Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 98

Phần 98
Khi Thái Hoàng cơ bị tống giam, lão khinh khỉnh nghỉ rằng tối đa là nữa ngày sẽ lão sẽ ung dung bước ra như những lần trước. Nhưng đã hai ngày rồi, lão bị muỗi chích, ở trong căn phòng dơ bẩn và ăn thức ăn không phải dành cho người có thân phận như lão ăn thì làm sao nuốt cho được. Chỉ hai ngày thôi. Mái tóc nhuộm của lão đã phai màu và bây giờ là một màu trắng như tuyết, ánh mắt thất thần.
Ngồi đối diện Thái Hoàng Cơ là Lê Thành Long, trước đó hai ngày bị tống giam về tội ám sát cán bộ nhà nước, hai mắt trõm lơ, bộ dáng tiều tụy, so với bộ dáng cao cao tại thượng lúc ở nhà hàng đúng là một trời một vực. Bây giờ gã mới biết cái gì gọi là địa ngục trần gian. Long bây giờ biết sợ… Ngày đầu tiên bị bắt nhốt ở đây, gã thề khi trở ra ai đã từng xúc phạm đến gã sẽ trả giá đắt nhưng bây giờ gã chỉ nghĩ đến một khi ra được nơi đây rồi thì sẽ không quay trở lại Đồng Tháp này nữa.
Già trẻ không ai nói với nhau một câu, nói làm gì… Chuyện bây giờ là chờ cánh cửa mở ra…
Mấy ngày nay, điện thoại trong phòng làm việc của Mai Thảo không ngừng reo lên, toàn là những lời cầu tình, Mai Thảo phớt lờ… Từ hôm qua lại có vài cú gọi từ Bộ, nàng trả lời rất quy củ: “Kiên quyết chấp hành chỉ thị của lãnh đạo nếu nhận được văn bản yêu cầu phóng thích…”Sau đó thì không còn ai gọi nữa. Giỡn sao, miệng nói thì được, viết văn bản chính thức yêu cầu? Có ai ngu như vậy chứ. Vì vậy mà Thái Hoàng Cơ tiếp tục ngồi đó làm bạn với muỗi.
Phe cánh nhà họ Thái, nói đúng ra là của anh em Thái Kiêm Cơ lúc đầu bừng bừng khí thế la ó, nhất định tin tưởng “lão nhân gia” có oan tinh và sẽ không sao nhưng đã hai ngày rồi đám tang của Thái Kiêm Cơ cũng không thấy bóng dáng… Người này nhìn người kia bắt đầu tự hỏi chuyện gì đây? Ánh mắt đám người này hướng về Thái Hữu Cơ. Ý trông chờ hắn hãy hành động như một lão đại. Nếu anh không bảo vệ được ba của anh thì chúng tôi dựa vào anh làm gì khiến Thái Hữu Cơ chịu nhiều áp lực. Không phải hắn không vận động chạy chọt nhưng con mụ Mai Thảo cứ ù lì khiến hắn vô kế khả thi. Trên Tỉnh thì quên đi, La Định Quốc đang đốt pháo ăn mừng về cái chết của anh hắn. Người quen trên Bộ hứa rồi im. Cây đổ bầy khỉ tan nay cây sắp đổ bầy khỉ dĩ nhiên bắt đầu tìm đường tháo chạy.
Ngay lúc này,”chuyện lạ” đã xảy ra. Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ cùng Thái Tuyết Cơ Chủ tịch Hồng Ngự đến gặp Đại tá Mai Thảo. Sau một lúc họp kín giữa ba người. Cuối cùng Thái Hoàng Cơ cũng được “tạm thời” phóng thích với lời cam kết trong khi được tại ngoại hầu tra, không được liên lạc hay tới gần La Oanh Oanh, nếu không thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng. Lão dĩ nhiên là gật đầu như gà mổ thóc, chỉ muốn ra khỏi nơi địa ngục trần gian này càng sớm càng tốt.
