Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 186

Phần 186
Từ lúc Hồng Ngọc đổi tên thành Đức Lập, hôm nay là lần đầu tiên “ông Chủ lớn” đến đây… Thấy bãi đậu có nhiều xe trong khi ngoài đường còn rất nhiều chỗ, Đức đậu xe bên cạnh lề đường rồi lửng thửng đi tới. Hắn không vội vã đi vào mà đứng bên ngoài nhìn tổng quát, thầm so sánh với Đức Lập ở Cần Thơ… Lúc này bên ngoài cửa không ít người đang xếp hàng, trên tay ai cũng cầm hồ sơ, nét mặt có chút khẩn trương, phấn khích. Đàn ông thì có người mặc com lê, thắt cà vạt. Phụ nữ mặc đầm, váy vô cùng tươi mát. Chợt nhớ Tuyết có nói Đức Lập cần mướn thêm khoảng 20 người nên Đức đoán có lẽ những người này tới đây nộp hồ sơ hay để được tiếp kiến.
“Ting… ting… ting”… Nghe tiếng kèn xe. Đức giật mình quay người nhìn, từ trên chiếc Honda Accord, một anh chàng ló đầu ra, nét mặt bất mãn…
– Anh bạn, đến xin việc thì vào bên trong… Đứng nép qua một bên, đừng đứng đó cản đường.
– “Á đù… Sao lóng rày bị người ta “ting” hoài vậy cà…” Bụng nghỉ vậy nhưng vẫn tránh qua một bên… gã lái chiếc Honda Accord cho xe chạy vào bãi đậu dành riêng nhân viên Đức Lập, bước xuống, gã mặc com lê, tay cầm xách tay hàng hiệu, nhìn cũng đoán được là nhân viên cao cấp của văn phòng. Hình như ai cũng đoán già đoán non được thân phận của gã nên ai cũng tránh ra nhường đường, gã mở cửa đi vào không một chút trở ngại…
Đức cũng tiến đến định mở cửa… Nhưng không dễ dàng như vậy… Bất thình linh có người chặn hắn lại với giọng nói rất là bất mãn…
– Anh kia… Lịch sự văn minh một chút đi… Anh tới sau mà…
– Thiệt là hết nói… Thời buổi này vẫn còn có người kém ý thức như vậy…
Mỗi người một câu, còn nhìn hắn trong quần Jean áo T – shirt với ánh mắt ái ngại… Sao ăn mặc như vậy đi tiếp kiến chứ… Tên này không giống công trình sư hay kỹ sư chút nào… Đức Lập là Công ty lớn mà.
Mặc kệ ai nói gì thì nói, hắn mở cửa đi vào… Bên trong phòng tiếp tân khá rộng, đã có khoảng 6 người đang ngồi chờ. Sau quầy lễ tân, là cô gái khá xinh, nhìn hắn. Nàng không nghỉ rằng người này đến đây để được phỏng vấn, cũng không giống người giao bưu phẩm, vì vậy nhíu mày.
– Anh kiếm ai?
– “Văn phòng Tổng Giám đốc ở đâu vậy… Làm ơn…” Đức mỉm cười…
Hồng Sa sửng sốt nhìn hắn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, nghỉ thầm “Tên này có lộn không vậy… Người như hắn muốn gặp Tổng Giám đốc? Bộ muốn gặp là gặp sao?”
Hồng Sa là nhân viên mới, làm việc ở bộ phận tiếp tân vừa được vài tuần. Trong mấy tuần nay, nàng chỉ thấy Tổng Giám đốc có một lần. Người này muốn gặp Tổng Giám đốc khiến nàng lúng túng không biết nên làm sao cho phải? Gọi vào trong nói có người cà lơ phất phơ như hắn muốn gặp Tổng giám đốc thì có thể mất “job” như chơi còn như nếu không gọi… Rủi hắn là bà con họ hàng thân thuộc gì đó với Tổng Giám đốc thì sao? Vì vậy trong đầu bối rối. Cũng may trong lúc này thì có cứu tinh.
– Anh tìm Tổng Giám đốc làm gì? Anh là ai?
Đức quay người, thì ra là gã lái xe Accord khi nảy, tay đang cầm ly cà phê thơm phức, nhíu mày nhìn Đức hỏi.
– “Tôi tìm Tổng Giám đốc làm gì không phải chuyện của anh… Anh không cần biết tôi là ai, các người không thông báo thì tôi tự đi vào…” Hắn vừa nói vừa tiến vào bên trong.
– “Hồng Sa… Mau gọi bảo vệ” gã đàn ông hét lên.
– “Ò”… Cô nữ tiếp tân, tay có chút run rẩy, cầm điện thoại lên bấm. Những người đang chờ xù xì to nhỏ vì vậy trong phòng tiếp tân bắt đầu ồn ào.
– “Á đù… Cái này là quá đáng hay ngu đần đây… Tiếp khách như vậy sao?”Đức bắt đầu bực mình, muốn cho các nàng bất ngờ nên không điện thoại trước. Ai ngờ đến công ty mình mà bị hạch hỏi đủ điều còn gọi bảo vệ muốn tống mình ra… Hắn lấy di động ra bấm… Có tiếng chuông reo nhưng Tú Nhi không bắt máy. Hắn gọi Tuyết, Yến, Thụy Vũ, ngay cả Hồng Ngọc cũng cùng kết quả. Không ai bắt máy.
