Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 221

Phần 221
Buổi lễ nhận chức của Lâm Chí Vinh thật long trọng, tham dự buổi lễ có: Thiếu tướng Lê kim Long, Thứ trưởng Công an, Ủy viên Trung ương Đảng, Phạm văn Tân, Bí thư Tỉnh ủy Kiên Giang, Trần Thanh Bình Chủ tịch Kiên Giang, Phó Chủ tịch thường trực Lâm Chánh Hy, Chủ tịch, Phó Chủ tịch Cần Thơ Lâm Thu Vân, Lê Thanh Thảo. Giám đốc Sở CA Tp Cần Thơ Nguyễn Thanh Tùng… Một “giàn trên” rất nặng ký.
Những người này, với thân phận và địa vị, chễm chệ ngồi ở hàng ghế đầu là phải rồi nhưng có một người khiến nhiều người đang ngồi ở giàn dưới “rù rì” to nhỏ. Không biết hắn là thần thánh phương nào, xuất xứ ở đâu, chỉ thấy hắn còn rất trẻ, mặt có thể “búng ra sửa” mà được xếp ngồi cùng một dãy ghế với các cao tầng của Cần Thơ như vậy chứng tỏ thân phận không phải tầm thường rồi. Còn nữa, Tân Giám đốc Sở CA Lâm Chí Vinh đối với hắn hình như vô cùng thân thiết. Việc này khiến mọi người nghi hoặc…
Buổi lễ không kéo dài, sau khi Thiếu tướng Lê Kim Long đọc quyết định của Bộ Công An điều động Đại Tá Lâm Chí Vinh nhận chức Giám đốc CA tỉnh Kiên Giang, mọi người vỗ tay, Bí Thư, Chủ tịch tỉnh tiếp theo là Tân Giám đốc Sở lần lượt lên phát biểu vài câu, tiếp đó là tiệc trà đứng nho nhỏ cùng với các món ăn nhẹ theo kiểu buffet. Là vai chính, nhân vật “tâm điểm” của buổi lễ hôm nay nên Vinh vô cùng bận rộn, được Thìn tháp tùng bên cạnh đi chào hỏi từng người, thỉnh thoảng nhìn về nhóm “Cần Thơ” ra vẻ áy náy với người của mình lặn lội đường xa đến ủng hộ mà bị “quên lãng”.
Đức nào có để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này… Hắn biết chuyện Phạm Tuấn dũng đột quỵ là muốn giở trò kim thiền thoát xác… Người này đã hai lần muốn hại mình, hắn làm sao có thể không “bánh ích đi bánh quy lại” được? Nhất định phải ăn miếng.
– “Thiếu tướng Lê Kim Long này là chỗ dựa của Trương Hữu Thành… Không ngờ lão là người từ Bộ xuống tuyên đọc công văn bổ nhiệm hôm nay” Thu Vân ghé bên tai hắn nói một câu rồi mỉm cười… Nàng biết hắn hiểu nàng muốn truyền đạt cái gì.
– Vậy à… Đức hướng về đám người đang trò chuyện với vị Thiếu tướng kia, hắn nhận ra Bí Thư tỉnh ủy và Chủ Tịch Tỉnh vì khi nãy, hai người này có lên đọc diễn văn. Còn có vài người nữa, đàn ông, đàn bà lẫn lộn, hắn cảm giác được ánh mắt họ thỉnh thoảng nhìn về hướng này… Bất chợt hắn sửng sốt khi nhận ra trong đó có Lâm Tú Quỳnh…
Đúng lúc này Lâm Tú Quỳnh nhìn về hướng này, hình như Lâm Tú Quỳnh “quên” hay là không thấy vì Đức thấy bà ta xoay mặt đi, nói cười gì đó với một phụ nữ đẹp, có thể nói là đẹp bá cháy. Không biết hắn có phải quá nhạy cảm hay không, nhưng hắn thấy rõ ràng người đẹp này nhìn mình… Không phải chỉ một lần…
Lâm Tú Quỳnh dĩ nhiên là không thể quên “thằng kia” rồi, cho tới bây giờ nàng vẫn hận và xấu hổ về việc chạy như bị ma đuổi ra khỏi Cao lãnh. Vì vậy cứ canh cánh trong lòng. Không ngờ hôm nay gặp hắn ở ngay địa phương của mình cho nên muốn chơi lại một vố cho đã tức.
