Phần 180
– “Đức ca…”Hưởng tắc kè thấy Đức trên lầu bước xuống, vội vã đứng lên cung kinh chào…
– Ừm… Tới rồi à… Ngồi đi… Chờ lâu chưa?
– “Dạ… Vừa tới được vài phút… Đức ca…” Mặc dù vừa nghe Đức muốn gặp, Hưởng vội vàng trình diện, đến chờ cũng gần hai tiếng rồi nhưng chỉ nói vài phút… Có lý nào nói mình chờ lão gần hai tiếng đồng hồ chứ, như vậy có ý ngầm phàn nàn? Muốn chết à… Hơn nữa Hưởng rất là hiểu chuyện… Lần nào Đức ca tới đây cũng cùng với Đại Nương và Nhị Nương “tâm sự” nhất Long song Phụng mà…
Hưởng khúm núm ngồi xuống ghế nhưng không dám ngồi thẳng lưng và chỉ ngồi nữa mông, mặt kính cẩn chờ Đức ca ra lệnh, trong bụng thầm thắc mắc không biết thằng ngu nào đã chọc giận lão đại, nhất định phải “xử đẹp” mới được.
– “Kiếm khoảng chừng 4 anh em đi ra ngoài Phú Quốc một chuyến” Cầm ly cà phê hớp một ngụm, Đức nói ra ý định của mình…
– “Phú Quốc… 4 người?” Hưởng sửng sốt…”Đem quân đi đánh xứ người, gã hiểu nhưng mà chỉ có 4 người thì chẳng khác nào đi nạp mạng?”
– Ậy… Nà, kiếm người lanh lẹ một chút. Ra ngoài đó thăm dò coi tình hình an ninh xã hội thế nào, không phải là đi gây chuyện, Hiểu chưa?
– “Dạ… Hiểu rồi Đức ca…” Hưởng kích động, như vậy là Đức ca muốn tiến quân ra ngoài Phú Quốc rồi, nhiệm vụ của gã là ra đó thăm dò các băng Đảng ngoài đó để biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
– “Ừm, nà… lại đây” Đức đưa tay ngoắc… Hòa đang đứng gần đó khoảng chục thước, thấy Đức ca đưa tay ngoắc mình, không dám chậm trễ 1 giây, ba chân 4 cẳng chạy tới.
– “Thằng Hòa này khá lanh lẹ… Mang nó theo… Vậy đi…” Đức nói xong đứng dậy, đã sắp tới giờ đi dự buổi lễ lên chức của Thu Hà…
– “Thắng Hòa… Còn không mau cảm ơn Đức ca?” Thấy Hòa ngẩn mặt ra… Hưởng quát…
– “Cảm ơn Đức ca, cảm ơn Đức ca…” Như một cái máy, mặc dù chưa hiểu đầu hiểu đuôi nhưng Hưởng ca đã nói như vật thì cứ nghe theo thôi… Hòa gập người xuống gần 90 độ, miệng cảm ơn rối rít…
– “Mày đúng là gặp hên rồi, Đức ca nói mày theo tao đi Phú Quốc… Về chuẩn bị đi…” Hưởng vỗ vai Hòa mỉm cười, thằng Hòa này có tương lai a…
– “Phú Quốc? Cảm ơn Hưởng ca… cảm ơn Hưởng ca đề bạt…” Hòa trước là sửng sốt, sau đó cúi đầu cảm ơn rối rít công đề bạt của đàn anh mặc dù Hưởng chỉ vâng lệnh thừa hành, hai thằng đàn em của Hòa hâm mộ… Được dịp trực tiếp ra sức cho Đức ca thì nhất định sẽ có ngày huy hoàng vinh quy bái tổ.
– “Chị Thu và em đi rồi chỗ này ra sao? Buôn bán đang đông khách mà…”Giọng Hương tiếc nuối, Thu nói sơ qua về chuyện “di dân”, Thu đi dĩ nhiên Hương cũng đi, nàng muốn biết sau khi cả hai “di dân” nhà hàng này sẽ giao lại cho ai, đang làm ăn phát triển như thế này nếu sang nhượng lại cho ai thì quá uổng. Thu cũng đang nuối tiếc, nhà hàng là tâm huyết của nàng bấy lâu nay. Bây giờ bỏ ngang thật không cam lòng.
– “Sang nhượng? Ai nói vậy?” Đức mỉm cười…
– “Không phải anh nói Chị Thu và em đi di dân sao?” Hương sửng sốt…
– “Đồ khờ… Kiếm người thân tín làm quản lý… mỗi ngày hai người điều khiển công việc từ xa. Yên chí đi, đây là cơ sở làm ăn đầu tiên của mình, không có chuyện bán… Thôi không nói nữa… Anh phải đi đây…” Hắn nói xong đi ra xe… Buổi lễ nhậm chức của Thu Hà, không thể chậm trễ được.
