Phần 204
– Sao xuống đây vậy?
Cao Lãnh khác với Cần Thơ, vừa gặp Ngọc Trinh, hắn đậu xe mình một chỗ, lên xe cùng nàng đi ra ngoại ô Cao Lãnh kiếm một khách sạn mướn phòng… Trong đầu đang suy nghĩ phải làm một căn nhà như bên cầu Vĩnh Long mới được. Bây giờ là Ngọc Trinh, mai này có thể là cô Lan, Thím Ba, khách sạn thật là bất tiện…
– Buồn chán chạy vòng vòng một hồi rồi không biết sao chạy thẳng xuống đây… Sao vậy? Không muốn gặp tôi à? Cậu thật là vô lương tâm, về Cần Thơ mấy lần mà không ghé qua nhà…
Ngọc Trinh ủy khuất nói. Nàng quả thật rất buồn chán, ngày nào cũng như ngày nào, thời gian dài dường như vô tận, dài đăng đẳng. Đi dạo phố mua sắm riết thấy nhàm.
– Cứ như vậy không được đâu… Kiếm việc gì làm đi, có việc làm sẽ thấy thời gian qua mau.
Hiểu nỗi buồn ăn không ngồi rồi, ngày ngày dạo phố mua sắm đánh bài cho qua ngày của các “bà nhà giàu” và sau đó dẫn đến chuyện kiếm đĩ đực là căn bệnh của các mệnh phụ trong thời đại này, hắn lo ngại. Một khi đã và đang là người phụ nữ của mình, hắn không thể để việc này xảy ra trừ khi có lời “đường ai nấy đi”.
– Kiếm việc gì làm?
Ngọc Trinh sửng sốt, từ nhỏ tới lớn, lấy chồng sinh con sống một đời trong nhung lụa, nàng chẳng làm gì hết, bây giờ hắn kêu nàng đi làm? Làm cái gì đây? Cái gì nàng cũng không biết…
– Không cần phải sợ, không cần phải khẩn trương… Ừm… Đúng rồi, đứng lên, đi vài bước, xoay một vòng coi…
– Làm gì chứ?
Ngọc Trinh ngượng, hắn làm như nàng là người mẫu trình diễn thời trang vậy.
“Chát…”
– Biểu làm thì làm đi “cưng”… Hihi…
Hắn đánh vào mông nàng.
– Thôi đi… Kỳ quá…
– Cái gì kỳ… Có tin lột truồng ra bây giờ không hả?
Đức trừng mắt…
– OK… Làm gì dữ vậy.
Ngọc Trinh trừng mắt lại. Tuy vậy vẫn ngoan ngoãn đứng lên đi một vòng y chang như các mỹ nữ chân dài trong các buổi trình diễn thời trang. Tuy xấp xỉ 50 nhưng sống trong nhung lụa ăn sung mặc sướng nên nhìn nàng khoảng 40 là cùng. Lúc còn trẻ chắc chắn là “hoa nhường nguyệt thẹn” cho nên ở tuổi này so với những người cùng lứa tuổi, nàng vẫn còn thuộc loại đàn bà đàn ông vừa thấy đã “lên”, muốn đè nàng xuống giường.
– Wow…
Đức đưa ngón tay cái… Hắn phải công nhận tướng Ngọc Trinh thật sang, ăn mặc rất thời thượng, so với Phó Loan, đúng là Thúy Vân, Thúy Kiều, “mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười.”
– Anh thấy em có đẹp không?
Ánh mắt long lanh, Ngọc Trinh đổi cách xưng hô, từ “cậu” sang “anh”…
– Dĩ nhiên đẹp bá cháy rồi nhưng mà…
Ánh mắt hắn trở nên ám muội, miệng cười gian…
– Nhưng mà cái gì?
Với ánh mắt phong tình vạn chủng, Ngọc Trinh ỡm ờ…
– Hihi… Không mặc gì thì đẹp hơn nhiều…
Hắn kéo nàng ôm vào lòng…
– Hihi… Khoan đã… Anh kêu em đi vài bước xoay 1 vòng… rốt cuộc ý là muốn vậy đó hả?
