Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 83

Phần 83
24 giờ trước… Thái Kiêm Cơ đang ráo riết chuẩn bị đón tiếp bọn Kosal.
– “Mấy thằng miên đã qua tới rồi à? Bây giờ anh tính sao?” Thái Hữu Cơ nóng lòng. Bây giờ hầu như toàn bộ ủy ban đã ngã theo thằng khốn nạn kia khiến hắn càng lúc cảm thấy bị cô lập. Nếu bây giờ nó bị tụi Miên thanh toán thì tốt quá. Chức Chủ tịch huyện sẽ là của hắn và hắn sẽ cho hai thằng chó Mai văn Trường, Nguyễn Thông kia biết thủ đoạn của họ Thái.
– “Ba… Cho mượn căn nhà ở Mỹ Trà được không? Hai ngày thôi. Cho tụi nó ở tạm, con không muốn tụi nó ở khách sạn.” Thái Kiêm Cơ không trả lời câu hỏi. Hắn nhìn Hoàng Cơ hỏi.
– “Á đù… thôi đi…” Hoàng Cơ phát tay, thẳng thừng từ chối, giúp chút ý kiến thì được, tham gia thì không. Lão không muốn liên lụy vì không thấy có lợi. Tuy là cha con nhưng bây giờ… hừ… Thái Hoàng Cơ cực kỳ oán giận, lão nhớ thằng con đưa vợ nó cho Trần Ngọc Sơn chơi thì được, bây giờ đã ly dị rồi vẫn muốn dấu, không để lão chơi. Cha con cái con cặc gì… Đụ má… Bây giờ muốn nhờ cậy? Tuy chỉ là cho mượn căn nhà nhưng con cặc tao… Đéo có cha con gì hết.
– “Không phải cho mượn không đâu… Có phải muốn chơi con Oanh không? Chỉ cần ba cho mượn căn nhà hai ngày, xong chuyện này. Tui dẫn con Oanh tới cho ba toại nguyện… Vậy được chưa?” Thái Kiêm Cơ thật ra đã “làm trước rồi “… Hắn đã bắt và nhốt Oanh Oanh ở đó từ chiều hôm qua nhưng bây giờ mới “tâu”. Đây là căn nhà trong vùng thôn quê của Hoàng Cơ dùng để đem gái về hành lạc. Hắn không muốn vì một chút sai lầm mà bể chuyện nên phải thương lượng với Thái Hoàng Cơ, đề phòng lão nổi hứng đem gái tới chỗ đó.
– “Hắc hắc… Nà, cái này là mày nói đó nha. Như vậy thì được. Hữu Cơ, mày nghe rồi chứ gì? Mày đừng có chõ mõm vô nha mậy. Tao không tha cho mày đâu”Được hứa hẹn, Thái Hoàng Cơ trơ trẽn gật đầu đồng ý cho mượn căn nhà không quên cảnh cáo Thái Hữu Cơ giành lồn với lão.
– “Được rồi… Đụ má… Chưa thấy thằng cha nào như ông… mỗi ngày nhiều người chết sao không thấy ông chết…” Thái Hữu Cơ khinh thường văng tục, nguyền rủa… Quan hệ ba cha con tệ hơn chó với mèo. Chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
Thật ra không thể trách Thái Hoàng cơ được, Tuy là ba cha con nhưng ngoại trừ tính tình dâm đãng và âm hiểm tàn độc là giống nhau. Còn diện mạo, hình dáng bên ngoài cả ba không giống nhau chút nào. Vì vậy lão thật không biết Thái Kiêm và Hữu Cơ có phải là con ruột của mình. Mụ vợ lão, lúc còn sống đã từng đụ dạo cho nên lão nghi ngờ, có điều là không dám đi khám DNA để biết được sự thật nên trong lòng luôn gút mắc về vấn đề này nhưng không nói ra. Lão nghỉ năm nay đã 70 rồi, coi như gần đất xa trời, nói ra có ích lợi gì.
– Mấy thằng miên đó có tin được không anh hai? Dù sao cũng phải có kế hoạch B… Thái Hữu Cơ gợi ý…
– “Tao cần mày nhắc nhở sao… Cho nên mới mượn căn nhà ở Mỹ Trà vài ngày… Yên chí đi… Đụ mẹ. Tao không tin nó thoát khỏi lần này…” Thái Kiêm Cơ hai mắt long lên vô cùng hung dữ. Mấy ngày nay hắn đã lên một kế hoạch tuyệt hảo chỉ chờ giờ hành động. Nhưng Thái Kiêm Cơ không hề ngờ được bọn Kosal đã bị phát giác khi vừa đặt chân vào thành phố và bây giờ đang nằm trong tầm ngắm của đám mỹ nữ “pro”.
Hiện tại.
