ không phải thần thánh gì đâu à, cũng không phải là Lý Quỳ có tài trãm ma trừ yêu như trong mấy chuyện phim bộ, làm sao có thể tới mấy cái chỗ đó chứ.
Ớn thì ớn đấy nhưng có câu “phú quý hiểm trung cầu” huống chi không có gì nguy hiểm đến tính mạng hết mà và đây là cơ hội duy nhất để thể hiện năng lực của mình với Đức Bí Tịch cũng có nghĩa là thể hiện với Trung tướng Nancy, vậy thì cứ coi như là thử thách đi, chỉ cần vượt qua là sau này tương lai sáng lạng huy hoàng… Không phải Vinh Giám đốc là 1 ví dụ điển hình đó hay sao? Đừng nói chi xa, tương lai của Cẩm Lệ này thật khó mà lường được, ngay cả lảo Thìn bây giờ cũng ghen tị với bà xả… Chính vì nghỉ vậy mà Mạnh Đình, Cẩm Hường, Minh Hiếu liền trở nên hăng hái… Có điều là cả 3 không hiểu vì sao Văn Cảnh bị loại ra ngoài nhưng đèn nhà ai nấy sáng, chuyện ai nấy lo vì vậy tuy có thắc mắc nhưng không hỏi nhiều.
– “Chị Lệ… Có câu này của chị là được rồi… Mai này chị nói sao tụi này nhất định sẻ làm vậy…” Mạnh Đình vỗ ngực tỏ lòng trung.
Lúc này có người phụ nữ bước vào, ánh mắt buồn bã.
– Hai đứa em gái tôi cùng bạn trai đi biển chơi nhưng hơn 1 tuần rồi không thấy về… Hôm qua nghe được trên đài nói Cảnh sát biển vớt được 3 xác người đem về đây cho nên… Cho nên tôi muốn tới coi thử, lạy trời lại phật không phải là họ.
Thanh Đại “sụt sùi…”diển tuồng y như thiệt…
– “3 Xác này rất khó mà nhận diện được vì ở trong nước quá lâu, bị cá rỉa và phân hủy… Trên người đều có dấu vết trúng đạn, nên mất máu nhiều là nguyên nhân của tử vong…”Bác Sỷ” Đình… Nhờ anh dẫn cô này nhận dạng… Cô cần chuẩn bị tinh thần.” Cẩm Lệ làm theo kịch bản, quay người hướng về Thanh Đại để camera siêu nhỏ trước ngực thu hình và truyền đi đến chiếc xe buýt giường nằm đang đậu bên ngoài, từ đó phát đi Cần Thơ để Hoàng Dung nhận dạng.
– “Là nó…” trên tầng 4 của chiếc du thuyền ở Cần Thơ, Hoàng Dung bật thốt lên…
– “Cô khẳng định?” Kim Chi nhấn mạnh…
– “Khẳng định… Tuy nó cắt tóc ngắn nhưng là nó đó…” Hoàng Dung gật đầu…
– “Em đã gặp qua người này… Đúng là cô ta…” Mai Vy gật đầu xác nhận.
– “Ngọc Vân, ảnh đi đâu rồi? Sao không thấy vậy…” Trên du thuyền, Kim Chi cùng Mai Vy, Hoàng Dung đang theo dõi diển biến trên màn hình, lâu nay quen rồi, thường nghe hắn là người lên tiếng trước, nhưng nãy giờ không nghe tiếng nên Kim Chi thúc giục, quên mất hành động này do Nhật Mai chỉ huy.
– “Ảnh Đức của các cô có chuyện quan trọng khác cần làm… Minh Hiền, khi mục tiêu rời bệnh viện em chỉ cần nhìn trên màn hình di động để biết vị trí của mục tiêu, không cần thiết bám đuôi, nhớ giữ khoảng cách xa đừng để bị phát hiện, Ngọc Vân, cho drone lên được rồi…” Không chờ Ngọc Vân đáp lời Kim Chi… Nhật Mai nói lẩy đồng thời điều khiển mọi chuyện.
– “Thục Linh…” Ngọc Vân nháy mắt với Thục Linh… Thu Tâm, Phương Anh, Thục Linh, Ngọc Như nhìn nhau, ánh mắt có ý cười… Khi Ngọc Vân nói “khi có chuyện thì ảnh sẻ xuất hiện rất đúng lúc”, nàng không phải suông miệng mà nói. Từ lúc Hoàng Dung và Mai Vy xác nhận người xuất hiện trước mặt Cẩm Lệ là Thanh Đại… Thu Tâm, Ngọc Như đồng loạt gửi tín hiệu thông báo…
Thời đại công nghệ thông tin hiện đại. Bên Canada cuộc đọ súng giữa các nàng cùng bọn “Ghost”, Trương Hửu Thành… Hắn còn “tham gia” được mà huống chi là đang quanh quẩn đâu đó, cho nên mặc dù đang được Thu Phong “thổi” bài “Em đưa anh sang sông, chiều mưa rơi âm thầm” phê tới bến, nghe được tín hiệu, hắn bắt máy, khởi động kết nối, lấy “earbud ” nhét vào tai để theo dõi tình hình.