Ngay phút này, có ba người khẩn trương đi tới… Hai người phía sau trong đồng phục nhìn là biết nhân viên bảo vệ, người đi đầu dáng người mảnh khảnh…
– “Đức Chủ Tịch… Là anh à?” Vệ Lan, chị em thân tín của Hồng Ngọc, tuy là nữ giới nhưng hiện nay là Trưởng Phòng Bảo vệ của Đức Lập Đồng Tháp, nghe nhân viên dưới quyền mình báo cáo có người phá rối bên ngoài nên nàng đích thân muốn biết chuyện gì và sửng sốt khi thấy “ông chủ lớn”.
– “May quá… Vệ Lan, gặp cô là tốt rồi… Aiz… Các người sao tiếp khách kiểu này chứ… Các người khác đâu?” Đức lắc đầu…
– “Vệ Lan, Người này là…” Thấy Vệ Lan có vẻ rất niềm nở khi nhận ra “tên phá rối” và gọi hắn là “Chủ Tịch”. Có chút chột dạ, gã lái xe Accord nhỏ giọng hỏi nàng.
– “Chị Tú Nhi đang họp bên trong… Tôi đưa anh vào…” Biết tánh tình của hắn, lúc này không phải là lúc giới thiệu “Ông Trùm” của công ty với một Phó Trưởng Phòng của Phòng nhân sự. Phớt lờ câu hỏi của gã, Vệ Lan đi trước dẫn đường, Đức bước theo trước ánh mắt nghi hoặc của gã Phó Trưởng Phòng nhân sự và ánh mắt lo âu của cô nữ tiếp viên, cả hai thắc mắc người này là thần thánh phương nào mà Trưởng Phòng Bảo vệ gọi là “Chủ tịch” và có vẻ rất quen biết nếu không muốn nói là thân thiết.
– “Tổng Giám đốc đang họp bên trong…”Vệ Lan đưa hắn tới trước phòng họp, đưa tay định gõ cửa nhưng hắn đã kịp thời ngăn lại…
– Thôi được, Vệ Lan, để tôi…
– “Vậy, ông chủ… cứ tự nhiên” Vệ Lam mỉm cười. Bước đi…
Giờ phút này, bên trong Tú Nhi đang chủ trì cuộc họp, nàng nào biết “Ông Chủ”đang ở bên ngoài, Tuyết Yến, Thụy Vũ, Hồng Ngọc, Đương, Thông cùng vài nhân viên chủ chốt khác của công ty đang chăm chú vì vậy không ai trả lời máy. Trong phòng đèn khá mờ, một mỹ nữ đang trình bày để mọi người theo dõi trên máy chiếu tiến trình của công trinh…
“Cộc cộc cộc” Có tiếng gõ, cửa mở, Đức Chủ tịch ló mặt vào… mỉm cười.
– Không làm phiền các người chứ?
Đang ngon trớn trình bày bổng bị tiếng gõ cửa làm cắt ngang, tiếp đó thấy gương mặt thò vào, lại còn nhăn răng cười… Mỹ nữ bất mãn, nhíu mày nhìn Tú Nhi… và sửng sốt khi thấy toàn bộ “cao tầng” của công ty đứng lên đón tiếp, nét mặt của Ngũ đại giai nhân Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ, Hồng Ngọc rất hân hoan…
– “Sao không báo cho tụi em biết, muốn phục kích à?” Không chú ý đến hình tượng và địa vị của mình, Tú Nhi, Thụy Vũ nhanh đến bên trái, nắm tay hắn lắc lắc, Tuyết, Yến bên phải… Thông, Đương, Hồng Ngọc thì không nói. Những người mới trong đó có vị mỹ nữ bị hắn cắt ngang, nhìn nhau, đã đoán được người này là ai rồi…
Sau khi Hồng Ngọc công ty đổi tên, song song với hợp đồng xây dựng TTTM Đồng Tháp, Đức Lập ở cả hai nơi đều có rất nhiều hợp đồng khác tới tay. Đức lập trả lương khá hậu hỉ hơn nữa phúc lợi không tệ nên có rất nhiều người mới từ khắp nơi đến góp sức. Mỹ nữ này là một trong, nàng có cái tên dài hơn cầu Cần Thơ: Công tằng tôn nữ Trang Đài, còn có tên tây là Nathalie, nên ai cũng gọi nàng bằng tên này vì ngắn gọn, dễ nhớ.
Nghe cái tên thôi cũng biết là con cháu mấy đời của tầng lớp quý tộc xa xưa, hơn nữa còn tốt nghiệp đại học Sorbone bên trời Tây trong ngành kiến trúc cho nên có chút tự hào nếu không muốn nói là kênh kiệu. Nathalie đến Đức Lập không phải vì tiền lương và phúc lợi… Nếu vì tiền thì nàng đã ở Pháp hoặc sang Canada hay Mỹ để làm việc thay vì về Việt Nam. Nàng là người yêu nước, muốn đóng góp chút sức mọn trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng. Thấy có thể thông qua Đức Lập để thực hiện hoài bảo đồng thời có thể phát triển mà nên gia nhập.
– “Tổng Giám đốc… Vị này là…” Nathalie nhìn Tú Nhi… hỏi… Cũng là câu hỏi của những người mới muốn hỏi.
– “À… để tôi giới thiệu với các người. Đây là người sáng lập Đức lập công ty Trần Đức. Tên Đức Lập là có ý nghĩa này… Các người tự giới thiệu đi…” Tú Nhi quàng tay hắn đơn giản giới thiệu, nàng không cần nói hắn là BF của nàng, quá dư thừa, người tinh ý khi thấy nàng quàng tay hắn có thể đoán được, hơn nữa nàng không phải “độc nhất”, với cử chỉ và thái độ của Tuyết, Yến, Thụy Vũ, ai muốn hiểu sao thì hiểu.
