Thằng Đức – Quyển 3 – Phần 15

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 15
“Song hỷ lâm môn… Tổ tiên phù hộ… Tổ tiên phò hộ… Hi hi…”
Tâm trạng của Kim Tuệ dạt dào gió xuân, vui hơn Tết, chiều hôm qua Thúy Ái gọi về nói đã sanh đứa con trai, hôm nay Sở thông báo bà được thăng làm Hiệu trưởng…”Đúng là song hỷ lâm môn mà… Còn vui nào vui hơn. Phải đi mua chút đồ về cúng tạ ơn ông bà mới được.” Tuệ nghỉ bụng.
– “Chị Tư à… Lên đây biểu chút coi…” Tuệ quay đầu hướng nhà bếp nói lớn…
– “Dạ… Í… Sao nay mặt bà chủ hồng hào vậy… Có gì vui hả bà chủ.”Chị Tư từ dưới nhà bếp đi te te lên, miệng cười xiểm nịnh.
Cũng phải thôi, người ta ở ngoài đầu tắt mặt tối làm trong nhà máy với đồng lương nhiều lắm là mười triệu, chị làm ở đây chủ yếu là đi chợ, nấu cơm, lau chùi, ngày hai bữa đẩy xe cho ông chủ ra ngoài hít thở không khí trong lành. Công việc nhàn hạ vậy mà cũng được 10 triệu… Đó là chưa kể những lúc “cậu chủ” về ăn cơm thì “nhét” vào tay chị 1 triệu nói là cho chị uống cà phê… Một công việc như vầy, vạn người đốt đuốc mà tìm. Cho nên nịnh bà chủ thì có sao đâu chứ…
– “Ừ… Hi hi… Đúng vậy… Là như vầy, tui được Sở điều lên làm Hiệu trưởng rồi… Nè… Nhớ đừng nói với ai nhe hôn… Ừm, lát nữa chị đi chợ mua đồ về để tui cúng ông bà tổ tiên đã phù hộ nhà này…” Tuệ hãnh diện nói không quên dặn dò chị Tư đừng tiết lộ mặc dù Tuệ biết vài phút sau là cả làng đều biết…
– “Mèn ơi, vậy hả bà chủ… Đúng là nên cúng ông bà tổ tiên để tạ ơn rồi… Mới hôm qua cô hai sanh trai, hôm nay bà thăng chức, ây ui, em bé là hồng phúc của bà chủ đó…” Chị Tư cười híp mắt…
– “Đúng ha… Chị không nói tui cũng không để ý… Nà… Nhớ đó, đừng nói với ai…”Tuệ thật hài lòng với biểu hiện chị Tư, ngoài làm việc siêng năng lại còn hiểu ý bà nhất là chuyện thay bà làm “đài phát thanh” chẳng hạn như Thúy Ái cùng con rể ngồi máy bay riêng bay ra nước ngoài… Những chuyện như vậy chính Tuệ mở miệng thì không khôn ngoan nhưng nếu Tuệ khiêm tốn trong khi chị Tư khoe dùm thì là chuyện khác.
– “Bà chủ yên tâm đi… Hi hi…” Chủ hiểu tớ thì tớ cũng biết ý chủ. Chị Tư hiểu khi bà chủ mình nói “đừng” thì chị hiểu ngược lại cho nên sốt sắng” mà làm…
– “Thôi được… Tôi đi làm móng và làm tóc… Nà, cầm tiền này mua thêm nhiều hoa quả, cậu và mợ hai sắp về rồi, coi có gì thiếu thì mua, phải chuẩn bị một chút…”Tuệ móc bóp đưa chị Tư xấp tiền mệnh giá 500 ngàn… Chị Tư mừng rỡ, cung kính cầm lấy thầm nghĩ bụng có thể “ăn lời” một mớ…
Dĩ nhiên là Tuệ biết chị Tư chấm mút chứ, nhưng vài trăm ngàn thôi hay 1 triệu, có đáng gì vì vậy Tuệ không nói, đây là phong cách của nhà giàu. Nay cuộc sống đã khác xưa, không cần phải dè xẻn chắt chiu từng đồng, bây giờ nhà bà là hộ nhà giàu, lên BMW xuống Mercedes (1), như vậy thì phải có phong cách quý tộc mới được…
Tuệ đi thang máy xuống bãi đậu xe… Người bảo vệ thấy Tuệ liền đứng dậy, mỉm cười khom lưng chào, vẻ mặt cung kính, Tuệ mỉm cười khẽ gật đầu… Trước kia mỗi lần có dịp đi ngang qua khu nhà giàu, nhìn căn hộ 4 phòng ngủ, có bãi đậu xe riêng, Tuệ thường mơ mộng… Không ngờ bây giờ mình cũng có 1 căn do thằng rể mua cho hai vợ chồng bà.
Nhà có hai chiếc xe, một chiếc là BMW X6 vô cùng sang chảnh, là thằng rể mua cho cho con gái… Chiếc còn lại là Honda Accord là của Tuệ dốc hết tiền dành dụm kể cả tiền quan tài mới có thể trả trước được 20% sau đó thì chắt chiu trả góp mỗi tháng. Thằng rể biết được liền thanh toán 1 cái cụp… không những vậy còn đưa lại cho Tuệ số tiền 20% khiến Tuệ cảm động khôn xiết, là rể quý a…
Bụng mang dạ chửa nên con rể không muốn Thúy Ái lái xe, chiếc BMW X6 sang chảnh vì vậy thường nằm trong bãi đậu, Thúy Ái thật là có hiếu, thấy mẹ mình thích liền giao cho Tuệ chìa khóa… Được lái xe xịn, Tuệ thích mê tơi nhưng nghỉ lại lái chiếc BMW X6 đi làm thì thật là quá dọa người… Là một Phó hiệu trưởng phải giữ hình tượng bình dân và khiêm nhường mới tốt… Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng bản tính Tuệ không khiêm nhường chút nào hơn nữa rất thích giả trư ăn hổ… Bởi vậy, khi đi làm…
Móng, làm tóc hay đi chợ thì lái chiếc Accord, giả dạng nhà giàu mới nổi thân phận “tầm thường”.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://truyensex.life
Tuệ đảo 1 vòng tìm chỗ đậu xe, bến Ninh Kiều hôm nay tấp nập hơn mọi khi có lẽ là do sự thu hút của chiếc du thuyền, cũng vì vậy mà nghe người thợ làm móng bàn tán bày tỏ sự hâm mộ, hiếu kỳ, Tuệ muốn coi thử có phải thật sự là hoành tráng…
Đúng lúc, thấy có chiếc Toyota rời chỗ, Tuệ liền chầm chậm tiến tới rồi bẻ lái “de” đít xe vào… Bất thình lình có chiếc Audi Q8 xấn đầu tới… Thành thử Tuệ de đít vào cũng không được mà chiếc Audi muốn vô cũng không xong…
“Tin… Tin… Tin…” Người lái chiếc Audi Q8 liên tục nhấn kèn khiến Tuệ tức giận, thật là vô lý, mình tới trước mà… Tuệ mở cửa bước xuống… Đúng lúc… Hai bên cửa chiếc Audi mở, hai người đàn bà bước xuống, nét mặt sa sầm, người đàn bà mũm mĩm quát lớn.
– Ê… Chị kia… Move your ass…
– “Bà có lộn không vậy, tôi tới trước đang de xe vô thì bà đút đầu tới mà…” Định nói lý lẽ trong lịch sự nhưng thấy người đàn bà kia trịch thượng hách dịch, hung hăng, còn xổ tiếng Anh với mình… Tuệ tức giận quát lại.
– “Tới trước? Có ai thấy chị tới trước không hả? Đâu, đâu? Không có chứ gì… Tui có nè… Cúc, nói cho bà này biết có phải mình tới trước hong…” Người đàn bà ngạo nghễ nhìn Tuệ, trễ môi hỏi người bên cạnh.
