Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 31

Phần 31
– “Cháu hôm nay đến là để từ biệt ông… Ông ở lại mạnh khỏe”
Thời gian thấm thoát mà đã hai tuần trôi qua rồi…
Hôm nay mọi việc đã xong… Dì Hai đã trở về Đà Lạt… Trước khi ra sân bay… cười hớn hở… Dì đã nghỉ kỷ… không ở Đà lạt nữa cũng không ra Hà Tĩnh… mà sẽ về Cần Thơ… Để dượng hai một mình… có sao chứ… Đà lạt lúc nào cũng lành lạnh… Dì không thích…
Hắn hiểu… Dì hai thích con cặc của hắn nên mới về Cần Thơ… Mai này phải bận rộn hơn nhiều rồi… Không sao…
Đoàn chuẩn bị ngày mai ra phi trường trở về Cần Thơ… Tối nay có một buổi tiệc nhẹ coi như là tiễn biệt… Buổi sáng… mọi người lợi dụng chút thời gian ra ngoài mua chút đồ kỷ niệm… Riêng hắn…
Đến nhà Lý Hoàng Chương để nói lời từ biệt với trưởng bối đồng thời báo cáo chút công tác… Bên cạnh là Bí Thư Ngọc Lệ và chủ tịch Diễm…
– “Nghe Bí Thư Lệ nói cháu có kế hoạch trạm y tế gì đó… Thế nào rồi?” Lý Hoàng Chương làm bộ hỏi… Thật ra ông đã biết hết…
– “Dạ… có chút ý tưởng… Là như vầy…” Đức đưa bản thảo của kế hoạch thư đã chuẩn bị sẵn cho Lý Hoàng Chương xem xét… Bản thảo này không phải hắn làm… Hắn chỉ đưa ý tưởng dựa trên những gì hắn khảo sát được mà gửi về Đức Lập cho Tuyết và Cường… nhờ hai người làm một bản thảo có cái nhìn chuyên nghiệp…
– “20 Tỷ?” Lý Hoàng Chương chăm chú đọc lướt sơ qua bản kế hoạch thư… khi nhìn thấy con số phỏng đoán… Ông ta hết hồn… Lúc đầu chỉ nghe hắn muốn lập một trạm y tế nhỏ… Được như vậy đã là quá tốt rồi… Bây giờ… khi nhìn vào bản kế hoạch… nào là làm đường… sửa sang trường học, trạm y tế với vài cái giường… Chi phí 20 tỷ… Hắn lấy đâu ra tiền để thực hiện những thứ này?
Đây cũng là câu hỏi trong đầu của Bí Thư Lệ và Chủ tịch Diễm… Lúc trên đường đi đến đây… cả hai đều thắc mắc vấn đề này nhưng hắn chỉ mỉm cười… nói… sẽ trình bày một lần… lúc gặp Lý Hoàng Chương… Thay vì lặp đi lặp lại…
– “Dạ… Là như vầy… Lúc ban đầu… ý định là một trạm y tế để phục vụ dân trong thôn nhưng sau đó thấy những việc cần thiết khác… Trong đó việc rải đá, tráng nhựa con đường rất cần thiết… Hiện tại… mùa mưa thì sinh lầy… giao thông hầu như tắc nghẽn… người đi bộ cũng không dễ dàng…” Đức chậm rãi giải thích… Hắn ngồi chỉ nữa mông trên ghế… lưng thẳng tắp… tuyệt đối không vì quan hệ thân thiết với Gia Kỳ mà “thả lỏng” tinh thần…
– “Hai người thấy sao… Tỉnh… có thể chi 20 tỷ?”. Lý Hoàng Chương nhìn Lệ Bí thư và Chủ tịch Diễm… Hai người nhìn nhau… nói không nên lời… Chỉ một lần 20 tỷ thì không nói gì nhưng cả Hà Tĩnh… không phải chỉ có một thôn làng như vậy… Tỉnh không thể ưu tiên cho thôn này mà quên thôn kia… Trong tinh hình hiện tại… Tỉnh không có tiền a… Đây là vấn đề…
Hai người chưa kịp mở miệng… hắn đã cướp lời.
– Cháu đã dự trù rồi… Số tiền này… Đức Lập sẽ cho người dân trong thôn mượn… 20 tỷ… không cần tiền lời… trong vòng 20 năm… mỗi năm trả 1 tỷ… Thôn có 500 hộ… mỗi hộ trả cho Đức Lập 2 triệu mỗi năm… Chắc không có vấn đề gì đâu…
Hắn nghỉ kỹ lắm rồi… Tuy nắm trong tay số tiền kếch xù… nhưng cũng phải khéo léo trong các việc từ thiện… Cho mượn 20 tỷ giống như là biếu không nhưng không phải… mỗi năm phải hoàn trả đó mà… nhưng chỉ 1 tỷ thôi… Như vậy có khác gì là biếu không?
