Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensexx.com
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 24
Rạch Giá… Sở Công An.
Trong phòng họp, hai Phó Giám đốc Hưng, Thìn cùng Cẩm Lệ, Minh Hiếu, Cẩm Hường, Văn Cảnh, Mạnh Đình đang to nhỏ bàn tán trong khi chờ đợi… Ai cũng đoán được Vinh Giám đốc vì sao triệu tập cuộc họp khẩn cấp…
Tuy từ tối hôm qua tới giờ, đài truyền hình có thông tin nên bên ngoài, người dân ai cũng nghe Bí Thư Thành ủy Phú Quốc Lê Thành Lễ tử nạn trong lúc đang đi thị sát công tác nhưng ai đối với những người đang có mặt trong phòng họp, cái chết của Lê Thành Lễ có rất nhiều nghi vấn… Cụm từ “thị sát công tác” hoàn toàn không ổn, có lý nào Bí Thư Thành ủy đi thị sát công tác 1 mình? Thư ký đâu? Những người khác đâu? Không hợp lý chút nào…
Cẩm Lệ đang vô cùng nghi hoặc… Lê Thành Lễ là chồng của Lâm Tú Quỳnh, em rể của Lâm Chánh Hy… Trong lúc nàng đang chờ biết nội dung của chìa USB thì Lê Thành Lễ chết? Sao trùng hợp vậy? Có lý nào Lâm Tú Quỳnh và Lâm Chánh Hy muốn giết người diệt khẩu? Cũng có thể lắm nhưng nếu là như vậy thì Lâm Tú Quỳnh đúng là lòng dạ rắn rết…
Cẩm Lệ còn đang suy nghĩ, cánh cửa phòng họp mở, Vinh bước vào, theo sau là Chánh văn phòng Minh Tường. Mọi người đồng loạt đứng lên chào…
“Ngồi… Ngồi đi… Không cần phải khách sáo…” Vinh phất tay, kéo ghế ngồi… Tuy nghe nói vậy nhưng mọi người chờ lãnh đạo ngồi xong mới lần lượt ngồi xuống. Đây là lễ tiết, không thể qua loa được.
“Tôi tin rằng các vị cũng đoán được ít nhiều lý do vì sao tôi triệu tập cuộc họp khẩn cấp này cho nên không cần vòng vo làm gì, tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cái chết của Bí thư Lê Thành Lễ có nhiều nghi vấn cần được làm sáng tỏ…” Nét mặt ngưng trọng, Lâm Chí Vinh đảo mắt nhìn quanh, đưa tay, liếc mắt nhìn đồng hồ…
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ…
“Vô đi…” Vinh dõng dạc qua lưng nói vọng ra.
Cửa mở, một nữ sĩ quan cấp bậc Thiếu úy với gương mặt nhỏ nhắn, khá xinh, bước vào nhoẻn miệng cười…
“Giám đốc, bên ngoài có 4 nữ sĩ quan nói là muốn gặp ông”
“Tới rồi à? Mau… Mau mời…” Miệng nói, Vinh nhổm người đứng lên vội vàng bước ra cửa.
Đoán biết là ai Cẩm Lệ cũng bước theo.
Thấy Thủ trưởng có vẻ long trọng, Chánh văn phòng Tường, Phó Giám đốc Hưng, Thìn và đám Cẩm Hường, Mạnh Đình, Văn Cảnh. Minh Hiếu ai cũng khẩn trương đồng loạt đứng dậy chuẩn bị tiếp đón…
Thu Tâm, Ngọc Như, Đan Thùy, Việt Hà trong quân phục lần lượt xuất hiện ngay cửa…
“Hoan nghênh! Xin mời vào trong! Thiếu úy Thiên Kim, mau rót trà nước cho khách” Miệng hối thúc nữ Thiếu úy trẻ đem trà nước, Vinh vồn vã cười thân thiết mời.
Có lẽ đây là lần đầu thấy Đan Thùy, Việt Hà nhưng không phải lần đầu gặp Thu Tâm, Ngọc Như, tuy 1 người là Trung tá, người kia là Trung úy thôi nhưng Vinh biết không thể xem nhẹ. Người dưới trướng của Trung tướng Nancy nhất định là không là người thường. Hơn nữa Vinh biết Thu Tâm và Ngọc Như có thân phận “chị dâu”, không thể thất lễ, mạo phạm nếu không muốn “chết”.
Được hắn cho biết sẽ gửi người tới trợ giúp mình, hơn nữa cách đây khoảng hai giờ, Thu Tâm đã liên lạc với nàng nên Cẩm Lệ không ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy Thu Tâm, Ngọc Như, Đan Thùy, Việt Hà thì. Cẩm Lệ có chút bất ngờ, không ngờ cả 4 người hắn gửi tới đều là nữ mà còn rất trẻ đẹp khiến trong lòng Cẩm Lệ có chút tự ti.
Nàng nhớ Thu Phong có nói hắn có nhiều đàn bà, lúc đó tưởng Thu Phong muốn khoe khoang với mục đích nâng hắn lên nhưng bây giờ nàng tin rồi.
Bọn Văn Cảnh, Minh Hiếu, Mạnh Đình, Cẩm Hường thấy Vinh Giám đốc và Cẩm Lệ rất niềm nở, coi trọng 4 người khách này, cả bọn cũng không dám chậm trễ, miệng cười thân thiết. Thìn, Hưng, Tường nhìn nhau, trong lòng có chút bất mãn, mình dù sao cũng là Đại tá, 4 người này đẹp thì đẹp nhưng cấp bậc cao nhất chỉ là Trung tá có cần phải đón tiếp vồn vã như vậy không?
“Các vị này là…” Thìn nhìn Vinh với ánh mắt nghi hoặc.
“À… Để tôi giới thiệu. Đây là người của Trung tướng Nguyễn Trần Uyển cũng là Trung tướng Nancy gửi tới trợ giúp tôi một tay” Được dịp tốt, Vinh hãnh diện hé lộ, lấy da hổ làm cờ.