– “Đúng vậy… Nà… Chị biết đây là ai không, mà thôi, nói với chị làm gì… Chỉ cần biết đây không phải là người chị có thể chọc giận đâu… Mau đi di…”Người đàn bà tên Cúc, phát tay đuổi Tuệ như đuổi tà…
– Cái gì? Tui đi? Nà… Tui không cần biết bà mập kia là ai, là Vương mẩu nương nương tui cũng mặc kệ… Chị nói với bà mập kia…
– “Hi hi… Haha…” Vài người hiếu kỳ đang đứng coi náo nhiệt bật cười vui vẻ với cụm từ “bà mập”
“Bốp”…
Người chân cao chân thấp kỵ tiếng “thọt”, kẻ một mắt kiêng tiếng “chột”, người đẫy đà có da có thịt, béo ù thì từ “mập” là tử huyệt… Bổng bị Tuệ công khai đánh vào tử huyệt, thêm vào tiếng cười thích thú của người qua đường, bà mập kia điên tiết phóng tới tát vào mặt Tuệ một cái “bốp” nghe vang vội…
Sửng sốt, kinh hãi vì không đề phòng mà bị ăn tát, Tuệ không nghỉ người lái xe sang mà thô lỗ như vậy, phừng phừng lửa giận, ni cô, bà Soeur còn nổi điên huống chi Tuệ cũng không phải là thứ người hiền…
“Bốp”… 1 tiếng vang dội không kém, có phần hơn tiếng vừa rồi… Hai má của “bà mập” kia có dấu bàn tay in đỏ…
– “Con mụ này… Dám đánh tao…” Đơ người vì có người dám đánh mình… Sau 1 phần ngàn nốt nhạc,”Bà mập” xông tới… Tuệ cũng xấn tới, sẵn sàng ứng chiến… Cả hai như hai con cọp cái…
– “Chị Điệp… Chị Điệp… bình tĩnh lại… bình tĩnh lại… Chị là Giám đốc Sở phu nhân, không cần phải mất hình tượng vì thứ dân này… Gọi cho cậu Đạt đi… Ở Cần Thơ, cậu Đạt quen biết nhiều, để cậu ấy xử lý…” Người đàn bà tên Cúc ôm lấy Tuệ, nói nhỏ.
– “Con mụ kia… chờ coi đi…” “Bà mập” Điệp lấy di động ra bấm gọi…
– “Chỉ có “Bà mập” ngươi biết gọi sao?” Tuệ cũng lấy di động ra bấm… Montreal… Canada.
Người vui nhất trên thế gian này chắc chắn là Giang Ngọc Quế, tưởng là sẽ “ra đi” trong sự lẻ loi cô độc ai ngờ gần đây gặp lại được thằng con, chẳng những vậy còn có 4 đứa cháu nội bụ bẫm. Chưa dừng ở đó, đêm vừa rồi lại có thêm 3 đứa. Giang Ngọc Quế nhiều lần từ ngắt mình tự hỏi có phải đang nằm mơ, nhưng không phải, đây là sự…
Thật. Chuyện mừng như vậy khiến Ngọc Quế cười không khép miệng được, sắc mặt hồng hào hẳn lên.
– “Hay là bà nội và ông Bác đặt tên cho cháu đi…” Thấy ánh mắt Giang Ngọc Quế ươn ướt, Mỹ Chi hiểu đây là những giọt nước mắt hạnh phúc mừng vui, nàng liền gợi ý…
– “Mỹ Chi không nói, con quên rồi, ý kiến hay… Má đặt tên cho hai đứa con của Thúy Ái và Tâm Đoan đi… Con của Gia Kỳ thì ông cố ngoại đã xí phần rồi…” Đức gật đầu, hưởng ứng. Bà nội đặt tên cho hai cháu nội là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
– “Cái gì con của Gia Kỳ, Thúy Ái, Tâm Đoan chứ… không phải con của anh à?” Nancy “lườm”… Gia Kỳ, Thúy Ái, Tâm Đoan thì hung hăng trừng mắt…
– Ờ… Phải phải… Hi hi… Sorry…
– “Không được, hãy để chị Nhàn đặt tên mới đúng…” Giang Ngọc Quế lắc đầu, mình vừa xuất hiện đã đoạt đi cái “quyền” làm bà nội của Nhàn thì thật là không đúng.
– “Hi hi… Chị Quế à… Em hiểu ý chị nhưng đừng nghỉ như vậy nha, chúng ta là người 1 nhà, hơn nữa chị đừng lo… Nhìn kìa, Mỹ Chi, Vịnh Hà, Bích Hà sắp sanh rồi, chừng đó tha hồ mà đặt tên… À, hay là chị đặt tên cho 1 đứa, anh Phong, anh cũng đặt tên cho 1 đứa đi” Nhàn tươi cười giải thích để Quế khỏi ái ngại đồng thời gợi ý Vũ Tuấn Phong cũng đặt tên… Ở đây, ông ta là bậc trưởng thượng lớn nhất.
– “Hả… Tôi… Tôi…” Vũ Tuấn Phong xúc động…
– “Đúng rồi Bác Hai… Bác đặt tên cho cháu đi… Hay là vầy, má đặt tên cho con của Tâm Đoan, à không con của con với Tâm Đoan, còn má đặt tên cho con của con với Thúy Ái…” Nghe hắn nói, chúng nữ chung quanh bụm miệng cười khúc khích, hắn thì thầm than, bây giờ nói ra 1 câu thì bị bắt lỗi từng li từng tí…
– “Vậy để bà nội đặt tên con là Vũ Đức Anh nha… Anh có nghĩa là anh hùng… Hi hi…”Giang Ngọc Quế vuốt đầu con của Tâm Đoan yêu thương nói…
– “Bé Anh cảm tạ bà nội…” Tâm Đoan ẩm con cúi đầu… Mọi người không 1 chút thắc mắc… Hắn nhận tổ quy tông, bác hai họ Vũ vậy thì con hắn là họ Vũ rồi…
– “Vậy Bác đặt con của Thúy Ái là Vũ Đức Minh…”Nói tới đây, Vũ Tuân Phong trầm ngâm… Sau một hồi lão nói thêm.
– Bác già rồi… Ngày tháng không còn nhiều, không ngờ mai này còn có dịp về Việt Nam thăm quê cha đất tổ, có chết cũng mãn nguyện…
– “Bác hai đừng nói vậy nhìn bác còn rất khỏe mạnh, đến 90 cũng không có vấn đề gì đâu…” Nancy mỉm cười an ủi…
– “Ậy… Để bác nói hết đã… Bác tự biết mình mà… Người xưa có câu “nhân sinh thất thập cổ lai hy”. Bác đã hơn 69 rồi, vài tháng nữa thôi là đến 70. Cho dù có ra đi thì ông trời cũng không bạc đãi… Bây giờ bác bỗng dưng có ý định này, mong các cháu chấp thuận…
– “Chấp thuận cái gì chứ… Bác là trưởng bối, muốn tụi cháu làm gì, một khi bác lên tiếng, chỉ cần trong khả năng của tụi cháu, tất cả sẽ hết sức mà làm… Có phải không các người…”Nancy ra mặt “chánh cung nương nương…”
– “Dạ phải…” Đam mỹ nữ đồng thanh đáp.
– … Các cháu không cần phải khẩn trương… Là như vầy, suốt cuộc đời của bác làm lụng vất vả nên tích lũy được chút tiền, tính luôn bất động sản, cổ phần chứng khoán, bán hết chắc cũng được chừng 400 triệu đô…
Chúng nữ sửng sốt nhìn nhau… 400 triệu đô đó vậy mà nói tích lũy được chút tiền? Nhưng các nàng như đi trong sương mù khi bỗng nhiên Vũ Tuấn Phong nói về gia tài… Ý gì đây?
– “Bác có ý định đem hết gia tài của mình chia làm nhiều phần chia đều cho các đứa con đầu tiên của thằng Đức, không nhất thiết phải mang họ Vũ miễn là con của nó là được…” Là người từng trải, Vũ Tuấn Phong nhìn ra huyền cơ khi con của thằng cháu mình có đứa mang họ Nguyễn, có đứa họ Lý, có đứa họ Trần, chuyện này đối với lão…
Không quan trọng mà chủ yếu là chúng có dòng máu họ Vũ trong người, vậy là quá đủ rồi…
Lão không nói thì thôi, lời vừa nói ra khiến Đức hết hồn, hắn cảm nhận được nhiều cặp mắt đổ dồn về mình…
Thường thì không sao nhưng từ hôm qua, Tâm Đoan, Thúy Ái, Gia Kỳ cùng sinh em bé cho hắn khiến cả đám Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ, Đồng Giao, Thanh Nhã, Thái Điệp, Thanh Thanh, Nguyệt, Thanh Tình, Phương Linh, Nhã Phương, Nhã Thy, Hồng Phượng đứng ngồi không yên, không hẹn mà đồng thời ai cũng suy tính…
– “Á đù… Chết mẹ rồi…” Trước ánh mắt của các nàng Đức thầm than, ai cũng sẽ bắt hắn “làm việc” riêng lẻ thì tính sao đây?