Ngay lúc này ngoài cửa nhà hàng, chiếc Toyota Land Cruiser tiến gần… Ngọc Như ở vị trí lái xe, Đức bên cạnh, Phương Anh, Thục Linh ngồi hàng ghế phía sau. Ngọc Như ngừng xe… Thục Linh và Phương Anh bước xuống đi một vòng. Phương Anh nhìn thấy chiếc Honda Odyssey màu đen có biển Cambodia, Thục Linh đề phòng bất trắc, Phương Anh nhanh nhẹn gắn thiết bị GPS dò tìm dưới gầm xe. Động tác nhanh nhẹn, sạch sẽ gọn gàng…
– “Done… OK?” Phương Anh nói trong micro…
– “OK… Good!” Trong xe buýt giường nằm cách đó vài trăm thước. Ngọc Vân và Thu Tâm lúc này đang ngồi trước hệ thống thiết bị… Một chấm đỏ “phát sáng” trên màn ảnh. Đó là tín hiệu truyền từ máy định vị dò tìm.
– “Như vậy cứ theo dõi mấy thằng này chờ khi chúng và Thái Kiêm Cơ hội họp là mình “phơ”, Một mẻ làm “gỏi” hết. “. Đức cầm di động lên bấm… Hắn gửi tín hiệu cho đàn em Vỏ. Không cần câu giờ nữa, để “phóng thích” bọn Kasol được rồi…
Từ 2020, người dân Campuchia đi đăng ký biển số xe có thể chọn nội dung trên biển số theo ý thích, có thể là chữ hoặc số. Giá khởi điểm cho biển số đặt biệt là từ khoảng 12 hoặc 15 Triệu VND…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– “Còn sớm mà. Sao không tới chỗ thằng đó tham quan một chút… Gấp gáp gì”, Cả bọn lên xe, Thom có vẻ tiếc nuối.
– “Mày tưởng tao không muốn sao? Thái Kiêm Cơ đang chờ… Xong chuyện tha hồ chơi…” Kosal vừa hứa hẹn vừa chỉnh hệ thống định vị theo địa chỉ đi đến địa điểm Cơ cho.
– “Xếp Cơ… Để tôi giới thiệu… Đây là ba người anh em thân tín của tôi Pheakdei, Thom, Arun… Chào xếp Cơ đi tụi mày…”Kosal giới thiệu Cơ và ba người đồng bọn của hắn…
– “Xếp Cơ…” Ba tên đồng bọn của Kosal gật đầu chào, nét mặt nghiêm túc.
– “Không cần khách sáo đâu… Trên đường đi không có vấn đề gì chứ? Các anh cần gì cứ nói” Thái Kiêm Cơ phát tay.
– “Không vấn đề gì. 4 khẩu súng gọn gàng lận trong người nên lọt qua cửa khẩu dễ dàng… Xếp Cơ… anh thật là…” Kosal đưa ngón tay cái tỏ ý khen ngợi…
– Vậy thì tốt rồi… Nghỉ ngơi một ngày, sáng mốt là cơ hội tốt để các anh ra tay… Tôi đã sắp xếp kế hoạch rồi… Có vấn đề gì không?
– Sáng mốt? Không thành vấn đề… Làm sớm nghỉ sớm… Ha ha… Nói kế hoạch của xếp đi… Để anh em tụi này nghe thử…
– Được, các anh nghe nhìn kỹ đây là hình của nó… Còn đây là đoạn video phát tán trên mạng mới hôm qua… Chính vì vậy mà tôi mới nói đây là lúc thuận tiện nhất… Nà… Hắn tạm thời đang ở khách sạn S. M… mỗi sáng hắn tới Ủy ban lúc 9 giờ, Từ khách sạn đến Ủy Ban mất 30 phút như vậy có nghĩa là hắn phải xuất phát khoảng 8h30. Nếu ngay lúc này các anh canh me ngay bãi đậu xe… Với 4 khẩu uzi… Nó không có cơ hội sống… Đồng ý không?
– “Nhất thiết phải ra tay tại bãi đậu xe hay sao? Trên đường nó đi mình ra tay cũng được mà…”Thom hỏi.
– Anh nói không sai, nhưng cơ hội bắn gục nó thấp hơn, nó ngồi trong xe, rất có thể sẽ xảy ra chuyện rượt đuổi… Còn nữa, con nhỏ lái xe có súng… Anh thử nghỉ coi cơ hội thành công được bao nhiêu phần? Ngược lại, các anh đậu xe kế bên, chờ hai đứa nó ra… trước khi lên xe thì “phơ” xác suất sống sót hầu như là số không… Cho nên ra tay ngay bãi đậu xe là tốt nhất…
– “Vậy thì quyết định như vậy, bãi đậu xe…”Nghe Cơ nói hợp lý… Kosal gật đầu…
– “Còn nữa… Các anh tạm thời thay biển số xe… Sau khi hành động, các anh rời hiện trường, trở lại đây thay biển số và hình dáng trước khi qua cửa khẩu…” Thái Kiêm Cơ đưa ra biển số xe bắt đầu bằng số 68. Là biển số xe của Kiên Giang. Đây là chỗ thông minh của Thái kiêm Cơ, lợi dụng sự thù hằn của Lâm Tú Quỳnh để “di họa Giang đông” mục đích là đánh lạc hướng một khi Mai Thảo mở cuộc điều tra. Được hay không… không thành vấn đề nhưng nếu không được thì ít nhất cũng câu giờ được một thời gian.