Trong ngành, nếu đã ngồi ở vị trí Phó Giám đốc, Chánh Văn phòng của Sở Công an Tỉnh mà không nghe và không biết Nguyễn Trần Uyển tức Nancy là ai thì thật là ngu xuẩn, hơn nữa gần đây Thiếu tướng Nancy vừa lên quân hàm Trung tướng, đảm nhiệm Cục trưởng Cục A03. Điều quan trọng nhất, nàng còn là ái nữ độc nhất của TBT.
“À… Thì ra là người của Trung tướng Nancy. Hoan nghênh… Hoan nghênh! Tôi là Nguyễn Minh Tường, Chánh văn phòng” Tường mỉm cười thân thiết.
Mặc dù Nancy không có ở đây nhưng kính trọng người của nàng là chuyện nên làm, sợ sau này có người nào đó thối mồm thối miệng nói lão có vẻ ta đây bất kính thì không nên, giờ phút này, Trung tá hay Trung úy hoặc Thiếu úy không còn quan trọng nữa vì vậy lão hơi khum lưng xuống, niềm nở đưa tay.
“Tôi là Thu Tâm. Chúng tôi được Đức Bí Tịch phái tới…” Thu Tâm ngắn gọn, hàm súc giới thiệu, đặc biệt không lấy Nancy ra làm da hổ mà nói là do hắn phái tới…
Ngọc Như, Đan Thùy, Việt Hà lần lượt đưa tay ra bắt.
“Hoan nghênh… Hoan nghênh…” Tranh nhau niềm nở, đón chào.
Thìn, Hưng thay đổi thái độ 180 độ, trong lòng thầm mắng Tường hỗn láo. Với thân phận là Đại tá Phó Giám đốc, nói về vai vế thì là số “2” số “3” vậy mà tên Tường này hỗn láo, không phân tôn ti, không theo lễ tiết gì hết…
“Thì ra là Đức Bí tịch phái tới. Tôi và cậu ta rất thân…” Thìn cười híp mắt.
Mặt Cẩm Lệ thoáng đỏ, nàng cảm thấy ngượng trước sự vồn vã thái quá của Thìn. Nàng biết và nghe Thu Phong nói hắn không ưa ông xã mình, nói lão “thành sự thì ít bại sự có thừa”. Lúc đó Cẩm Lệ rất bất mãn, nàng nghĩ hắn là “con nít” thôi, so với Thìn, miệng hắn còn hôi mùi sữa mẹ vậy mà dám phê bình 1 Đại tá nhưng bây giờ nàng thấy không chỉ đúng là như vậy mà thấy Thìn có thêm 1 điểm nữa là không có chút liêm sỉ.
Vinh khẽ nhíu mày nhưng chỉ trong 1 nốt nhạc nét mặt trở lại bình thường.
Đến lượt bọn Cẩm Hường, Mạnh Đình, Văn Cảnh, Minh Hiếu lần lượt tự giới thiệu, bắt tay. Mọi người lần lượt ngồi xuống, Thiên Kim mang trà nước, bánh kẹo, hoa quả để lên bàn, lui ra đóng cửa.
“A hèm… A hèm… Đức Bí tịch và Trung tướng Nancy thật là mau lẹ. Với sự giúp sức của các vị, hy vọng chúng tôi sẽ mau phá vụ án của Bí thư Lễ” Tuy hầu hết người có mặt đều biết nhưng Vinh vẫn hàm súc nói 1 câu để mọi người có mặt biết chỗ dựa của mình là ai.
“Đồng chí Vinh, chẳng lẽ cái chết của Bí thư Lễ có vấn đề?” Phó Giám đốc Hưng giật mình, nghi hoặc.
“Đúng vậy. Chuyện này xin mời Đồng chí Thu Tâm…” Vinh nhìn Thu Tâm nhẹ gật đầu…
“Ừm được. Các vị, khoảng 1 giờ sau khi xảy ra sự việc, chúng tôi đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường.” Thu Tâm giải thích, Ngọc Như lấy máy laptop kết nối với máy chiếu, hình ảnh Lê Thành Lễ nằm chết sõng soài trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, tiếp theo là hình ảnh toàn bộ quang cảnh hiện trường…
“Phát đạn chí mạng trên trán của Bí thư Lễ được bắn ra ở một cự ly gần điều này chứng tỏ người bắn ra phát đạn này là 1 người quen biết khiến ông ta không đề phòng”.
“Cự ly gần rất hợp lý nhưng là người quen thì chưa chắc, rất có thể ông ta bị kiềm chế hai tay hai chân rồi có 1 người thứ 3 đến ngay trước mặt…”bùm”…” Văn Cảnh đưa tay làm hình dáng của cây súng… Bắn.
“Trung tá nói không sai, trường hợp này chúng tôi cũng đã nghĩ qua. Nếu đúng là như vậy thì sau 12 tiếng, trên người của nạn nhân sẽ xuất hiện những vết bầm gọi là “thi ban” cho dù là tác động vật lý nhỏ. Trước khi đến đây, chúng tôi tôi đã ghé qua cùng Bác sĩ pháp y nhìn tận mắt để được minh bạch nhưng câu trả lời là không, chứng tỏ giả thuyết mà Đồng chí vừa nêu ra không thành lập” Mỉm cười, Thu Tâm từ tốn giải thích.
Mọi người im lặng, lời giải thích quá rõ ràng còn hỏi gì nữa? Mặc dù không phục nhưng Văn Cảnh đành ngồi im.
Năm nay gần 40 mới lên được “Trung tá”, gần đây thấy Cẩm Lệ lên như diều gặp gió, cùng cấp bậc với mình mà được ưu ái, giao nhiều trọng trách nên sinh lòng đố kỵ, nóng lòng muốn thể hiện, đây là lý do lão sa ngã trước những lời đường mật của Lâm Tú Quỳnh và Lâm Chánh Hy.