– “Lão già này thay mặt người dân cảm ơn cậu…” Lý Hoàng Chương trân trọng đứng lên… Bí thư Lệ Và Diễm Chủ tịch cũng đứng lên theo… ánh mắt khâm phục…
– “Ây… Xin ông và hai vị đừng làm như vậy… Chúng ta đều là người một nhà…” Hắn thấy ba người đứng lên… cũng vội vàng đứng lên… khách sáo trả lễ…
Thái độ công tác và biểu hiện của hắn khiến Lý Hoàng Chương mười phần vừa lòng… tuy hắn còn trẻ nhưng đối với ông không là vấn đề… Chủ tịch Mao có nói không cần biết mèo đen hay mèo trắng… Mèo bắt được chuột là mèo giỏi… Câu này là đúng nhất…
Lý Hoàng Chương muốn giữ ba người ở lại dùng cơm trưa nhưng hắn khéo léo từ chối… Đứng lên tạm biệt, cùng Lệ Bí Thư và Chủ tịch Diễm rời đi…
Tối nay có bữa tiệc nhẹ thì không tính… nhưng mai hắn rời đi… Thời giờ ở với hắn không còn bao nhiêu… Vì vậy cả ba về ngôi biệt thự riêng của Bí thư Lệ…
– “Mai này… Cứ hai hoặc ba tuần… mình gặp nhau…” Lệ Bí Thư ảm đạm nói… Hai tuần nay nàng rất vui vẻ… ngày mai hắn đi. Nàng cảm thấy mất mát… Đương độ tuổi hồi xuân… ông chồng mất… Hai năm rồi cố nhịn để giữ hình tượng… Được Diễm “mai mối” gặp hắn… hai tuần nay coi như thỏa mãn những cơn thèm khát… Bây giờ hắn sắp về… dĩ nhiên buồn…
– “Ậy… Từ đây bay đi Cần Thơ… hai tiếng thôi mà… Đừng buồn nữa… nà… uống rượu đi…” Diễm luôn là người lạc quan… khui rượu đỏ…
– Phải đó Lệ Bí Thư… Mai này tôi cũng sẽ bay ra đây thăm hai người mà… Ha ha… mai này có công trình gì… hai vị phải nhớ chiếu cố cho Đức Lập đó… Ậy… Nhưng bây giờ đừng nói chuyện này…
Thừa biết cả hai đang hứng tình… mà mình cũng háo hức khi nhìn Lệ Bí thư… Nhớ hôm kia phập Ngọc Lan hai phát liền… bây giờ mẹ nàng trước mặt… Aiz… tội lỗi… tội lỗi… càng ngày càng biến thái a…
Lòng cảm thấy tội lỗi nhưng cặc trong quần độn lên… Không nhịn được, tay bóp vú, tay mò vào váy Lệ sờ lồn… miệng đá lưỡi với nàng… Chủ tịch Diễm nhanh chóng nhập cuộc… tay mân mê đũng quần… kéo phéc mơ tuya… lôi cặc hắn ra ngoài… dùng lưỡi khởi động… Từng mảnh quần áo từ từ được cởi ra… vứt rải rác trên nền nhà… Tiếng thở của hai người đàn bà càng lúc càng dồn dập…
Lệ Bí Thư nằm ngửa trên ghế sofa, đầu hắn đang nhấp nhô giữa hai đùi nàng, tay hắn áp lên hai bầu vú… tha hồ nhồi nắn… Phía dưới… cặc hắn mắt hút trong miệng Diễm Chủ tịch… Đầu Diễm gục gặc…
Nghe người ta nói đàn bà miền Trung lồn không có lông không biết có đúng không… nhưng quả thiệt Ngọc Lan, Ngọc Lệ và Thái Điệp không có lông nhiều… Vì vậy… không cần vạch lông ra vẫn dễ dàng thấy hai khe thịt hồng của Lệ đang lầy lội…
Hắn bú, liếm… khều móc… quan sát… trêu đùa mồng đốc… khiến Lệ như người say rượu… rít lên những tiếng quái dị trong cổ họng… hai mắt đờ đẫn… Tột đỉnh của khoái lạc xâm chiếm tâm hồn… nước trong người tuôn trào…
Diễm bình tĩnh hơn… nháy mắt với hắn… Nếu còn không hành động… Lệ Bí thư sẽ điên… Diễm là người hiểu lý lẽ… nhu thuận… nhường lãnh đạo hơn nữa Diễm có sở thích thị dâm… muốn nhìn hắn đụ…
Để lưng Lệ dựa vào tường… Hắn ôm nàng như người nông phu ôm thúng lúa… Vừa ôm vừa nắc… Hai chân nàng cặp eo… tay quàng ôm cổ hắn… hai người đá lưỡi… hắn thúc từng cú mạnh… làm hai vú nàng rung chuyển.