– “Đồ chơi” thì sao đem trở về được chứ?
– Không nên, liệng đi. Hay là các anh để lại đây… tôi giữ tạm, biết đâu trong tương lai có dịp xài… Tôi chỉ lo được khi các anh nhập khẩu VN, khi xuất khẩu trở về thì là bên Hải quan Campuchia… Như vậy đi có gì thắc mắc nữa không?
– “Xếp Cơ… Tại sao gấp rút vây? Lâu lắm mới có dịp, tụi này còn định ở chơi một hay hai ngày…” Pheakdei tiếc nuối.
– “Ậy… Xếp Cơ sắp xếp như vậy có lý do của xếp Cơ… Đừng nhiều chuyện nữa… Ăn chơi thôi mà… Mai mốt xong chuyện, tao dẫn tụi bây tới Cần Thơ chơi cho đã…” Kosal hứa hẹn với đám đàn em. Hắn đang phấn khích, sau ngày mai, khi về tới nhà, hắn sẽ chính thức là “Đại ca đầu rồng”.
– “Ha ha… Câu này của Kosal nói là đúng nhất đó mai này thiếu gì cơ hội… Chỉ cần lần này suôn sẻ. Lần tới các anh em trở qua đây… Thái Kiêm Cơ này bảo đảm kiếm mấy em thơm ngon hầu hạ… Sao hả… được chưa?” Thái Kiêm Cơ biết mất thằng Campuchia này mê gái Việt nên đưa mồi.
– “He he… Xếp Cơ thật là hiểu ý anh em. Lão đại đã nói như vậy, tụi này là đàn em không muốn nhiều chuyện thêm nữa”… Nghe lão đại và Thái Kiêm Cơ nói. Pheakdei, Thom, Arun hài lòng.
– Nhớ kỷ, các anh em có tối đa là 5 phút… Sau khi xong chuyện nhanh chóng rời khỏi hiện trường trở về đây thay hình đổi dạng, thay biển số… Dọc đường nếu thấy chốt kiểm soát lưu động thì không cần phải sợ, đó là người mình tối sắp xếp để tiếp ứng mấy người… Có thắc mắc gì không?
– Rõ rồi… Không thắc mắc gì hết…
– OK… Nếu đã rõ ràng. Mình càng ít liên lạc càng tốt. Các anh em… Mình gặp lại sau…
– “Hắc hắc hắc… Xếp Cơ… Sao gấp gáp vậy?” Ngay lúc này, một tiếng cười vang lên hiện bọ Kosal sững sờ, có cảm giác không yên, Thái Kiêm Cơ sắc mặt đại biến… Hắn đưa tay ra phía sau lưng định rút súng, bon Kosal đồng loạt rút vũ khí… Nhưng không kịp nữa rồi…
“Chouf… Chouf”… hai phát súng bắn ra, nghe tiếng nổ đủ biết là từ ống hãm thanh… Đạn chạm sát chân… Chỉ muốn cảnh cáo… Mặt của bọn Kosal và Thái Kiêm Cơ tái nhợt nhận ra đây là “dân pro”…
– “You move you die… OK… Thằng nào cử động tao bắn bể gáo… hắc hắc… Không tin cứ thử đi…”đức Chủ tịch như bóng ma xuất hiện, phía sau là năm mỹ phụ, tay cầm súng có trang bị ống hãm thanh, có khẩu còn bốc khói, nét mặt lạnh lùng…
– “Chủ tịch Đức… Anh làm vậy là có ý gì?” Thái Kiêm Cơ cố trấn tỉnh… trầm giọng hỏi…
– “Hắc hắc… Xếp Cơ… biết rồi còn hỏi đố… Aiz” Đức lắc đầu… Ở đời là vậy, có nhiều người biết câu trả lời mà cứ hỏi người khác. Thằng cha Cơ này lẽ ra nên làm thầy giáo hơn là CA nha…
– “Tôi thật không hiểu anh muốn nói gì… Hừ” Cơ ra mặt cứng… Hắn không tin Đức có bùa phép gì… Hắn phạm pháp sao? Bằng chứng đâu? Hắn tin tưởng dù sao mình cũng là 1 đại tá… Vì vậy hắn dần dần bình tĩnh trở lại. Chờ xem diễn biến để ứng phó.
– “Hắc hắc hắc… Hiểu cũng được, không hiểu cũng không sao… Không quan trọng nữa… ừm… ụa…” Đức sửng sốt… Thu Tâm đang dẫn ra một người phụ nữ khá đẹp… nước mắt dàn dụa… Nàng này vừa thấy Thái Kiêm Cơ liền nổi điên lên nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống hắn mới hả dạ. Cũng may là Phương Anh kịp thời kiềm chế nàng ta lại…
– Hu hu… Thằng khốn nạn, cái nhà mày, cha con mày tuyệt tử tuyệt tôn… không có đất chôn… hu hu…
– “Tìm thấy người này đang bị trói trong phòng… Là vợ cũ của Thái Kiêm Cơ… Không hiểu tại sao hắn bắt nhốt cô ta trong phòng” Thu Tâm giải thích… Lúc vừa mới vào nhà, để đề phòng nàng muốn biết chắc trong nhà không còn ai nên đi từng phòng… Kết quả là thấy Oanh Oanh đang bị trói và nhốt. Thu Tâm liếc Kiêm Cơ, mặt hắn vô cảm làm như là mọi chuyện đều không liên quan tới mình.