Thục Linh mở cửa sổ trên nóc xe… Phóng chiếc Drone DJI Matrice, chẳng mấy chốc, chiếc drone phóng thẳng lên bầu trời… Minh Hiền xuống xe bus, tới bên chiếc Honda XR150 của mình, gắn di động của mình trên giá đỡ, khởi động phần mềm, kết n… Trong vòng vài nốt nhạc, quang cảnh toàn bộ của bệnh viện nhìn từ trên xuống do chiếc drone truyền xuống xuất hiện trên màn hình…
Ở Cần Thơ Mai Vy, Hoàng Dung, Kim Chi im lặng… Chờ.
Cách cổng sau của bệnh viện Phú Quốc, trong xe buýt Đan Thùy, Diệu Hiền, Hoàng Anh, Việt Hà khẩn trương chăm chú nhìn màn hình… Nhật Mai nín thở… Chờ…
Trong lòng dù muốn dù không Nhật Mai cũng cảm thầm phục tên này, hắn có thể liệu trước mọi việc và tính toán tỉ mỉ như vầy, Nhật mai tự nhận mình không bằng.
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
Đứng bên ngoài để hưởng được cảm giác thanh thiên bạch nhật một chút thôi… Bây giờ cả hai đã vào xe nổ máy, bật điều hòa… Hắn nằm ngã ngửa ra sau, tay nhào nặn cặp vú của Thu Phong thành muôn hình vạn trạng, mắt lim dim, mắt không nhìn, tai nghe để biết diển biến tình hình là được rồi.
Phía dưới, đầu tóc Thu Phong liên tục gục gặt, nàng đang bú liếm miệt mài… Càng lúc nàng càng kinh hãi, mặc dù nàng và chị họ Kim Khánh đã từng nghe Mai Thanh Phương nói nhiều lần rồi nhưng khi đụng chuyện mới biết được Thanh Phương không phóng đại… Lúc này Thu Phong đơ cả lưỡi, mõi cả miệng mà hắn trơ trơ chưa có dấu hiệu sắp “xịt”… Nếu là ông xả của nàng thì đã “bắn” từ lâu rồi…
Thu Phong nhả ra, liếm 1 cái từ bìu dái lên đến đầu cặc, cầm đưa vào cạ cạ vào vú mình, ngước mặt lên, ánh mắt lẳng lơ say mê nhìn hắn.
– Hi hi… Cậu khủng thiệt… Chị làm như vậy mà vẩn trấn trụ được… Lúc nghe Thanh Phương nói chị bán tín bán nghi, nghỉ nó thổi phồng… Bây giờ thì tin rồi…
– “Hả… Cái gì? Thanh Phương? Oh my god!!”Đang phê, nghe Thu Phong nói, Đức như muốn nhảy nhổm lên, không ngờ Thanh Phương dám đem chuyện hắn và nàng nói ra… Á đù… Có thiệt không vậy?
– Hi hi… Còn có chị họ Kim Khánh nửa… Yên chí đi… Chị và chị Kim Khánh nghe để bụng thôi, không bép xép với ông xả của Mai Thanh Phương và Mai văn Trường đâu mà… Đừng có khẩn trương…
– “Bà xả của Mai văn Trường cũng biết rồi…”Đức kinh hãi… Hắn nhớ lại lúc sau này, mỗi lần gặp Kim Khánh, bà xả của Mai văn Trường, ánh mắt nhìn hắn có vẻ là lạ, miệng cười chúm chím… Thì ra là vậy…
– “Đã nói là không sao mà… Nói cái này cho cậu biết nha… Mai văn Trường cái vụ này… Hi hi yếu lắm nên Thanh Phương có ý gài cho cậu và chị Khánh… Hi hi… Có lời cho cậu rồi đó… Ý cậu sao hả?” Thu Phong lườm… Tay cầm cặc hắn sụt lên sụt xuống…
– “Còn nửa, cậu thấy Cẩm Lệ thế nào? Hi hi, nếu có hứng thú thì chị giúp cho. Chị thấy hình như cậu thích làm gian phu thì phải… Thích “vụng trộm ” vợ của người ta… Không biết chị nghỉ có đúng không?” Thu Phong vừa nói vừa liếm, ánh mắt vô cùng lẳng lơ, mặt đỏ như say rượu.