Bây giờ thấy Thu Tâm còn trẻ, cùng lắm là 30 thôi vậy mà cấp bậc ngang với mình, được ân cần săn đón, Cảnh nghĩ Thu Tâm là COCC, biết cái con cặc gì mà ngang nhiên nhúng tay vào vụ án quan trọng của Lê Thành Lễ nên làm như phân tích vấn đề tỉ mỉ nhưng thật ra là muốn vạch mặt kinh nghiệm còn non nớt của nàng.
Ai dè phản ứng ngược lại, mọi người ai cũng âm thầm tán thưởng. Người của Trung tướng Nancy đúng là không tầm thường.
“Còn nữa…” Thu Tâm nhìn Ngọc Như, nhẹ gật đầu. Trong 4 người, cấp bậc nàng cao nhất nhưng đây là tinh thần đồng đội, tất cả đều có vai trò…
Ngọc Như tiếp lời bắt đầu tung bom tấn…
“Các vị! Tại hiện trường, mặc dù có cháy lớn nhưng chúng tôi vẫn phát hiện có nhiều vết tích để kết luận nơi này là nơi sản xuất “Meth” rất quy mô, đồng thời khẳng định có nhiều thiết bị chính yếu đã được di dời…”
“Ý của đồng chí là…” Vinh nhíu mày.
“Rất có thể nơi sản xuất này đã bị phát hiện hay vì 1 lý do nào đó nên được dời đi nơi khác nhưng đồng chí Cẩm Lệ có nói trong Sở, không có hoạt động nào từ Tỉnh đến Thành phố, Quận, Huyện liên quan đến việc điều này cho nên giả thuyết bị phát hiện mà dời đi không hợp lý. Đồng chí Đan Thùy, đồng chí nói tiếp đi…” Liếc nhìn Văn Cảnh, trao đổi ánh mắt với Thu Tâm, Ngọc Như cầm chai nước hớp 1 ngụm…
“A hèm… A hèm…” Đan Thùy có chút khẩn trương, đằng hắng vài cái…
“Tại hiện trường, ngoài thi thể của Bí thư Lễ, chúng tôi còn phát hiện 5 thi thể khác bị chết vì vết đạn thêm vào đó, có nhiều vết loang lổ trên tường, bàn ghế và vỏ đạn khắp nơi. Điều này chứng tỏ đã có cuộc đụng độ nổ súng giữa hai phe…” Đan Thùy “thuyết minh” Việt Hà phối hợp không ngừng đưa hình ảnh lên máy chiếu, vết đạn trên thi thể và chung quanh.
Rõ ràng lúc đó đây là 1 bãi chiến trường để hai phe thanh toán lẫn nhau. Mọi người không hẹn mà trong đầu đều có cùng 1 câu hỏi:
Tại sao Lê Thành Lễ có mặt tại hiện trường? Nếu nói là đi công tác vậy thì Thư ký đâu? Địa phận này thuộc xã nào? Sao không có Bí thư hay Chủ tịch xã hoặc Trưởng Công an xã đi kèm để bảo vệ an toàn cho lãnh đạo?
Như vậy nói Bí thư Lễ tử nạn trong lúc đi công tác thật không hợp lý chút nào vậy mà tối hôm qua tới giờ Đài truyền hình không ngừng nói Lê Thành Lễ đột tử trong lúc đi công tác. Đứa trẻ học lớp ba cũng nghe không lọt tai.
Như vậy Lê Thành Lễ thuộc phe nào? Nhưng cho dù thuộc phe nào thì cũng không ổn chút nào. Một Bí thư Thành ủy có liên quan đến tổ chức ngoài vòng pháp luật thì ra thể thống gì?
Văn Cảnh đang phấn khích, bây giờ lão đã hiểu vì sao Lâm Chánh Hy và Lâm Tú Quỳnh kia khẩn trương về chiếc USB kia rồi. Còn không phải là vì chuyện này sao? Lê Thành Lễ là chồng của Lâm Tú Quỳnh, họ là người 1 nhà vậy thì dễ gì chuyện của Lê Thành Lễ không liên quan tới họ? Sản xuất “Meth” quy mô đồng nghĩa với hốt bạc vậy mà chỉ bỏ ra vài chục ngàn muốn mình đốt phòng tài liệu? Cũng may là chưa ra tay. Hừ… Nằm mơ đi…
Cảnh đang nghĩ cách để ít nhất cũng móc được nữa hoặc 1 triệu USD.
Thìn cũng đang có ý nghĩ tương tự, lão thầm nghĩ mình thiệt ngu, mới đưa 200 ngàn mà đã thấy nhiều, cũng may bà xã mình sáng mắt, nhìn xa đòi tiền triệu.
Cẩm Lệ đang nghi hoặc, chuyện Lê Thành Lễ bị bắn 1 phát ngay đầu ở cự ly gần, cơ xưởng sản xuất “Meth”, băng đảng bắn nhau tại sao bọn Thu Tâm lại đem ra phân tích trình bày tỉ mỉ trước mặt mọi người? Không cần phải như vậy mà.
Nghĩ tới đây, Cẩm Lệ ngước nhìn, nàng thấy Thu Tâm đang mỉm cười nhìn mình Đồng thời liếc mắt hướng về Văn Cảnh, Cẩm Lệ bừng tỉnh.
“Sorry!” Ngay lúc này, di động khẽ rung nhẹ, nhìn màn hình thấy người gọi là Thu Hà, Cẩm Lệ vội đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
“Đồng chí Thu Hà, thật là đúng lúc. Đã có tin gì chưa?”
“Dĩ nhiên rồi nên gọi muốn nói cho chị biết trong USB có cái gì. Nà… Tôi gửi mail cho chị…” Thu Hà gửi nội dung trong USB dĩ nhiên là mật mã và tài khoản ngân hàng của Trương Hữu Thành thì giữ lại.
“Chờ chút…” Cẩm Lệ mở “email” vừa gửi, lướt nhanh qua nội dung nhiều thắc mắc trong đầu liền được sáng tỏ. Hèn chi Lâm Chánh Hy và Lâm Tú Quỳnh khẩn trương đến cái USB như vậy.