Ngọc Trinh “lườm. Tay nàng giữ lấy tay hắn không cho “chạy loạn”…
– Oufff… Xém chút nữa quên… Ngồi xuống đi, nói cho nghe… Anh có ý này. Nà… Em biết em giỏi nhất là cái gì không? Kéo nàng ngồi lên đùi, tay ngang nhiên táy máy, lòn vô áo ngoài chui luôn vào áo ngực, xoa bóp, se se đầu ti, nhưng mặt thì nghiêm túc.
– Cái gì?
Để mặc bàn tay hắn thám hiểm thân thể mình. Ngọc Trinh ngẩn ra, nàng có cái gì giỏi sao?
– Là chưng diện đó… Nà, nhìn em kìa, chưng diện ăn mặc thời thượng quý phái mấy chục năm rồi… Hihi, cái này là kinh nghiệm quý báu đó nha, có phải em nhìn quần áo là biết ai mặc đẹp, ai mặc xấu, bộ nào sang trọng quý phái, bộ nào quê mùa, màu nào đi với màu nào hợp phải không?
Thấy vẻ mặt ngớ ngẩn của Ngọc Trinh, hắn ra vẻ “thâm tàng bất lộ”…
– Vậy rồi sao? Làm được cái gì?
Ngọc Trinh sửng sốt.
– Mở tiệm thời trang cao cấp… làm bà chủ…
Hắn búng tay nghe một cái “trốc”…
– Tiệm thời trang cao cấp?
Ngọc Trinh trợn mắt…
– Đúng vậy, nhưng không phải là tiệm thời trang cao cấp bình thường mà là… để coi nói sao đây… Ừm, phải rồi, ngày nay các bà mệnh phụ, tiểu thư nhà giàu sợ nhất là cái gì biết không, là đụng hàng đó. Thử nghĩ coi trong buổi tiệc đình đám tự nhiên… Hihi có 2 người mặc đồ giống nhau thì thật là xấu hổ, đây là chuyện đại kỵ cho dù đó là hàng hiệu mấy chục triệu thậm chí cả trăm triệu một bộ thì cũng trở thành dung tục, tầm thường… Sao hả, thấy có lý không?
Hắn nói một tràng, nhìn vẻ mặt ngây ngô của Ngọc Trinh, trong bụng lấy làm đắc ý… Những lời này là Phó Loan nói cho hắn nghe chơi cho vui những lúc 2 người nằm “giải lao” chờ “tái chiến”. Không ngờ hôm nay là tiền đề cho tiệm thời trang cao cấp khiến Ngọc Trinh thấy quá chí lý, đem lòng thán phục.
Không thán phục sao được, Phó Loan là ai chứ, nói về nhan sắc nàng và Ngọc Trinh có thể nói kẻ tám lạng người nữa cân, nhưng nói về tài năng thì Ngọc Trinh so với Loan không phải chỉ kém hơn một vài bậc mà là cả một thang lầu. Không phải Ngọc Trinh không thông minh, tài giỏi, nhưng chỉ vì nàng sống trong môi trường không có nhiều “mưa gió bão bùng” nên không có cơ hội học hỏi, phát triển tài năng của mình, trong khi Loan dấn thân trong xã hội đương đầu với “phong ba bão táp” vì vậy tích lũy được nhiều kinh nghiệm, do đó giỏi hơn Ngọc Trinh là điều hiển nhiên.
– Được… được sao?
Ngọc Trinh động tâm… nhưng còn dè dặt… Trước giờ nàng chưa hề nghĩ có một ngày “nhảy” ra làm bà chủ…
– Có gì không được chứ… Mở một tiệm thời trang sang trọng, mướn thiết kế sư và thợ may giỏi làm việc theo ý em, muốn sao cứ nói với họ…
– Rủi… rủi không được… lỗ lã thì làm sao?
Ngọc Trinh khẩn trương, nàng không sợ lỗ lã, tiền bạc không thành vấn đề nhưng nếu thất bại thì thật là mất mặt ah, sẽ làm trò cười cho thiên hạ…
– Hihi… Yên chí đi… Không đến nỗi tệ như vậy… bảo đảm với em… Chỉ cần người “trong giới” biết má vợ của Trần Đức này mở tiệm thời trang cao cấp “sur mesure” thì sẽ cho vợ con chen chân tới sắp hàng ủng hộ. Lỗ sao được chứ…
Đức đắc ý cười thầm nghĩ… còn nữa, đám hậu cung của hắn mỗi tháng đến tiệm một lần thôi, cũng đủ rồi.