Diễm vừa nhâm nhi ly rượu vừa nhìn hắn và Bí thư Lệ quấn nhau… Nhìn thôi cũng thấy cảm giác thật tuyệt… Diễm cũng như đại đa số đàn bà… thích doggy… nhưng Lệ thích nhất được chơi đứng… bây giờ Diễm biết tại sao… cặc có thể đâm sâu… lại vừa được đá lưỡi… vú cũng được bóp hoặc đầu ti được bú mút… Bí thư Lệ này cũng như mình… cả hai đều mê mệt hắn… Con nhỏ Thái Điệp kia chắc cũng bị hắn xơi rồi… Cái tên này… không biết bao nhiêu mới đủ cho hắn đây… Nhưng đó là chuyện của hắn… miễn là Diễm và lệ có phần…
Diễm và Lệ rất ăn ý nhau… có cùng sở thích… nên cùng nhau “tiên thủ” mưu đồ dâm sự… Cả hai đã quyết định rồi… cứ năm mười bữa là rủ rê vào Nam… 2 giờ bay thôi mà… chỉ cần một đêm… 10 ngày nhịn… vô cùng an toàn… đến hẹn lại lên…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Khi ra Hà Tĩnh… Có Ngọc Trinh, Hương, và Dì Út đi theo… cộng thêm Diễm ở ngoài này… nghỉ rằng cũng đủ “giải quyết” con cặc lúc nào cũng sung của minh… Ai dè lại dính thêm Thúy Ái, Hồng Phượng, Thái Điệp và hai mẹ con nhà Bí thư Lệ…
Được thiếu nữ vừa biết mùi trái cấm và đám đàn bà hồi xuân vây quanh… Vì vậy mà “Đụ ngày không đủ… tranh thủ đụ đêm…”
Ngọc Trinh khôn lắm… nói Tuấn Kiệt đưa đi tham quan một vòng… nàng biết Tuấn Kiệt bị kẹt với Ngọc Huệ… nên sẽ phải nhờ thằng em rể… Tuấn Kiệt quả nhiên trúng kế “Ý tại Bái Công”của mẹ mình…
Ý Ngọc Trinh là vậy… Chẳng có gì để nàng tham quan… Nàng chỉ muốn cùng hắn đi xa một chút mướn một phòng… hắn đi vắng một ngày một đêm nàng cảm thấy thiếu thốn, vừa vào phòng là chụp lấy hắn…
Ngọc Trinh cấm cặc hắn cạ vào vú… lên mặt rồi liếm từ bìu dái lên đầu cặc… Biết hắn thích cạ vú nên thường “dạo đầu” như vậy mỗi khi làm tình với hắn… Ở tuổi 49… biết cách giữ gìn và sống trong nhung lụa nên thân hình vẫn còn “trông mòn con cặc” mặc dù đã ba con… Vú vẫn còn săn, mông vẫn còn căng… và lồn vẫn còn rất bót… Có lẽ Tuấn Anh lười biếng cày cấy nên ruộng vườn ít khai thác hoặc để hoang… bây giờ gặp đứa “con rể” cặc bự đụ dai… đụ không biết mệt… lại lắm trò dâm dật, đủ kiểu biến thái khiến nàng thỏa mãn sự thèm khát dục tình nung nấu bấy lâu… Nàng biết mình mê mệt con rể rồi… và nhận thấy mình ngày càng phóng đãng…
Nàng biết con rể minh có nhiều đàn bà… nhưng nàng không hề hối hận là một trong… Đời người ngắn ngủi… nàng đã lãng phí mấy năm nay… nên phải tranh thủ để hắn đến thường xuyên với minh…
– “Mai này về nhà… anh tới gặp em thường hơn được không?” Ngọc Trinh tinh toán “tương lai”…
– “Dĩ nhiên rồi… nhưng mà… hi hi…” Hắn kề miệng sát tai nàng rù rì…
– “Sao… sao được chứ…” Ngọc Trinh sửng sốt… tưởng minh nghe lầm… tên này điên rồi…
– Sao lại không được… tùy em thôi… như vậy… anh sẽ ở với em thường hơn… Hơn nữa… em sẽ có thêm bạn…
– “Là ai… ai vậy?” Ngọc Trinh tò mò…
– “Ở Cần Thơ… Chủ tịch tỉnh… phó Chủ tịch tỉnh phu nhân, Trưởng ban tuyên giáo… Họ đều trạc tuổi em…” Hắn muốn nói ở đây có Bí Thư Lệ nhưng tạm thời chưa muốn nói… Dù sao nay mai về Cần Thơ rồi…
– “Anh… anh thiệt hư mà…” Ngọc Trinh cào tay hắn… ánh mắt có chút mê muội…”có thể nào chứ? Nhưng mấy người kia không ngại vậy mình ngại cái gì chứ?”…
– “Không cần phải ngại… hi hi…” Qua thái độ và cử chỉ… Đức biết má vợ màu mè chút thôi… Đàn bà nói một đằng nghỉ một nẻo… Không kể Chị Tư và Trưởng ban Mi… Dì Hường… bề ngoài coi cũng hiền thục lắm nhưng cuối cùng cũng ghiền cùng hắn trải nghiệm những thú vui của dục tình… Gần đây Bí Thư Lệ cũng là như vậy… Quan trọng là làm sao để có được lần đầu. Sau đó… Vạn sự khởi đầu nan mà… hắc hắc…
– Ừm… Ngọc Trinh… tiếp tục chuyện hôm trước nha…
– “Chuyện gì chớ… em quên rồi…” Nàng làm bộ ngây thơ…
– “Hi hi… em nhớ mà… ngoan đi cưng…” Hắn kề cặc ngay môi… nàng mở miệng ngậm vào… cặc hắn dài đi sâu vào cổ họng khiến nàng cảm thấy nhợn nhợn nơi cổ…
– “Khụ… khụ… khụ… ây da… không được… khó chịu quá hà…” Ngọc Trinh nghẹt thở… nhả ra… ho sù sụ…
– Hi hi… So với lần trước… có tiến bộ mà… Từ từ sẽ quen… hi hi… Không lẽ em thua Tâm Đoan…
– Tâm Đoan… nó… được sao? Ngọc Trinh nghi hoặc… không lẽ con gái mình làm được?