– “Đúng ha… Sao mình không nghỉ tới vậy? Chị à… Thời buổi này có thể qua di động, máy vi tính trực tuyến điều khiển công việc mà…” Hương bừng tỉnh, không phải anh ấy trong lúc ở đây mỗi ngày vẫn có thể dặn dò công việc từ xa hay sao?
– “Chị không biết đâu. Miễn không sang nhượng là vui rồi…” Thu mỉm cười. Nàng chẳng cần biết nhiều, hắn không bán nhà hàng này thì sao cũng được…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Chuyện Thu Hà được bổ nhiệm vào vị trí Phó Trưởng CA Thành phố khiến Tùng thấy cần lo cho tương lai của mình, Tùng nghe Quyên nói Thu Hà là người của Trung tướng Nancy, vậy có nghĩa chỉ còn là vấn đề thời gian mình sẽ ra đi để “Phó” biến thành “Trưởng”. Vấn đề Tùng lo là mình sẽ đi đâu?
Trước kia, khi chưa có quyền lực, thì không cần bận tâm suy nghĩ, sao cũng được nhưng thời cuộc đẩy đưa, nhờ “hồng phúc” của em gái, Tùng một bước lên trời, từ một Phó Phòng không một chút quyền lực,”đùng”một cái, nhảy lên ngồi vào ghế số “1” trong Sở CA của thành phố trực thuộc Trung ương khiến mọi người đỏ mắt mà nhìn.
Đạo lý ở đời là vậy, khi trong tay có quyền cao chức trọng thì lúc nào cũng được người người chung quanh cung phụng, chỉ cần hắt hơi sổ mũi là có người bận tâm lo lắng. Phải nói là cám dỗ trùng trùng, tiền bạc lẫn gái gú tha hồ tận hưởng. Chỉ cần một cái búng tay là có người dâng lồn thượng đẳng tới để Tùng hưởng thụ… Các em, nếu không mơn mởn đào tơ lồn lưa thưa vài sợi lông tơ mịn màng, thì cũng thuộc tuýp người mẫu chân dài hoặc ca sĩ nổi tiếng. Nói tóm lại là thuộc tuýp “lồn vàng”, chỉ có những người với thân phận cao vời vợi mới có thể đút cặc vào hoặc để các em “thổi” một bài “Em đưa anh sang sông… Chiều mưa rơi âm thầm…”
Lúc đầu, Tùng rất là thật thà gương mẫu liêm chính chí công vô tư, nhưng riết rồi, người đâu phải cỏ cây, trước những em lồn thơm như múi mít thì khó mà cưỡng lại. Bây giờ thì quen mùi cho nên đối với Thục Phấn, Tùng cảm thấy khó mà “lên” đối với con vợ già “out of date ” đã đến lúc cần được đào thải mặc dù Thục Phấn bằng tuổi Quyên, có nghĩa là còn rất “ngon lành”.
Đời mà, có ai đã được lên voi mà lại muốn xuống chó chứ cho nên Tùng cứ canh cánh trong lòng, sợ một ngày nào đó, vinh quang bây giờ vuột khỏi tầm tay vì vậy âm thầm trù tính… Trần Đức hình như thích lái máy bay nên mới khoái con Quyên nhà mình nhưng không biết con Quyên có khả năng giữ nổi hắn hay không thì còn là một biến số… Không thể mạo hiểm được, Tùng hận không thể có thêm một hay hai đứa em gái. Hay là… Nghỉ tới đây, nhìn vợ, Thục Phấn, Tùng chợt động tâm cơ, nghỉ mình nhìn con vợ thấy chán nhưng biết đâu Trần Đức có hứng thú? Nếu gài độ được thì trăm lợi mà không có lấy một hại. Vấn đề là làm sao mở miệng? Aiz… Tùng thở dài…
– “Mấy ngày nay thấy anh thở ngắn than dài… Có gì phiền toái à?” Thấy vẻ mặt chồng có vẻ lo lắng. Thục Phấn thắc mắc, với thân phận là Trưởng CA của một thanh phố lớn, quyền cao chức trọng thì có gì để lo lắng chứ.
– Ậy… Có nói ra em cũng không hiểu đâu… Aiz…”Tùng lại “thở dài…” trong đầu đang tìm cách mở lời.