Thái Hoàng Cơ vừa lên xe, cái tin lão được phóng thích không mấy chốc truyền khắp Đồng Tháp. Lẽ ra đây là tin mừng nhưng đối với Thái Hữu Cơ thì hoàn toàn ngược lại, hắn cảm thấy như bị tát vào mặt, uy tín bị mất hết rồi, từ nay lời hắn nói ra sẽ không còn ai nghe nữa. Trước kia, tuy Vân Cơ là Phó Chủ tịch Tỉnh nhưng lời nói có trọng lượng hay không phải còn tùy vào phe cánh họ Thái nhìn như thế nào, nói đúng ra là họ nhìn mặt Thái Kiêm Cơ mà hành động. Sau cái vụ này, Thái Vân Cơ coi như chính thức “đăng đàn” làm “lão đại” của họ Thái ở Đồng tháp rồi. Còn không phải sao? Trong quan trường, ai cũng mong tìm được chỗ dựa vững chắc để có thể yên tâm mà làm việc, rủi có gì sai trái thì có “lão đại” ra tay cứu giúp. Bây giờ Thái Kiêm Cơ chết rồi, khi lão Hoàng Cơ xảy ra chuyện, Thái Hữu Cơ đâu có làm được cái đéo gì. Người như vậy lên làm lão đại của nhà họ Thái? Không thể nào đâu. Bởi vậy lòng người nay đã hướng về Thái Vân Cơ.
Thái Vân Cơ tâm trạng rất vui vẻ, nàng mong đợi chính là lúc này. Đây là lúc nàng muốn cho người của họ Thái biết nàng mới chính là người làm việc lớn cho gia tộc chứ không phải là ba cha con của lão già Hoàng Cơ. Một bọn người tham dâm hiếu sắc và tham lam sẽ dẫn cả gia tộc họ Thái đi đến chỗ diệt vong.
– “Bây giờ nói được chưa, sao Mai Thảo dễ dàng với chị vậy? Nói nghe coi… cứ ngồi đó mà cười cười hoài… làm như trúng tà í”. Tâm trạng cũng rất vui vẻ, tuy nhiên Tuyết Cơ vẫn “cằn nhằn”… Nàng hiếu kỳ muốn biết mọi chuyện hình như đã có an bày trước nhưng đã hỏi mấy lần rồi mà bà chị cứ úp mở khiến Tuyết Cơ đã tò mò thì càng thêm tọc mạch.
– “Đừng tò mò quá mà… Nói tóm lại, cứ biết là từ nay mình không cần phải nhìn mặt ai mà làm việc nữa là được rồi… Trái lại họ phải nhìn mặt mình.” Vân Cơ mỉm cười.
– “Nhìn nét mặt của chị… Giống như là… ouf… Hi hi… Có phải đã lên giường với La Định Quốc rồi hay không?” Tuyết Cơ nghi hoặc, phải rồi, chắc là như vậy, nếu không phải là nhận chỉ thị của La Định Quốc thì tại sao Mai Thảo lại dễ dãi như vậy chứ? Nhưng cũng không phải, Mai Thảo này cũng không nể mặt lão Quốc kia đâu… Vậy thì tại sao vậy? Càng nghỉ Tuyết Cơ càng thắc mắc.
– “La Định Quốc? Nói bậy nói bạ… Muốn biết? Hihi… Không nói…” Vân Cơ phát tay. Tuyết Cơ còn định hỏi thêm nhưng ngay lúc này có điện thoại. Vân Cơ bắt máy. Là Quỳnh Trang, Thư Ký của nàng gọi vào…
– Chủ Tịch Vân. Phó Chủ Tịch Của Thành phố Sa Đéc nói có chuyện cần gấp muốn báo cáo công tác.