– “Bác hai thật có lòng nhưng mà như vậy sao được chứ… Tiền bạc để dành mới phòng thân lúc tuổi già, bác cứ giữ lấy mà xài chờ tới ngày trăm tuổi mới tính đi…” Nancy mỉm cười.
– “Cháu dâu đừng nói nữa, bác đã quyết định rồi, sẽ nhờ Trang Luật sư làm di chúc cho rõ ràng để sau này tránh người dưng nước lã hưởng…”Giọng Vũ Tuấn Phong oán giận…
– “Chị cả… Nếu bác hai đã quyết định rồi thì cứ để Bác làm theo ý muốn của bác đi… mai này má và bác hai về Việt nam sống trên chiếc du thuyền với tụi mình, vui chơi với các cháu mà… Không có tốn kém vậy giữ tiền làm gì…” Mỹ Chi nhắc nhở…
– “Cũng phải… Vậy thì cứ làm theo ý bác hai…”Nancy gật đầu…
– “Tốt lắm… Cứ quyết định như vậy…” Được hoàn thành tâm nguyện, Vũ Tuấn Phong mừng rỡ, mặt mài hân hoan nhưng chưa được phút sau, ánh mắt trở nên lo ngại…
– Đức à… Bác có nghe được chuyện này… Không biết thật giả ra sao nhưng thà tin là có chứ đừng tin là không… Con phải cẩn thận mới được…
– “Hả… Chuyện gì vậy bác hai…” Đức sửng sốt khi thấy nét mặt Vũ Tuấn Phong có vẻ nghiêm trọng.
– “Hôm qua hai mẹ con mụ kia đã về Việt nam rồi… Bác còn nghe nói bả đã liên lạc được với người anh của tên khốn kia, người này là Thứ trưởng gì đó, thế lực lớn lắm cho nên con phải cẩn thận mới được, người ta quyền cao chức trọng, bác chỉ sợ hai mẹ con họ dèm pha thì người này sẽ làm khó con…” Vũ Tuấn Phong nét mặt lo lắng… lão nào biết có đứa vài đứa cháu dâu đang ngồi trước mặt, nếu nói về địa vị và xuất thân thì đều thuộc khủng của khủng đó là chưa kể bên kia bờ đại dương còn có Hoàng Bích Trâm… Như vậy thì 1 Phó Thứ Trưởng thôi, nào có đáng gì… Chưa cần tới Nancy hay Hoàng Bích Trâm ra tay, Gia Kỳ búng tay cái thôi, số phận Thứ Trưởng gì đó sẽ như ngàn cân treo sợi tóc…
– “Hi hi… Chuyện này Bác hai không cần lo lắng, cây ngay không sợ chết đứng, cháu hành sự ngay thẳng mà, cho dù ai đó có quyền lực thì sao chứ.” Đức mỉm cười, phát tay trấn an Vũ Tuấn Phong…
– “Đúng đó anh hai… Em nghỉ chúng ta đừng lo quá…” Giang Ngọc Quế gật đầu, trong thời gian gần đây, tiếp xúc với các đứa con dâu nhiều, tuy không hỏi và các nàng cũng không nói nhưng Quế nhìn ra họ không tầm thường chút nào. Hơn nữa nàng nhận ra thằng con trai đã giàu trước rồi chứ không phải vừa nhận gia tài của nàng mới có cả đám vợ, ai cũng là mỹ nữ khó tìm. Chuyện này khiến Quế vô cùng an tâm bởi vậy trấn an nỗi lo lắng của Tuấn Phong…
– Nghe em nói vậy anh cũng yên tâm… Có lẽ anh quá lo xa…
– “Thôi đừng nói chuyện này nữa, Đức à… Chừng nào mình về?” Đi chơi, mua sắm dạo phố cho biết đó đây cũng khá đủ rồi, Tâm, Nhàn bắt đầu nôn nao muốn về…
– Ngày mai Phó Loan dẫn người mình tới, sau khi nghỉ ngơi 1 ngày, Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ giao lại công chuyện xong thì ngày mốt chúng ta về…
– Đức con… Cho dù Dì Hoa có làm gì… Nể mặt má, con châm chế 1 chút… Biết tính em mình nhỏ mọn hơn thua từng chút nhưng dù sao chỉ có hai chị em, sợ hai dì cháu xích mích và không biết hắn sẽ xử trí người dì ra sao, Giang Ngọc Quế có chút không an lòng.
– “Yên tâm đi… Chuyện này con đã giao cho Phó Tổng của Đức Lập… Dì Hoa so với Phó Loan… Hi hi… Còn non tay lắm…”nghĩ đến lúc Giang Ngọc Hoa chạm trán Loan, Đức mỉm cười. Đối với hắn, người dì này là con ngựa chứng mà ngựa chứng là ngựa hay, vậy thì để Loan thuần hóa con ngựa này.
– “Gấp vậy à, vậy má và bác hai không kịp lo giấy visa rồi…” Quế cảm thấy hụt hẫng… Nàng không muốn rời các đứa cháu nội mình 1 giây phút nào…
– “Bây giờ Visa làm “online” nhanh lắm, chỉ 24 giờ thôi… Nhưng mà cho dù có vấn đề gì cũng giải quyết được mà…”Nhàn mỉm cười nhìn Nancy… Có cô con dâu khủng như vậy, chuyện lớn nhỏ gì mà Nancy giải quyết không được miễn là đừng buôn lậu và phản quốc là được rồi.
– “Thiệt hả… Vậy thì còn gì bằng… Anh Hai, hãy chuẩn bị đi… Ngày mốt đó…” Quế mừng rỡ.
– “Có gì chuẩn bị chứ… Nghe nói bên ấy bây giờ cái gì cũng có vậy thì về bên đó mua… Bây giờ chuyện anh cần làm là nhờ luật sư Trang làm giấy tờ chia gia tài của anh ra chia đều cho các đứa cháu…” Đem cho hết gia tài của mình vậy mà Vũ Tuấn Phong hai mắt sáng ngời, không 1 chút ngần ngừ rõ ràng ở tuổi gần đất xa trời, tiền bạc không còn quan trọng nữa, bây giờ cái gì lão cũng không quan tâm, điều mong muốn là 1 cuộc sống thật sự được vui thú điền viên, câu cá trồng rau ở nơi chôn rau cắt rốn.
Ngay lúc này có tiếng di động reo vang, là tiếng chuông từ di động…
– “Là má em gọi… Chắc má đã biết em sanh rồi…” Thúy Ái mỉm cười, nhanh nhẹn bắt máy… Liền sau đó nét mặt kinh hãi…
– Má có sao không… Sao lại như vậy?
– “Em vừa sanh con, không nên để tinh thần hoảng hốt… có chuyện gì nói anh nghe…”Đức cau mày… Nghe giọng nói của Thúy Ái, mọi người quay liền quay đầu chú ý, biểu lộ sự quan tâm, ai cũng là chị em, người nhà của bất cứ chị em nào xảy ra chuyện thì coi như chính là người nhà của mình xảy ra chuyện.
– “Má em bị người ta đánh…”Hai mắt ươn ướt, Thúy Ái nói…
– “Cái gì?”… Nhàn thảng thốt… Đám mỹ nữ sửng sốt, trợn mắt há mồm, nhìn nhau… Trong đầu không thể tưởng tượng được sao lại có người dám đánh má Thúy Ái ở ngay Cần Thơ…
– “Đầu đuôi câu chuyện ra sao?” Đức nhíu mày… Kim Tuệ là má của Thúy Ái, trước kia có chút ngang ngược nhưng bây giờ cũng rất hiểu chuyện và nề nếp, không ngờ bị người khác hành hung.
– Má… anh Đức hỏi đầu đuôi ra sao…
– “Thôi không cần hỏi nhiều… Chỉ cần hỏi má đang ở đâu thì cứ ở đó, anh gửi người tới…” Thúy Ái chưa kịp hỏi xong thì Đức đã phát tay ngăn lại… Lấy di động bấm…” Chưa biết đầu đuôi, hắn không phải muốn bênh vực nhưng đánh Kim Tuệ là trực tiếp vả vào mặt mình 1 cái… Hắn muốn coi đây là thần thánh phương nào… lẽ ra gọi thẳng cho Thu Hà nhưng suy nghĩ lại thấy không cần đá động đến nàng, vì vậy bấm gọi Hoàng…
– A lô… Hi hi… Đức ca… À không phải kêu là Đức Bí tịch mới đúng… Nghe nói anh qua bên Canada mà… Về hồi nào vậy? Hi hi… Đám anh em hỏi tui hoài, khi nào Đức Bí Tịch có rảnh cùng anh em ngồi xuống làm vài ly… Anh em muốn làm tiệc đãi 1 bữa coi như chúc mừng lên chức… – Đang ngồi lai rai với 1 đám mười mấy người, thuộc hạ có, bạn bè có… Thấy Đức gọi tới, Hoàng liền nhanh tay bắt máy, giọng hãnh diện vô cùng thân thiết.