– Cái gì má vợ chứ… Bỏ tay ra…
Trong lúc bàn tay của hắn đang nghịch ngợm giữa hai chân nàng Ngọc Trinh nghe hắn nói cụm từ “má vợ”, trong lòng ngượng nghịu, ngắt một cái thật mạnh vào tay hắn.
– Hihi… Sorry… Ậy da… hơi nóng ha? Hay là vô tắm cho mát, vừa tắm vừa nói cho nghe…
Cười giả lả, Đức đứng lên đứng lên cầm tay nàng kéo vào nhà tắm…
– Khoan… Chờ chút…
Bất thình lình đi xuống đây nên không có chuẩn bị, trên người nàng chỉ có một bộ đồ, sợ ướt nên Ngọc Trinh bắt đầu cởi…
– Wow…
Hai mắt hắn hau háu dán lên người nàng. Nhìn đàn bà thoát y thật sự vô cùng kích thích bởi vậy ngay trước đũng quần độn lên một cục.
– Nhìn… nhìn cái gì… Chưa thấy sao?
Ngọc Trinh đưa tay cởi áo ngực, chẳng mấy chốc, trên người nàng chỉ còn cái quần lót màu xanh, ẩn hiện màu đen mượt mà… thấy hắn hau háu nhìn, biết mình vẫn còn hấp dẫn, nàng thầm vui sướng.
– Không phải đâu… Như vầy mới tuyệt…
Đức thầm nghĩ tại sao trước giờ mình không nghĩ tới vậy cà… Bắt đầu từ nay phải nhìn các nàng thoát y mới được, nếu uốn éo thêm vài cái nữa như vũ sexy thì hết sẩy…
– Nói muốn tắm mà… Sao còn đứng đó…
Thấy hắn đứng đơ người ra nhìn mình. Ngọc Trinh đắc ý, mỉm cười, quay người lắc mông đi vào phòng tắm… Lúc này hắn thấy Ngọc Trinh và Tâm Đoan như là 2 chị em vậy… Hắc… hắc… Tâm Đoan bụng to rồi nên kiêng cữ vậy thì mẹ thế con là chuyện thiên kinh địa nghĩa ma. Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà thằng em hắn đã “nhất trụ kình thiên”
– Ờ… được… được… Hihi…
Hắn hối hả cởi, chỉ trong vòng một nốt nhạc, người trần truồng, cặc hùng dũng đong đưa qua lại tìm “mục tiêu”.
– Yêu em đi…
Bị hắn táy máy, khều móc giữa hai đùi, Ngọc Trinh trong lòng rạo rực lắm rồi, dục tình bốc cháy, nét mặt đỏ như người say rượu. Hắn vừa bước vào, nàng liền nhảy lên người hai tay nàng cặp cổ, hai chân cặp qua eo hắn, siết mạnh…
Nơi đó đang lầy lội, không cần phải dạo đầu thêm nữa, hai tay câu cổ, nàng nhổm mông để hắn đút vào…
“Ót…”…
Một phát lút cán… hắn chấn lưng nàng vô tường, hai vú rung chuyển theo từng cú dập, hai mắt Ngọc Trinh đờ đẫn, miệng không ngừng rít lên từng cơn… Hắn nắc liên tu bất tận, vô cùng “thô bạo”, kinh nghiệm cho hắn biết, đàn bà tuổi này là như vậy… Phó Loan, Nhàn, Tú Mi, Dì Hường, Bí thư Lệ, Trưởng ban Mi, chị Tư, Trưởng ban Hằng, Thu Vân, Thảo, Liên, Nhàn, Thủy đều thích hắn thô bạo.