– “Thì ra là vậy… Tôi là Nathalie… Kiến trúc sư… Chào anh…”Nathalie gật đầu chào…
– Micheal Vũ… structural engineer… Nice to meet you…
– Peter Huỳnh… Senior accountant… Nice to meet you…
– Adam Nguyễn… Business administrator… Nice to meet you…
– “Nguyễn Ái Linh… Kỹ sư thiết kế xây dựng… Chào ông chủ” Cô gái nhan sắc trên trung một chút nhưng có cái răng khểnh khiến cho gương mặt có sức thu hút, duyên dáng mỉm cười…
Mỗi người một câu lần lượt tự giới thiệu mình.
– “Hi hi… Các vị cũng đã nghe Tổng Giám đốc của các vị nói rồi, Tôi họ Trần tên chỉ có một chữ là Đức. Cũng như cô Ái Linh, không có tên tây… Ngoại ngữ không rành, tiếng Anh tiếng em không biết nhiều, tiếng được tiếng mất. Chào mừng các vị đến với Đức Lập…”
Đức nói một hơi, miệng mỉm cười, đưa tay bắt tay từng người. Ngoại trừ Ái Linh mà hắn đoán là Kỹ sư tốt nghiệp trong nước, hắn nhìn ra 4 người kia trong ánh mắt coi thường mình… Chuyện này hắn không để trong lòng, nghỉ cũng phải, người ta tốt nghiệp đại học nước ngoài, mình thì, ngay cả Hà nội cũng chưa từng có dịp bước chân đến… Nơi xa nhất đi là Hà Tĩnh. Cho nên, thời buổi này, không bị coi thường mình mới là lạ. Trong lúc này hắn nghỉ tới Lý Gia Thành trước kia rất là cao cao tại thượng nhưng rồi sao chứ… Vậy thì thây kệ đi, hơn thua làm gì miễn người ta làm việc, kiếm tiền cho mình và đừng quá đáng là được.
Tú Nhi, Tuyết, Thụy Vũ, Yến dĩ nhiên cũng nhìn ra hắn bị người khác coi nhẹ nhưng rất lấy làm hài lòng, các nàng chỉ sợ mỹ nữ như Nathalie coi trọng hắn thì sẽ rất phiền… Tú Nhi, Tuyết cả hai biết mình trước kia là thí dụ điển hình, sau đó là Thúy Ái và bây giờ hình như là Hồng Ngọc… Vì vậy trong thâm tâm các nàng, đàn bà tới gần hắn cứ có thái độ như Nathalie là chuyện cầu còn không được… Càng khinh hắn hắn thì càng tốt. Còn Ái Linh nầy, không phải là “gu” của hắn nên không đáng ngại…
– ‘Không cản trở các vị họp… Ừm… Tú Nhi, anh ra ngoài chờ, khi nào họp xong qua gặp anh, có chuyện quan trọng cần nói… Còn nữa… Hồng Ngọc… Cô cũng đến nha… Tôi có chuyện cần nói với cô…
– “Được rồi, không lâu đâu, khoảng nữa giờ nữa là tối đa. Đi… Em đưa anh tới văn phòng của anh… Các vị cứ tiếp tục đi… Tôi vắng mặt một chút…” Tú Nhi đứng lên, mở cửa bước ra ngoài, hắn gật đầu chào mọi người rồi bước theo…
Tuyết, Thụy Vũ, Yến nhìn nhau mỉm cười trong ánh mắt… thầm biết Tú Nhi “ăn gian”…
– “Anh cũng có văn phòng sao?” Bước theo Tú Nhi, hắn ngạc nhiên, năm khi mười họa mới tới một lần thì cần văn phòng làm gì chứ… Khi nào tới thì vào văn phòng nàng thì được rồi.
– “Dĩ nhiên rồi… Bây giờ Đức lập là công ty lớn… Tuy anh ít tới nhưng mỗi lần tới cũng phải có văn phòng riêng mới được. Nà… Vô đi…” Tới trước một văn phòng, có chữ “Chairman” được điêu khắc trên cánh cửa… Nàng mở cửa… Cả hai cùng bước vào…
– “Sao hả? Trang trí có đẹp không? Là ý của tụi em đó…” Tú Nhi khoe…
– “Hi hi… Dĩ nhiên là đẹp rồi nhưng văn phòng đẹp hay không… không quan trọng em đẹp là được. Tú Nhi, hai đứa mình cắt băng khánh thành nha…”Văn phòng mới khiến Đức cảm thấy hứng thú, ánh mắt ám muội, hắn chấn nàng ngay sau cửa, tay nhanh nhẹn vén vạt áo đầm của nàng lên, xoa ngay vùng tam giác. Hành động chớp nhoáng khiến Tú Nhi không kịp chống đỡ thì bàn tay của hắn đã chạm vào chùm lông mềm mại…
– “Đừng mà, bọn Tuyết, Yến, Thụy Vũ sắp tới đó… Ngoan đi cưng, đừng mà… về nhà sao cũng được…” Tú Nhi biết tánh hắn nhưng vẫn năn nỉ, miệng thì năn nỉ nhưng nơi đó, khi bàn tay hắn vừa chạm tới thì đã bán đứng nàng rồi vì đã bắt đầu ẩm ướt.