– “Thì cứ nói ra nghe thử… Anh không nói sao biết người ta không hiểu chứ…” Thục Phấn trừng mắt…
– Em biết người thay thế Phó Vinh là ai không? Là một nữ Đại tá tên là Thu Hà… Người này là thân tín của Thiếu tướng Nancy… À không bây giờ là Trung tướng rồi.
– “Vậy rồi sao? Anh cũng được Nancy nâng đỡ mà… Í chết… Anh… Anh có làm gì mất lòng người ta không vậy?” Thục Phấn hoảng hốt… Hiện nay là phu nhân của Trưởng CA thành phố, thân phận hiển hách, ai thấy nàng cũng kính nể, nhún nhường, ngay cả mấy đứa em trong nhà, bà con họ hàng cũng vì vậy mà được nhiều chỗ tốt thật đúng với câu trong nhà có người làm quan, gà chó cũng thành tiên… Đó là chưa kể nhiều khi nàng mở miệng nói giúp một câu thôi mà lại được tặng hộp quà tới, mở ra đều là đô la… Thục Phấn không muốn mất đi những cái này.
– Ậy… Anh không ngu vậy…
– “Vậy thì là chuyện gì?” Nghe chồng nói, Phấn thở phào… Vậy là tốt rồi…
– Không phải đâu… Anh nghỉ trước sau gì anh sẽ bị điều đi vị trí khác… Lúc đó sợ không có chỗ tốt như bây giờ. Em có hiểu không?
– “Vậy… Vậy có cách gì không? Hay là chi ra một mớ?” Phấn bắt đầu nhìn ra vấn đề…
– “Không được đâu… Nghỉ cũng đừng nghỉ tới…”Tùng lắc đầu… Thấy Phấn lo lắng cho tương lai, Tùng mừng thầm, như vậy là có hy vọng rồi.
– “Con Quyên… Phải rồi, hỏi con Quyên coi nó có cách gì không… Nó…” Nói tới đây Phấn không nói nữa… Đây là vấn đề nhạy cảm… Hơn nữa còn là chuyện riêng của người ta. Nhưng cũng nhờ vậy mà Tùng mới có ngày hôm nay.
– “Ậy… Không thể lúc nào mình cũng nhờ con Quyên được… Hay là…” Tùng nhìn vợ…
– “Anh… Anh.” Phấn sửng sốt… Mặt đỏ bừng… Nàng hiểu được chồng nàng muốn nàng “ra trận”. Đúng là điên mà…
– “Không phải đâu… Phấn… Em nghe anh nói đi… Trần Đức này thích đàn bà như con Quyên… Anh nghỉ em đâu có thua kém con Quyên chứ… Nói tới mới nói nha… Mình không thể nhờ con Quyên hoài được… Chỉ cần hắn thích em thì mình có trăm lợi mà không có một hại…” Tùng trơ trẽn nói.
– Nhưng mà, nhưng mà…
– “Ậy… Anh biết thật là làm khó cho em… Nhưng chỉ cần em hy sinh một chút thì các em bên nhà em, ba má em… Em hiểu anh nói gì chứ…”Tùng đưa viển ảnh tốt đẹp để dụ vợ…
– “Vậy phải làm sao đây?” Phấn siêu lòng.
– “Em đồng ý là được rồi… Chuyện còn lại để anh lo… Phấn à… cảm ơn em… Em cứ làm theo anh căn dặn là được… Nà… Anh mời hắn tới nhà ăn cơm, uống rượu, thừa lúc hắn không để ý… mình bỏ chút thuốc vô là được…” Tùng hăm hở tính kế…
Lễ nhậm chức của Thu Hà phải nói là rất hoành tráng và long trọng. Bí Thư Thành ủy Dương Đại Hải, Chủ Tịch Thành Phố Thu Vân, Phó Bí Thư Việt và Phó Chủ Tịch thường trực Thanh Thảo đều đến tham dự. Không tham dự sao được.”Tứ trụ” của Cần Thơ đều biết Thu Hà là thân tín của Trung Tướng Nancy Cục Trưởng Cục An Ninh Chính trị nội bộ A03, bấy nhiêu thôi đủ để dọa người nhưng cái chính là vì nàng còn là ái nữ của TBT. Bởi vậy ai dám không nể mặt, lấy lòng chứ.