Nghĩ đến Lê Thành Lễ bị 1 phát ngay đầu, Cẩm Lệ giật mình thầm nghĩ có khi nào lão bị thủ tiêu để bịt miệng? Không sai, đúng là như vậy rồi, vì nếu lão không chết thì là bằng chứng sống để chỉ chứng hai anh em nhà họ Lâm.
“Tôi nghĩ đồng chí cũng đã biết Lê Thành Lễ chết rồi cho nên tôi nghĩ nội dung này không có tác dụng nhiều” Hăng say bấy lâu hy vọng hạ bệ Lâm Chánh Hy, đóng đinh Lâm Tú Quỳnh, bây giờ thấy không có kết quả, Cẩm Lệ thất vọng.
“Tình hình này nếu muốn Lâm Chánh Hy ngã ngựa thì khó nhưng mà muốn làm cho lão ăn ngủ không yên và xẻo lão 1 miếng thịt thì dễ. Hi hi… Những lời này là Đức Bí Tịch muốn tôi nói với chị đó. Không biết chị nghĩ sao?”
“Tôi không hiểu lắm. Chị nói rõ chút được không?” Cẩm Lệ thầm mắng “tên mắc dịch”, muốn nói gì sao không trực tiếp nói với mình, sao phải qua trung gian người khác chứ.
“Anh ấy nói như vầy, chỉ cần chị hé lộ chút nội dung cho Văn Cảnh biết, người này sẽ mật báo với Lâm Chánh Hy. Mình biết tất cả nội dung của USB nhưng Lâm Chánh Hy thì chưa biết, lão sẽ bất an, như là canh bạc xì tố vậy, lão tin tưởng chị còn nắm được nhiều thứ khác nữa cho nên đưa chị vài triệu để mua lại cái USB là chắc rồi…” Đang “Đức Bí tịch”, Thu Hà chuyển sang “anh ấy”, Thu Hà gián tiếp nói cho Cẩm Lệ biết quan hệ giữa nàng và hắn.
“Hừ… Tôi không phải là người như vậy…” Cẩm Lệ tức giận…
“Hi hi… Anh ấy nói chị là người cứng nhắc khó mà thay đổi, tùy chị muốn làm sao cũng được nhưng mục đích không phải là làm giàu cho chị. Thử nghĩ coi, nếu chị cầm tiền của Lâm Chánh Hy đưa mà dùng vào mục đích khác như từ thiện chẳng hạn… Aiz… Không nói nữa, tùy chị mà, sao cũng được, vậy đi ha…” Thu Hà cúp máy…
Cẩm Lệ bừng tỉnh… phải ha… Mình quả thật là quá hủ lậu rồi. Nếu làm như lời hắn nói, lấy tiền của Lâm Chánh Hy dùng vào việc từ thiện thì quá hay nhưng chờ coi sao đã, hắn là Khổng Minh sao? Cẩm Lệ trề môi, lắc mông trở lại phòng họp.
Mọi người vừa uống cà phê, trà vừa thân mật cười, nói chuyện phiếm…
“À… Đồng chí Cẩm Lệ trở lại rồi, chúng ta tiếp tục đi.” Vừa thấy Cẩm Lệ, Vinh thân thiết vồn vã…
“Sorry… Các vị chờ tôi à?” Cẩm Lệ sửng sốt, không hiểu sao mình trở nên quan trọng như vậy nhưng chỉ trong vòng 1 nốt nhạc, nàng liền hiểu, thật là hắn đã sắp xếp hết rồi.
“À không. Lúc đồng chí ra ngoài, chúng tôi nhân tiện giải lao 10 phút… À nè… ngồi đi, chúng ta tiếp tục họp. A hèm… A hèm…” Vinh đằng hắng vài cái rồi nói tiếp…
“Tôi thấy phân tích của đồng chí Thu Tâm về cái chết của Bí thư Lễ rất hợp lý nên muốn thành lập tiểu tổ đặc biệt do tôi làm Tổ trưởng, đồng chí Cẩm Lệ làm tổ phó, phối hợp với người của Trung tướng Nancy điều tra cái chết của Lễ Bí thư. Đồng chí Cẩm Lệ, chị nghĩ sao?” Màu mè hỏi thôi chứ Vinh thừa sức biết Cẩm Lệ sẽ không lắc đầu từ chối, mọi việc đã có sắp xếp hết rồi.
Trước buổi họp, Thu Tâm đã gọi điện nói Đức gợi ý thành lập tiểu tổ do mình làm Tổ trưởng, Cẩm Lệ làm tổ phó khiến Vinh cả mừng.
Vừa nhậm chức không lâu, Bí thư Thành ủy Phú Quốc bị giết, đây là vụ án lớn, đang lo sốt vó không ngờ anh rể ngầm gửi người tới giúp một tay, còn đề xuất mình làm Tổ trưởng. Vinh biết không có gì làm khó được người của Trung tướng Nancy, mình làm tổ trưởng, tuy chỉ là ngồi làm cảnh thôi nhưng công lao sẽ không nhỏ. Như vậy còn muốn gì nữa chứ…
“Được lãnh đạo tin tưởng giao trọng trách, Cẩm Lệ quyết không chối từ…” Cẩm Lệ nói 1 câu theo bài bản…
“Tốt! Đồng chí chọn tổ viên rồi đưa danh sách lên cho tôi phê duyệt. Đồng chí Tường hãy hỗ trợ tài lực và nhân lực tối đa để đồng chí Cẩm Lệ và người của Trung tướng Nancy phái đến hoàn thành xuất sắt công tác. Nếu không còn gì nữa… Tan họp” Vinh nghiêm túc dặn dò xong bước ra ngoài.
“Nhất định… Nhất định… Các vị, có cần hỗ trợ gì xin cứ nói. Quên nữa, các vị đang ở khách sạn nào hay là để tôi sắp xếp cho các vị vào nhà khách của Tỉnh?” Nhìn bọn Thu Tâm, Chánh văn phòng Tường xum xoe niềm nở.