Hắn “dập” nàng đứng ngồi đủ mọi kiểu từ nhà tắm ra đến giường cho đến lúc nàng phải thở dốc, gục xuống, mỏi mệt nhưng nét mặt đầy xuân tình thỏa mãn mới buông tha. Tuy trong lòng nàng còn muốn ở lại qua đêm nhưng nghĩ lại không thể nào, tự nhiên vắng nhà một đêm sẽ gợi lên rất nhiều nghi vấn hơn nữa hắn không thể ở lại với nàng cả đêm nay. Lát nữa hắn phải tới biệt thự của Tú Nhi hội họp với các nàng cho buổi trực tuyến với bên Canada, tối hơn chút nữa thì trực tuyến với Nancy, Song Kiều, nhìn mặt các đứa con. Trước khi ra Hà Nội, các nàng đã lên lịch cho hắn hết rồi, vắng mặt sẽ là chuyện lớn.
– Nà… Chuyện tiệm thời trang, cứ quyết định như vậy nha…
Đức vừa mặc lại quần áo, vừa nói.
– Biết rồi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu…
Ngọc Trinh lo lắng, tiền bạc thì không thành vấn đề nhưng nàng không một chút kinh nghiệm nào, vậy làm sao đây?
– Ừm… Đừng lo. Anh sẽ gửi người thông minh lanh lẹ đến giúp…
Đức phát tay…
– Phải như vậy chứ…
Ngọc Trinh hớn hở, chồm lên hôn một cái ngay môi hắn. Ngay lúc này chuông di động reo lên. Là Ngọc Lan gọi tới… Hắn vội bắt máy đồng thời đưa ngón tay lên miệng ý nói Ngọc Trinh giữ im lặng.
Ngọc Trinh lườm hắn, trong đầu nảy sinh ý nghĩ tinh nghịch, nàng ngồi xuống trước đũng quần hắn kéo phéc mơ tuya quần, lôi cặc hắn ra sốc sốc liếm liếm vài cái, bị trêu chọc, cặc hắn liền sừng sộ “hung dữ” sẵn sàng ứng chiến. Nàng mỉm cười, vén tóc ngậm vào, mắt liếc nhìn lên trên, muốn coi hắn có thể tập trung nói chuyện trong khi nàng “trổ tài” hay không?
– Alô… Có chuyện gì vậy cưng?
Đức thích thú…
– Wow… Ngọc Trinh này có nhiều trò mới mẻ nha.
Một tay cầm di động, một tay vịn tóc nàng làm điểm tựa, vừa nói hắn vừa nắc nhè nhẹ.
– Anh à… Em đã liên lạc với vài người bạn Bác sĩ bên Canada, lúc mình đi qua bên đó, em muốn em Duyên cùng đi. Anh thấy sao?
Tiếng Ngọc Lan vô cùng phấn khởi. Là con độc nhất trong gia đình nên từ nhỏ đến lớn, bạn bè thì nhiều nhưng khi về đến nhà cảm thấy trơ trọi một mình không anh chị em như Song Nhã và Gia Kỳ, vì vậy khi thấy Duyên và biết tình cảnh liền đem lòng khắng khít muốn nhận Duyên làm em gái nuôi…
– Em tự quyết định đi… Không cần phải hỏi anh…
Đức rộng lượng đáp, giúp Nguyễn Xuân Hoàng thì lực bất tòng tâm nên đối với con gái và bà mẹ già của ông ta, hắn muốn làm hết sức mình.
– Thì cũng phải nói với anh một tiếng chứ… Hihi, còn nữa nha… Em nghĩ kỹ rồi, chuyến đi Canada, hầu hết ai cũng muốn đi… Tới 30 người lận đó, mà đi thì ai cũng muốn ngồi khoang thương gia vậy ai ngồi khoang cá kèo? Cũng đúng, đường xá xa xôi, tổng cộng gần 30 giờ, hơn một ngày đó, tính luôn thời gian quá cảnh… Mệt lắm…
– Wow… phê quá… À… Vậy phải làm sao?
Phía dưới Ngọc Trinh ra sức trổ tài khiến hắn bật tiếng khen “phê quá” mà quên mình đang nói chuyện với Ngọc Lan, cũng may sực nhớ lại.
– Hả… Cái gì phê?