Cả đám cùng bàn đang ồn ào chuyện trò, vừa nghe hai chữ “Đức ca”, bầu không khí bỗng im bặt, nét mặt sùng bái. Ở Cần Thơ này hai chữ “Đức ca” vang như sấm rền… Ngồi cùng bàn, đại đa số đều có dịp chào hỏi Đức ca, cũng có vài người tuy chưa gặp nhưng không thể không nghe…
– Hi hi… Nhất định sẽ có dịp mà… Vầy đi, khi về tới, tôi sẽ đãi anh em 1 chầu, sao lại để xếp Hoàng cùng anh em tốn kém chứ, có lòng là được rồi…
– “Như vậy sao được chứ… Đức ca thăng chức là chuyện lớn… Anh em muốn tỏ chút lòng…” Hoàng phân bua, trước mặt đám bạn và thuộc hạ, muốn cho họ thấy gã với Đức ca “tình như thủ túc”…
– “Cảm ơn nhiều… À nè… Bây giờ có chuyện nhờ xếp Hoàng giúp…” Nháy mắt với Nancy 1 cái, Đức khách sáo đẩy đưa. Thật ra hắn chỉ cần lên tiếng, cả đội ngủ hiện đang có mặt sẽ bán mạng mà làm nhưng hắn không muốn như vậy, đây là nghệ thuật dùng người mà Nancy chỉ điểm…
– “Sao bỗng dưng đang nói di động mà nháy mắt đưa tình với chị vậy?” Thấy Nancy mỉm cười. Nhã Phương thắc mắc hỏi nhỏ… Nàng tỏ vẻ không hài hài lòng khi thấy hắn chỉ chú ý tới chị cả…
– “Ậy… Anh ấy muốn chứng tỏ ngày càng “già dặn”… ý hỏi chị “thấy” chưa thôi…” Thấy Nhã Phương mặt chù ụ… Nancy mỉm cười giải thích… Được vài giây, hai mắt nàng nhíu lại, suy nghĩ, hiện giờ hắn vừa là Chủ tịch vừa là Bí Thư của Lấp Vò nhưng ngồi hai ghế cũng không nên, đã tới lúc nên đưa vào Tỉnh đoàn rèn luyện thêm, với thành tích của hắn và lực lượng của nàng thêm vào của Bích Trâm, chiếm 1 ghế Phó Bí Thư Tỉnh đoàn không phải là chuyện khó.
– “Đức ca… Đừng khách sáo mà… Cần tụi này làm gì, anh cứ lên tiếng là được…” Nghe giọng nói, đoán biết hắn có chuyện, Hoàng ưỡn ngực, giọng trở nên nghiêm túc…
– “Vậy tốt… Chờ chút nha… má đang ở đâu em?” Đức quay lại hỏi Thúy Ái…
– “Ở Bến Ninh Kiều á… Ngay nhà hàng nổi…” Thúy Ái nhanh miệng đáp…
– Nà… xếp Hoàng… Người nhà của Thúy Ái xảy ra chuyện ở bến Ninh Kiều, ngay nhà hàng nổi, không biết vì sao bị người ta đánh, nhờ xếp đi coi dùm…
– “Yên chí đi Đức ca… Tôi dẫn anh em đi liền đây” Hoàng rống giận, dám tát vào mặt người nhà của “phu nhân” Đức ca?? Á đù… chẳng thà tát vào mặt bạn gái hoặc vợ mình, Hoàng sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều…
– “Vậy cảm ơn nhiều… Mai mốt về tới sẽ cùng anh em ngồi xuống uống vài ly…” Đức mỉm cười, cúp máy…
– “Người này có được không?” Nancy nhớ là người tên Hoàng này đã gặp mình 1 hay hai lần gì đó, nay thấy gã sốt sắng làm việc cho ông xã của mình… Vậy thì nên chiếu cố 1 chút, nghỉ vậy nàng hỏi.
– “Cũng khá… Hả… Em có ý gì sao?” Tâm ý tương thông,”đọc” được ý nghỉ của Nancy, Đức chợt động tâm cơ…
– “Anh nghỉ sao nói em nghe thử…” Nancy mỉm cười…
– Ở Kiên Giang người của mình rất ít… Hay là nếu có thể… – Hắn muốn điều Hoàng xuống Rạch giá… Lâm Chí Vinh vừa xuống đó, đơn thân độc mã, không có người giúp thì thật là khó triển khai công tác. Tuy biết Cẩm Lệ muốn thể hiện nhưng ông chồng của Cẩm Lệ là 1 biến số… Hoàng và Vinh làm việc chung với nhau đã lâu, phối hợp ăn ý vậy thì điều Hoàng xuống Rạch Giá…
– “Như vậy cũng chưa đủ… Nhớ lần trước anh có nhắc đến người tên Thu Phong… Nếu em nhớ không lầm Phó Bí Thư Thành ủy Kiêm Chủ tịch Thành phố Phú Quốc Dương Quốc dũng là ông xã của bà ta… Người này có ý nương tựa mình…” Nancy trầm ngâm, bên Công An có người của mình nhưng bên chính quyền cũng phải có… Nàng muốn nắm toàn bộ… Vậy thì chọn Dương Quốc dũng vào “vòng tròn” của mình… Người này được hay không thì tính sau…
– Hai người này có mời anh ăn cơm… Hay là về tới bển… Anh nói họ tới gặp để em nhận xét rồi quyết định…
– “Anh quyết định là được rồi… Em làm theo ý anh…” Nancy nhu mì nói…
– Hi hi… Vậy sao… À còn nữa… Phó Chủ Tịch Sóc Trăng Trần vĩnh Châu qua trung gian của vợ bé ông ta muốn mời anh ăn cơm nhưng bận quá anh chưa đáp ứng… Hay là…
– “Đã nói anh quyết định mà…” Nancy lườm…
– Hi hi… Được được…
“Oa… Oa… Oa”… ngay lúc này Hoàng Long đang ngủ giật mình khóc thét lên… Như hiệu ứng Domino, Đức Anh, Đức Minh đồng loạt khóc theo…
– “Anh không quan tâm tới con nên chúng khóc đó…” Gia Kỳ “tức giận”… Tâm Đoan, Thúy Ái hung hăng “trừng mắt”…
– “Ouf… Sorry. Các con ngoan… papa đây…” Biết mình phạm tội “tày trời”… Đức hoảng hốt lại gần các con vỗ về… Đám mỹ nữ thì bụm miệng cười…
– “Mỹ Chi… Nancy là ai vậy…” Cả hai trao đổi nhau… Đám mỹ nữ dĩ nhiên hiểu nhưng Quế thì mù tịt, tuy vậy cũng nhìn ra chút chút, Nancy con dâu này không “bình thường”… Bởi vậy khều Mỹ Chi hỏi nhỏ…
– “Hi hi… Chuyện này…”má” hỏi chị cả đi… Chính chỉ nói thì tốt hơn…” Mỹ Chi mỉm cười…
– “Vậy à…” Quế nhìn Ngọc Lan, Đồng Giao, Thanh Nhã rồi hết nàng này tới nàng kia nhưng các nàng “ngoảnh mặt” làm ngơ. Tò mò, định kéo hắn hỏi nhưng lúc này thấy hắn đang ê a với ba đứa cháu nội, Quế đành phải nhịn lòng tò mò, chờ dịp khác.
Cần Thơ…
– “Xếp Hoàng… Sao nét mặt khó coi vậy… Đức ca có chuyện à?” Thuấn, em họ cũng là đàn em thân tín của Hoàng, nãy giờ vểnh tai hóng chuyện, nghe lõm bõm, nhìn sắc mặt anh họ, biết Đức ca có “nhiệm vụ”… Việc này sao có thể thiếu phần mình chứ, bởi vậy chú ý cao độ… Hoàng vừa cúp máy, Thuấn liền hỏi tới với mục đích khoe khoang với đám người hiện diện gã cũng rất thân thiết với Đức ca…
– “Á đù… Có người ăn mật gấu, dám đánh má vợ của Đức ca… Anh em nghỉ thử coi mình phải làm sao đây…” Hoàng cầm ly bia hớp một ngụm, đứng dậy, nét mặt vô cùng tức giận…
– “Cái gì? Có chuyện này sao…” “Rầm” 1 cái, Thuấn vỗ bàn, không chỉ mình gã, cả đám hùng hổ đứng lên, nét mặt đỏ bừng, đây là dịp thể hiện, không thể bỏ qua.