– “Em nói nữa giờ mà. Cho anh hôn chút đi cưng…”Hắn lì lợm, ngồi xuống, kéo luôn quần lót nàng tới mắt cá chân áp mặt vào hôn hít… Tú Nhi rùng mình. Co một chân để quần lót hoàn toàn được kéo ra ngoài, nàng dựa vào cửa, một chân gác lên vai, hai tay nắm đầu tóc hắn… Hai mắt nàng nhắm lại, cắn môi để khỏi bật tiếng rên rỉ… Trong đầu đang nhớ lại những lần cũng như thế này, lúc đó ở trong văn phòng Chủ tịch xã… Nàng nhớ lần đầu, nàng rất xấu hổ nhưng bây giờ ghiền rồi… Đôi khi nàng không biết có phải mình quá “hư” hay bị hắn “đầu độc”…
Phía dưới, hắn bú hắn liếm, lưỡi hắn như con rắn tung hoành ngang dọc, khi thì chui vào khi thì bò bên ngoài… Trong tư thế này, nước trong người Tú Nhi tuôn lai láng trên mặt hắn… Chi gần 10 phút thôi mà nàng cảm thấy chơi vơi giữa 9 từng mây…
– “Vừa lòng chưa…” Lui cui mặc lại quần lót, sửa lại mái tóc, Tú Nhi lườm, lấy khăn giấy lau gương mặt hắn. Trong lòng hổ thẹn, cái tên này khiến nàng làm mặt hắn ướt mem…
– “Hài lòng cái gì chứ… Anh… chưa mà, nhưng thôi… Mai mốt anh trở lại, à nè, anh thấy thiếu cái giường… Nếu có cái giường nữa thì hết xẩy… Em nói có phải không? Hi Hi.” Đức nhăn răng cười…
– “Anh nha… Thiệt là tầm bậy tầm bạ…”Tú Nhi “mắng”…
– Không phải sao, như vừa rồi, thiệt mỏi cổ… Ahhh… Anh hiểu rồi, em thích tư thế đứng… Hi hi hi…
– “Anh còn dám nói…” Thấy hắn nói đúng tim đen của mình, Tú Nhi mắc cở “hung hăng” ngắt eo hắn… Nàng quả thật thích đứng để hắn chui đầu giữa hai chân mình…
“Cộc… cộc… cộc”… Ngay lúc này có tiếng gõ rồi cửa mở… Buổi họp vừa xong Tuyết, Yến, Thụy Vũ. Hồng Ngọc đã đến… Biết với bản tánh của hắn, trai đơn gái chiết trong phòng với hắn chắc chắn sẽ có gì đó. Tuyết, Yến, Thụy Vũ miệng cười chúm chím nhìn Tú Nhi “dò xét” khiến mặt nàng đỏ ửng…
– Ngồi… Ngồi xuống đi… Ừm… Nói với Hồng Ngọc trước nha… Hồng Ngọc, không kể Phát là con trai của ông ta, cô có biết trước đây còn có ai là thân tín của Trưởng ban Đồng không? Chuyện này rất là quan trọng. Cô biết được hay nhớ được ai cứ nói ra, đừng ngại…
– Hồng Ngọc trầm ngâm, nàng đang nghỉ đến Thu Lan đã từng làm nội gian cho lão già, không lẽ Thu Lan có âm mưu gì?
– “Không lẽ đã xảy ra chuyện gì nữa à?” Thụy Vũ lo sợ… Lần trước hắn xém bị hại nên bây giờ nghe đến tên “Phát” khiến nàng cảm thấy lo lắng.
– “Là như vầy… Anh nghi có người giúp tay thằng Phát…” Hắn tóm tắt suy nghĩ của mình như đã bàn bạc với Mai Thảo và Xuân Mai qua điện thoại nhưng tuyệt đối không đề cập tới Thanh Tình… Ngu sao mà lại ông con ở bụi này, dấu được tới đâu hay tới đó.
– “Không biết các chị còn nhớ tới Thu Lan không? Cô ta là người của hai cha con lão… Sau này tôi mới biết được”Sau một vài phút suy nghĩ. Hồng Ngọc nói.
– “Thu Lan?” Đức nhìn Tú Nhi ngầm hỏi.
– “Em nhớ rồi, Thu Lan là cô làm ở quầy lễ tân trước kia, rất có thể lắm vì sau khi lão chết thì cô ta cũng nghỉ việc” Yến chợt nhớ ra.
– “Không phải là “rất có thể” mà chắc chắn, Các chị không biết đó thôi, có một thời gian ngắn trước khi “Hồng Ngọc” đổi tên, rộ tin đồn cô ta sẽ là Tổng Giám đốc của “Hồng Ngọc…”
– “Bây giờ mới nhớ… Trong các buổi họp, cô ta đích thân phục vụ trà nước mặc dù không phải công việc của mình, thì ra là muốn thu thập thông tin…”Thụy Vũ vỡ lẽ khi nhớ lại mọi chuyện.
– “Tôi hiểu rồi, để cô ta làm nội gián, Nguyễn văn Đồng hứa hẹn khi lấy lại được công ty “Hồng Ngọc” từ tay cô, sẽ cho cô ta làm Tổng Giám đốc nhưng không ngờ lão ta…”Đức gật gù, như vậy Thu Lan này có động lực để tiếp tay cho thằng Phát…
– “Còn nữa, chồng cô ta là Phó Phòng Tài chính ở Thành Phố… Tôi chỉ biết như vậy, hy vọng có thể giúp được anh” Hồng Ngọc bổ sung theo sự hiểu biết của mình.
– “Như vậy là quá đủ rồi, cám ơn cô. Hồng Ngọc…” Đức lấy di động ra bấm. Muốn cho Mai Thảo biết tin tức này…
– Nếu không còn gì nữa… Tôi ra ngoài… Hồng Ngọc quay lưng bước đi trong lòng có chút mất mát khi nhớ tới hôm đó, không biết hắn có say thiệt hay không… hắn ở trong chiếc xe ngang nhiên sờ mó ngực mình bây giờ làm như không có gì.