– “Vợ cũ? Cô là Oanh Oanh? Sao ra nông nổi này?” Đức sửng sốt…
– “Tôi… Tôi… Hu hu…” Oanh Oanh ôm mặt khóc nức nở… Đức chủ tịch là người thông minh… chợt hiểu ra… Đéo mẹ thì ra thằng Thái Kiêm Cơ này muốn bắt vợ của hầu hạ mấy thằng miên này… Cũng may cái số của nàng còn hên nên mình mới tới đúng lúc…
Thật ra Đức chỉ đoán trúng phân nữa. Thái Kiêm Cơ là người âm hiểm tàn độc, hắn biết muốn giữ bọn Kosal này trong nhà hai ba ngày trước khi hành động thì phải có gái đẹp cho bọn chúng chơi và Oanh Oanh là người thích hợp nhất nên bắt nàng tới đây… Hắn dự định sau khi xong chuyện, bọn Kosal về đây để thay quần áo và biển số xe thì sẽ ra tay giết người bịt miệng đồng thời giết luôn Oanh Oanh… Sau đó đổ thừa mọi tội trạng lên bọn miên vì muốn trả thù cho Kiri mà ám sát Chủ Tịch huyện Đức rồi tìm tới hắn và không may vợ cũ bị liên lụy… Kế hoạch hoàn hảo… Tiếc là đã chậm một bước… Nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao nên không cam lòng.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Thái Kiêm Cơ nghỉ mình đã cẩn thận lắm rồi, biết Đức là đối thủ nặng ký nên tuyệt đối không dám coi nhẹ… Trước khi đến hội họp với bọn người Kosal… Hắn đi vòng vòng cẩn thận quan sát để biết chắc mình không bị bám đuôi… Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ Đức lại cho người rà biển số những chiếc xe từ Campuchia qua… Nếu là lúc bình thường thì là một kế hoạch viển vông nhưng thời đại dịch thì khác… Số lượng xe hơi du lịch giữa hai nước có thể đếm trên đầu ngón tay… Cho nên không khó để truy tìm một chiếc xe đến từ Campuchia “lạc loài”… Bởi vậy Vỏ và đàn em mới tìm thấy được bọn Kosal khi bọn chúng vừa đặt chân tới Cao lãnh liền nhanh chóng báo cáo với lão đại.
Kế đó một cái máy định vị gắn dưới gầm xe… Đức ca không cần theo dõi Thái Kiêm Cơ, chỉ cần theo máy định vị tìm tới nơi trú thân của bọn miên này. Thái Kiêm cơ nhất định sẽ tiếp xúc… Nếu hắn tìm tới… Coi như hắn tự chui đầu vào rọ.
Bây giờ thì hay rồi… Bắt cóc vợ cũ ý đồ gian ác, với những bằng chứng hùng hồn như vậy, tên Cơ này vô tù bóc lịch là cái chắc… Nhưng được mấy năm? Hai hoặc ba năm là tối đa vì hắn là đảng viên, là CA mà. Biết đâu là vài ba tháng sau thì phây phây ngoài đời hoặc không chừng được điều đi nơi khác?
Đức nhất định không dễ chuyện này xảy ra… hắc hắc… làm việc phải sạch sẽ gọn gàng để tránh phiền toái về sau… Tiễn phật phải tiễn tới Tây phương…`
– “Đừng khóc… đừng khóc… Hết chuyện rồi… Thu Tâm… em dìu cô này đứng qua một bên…” Đức Chủ tịch dịu dàng an ủi… Có phong phạm của anh hùng cứu mỹ nhân… Aiz… thật là tội nghiệp a…
– “Vị này… Tôi nghỉ có chút hiểu lầm rồi… Chúng tôi là doanh nhân qua Việt nam buôn bán”… Kosal chống chế…
– “Buôn bán? Để coi sao đã… hắc hắc… Ê. Đưa tay cao lên… Cấm cử động… Coi chừng các người đẹp bắn bể gáo…”Đức tiến gần, một tay chĩa súng một tay lục soát và lôi ra từ trong thắt lưng 5 khẩu Smith & Wesson đen ngòm… Nhìn ánh mắt các mỹ nữ… Bọn Kosal kinh hải. Thái Kiêm Cơ run lên, hắn nhận ra Phương Anh vì hắn đã từng thấy nàng trong lần trước cách đây không lâu ở khách sạn S, M.
– Doanh nhân mang súng trên người… Hắc hắc… Đừng tưởng tao ngây thơ chứ… Thái Kiêm Cơ… Lần trước thằng Kiri tự nhiên xổng chuồng là tao biết rồi, lần này mày đem bọn này qua đây… Có ý đồ gì… hắc hắc… Con nít cũng biết mà… mày nghỉ đi, tao phải làm sao đây?