Quan hệ của họ Lâm và Trương Hữu Thành không tệ nên Tú Quỳnh biết rành “ân oán” giữa họ Phạm và tên mắc dịch kia. Nếu không có hắn thì Phạm Tuấn Sỉ sẽ không đi khập khiễng và vai chánh hôm nay là Trương Hữu Thành chứ không phải là người khác.
– “Cẩm Vân… Em nhìn phía sau lưng chị, có thấy tên trẻ kia không… Nó tên là Trần Đức, Chủ tịch huyện gì đó ở Đồng Tháp… Thằng này nha, coi đẹp trai vậy đó mà vô cùng âm hiểm, thủ đoạn tàn độc… À đúng đúng. Chị nhớ rồi… Nó là người bắn gãy giò thằng Sỉ…” Lâm Tú Quỳnh “chợt nhớ”…
– “Thì ra là vậy…” Cẩm Vân nheo mắt nhìn phía sau lưng Lâm Tú Quỳnh…” mỉm cười…”
Tuy cách nhau một khoảng cách khá xa nhưng thấy mỹ nữ cười… Hình như là cười với mình… Đức cũng mỉm cười… Trong đầu đang đoán già đoán non thân phận của mỹ nữ này…
“Người đang trò chuyện với Thiếu tướng Lê Kim Long là Trương Hữu Thành, tôi với ông ta cùng khóa nên nhận ra. Người này buồn vui không lộ ra mặt…” Thấy hắn nhìn về đám người vây quang Thiếu tướng Lê Kim Long trò chuyện… Tùng nói nhỏ.
– “Người đứng bên phải của Lê Kim Long là Phó Chủ tịch thường trực Lâm Chánh Hy… Tôi cũng đã gặp người này năm ngoái khi ra Hà Nội…” Thảo cũng biết hắn chưa biết những “tai to mặt bự” của Kiên Giang nên giới thiệu.
– “Chủ tịch Đức… Là cậu à… Hi hi…” Thu Phong ngay lúc này bước tới, bên cạnh nàng một đám người, trong đó hắn nhận ra Cẩm Lệ.
– “Thu Phong là chị à, ha ha… Tôi và Giám đốc Vinh có thể nói là rất thân nên dĩ nhiên là chạy qua đây để chúc mừng rồi… Không ngờ gặp chị ở đây… Chị Lệ… Chào chị” Hắn mỉm cười, gật đầu chào tất cả.
– “Chủ tịch Đức… Hân hạnh… Tôi là Dương Tấn dũng, bà xã tôi có nhắc về cậu” Người đàn ông bên cạnh Thu Phong tươi cười bước lên tự giới thiệu…
– “Thì ra là Chủ tịch thành phố Phú Quốc… Ha ha. Hân hạnh… hân hạnh…” Đức niềm nở bắt tay.
– “Chủ tịch Đức… Các vị này là…” Nhìn Thu Vân, Thảo, Tùng… Thu Phong “biết” nhưng vẫn vờ vịt giả nai… Đây là dịp để có thể trò chuyện vài câu với những nhân vật cao tầng của một thành phố trực thuộc Trung ương. Bên cạnh nàng, đám người Cẩm Lệ, Cẩm Hường, Minh Hiếu, Văn Cảnh, Mạnh Đình cũng mong đợi.
– “Ha ha… Để tôi giới thiệu vị này là chị của tân Giám đốc Vinh cũng là Chủ Tịch thành phố hoa lệ Cần Thơ, vị này là Phó Chủ tịch Thảo còn đây là nhân vật số “1” của Sở CA Cần Thơ…” Hắn ngắn gọn giới thiệu cao tầng Cần Thơ với bọn người Thu Phong, Cẩm Lệ, nhưng không giới thiệu họ với Thu Vân, Thảo, Tùng với mục đích để họ tự tự phát huy để cao tầng Cần Thơ nhận xét… Đây là quy tắc bất thành văn vô cùng khôn khéo trong quan trường.