Nancy không đến dự lễ nhậm chức của Thu Hà là có mục đích, sự có mặt của nàng chỉ là dệt gấm thêu hoa, không cần thiết. Nàng không đến nhưng hắn đến, ý nghĩa thâm thúy hơn rất nhiều. Đối với nàng, “Tứ trụ” chỉ có thể nghiêm túc hầu chuyện, còn đối với hắn thì khác, có thể tay bắt mặt mừng, trò chuyện thân thiết tương đắc. Thân thiết với hắn có nghĩa là thân thiết với Nancy rồi, nàng là ai? Là con gái độc nhất của TBT đấy…
TBT là lãnh đạo tối cao, dĩ nhiên là đối với mọi người đều hòa ái cho nên được ông ta hỏi chuyện không có gì lạ, nhưng nếu có thể xưng huynh gọi đệ với rể đông sàng của ông ta thì là chuyện khác… Có thể nói là “người nhà” rồi đấy. Tứ trụ của Cần Thơ, Giám Đốc Sở CA Thanh Tùng, Phó Vinh chính là muốn có hiệu quả này và ý nghỉ trong đầu của các người khác cũng là như vậy. Bởi vậy, hôm nay, trong khuôn viên của Sở CA thành phố, nơi khu làm lễ, người đông nghẹt như đi trẩy hội mùa Xuân.
Trước kia, trong chính trường Cần Thơ, không nhiều người biết Trần Đức là ai nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ nếu có người không biết hắn là ai thì người đó nhất định không thích hợp để phát triển trong quan trường mặc dù hắn chỉ là một Chủ tịch huyện nho nhỏ ở Đồng Tháp. Đây cũng là một đề tài mà đám cán bộ những lúc trà dư tửu hậu thỉnh thoảng bàn tán để chứng tỏ mình am tường, khâm phục “kế sách” và “khổ tâm”của TBT… Thép phải tôi luyện đúng cách mới là thép tốt. Người thì phải được rèn luyện để sau này mới có thể giao trọng trách đó mà.
Đã là người trong thể chế, biết được nhân vật như vậy dĩ nhiên phải tìm cách bắt quàng làm bạn rồi. Bởi vậy khi vừa thấy hắn xuất hiện, ai cũng đều nở trên miệng nụ cười và ánh mắt vô cùng thân thiết nhưng muốn bước tới chào hỏi thì cũng phải theo thứ tự mới được, không được “hỗn láo” đâu à… Vinh là người nhanh lanh lẹ nhất. Vừa thấy “anh rể ngầm” xuất hiện trước cửa đã nhanh nhẹn bước tới nét mặt rạng rỡ.
– Người anh em… Ha Ha… Khỏe chứ…
– “Phó Vinh, À không, Là Giám đốc Vinh mới đúng… Chưa có dịp chúc mừng anh…” Đức mỉm cười, trước nhiều ánh mắt nhìn mình với nụ cười thân thiết, hắn dĩ nhiên là mỉm cười vừa gật đầu chào đáp lễ vừa đảo mắt nhìn quanh, không thấy Thu Hà, đoán rằng nàng đang bận rộn trong “hậu trường” chuẩn bị trình diện trước mọi người với thân phận Phó Giám đốc Sở CA thành phố…
– “Ậy… Cũng là một câu thôi mà… Giám đốc với ai còn được nhưng chúng ta là người nhà mà… Thôi không nói nhiều nữa… Lát nữa anh em mình gặp lại sau” Vinh nói một câu thâm thúy, liếc nhìn chị mình rồi bước đi. Là người tiền nhiệm, còn chút chuyện phải làm trước buổi lễ.
Chủ Tịch Vân đang chầm chậm bước tới, theo sau là Phó Chủ Tịch Thảo… Hai thiếu phụ ngày càng mặn mòi…
– “Đức Chủ Tịch mạnh khỏe chứ” Vân, Thảo đưa tay ra…
– “Hai vị lãnh đạo… Hai người khỏe a…” Rất theo quy củ, Đức nghiêng mình lần lượt đưa tay ra bắt tay lãnh đạo, nhưng trong khi bắt tay, hắn dùng ngón trỏ khều mấy cái nhẹ nơi cườm tay… nét mặt nghiêm túc. Cả hai cũng không vừa, âm thầm cào tay hắn, nét mặt có chút ửng hồng.
– “Từ Cao lãnh đến Rạch Giá không xa… Tuần sau là ngày Vinh Giám đốc xuống Rạch Giá nhận chức. Chủ tịch đức chắc cũng sẽ có mặt chứ” Đi guốc trong bụng Vân, Thảo mở lời mời mọc.