– “Bây giờ mày muốn sao?” Thái Kiêm Cơ trầm giọng…
– “Muốn sao? Dĩ nhiên là có qua có lại mới toại lòng nhau rồi… mày cho người giết tao… mày nghỉ tao để yên cho mày sao? Mày nghỉ tao là ai? Phật tổ hay là chúa Giê Su?” Nói tới đây mặt Đức chủ tịch đã khác thường… Thái Kiêm Cơ rùng mình có cảm giác lành ít dữ nhiều…
– “Nhưng mà tụi mày đừng lo… Tao không phải là động vật máu lạnh, thích giết người như tụi mày trừ khi… ha ha… không nói nữa. Như vầy đi. Mình chơi trò chơi này… ừm… đúng rồi, gọi là “Phú quý tại thiên, Tử sinh hữu mệnh” nha… No… thôi bỏ đi. Tao đéo ưa bọn Tàu khựa… Ha ha đúng rồi… Gọi là “The game of Death” đi ha…” Đức gật gù… đắc ý vì chọn được cái tên quá “đỉnh”.
Bọn Kosal và Thái Kiêm Cơ vừa nghe hắn nói không thích giết người, không phải là động vật máu lạnh âm thầm thở phào, bừng lên hy vọng nhưng sau đó lại nghe cái gì trò chơi “Tử sinh hữu mệnh”… rồi “The game of death”… Tâm trạng một lần nữa rơi xuống vực sâu ngàn thước… Hoang mang, sợ hãi… Không biết tên “khủng bố” này muốn gì…
– “Ây… sao nói nhiều vậy? Không vui chút nào…” Lần đầu tiên theo hắn ra ngoài “công tác”. Ngọc Như thấy hắn “lải nhải” cảm thấy mất vui, nàng không biết hắn tinh dở trò gì. Phương Anh, Thu Tâm, Thục Linh mỉm cười chờ coi kịch. Theo hắn “chinh chiến” đã lâu, biết hắn trước khi “làm trò” là xí xô xí xào, nói nhăng nói cuội mục đích là để khủng bố tinh thần người ta. Ngọc Vân luôn chú ý động tịnh đề phòng bất trắc nên không nói gì… Oanh Oanh dần dần trở lại bình thường, nàng vô cùng hả dạ không ngờ Thái Kiêm Cơ cũng có ngày này.
– Ha ha… Tới liền… Tới liền… Ây da… Để mỹ nữ chờ đợi thật là không nên… Thôi không nói nữa. The game begins OK… Nà… Trò chơi là như vầy… Hai người ngồi đối diện với nhau… Trước mặt có cây súng và trong băng đạn chỉ có một viên đạn… Thời gian là 30 giây, khi nghe tiếng nhạc nổi lên. Ai nhanh tay thì sống chậm tay thì… he he… về gặp ông bà…
– “Hay đó… Em thích… Vậy mới vui” Ngọc Như nhảy tưng lên như đứa bé được cho kẹo.
Bọn Kasol sắc mặt đại biến…
– “Tao không rảnh chơi với mày” Thái Kiêm Cơ lấy di động ra…”Chát”… Chưa kịp bấm bị Thục Linh tát một cái ngay vào mặt… Hắn ôm mặt sửng sốt…
Lần đầu bị ăn tát tay…
– “He he… mày không muốn chơi cũng được… Tao không ép… Vậy thì cứ ngồi đó đưa đầu cho người ta bắn là được rồi. Ngọc Như, Thục Linh, hai em coi thằng nào ương ngạnh cà chớn ngoan cố… bắn bể gáo nó cho anh…” Đức lạnh lùng… cầm lấy băng đạn, lấy hết đạn ra chỉ chừa một viên để lên bàn cho mỗi người…
– “Mày…” Thái Kiêm Cơ biến sắc, run lên. Hắn không tin tưởng lắm vào sự nhanh nhẹn của mình. Bọn Kosal bắt đầu nhìn nhau…
– Nhớ nha… Khi hết 30 giây thì bắt đầu… Ngọc Như, Thục Linh thằng nào ăn gian chụp súng trước là không công bằng… Em biết làm sao rồi chứ gì?
– “Bắn ngay đầu hay ngay giò?” Nhọc Như thắc mắc muốn hỏi rõ…
– “Bắn ngay tim được rồi… Bắn ngay đầu… óc văng ra… ây ui… ghê lắm…” Thục Linh nhăn mặt… Dần chị như Phương Anh, Thu Tâm và Ngọc Vân thản nhiên… Oanh Oanh kinh hãi. Không dám nhìn người run bần bật, thầm nghỉ cũng may trước kia mình không đắc tội với đám người khủng bố này.
– “He he… Tùy em đi…”Hắn một câu, Ngọc Như một câu, Thục Linh một câu… Bọn Kosal nghe mà sởn tóc gáy… Thái Kiêm Cơ đổ mồ hôi lạnh.