Thu Vân, Thanh Thảo, Tùng dĩ nhiên là vui vẻ niềm nở tay bắt mặt mừng, nhất là Thu Vân… Vinh dù sao cũng là “người ngoài” đến Rạch Giá, nhất định phải cần người phò tá mới dễ dàng đột phá trong công tác cho nên nàng tỏ ra vô cùng bình dân thân thiết để đám Cẩm Lệ thấy dễ gần gũi. Có ai lại không muốn lấy lòng Chủ tịch của một thành phố trực thuộc Trung ương chứ… Trừ khi đầu óc có vấn đề.
Ngay lúc này Vinh cùng đám người Lê Kim Long bước tới… Thu Vân, Thanh Thảo, Tùng mỉm cười xã giao, đón tiếp.
– “Ha ha… Chủ Tịch Vân… Chúc mừng… Chúc mừng, chị nào em nấy… Cả hai đều là rường cột của nước nhà…”Lê Kim Long đưa tay bắt tay Thu Vân, cười rạng rỡ vô cùng thân thiết…
– “Thiếu tướng… Xin Chào, ông quá khen, chúng tôi còn phải hướng về Thứ Trưởng ông học tập thêm nhiều hơn mới được…”Thu Vân mỉm cười, cùng Thảo, Tùng chào hỏi cao tầng của Kiên Giang. Mọi người nói cười, trò chuyện như bắp rang… Bầu không khí nhìn bề ngoài thì vô cùng hòa hợp vui vẻ nhưng bên trong họ nghỉ gì chỉ có trời mới biết.
– “Chủ tịch Đức… Chúng ta lại gặp nhau…” Lâm Tú Quỳnh “mỉm cười”…
– “À… Thì ra là bà… Tôi nhớ ra rồi… Hình như thấy rất quen… Hihi…”Đức “chợt nhớ”mỉm cười khiến Lâm Tú Quỳnh ứa gan…
– “Chủ tịch Đức? Tú Quỳnh… Đây là Chủ tịch huyện Trần Đức? Thảo nào vừa nhìn thấy đã biết rất khác thường… Chủ tịch Đức… Tôi là Lâm Chánh Hy… ha ha… Nghe nói Đồng Tháp có vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi có tài… Không ngờ gặp cậu ở đây… Hân hạnh… hân hạnh” Sau một vài giây “sửng sốt”, Lâm Chánh Hy tươi cười, tay bắt mặt mừng vô cùng thân thiết…
– “Đúng vậy… Thằng Long nhà em và Đức Chủ tịch từ có chút hiểu lầm nhưng cũng vì vậy mà em và Chủ tịch Đức có dịp quen biết… Hi hi… Nghỉ lại, thằng Long nhà em thật là hên… Không như Phạm Tuấn sĩ bị bắn gãy giò…”
– “Tú Quỳnh…” Lâm Chánh Hy nghiêm mặt… nhẹ lắc đầu.
– “Ouff… Xin lỗi nha, tôi suông miệng nên lỡ lời…” Lâm Tú Quỳnh áy náy… Mọi người nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
– “Chủ tịch Đức… Tôi là Phạm Cẩm Vân. Chị của Phạm Tuấn Sỉ… Aiz… Lúc trước thằng Sỉ thật là không nên thân, bây giờ thì khác rất nhiều, con người nó đã hoàn toàn thay đổi… Nhắc tới chuyện này cũng thật là cảm ơn anh thật nhiều…” Phạm Cẩm Vân mỉm cười, ánh mắt chân thành, nụ cười quyến rũ nhưng chỉ có con nít mới không nhìn ra lời nói đượm mùi thuốc súng.
– “Khụ… khụ… khụ… Em à…” Trương Hữu Thành ho sù sụ… nét mặt tỏ vẻ áy náy.