“Vậy thì không cần. Chúng tôi đã có chỗ ở nhưng cảm ơn nhiều” Thu Tâm mỉm cười.
“Không cần khách sáo. Vẫn là câu đó, có cần hỗ trợ gì xin cứ nói”
“Đồng chí Cẩm Lệ, chị và các đồng chí khác nếu cần tôi hỗ trợ bất cứ việc gì cứ nói ra, tôi sẽ làm hết sức mình để giúp các đồng chí hoàn thành công tác” Phó Giám đốc Hưng cũng không chịu kém, miệng nói với Cẩm Lệ nhưng ánh mắt Hưng nhìn bọn Thu Tâm vô cùng thân thiết.
Trung tướng Nancy thì không thể tới gần nhưng chỉ cần thân tín của vị Trung tướng này nói tốt cho mình một tiếng thì có thể tiết kiệm được vài năm phấn đấu. Vì vậy Hưng suy tính bằng mọi cách phải lấy lòng.
“Đồng chí Hưng thật có lòng. Vậy xin cảm ơn trước… ừm… Chánh văn phòng Tường, nếu không có vấn đề gì tôi chọn 4 đồng chí Văn Cảnh, Mạnh Đình, Cẩm Hường, Minh Hiếu làm tổ viên để cùng làm việc với người của Trung tướng Nancy…” Cẩm Lệ bắt tay vào việc.
“Có vấn đề gì chứ. Tôi sẽ sắp xếp để mọi việc thuận lợi cho các đồng chí làm việc” Tường, Hưng nói xong đi ra ngoài…
Chỉ còn Thìn đứng xớ rớ chẳng ai để ý tới, chỉ săn đón Cẩm Lệ khiến lão mặt đen như đít nồi. Trong bụng đang âm thầm trách Cẩm Lệ, đây là dịp giúp chồng lập công, lẽ ra nên từ chối và đề nghị lão làm Tổ phó mới phải.
“Chúng ta bàn thêm một chút. Ụa… Đồng chí Thìn, anh có gì muốn bổ sung sao?” Thấy Chánh văn phòng Tường và Phó Giám đốc Hưng rời đi mà Thìn vẫn chần chờ, Thu Tâm làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
“À không… Muốn ở lại coi có thể giúp được gì không thôi”.
“Xin lỗi nha, mọi chi tiết cần được bảo mật, chúng tôi chỉ báo cáo với Giám đốc Vinh. Tuy đồng chí là Phó Giám đốc nhưng không phải là thành phần trong Tổ, sự có mặt của đồng chí thật không thích hợp” Biết lão là chồng của Cẩm Lệ, để giúp Cẩm Lệ tránh khỏi tình cảnh khó xử, Thu Tâm thẳng thừng.
“Đồng chí Thu Tâm nói đúng. Anh ra ngoài làm việc đi” Cẩm Lệ phất tay.
Từ lúc biết Thìn tham tiền, dễ bị mua chuộc nàng không muốn Thìn biết nhiều. Đây là vì tình nghĩa vợ chồng, nàng không muốn lão vướng vào vòng lao lý. Văn Cảnh thì khác, chỉ cần có đủ bằng chứng, nàng sẽ bắt Văn Cảnh vào tù bóc lịch.
“Được mà…” Không hề biết được ý tốt của vợ, cảm thấy tự ái bị tổn thương Thìn sa sầm nét mặt bước ra ngoài.
“Chúng ta tiếp tục họp đi…” Cẩm Lệ thầm thở dài.
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
“Anh Hai… Chuyện anh Lễ là anh cho người…” Nói chưa dứt câu, cảm thấy không ổn, Tú Quỳnh liền im miệng.
Từ tối qua tới giờ, tin Lê Thành Lễ chết khiến trong lòng Lâm Tú Quỳnh có chút bức xúc, tuy biết Lê Thành Lễ chết là nước cờ hay nhất từ nay có thể ăn ngon ngủ yên nhưng dù sao cũng có tình nghĩa mặc dù nàng cùng anh mình có quan hệ bất chính.
“Đừng nói bậy. Anh không làm chuyện này…” Lâm Chánh Hy nhíu mày.
“Vậy là ai?” Tú Quỳnh sửng sốt.
“Không biết được. Thành Lễ là Bí thư Thành ủy Phú Quốc cho nên bên Công an Tỉnh đã vào cuộc. Em liên lạc với thằng Cảnh hỏi coi nó có nghe được gì không? Khéo 1 chút, đừng đề cập đến chuyện khác, chỉ hỏi chuyện liên quan tới thằng Lễ. Hiểu chưa?”
“Ừm… Được…” Tú Quỳnh gật đầu, ngay lúc này, tiếng di động reo lên…
“Là lão Thìn…” Tú Quỳnh nói nhỏ, Lâm Chánh Hy gật nhẹ đầu.
Tú Quỳnh bắt máy, bấm “speaker” để Chánh Hy cùng nghe, nàng làm ra giọng “uể oải, thê lương”.
“A lô”
“Chị Quỳnh, được tin buồn của anh Lễ tối qua tới giờ họp lu bù, bây giờ mới có thể gọi điện phân ưu cùng chị và gia đình. Chị đừng đau buồn quá, là chỗ quen biết, tôi coi anh Lễ là bạn. Chị cần tôi làm gì cứ nói…” Miệng nói chia buồn đạo đức nhưng trong đầu Thìn đang hiện lên thân hình gợi dục của Tú Quỳnh.
Trong đầu lão đang thầm nghĩ bây giờ thằng Lễ đã chết rồi hơn nữa trong Sở, nay đã khác xưa, mình là cánh tay mặt cánh tay trái của thằng Vinh, có ảnh hưởng không nhỏ vậy thì ra tay tương trợ một chút, hy vọng cua được Tú Quỳnh làm người tình…
“Cảm ơn anh Thìn. Anh thật có lòng, mong anh sớm phá án để anh Lễ không chết oan uổng” Tú Quỳnh sụt sùi.