Bên kia Ngọc Lan, nào biết bên này đầu “tiểu huynh đệ” của hắn đang được Ngọc Trinh đặc biệt tỉ mỉ hầu hạ. Nàng không hiểu hắn tại sao nói “phê quá” nên thắc mắc. Ngọc Trinh đắc ý, càng “quá đáng” hơn nữa, liếm mút chán, biết hắn thích, nàng cầm đầu “tiểu huynh đệ” hắn cạ vào núm vú mình.
– Không có gì… Nói tiếp đi… Anh nghe.
Đức cố giữ giọng bình tĩnh trước sự “hăng say” của Ngọc Trinh.
– Là như vầy, em nghĩ kỹ rồi, mình gần 30 người, vậy thì hợp đồng “Charter flight” nha…
– Hả? Là cái gì vậy?
Đức mù tịt, hắn chỉ nghe được “flight” biết là “chuyến bay” nhưng “charter flight” thì hoàn toàn ngáo ộp, lần đầu tiên ngồi máy bay là năm ngoái ra ngoài Hà Tĩnh.
– Hihi… Là thuê máy bay riêng… Em nghĩ kỹ rồi, 30 người ngồi khoang hạng nhất bay từ đây qua Singapore rồi từ Singapore qua New York, kế đó là từ New York bay qua Montreal, chặng đường dài nhất là từ Sing qua New York, ngồi khoang hạng nhất trên Airbus 380 rất thoải mái nhưng cũng không bằng thuê riêng máy bay cho mình… Hihi… Giống như ngồi ở trong nhà mà “bay” vậy…
Ngọc Lan nói một hơi. Nói xong trong lòng thấp thỏm, không biết ý hắn thế nào. Nàng có nhiệm vụ tính toán bao nhiêu người đi, đặt vé khoang hạng nhất, 30 người 30 vé gần 700K đô. Thay vì như vậy thì thuê máy bay riêng, chỉ có những người trong gia đình, không chung đụng với ai hết vô cùng thoải mái. Tuy Airbus 380 là loại máy bay lớn nhất thế giới, ai mà chẳng mơ được đi một lần chứ huống chi là được ngồi trên khoang hạng nhất, có toilet và phòng tắm được phục vụ như ông hoàng bà chúa, nhưng so với “Charter flight” thì vẫn còn kém xa mặc dù là giá hầu như gấp đôi nhưng rất xứng đáng. “Private” mà… Một lần trong đời người cũng đáng.
– Giống như ngồi ở trong nhà mà “bay”?
Đức suy nghĩ miên man, hắn thích nhất là câu này, tiền bạc không thành vấn đề, tiền có để xài chẳng lẽ để đó ngồi nhìn à? Chuyện mua du thuyền coi như đã quyết định rồi, cho dù chưa lãnh được gia tài vào tay nhưng Mỹ Chi sẽ ứng trước, trả lại cho nàng sau. Thuê chiếc máy bay riêng như Ngọc Lan nói, chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là tất cả người của hắn thoải mái hưởng thụ là được rồi.
Trong lúc này, Ngọc Trinh càng lúc càng “nhập tâm”, “tiểu huynh đệ” của hắn mất hút trong cổ họng nàng khiến hắn phê tới bến, nhắm mắt hưởng thụ, tay nắm đầu tóc nàng nhấn sát thêm nữa, do đó trong vài giây “quên” Ngọc Lan bên kia đầu máy.
– Nếu anh thấy mắc thì thôi…
Thấy hắn không ừ hử… Ngọc Lan tiu nghỉu…
– Không… không mắc. Em quyết định đi… Tiền bạc không thành vấn đề đâu. Tiền có là để xài mà.
– Nà… Là anh nói đó nha…
Ngọc Lan mừng rỡ…
– Ừm… Em quyết định đi.
– Hihi… Vậy được, bye cưng… Love you so much. “Chụt…”
Ngọc Lan hôn gió một cái chụt rồi cúp máy…
Cùng lúc Ngọc Trinh nhả ra, định đứng lên… Nhưng hắn giữ nàng lại.
– Đi đâu… Phải chịu trách nhiệm, nà… Giải quyết “nó” đi…
Đức đưa tay chỉ “tiểu huynh đệ” của mình đang hung hăng lắc lư tìm mục tiêu.
– Hihi… Anh muốn sao?