– “Ơn nghĩa gì chứ… Hi hi… Chỉ là tiện tay thôi mà Trương Phu nhân… Bà không cần để bụng… À… Bí Thư dũng không sao chứ… Tôi tình cờ nghe tin Bí Thư dũng phải vô nhà thương… Aiz… Sức khỏe là tiền vốn của cán bộ, có nhiều việc chờ ông mới có thể hoàn thành” Đức mỉm cười, ánh mắt và nụ cười thêm vào lời lẽ khiến Phạm Cẩm Vân giận muốn hôn mê bất tỉnh nhưng cố dằn…
Thu Phong, Cẩm Lệ bấm bụng cố nín cười… Mọi người khác giả điếc…
– Ầm…
Ngay lúc này một tiếng nổ vang dội khiến mọi người kinh hãi nhìn nhau… Không biết đã xảy ra chuyện gì… Vài phút sau, bên ngoài có người vội vã chạy vào báo cáo bom nổ ở nhà hàng L. T, lửa đang cháy dữ dội… thương vong chưa rõ…
– “Bom… Các vị lãnh đạo, không thể không đề phòng, vì an toàn, xin tạm thời đừng rời nơi đây… Đi… Chúng ta mau tới hiện trường…” Coi Tân Giám đốc Vinh như trong suốt, miệng thúc giục thuộc hạ, Trương Hữu Thành sốt sắng, hối hả chỉ huy công việc… lão và vài người thân cận vừa ra khuất bóng, bổng có nhiều tiếng chuông di động dồn dập reo lên… Bí Thư Tân, Chủ Tịch Bình, Phó Chủ Tịch Hy đồng loạt bắt máy…
– “Cái gì?”Vẻ mặt Chủ tịch Bình lộ vẻ kinh khủng, Bí Thư Tân trợn mắt, Phó Chủ tịch Hy há mồm… Lê Kim Long, Thu Vân, Thảo, Tùng, Vinh nhìn nhau nghi hoặc… Với thân phận của họ mà thật thố như vậy thì chắc chắn chuyện không nhỏ…
– “Các vị lãnh đạo, đã xảy ra chuyện gì?” Tuy biết mình là người mới, chưa quen thuộc với hoàn cảnh, Vinh không thể không bước tới.
– “Ngân hàng S. C vừa bị đánh cướp… Số tiền có thể lên tới 100 triệu mỹ kim…” Nét mặt Chủ tịch Bình lộ vẻ nghiêm trọng…
– “100 Triệu?”Thu Vân, Thảo, Tùng trợn mắt, cho dù là ngân hàng nhưng tiền mặt, nhất là đô la mỹ có thể dự trữ nhiều vậy sao?
– “Các vị không biết đó thôi, du khách nước ngoài đến Phú Quốc ngày càng nhiều, phần đông mang theo tiền đô để tiêu vặt thay vì xài thẻ tín dụng, tiền đô họ dùng đổi ra tiền việt hầu hết gom được về ngân hàng S. C này, dăm ba tháng có khi còn hơn trăm triệu…” Lưu Chánh Hy giải thích…
Vinh nhìn quanh, Thìn đã rời đi cùng với Trương Hữu Thành… Trong tay hiện giờ quả thật không có người… Bất chợt thấy Đức nhìn mình rồi nhìn Cẩm Lệ… Vinh hiểu ý…
– Trung Tá Cẩm Lệ… Tôi muốn đến ngân hàng, phiền chị dẫn đường…
– Dạ. Thủ trưởng… Cẩm Hường. Mau tập trung người cùng đi theo Thủ trưởng…
– “Bí Thư Tân… Trị An của Kiên Giang trước giờ tốt lắm mà…” Lê Kim Long nhíu mày…
– “Đúng vậy… Tôi thật không hiểu, Chủ tịch Bình, chuyện này anh nhất định phải điều tra rõ ràng” Bí Thư Tân lộ sắc giận…
– “Các vị lãnh đạo… tôi xin phép…” Đức liếc mắt nhìn Thu Vân, nàng hiểu ý, vì vậy vài phút sau cùng Thảo cũng lên tiếng cáo từ. Tùng vẫn còn nấn ná ở lại… Lê Kim Long dù sao cũng là Thứ Trưởng của Bộ, tuy không phải là lãnh đạo trực tiếp nhưng không thể thất lễ được…