– “He he tang ta rang tàng… bắt đầu… anh bạn này… anh bạn này… Xin mời…” Đức chỉ Pheakdei, Thom cười đểu. Hai tên này đứng chết trân…
– He he. Ai nhanh tay thì sống, ai chậm tay thì không cần phải nói nhiều… mỗi người một viên đạn Đừng có dở trò nha… OK, 30 giây bắt đầu.
… Con kiến còn ham sống huống chi là con người. Pheakdei, Thom mở lớn hai mắt nhìn nhau. Ngọc Như, Phương Anh, Thu Tâm đề phòng chúng nạp đạn không bắn nhau mà bắn người mình nên cũng sẵn sàng nhả đạn khi cần thiết… Hai mắt Đức nhìn hai “đấu thủ” nhưng đuôi mắt âm thầm quan sát Thái Kiêm Cơ… Họng súng trong tay “vô tinh” chĩa ngay hắn…
30 giây trong lúc này lâu như 1 thế kỷ… Giờ phút này Đức đang nhớ lại lúc liều mạng nhảy xuống cầu Cần Thơ để thoát thân… Lúc đó chỉ là vài giây thôi mà sao dài đằng đẵng như là một năm vậy… Bây giờ 30 giây… quá đủ khủng bố tinh thần của bọn này.
Thái kiêm Cơ mặt trắng nhợt… Giờ phút này hắn mới biết thì ra bấy lâu nay mình đang chọc thằng có đầu óc không bình thường.
Kosal bây giờ hối hận muốn chết… Hắn không muốn là đại ca đầu rồng nữa… nhưng đã trễ rồi. Không biết có thật không. Thắng là được thả về? Tuy không chắc nhưng vẫn hy vọng… Hắn liền nhìn Arun, Thái Kiêm Cơ… Ngay lúc này hai tên này cũng nhìn hắn.
Pheakdei run rẩy… Trên trán Thom mồ hôi chảy ròng ròng… Hắn hồi hộp.
Tiếng nhạc di động vang lên… Cả hai chụp lấy khẩu súng nạp đạn…
“Cach”… Viên đạn của Pheakdei rớt xuống mặt bàn… Mặt hắn tái nhợt…”Đùng”. Pheakdei bật ngã về phía sau… hai mắt trợn trừng, miệng trào máu. Thom đã bắn một phát ngay tim. Pheakdei ngã xuống chết trong tích tắc.
– “Tôi, Tôi thắng rồi… ha ha… Tôi thắng rồi ha ha…” Thom la lớn vui mừng vì vừa thoát khỏi quỷ môn quan… Bây giờ hắn mới biết cái cảm giác chết đi sống lại là cái gì.
– Tốt… Đứng qua một bên… tới ngươi, ngươi… Đức chỉ Kosal, Arun… Thái Kiêm Cơ mừng thầm… Như vậy là không còn người đấu với mình… Thằng này biết điều…
– Tôi… Tôi… Kosal lắp bắp… người hắn lạnh toát… ngã xuống ngất xỉu…
– Vậy… vậy là tôi thắng rồi… Ha ha… Tôi thắng rồi… Arun mừng hết lớn… Vậy coi như là mình đã thắng rồi… Arun tin tưởng, Chỉ cần còn mạng về nhà là suốt đời không trở qua đây nữa… Thằng này lá ác quỷ mà… Ai dè…
– “Ê… nó chưa chết mà… Bắt đầu đi” “Tên ác quỷ” thản nhiên lấy di động để thời gian 30 giây…
Tình hình trở nên quái dị… Kosal sợ quá bất tỉnh. Arun nếu muốn sống thì phải giết Kosal… Đơn giản là như vậy… Đã nói trước rồi. Chỉ có một người sống.
Một lần nữa tiếng nhạc vang lên… Điều bất ngờ là Kosal đột nhiên vùng lên, nhanh như cắt, chụp lấy viên đạn… Bị bất ngờ, Arun hết hồn… mất bình tĩnh… phản ứng chậm lại một giây…”Đùng”… Một tiếng nổ vang lên… Hắn ngã xuống. Mắt trợn trừng… Cũng là một phát ngay ngực…
– “Tôi thắng rồi… Tôi thắng rồi… hắc hắc hắc…” giữ được tính mạng… Kosal cười khoái trá… Thật ra hắn chỉ giả chết để vô hiệu hóa trò chơi tử thần với hy vọng là khi hắn “bất tỉnh” thì Arun sẽ đấu với Thái Kiêm Cơ… Sau đó thì thiếu người đấu với hắn… lúc đó hắn sẽ quỳ lại năn nỉ, sao cũng được miễn là giữ được cái mạng. Ai dè. Tên “ác quỷ” này cứ để Arun hành quyết mình… Hắn đành thừa cơ lúc Arun “khinh địch” liền vùng lên hạ Arun một cách ngoạn mục.
Tuy trong bụng ai cũng khinh thường nhưng thật tinh phải nói là bái phục sự gian manh của thằng này.