– Ha ha… Nhất định nhất định…
– “Vậy thì tốt rồi… Lúc đó tôi và Chủ Tịch Thảo cũng xuống Rạch Giá một chuyến…”Vân mỉm cười, ngày nay nàng và Thảo vô cùng thân thiết, nàng là chị của Vinh, ngày vinh quang của em mình, sao có thể vắng mặt được chứ, cho nên đã dự định cùng Thảo xuống Rạch Giá tham dự để tạo thanh thế một chút. Đây là chuyện nên làm… Một Chủ tịch và Phó Chủ tịch của một thành phố trực thuộc Trung ương, thanh thế không nhỏ đâu, nhưng nếu có thêm hắn có thể đến dự thì hay quá…
– “Nghe nói ở Cao lãnh… Cậu lập được nhiều thành tích rất đáng kể… Xem ra Cần Thơ mình lãng phí nhân tài. Chủ Tịch Vân, chị nói có phải không?” Thảo nhìn Vân mỉm cười, nhắc nhở.
Bí thư quản mủ quan, Chủ Tịch và Phó Chủ Tịch có nhiệm vụ phát triển kinh tế, tuy kinh tế của Cần Thơ phồn thịnh nhưng không có nghĩa là không làm gì, cần phải có chút chiến tích để có thể tiến bộ, nhưng từ ngày lên thượng vị tới bây giờ Vân, Thảo vẫn chưa có thành tích gì đáng kể, vì vậy đứng ngồi không yên sợ GRDP năm nay không tăng thì không tốt. Đùng một cái nghe tin ở Đồng Tháp, hắn đem về công trình khủng TTTM gần 10 ngàn tỷ đồng. Đây là khái niệm gì chứ, cho nên trong lòng Vân xốn xang, muốn hắn giúp một tay kéo đầu tư đến.
– “Các người đang nói chuyện gì mà vui vậy?” Ngay lúc này, Bí Thư Dương đại Hải, Phó Bí Thư Việt tươi cười bước đến…
– “Hai vị lãnh đạo khỏe a…” Để tỏ lòng tôn kính lãnh đạo, một lần nữa Đức nghiêng mình chào.
– “Đừng khách sáo…”Dương đại Hải vỗ vai Đức cười thân thiết.
– “Khá lắm… TTTM Đồng Tháp…” Đưa ngón tay cái, Phó Bí Thư Việt khen ngợi…
– Bí Thư Hải… Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài… Chủ Tịch Đức là nhân tài cho nên tôi và Phó Chủ tịch Thảo nghỉ có nên điều cậu ta về Cần Thơ mình…
– “Ậy… Chủ Tịch Vân… Sao chị lại nói như vậy. Đồng Tháp so với Cần Thơ mình thì kém phát triển hơn, cho nên Chủ tịch Đức mới có chỗ thi triển tài năng…”Không đợi Vân nói hết, Việt cướp lời… Dương đại Hải sớm muộn vì cũng sẽ rời vị trí số “1”. Việt tự tin mình có cơ hội thượng vị với điều kiện Vân không có thành tích nào coi được, nghe Vân muốn điều Đức về Cần Thơ, Việt hiểu ý đồ của nàng nên tìm lý do chính đáng để cản trở.
– “Phó Bí Thư Việt… Ý của Ông là tuy Chủ Tịch Đức có chút tài nhưng rèn luyện chưa đủ?” Thu Vân mỉm cười tinh… Nụ cười tinh quái… Nàng đang nghỉ ngày mai, chuyện này đến tai Nancy, không biết Nancy sẽ nghỉ thế nào khi lão Việt “khinh thường” hắn.
– “Tôi không phải là ý này…” Biết mình bị trúng kế, lở miệng, Việt đổ mồ hôi lạnh thầm mắng con mụ Vân đanh đá, xảo quyệt. Coi bộ phải nhanh chóng tìm cách mới được.
– “Các vị lãnh đạo quá khen” Thấy Việt, Vân âm thầm đấu đá… Đức khiêm tốn mỉm cười chuyển đề tài, hắn nhận ra vấn đề giữa Phó Bí Thư Việt và Chủ tịch Vân cần cho Nancy biết để nàng giải quyết. Cần Thơ là căn cứ địa, không thể để người của mình bất hòa.
– “Ậy… Vấn đề này chúng ta sẽ bàn sau…”Dương đại Hải phát tay, lão không nghiêng về bên nào nhưng trong lòng chợt động. Ây, con mụ Vân này đúng là xảo quyệt mà, rõ ràng là muốn lấy lòng Nancy, cũng tốt, vậy thì mình cứ thừa dịp thuận nước đẩy thuyền. Thật ra Dương Đại Hải cũng đã từng nghỉ “kéo” Đức về Cần Thơ nhưng suy đi nghỉ lại, lão cảm thấy cơ hội chưa chín mùi, không ngờ mụ Vân muốn đi trước một bước.