– “Trời đất!!!” Đức kinh hãi…
– “Đừng hoảng hốt mà… Chuyện này chỉ có các chị em thân thiết của chị biết thôi… Đám chị em kín miệng lắm để từ từ chị nói cho nghe… Bây giờ… cậu “fuck” chị đi…”Thu Phong nhổm mông, lột quần lót ra ngoài, kéo vạt váy lên, hai chân choàng chân qua người hắn, đưa tay cầm cặc hắn để ngay “cửa” chậm rãi ngồi xuống… Hai tay lấy hai vai hắn làm điểm tựa, cởi ngựa phi nước đại…
– “Là chị muốn đó nha… Ừm… Hỏi cái này nha… Trước tới giờ “nhiều” chưa? Nói nghe chơi.”Thấy Thu Phong quá bạo… Hắn hiếu kỳ… vừa bóp vú vừa nắc ngược lên… miệng cười hỏi…
– “Hỏi chi vậy… Thôi được, nói cho cậu nghe cũng được, trước đây người đỡ đầu của ông xả chị là Phó Chủ tỉnh Trần Quốc Đông, cậu hiểu tại sao chứ gì… Lảo nha, già khú đế mà vẩn còn ham… Đôi khi chị vừa cầm tới thôi lảo đã bắn rồi… Chỉ có 1 người thôi, bây giờ lảo đã về với ông bà rồi… Cậu tin hay không tin cũng được… Oh… Oh… Bú vú chị đi…”Thu Phong vừa kể vừa rên rỉ, cởi càng lúc càng nhanh, ghịt đầu hắn vào ngực mình…
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
– “Đây là sợi dây chuyền đeo ở cổ chân của 1 trong 2 nữ nạn nhân… Cô nhìn thử xem có quen thuộc hay không?” Mạnh Định đưa sợ dây chuyền mà Hoàng Dung đưa Đức để tạo thêm lòng tin cho Thanh Đại biết mình thật sự đã chết…
– “Tôi cũng không nhớ được sợi dây chuyền này…”Hai mắt Thanh Đại sáng lên nhưng chỉ trong vòng 1 nốt nhạc liền trở lại u buồn… Nàng dĩ nhiên nhận ra sợi dây chuyền cổ chân là của Hoàng Dung nhưng dĩ nhiên không muốn xác nhận mà muốn chính mắt nhìn thi thể mới yên tâm.
– “Vậy được… Cô theo tôi…”Mạnh Đình mở cửa phòng bên cạnh… Hai người bác sĩ pháp ý già cặm cụi mổ xẻ 2 tử thi, không buồn ngẩng đầu lên nhìn “khách”… Gần đó, nơi cuối phòng có 3 xác đang được phủ tấm vãi trắng…
Đến trước 1 hàng tủ… Mạnh Đình kéo ra 1 ngăn, hơi lạnh tràn ra, phần ngực chứng tỏ là 1 người phụ nữ, mặt mũi xương sọ, xương mủi lồi ra… Vô phương nhìn nhận… Người gan dạ như Thanh Đại cũng cảm thấy rùn mình, lợm giọng…
– “Sợi dây chuyền cổ chân là từ cái xác này… Cô nhìn kỷ cói có phải là người nhà của cô không?” Mạnh Đình cứ theo kịch bản mà làm… 1 tuần xác chết trong nước, thân thể sình chương lên, ngay cổ chân phải có vết cắt tròn… Mọi chuyện đã có an bày cho thật giống…
Thanh Đại chính là muốn coi yếu tố này, bởi vậy nên không nhìn ở đâu hết mà chỉ chú ý đến cổ chân trái… rõ ràng có đường ngấn của sợi dây chuyền để lại… Đúng là con Hoàng Dung rồi… Tuy vậy Thanh Dại vẩn lắc đầu. Mục đích tới đây chỉ để chứng thực chứ không phải nhận bà nhận con.
– “Không phải em gái tôi… Bây giờ tôi nhớ lại rồi, chưa hề thấy nó đeo dây chuyền ở cổ chân…”Thanh Đại “thở phào”…
– Bên này cũng là nạn nhân nữ… Cô xem thử coi…
– “Không cần đâu bác sỷ… cảm ơn nhiều…”Tin tưởng Hoàng Dung đã chết… Mục đích đã đạt, không muốn nấn ná nơi này thêm 1 giây nào nửa, Thanh Đại nhanh chân bước ra ngoài… Mạnh Đình nhìn theo mỉm cười…
– “Thấy sao?” Thấy Thanh Đại đi như cơn lốc, Mạnh Đinh vừa trở lại, Cẩm Lệ liền hỏi.
Nháy mắt, Mạnh Đình đưa ngón tay cái…
– Hay lắm… Hi hi… Mình về nghỉ được rồi… Gọi luôn Cầm Hường, Minh Hiếu, tối nay ăn gì… tôi đãi…
– Thôi đi… Chờ bửa khác… Hôm nay ăn thịt rồng cũng sẻ ói ra hết…
– “Hi hi… Tôi biết nên mới nói vậy thôi… Cho dù có đãi thì phải để đạo diển của màn kịch này đãi chứ… Anh nói có phải không?”Nhiệm vụ của mình coi như xong… Cẩm Lệ mỉm cười.
– “Chị là lảnh đạo của nhóm mình… Chị nói sao thì sao đi…” Cười híp mắt… Mạnh Đình “vuốt đuôi”…
…
Còn tiếp…