– “Tôi đang bận… Bảo ông ta chờ…”Vân nói xong mỉm cười, cúp máy…
– “Ai vậy?” Tuyết Cơ lại tò mò.
– Thái Văn Bang muốn gặp chị báo cáo công tác… Em nghỉ sao?
– “Ha ha… Hắn cũng nhạy tin ha…” Tuyết Cơ sửng sốt, Tên này trước kia không coi chị mình ra gì bây giờ muốn tới đây báo cáo công tác, ý nghỉ ra sao con nít cũng hiểu, xem ra… Ây da… Biết đâu ở Hồng Ngự cũng đang có biến chuyển tốt cho mình? Phải về coi mới được. Nàng đứng lên chụp lấy xách tay.
– “Thôi, không nói nữa… Em về làm việc… Đừng tưởng em quên nha… Chị không nói em điều tra riết cũng biết mà… Hi hi” Tuyết Cơ nói xong lắc mông đi ra ngoài… Vân Cơ cầm di động lên bấm nhưng rồi bỏ xuống thầm nghỉ: “Không gấp, hắn đang ở Cần Thơ mà…” Còn đang phân vân thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
– Vô đi…
– “Chủ Tịch… Bên ngoài có người tên Lam Tú Quỳnh, nói là Phu nhân của Bí Thư Thành Phố Phú Quốc có chuyện muốn gặp cho nên…”Thư Ký Quỳnh Trang của Vân Cơ mở cửa đi vào nét mặt có chút kỳ quái pha lẫn mừng rỡ… Bình thường nàng khá là rảnh rỗi nhưng sáng nay bận rộn hơn nhiều, Không biết có gì mà người gọi điện tới xin lấy hẹn để báo cáo công tác với Chủ Tịch Vân rất nhiều. Đặc biệt là có phu nhân của Bí Thư Phú quốc đến cầu kiến…
– “Hả? Phu Nhân của Bí Thư Phú Quốc? Mau mời vào” Vân Cơ ngạc nhiên… Người này nàng có gặp qua một hai lần nhưng chỉ là gật đầu chào hỏi, không có giao tình, hôm nay đến đây không biết là chuyện gì…
– “Dạ…” Quỳnh Trang đi ra ngoài…
Tưởng dễ dàng đem con trai ra ngoài nhưng chạm phải người đàn bà thép Mai Thảo khiến Lam Tú Quỳnh xấc bấc xang bang, chạy đôn chạy đáo mà thằng con trai vẫn chưa được thả khiến Tú Quỳnh đứng ngồi không yên. Trong lúc vô kế khả thi thì nghe tin Đại tá Mai Thảo rất nể mặt của Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ nên Tú Quỳnh muốn thử vận may vì vậy đường đột đến xin gặp.
– “Chủ Tịch Vân… Chị khỏe… Tôi là Lam Tú Quỳnh…”Vắng tắt giới thiệu. Mấy ngày nay biết đá vàng vì “dãi nắng dầm mưa” mà không kết quả, Hôm nay Lam Tú Quỳnh đã nhún nhường trở lại, không còn điêu ngoa chanh chua hách dịch như lúc đầu, thái độ rất là khiêm tốn. Vừa gặp Thái Vân Cơ đã có thái độ vô cùng bình dị và đơn giản.
– “Chị Quỳnh khách sáo rồi… Mời chị ngồi. Có chuyện gì lặn lội đường xa từ Phú Quốc đến đây vậy?” Ngoài miệng tươi cười, trong lòng Vân cảnh giác, nàng biết người đàn bà này không phải thứ đơn giản.
– “Hi Hi… Em có chút khó khăn nên đến nhờ chị giúp dùm…” Quỳnh đem chuyện Lê Thành Long ra kể, muốn nhờ Vân Cơ nói dùm một tiếng với Đại Tá Mai Thảo đây chỉ là một sự hiểu lầm vì Lê Thành Long chưa đủ trưởng thành nên suy nghĩ không được chu đáo.