Ngay lúc này, một toán người tiến vào, đi đầu là Đại tá Nguyễn Thanh Tùng, Công Vinh Giám Đốc và Phó Giám đốc Sở CA của Thành phố Cần Thơ, Đại Tá Nguyễn Văn Thương, Phó Cục trưởng Cục Tổ chức cán bộ và Thu Hà, nhân vật chính của ngày hôm nay, đi sau cùng. Thấy hắn đã tới, trong lòng nàng vô cùng ấm áp.
Buổi lễ bắt đầu, Giám Đốc Sở CA Thanh Tùng nói ngắn gọn vài lời phát biểu dạo đầu, sau đó nhường lời cho Đại Tá Nguyễn Văn Thương thay mặt Bộ Công an đọc Quyết định của Bộ trưởng Bộ Công an… Theo đó miễn nhiệm chức vụ Phó Giám Đốc Sở CA thành phố Cần Thơ của Đại Tá Nguyễn Công Vinh, sẽ có an bày khác đồng thời điều động, bổ nhiệm Đại tá Huỳnh Thu Hà giữ chức vụ Phó Giám đốc Công an TP Cần Thơ.
“Bốp… bốp… bốp…” Tiếng vỗ tay vang dội… Tiếp theo là bữa tiệc trà nho nhỏ…
– “Anh tới hồi nào vậy?” Thu Hà bước tới bên cạnh hắn, hỏi nhỏ. Hắn đến dự buổi lễ nhậm chức của nàng khiến trong lòng nàng thấy ngọt ngào…
– “Khá lâu rồi, không thấy em. Vừa trò chuyện với Hải Bí Thư và Chủ Tịch Vân vài câu… Chà… Hôm nay em đẹp lắm… Nhưng mà…” Đức mỉm cười, hai người rù rì.
– Nhưng mà cái gì?
– Hi hi… Em không mặc gì đẹp hơn nhiều…
– “Đồ quỷ…” Hai người rù rì… nét mặt nghiêm túc.
– “Mỹ Kiều kìa…” Ngay lúc này Mỹ Kiều đi tới…
– “Sorry Chị Hà, em tới trễ một chút…”Mỹ Kiều lườm hắn… Đêm qua bị hắn “hành” cả đêm nên sáng dậy không nổi.
– “Có gì mà sorry chứ…” Thu Hà mỉm cười, Ngay lúc này thêm một đám mỹ nữ đi vào. Thì ra là Kim Chi, Ngọc Vân, Thu Tâm, Thục Linh, Ngọc Như. Phương Anh từ Cao lãnh về, trực tiếp đi thẳng đến đây để dự lễ nhậm chức của Thu Hà.
– “Sao đông đủ vậy?” Đức mỉm cười… Âm thầm cảm khái cho tao ngộ của mình, tất cả đều trong sắc phục vừa oai phong vừa đẹp như trong hình các nữ quân nhân của quân đội Do Thái mà lúc trước, khi còn “hàn vi”, hắn đã từng vừa nhìn vừa tưởng tượng vừa sục. Bây giờ đều thuộc về hắn.
– “Chị Hà… Chị Xuân Mai và Mai Thảo không về được… gửi lời chúc mừng chị… Đây là quà của hai chị ấy… Còn quà của tụi này vì gấp về nên không có thì giờ, sẽ bù sau, Hi hi…” Thu Tâm, Phương Anh đưa ra hai hộp quà.
– “Quà cáp gì chứ… Là chị em với nhau, khách sáo làm gì…” Thu Hà tươi cười.
– “Em nói vậy là không đúng rồi… Quà cáp không thể thiếu được…” Đức xen miệng vào.
– “Vậy quà của anh đâu?” Chìa tay ra… Thu Hà cắc cớ hỏi…
– “Hi hi… Anh đặt mua online… Quà chưa tới kịp… Yên chí đi, nhưng phần quà lớn nhất đã tới rồi. Đang đứng trước mặt em nè…” Hắn ưỡn ngực lên… tuy vậy sực nhớ lại hôm qua, trong lòng thầm “ớn lạnh” khi nghe đến cụm từ “quà”
– “Trơ trẽn”… Chúng nữ đồng loạt “mắng”.
– “Hi hi ha ha…” Bầu không khí vô cùng vui nhộn…
Trong ngành CA, người đẹp không hiếm nhưng cùng lúc tập trung nhiều người đẹp như thế này thì rất hiếm, bởi vậy nhiều ánh mắt đổ dồn về hướng Đức Chủ tịch, thấy hắn được các nàng bao quanh nói cười mà vô cùng hâm mộ.