– Hi hi… cũng giống như em thôi… phải thử nhiều lần mới được… nhưng không sao… không được thì thôi…
Ngọc Trinh trúng kế khích tướng… Con gái mình được… chẳng lẽ mình là mẹ nó lại kém như vậy sao? Vì vậy Ngọc Trinh nổi lòng “tự ái”… há miệng ngậm cặc hắn… cố gắng nuốt sâu vào… rồi lại ho sặc sụa… nhiều lần như vậy… Nhưng quyết không bỏ cuộc… Cuối cùng sau nhiều lần thử… hình như bắt đầu có kết quả khả quan… Con cặc của hắn mất hút trong miệng nàng… tuy không được lâu nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian…
– “Hài lòng chưa” Nàng cấu đùi hắn…”lườm”… trong lòng thầm mừng… thua kém con gái… thật là mất mặt…
– Hi hi… Anh đã nói mà… riết rồi được thôi… hi hi… đâu… để anh thử…
Hắn đút cặc vào miệng nàng… nắc… vừa nắc vừa bóp vú… thỉnh thoảng mới nhấn sâu vào lút cán rồi nhanh chóng rút ra… nhờ vậy mà nàng không cảm thấy ngợp… và quen dần… Cho đến một lúc nào đó… cặc hắn thường xuyên liên tục đâm sâu lút cán…
Hắn lấy Nancy làm mẫu… huấn luyện những người khác nuốt trọn cặc minh…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Sáng nay… Mọi người đang bay về Cần Thơ… Riêng hắn… sẽ bay đi Đà nẵng chiều tối… và dự định sẽ ở lại đó một đôi ngày rồi về sau… Ngọc Lan có ca mổ trong bệnh viện… Thái Điệp bận họp quan trọng… Rúc cục Lý Quốc Hùng và tên Tuấn Hưng cũng bị điều đi nơi khác… nghe nói là giáng chức… Chuyện này Đức không quan tâm… Chỉ biết là ông cụ Lý Hoàng Chương đã hành động…
Có một việc hắn thấy lạ… Thái Điệp và Ngọc Lan đều thần thần bí bí nói sẽ cho hắn ngạc nhiên mừng rỡ… Nhưng không muốn hắn hỏi nhiều…
Chuyến bay 7 giờ tối… Bây giờ mới 10 giờ sáng… Nằm một mình trong phòng… Lần đầu tiên bên cạnh không có ai… Đức có chút không quen… cảm thấy hơi hiu quạnh… nằm suy nghĩ bâng quơ… tự cảm thấy mình ngày càng biến thái… Hình như không bình thường… Lúc nắc mẹ thì nghĩ đến con gái lúc nắc con gái thì nghĩ đến mẹ… Con mẹ nó… càng nghỉ nắc càng hăng… Đúng là biến thái mà…
Đức nhớ nữa đêm tối hôm qua… lúc “chỉ đạo”… cái miệng bú cặc của Hồng Phượng thật là giống thím ba a… Thiếu kinh nghiệm thôi nhưng từ từ… Ừm… cô nàng Thúy Ái này cũng tiến bộ vượt bực đó chứ… Giai đoạn tới. Phải huấn luyện cả hai nuốt mới được… toàn là chất bổ dưỡng… tốt cho da… nhả ra thật là phung phí… Còn nữa… Hai chị em Nhã Thy, Nhã Phương này… có phải là muốn “chết” hay sao í… nhè minh mà cứ bẹo hình, bẹo dạng… lại còn cố ý cạ vú cạ đít nữa chứ… Ý gì đây? Nếu có dịp… không “phập” hai em thì anh không phải là Đức ca nha… Tuấn Hào này dở thiệt… Cả đám con gái mà không vớt được em nào… Nhắc đến Tuấn Hào này mới nhớ… con nhỏ Ngọc Huệ cái tướng y chang như cô Lan… không biết hắn có chịu nổi không… Chắc là không… Ây da… lại nghỉ bậy bạ nữa rồi…
“Cộc” cộc” cộc”… Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài…
– “Ai đó…” Đức khoát áo… bước xuống giường đến hé cửa nhìn ra ngoài… Hai người phụ nữ… một trạc tuổi Nhàn, Thủy… người thứ hai cỡ Hồng Phượng…
– “Hai vị là…” Đức ngạc nhiên… chưa gặp hai người này lần nào… gõ cửa phòng minh… có lầm hay không vậy?