“Chuyện này chị cứ yên tâm, tôi và anh Lễ là bạn, nhất định không để anh ấy chết oan uổng. Ừm… Nói cho chị biết, Sở vừa thành lập tổ điều tra đặc biệt với sự hợp tác… À không, vì sự bảo mật, chuyện này tốt nhất không nên nói qua điện thoại”
Lâm Chánh Hy nhìn Tú Quỳnh nhẹ gật đầu…
“Vậy cũng phải. Anh Thìn lúc này chắc bận rộn nhiều lắm thì phải. Hay là khi nào anh có chút thời gian thì mời anh đến dùng bữa cơm, lúc đó sẽ nói chuyện nhiều hơn. Anh thấy sao?”
“Vậy à… ừm… Nhất định… nhất định Về chuyện của anh Lễ, chị cứ an tâm, có tin tức gì tôi sẽ cho chị biết. Thôi không làm phiền chị nữa, liên lạc sau ha…” Thìn cúp máy…
“Anh Hai… Mình đã mua chuộc được thằng Cảnh làm tay trong rồi cần thằng cha Thìn này làm gì?” Tú Quỳnh không hài lòng.
“Ậy… Thêm 1 người, tin tức sẽ chính xác hơn. Thằng Thìn là chồng con Cẩm Lệ, còn được thằng Vinh tin tưởng, nó có giá trị của nó. Thằng Cảnh có giá trị của thằng Cảnh, tốn kém 1 chút đâu có sao” Lâm Chánh Hy phất tay…
“Khi không mất mối thu nhập khủng, thật là tức chết. Đoán thử ai làm vậy anh Hai? Chẳng lẽ để vậy sao?” Mỗi lần giao hàng xong, tài khoản có thêm chục triệu đô, bây giờ bị mất khiến Tú Quỳnh tức giận, thở phì phì.
“Không cần phải nóng giận. Thời gian qua mình kiếm cũng khá nhiều rồi, sẵn chuyện này cũng nên tạm dừng lại, đợi coi tình hình ra sao rồi tính. Anh nghi ngờ trong nội bộ của thằng Lễ có vấn đề, chờ thêm tin tức rồi mình suy nghĩ bước kế tiếp. À nè… con Cẩm Lệ có gọi em không?” Lâm Chánh Hy bình thản, lấy chai Hennessy rót 1 ly, đưa lên miệng nhấm nháp.
“Hi hi… Gọi gì nữa anh hai. Nay anh Lễ chết rồi, mọi chuyện dừng ở đó. Có cái USB kia cũng chưa chắc làm được gì mình…” Tú Quỳnh đắc ý…
“Cũng không thể nói như vậy đâu. Mình không biết trong đó thằng Trương Hữu Thành để lại thông tin gì. Cũng là câu đó, tốn chút tiền có sao chứ, làm chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau, đây là đạo lý sinh tồn. Hiểu chưa? Chờ coi động tịnh. À nè… Thằng Long chạy đi đâu rồi, sao không thấy nó vậy?” Lâm Chánh Hy nhìn quanh.
“Ậy. Kệ nó đi… Thường khuya nó mới về. Tối qua nghe tin ba nó… Aiz… Chắc là không chịu được đã kích này nên đi giải buồn đâu đó rồi… Aiz…” Tú Quỳnh lắc đầu.
“Ừm… Anh lên phòng trước…” Nhìn Tú Quỳnh, Lâm Chánh Hy cười dâm.
Lúc Lê Thành Lễ còn sống, lão chơi Tú Quỳnh là chuyện thường nhưng bây giờ thi thể Lê Thành Lễ còn nằm trong nhà xác mà chơi nàng thì cảm giác rất đặc biệt, khó tả…
“Hi hi… Có hứng thú vậy sao?” Miệng cười, hai mắt lẳng lơ, Tú Quỳnh õng ẹo…
“Đi… Lên đây thì biết…” Con lợn lòng đang sôi sục Hy cầm tay Quỳnh kéo lên lầu…
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
Có nhà ở ngoài Phú Quốc nhưng cũng như Tú Quỳnh, Lê Thành Long lấy nhà của cậu Hai làm nơi “đóng đô”. Từ đây lái chiếc Porsche Carrera qua Cần Thơ hoặc đi Thành phố ăn chơi.
Đã hưởng thụ quen rồi nhưng hôm nay ông già ngủm củ tỏi, nghe lời cậu Hai nói để người ngoài không đàm tiếu nên Long phải nhịn. Từ nhỏ tới lớn, tình cảm gã đối với mẹ và cậu khắng khít hơn rất nhiều so với cha, cho nên chuyện cha chết, gã chẳng 1 chút lấy làm buồn ngược lại có chút khó chịu vì phải tỏ ra là đứa con hiếu thảo.
Tuy là con của Lê Thành Lễ nhưng nhờ vào cậu Hai mà Long được coi là 1 trong đám COCC hàng đầu của Kiên Giang, vì vậy lời của cha, gã có thể phớt lờ nhưng lời của cậu Hai nói, Long không dám coi nhẹ nên tối hôm qua gã không đi ra ngoài, ở trong phòng uống rượu giải buồn rồi ngủ miệt mài.
Sau một giấc ngủ dài, cảm thấy cổ họng khô ran, Long đứng dậy, đến tủ lạnh lấy chai nước tu ừng ực.
Bỗng gã nghe có tiếng quen thuộc rên văng vẳng, Long nghi hoặc, má mình làm gì rên siết vậy cà? Rõ ràng là tiếng đang “ấy” mà. Và hình như vang ra từ phòng của cậu Hai? Không có lý nào đâu, hay là tiếng người đàn bà này giống tiếng má mình?
Đầu nghĩ, chân nhè nhẹ bước tới phòng Lâm Chánh Hy, tiếng rên rỉ của má gã càng lúc càng lớn và càng lúc càng dâm dật, phóng đãng.