– “Thì ra là như vậy à. Để tôi hỏi lại coi như thế nào, nếu là thật sự như vậy thì chắc là không có gì đâu… Nhưng chị đừng kỳ vọng quá nhiều…” Vân Cơ hứa hẹn nhưng vẫn thòng theo một câu… Giúp thì giúp nhưng có ai chắc 100 phần trăm kết quả như thế nào… Vì vậy rất khiêm nhường trong lời nói.
– Nghe Chủ Tịch Vân nói như vậy… Em thật là mừng… Nghe Vân Cơ nói như vậy, Quỳnh càng tin tưởng mình đã gõ đúng cửa rồi, người vỗ vai ưỡn ngực thì đã gặp quá nhiều nhưng nào có được gì đâu. Phân vân lưỡng lự một hồi, tay rút ra phong bì dày cộm để lên bàn…
– Chủ tịch Vân. Em có chút quà mọn…
– “Đừng làm như vậy… Cầm lại đi…” Vân nghiêm trang nói… không phải nàng thanh liêm nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Trong quan trường, có ai mông đít sạch sẽ được chứ, con người mà, ai mà không tham, không nhiều cũng ít nếu không thì làm quan để làm gì nhưng “ăn” cũng phải có đạo nghĩa, không phải cái gì cũng “ăn” và cũng không nên cạn tàu ráo máng.
– “Chút quà mọn thôi mà…” Kinh nghiệm tràn trề, Quỳnh mỉm cười “hiểu biết… Không phải người ta nói vậy là rút về liền đâu à…
– “Chị cầm lại đi… không cần đâu… chuyện nhỏ thôi mà.” Vân kiên quyết.
– “Vậy được… Em về chờ tin chị…” Quỳnh đứng lên cáo từ… Bóng vừa khuất sau cánh cửa, Vân Cơ lấy di động ra bấm.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Đang lúc này, trong phòng khách ở nhà của Mai Văn Trường có buổi họp mặt rất rộn rịp, người không nhiều, khoảng chục người thôi nhưng đều không phải là nhân vật tầm thường, nếu không Bí Thư thì cũng là Chủ tịch phu nhân của các huyện lân cận hoặc các Phó Chủ tịch thành phố hay là các Trưởng phòng phu nhân. Tiếng cười tiếng nói như bắp rang rất là vui vẻ.
Lý do của buổi họp mặt không phải là để đánh tứ sắc hay mạt chược mà là Phu nhân của Mai Văn Trường… Kim Khánh muốn kêu gọi các mệnh phụ nhân hùn vốn để thành lập một Siêu thị “Đồng Tháp” có tầm vóc quốc tế… Trước đây mỗi ngày chỉ biết ăn diện rồi đi mua sắm hoặc vừa đánh tứ sắc vừa ngồi lê đôi mách khắp nơi, bây giờ được Mai Văn Trường giao phó việc lớn nên Kim Khánh rất hăng say trong “công tác” thao thao bất tuyệt giới thiệu hình ảnh một siêu thị hoành tráng.