– “Chào anh Đức… Tôi là Thanh Thanh, Dì tôi Phương Liên… Chúng tôi từ Đà nẵng tới…” Thanh đưa tay ra…
– Chào… Xin chào… Xin hỏi có chuyện gì sao?
Thấy người đẹp đưa tay… dĩ nhiên mình phải lịch sự đưa tay ra bắt… miệng mỉm cười chào… bàn tay của cả hai đều trắng nõn nà… mềm mại… nhan sắc cũng xấp xỉ 7 hoặc 8 trên thang điểm 10… Mình không biết người ta mà người ta biết tên mình… đến gõ cửa… Như vậy là bị theo dõi mà minh lại không biết… Nhưng trong lòng Đức có chút khó chịu…
– “Xin lỗi đã mạo muội… chúng tôi có chút chuyện… không biết anh có thời gian…” Thanh ngần ngừ không biết nói sao cho phải… chưa từng quen biết… xin được vào phòng người ta trò chuyện hoặc là mời người ta xuống nhà hàng bên dưới… Thật khó mở lời… có vẻ quá đường đột…
– Hai vị… Hay là vầy… Mười phút sau… chúng ta gặp nhau ở nhà hàng dưới nhà… Ý hai vị thế nào?
– “Vậy thì qua tốt… cảm ơn anh… 10 phút sau chúng ta gặp nhau… dưới nhà hàng” Thanh mỉm cười… cả hai gật đầu chào… quay lưng bước đi…
– “Chắc chắn không phải là người của mụ Huê kia… nhưng hai người này làm sao biết minh?” Đức trở vô phòng… vừa thay quần áo vừa suy nghĩ…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Đà nẵng… Ba ngày trước.
– “Nghỉ kỷ lại… Lời của chú Tài rất có lý… ba à… ba cũng nên xem xét một chút”… Thanh… con gái lớn của Năm Ngởi trong bữa cơm chiều… đột nhiên nói…
Tuy chỉ tốt nghiệp lớp 12 nhưng trong nhà… Thanh coi như là học cao nhất rồi… Tuyền… Em nàng chỉ học đến lớp 11… Thanh tính tình điềm đạm, Tuyền nông nãy hơn. Đặc điểm chung của hai chị em đều thông minh… linh hoạt… mỗi người là bà chủ của một hộp đem sang trọng… Có thể nói là hoa hồng có gai… không dễ đụng vào… ăn dao đấy…
Trong vòng 5 năm thôi… Có đến hai vụ… hai chị em chém người… Tuy không xảy ra án mạng nhưng bọn đàn ông… ai thấy hai chị em đều lạnh dái… Nứng cặc cũng ráng nhịn… đứng xa mà nhìn… Chỉ vì hai vụ đều giống nhau… nạn nhân đều bị chém đứt cặc…
Thanh ít nói… nhưng khi nói ra… lời nói của nàng có trọng lượng hơn Tài “quân sư” nhiều… Vì vậy nghe nàng nói… Liên, vợ lão và Thanh Tuyền đều ngạc nhiên… Năm Ngởi buông đũa… ánh mắt âm trầm… mấy ngày nay… lão cho đàn em quậy phá… bên mụ Huê kia im lìm… khiến lão vô cùng nghi hoặc… có khi nào trúng bẫy của mụ ta? Nếu thiệt như vậy thì đụ mẹ… mụ này thật là âm hiểm…
– Sao lại nói vậy… con nghe được chuyện gì à?