Cửa phòng chỉ khép hờ, Long ghé mắt nhìn. Gã thật không tin những gì mình đang thấy. Trên giường, má gã đang chổng khu, mái tóc dài rũ rượi, trông tư thế doggy, phía sau, cậu Hai hắn nắc tới nắc để, tay bóp vú…
“Oh… Oh… Oh… Mạnh lên chút nữa…” Tú Quỳnh rên siết, động viên…
Thật ra Lâm Chánh Hy đã có tuổi, không đủ để làm nàng rên như vậy nhưng tâm lý mà, nàng rên để kích thích, cổ vũ lão.
Tú Quỳnh nào biết con trai đang rình coi thấy hết chuyện dâm loạn của nàng. Không phải nàng bất cẩn, chỉ vì thường ngày, Long đậu chiếc Porsche Carrera ngoài sân, hôm nay trời xui đất khiến, tối qua gã đem xe đậu bên trong gara, lúc nảy, nàng đứng trên lầu, qua cửa sổ nhìn xuống, không thấy xe thì cứ tưởng thằng con đàng điếm chưa về nên mới buông thả.
Sợ cái gì chứ, đám ô – sin ở mãi tít phía sau, nàng có hét, họ cũng không nghe, trừ khi bấm chuông thì họ mới dám lên.
Tim Long đập thình thịch, gã không ngờ má mình phóng đãng như vậy, để cho cậu chơi mà còn là “doggystyle” nữa chứ. Không biết từ lúc nào, tay gã kéo phéc mơ tuya quần mình xuống, cầm cặc sục.
Chợt động tâm tư, Long lấy iphone của mình ra “quây” lại toàn bộ, 1 tay quây phim, 1 tay sụt. Trong đầu vô cùng phấn khích…
Má mình “ngon” và dâm như vậy, đã cho cậu hai chơi, vậy mình muốn chơi chắc cũng không thành vấn đề, nếu không chịu thì dùng clip video này uy hiếp. Hi hi… Chừng đó không chịu cho mình chơi sao chứ?
Nghĩ tới lúc được Tú Quỳnh khuất phục, chìu chuộng cho mình doggy, Long phấn khích phun ào ào. Khí trắng đục bắn lên sàn nhà, gã kéo quần lên trở lại phòng mình… Âm thầm suy tính tìm cơ hội.
“Ahhhh… Lâm Chánh Hy nắc 1 hồi, tầm được chừng 2 phút, lão bắn. Ở tuổi 44, lẽ ra rất còn sung nhưng lão nào chỉ có Tú Quỳnh, “đạn dược” cạn dần, cũng không trấn trụ được như xưa, hơn nữa tiếng Tú Quỳnh rên siết khiến cao trào tới sớm, lão nằm vật ra trên giường…
Tú Quỳnh lấy khăn giấy chùi sạch vết khí đọng hai bên mép bướm, đùi, cầm cặc lão, vén tóc ‘làm sạch đầu khấc’ tận tình phục vụ, lần nào cũng vậy, nàng đã quen rồi. Liếm sạch xong những giọt. Khí cuối cùng, nàng châm 1 điếu thuốc, hít 1 hơi, xong đưa qua miệng lão, Lâm Chánh Hy cầm lấy, hít…
“Giờ sao đây anh Hai? Như vậy là ngừng à?” Khi nãy đã nói rồi nhưng Tú Quỳnh vẫn bức xúc. Mỗi lần giao hàng, cả triệu đô bỏ túi chứ ít ỏi gì sao, bây giờ bỏ thật là tiếc, có ai chê tiền nhiều chứ trừ khi thần kinh có vấn đề, nàng muốn càng sớm càng tốt, tái lập lại cơ sở sản xuất.
Lâm Chánh Hy không nói, lão hít thuốc, thả khói hình chữ “O”… Hai ngón tay se đầu vú Tú Quỳnh.
Biết lão đang suy nghĩ, tay Tú Quỳnh cầm cặc lão vuốt ve, kiên nhẫn chờ nghe lão nói gì.
“Ngừng? Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng theo tình hình này, nên chậm 1 chút chờ xem động tĩnh. Anh nghĩ thằng Lễ chết thật là đúng lúc. Đừng hấp tấp mà lộ chuyện, nghe lời anh đi, ngừng vài tháng…” Lâm Chánh Hy từ tốn nói.
“Aiz… Chịu thôi… Anh nói sao em nghe vậy…” Tú Quỳnh miễn cưỡng gật đầu…
Ngay lúc này, chuông di động kêu, nhìn màn hình thấy Cẩm Lệ gọi, Tú Quỳnh bĩu môi, khinh thường.
“Là con đượi Cẩm Lệ… Hi hi… Nó vẫn còn nằm mơ, muốn kiếm chén cơm”.
“Ậy… Cứ nghe thử coi… Mất mát gì chứ…” Chánh Hy phất tay, mỉm cười, chồm lên mút liếm đầu vú Tú Quỳnh, muốn khởi động hiệp “2”…
“A lô… Hi hi… Là Cẩm Lệ à? Sao rảnh rỗi vậy?” Một tay Tú Quỳnh xoa đầu tóc lão, một tay cầm iphone, bấm “speaker” để hai người cùng nghe, ngước mặt lên trần nhà, mắt lim dim.
“Không rảnh lắm đâu nhưng cũng muốn cho các người biết. Cái USB của Trương Hữu Thành đã tới tay và chúng tôi đã giải được mật mã. Nếu muốn tôi im miệng, các người phải biết làm sao rồi chứ gì?” Cẩm Lệ ra bài “thấu cấy”…
“Hi hi… Thiệt sao? Muốn “bluff” tôi à…” Tú Quỳnh bĩu môi, cười khinh thường.