– “Tốt… Vậy ai thích thì mình cùng đi… Ông Chủ tính tiền…”
– “Hi hi… Không cần đâu… Lâu lắm các xếp ghé chơi mà, tiền nong gì chứ…”Ông chủ quán xun xoe cười híp mắt…
– “Ậy… Đừng như vậy… Anh em, mỗi người 300 ngàn…” Hoàng phất tay, miệng nói, tay móc túi lấy 3 tờ 100 ngàn để lên bàn, cả đám không 1 chút do dự, lần lượt móc tiền ra… Nếu là lúc trước thì khách sáo nói câu “ghi sổ tính sau” nhưng có bao giờ trả đâu, bây giờ thì khác, ai cũng rất nề nếp, không còn chuyện này nữa… Chỉ sợ tiếng xấu đến tai Đức ca hoặc Tân Phó Giám đốc Sở Thu Hà thì hỏng cả tiền đồ…
– “Đủ rồi… Đủ rồi… Mấy chai bia, vài món nhấm thôi… Không nhiều như vậy đâu…”Thấy đống tiền trên bàn, nhìn Hoàng cùng đám Công An lũ lượt kéo nhau đi, ông chủ quán mới tin thì ra là thật… Hình tượng của đội ngũ Công an ở Cần Thơ này so với trước kia thật là đã cải thiện được rất nhiều rồi.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://truyensex.life
Các người chờ coi đi…”Kim Tuệ nhìn “đối thủ” của mình bĩu môi khinh thường… Nghe Thúy Ái nói “anh Đức đang gửi người tới”… Tuệ mừng húm… Con rể của bà rất là oai phong, nó mà lên tiếng thì cả Cần Thơ này gà bay chó chạy… Hừ… Đám An Giang này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà nhất là con mụ kia, dám tát vào mặt bà à?
– “Con mụ nhà quê kia… Biết bà đây là ai không? Dám đánh bà… Hừ…” Điệp, mặt đỏ bừng hầm hừ trong bụng. Ông xã là Giám đốc Sở Nội vụ An Giang, con trai là Trưởng Phòng, ở Cần Thơ này quen biết không ít nhân vật. Hôm nay không làm cho mụ nhà quê mi quỳ xuống liếm giày bà xin lỗi thì hai chữ Ngọc Điệp sẽ viết thành Ngốc Điệp…
… Nhìn chiếc Honda Accord của con mụ kia, Điệp bĩu môi, nghỉ bụng chắc là loại mới vừa “phất lên” nên chỉ có tiền mua chiếc Accord có lẽ vì vậy không nhìn ra chiếc Audi Q8 giá gần 5 tỷ của bà… Đúng là không biết trời cao đất rộng…
Bên cạnh, Cúc, bạn của Điệp nhìn Kim Tuệ với ánh mắt trào phún diểu cợt khi thấy có người sắp mang họa vào thân… Giọng hách dịch và khinh miệt.
– Con mụ kia… Có biết đây là ai không? Là Phu nhân của Giám đốc Sở Nội Vụ An Giang Vũ Văn Luyện đó… Bây giờ có quỳ lạy xin lỗi cũng muộn rồi…
Nếu là lúc trước Tuệ có lẽ sợ hãi nhưng con rể ngầm của bà là ai, Tuệ dư sức biết, từ An Giang qua đây mà muốn ta đây với bà à… Vậy thì chờ coi để biết mèo nào cắn mèo nào. Bởi vậy làm thinh, ra vẻ “lo lắng” với mục đích giả trư ăn hổ…
– “A lô… Má hả… Đi shopping có vui không? Sao gọi con vậy?”Cách đó không xa, đang cùng đám bạn chén tạc chén thù trong nhà hàng Sao Hôm, nghe di động reo, thấy là má mình, Đạt vui vẻ bắt máy.
– “Hu hu… Đạt à… Có người đánh má… Con mau tới đây đi…” Ngọc Điệp “khóc” hu hu nhưng mắt chẳng có giọt nước mắt nào, liếc mụ nhà quê, Điệp mỉm cười đanh ác. Giết gà không cần dao mổ trâu nên bà không cần đá động tới ông chồng Giám đốc Sở, thằng con bà là Trưởng Phòng, ở Cần Thơ, quen biết nhiều là quá đủ rồi… Bà phải cho mày biết đá vàng… Điệp quyết ăn thua đủ…
– “Hả? Cái gì… má đang ở đâu?”, Nghe má mình khóc lóc, nói bị người ta đánh, Đạt giật mình đứng dậy…
– “Chuyện gì vậy Đạt?” Thấy nét mặt của Đạt khẩn trương, đoán biết chắc có chuyện, Lê Kim Phong ra vẻ thân thiết biểu lộ sự quan tâm… gã âm thầm mang vợ về thăm nhà mục đích là để dò la hư thực gốc gác BF của Bí Thư không ngờ gặp má con Vũ Văn Đạt khiến Phong vô cùng nghi hoặc… gã nghỉ có phải hay không nhà họ Vũ này có cùng ý định như nhà mình? Muốn chim khôn lựa cành mà đậu?
– “Có người đánh má tôi…”Nét mặt âm u, Đạt nói, tâm trạng gã đang lo… Lần này qua Cần Thơ, lấy cớ đưa má và bà bạn đi mua sắm, thật ra mục đích chính là thăm dò BF của Bí Thư là thần thánh phương nào, không ngờ gặp Lê Kim Phong dẫn vợ về thăm nhà, Đạt giật mình, quen biết nhau bấy lâu, gã không tin thằng Phong tốt đến nổi phải đích thân dẫn vợ về thăm nhà, còn đang nghi hoặc thì má gã gọi nói bị đánh khiến gã chưng hửng.
– “Có chuyện này sao… Đi… Mình đi… Tôi muốn biết ai mà to gan vậy… Dám đánh bác gái…” Tài, trưởng Công An Quận Ô môn đứng phắt dậy. Gã muốn thể hiện oai phong của mình trước mặt Minh Thúy, vợ của Văn Đạt và Kim Anh, bà xã của Kim Phong…
Cả hai nàng, gã đều thèm rỏ dãi mặc dù cả hai là vợ của bạn… Đây mới là điều làm gã hưng phấn… Bạn bè là cái gì chứ, không phải vợ sắp cưới của gã cũng bị cha gã chơi hay sao?
Quan hệ của Tài và Trang rất vi diệu, rúc cục Tài cũng biết Trang, vợ sắp cưới của gã rất dâm và cha gã chơi nàng rồi nhưng gã không vì vậy mà cắt đứt quan hệ… Có sao chứ, con đàn bà dâm như vậy, cha gã không chơi thì cũng sẽ có thằng khác chơi… Vậy thì cứ để cho cha gã sung sướng, không những vậy, gã cũng chơi nàng như không có chuyện gì xảy ra. Rúc cụt cả hai cha con đều chơi 1 người đàn bà. Bây giờ, đối với Tài, đời là 1 chữ đụ thôi, bạn bè và ngay cả người thân đều không là cái con cặc gì hết.
– “Em cảm thấy mệt… Muốn về nhà…” Kim Anh nói… Từ chiều đến giờ, nàng cảm thấy vô vị khi ngồi nghe bọn đàn ông nói phét… Bây giờ lại sắp có thêm chuyện thị phi… Nàng chỉ muốn về nhà ba má mình nghỉ sớm để mai đi gặp Thủy, hỏi cho rõ có phải hay không là Trần Đức, cháu của đồng nghiệp nàng lúc trước bây giờ là có vấn cũng là BF của Bí Thư Tỉnh ủy.
– “Vậy à…” Phong phân vân… gã không phải chiều ý Kim Anh mà là chuyện không liên can tới mình, tốt nhất là nên đứng ngoài cuộc nhưng nhất thời không biết nói sao cho hợp lý.