– Siêu thị này nha… Một khi bước vô là có đầy đủ, có tầng ăn uống, có tầng giải trí, có tầng thẩm mỹ… Nói tóm lại là cái gì cũng có… Các chị nghỉ coi… như vậy sẽ hoành tráng cỡ nào… Nói thiệt nha, Tôi và ông xã đã quyết định đầu tư 20 tỷ, nước phù sa tốt không để chảy ra ruộng ngoài nên mới nói với các chị em mình… Ai có hứng thú thì hùng vào… Để tránh sau này nói Kim Khánh này có chuyện tốt mà không báo với chị em… Nà… sẵn đây để tôi giới thiệu nha, đây là chị em thân của tôi, Thu Phong, ông xã của Thu Phong là Chủ Tịch Thành phố Phú Quốc. Thu Phong tuy không phải là người Đồng Tháp nhưng cũng muốn góp vốn đó…
Các vị phu nhân nhao nhao… Có người nghi hoặc… Sao bỗng nhiên chị Kim Khánh có hứng thú mở Siêu thị làm ăn vậy cà? Có được hong vậy. Không phải chuyện chơi đâu à, hồi đó giờ đâu thấy buôn bán gì… Đùng một cái, muốn làm lớn… Không chứ hả…
– “Hi hi… Tôi là Ngô Thu Phong Chào các vị… Ngày nay Siêu thị rất phổ biến, thấy là cơ hội kiếm tiền tốt nên tôi cũng quyết định đầu tư 10 tỷ…”Thấy nét mặt các mệnh phụ do dự… Thu Phong nói mình cũng hùn vốn vào coi như cổ vũ họ. Đã hai ngày rồi nàng ở lại Cao lãnh để chờ cơ hội gặp Chủ tịch Đức, không gấp, nàng có thời giờ mà. Hai ngày nay, những lúc rảnh rỗi nàng đã tìm hiểu rất tường tận, cái à nàng muốn đầu tư không phải là cái Siêu thị mà là mối quan hệ sau lưng của hắn. Hơn nữa chuyện Siêu thị là chuyện đầu tư kiếm được tiền. 10 tỷ thôi mà, vừa có được mối quan hệ tốt vừa kiếm được tiền, một đá hai chim, chỉ có người ngu mới bỏ qua cơ hội này.
– “Chị Khánh à… Sao bỗng dưng có hứng thú làm ăn như vậy… Có phải là có tin nội bộ gì hong? Nói rõ chút đi” Một Trưởng Phòng phu nhân ra vẻ “hiểu biết”. Chuyện góp vốn đầu tư siêu thị là không có thật, đây là chiêu trò để thổi phồng giá của miếng đất nào đó rồi bán lại kiếm lời.
– Ây… Hồng à, Sao chị lại nói như vậy… Không có chiêu trò như chị nghỉ đâu à…”Khánh tức giận nhưng cũng có thể hiểu được… Trước đây chiêu này thường hay được xài đó mà… Khó trách con mụ này nghi ngờ… Xem ra phải tung ra “đòn sát thủ” rồi.
– “Làm ăn? Ây da… Chi cho mệt xác vậy. Kiếm được bao nhiêu tiền chứ… Như bây giờ không sướng hơn sao. Rảnh rỗi đi phố mua sắm. Cùng nhau đánh bài… Chờ hết dịch bay qua Thailand, Nam Hàm, Đài Loan, Nhật chơi cho sướng…”Bí Thư phu nhân huyện Tam Nông góp ý…
– Cũng không thể nói như vậy đâu chị Loan à… Bỏ chút tiền ra làm ăn cũng tốt, chị nghỉ thử đi, nếu có cái danh thiếp như là ban chấp hành Hội đồng quản trị Siêu Thị. Nghe cũng thấy oai.
– Ờ phải ha…
– “Thấy là chuyện tốt nên tui muốn chia sẻ cho các chị em biết… Không muốn thì thôi…”Kim Khánh tức giận muốn hôn mê bất tỉnh…” ban chấp hành Hội đồng quản trị Siêu Thị?” Mấy con mụ này điên à? Đó là vị trí của bà mà cũng dám chỏ mồm vào. Đừng có hòng… Muốn nằm mơ cũng chưa tới phần các người.
– “Chị Khánh à… Chủ tịch Đức có nói khi nào sẽ bắt đầu góp vốn không vậy? Em muốn biết để có thời gian gom tiền.” Tuyết Vân ngồi im nãy giờ bổng lên tiếng. Là người làm ăn, nàng thấy đây là cơ hội tốt nên dĩ nhiên là không thể bỏ qua.