– “A lô… Anh đang ở đâu?” Tiếng Mai Thảo vang lên, giọng điệu rất vui vẻ…
– Đang ở công ty Đức Lập với Tú Nhi… Ừm… Mai Thảo, anh vừa có được tin tức này, Hồng Ngọc nói có người tên Thu Lan trước kia là nhân viên tiếp tân ở đây, rất có thẻ…
– “Hi hi. Bây giờ anh mới biết à?” Mai Thảo cướp lời.
– “Cái gì? Em cũng biết rồi? Giỏi vậy sao?” Đức sửng sốt.
– Anh đừng quên Hải Yến và Lan Anh nằm vùng bên lão già kia bao lâu chứ, chuyện nhỏ nhặt này làm sao qua mắt được họ. Yên tâm đi, đã cho bọn thằng Vỏ theo sát… Sáng nay nó có gọi nói mụ ta đang ở Rạch Giá có tiếp xúc với Bí Thư của huyện Gò Quao… Hi hi, bây giờ chắc anh thấy “bức hình” rồi chứ gì?
– “Thì ra là vậy…” Một bức tranh dần hiện lên trong đầu… Đức nhớ lại cách đây không lâu, có người muốn thủ tiêu hắn, trận bắn nhau chiều hôm đó làm náo loạn cả Cao lãnh, là do bọn người từ Rạch Giá làm, em vợ của Phạm Tuấn dũng Bí Thư Gò Quao bị Mai Thảo bắt. Thằng Phát dĩ nhiên biết chuyện này, nên muốn bắt tay với Phạm Tuấn dũng và Thu Lan kia là người liên lạc còn nó ở trong bóng tối điều khiển… Hèn chi tới nhà của ông bà cụ ra vẻ ăn năn mục đích là đánh lạc hướng. Á đù… thằng này cũng thâm thiệt ha…
– “Biết rồi… Mai Thảo, theo dõi cho chuyện này cho sát…” Hắn nói xong cúp máy… Còn có điểm hắn không hiểu, lão Phạm Tuấn dũng chắc cũng thuộc loại cáo già có lý nào để thằng Phát lợi dụng? Không thể nào đâu, lão không ngu như vậy… Chắc là có gì bí ẩn…
– “Có gì nguy hiểm à? Đừng làm tụi em sợ nha…” Tuyết lo lắng…
– “Không có gì… Đừng tự hù mình…” đức trấn an… Mục tiêu của thằng Phát là hắn… Nếu hắn không đến gần thì các nàng không có gì nguy hiểm…
– “Sao anh nói có gì quan trọng muốn nói mà… Là chuyện gì vậy?” Yến thắc mắc.
“Đúng rồi, xém chút nữa quên… Là chuyện đi Canada… Là như vầy…” hắn nói trong vòng nữa tháng nữa sẽ qua Canada và chuyện trực tuyến nói chuyện với Giang ngọc Quế…
Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ nhìn nhau… Dĩ nhiên là ai cũng muốn đi… Nhất là Tú Nhi, quyết không thể để cho Nancy một mình “múa gậy vườn hoang”… Nhưng vấn đề là nếu cả 4 người cùng đi thì ai sẽ trông coi công việc ở đây?
– “Chúng ta cùng đi…”Sau một vài giây ngần ngừ… Tú Nhi nháy mắt vơi Tuyết, Yến và Thụy Vũ quyết định, tất cả chị em cùng đi, chuyện ở đây có Đương, Thông, hơn nữa còn có Phó Loan có thể chạy lên chạy xuống. Hai tuần thôi mà.
– “Đúng rồi… Tất cả cùng đi anh ha… Anh thấy sao?” Miệng hỏi hắn nhưng Tuyết liếc nhìn Thụy Vũ, Yến mỉm cười.
– “Đúng rồi, càng đông người càng vui có phải không cưng?” Thụy Vũ cười hóm hỉnh, chồm lên hôn hắn một cái “chụt” nghe thật kêu…
– “Ừm Phải… Phải… nhiều người sẽ vui hơn… Chuẩn bị hộ chiếu đi ha… bây giờ anh có chuyện đi trước… Tối mai đừng quên về sớm, chuẩn bị trực tuyến nha…”Trong bụng mong các nàng vì công tác mà không đi thì hay quá nhưng hắn biết mình chỉ suy nghĩ viển vông… Các nàng dễ gì nói không… Thôi chết cha rồi, không biết lúc đó Nancy và Tú Nhi gặp nhau thì sao đây… Nghỉ tới đó hắn đổ mồ hôi lạnh. Á đù, suýt chút nữa quên nói với Đồng Giao và Thanh Nhã rồi… Càng ngày hắn mới thấy hiểu thấm thía câu sướng thằng nhỏ thì khổ thằng lớn.
– “Các người thấy mình có vấn đề không? Không đơn giản đâu, vấn đề vô cùng nghiêm trọng…” Nhìn theo bóng lưng hắn, Tú Nhi nhíu mày suy nghĩ.
– “Có vấn đề gì?”, Thụy Vũ đang suy nghĩ không biết hắn có nói với chị mình chưa… Nghe Tú Nhi nói có vấn đề nên thắc mắc, vấn đề gì chứ.
– Đồ khờ, không nghe ảnh nói người má bên Canada muốn thấy cháu nội sao?
– Đang mơ mộng chuyến viễn hành đi Canada, một câu nói của Tú Nhi khiến Tuyết, Yến, Thụy Vũ rơi vào trầm tư… Đúng rồi, phải có một đứa con với hắn mới được nếu không thì rất có thể sẽ mất chỗ đứng.
