Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 231

Phần 231
– “Nghe nói… Hihi…”Người nói câu này dáo dác nhìn quanh, khum đầu hơi thấp xuống, những người khác biết chị Tám có tin liên không hẹn mà chụm đầu lại vểnh tai nghe…
– Mấy người nghe rồi nhớ để bụng nghe hôn, thì là cái vụ cướp ngân hàng đó. Hôm qua ngoài Phú Quốc có tin đồn khủng, nói tới đây giọng chị Tám nhỏ lại như muỗi kêu, không biết chị Tám nói gì mà đám người nghe đều trợn mắt há mồm. Không phải chỉ một nhóm, gần đó có vài nhóm cũng đang chụm đầu vào nhau, to nhỏ, nét mặt có chút sợ hãi…
Thật ra cũng không còn bí mật gì nữa, hôm qua cả thành phố xôn xao vụ đánh cướp ngân hàng, bom nổ thì sáng nay một lần nữa người Rạch Giá nghe tin khủng, còn khủng hơn bao giờ hết là không biết từ đâu câu “Trương Hữu Thành là chủ mưu… muốn giết người bịt miệng” lan truyền khắp nơi… Lúc đầu ai cũng bán tín bán nghi nhưng sau đó không biết từ đâu có tin bọn “Ghost” chỉ cướp được 50 triệu thay vì là 100 triệu như số tiền mà ngân hàng đã khai báo. Từ đó người ta ráp lại mọi việc với nhau… À, thì ra là vậy, hèn chi chuyện giết người bịt miệng là chuyện rất có cơ sở. Rõ ràng là để bỏ túi riêng 50 triệu kia, coi như vừa ăn cướp vừa la làng.
Chẳng phải Trương Hữu Thành đã từng tuyên bố sẽ nhanh chóng bắt bọn cướp ngân hàng hay sao? Lúc đó ai cũng khâm phục, vỗ tay tán thưởng nhưng bây giờ suy nghĩ lại, thấy rõ ràng có vấn đề. Muốn phá án đâu phải dễ hơn nữa đây là tụi “Ghost”, nổi tiếng bấy lâu nay ăn hàng xong rồi biến mất… Lần này vừa cướp bữa trước bữa sau thì Trương Hữu Thành dẫn đội tìm ngay tới ổ, đâu có hay như vậy trừ khi là chủ mưu hay đồng lõa mới có thể biết được hành tung của bọn này và muốn giết người bịt miệng. Còn nữa, người ta đào xới toàn bộ hoạt động trước đây của Trương Hữu Thành, lúc nào cũng ngồi sướng cu trong văn phòng chưa có bao giờ tự động xuất mã… Lần này là lần đầu tiên… mà đâu có phải ở Rạch Giá này đâu. Ở ngoài Phú Quốc á… Cho nên thật là đáng nghi ngờ…
Một người hay năm ba người thì còn sợ bị Công an bắt về tội phỉ báng lãnh đạo nhưng bây giờ ai cũng xầm xì to nhỏ thì là chuyện khác rồi. Hơn nữa, nay đã khác với trước. Lâm Chi Vinh được bà chị giáo huấn, làm sao thì làm nhưng lợi ích của người dân là trên hết… làm đừng để “anh rể” mất vui.
Quan tân nhiệm, nhất định phải làm một cái gì đó để tỏ quan uy, quyết không để ai đánh phủ đầu, sổ mũi… Lâm Chí Vinh dĩ nhiên biết được Trương Hữu Thành mặt ngoài thân thiết với mình nhưng trong bụng một bồ dao găm. Có Lê Kim Long thì còn nể mặt một chút nhưng bây giờ lão ta đi đứng cũng không xong, miệng mồm méo xẹo, nằm trong bệnh viện chờ để được đưa về Hà Nội. Nếu là như vậy mà không lợi dụng cơ hội “xáng” cho Trương Hữu Thành một gậy để nó không chết cũng bị thương thì không phải là Lâm Chí Vinh rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên Vinh mở cuộc họp với tư cách là số “1” của Sở Công An Kiên Giang. Đúng 9 giờ, Vinh xuất hiện tại cửa phòng họp, theo sau là Cẩm Lệ, Cẩm Hường, Văn Cảnh, Mạnh Đình, Minh Hiếu khiến mọi người đang mặt ngạc nhiên, ngay cả Thìn, lão cũng không ngờ bà xã mình có mặt trong buổi họp hôm nay vậy mà lão không hề biết.