– “Người anh em… sẵn dịp hôm nay là sinh nhật của bà xã, hay là trưa nay ghé nhà ăn một bữa cơm, cùng nhau uống vài ly? Con Quyên cũng đang ở đó…” Nhân lúc không ai để ý, Tùng bước tới nói nhỏ…
Tuy hiện nay là số “1” của Sở CA Cần Thơ nhưng Tùng biết mình không thể ngồi một chỗ hoài được, Tùng nhìn ra Thu Hà hiện nay được an bày vào vị trí thứ hai trong Sở, mục đích “ở trên”quá rõ ràng là để dọn đường sẵn để một ngày nào đó, Thu Hà sẽ thế chỗ của mình, vấn đề chỉ là thời gian. Nước chảy xuống, người nhìn lên Tùng muốn biết “trên” sẽ có an bày gì cho mình một khi thời cơ đến.
– “Nếu đã là người một nhà thì Không cần phải lo ngại… Cứ tin vào “tổ chức” thì sẽ không bao giờ bị bạc đãi…” Hiểu vì sao Tùng lo lắng, Đức liền trấn an.
– “Có câu này của người anh em là tôi yên tâm rồi… bữa nay tới nhà ăn bữa cơm, uống ly rượu nha. Bà xã tôi đã chuẩn bị món “Bò né”… Con Quyên nói cậu thích nhất là món này. Tôi có chai Hennessy VSOP để hai anh em mình say một bữa… Nà… Đừng từ chối ” Tùng thân thiết mời mọc… Trong lời nói một “con Quyên” hai cũng “con Quyên” hàm ý nói cho Đức biết chuyện của hắn và em gái mình, Tùng biết rất rõ… Chúng ta là người một nhà. Cậu không cần phải ngại và nên chiếu cố cho người “anh vợ” này.
– “Vậy phải thưởng thức tài nghệ của chị dâu rồi” Thấy Tùng tha thiết mời mọc… Đức gật đầu.
– “Ha ha… Vậy mới phải.” Thấy hắn nhận lời… Tùng mừng rỡ.
– “Anh à… Tới đây chụp hình lưu niệm…” Thấy hắn mãi “già chuyện”. Ngọc Như bực mình gọi lớn. Tuy biết Tùng là “thượng cấp” của Thu Hà nhưng nàng chẳng nể mặt chút nào.
– À được… Tới ngay… Hi hi… Xếp Tùng… Lát gặp.
– Ừm… Lát gặp…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– “Anh và sếp Tùng nói chuyện gì vậy?” Thấy hắn nghe mình gọi liền chạy đến, Ngọc Như hài lòng nhưng vẫn “lườm”.
– Ha ha… Không có gì… Xếp Tùng mời anh lát nữa đến nhà ăn cơm… Lát nữa mình đi chung.
– “Không đi… Tụi em về nhà nghỉ, tối nay đi với anh ra ngoài vui chơi một bữa…” Như đã dự định trước, Ngọc Vân mỉm cười.
– “Tối nay?” Đức sửng sốt…
– “Khuya hôm qua. Nhã Phương gọi điện nói tối nay Hoàng Bích Trâm mời cả nhà mình ăn tối… Không phải sao?”Ngọc Như ôn nhu nói…
– “Ờ… Phải hén… Suýt chút nữa quên rồi…” Đức gật đầu, làm như nhớ lại. Trong bụng thầm than “Á đù… Nhã Phương này… Mình có “khổ tâm” mà. Không phải Nancy đã giải thích rồi sao?”
Chúng nữ cúi mặt cười trộm… Thầm nghỉ tối nay cho Hoàng Biết Trâm “biết tay”.
Chụp hình lưu niệm trong buổi lễ nhậm chức của mình, Thu Hà tha hồ tạo dáng, nàng đã có ý nghỉ trong đầu, muốn chụp nhiều một chút rồi mua khung điện tử để trong phòng làm việc của mình, bới vậy chụp với hắn rất nhiều, mà có phải trong tư thế bình thường đâu, hết ôm eo tới quàng vai, đầu nghiêng nghiêng áp vào ngực hắn, cứ như vợ chồng chụp trong ngày cưới mới chịu. Chưa hết, như được “thắp sáng” trong đầu, đám chị em Thu Tâm, Phương Anh, Ngọc Vân, Thục Linh, Ngọc Như, Mỹ Kiều, Kim Chi cũng bắt chước làm y chang khiến quan khách đến dự trợn mắt há mồm. Trong đó có Hoàng, Thắng, cả hai nhìn nhau mừng thầm… nghỉ bụng “Đức ca ngầu thiệt… Thì ra người thay thế xêp Vinh là chị dâu…”
“Từ lúc Hoàng, Thắng biết tin Vinh được thăng làm số “1” của Sở CA Kiên Giang… Mừng cho “lão đại” dĩ nhiên là mừng rồi nhưng đồng thời cả hai cũng âm thầm lo lắng, không biết quan mới lên nhiệm như thế nào tuy nghe phong thanh “người mới” cũng là rất thân với Đức ca. Nghe thì biết vậy, không biết có thật không nên trong lòng cứ thấp thỏm, bồn chồn.