Thanh lắc đầu…
– Không… nhưng mình cũng có thể suy luận rồi đoán ra… Nếu muốn biết chắc… Con nghỉ mình nên đi Hà Tĩnh một chuyến để biết hư thực… Ba nghỉ coi… thằng Hoàng em trai mụ ta… bị bắn một phát ngay trán… người bắn là ai? Tại sao mụ Huê lại sợ sệt như vậy? Hơn nữa hình như không có ai điều tra… Điểm quan trọng nhất là…
Thanh ngừng lại một chút để ba “tiêu hóa” những gì nàng vừa nói… Năm Ngởi nghe con gái phân tích… nét mặt lão càng lúc càng ngưng trọng…”Thằng Tài nói đúng… họ thả mụ Huế về lại Đà nẵng… chắc có lý do gì đó… bây giờ mình gây hấn với mụ ta… nếu chọc vào ổ kiến lửa thì sao? Đụ mẹ… hèn chi tụi nó im lìm… muốn cho mình vào bẫy?
– “Là cái gì… nói tiếp đi…” Năm Ngởi nông lòng giục…
– Là “một phát ngay trán”… một đám người… chỉ có hắn trúng một phát ngay trán… ba nghỉ đi…
Năm Ngởi tỉnh ngộ… lão rùng mình… Một đám người trong biệt thự… Chung quanh không có ai ngoài người của thằng Hoàng… Để không bị phát hiện… người bắn nó một phát ngay trán nhất định phải ở cách đó khá xa và có kỹ năng cao…
Là người của quân đội? Năm Ngởi đổ mồ hôi lạnh…
– “Chuyện gì vậy?” Thấy nét mặt Năm Ngởi trắng bệch… Liên lấy làm lạ hỏi… Thanh Tuyền cũng nghi hoặc…
– “Vậy ngày mai con đi một chuyến nghe ngóng tinh hình… Em đi theo con Thanh coi có gì tiếp ứng…” Năm Ngởi không đáp lời vợ… Nhìn Liên bảo nàng cùng Thanh đi Hà Tĩnh…
– “Không quan trọng như vậy chớ?” Tuyền có chút không vui… Nàng không hiểu tại sao ba và chị nàng có vẻ nể sợ bọn người mà ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy… Có quá đáng không vậy?
– “Ậy… đừng nói nữa… Tạm thời đình chỉ mọi việc… Chờ vài bữa coi sao… Cứ quyết định như vậy…” Năm Ngởi vung tay… Chậm vài ngày đâu có sao, quan trọng là phải tìm hiểu rõ ràng…
Đó là lý do mà Thanh và Liên có mặt tại đây… Không khó mấy để dò la hành tung của Đức ca… để vào cùng chung khách sạn… mục đích là ngấm ngầm khéo léo quan sát… Trong ba ngày… cả hai chỉ quan sát được một việc thôi nhưng cũng đủ rồi…
Hắn bắn gãy chân hai người… CA đến… chỉ để “thu dọn tàn cuộc”… Loại người này không phải là loại người mà bọn họ có thể trêu vào…
– “Con nghỉ hắn sẽ nghe minh nói…” Liên nhìn Thanh Thanh… nghi hoặc…
– Không thử làm sao biết… yên chí đi… con có cách…
Nói đến đây… nàng có chút ngượng ngập… Không biết nên hay không dùng mỹ nhân kế? Đối với hắn… nàng cần… nàng sẵn sàng… hắn còn trẻ… có thế lực và rất phong độ… lấy hắn cũng được mà…
Hai người ngồi không lâu… Thấy Đức bước đến… Cả hai đứng dậy… lịch sự mời chào… Ba người ngồi xuống… Người phục vụ bước tới với tấm thực đơn…
– “Cũng đã trưa rồi… hay là chúng ta dùng cơm luôn nhé…” Liên mỉm cười mời…
– “Hai vị cứ tự nhiên… tôi chưa đói… Vodka Tonic… làm ơn… Còn hai vị?” Đức gọi cho minh xong nhìn hai người hỏi…
– “Cà phê… và một ly nước cam… Làm ơn…”. Khách không gọi thức ăn… Nên Thanh cũng chỉ gọi đồ uống…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– Hai vị… Tôi có thể giúp được gì?
– “Không giấu anh… Chúng tôi ở Đà nẵng… đối nghịch với nhóm Huê đại tỷ”… Thanh vừa nói vừa dò xét…
– Có vấn đề gì?
– “Chúng tôi muốn biết… có phải cậu đỡ đầu cho bọn họ… Hai bên đối đầu… thiệt hại là đều không thể tránh khỏi… Chúng tôi không muốn vì chuyện này mà đối nghịch với bên cậu…” Liên trực tiếp nói thẳng… không vòng vo…
– Ha ha… Hai vị lầm rồi… Tôi không phải là người chống lưng mà còn ngược lại… Không bao lâu nữa… tên Huê đại tỷ sẽ đi vào quá khứ… Hai vị hiểu tôi muốn nói gì chứ? Cho nên Chuyện ân oán giữa các người tôi không cần biết… Nhưng mà… sorry… Nói thẳng nha… địa bàn của bà ta… các người đừng nghĩ đến…
Liên và Thanh sửng sốt… gây chiến là để chiếm địa bàn… Hắn nói như vậy là không xong rồi… Chuyến đi này… coi như công cốc… còn đánh nhau với mụ Huê làm gì nữa? Chẳng lẽ muốn dọn cỗ mời hắn xơi? Nghỉ vậy nên nét mặt hai người rất khó coi… Không nghĩ đến vấn đề này… hắn ở Cần Thơ mà… sao ra ngoài Đà Nẵng tranh lấy địa bàn chứ?