– “Vinh Giám Đốc… Các đồng chí này…” Trương Hữu Thành nhíu mày… Hôm nay là buổi làm việc đầu tiên giữa Giám đốc và các Phó Giám đốc trong Sở, 5 người này đang làm việc ở thành phố, đến đây có chút không bình thường nhưng việc Thành bất mãn là lão không hề biết gì… Thành liếc nhìn Phạm Minh Trí, Trưởng CA Rạch Giá, muốn một lời giải thích…
Phạm Minh Trí cũng đang chưng hửng khi thấy 5 người thuộc hạ của mình đi sau lưng của Vinh… lão thầm lo ngại, cảm thấy có việc gì đó không đúng.
– “Ha ha… Các đồng chí… Hôm nay có việc đột xuất nên tôi mời các đồng chí này tới đây trước là bàn thảo sau là giao công tác quan trọng cho họ. Nà… Ngồi… Ngồi đi…” Phớt lờ ánh mắt không hài lòng của Trương Hữu Thành và Phạm Minh Trí, Vinh mỉm cười vẫy tay mời… Cẩm Lệ, Cẩm Hường, Văn Cảnh, Mạnh Đình, Minh Hiếu nghiêm túc chào các lãnh đạo rất là quy củ, kéo ghế ngồi xuống…
Bầu không khí có chút quỷ dị…
– “Trung Tá Cẩm Lệ… Đồng chí nói đi ý nghỉ của mình đi…” Vinh vung tay, phá tan sự im lặng…
– “Dạ được Thủ trưởng…” Cẩm Lệ nhận ra thái độ của Vinh đối với nàng rất khách khí sau khi nhận được cú gọi của Ngọc Vân. Cẩm Lệ không biết hai người nói gì nhưng rõ ràng là Vinh coi trọng nàng hơn là Thìn, Cẩm Lệ thầm nghỉ hắn đã sắp xếp mọi chuyện trước rồi khi cho Ngọc Vân hỗ trợ nàng.
– “A hèm… A hèm… Các vị lãnh đạo… Không biết các vị đã nghe chưa… Sáng nay rộ nguồn tin không tốt cho hình tượng của đội ngũ Công An tỉnh mình. Cho nên 5 người chúng tôi nghỉ rằng sự việc này cần được điều tra và làm sáng tỏ một cách triệt để…” Cẩm Lệ đằng hắng một hai cái rồi khôn khéo đem cả bọn Cẩm Hường vào, nói… Thừa biết, trong phòng này, ai cũng đã nghe qua chuyện “Trương Hữu Thành là chủ mưu muốn giết người bịt miệng” nên nàng tránh huỵch toẹt, không muốn nói trắng ra để tránh cho lão ái ngại.
– “Là tin đồn thất thiệt thôi, nhưng tôi đã cho người rà xét ai tung tin này bắt đem về trừng trị, các vị không cần bận tâm” Trương Hữu Thành, theo thói quen, phát tay, cứ tưởng mình vẫn còn nhất ngôn cửu đỉnh.
Mặt Vinh sa sầm…
– Chuyện không thể nói như vậy được đâu, bắt người trừng trị không phải là biện pháp thỏa đáng mà phải truy xét tường tận sự việc một cách khách quan. Đồng Chí Cẩm Lệ, tôi muốn thành lập 1 tiểu tổ do tôi làm tổ trưởng, chị làm tổ phó đặc biệt điều tra vụ này, nhất định không để thanh danh của đồng chí Trương Hữu Thành bị bôi nhọ, đồng thời để nâng cao hình tượng đội ngũ Công An chúng ta trong lòng người dân… Đồng chí có ý kiến gì không?