– “Bến Ninh Kiều gần đây thôi, không mất thời gian nhiều đâu chị… giải quyết xong chuyện này thì tôi mời các người đi lên Skybar ngồi tán gẫu… Lâu lâu anh em mới gặp nhau 1 lần.” Tài mỉm cười liếc Trang…
– “Hi hi… Đúng đó Kim Anh… Lâu lâu mới gặp nhau 1 lần mà… Phải tận dụng thời gian nói chuyện nhiều mới được… Kim Anh về. Chỉ có mình với Minh Thúy thật là mất hứng…” Trang cầm tay Kim Anh thân thiết…
– “Đúng đó Kim Anh… Không có chị sao được, chị không để em 1 mình chứ với “bà” này chứ?”… Minh Thúy kề tai Kim Anh nói nhỏ, nàng cũng mệt nhưng má chồng xảy ra chuyện chẳng lẽ mình làm ngơ về khách sạn coi như không có gì? Vấn đề là nàng…
Không có cảm tình với Trang nhưng phải miễn cưỡng phải xã giao bởi vậy níu kéo Kim Anh ở lại với mình…
– “Vậy… Vậy được”… Trước ánh mắt như năn nỉ của Minh Thúy, Kim Anh đành phải gật đầu.
– “Vậy được… Chúng ta đi… Không nên chạm trễ, bác gái đang chờ…” Tài hăm hở phát tay… Trong đầu toan tính làm sao đụ vợ bạn, thằng Phong và thằng Đạt cả hai đều là gà mờ, liếc Trang, gã suy tính hay là kêu con Trang bỏ thuốc kích dâm sau đó mình vừa chơi vừa chụp hình, lấy đó uy hiếp, sau này khi nào muốn chơi, muốn kiểu nào lại không được? Nghỉ tới đó thôi cặc trong quần gã bắt đầu ngóc đầu. Nhưng đây là cách cuối cùng khi nào không được cà… Bây giờ lấy oai trước mặt hai em cái đã… cua được hai em chịu cắm sừng trên đầu hai thằng chồng như vậy mới thú vị, có thì giờ mà, không nên hấp tấp.
Trang có tầm nhìn cao hơn, biết Đạt, Phong có chút lai lịch ở An Giang, nhất là Đạt, nàng muốn thông qua “cửa” này để có thể quen biết được với Giám đốc Sở Nội vụ, đó là bước đầu, sau đó sẽ tìm cách quen biết với Chủ tịch Trình Quốc Huy… Từ khi chỗ dựa của nhà nàng là Lại Đức Quang đi đời nhà ma… Cần Thơ bây giờ không còn là miền “đất hứa” nữa. Nhất định phải tìm đường ra nếu không ba nàng sẽ dậm chân tại chỗ, nói không chừng cho dù muốn ngồi yên ở vị trí Bí Thư quận Ô môn cũng không được. Muốn như vậy, điều cần nhất bây giờ là lấy lòng tên Đạt này và má của gã… Nghỉ tới đây Trang mỉm cười tin tưởng. Giám đốc Sở nội vụ cuối cùng chỉ là 1 lão dâm dê thôi mà, có khó gì chứ… Chỉ cần nàng có thể tới gần,”thổi” lão 1 bản “Em đưa anh sang sông” thì lão cũng sẽ nghe nàng sai khiến.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://truyensex.life
Chiếc du thuyền đậu giữa dòng sông Hậu khiến bến Ninh Kiều lúc này thu hút người hơn bao giờ hết. Ai cũng muốn đến ghé mắt nhìn, trầm trồ, chỉ chỏ hâm mộ nhưng không vì vậy mà cuộc “tranh cãi” to tiếng giữa các bà không bị chú ý. Lời qua tiếng lại giữa hai bên khiến người qua lại hiếu kỳ, đứng lại thích thú nghe chuyện. Các lão dâm dê và đám thanh niên trẻ thích lái máy bay ước gì hai bên nhào tới cào cấu, xé quần xé…
Áo lẫn nhau để được rửa mắt, tuy các bà không trẻ, liếc qua 1 cái thôi thì biết thuộc hàng “5” rồi nhưng là tuýp người giàu có nên nhìn bề ngoài rất còn “mát” con mắt, nếu được nhìn tận bên trong thì còn gì bằng…
Nhưng đó chỉ là ước mơ thôi… Làm gì có chuyện đó, Ngọc Điệp dù sao cũng là Giám đốc Sở phu nhân, Kim Tuệ là Phó Hiệu trưởng của THCS Châu Văn Liêm, lúc nóng giận thì tát nhau 1 cái, moi móc nhau tranh hơn thua nhưng lúc này có nhiều cặp mắt dòm ngó thì phải giữ hình tượng coi cho được. Tuy vậy ánh mắt thì cứ ghìm nhau, miệng cười khinh khỉnh, thầm mắng “con đỉ kia”, mày chờ coi đi…
– “Hi hi… Ai biết chuyện gì hong… nói ra nghe chơi coi… Ý… Nhìn kìa, là bảng số 67… xe của miệt An Giang… Mèn ơi là Ô đì (Audi) đó… Nghe nói loại “Ô đì Cu 8” (Audi Q8) này không dưới 5 tỷ đó nhe… Hai bà này chắc là thứ dữ rồi…”Một ông sồn sồn trong đám đông ra vẻ hiểu biết.
– “Chiếc Honda Accord chỉ 1 tỷ mấy chứ bao nhiêu… Ây da… Đúng là ngu mà… Nhìn chiếc “Ô đì” phải biết là thứ dữ rồi, hơn thua làm gì chỉ thiệt thòi về mình” Một ông sồn sồn khác lắc đầu nhìn Tuệ với vẻ ái ngại.
– “Thì phải… Thời buổi này ai có tiền thì làm cha, còn nữa nha, biết đâu mấy người An Giang này là vợ của ông Bí Thư hay Chủ tịch nào ở dưới đó thì cái bà lái Accord chết chắc…”Thêm một bà “già chuyện”…
– Nói nãy giờ, có ai biết sao họ cự nhau hong? Nói nghe coi…
– “Tui biết… Tui thấy hết á… hai bà dành nhau chỗ đậu xe… Nè, cái bà “ắc cọt” (accord) đang “de” xe “dô” chưa đút được cái đít thì bà lái “ô đì” chung đầu tới… Rúc cục chẳng bà nào “dô” được. Cả hai bà xuống xe cãi nhau rồi thì bà lái “ô đì” xáng bà “ắc cọt” 1 bộp tai xiểng niểng… Hi hi… Bà “ắc cọt” cũng không hiền,”dến” lại 1 cái… Nếu không có người kia can chắc còn dữ tợn nữa… Là “dậy” đó… Í… Còn nữa nha, tui thấy hai bà lấy di động ra, hi hi, chắc là kêu “diện” binh tới… Các người chờ coi đi, bảo đảm có kịch hay rồi…”Lại thêm 1 bà, hai mắt sáng ngời xía chuyện, nói một hơi sùi nước miếng ra hai bên mép…
– “Hi hi…”Dậy” thì phải coi mới được…”Mọi người nhao nhao, hăm hở chờ chuyện… Chiếc du thuyền chừng nào coi hong được, đậu ở đó mà, chuyện mấy bà thần tiên đánh nhau thì năm thì mười họa mới có 1 lần thôi a…
– “Đúng đó… Hi hi…” Đám người già chuyện trẻ có già có nhao nhao hưởng ứng… Trong phút chốc họ bổng trở nên thân thiết, nói chuyện như bắp rang… Chờ đợi…
Trong lúc này, Tuệ và Điệp vẫn hầm hừ nhau…
– “Con mụ nhà quê kia… Chờ coi đi…”Nhìn Tuê, Điệp bĩu môi… Không lên giọng nhưng ánh mắt rất khinh miệt…
– “Con mụ heo nái kia, bà đang chờ coi con heo nái mi có thể làm gì bà…” Tuệ khoanh tay trước ngực, trề môi nhướng mài, thái độ cũng rất trịch thượng, khiêu khích…
– “Con mụ nhà quê… Mày… Mày…” Lúc nảy bị cụm từ “Bà mập” làm điên tiết lên bây giờ bị con mụ nhà quê này gọi là “heo nái” khiến Điệp giận tím mặt, muốn hôn mê bất tỉnh, tay chân run lẩy bẩy.
– “Chị Điệp… Con chị tới rồi kìa…” Ngay lúc này, Cúc reo lên như lượm được vàng, tay chỉ… Bên kia đường… Tiến Đạt vừa bước xuống xe, nhìn dáo dác nơi đám đông…
– “Đạt… Đạt… Má đây…” Điệp hét to, tay vẩy vẩy… Đạt liền nhanh chóng băng qua đường… Mặt nghiêm nghị… Tài chống nạnh bước theo… gã mặc quần Jean, áo T – shirt, bên trong lưng quần, có lận khẩu súng với mục đích để ra oai… Trang, Minh Thúy, Kim Phong, Kim Anh nối gót…
– “Má có sao không… Đã xảy ra chuyện gì?” Thấy nét mặt má mình xanh mét… Đạt nhíu mày.