– “Chủ tịch Đức? Có phải là Chủ Tịch huyện Đức không vậy?” Đang tươi cười, nghe Tuyết Vân nói, người phụ nữ tên Hồng bây giờ bổng tỏ vẻ quan tâm… nét mặt nghiêm túc hỏi. Các phu nhân nói bát nháo nãy giờ bỗng im bặt… Chủ tịch huyện Đức bây giờ ở Cao lãnh này như là mặt trời giữa ban trưa, nếu nhân chuyện này mà có thể tiếp cận gây quan hệ là chuyện tốt a.
– “Đúng vậy, Tại vì Siêu thị sẽ có tên là “Đồng Tháp” cho nên Kim Khánh tôi được cậu ấy giao cho trọng trách gom vốn với những người Đồng Tháp… Nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi, phần lớn là gom vốn từ người ngoài tỉnh…” Kim Khánh được dịp khoe quan hệ.
– Chị Khánh à… Sao lại như vậy được chứ… Siêu thị mang tên Đồng Tháp thì phần lớn phải do người Đồng Tháp như mình góp vốn mới đúng chứ chị nói có phải không.
– “Tui cũng muốn vậy nhưng mình không có khả năng này đâu à… 2000 tỷ đó… Mấy chị em tính đi… Phần nhỏ là bao nhiêu, phần lớn là bao nhiêu? Ở đây có 10 người, mỗi người 10 tỷ đi, cộng lại cũng chỉ được 100 tỷ, vậy mà dám lớn tiếng rộng họng muốn góp phần lớn?” Kim Khánh tung bom tấn, thấy đám chị em trợn mắt há mồm, bà đắc ý… Là 2000 tỷ đó chứ không phải là 200 tỷ đâu à… Còn ở đó mà đòi góp vốn phần lớn. Tiền in ra à?
– He he… Có phần góp vốn cho tỉnh nhà là được rồi… Có phải không? Chị nha… Phải chừa phần em mới được.
– Em nữa chị Khánh, nhớ đó nhe…
Đám phu nhân nói bát nháo khi nảy bổng thay đổi thái độ 180… Hăng hái muốn góp vốn làm ăn.
– Tuy là thành viên của ban quản trị trong tương lai nhưng tui cũng phải hỏi qua Chủ tịch Đức mới được. Hôm nay chỉ là hỏi ý kiến các chị em thôi. Mai mốt Chủ tịch Đức về đây chuyện mới ngã ngũ… Chừng đó tùy các chị em…
– “Thành viên của ban quản trị?” Thấy Kim Khánh đột nhiên “tự phong” Thu Phong và Tuyết Vân không hẹn đưa mắt nhìn nhau… Muốn phá lên cười nhưng cố nhịn. Aiz… Thôi kệ đi.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– “A lô… ai vậy… Có chuyện gì…” Phát lè nhè bắt máy… Hắn không muốn đâu nhưng người gọi dai như đỉa… Thật phiền… Lúc bắt máy, Phát uể oải nhưng khi nghe được vài câu, hắn như vừa uống được thuốc hồi sinh, hai mắt hắn sáng lên.
Buổi chiều tối cùng ngày, trên mạng xã hội,”phây bù” (Face book)cũng như “du túp (Youtube) có thông tin chuyện Chủ tịch huyện Lấp Vò dưới chiêu trò quyên góp từ thiện mà bỏ túi riêng không ít… Cộng đồng mạng quan tâm rất nhiều bắt đầu chửi rủa…
– “Thục Linh… Thu Tâm… Hai em tìm coi là ai làm… moi nó ra cho chị” Nancy cau mày… Nàng thật sự nổi giận rồi…
– “Trò hạ lưu… Có người không biết chết là gì…” Trước màn hình của laptop. Hoàng Bích Trâm khinh thường… Nàng đã nghiên cứu rất kỹ càng đối thủ của mình… hắn nhất định không phải là loại người này.
Có người chán sống!

To top
Đóng QC