– He he… Xếp Cơ… tới ông rồi… – Đức lại cười đểu…
– “Tao đấu với ai đây? Mày không phải nói là mày chứ?” Cơ nhìn Đức với vẻ khinh thường… Đã đến nước này, hắn không muốn tỏ vẻ sợ sệt nữa đồng thời hắn nghỉ Đức cũng kiêng dè vì hắn là đại tá nên chừa hắn sau cùng để có lý do mà hạ đài…
– “Hắc hắc… mày tin cũng được hay không tin cũng được… Tao không sợ mày đâu nhưng mày nghỉ tao có ngu như vậy không? Mày là đại tá. Cho nên phải vinh quang một chút… Lần này mày có hai viên đạn, mày đấu với hai người này…” Đức chỉ Kosal, Thom… Hai tên này đang vui mừng. Ai dè nghe hắn nói xong muốn xỉu… một lần nữa mặt trắng bệch…
Ngọc Như phấn khích, nghe hắn nói, lấy vừa đủ 4 viên đạn để lên bàn…
– Hai người sợ cái gì? Bây giờ là hai chọi một… he he… Phần thắng lớn lắm… Còn nếu sợ thì… biết hậu quả ra sao rồi chứ gì? He he… Đại Tá Thái Kiêm Cơ không phải là thứ người quân tử đâu… Vô cùng hèn hạ đó nha.
– “Mày… mày…”Thái Kiêm Cơ rống giận… rõ ràng là đang bị đưa vào chỗ chết… Kosa và Thom mừng rỡ… không hẹn mà nhìn nhau… Trong tư thế chuẩn bị… Hai chọi một, ăn chắc rồi nên vững tâm một chút cắn răng tiếp tục.
– “Sao hả: Sợ à? Lúc mày cho người ám sát tao thì sao? Tao bây giờ cho người giết mày nhưng cho mày biết để tự vệ vậy là chịu chơi lắm rồi… Sợ hay không sợ mày không có đường lựa chọn… Bắt đầu di…” Đức lạnh lùng để 30 giây trên di động rồi đặt xuống bàn…
Thái Kiêm Cơ không ngu chờ hết 30 giây… hắn chụp lấy khẩu súng và 1 viên đạn, hắn biết trước sau gì mình cũng chết nên muốn lấp đạn bắn Đức rồi có chết cũng cam lòng… lưỡng bại câu thương. Kosal và Thom luống cuống… Chưa hết 30 giây, cả hai không dám hành động vì sợ họng súng của Ngọc Như bắn loại cho nên đứng thộn mặt ra…
“Đùng… Đùng… Đùng Đùng”… Thái Kiêm Cơ bị bắn bốn phát… Hắn ngã xuống hai mắt trợn trừng… Khẩu súng của Thu Tâm Phương Anh. Thục Linh Ngọc Như đồng loạt nhả đạn.
– “Hắc hắc hắc… Đã biết là mày gian mà… đáng đời…” Đức khinh thường đá vào thi thể Thái Kiêm Cơ một cái…
– “Anh còn nói…” Thu Tâm oán giận quát… Cũng may nàng đã liệu trước… nên nhanh nhẹn ra tay… Ai dè Phương Anh và Thục Linh. Ngọc Như cũng không chậm… Vì vậy Thái Kiêm Cơ lãnh ba phát đạn.
– “Hi hi… Các chị em khẩn trương quá rồi… Không để ý họng súng của ảnh sao? Lúc nào cũng chĩa về Thái Kiêm Cơ từ đầu cho tới cuối”. Ngọc Vân cười nói…
– Ha ha… Nghe Ngọc Vân nói chưa? Làm như anh khờ lắm í… nhưng mà Ngọc vân… em nói có phần không đúng… mai mốt không được nói như vậy? Đức nghiêm mặt…
– “Hả? Có gì không đúng?”Nét mặt đám mỹ nữ mờ mịt… không hiểu có gì không đúng.
– “Suỵt… suỵt… Cái gì súng của anh chĩa về Thái Kiêm Cơ chứ… Câu này nghe không được… ha ha ha…”
– “Hi hi ha ha” Đám mỹ nữ bây giờ mới hiểu… đồng loạt phá lên cười…
– “Đồ “cà chớn”! Ngọc Vân hung hăng lườm “mắng”… Kosal và Thom đứng im thin thích hồi hộp… càng lúc càng sợ hãi, kinh hoàng… Ba xác chết bị bắn mà coi như không có gì… Mấy người này là người gì đây?
– Cút đi…
“Dạ… đạ… Tụi này đi liền…” Như được đại xá… Kosal và Thom chạy như ma đuổi…
– “Anh thả chúng về thiệt à?” Ngọc Vân nghi hoặc…
– Hi hi… Mai Thảo đang chờ chúng tới nộp mạng… Kịch bản là như vầy… Bọn miên này nghỉ là Đại Tá Thái Kiêm Cơ sái hại Kiri nên qua đây trả thù… Trước hết bắt vợ cũ của Đại tá Cơ làm con tin… Không phải tốt lành gì mà là Kosal muốn nhân dịp này để lên làm đại ca đầu rồng. Ai dè gặp sự chống trả quyết liệt của Đại Tá Cơ nên chúng bị tổn thất nặng, hai tên bị Đại tá Cơ bắn chết. Đại Tá Cơ cũng bị thiệt mạng. May là vợ thì không sao… Hai tên còn lại chạy thoát, nhưng trên đường về bị Đại tá Thảo bắn chết…
Chuyện là như vậy… Có phải không chị… Oanh Oanh?