– “Con… Con mụ này nó… Nó dám đánh má…” Điệp tay run run chỉ Tuệ… Mặt xanh mét vì đang tức giận với cụm từ “con heo nái”…
Đầu tiên là quan sát… Thấy Tuệ không quen mặt vã lại có chút tầm thường nên cảm thấy an tâm… Không đợi Điệp nói lần thứ hai, Tài nhanh nhẹn bước tới thể hiện, giọng nghiêm nghị.
– “Đánh người nhà của cán bộ công chức nhà nước chắc chắn là có ý đồ gi… Bà là ai, giấy tờ tùy thân đâu, làm ơn…”
– “Ai… Ai vậy Đạt…” Điệp hỏi nhỏ con trai…
– “Bạn con… Trưởng CA quận Ô môn… Má yên tâm đi…” Đạt hãnh diện nói…
– “Má có gì không yên tâm chứ… Hi hi…”Điệp cười đắc ý.
– “Cậu là ai mà muốn coi giấy tờ của tôi…” Không 1 chút nao núng, thấy Tài mặc quần Jean, áo T – shirt Tuệ nhíu mày… Đừng tưởng bà ngu, bà biết luật mà… Hơn nữa vô cùng tin tưởng lời con gái, người của con rể đang tới… Nghỉ tới đứa con rể ngầm… Tuệ cảm thấy vô cùng mạnh dạn, hơn nữa bà không có lỗi mà, việc gì phải sợ chứ.
– “Láo xược… Tôi là nhân viên chấp pháp… Bà tốt nhất là hợp tác…”Lên giọng… Tài sa sầm nét mặt… tay vén nhẹ áo lên để lộ khẩu Colt 45 màu đen… gã chỉ hù thôi vì muốn ra oai ai dè Tuệ điềm tỉnh, đưa tay chỉ Điệp. Nói…
– Người này ngang ngược dành chỗ đậu xe, không nói lý lẽ còn ra tay mà đánh tôi trước… Cậu nên làm việc với bà ta mới phải…
Sự điềm tĩnh không 1 chút nao núng của Tuệ khiến Tài sửng sốt, khựng lại một vài giây, gã cố moi trong đầu coi có phải hay không người đàn bà này có chút lai lịch nên mới có bình tĩnh như vậy, khác với người dân thường rụt rè sợ hãi nhưng gã nghỉ không ra…
Thói đời là vậy, người có chức sắc, chẳng ai cần biết phía dưới mình là ai hết nhưng cả 1 dàn thượng tầng thì ai cũng nhớ để khỏi phải mạo phạm cho nên Tuệ chỉ là Phó Hiệu Trưởng, không có tầm quan trọng vì vậy gã không biết cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa trước nhiều ánh mắt đang nhìn, có lý nào chịu mất mặt, gã sa sầm nét mặt, lớn tiếng thị uy nói…
– Tôi làm việc cần bà dạy sao… Còn muốn chống đối nhân viên chấp pháp tôi sẽ còng bà…
– “Thật là oai nhưng không biết có làm được không?” Gã vừa dứt lời, từ phía sau lưng có giọng nói lạnh lùng vang lên.
– “Thằng nào dám thách ông mày? Ụa… là xếp Hoàng à… Sao đúng lúc vậy xếp Hoàng?” Tài quay phắt lại, sửng sốt khi thấy Hoàng cùng 1 đám đồng nghiệp đang nhìn mình với ánh mắt bất thiện khiến gã có chút chột dạ, thì ra con mụ này là người nhà của thằng Hoàng hèn lớn lối, nhưng liền sau đó, gã bình tĩnh lại, đồng cấp thôi, làm đéo gì nhau…
– “Thím không sao chứ… Xin lỗi nha, Đức ca vừa gọi là tụi này chạy tới liền nhưng đường xá hơi xa…” Trước cặp mắt kinh hãi của Điệp và đám người An Giang, phớt lờ câu hỏi của Tài… Hoàng vồn vã chào hỏi Tuệ…
– “Xếp là…” Tuệ thở phào, thật ra nãy giờ, thấy Tài hung hăng, trong bụng cũng cảm thấy có chút lo lo… bây giờ thì yên tâm rồi…
– “Đây là Xếp Hoàng, Trưởng Công An Quận Ninh Kiều mình, vừa nghe thím xảy ra chuyện, tất cả anh em đều rất khẩn trương chạy tới…” Không đợi Hoàng, Thuấn xum xoe cúi hơi khom lưng, cười híp mắt, nói.
– “Nhờ các xếp phân xử dùm… Tui nha, tui tới chỗ này trước, đang de xe vô thì bị bà này ngang nhiên đút đầu chiếm chỗ. Tui xuống nói lý lẽ thì bả tát tui… Còn bà này nữa, bọn họ ỷ người đông nên muốn hiếp yếu… Chưa hết, ông này nè, chưa biết ai phải ai quấy thì muốn còng tui…” Thấy “người mình” tới, Tuệ được dịp, xã cơn oán giận, vừa nói vừa ươn ướt mắt, bộ dáng rất ủy khuất, nhìn rất có bài bản. Liếc Điệp, thấy sắc mặt ” heo nái” và “bè đãng” mụ ta đang rất khó coi, Tuệ đắc ý, nghỉ thầm “đừng tưởng chỉ có bọn mi biết đóng tuồng sao? Bà đây cũng biết giở trò đó…”
– “Xếp Tài… Như vậy là không được rồi…” Hoàng nhíu mày…
– “Thì ra là là người nhà của xếp Hoàng à… là hiểu lầm thôi, hết chuyện rồi…”Là đồng cấp với nhau, lẽ ra không cần phải e dè nhưng Tài thừa biết sau lưng của Hoàng là ai vì vậy tránh voi chẳng xấu mặt nào, gã cười giả lả…
Vấn đề là không dễ dàng như vậy… Tuệ nào chịu bỏ qua.
– Cái gì? Ai nói hết chuyện? Các người họp nhau ăn hiếp tui… bây giờ nói hiểu lầm bỏ qua à? Đâu có dễ vậy…
– “Chị Điệp… Hình như bà này có chút lai lịch”. Thấy “bà nhà quê” làm dữ, Cúc bắt đầu thấy e dè…
– “Đúng đó má…” Đạt gật đầu. Gã nghỉ bụng, nơi đây là xứ người… Không nhất thiết phải gây chuyện. Hơn nữa có đang có nhiệm vụ quan trọng liên quan đến tiền đồ của nhà họ Vũ không thể xem nhẹ được.
– “Sợ cái gì…” Điệp rống giận. Lấy di động ra bấm gọi ông chồng, bị tát vào mặt, không rửa hận được mai này làm sao còn mặt mũi chứ…
– “Xếp Tài… Chuyến này không dễ đâu… Biết người này là ai hong? Chỗ là đồng nghiệp với nhau nên tui cho anh biết…”Hoàng trước là gằn giọng sau đó lấy tai che miệng nói nhỏ để Tài vừa đủ nghe.
– “Hả…”Dòng sông Hậu, gió thổi lồng lộng nên khí hậu khá mát nhưng Tài cảm thấy sống lưng lạnh toát… Từ lúc Lại Đức Quang hạ đài, về với ông bà tổ tiên, cả nhà gã đang ráo riết tìm chỗ dựa mới nên sống rất là thu liễm, không ngờ hôm nay trời xui đất khiến ma đưa lối quỷ dẫn đường xém chút nữa đắc tội với má của G. F của người mà cả giới cao tầng Cần Thơ vô cùng kiêng kỵ. Tài lắp bắp.
– Xếp Hoàng… cảm ơn nhiều… Ân tình này tui nhớ rõ.