Ngọc Trinh ỡm ờ…
– Còn muốn sao nữa…
Hắn hung hăng đè nàng xuống, đưa cặc ngay miệng, Ngọc Trinh ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút vào…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Rạch Giá…
– Long Xuyên? Có chắc không mậy? Sao rườm rà vậy… ĐM…
Kosal văng tục… Lão nói tiếng Việt như người Việt và mỗi lần mở miệng là chửi thề không “ĐM…” thì cũng “Đéo bà”. Hôm nay có chuyến làm ăn thù lao là 200 ngàn mỹ kim, là mối làm ăn quan trọng nên lão dẫn 5 đàn em qua đây. Lúc đầu tưởng mục tiêu ghê gớm lắm nhưng khi nhìn bức hình, lão sửng sốt, có lộn không vậy, chỉ là một thằng nhóc thôi mà… Nhưng sao cũng được, 200K bỏ túi ngon ơ… lão chỉ cần biết nó ở đâu, cho một thằng đàn em tới gần… rồi “Bùm…” một cái là xong… Ai ngờ Arunny lải nhải lên kế hoạch khiến lão bực mình…
– Đây là ý của khách hàng… Ông có muốn làm ăn không?
Arunny trừng mắt…
– Vậy mày nói sao thì sao đi… Hehe 200K đô. Chửi cha tao còn được huống chi chỉ là chuyện nhỏ… Long Xuyên thì Long Xuyên, ở đâu cũng một phát là xong…
Kosal phát tay… lão có chút ngán Arunny. Hai cha con lão là như vậy, như chó với mèo… Arunny tuy là đàn bà nhưng thân hình như đàn ông, nước da đen đúa, tiếng nói như đàn ông, là một Tomboy điển hình nên rất thích đàn bà và gái đẹp và dĩ nhiên dị ứng với đàn ông.
– Í… lão đại… Chị Arunny, thằng này không phải dễ chơi đâu…
Nemo, thân tín của Kosal nãy giờ nhìn tấm hình, bỗng bật thốt lên.
– Mày biết người này sao?
Kosal nhíu mày.
– Mày ở tuốt bên Kampot làm sao biết nó?
Arunny nghi hoặc.
– Chắc 2 người quên cái vụ của Narith bên Krong Prey Veng rồi… Là thằng này…
Nemo trầm mặt…
– Mày khẳng định?
Arunny cầm lấy tấm hình một lần nữa xem xét…
– Em khẳng định.
Nemo quả quyết gật đầu…
– ĐM… Hèn gì chịu chi tới 200K đô…
Kosal và Arunny nhìn nhau, chuyện Narith toàn quân bị tiêu diệt trong một thời gian ngắn hiện lên trong đầu.
– Rồi sao? Tao nghe nói chuyện của Narith là do con vợ nó phản thùng theo thằng này nên mới xảy ra cớ sự như vậy thôi. Tao không tin giết không được nó, tụi mình cứ qua Long Xuyên, gặp nó là “độp” một phát xong rồi chạy về… Có vậy thôi…
Kosal nhún vai.
– Ông già nói có lý, tao cũng không tin nó có ba đầu sáu tay. Nhưng không thể không đề phòng, như vầy đi, ở đây chơi một hai ngày, sau đó qua Long Xuyên, dòm trước ngó sau trước khi hành động… Sao hả ông già?
– Cứ quyết định như vậy, à nè… Nemo, mày dẫn đám anh em ra ngoài, tao có chuyện muốn nói với Arunny.
Kosal phát tay. Tuy nãy giờ ngoài miệng nói cứng nhưng trong đầu, lão biết sự việc không tầm thường, nên khéo léo đuổi đàn em ra ngoài mục đích là muốn hỏi Arunny biết được những gì về “mục tiêu”.
– Dạ… lão Đại…
Hiểu ý Kosal, Nemo dẫn đầu, 4 gã đàn em lần lượt bước theo ra ngoài.
– Có chuyện gì?
Arunny cau mày…
– Chuyện gì? Tao nghĩ mày biết mà, nói đi, thằng nhóc này có lai lịch gì?
Giọng Kosal hằn học, lão chưa hề coi Arunny là con gái của mình mà đúng hơn là thuộc hạ có mầm mống tạo phản chỉ tại có nhiều lần cả 2 dành đàn bà với nhau, hơn nữa Arunny bản tính ác độc không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt mục đích.