“Vậy sao? Cơ sở sản xuất “Meth” làm khá lắm mà, cung cấp cho cả vùng Đông Nam Á, luôn cả Sin, Hàn, Nhật. Mấy người kiếm bộn tiền, chi cho tôi ngần ấy có đáng gì chứ… Hi Hi… Đừng nghĩ Lê Thành Lễ nằm xuống là xong chuyện… Cho hai người 24 tiếng, nếu không biết điều thì hậu quả tự gánh… Vậy đi nha…” Nói tới đây Cẩm Lệ cúp máy, nàng không biết Lâm Tú Quỳnh sẽ phản ứng ra sao, có tới 24 tiếng để biết, phải chờ thôi.
Nhưng nếu nó thật sự phớt lờ thì mình thật là mất mặt. Hy vọng tên kia nói đúng. Lần đầu tiên “chơi xì tố”, Cẩm Lệ vô cùng khẩn trương nhưng nàng tin tưởng khi nghe Văn Cảnh mật báo, họ Lâm sẽ cắn câu.
Ngay lúc này, chuông di động reo vang, nhìn màn hình, thấy là Thu Phong gọi tới, Cẩm Lệ vội bắt máy.
“Eh… Có chuyện gì nói đi, tao đang bận lắm”
“Vậy sao? Ừm… Định hỏi mày nếu rảnh thì đi Cần Thơ, mai hay mốt, hắn về tới, tao mua sẵn quà cho 3 đứa con của hắn, nói mày cũng có phần. Nếu mày bận như vậy thì thôi…”
“Chậc… Chậc… Con này… mày có cần bợ đít như vậy không? Tao thấy hắn kéo mày lên giường chắc mày cũng phấn khởi hồ hởi hả?” Cẩm Lệ chậc lưỡi, bĩu môi, giọng khinh thường. Cả hai là bạn thân nên không ngại “mạt sát” mà không sợ đối phương “nổi lửa”.
“Hi hi…”Sure”… Tao nhớ tao nói với mày rồi… Con… ừm… mày không cần biết tên làm gì, mày chỉ biết có người nói hắn mạnh cái chuyện đó lắm nên nếu có dịp, tao cũng muốn thử cho biết. Thằng cha Dũng của tao như gà í, chán phèo… Hi hi… Thôi bye nha…” Thu Phong nữa đùa nữa thật nói xong cúp máy.
“Đúng là dâm phụ mà…” Cẩm Lệ lắc đầu…
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
Đang say sưa bú mút đầu vú, để khởi động “hiệp 2” nghe Cẩm Lệ nói, Lâm Chánh Hy ngồi bật dậy, nét mặt âm trầm. Lấy điếu thuốc châm lửa, hút, cặc lão đang cương cứng bỗng xìu như cọng bún.
“Anh không phải tin con đượi Cẩm Lệ nói chứ hả? Nó thấu cấy mình thôi…” Tú Quỳnh phất tay.
“Vấn đề là mình không biết trong cái USB đó, thằng Thành để lại cái gì cho nên không thể mạo hiểm được. Vài triệu thôi mà…” Chánh Hy lắc đầu.
“Anh nói cũng có lý. Nhưng khoan, để em gọi thằng Cảnh và lão Thìn thăm dò coi sao” Tú Quỳnh cũng cảm thấy hết hứng thú với hiệp “2”, đứng dậy mặc lại quần áo, lấy di động ra bấm…
“A lô… Chị Quỳnh… Sao đúng lúc vậy, định gọi chị nhưng nghĩ chị bận rộn việc tang lễ cho nên… Có chuyện gì vậy chị?” Đoán được lý do Quỳnh gọi mình như Cảnh giả khờ…
“Sếp Cảnh, Cẩm Lệ đã giải mã được cái USB rồi, sếp có biết chuyện này không vậy?” Tú Quỳnh trước tiếp vào vấn đề, trong lòng tức giận, tên này đớp tiền mà không làm việc.
“Tôi cũng đang muốn gọi chị và Chủ tịch Hy để nói để chuyện này. Cẩm Lệ nói riêng cho tôi biết, Aiz… Nghe nói làm “Meth” kiếm rất được tiền, cung cấp cho cả vùng Đông Nam Á, Hàn, Sin, Nhật… kiếm khẩm ha chị Lệ.” Cảnh gián tiếp nhập đề.
“Đừng dài dòng văn tự nữa. Muốn sao nói thẳng đi”.
“Đừng có như vậy mà chị Lệ, chị hốt vàng bạc đầy mâm mà sao keo kiệt vậy, chi vài chục ngàn đô mà muốn tôi đốt cả phòng tài liệu như vậy thì không đáng cho tôi mạo hiểm… Ừm… 2 triệu đô thì có thể suy nghĩ…”
“Hi hi… Muốn nằm mơ thì cũng chờ đến đêm khuya. Bây giờ là ban ngày ban mặt sếp tự coi trọng mình quá rồi, còn nữa nha, 2 triệu cũng được nhưng sếp chưa đủ tư cách…” Tú Quỳnh khinh thường, cúp máy không quên thòng thêm câu.
“A lô… A lô…” Tưởng đường dây bị trục trặc, gã bấm gọi lại nhưng chỉ nghe “Chủ máy… Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
“Muốn đá ông ra?” Cảnh gầm lên, bất chợt sửng sốt khi nhớ lời của Tú Quỳnh còn văng vẳng bên tai “2 triệu cũng được nhưng sếp chưa đủ tư cách”. Chẳng lẽ con Cẩm Lệ? Chứ còn gì nữa. Đụ đĩ mẹ, muốn ăn 1 mình à? Dễ vậy sao?
…
Bạn đang đọc truyện
Thằng Đức – Quyển 3
tại nguồn:
“Ý của em là để chúng xâu xé nhau?” Lâm Chánh Hy mường tượng nhìn ra ý đồ của Tú Quỳnh… Lão gật gù…
“Dĩ nhiên rồi anh Hai. Mình không phải là con bò để người khác vắt sữa, con Cẩm Lệ muốn bỏ túi vài triệu cũng được nhưng thằng Cảnh này sẽ không dễ dàng để nó yên. Coi như mình thảy ra cục xương để đàn chó cắn xé nhau…”
“Ha ha… Hi hi…”
Hai anh em bật cười khoái trá…
…
Còn tiếp…