– “Có chuyện gì vậy Tài…” Thấy Hoàng xù xì to nhỏ gì đó, kế đó Tài mặt tái mét, hiếu kỳ, Đạt tới gần hỏi nhỏ…
– “Đạt… Chuyện lớn rồi… Con gái người này là GF của Trần Đức đó, xin lỗi nha tôi muốn giúp anh nhưng cũng giúp không được… Gọi cho ba anh đi…” Tài như bong…
Bóng xì hơi, mặt gã khẩn trương, giờ phút này giữ mình mới là điều quan trọng. Tốt nhất là né xa chuyện này 1 chút…
Đạt tái mặt, đứng ngây người… Lần này qua Cần Thơ, mục đích chính là coi Trần Đức là ai, bây giờ thấy thái độ của thằng Tài này, Đạt hiểu được Trần Đức kia khủng cỡ nào rồi, nếu không thằng Tài này sẽ không như vậy…
Tuy Tài nói không lớn nhưng Phong cũng nghe được, gã hết hồn, á đù… Xém chút nữa làm hư chuyện lớn rồi… Phải tìm cách rời khỏi đây mới được, nếu không thì mang họa.
Ngay lúc này, có người đàn ông đẩy chiếc xe em bé đi tới, phía sau là hai người đàn bà vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, 1 người mặc sắc phục sĩ quan Công An với quân hàm Đại Tá trên vai, người còn lại mặc áo đầm, hai sắc thái khác biệt nhưng mỗi người mỗi vẻ vô cùng thu hút…
Thu Hà sau khi tan sở, chạy đến nhà rước hai vợ chồng Thủy. Từ lúc sanh bé Cường, Thủy ít ra ngoài, hôm nay Thu Hà ân cần đón rước mời mọc, trước giờ chưa bao giờ có dịp đặt chân trên chiếc du thuyền “quý tộc” nên trong đầu cũng rất hiếu kỳ liền nhận lời, coi như đi hóng gió.
Bây giờ không phải nói đi là đi, có Bé Cường, phải cụ bị đủ mọi thứ nào tả lót, chai sữa, nước, chăn, mền mặc dù “nhóc” Cường nằm trong xe đẩy… Mọi thứ này đều đích thân Hùng chuẩn bị… Hơn 40 mới có đứa con trai nên Hùng coi con như ngọc ngà châu báu. Vì chuyện này, Thủy đôi khi cũng thấy áy náy nhưng nghỉ lại, hắn không phải họ Trần, Hồng Phượng là con gái, vậy thì coi như cho nhà họ Trần đứa con thừa tự đi… Nghỉ vậy nàng cảm thấy thư thái 1 chút nhưng rồi lại giận… Thằng mắc dịch, dám đớp luôn Hồng Phượng… Như vậy hai mẹ con nàng đều là đàn bà của hắn. Lúc đầu Thủy giận lắm, nhưng bây giờ đã nguôi ngoai chút chút, chuyện tới đâu thì hay tới đó, muốn nàng dứt bỏ hắn? Nghỉ thì dễ làm thì khó… Tối qua chẳng hạn, nàng và Hùng làm tình nhưng trong đầu cứ tưởng tượng Hùng là hắn. Aiz… Thủy thầm than…
– “Í… Đằng trước có đám đông, hình như xảy ra chuyện gì…” Đang đẩy xe em bé, Hùng dừng lại, cẩn thận tốt hơn. Thời buổi này đám thanh niên trai trẻ ăn nhậu xong rồi lời qua tiếng lại, đánh lộn đánh lạo thậm chí đâm chém nhau…
– “Í… Hình như là chị Tuệ, má của Thúy Ái đó… Hình như xảy ra chuyện gì” Nghe Hùng nói, đang nói chuyện với nhau, Thu Hà, Thủy đồng thời nhìn về phía trước… Thủy nhận thấy Kim Tuệ trong đám đông.
– “Vậy à… Để tôi coi…”Thu Hà nhanh chân bước về phía trước…
– “Anh ở đây với con… Người kia là má của Thúy Ái, hơn nữa còn là đồng nghiệp của em…” căn dặn Hùng, Thủy nhanh chân bước theo Thu Hà… Chuyện trước kia nàng không để bụng… Hiềm khích giữa nàng và Tuệ đã qua rồi, Tuệ là má của Thúy Ái, còn là đồng nghiệp, vậy thì cũng nên đi coi một chút.
– “Tất cả tránh ra…” Giọng Thu Hà oai nghiêm vang dội… Hoàng giật mình, quay người lại sửng sốt… Sắc mặt Tài đại biến… Đám người hiếu kỳ đồng loạt tản ra… Thu Hà bước tới, mặt lạnh lùng nhìn quanh.
– “Thủ trưởng…” Hoàng trịnh trọng chào lãnh đạo.
– “Là đồng chí à… Ở đây đã xảy ra chuyện gì…” Thu Hà nhìn quanh…
– “Báo cáo Thủ trưởng, là như vầy… Đức ca… À không… Đức Bí Tịch khi nãy gọi nói Dì đây xảy ra chuyện… Nên tôi tới đây xem sự việc…” Tay chỉ Kim Tuệ… Hoàng sơ lược báo cáo…
Chưa gặp Tuệ lần nào nhưng thấy có người đàn bà hao hao giống Thúy Ái, Thu Hà bước tới ân cần hỏi…
– Dì là má của em Thúy Ái à… Đầu đuôi câu chuyện ra sao?
– Phải… Phải… Tôi là Kim Tuệ, chuyện là như vầy… Tuệ một lần nữa lập lại câu chuyện. Cuối cùng, tay chỉ Tài, nói thêm 1 câu.
– “Ông này nè… Vừa tới thôi chưa biết đầu đuôi đã muốn còng tôi… thật là quá đáng mà… Còn nữa nha, ổng vén áo lên í là muốn cho tôi thấy khẩu súng…”Thu Hà không…
Biết Tuệ vì chưa từng gặp nhưng qua con gái mình, Tuệ biết rõ Thu Hà là Phó Giám đốc Sở Công An Thành Phố Cần Thơ vừa nhậm chức không lâu nên không e dè tận tình tố giác…
Sắc mặt Tài đại biến… Nói về cấp bậc, cao hơn 1 cấp là đủ đè chết người, Thu Hà còn là lãnh đạo số “2”, tuy là số “2” nhưng so với số “1”, thậm chí khủng hơn rất nhiều lần, ngày nhậm chức của nàng, gã đã từng chứng kiến. Hôm nay vì muốn ra oai, gã lận súng trong người ngoài giờ làm việc và mặc thường phục, rõ ràng đã phạm quy… gã nghỉ Thu Hà nhận chức chưa lâu, đinh ninh nàng không nhớ mặt, bởi vậy khi Hoàng chào lãnh đạo, gã bấm bụng chọn con đường “không biết” nàng nhưng dè đâu Tuệ lại “tỉ mỉ” mô tả…
– “Có chuyện này sao? Đây là…” Vừa nhận chức trong thời gian ngắn, Thu Hà quả nhiên chưa nhớ hết mặt… Nàng nhíu mày nhìn Tài…
– “Thủ Trưởng… Tôi đang công tác ở Quận Ô môn…” Biết không thể né… Tài tự giới thiệu mình.
– “Vậy à… Đồng chí đang có nhiệm vụ?” Thu Hà nheo mắt… Nàng tin Tuệ không dựng chuyện hơn nữa liếc thấy ngang hong thấy có vật cờm cợm nổi lên do áo T – shirt khá bó sát người… Công an mặc thường phục mang súng trong người phải có văn bản trước khi ra ngoài công tác nếu không thì là phạm quy…
– “Thủ trưởng… Chỉ là hiểu lầm thôi…” Tài cắn răng đáp…
– “Tôi hỏi “Đồng chí đang có nhiệm vụ” “? Lời nói điềm đạm… Thu Hà nhấn mạnh…
– “Không… Không…”Biết mình phạm quy, Tài lí nhí trong miệng… Liếc nhìn Hoàng, hy vọng nói đỡ cho mình 1 vài lời.
Nét mặt nghiêm túc, Hoàng giả điếc, thời trước lâu lắm rồi, cả hai đã từng có dịp cùng ngồi xuống uống vài ly ăn tục nói phét, như vậy chưa có thể nói là bạn, chỉ là quen biết thôi, lúc nảy có nhắc nhở coi như đã tốt lắm rồi, coi như mày gặp xui đi ha. Muốn tao xía miệng nói vài câu? Nằm mơ đi… Đổi lại mày là tao thì cũng vậy thôi.
Xếp như vậy, Thuấn và các người khác biết thân, cả bọn đứng đó, mắt cúi xuống nhìn mặt đất, không dám thở mạnh… Đám người hiếu kỳ trợn mắt há mồm, gần đây nghe phong thanh Phó Giám đốc Sở CA thành phố Cần Thơ là 1 mỹ nữ, chắc là mỹ nữ này rồi, tưởng là bình hoa trang trí nhưng không ngờ lại oai như vậy…

To top
Đóng QC