Trước buổi lễ, trong “hậu trường” Vinh đã có dịp tiến dẫn đám thân tín với Thu Hà để sau này nàng tiện việc sai bảo nhưng Thu Hà không phải là Vinh, thái độ của nàng rất lạnh lùng và khách sáo khiến Hoàng, Thắng càng thêm lo lắng. Bây giờ nhìn thấy Đức ca cùng lãnh đạo mới của mình ân ái chụp hình, cả hai nhìn nhau mừng hết lớn… Trong đầu cùng có ý nghỉ: Đúng là “chị dâu” a… lão đại nói ngàn lời không bằng Đức ca nói nữa lời, bởi vậy mon men tới gần.
– “Xếp Hoàng, Xếp Thắng… Là hai anh à… Haha… Sao đúng lúc vậy… ouf… Ờ phải… Lại đây tôi giới thiệu cho biết…” Đang đứng chụp hình, thấy Hoàng, Thắng đứng nhìn, cười ngây ngô. Đức giơ tay ngoắc. Hoàng, Thắng chỉ chờ có vậy… Nhanh chân bước tới. Xum xoe vồn vã.
– “Ha ha… Đức ca… Cậu ngày càng oai phong, tụi này tưởng nhìn lần, không ngờ đúng là cậu…” Hoàng cười híp mắt, thân thiết nói…
– “Phải, Phải… Đức ca… À không… Chủ Tịch Đức… Đám anh em cứ nhắc tới cậu hoài…” Ánh mắt cung kính liếc nhìn Thu Hà, Thắng khôn ngoan, một câu gián tiếp khoe quan hệ từ lâu của mình…
– Ha Ha. Vậy sao… Nà… Chắc hai anh cũng đã biết rồi, lãnh đạo mới của hai anh, Thu Hà… Cũng là…
– “Thì ra là chị dâu…” Cười híp mắt, Hoàng nhanh miệng cướp lời. Đám Thu Tâm, Ngọc Vân nghe cụm từ “chị dâu” muốn phá lên cười thầm nghỉ trình độ “bợ đít” của thằng cha này đúng là cực phẩm nhưng suy đi nghỉ lại cũng rất có đạo lý, chẳng lẽ kêu Thu Hà là “em dâu”? Như vậy không chừng sẽ có phản ứng ngược. Hai tiếng “Chị dâu” vừa tỏ ra là mình tôn kính lãnh đạo vừa khoe được quan hệ với “ông xã” của lãnh đạo.
“Ừm… Đừng khách sáo”… Lần đầu tiên được người khác gọi mình là “Chị dâu”… Thu Hà có cảm giác lâng lâng nên bắt đầu nhìn Hoàng, Thắng thuận mắt hơn nhiều nên gật đầu mỉm cười.
– “Dạ… Xếp Hà, Mai này nếu có thời gian, mời xếp đến Bình Thủy chỉ đạo công tác…” Nghe được cụm từ “Đừng khách sáo”… Hoàng mừng rỡ… Liền thay đổi cách xưng hô… trước kia là “Xếp Vinh” bây giờ là “Xếp Hà”…
– Dạ đúng đó Xếp Hà, Quận Cái Răng…
– “Ậy… Được rồi… Xếp Hà sẽ sớm tới Bình Thủy với Cái Răng chỉ đạo công tác mà… Không cần mời mọc đâu…” Thấu hiểu tâm trạng của hai tên này. Đức cắt lời, phát tay. Tuy lời lẽ “sống sượng” ngang tàng nhưng lọt vào tai Hoàng, Thắng, cả hai thấy vô cùng thân thiết, biết hắn coi họ là thân tín mới nói như vậy. Chứng tỏ vẫn được Đức ca “chiếu cố”, tốt quá rồi. Còn muốn gì hơn. Một khi Đức ca mỉm cười, khách sáo? Chết đó nha.
Buổi lễ kết thúc. Mọi người lục tục ra về. Tuy hắn muốn nhưng chúng nữ chẳng ai theo hắn dùng cơm ở nhà Tùng, cho là nhàm chán, hơn nữa ai cũng muốn về nhà nghỉ ngơi, đi làm tóc, làm móng tay, tu chỉnh nhan sắc để tối nay làm “kỳ đà cản mũi” quyết không thể để bọn người Hoàng Bích Trâm “lộng hành” được.
Đức nào biết có người đang tính kế với mình…