Người tầm thường thường mướn khách sạn sang, người sang thì thích chọn những khách sạn thường, không cần sang trọng, miễn là sạch sẽ và thoải mái thì được rồi, nhất là những lúc vụng trộm như thế này, theo hệ thống B&B, Thảo mướn tạm được căn nhà ở vùng ngoại ô Rạch Giá làm nơi hú hí cho cả ba… Hắn đi trước, chạy vòng vòng một hồi rồi đậu xe, lửng thửng đi bộ tới…
– “Tới rồi à… Sao lâu vậy…”Hắn vừa nhấn chuông, Thảo đã mở cửa, ngồi bên trong, hắn vừa bước chân lên bậc tam cấp, nàng đã thấy, không chờ chuông kêu lần thứ hai, nàng đã vội mở cửa…
– “Hi hi… Cẩn thận tốt hơn mà… Chà chà… Nóng lòng lắm hả?” Thảo đang mặc áo ngủ, mỏng tanh, nhìn trong suốt, thấy cả áo ngực và quần lót. Bên trong ẩn hiện thật mê người…
– “Biết rồi còn hỏi…” Thảo lườm, cặp tay hắn đi vào, bên trong Thu Vân đang ngồi nhấp môi ly rượu đỏ, mặt có nét hồng… Không phải vì e thẹn mà trong lòng lửa dục đang bừng bừng… Từ trưa đến giờ, trước mặt hắn, nàng ra vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng thì muốn đè hắn ra cởi lên người ca bài “Ngựa phi đường xa”. Khác với Thảo, trên người nàng chỉ có cái quần lót, ngực trần… vẫn chưa lần nào sanh đẻ nên đầu ti vẫn còn nét hồng nhạt…
– “Ngồi xuống đi…” Vân thấy hắn, cầm ly nước đá rót đầy… Rượu là loại Chivas 25… Loại mà hắn thích nhất.
– “Wow… Chuẩn bị đầy đủ ha…”Đức ngồi xuống, cầm ly rượu nhấp môi… Hai nàng ngồi bên cạnh.
– “Không ngờ trị an của Kiên Giang lại tệ như vậy… Đặt bom… Cướp ngân hàng, hai chuyện cùng một ngày, cùng nhằm lúc Lê Kim Long tới… lần này hai lão Tân, Bình thật khó mà ăn nói… Xem ra thằng Vinh cần có nhiều chuyện để làm…” Mặc kệ Vân nói gì, tay Thảo đặt giữa đũng quần hắn, kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống, kéo ra vuốt ve… Không ngại dơ sạch. Nàng cầm ly Chivas của hắn hớp một ngụm, không nuốt mà cúi xuống ngậm vào một hồi nuốt ngụm rượu đầu gục gặc tự nhiên thụ hưởng.
– “Ê… Con này… Làm gì tươm tướp vậy?” Vân xấu hổ khi thấy bộ dáng tham lam, không một chút ngượng ngùng của Thảo.
– “Thì mày nói chuyện đi… Tao làm gì kệ tao” Thảo nhả ra ngẩng đầu lên cãi lý rồi tiếp tục…
– Đúng đúng… Đang phê… Đừng ngừng… Chủ tịch Vân à… Chuyện hôm nay rõ ràng có vấn đề… Wow… Phê quá…
– “Ê… Thảo… mày ngừng một chút để cho hắn tập trung nói chuyện có được không… Vân “quát”…
– “OK… OK… Lẹ đi…” Thảo miễn cưỡng ngừng… tay vẫn còn mân mê…
– Hi hi… nà… Hôm nay là lễ nhậm chức của xếp Vinh, đại đa số đều tập trung ở Sở CA tỉnh… Đặt bom là để thu hút một số lực lượng còn lại, rõ ràng có mục đích phân tán lực lượng Công An… Đây không phải là sự trùng hợp mà là có âm mưu sẵn…
– “Âm mưu sẵn?” Vân sửng sốt… Thầm nghỉ có phải quá hắn đa nghi rồi hay không?
– Có đến 90% là như vậy… Chỉ cần tìm ra bọn nào đang giữ 100 Triệu đô thì sẽ biết được… Hơn nữa trong hàng ngũ Công An ơ Kiên Giang rất có thể có nội gian… Đức trầm ngâm…
– “Nội gian?” Thu Vân sửng sốt…

To top
Đóng QC