– “Vậy… Vậy bây giờ mình phải làm sao?” Yến ngây thơ hỏi…
– “Đồ khờ… Chuyện này mà cũng hỏi… Cho vào “bên trong” thì được rồi… Hi Hi…” Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết bật cười trước câu hỏi ngây ngô của Yến. Tuyết “quát”…
– “Đúng vậy đó… Muốn có em bé thì đừng chìu hắn nữa…” Tú Nhi gật đầu… Trước tới giờ cứ để hắn làm loạn, khi thi nàng nuốt, khi thì bắn trên ngực hoặc trên mặt nàng… Từ nay đừng có hòng nha.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– “Chúng ta tới rồi… Bác Sĩ…”Đan Thùy cho xe ngừng trước căn nhà vườn, tắt máy xe quay lại nói với hai người khách ngồi phía sau… Hôm nay Thủ trưởng giao cho nàng và Diệu Hiền nhiệm vụ khá đặc biệt làm lái xe và bảo vệ cho vị giám đốc Sở Y tế xinh đẹp này đi đến căn nhà vùng quê của Phó Chủ tịch Hoàng. Nơi này mẹ và đứa con gái mù của ông ta đang sống… Lúc đầu nàng và Diệu Hiền không hiểu lắm nhưng khi thấy Bác Sỉ Trần Kim Thoa thì bắt đầu hiểu chút ít, bác sĩ Thoa là nữ bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng ở Bệnh viện Đồng Tháp. Con gái của Phó Chủ tịch Hoàng mù, như vậy sự có mặt của bác sĩ Thoa ở đây rất dễ dàng lý giải nhưng khi một vị Giám đốc Sở y tế và một Bác Si nhãn khoa đích thân đến vì một bệnh nhân có thể nói là không có “gốc” thì thật khó hiểu.
– “Là nhà nầy à…” Ngọc Lan nhìn ngôi nhà có chút ngạc nhiên. Thời buổi này, nhà cán bộ ai cũng khá giả… Cở Bí Thư hay Chủ tịch huyện thì khỏi nói rồi… Nhưng không ngờ căn nhà của người thân của một Phó Chủ Tịch Tỉnh lại giống như nhà của dân thường khiến nàng thấy cảm khái.
– “Là nhà này…”Diệu Hiên gật đầu… Cuối thôn là nhà của Bác hai nàng, không phải lần đầu tiên nàng tới thôn này cho nên tinh hình trong thôn, Diệu Hiền rất quen thuộc, căn nhà này là nơi con gái mù của bà mẹ của Phó Chủ tịch Hoàng đang ở…
Bên cạnh lãnh đạo, Thoa cũng lấy làm lạ… Đây là lần đầu bà tới nhà khám cho bệnh nhân, Thoa tưởng bệnh nhân là một nhân vật quyền quý, không tiện xê dịch nhưng hình như không phải. Bởi vậy trong lòng vô cùng nghi hoặc khi chinh lãnh đạo của mình hình như cũng không biết rõ bệnh nhân cho lắm, định hỏi nhưng kịp thời ngậm miệng… lãnh đạo có chỉ thị thì bà cứ làm theo thôi, thắc mắc cứ để bụng…
– “Các người chờ tôi một chút…”Nhìn đồng hồ, Ngọc Lan mở cửa xe bước xuống lấy di động ra bấm… Chuông vừa reo hắn đã bắt máy…
– A lô… anh đang ở đâu? Sắp tới chưa vậy?
– “Hi hi… Tới rồi nè cưng, đúng giờ mà…” Vừa dứt lời, Đức nhấn kèn… Nghe “ting” một cái, Ngoc Lan quay lại nhìn thấy xe hắn đang chạy tới… ngừng ngay sau xe của Đan Thùy… Thấy có chiếc xe đậu phía sau xe mình, Đan Thùy nhìn trong gương chiếu hậu, nàng sửng sốt khi thấy Chủ tịch Đức bước xuống xe… Diệu Hiên cũng quay lại nhìn và chưng hửng khi nhìn thấy hắn… Cả hai nhìn nhau có cùng câu hỏi trong đầu… Tên Chủ tịch huyện phong lưu này tới đây làm gì? Nhưng liền ngay sau đó thì cả hai đều trợn mắt há mồm không tin với chinh mắt mình khi thấy Giám đốc Sở y tế xinh đẹp tay trong tay với hắn…
Ngày nay, nếu là cán bộ ở thành phố Cao lãnh, ít ai lại không biết Chủ tịch huyện này cho nên Kim Thoa vừa thấy hắn, vội vã mở cửa xe bước xuống, mỉm cười nhìn hắn nhẹ gật đầu.
– “Bác Sĩ… Chào bà…” Không chờ Ngọc Lan giới thiệu, hắn biết người đàn bà này là Bác Sĩ nhãn khoa nên vội vàng lễ độ đưa tay bắt, nhẹ nghiêng người chào.
– Để em giới thiệu… Đây là Bác Sĩ Kim Thoa… Bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng nhất ở Đồng Tháp… Còn đây là…
– “Đức Chủ Tịch đây mà… Chào cậu… Nghe tiếng đã lâu…” Ngọc Lan chưa kịp giới thiệu hắn thì Thoa đã cướp lời.
– “Bác Sĩ biết tôi?”Đức sửng sốt… Hắn nhớ chưa bao giờ gặp người này mà.
– “Hi Hi… Tôi có hai người con làm trong thể chế. Chúng về nhà thường nói về Chủ tịch Đức nên biết chút đỉnh về cậu” Thoa thầm mừng rỡ. Lần này không những được “làm việc” cho lãnh đạo Sở mà còn có thể quen biết được nhân vật phong vân này như vậy thì tốt quá. Biết đâu có thể thông qua mối quan hệ này mà đường quan của hai đứa con mở rộng thì còn gì bằng.