– “Tôi và các đồng chí Cẩm Hường, Văn Cảnh, Mạnh Đình, Minh Hiếu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ…” Cẩm Lệ nghiêm túc đáp…
– “Đồng Chí Vinh… Tôi thấy không cần thiết phải như vậy…” Trương Hữu Thành lắc đầu.
– “Được rồi… Không cần phải nói thêm nữa, tôi đã quyết định như vậy… Có ai có ý kiến gì không?”Ánh mắt sắc bén, Vinh nhìn quanh 1 vòng…
Ngoại trừ Thìn, Trương Hữu Thành nhìn 3 Phó Giám đốc Trí, Lễ, Nhật… Trước kia 3 người này lúc nào cũng như con chó, lão nói cái gì cũng quẩy đuôi tán đồng nhưng bây giờ như là đang ngồi thiền, mắt nhìn vào ly trà trước mặt giả điếc, giả đui.
Đời là vậy đó… Lê Kim Long là chỗ dựa của Trương Hữu Thành bây giờ có thể nói là “game over”… 3 người Trí, Lễ, Nhật không dại gì để Trương Hữu Thành kéo xuống nước, hơn bữa đây là dịp để phân rõ ranh giới, tin đồn có phải là thật hay không, không quan trọng… Chuyện quan trọng bây giờ là phải biết ai là “lão đại”. Cả ba nhìn ra tân lão đại nhân dịp này muốn đốn ngã Trương Hữu Thành, vậy thì ngu gì mà xen vào…
– “Đồng chí Cẩm Lệ, chị hãy mau chóng thành lập tiểu tổ, chuyện này chị toàn quyền phụ trách, trực tiếp báo cáo với tôi… Mau đi làm việc đi…”Thấy không ai lên tiếng, Vinh đắc ý phát tay tỏ ra quyền uy của mình.
– “Các vị lãnh đạo… Chúng tôi xin phép đi trước…”Cẩm Lệ chỉ chờ có vậy, lập tức đứng lên, tức thì Cẩm Hường, Văn Cảnh, Mạnh Đình, Minh Hiếu đồng loạt, rất là quy củ, lễ phép chào cáo từ.
Vinh liếc mắt nhìn theo Cẩm Lệ, âm thầm đoán già đoán non, con vợ của thằng Thìn này vú đít thuộc hàng thượng đẳng, đúng là gái một con trông mòn con cặc… Có lẽ “anh rể” mình đã chấm rồi… Hắc hắc hắc…
Trương Hữu Thành nét mặt âm trầm… Âm thầm tính toán, thằng Thìn và con vợ nó trước giờ bị mình “đì”, bây giờ còn không thừa dịp này để trả thù mình hay sao?”Hừ, muốn tao chết? Không dễ đâu”.
Thìn bản tính nhút nhát, sợ đầu sợ đuôi nên không muốn đụng chạm Trương Hữu Thành, nhưng Cẩm Lệ thì khác, nàng muốn chứng tỏ năng lực của mình để một ngày nào đó có thể tiến xa hơn… Thìn nói bà xã quá kích động, Cẩm Lệ nói chồng mình hèn yếu, thiển cận… Chính vi vậy mà hai vợ chồng cãi nhau đang đi đến chỗ rạn nứt.
– “Chị Lệ… Bây giờ có kế hoạch gì” Vừa ra khỏi, Cẩm Hường kích động hỏi.
– “Bây giờ mình tìm đám người của Ngọc Vân để bàn thảo…” Cẩm Lệ vừa nói vừa lấy di động ra bấm…
Cần Thơ… Sân bay Trà Nóc…
Đi đầu là chiếc Roll Royce Cullinan củ đại phú bà Mỹ Chi, một đoàn xe gần 10 chiếc tiến vào cổng đặc biệt của sân bay Trà Nóc… Đã được thông báo trước. Nhân viên hải quan kiểm tra hộ chiếu cho có lệ mắt lướt qua một cái là được. Kiểm tra làm gì… Người có thể mướn máy bay riêng xuất ngoại nhất định không phải là nhân vật tầm thường, tốt nhất là không nên đắc tội.