– “Sorry… Coi như chúng tôi chưa hề nói chuyện này…” Thanh cố dằn cơn tức giận… mặt đỏ bừng nói… Lúc đầu cảm thấy thằng nam kỳ này lịch sự nhã nhặn nên có chút thiện cảm… bây giờ nàng thấy hắn đáng ghét… khả ố…
Thấy tên này bá đạo… Liên cũng giận lắm… nhưng thực lực của mình rõ ràng không bằng người ta đanh nuốt cục tức… muốn vớt vát lại chút mặt mũi…
– Nếu cậu đã nói thẳng… vậy chúng tôi cũng không cần vòng do… Địa bàn của mụ Huê là… một miếng bánh lớn… Chỉ riêng đàn em thôi cũng mấy trăm thằng… Không biết chúng ta có thể hợp tác để hai bên cùng có lợi…
– “Hi hi hi…” Đức bật cười… khiến Liên vừa tức vừa ngượng… Thanh cũng giận run… Ở Đà Nẵng ai dám có thái độ này? Thật là hỗn láo…
– Cậu cười cái gì… có gì đáng cười…
– Hợp tác… ha ha… Tôi không coi Huê đại tỷ hay Huê đại muội là cái gì hết… Vậy thì hai vị không trong tư thế để có thể nói lời nói này… Về nói với lão đại của các người… ừm… ông Năm Ngởi có phải không… chuyện hợp tác… đừng bao giờ nghỉ tới…
– “Anh, anh thật quá kiêu ngạo…” Thanh Thanh giận run…
– “Chúng ta về Thanh… Thật uổng công với thứ dân này” Liên tức muốn hôn mê bất tỉnh… Nếu là ở Đà Nẵng… nàng sẽ cho người chém thằng này thành trăm khúc… quăng xuống biển cho cá ăn…
– “Đó là sự thật thôi… Ha ha… nếu đổi ngược lại… hai người là tôi… chắc cũng sẽ làm như vậy mà… Nà… nếu muốn ra về thì cứ tự nhiên… không tiễn…” Hắn nói xong cầm ly Vodka tonic hớp một ngụm… chép chép lưỡi… vẻ mặt rất bình thản… Muốn hợp tác? Khi nào ngang hàng mới nói đi…
Nhân chuyện này…”Thu lấy” Đà nẳng là cái chắc rồi… nhưng hắn phải là lão đại… không có chuyện hợp tác… bọn này tưởng người đông thế mạnh mà muốn ngang hàng à? Nằm mơ thì được… Chỉ cần diệt mấy thằng đầu xỏ… bọn cắc ké phía dưới còn không riu ríu nghe lời sao?
Thanh đang tiến thoái lưỡng nan… tiếp tục ngồi lại thì quá mất mặt… bỏ ra về thì hỏng đại sự… suy nghĩ kỷ… Nếu nàng là hắn… nàng cũng sẽ làm như vậy…
Cử chỉ của hai người không thoát khỏi ánh mắt của Đức… Hắn âm thầm đắc ý… đánh phủ đầu như vậy cũng được rồi… đã đến lúc xoa dịu một chút…
– Bình tĩnh chút đi… sao nóng tính vậy? Nghe tôi nói trước đã rồi về… Ha ha… Có lợi cho mấy người đó…
Liên cũng đang hối hận vì có chút nóng nảy… nghe hắn nói… liền chụp lấy cơ hội xuống thang mà không mất thể diện…
– Vậy được… Thanh Thanh… minh nghe cậu ta nói xem sao…
– “Anh nói đi… chúng tôi nghe…”Thanh Thanh “miễn cưỡng” dằn cơn nóng giận…
– Vậy có phải tốt không. Ha ha… Ai cũng vì lợi ích mà… có phải không? Nà… nếu các người nghe lời… tôi bảo đảm lợi ích các người sẽ hơn bây giờ rất nhiều…
– Lợi ích gì?
– Tôi giao địa bàn của Huê đại tỷ cho các người… theo tỷ lệ 6 – 4…
Liên, Thanh nhìn nhau… cả hai động tâm… như vậy có khác gì hợp tác chứ? Cái tên này không hiểu hắn nghỉ gì… xuýt chút nữa gây ra hiểu lầm rồi…
– “Làm cái gì là do tôi quyết định… Làm thế nào là các người quyết định… không phải là hợp tác… Tôi là Boss… các người không thể tự ý… Khác nhau là chỗ đó… Về nói với lão đại các người…” Gương mặt đang cười cười bổng đanh lại…
– “Tôi có thể quyết định thay ba tôi… nhưng tỷ lệ 6 – 4 có phải là không công bằng hay không?” Tuy trong bụng bằng lòng với tỷ lệ 6 – 4 nhưng Thanh vẫn còn muốn kỳ kèo thêm chút đỉnh…
– “Vậy cô muốn sao?” Đức cười cười…
– 5 – 5… anh nghỉ sao?