– “À thì ra là vậy… Hi vọng là những lời khen tốt…” Đức pha trò…
– “Hi hi… Dĩ nhiên rồi” Thoa cười. Ánh mắt liếc nhìn Ngọc Lan… Bà có hai đứa con, một trai một gái, đang làm việc ở Thành phố và huyện, chuyện của hắn thường nghe hai đứa con nói với nhau nên bà nghe được ít nhiều nhất là chuyện phong lưu của hắn… Bà nghe nói hắn đào hoa… Hôm nay Thoa nhìn thấy lãnh đạo Sở của mình tay trong tay với hắn, bà thiệt mở rộng tầm mắt. Đúng là tiếng đồn không sai a…
Kim Thoa còn đở một chút, Đan Thùy và Việt Hà từ trạng thái trợn mắt há mồm chuyển sang á khẩu. Hôm nay Thủ trưởng giao cho cả hai hộ tống Giám đốc Sở Y tế Ngọc Lan tới đây, không ngờ thấy hắn “tay trong tay” với nàng… Hắn không phải là BF của Thủ trưởng mình sao? Thế này là thế nào? Có khi nào là người giống người? Bởi vậy cả hai đứng trơ người, tưởng mình gặp “quỷ”…
– “Hello Đan Thùy, Việt Hà… Hôm nay thiệt là cực nhọc cho hai cô… Mai mốt đãi hai cô ăn cơm nha…”Thấy hai nàng trợn mắt nhìn mình… Đức mỉm cười thân thiện, nghỉ đã nhiều lần mấy cô nàng này giúp mình rất là được việc nên mở miệng mời cơm.
– “Anh… anh”… Đan Thùy lắp bắp…
– “Đức Chủ Tịch thiệt có lòng… Vậy cám ơn trước nha” Thấy Đan Thùy thất thố, mỉm cười duyên dáng, Việt Hà cướp lời.
– “Hi hi, Đừng khách sáo, như vầy đi, hai cô có nhiều đồng đội đã giúp tôi không ít, hay là hai cô mời họ cùng nhau đi ăn một bữa, đem hóa đơn về đưa cho tôi là được…” “Đại gia” Đức mỉm cười chơi sang.
– “Đức Chủ tịch đã nói như vậy, tôi thay mặt họ cám ơn anh trước…” Miệng mỉm cười quyến rũ, trong lòng Diệu Hiền thầm nổi “sát ý”… Nàng đang suy nghĩ chọn một chổ hát Karaoke sang trọng, có ăn có uống, dẩn mấy chục ACE trong cơ quan tới vui chơi rồi đưa “bill” cho hắn để hắn hoàn lại, nàng tưởng tượng không biết nhìn thấy “bill” mấy chục triệu, gương mặt hắn sẽ ra sao, nghỉ vậy nên rất phấn khởi, cười càng lúc càng tươi.
– “Hi hi. Đừng khách sáo… Cứ quyết định như vậy” Đức nào biết Diệu Hiền muốn “lấy máu” hắn… Trước khi đi Canada, trong hai tuần này, có những chuyện mọi quan trọng cần làm không thể kéo dài thêm. Chuyện của Nguyễn Xuân Hoàng là một trong… Ông ta giết hai mạng người, hắn không muốn xen vào, việc có thể làm là thử xem xét coi có nào giúp đỡ con gái mù của ông ta có thể nhìn thấy cuộc đời tươi đẹp muôn màu muôn sắc. Hắn nghỉ khi Nguyễn Xuân Hoàng tiết lộ địa điểm dấu tiền với hắn, mục đích chính là có ý này. Thôi cũng được, gặp ông ta hoàn thành tâm nguyện, vì vậy hắn nhờ Ngọc Lan, chọn một Bác sĩ giỏi đến đánh giá tình hình.
– “Mình vào đi anh…” Thấy Diệu Hiền mắt đưa tình miệng cười duyên, Ngọc Lan quàng tay hắn, dè dặt đề phòng. Đàn bà có trực giác rất nhạy bén, Diệu Hiện có địch ý hay tình ý hay không, không quan trọng quan trọng là ngừa trước tốt hơn, cũng như là “phòng bệnh hơn chữa bệnh”.
– Ừm được…
Phái đoàn 5 người bước đến trước cổng, nhà ở vùng quê mà, cổng vào thường không cửa đóng then cài như ở thành thị cho nên chỉ cần bước qua cổng, đi thêm vài bước là đã đến trước mái hiên… Đức định đưa tay gõ nhưng ngay lúc này, cánh cửa mở ra, một bà cụ tóc bạc trắng, có lẽ đã hơn 70 nhưng trông còn rất khỏe mạnh xuất hiện ngay khung cửa nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên.
– Các người kiếm ai?