Lần đầu… Đối với già trẻ bé lớn đều là lần đầu được đi trên chiếc máy bay riêng sang chảnh xuất ngoại, cho nên ai cũng phấn khích khi nhìn chiếc máy bay mà lát nữa đây mang mọi người đến khung trời xa xôi Bắc Mỹ… Là Canada đó…
Xe ngừng, đám mỹ nữ khoan thai bước xuống, trừ 6 bà bầu, hầu hết các nàng quần short, bó sát, cao tới tận đùi, áo không hở vai thì hở bụng, hở lưng, hở eo hoặc hở ngực. Hình như đây là dịp để chị em đọ sức với nhau thì phải mà giám khảo chánh thì ai trồng khoai đất này ngoài Bí Tích Đức… mỗi người một câu, em có đẹp không? Thấy em thế nào. Cũng may hắn kinh nghiệm tràn trề, ngoài những câu “Wow, Oh my God, So cute, So beautiful…” và nhìn nàng nào cũng với ánh mắt si mê nồng nàn, nóng bỏng, đưa ngón tay cái lên các nàng mới chịu để yên.
Được dịp như vầy, không thể nào không chụp hình quay phim lưu niệm, các nàng õng ẹo làm dáng đủ kiểu, 6 bà bầu cũng không kém… Bầu thì chụp theo kiểu của bà bầu, khổ cho hắn… Một tài tử mà có đến mấy chục giai nhân, người này réo, người kia gọi, náo động cả một góc sân bay. Cũng phải thôi, thử hỏi đời người có mấy ai được ngồi trên chiếc máy bay riêng bay một nửa vòng trái đất cho nên phải tận dụng cơ hội để chụp hình lưu niệm.
Thường thì người chờ máy bay, cho dù anh ngồi “first class” cũng không khác biệt. Bây giờ là cả phi hành đoàn mỉm cười chờ, anh chị cứ chụp hình thoải mái đi, khi nào bay cũng được.
Thu không đi, Hương nói cách nào đi nữa, quan hê của nàng với hắn trong bóng tối thì được nhưng không thể nào ra ngoài ánh sáng mặc dù ai cũng đoán già đoán non được hết rồi, chẳng thà là như vậy, nàng cảm thấy sao sao ấy.
Thu không đi, bé Trúc dĩ nhiên là đi cùng với Dì Hương rồi, hai tiểu lỵ Gia Hân, Ngọc Hân vì vậy cũng được hưởng ké, có lý nào bé Trúc đi mà hắn để hai tiểu la lỵ này ở nhà chứ, hơn nữa Ngọc Hân là con gái của Ngọc Thy mà. Đức khổ nhất là đối với hai tiểu lỵ này… Đào tơ mơn mởn, nét đẹp liêu trai, quần short áo hở rún, eo nhỏ, cặp mông tròn trịa, chỉ có mỗi khuyết điểm là “vú trái cau” thôi nhưng hứa hẹn là “yêu nghiệt” khiến các đàn chị lo ngại. Cái tên mắc dịch này Hồng Phượng còn “đớp” hắn sẽ chừa hai “em bé” này sao vì vậy không hẹn mà cùng nhau âm thầm giám sát. Đã vậy mà Ngọc Hân, Gia Hân tỉnh bơ, luôn miêng anh Đức này, anh Đức nọ, nhõng nhẽo, kề vai, cặp tay chụp hình như hai em gái nhỏ, còn thường xuyên cố ý đụng chạm khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, miệng không ngừng nam mô a di đà mong giữ lòng thanh tịnh, nét mặt thánh thiện để tránh khỏi các cặp mắt soi mói…

To top
Đóng QC