– “Phải… Phải… Là như vậy…” Oanh gật đầu. Như gà mổ thóc. Hắn nói sao nàng nghe vậy là được…
Đại Tá Mai Thảo chắc là lập công lớn rồi… Lên Chức Trưởng CA Cao lãnh là cái chắc…
Chúng nữ sửng sốt… Có phải mọi việc hắn đã nắm trong tay? Nếu là như vậy thì tên này thật là thiên tài…
– “Thôi, giải tán… Chúng ta về… Ui da… Sao bỗng dưng đau đầu gối vậy cà?” Đi được vài bước bỗng nhiên hắc ôm đầu gối, nhăn mặt.
– “Chuyện gì vậy?” Thu Tâm hoảng hốt đưa tay đỡ…
– “Không biết… Chắc khi nãy sơ ý đụng chỗ nào đó… đỡ anh lên xe…” Đức nhăn mặt đi cà nhắc… bỗng nhớ gì đó, quay lại. Nhìn Oanh Oanh.
– Chị ở đâu? Chúng tôi đưa chị một đoạn…
– “Tôi… Tôi sợ… Tôi không dám về nhà…” Oanh Oanh khóc, Tuy Thái Kiêm Cơ đã chết nhưng nàng Thái Hoàng Cơ và Thái Hữu Cơ. Nàng sợ họ uy hiếp.
– “Đi đi với chúng tôi… Lên xe… Chị sẽ không sao đâu…” Đức cảm thấy người đàn bà này đáng thương… Thôi thì ra tay tương trợ một chút… Nói nào ngay nếu mình không phỏng tay trên số tiền của Phạm Ngọc Sơn thì người này không bị Thái Kiêm Cơ bạc đãi để rồi lâm cảnh này…
– Tôi… Tôi? Oanh Oanh cảm động… nước mắt doanh tròng…
– “Hi hi… Đi đi…”Hiểu ý hắn… Phương Anh bước tới thân thiện đỡ tay nàng. Là đàn bà với nhau… Thấy tình cảnh của Oanh Oanh, Phương Anh cũng có chút áy náy… Nhớ lại lúc trước chính nàng và Thu Tâm đã phỏng tay trên trong nhà của Phạm Ngọc Sơn mà… Thôi thì tốt với người ta một chút…
– “Wow… Thoải mái quá…”Không phải lần đầu tiên đi xe giường nằm nhưng những lần trước là đi chung với người khác. Lần này chiếc xe 22 giường đã được cải tiến thanh 12 giường, có phòng bếp và phòng vệ sinh khá rộng rãi… Nói tóm lại gần giống như nhà lưu động… Nancy thật biết hưởng thụ a…
– Ha ha… Từ nay có thể thoải mái… Khui chai rượu uống mừng được rồi. Nà… Đừng nói trong xe sang chảnh thoải mái như vầy mà không có chai rượu nào đó nha…
– “Cái gì cũng có hết… Đừng lo…”Ngọc Như khoe… Từ hôm qua tới giờ nàng ở trên xe này, đi lục lọi khắp nơi nên rất rành. Nghe Đức hỏi liền nhanh chóng đi ra phía sau đem về một chai rượu đỏ và chục lon bia Heineken.
– Oh my God… ha ha… Quá đã… Hi hi… Tối nay ai trực trong xe vậy?
– Là em… Có chuyện gì? Ngọc Vân đáp.
– “Vậy sao? Để anh giúp em… một mình buồn lắm…” Đức “nghiêm túc” nói. Nét mặt vô cùng thánh thiện.
– “Hi hi ha ha” Đám mỹ nữ bụm miệng cười… Tất nhiên biết ý đồ “gian trá” của hắn.
– “Ây da… Các em nghỉ tới đâu rồi… Đầu óc thật là méo mó mà… Trong xe một mình thì buồn. Có thêm vài ba người nói chuyện cho vui mà. Hay là tất cả tối nay mình ở trong xe này cho náo nhiệt một chút” Đức bắt đầu dụ dỗ nhưng mặt ngoài làm ra vẻ “đàng hoàng”.
– “Anh không phải bị đau đầu gối sao?” Thấy hắn có vẻ “sung”, liếc nhìn đầu gối hắn. Thu Tâm bắt đầu “nghi ngờ” hắn có ý đồ “nhất dạ chiến quần nữ”…
– Ây… Đừng có nghỉ bậy bạ mà… có khách… ha ha… Cô Oanh Oanh… đừng có để ý nha… Mấy cô này là vậy… hay nói đùa lắm.
– Không… không có gì – Oanh hổ thẹn… trong bụng nghi hoặc… chẳng lẽ hắn và đám mỹ nữ này?

To top
Đóng QC