– Cô có thể quyết định? À há… mới vừa rồi cô nói cô có thể quyết định thay ba cô… Vậy được… 5 – 5 thì 5 – 5…
– “Một lời đã định” Thanh Thanh đưa tay ra… nét mặt bây giờ rất hân hoan…
– “Ha ha… Một lời đã định…” Đức đưa tay bắt tay người đẹp… giờ này mới để ý quan sát một chút… cũng thuộc hàng mỹ nữ đấy… Wow… cặp vú quá đã…
Thanh Thanh thấy cặp mắt hắn có vẻ không đàng hoàng… vụng trộm lướt đi lướt lại trên nhưng vị trí mấu chốt… Không giận mà có chút kiêu hãnh… Thầm đắc ý…
– “Vậy là tốt rồi hi hi… Sau này hợp tác… í… không phải… xin lỗi… hi hi…”Liên cười cười… không biết nên tìm từ nào thích hợp để thay thế cụm từ “hợp tác”… Cái tên này… nhưng xem ra chuyến đi này kết quả quá tốt… được cái bánh ngọt rơi xuống đầu… Hắn muốn làm Boss thì cứ làm Boss đi…
– 5 – 5… cảm ơn… anh rất sảng khoái…
– Hi hi… Người nói câu này là tôi mới đúng… cô mới là người sảng khoái… cảm ơn nhiều…
– “Sao anh lại nói vậy?” Thanh Thanh cảm thấy có cái gì đó không đúng…
– Không phải sao? Cô thấy 6 phần có vẻ không công bằng cho tôi nên đề nghị 5 – 5… hi hi… Cô mới là ngươi sảng khoái… Nà… cạn ly…
– “Anh…” Thanh Thanh hai má đỏ bừng… sao minh lại thua hắn vậy… Liên ngồi kế bên cũng trợn mắt há mồm… Tên mắc dịch này quả là xảo quyệt…
– “Ha ha… ouf…” Đang đắc ý… bổng Đức trợn mắt há mồm… hắn vừa thấy Phương Linh kéo va li đi vào quầy tiếp tân… con nhỏ này giờ này đúng ra trên máy bay về Cần Thơ mà… Hắn đứng lên…
– “Hai vị… xin lỗi… tôi có chút việc…” Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài… Cả hai ngạc nhiên nhìn theo…
Phương Linh quả thật chưa về… Trước khi qua hàng kiểm tra an ninh… nàng lấy cớ đau bụng đi phòng vệ sinh rồi chuồn ra ngoài đến quầy Air VN mua vé máy bay đi Đà Nẵng trên chuyến bay chiều nay… Sau đó. Đón xe trở lại khách sạn tìm hắn… Hành lý của nàng chỉ có vali xách tay nên không có vấn đề gì… Nàng biết hắn đi Đà nẵng… nên muốn đi theo… làm thêm được một đoạn phóng sự thì quá tốt… Chủ yếu là bệnh “nghề nghiệp”…
Bây giờ là 2 giờ… Phương Linh định mướn một phòng… ở tạm vài tiếng… chưa kịp nói tiếng nào với nữ nhân viên tại quầy check in… Bỗng nghe tiếng hắn phía sau lưng…
– Phương Linh… cô làm gì ở đây?
– Hi hi… Là anh à… Tôi đi Đà nẵng với anh… yên chí đi… anh làm việc của anh… tôi làm việc của tôi… Vậy được rồi chứ gì…
– “Cô thật là hết nói mà… tôi mặc kệ cô…” hắn quay lưng bước về thang máy… đi lên phòng mình… Phương Linh kéo va li lẽo đẽo theo sau…
– Ê… cô đi đâu… Theo tôi làm gì?
– Hi hi… Tôi nghỉ kỷ rồi… Bây giờ là 2 giờ… dù sao 5 giờ phải đi ra sân bay… Ba tiếng đồng hồ thôi mà… Tôi vào phòng anh nghỉ tạm… không cần phải mướn thêm một phòng… Có tiền cũng không nên lãng phí… hi hi… Anh nói coi có phải không…
– Ê… tôi là đàn ông đó nha… còn nữa… chính hiệu là con dê chúa… trai đơn gái chiếc… cô không sợ tôi thịt cô à?
– Biết rồi… Con dê chúa phải không? Hi hi… Chó sủa chó không cắn… đi đi… nói nhiều làm gì…
Đức chào thua… Con nhỏ này… Aiz… Thằng nào xúi quẩy dính vào…

To top
Đóng QC