– “Ha ha, bà cụ. Chúc mừng nha… Thành thật chúc mừng… Nhà bà cụ thật may mắn… năm nay là năm đầu tiên Sở Y tế tỉnh mình tổ chức rút thăm, nhà bà cụ được trúng giải… Hi hi… Là như vầy, theo quy định của cuộc rút thăm, nhà nào có người bệnh sẽ được hoàn toàn miễn phí chữa trị… bất cứ bệnh gì, cho dù ra nước ngoài, tất cả chi phí cũng sẽ được đài thọ toàn bộ bởi Sở Y tế của tỉnh mình… Nhưng nếu nhà không có người bệnh tật nan y thì giải thưởng coi như vô hiệu… Nhìn bà cụ rất khỏe mạnh…” Hắn nói huyên thuyên nói nhăng nói cuội mục đích để gợi lòng chú ý của bà cụ trước mặt, rồi ra vẻ tiếc nuối…
Diệu Hiền, Đan Thùy như từ trên trời rớt xuống… Ngọc Lan, Kim Thoa nhìn nhau sửng sốt. Ngọc Lan không ngờ hắn ngẫu hứng ngang tàng lên kịch bản cái gì Sở Y tế tổ chức chứ, đúng là nói nhăng nói cuội mà không thông qua nàng một tiếng… Nhưng nghỉ lại cái này là “ba xạo” có thiện ý…
Sau một vài giây sửng sốt, Đan Thùy và Diệu Hiền nhận ra tên này bản tánh phong lưu bậy bạ nhưng tâm địa thiện lương. Hắn biết con gái của Phó Chủ tịch Hoàng sống ở đây nên dựng ra vở kịch này với ý đồ tốt… Được “may mắn” như vậy, bà cụ này chắc chắn sẽ cảm tạ ơn trên phù hộ cho nhà mình…
– “Thiệt không cậu… Cậu đừng có lừa bà già này nha… Tui không có tiền để đóng phí đâu à…” Nghe hắn nói, bà cụ mừng rỡ nhưng vẫn dè dặt tuy bà đã có tuổi nhưng cũng thường nghe hàng xóm nói thời buổi này bọn bịp bợm rất là gian xảo, trước hết nói người ta trúng cái gì đó muốn lãnh thì phải đóng chút tiền và sau đó là biến mất tiêu… Bởi vậy bà nhìn hắn với cặp mắt nghi ngờ. Nghỉ hắn bịp bợm.
– “Hi hi… Không phải đâu bà… Không có ai gạt bà đâu… Nà nà… Hai vị này thuộc cơ quan chấp pháp, còn đây là Giám đốc Sở y tế của Tỉnh mình, còn nữa, đây là Bác Sĩ nhãn khoa nổi tiếng của Bệnh viện Đồng Tháp… Các vị mau trình thẻ Công tác cho bà cụ coi đi… Ây da… Giải này coi như không có người nhận rồi, bà cụ khỏe mạnh như vậy chắc là không có bệnh tật gì đâu, vậy là phải chờ năm tới… Có phải không các vị? Mau lấy thẻ công tác cho bà cụ coi đi…” Hắn vừa đốc thúc vừa liếc mắt nhìn bà cụ.
– “Đúng đó bà cụ… Cháu là người của Sở Y tế…” Ngọc Lan phối hợp, lấy thẻ công tác của mình ra… lãnh đạo của mình như vậy… Bác sĩ Thoa cũng làm theo. Diệu Hiền, Đan Thùy cũng phối hợp nhưng trong bụng rất ấm ức, phải chi hắn thương lượng với hai nàng trước thì không thành vấn đề nhưng đột xuất như vậy, cả hai có cảm giác bị hắn “xỏ mũi”…
– “Là thiệt rồi… Là thiệt rồi… Tổ tiên phù hộ… Cảm tạ trời đất… Duyên à… Cháu mau ra đây…” bà cụ nước mắt chan hòa run rẩy đi vào bên trong gọi cháu mình ra, trong lòng bà đang cảm tạ trời cao có mắt, biết đâu cháu nội mình nhờ vậy mà thoát khỏi mù lòa thì cho dù bà có giảm thọ cũng cam lòng…
– “Anh nha… Cái gì Sở y tế tổ chức chứ…” Hiểu được ý của hắn, ánh mắt đầy yêu thương, Ngọc Lan “lườm”…
– “Không phải đâu Ngọc Lan… Anh bỗng nhiên có ý này, mỗi năm em cứ tổ chức rút số bắt thăm từ thiện… Đức Lập sẽ tài trợ giúp chi phí cho người nghèo chữa bệnh… Em nghỉ sao?” Nhìn bà cụ với giọt nước mắt mừng rỡ, Đức cảm khái nói… Bây giờ đối với hắn, mỗi năm 5, 10 hoặc 20 tỷ không thành vấn đề…
– ‘Đức đại gia… Nếu anh đã có ý tốt như vậy, em cũng nên thay mặt Sở y tế và toàn bộ dân nghèo cám ơn trước… Ngọc Lạn âm thầm tán thưởng người đàn ông nàng đã chọn.
– “Đức chủ tịch… Công đức vô lượng a…”Thoa không hiểu vì sao nhưng nhận ra hắn muốn giúp người trong căn nhà này nên mới dựng ra vở kịch, bà cảm thấy cảm động… Đan Thùy, Diệu Hiền trong lòng bồi hồi, hình tượng của hắn bỗng thay đổi một cách đột ngột, thiện cảm tăng lên mấy phần. Cả hai bây giờ mới cảm thấy Thủ trưởng mình thật là có ánh mắt nhìn người.
– “Các vị… Các vị… Đứa cháu gái của tôi bị mù, không thấy đường… Xin các vị giúp nó… Tôi xin kết cỏ ngậm vành…”… Dường như quá kích động, bà cụ tóc bạc quỳ xuống.
– “Ậy… Bà cụ. Không cần làm vậy đâu à…”Hắn nhanh chân đến đỡ, không thể để bà cụ quỳ được… Tổn thọ a.
– “Bà nội…” Ngay lúc này có tiếng nói trong trẻo yếu ớt vang lên… Một bóng người mảnh khảnh… Nét mặt xanh sao. Tay cầm cây gậy lần mò tìm hướng đi.
Ngọc Lan, Kim Thoa, Diệu Hiền, Đan Thùy quay đầu nhìn… Tất cả sửng sốt… Tây Thi, Điêu Thuyền, Vương Chiêu Quân, Dương Ngọc Hoàn Tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc cũng đến thế là cùng…

To top
Đóng QC