– Quan trọng sao? Chỉ cần biết thù lao gấp 4 là được rồi…
Nét mặt lạnh lùng, Arunny hất hàm…
– Tiền nhiều thì ai không muốn nhưng phải còn mạng mới xài được chứ… Tao không ngu đâu. Mày nói đi, thằng này là ai?
Kosal hằn học.
– Tui không biết nhiều đâu, nó là người bắn thằng Sĩ gãy giò. Trương Hữu Thành cũng vì chuyện này mà “dậm chân tại chỗ” và hình như rất là kiêng kỵ cho nên thằng cha Dũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
– Tao đéo hiểu… Vậy người nào bỏ 200 ngàn đô muốn nó chết?
– Thằng cha Dũng kín miệng lắm cho nên tui cũng không biết nhưng có lần tui thấy có người đàn bà tên là Lan từ Cao Lãnh xuống gặp thằng Dũng, hai người to nhỏ nhau rồi thằng Dũng đưa tui 50 ngàn. Tui đưa cho ông rồi.
– Hết rồi sao? Còn gì nữa không?
Kosal nghi hoặc…
– Tui chỉ biết bấy nhiêu thôi… Nếu ông sợ, không muốn làm cứ trả tiền lại là được…
Biết bản tính của Kosal, Arunny nói khích…
– Tao có nói không làm sao? Nhưng mà nếu tao biết được mày còn dấu diếm chuyện gì… mày biết hậu quả chứ?
Nói tới đây, ánh mắt Kosal lạnh lùng hung ác nhìn Arunny, tay lão đưa ra phía sau lưng. Nơi đó có khẩu súng lục K54… Ý muốn hăm dọa.
– Ây da… ĐM… Tui sợ quá à…
Arunny không một chút sợ hãi, sừng sộ lại, đưa tay ra phía sau…
Thật là không thể tượng tượng được đây là hai cha con đang nói chuyện…
– Hehe… Nhìn mày kìa… Bởi vậy nói mày không phải là con tao thì không có ai tin… Thôi được. Mày nói sao thì sao. Long Xuyên phải không? Tao dẫn bọn nó xuống đó vừa chờ vừa tìm hiểu tình hình. Khi nào muốn tụi tao hành động thì chỉ cần một cú gọi.
Kosal quay người đi ra ngoài. Arunny nhìn theo, mỉm cười, nụ cười lạnh lùng…
Kosal vừa rời chưa được 5 phút, một gã đàn em thân tín của Arunny đi vào, đến bên cạnh Aruny nói nhỏ.
– Em đã cho người phục sẵn hết rồi. Chỉ cần lão và bọn đàn em hành động thì người mình sẽ giải quyết lão.
– Ừm… Nhớ kỹ… Lão ta có giết được mục tiêu hay không, không quan trọng. Quan trong là giải quyết được lão. Có hiểu chưa?
Arunny trầm giọng.
– Yên chí đi chị, em hiểu mà. Bảo đảm không làm chị thất vọng.
Gã thân tín của Arunny hứa hẹn…
– Tốt! Xong chuyện này… Tao sẽ không bạc đãi mày… Sau này, Dara… mày chỉ dưới tao thôi.
Arunny vỗ vai thuộc hạ.
– Cảm ơn… cảm ơn chị Arunny. Sau này chị chỉ đâu em đánh đó, quyết không hai lòng.
Được hứa hẹn, Dara mặt đỏ bừng vì kích động…
– Ừm… Đi làm việc đi.
Arunny phát tay.
– Ông già… Ông đừng trách tui ha.
Arunny mỉm cười đanh ác. Từ lâu rồi, trong lòng ả đã có ý muốn giết Kosal để lên cầm đầu nhưng chờ hoài mới có dịp này, Kosal có thủ tiêu được Trần Đức hay không, không quan trọng chủ yếu là Kosal phải chết, người khác “Di họa Giang Đông” thì Arunny muốn thừa nước đục giết cha để ngồi lên vị trí lão Đại… Bọn đàn em của lão sẽ nghĩ là lão sinh nghề tử nghiệp…