Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 172

Phần 172
– “Thục Linh. Ngọc Như… Hai em nghe rõ chứ gì…”Một tia sáng lóe lên trong đầu. Không phải Thục Linh nói có chiếc xe khả nghi đang ở phía sau cách mình tầm khoảng nữa cây số sao? Đối phương nói “thấy” mình, như vậy là đúng rồi… Đồng thời cũng nói “Ngay bây giờ”… Có nghĩa là nó và người bị nó bắt cóc đang ở cùng một nơi.
– “Người bị bắt có thể là Phương Linh…” Nghe hắn nói, đầu óc lanh lẹ, Thục Linh nhìn ra tinh hình, đồng thời tiết lộ suy nghĩ của mình.
– Em khẳng định?
– Không 100% nhưng có đến hơn 90%… Thanh Tình nói khi vừa về tới nhà thì có ai gọi Phương Linh. Sau khi nhận được cú gọi thì Phương Linh đi ra ngoài tới giờ vẫn chưa về khiến người nhà lo lắng.
– “Không sai… Là nó… Thằng Phát…” Đức bừng tỉnh… Biết mình có nhiều người thù ghét, qua bao nhiêu chuyện thì thằng Phát là một trong có thể nói là căm hận mình nhất, Phương Linh nhận được cú gọi thì ra ngoài, ngoài nó thì còn ai? Còn nữa QL30 này dẫn đến căn biệt thự của lão Đồng ở xã Mỹ Thọ. Rất có thể nó muốn dần dụ mình tới đó. Đem mọi chuyện xâu lại với nhau… Đức tin tưởng Thục Linh đoán đúng. Vấn đề là trên xe có mấy người? Thằng Phát có đồng lõa hay một mình? Phải cẩn thận hành động, không thể khinh suất được để đề phòng cá chết lưới rách.
– “Em chờ anh chút… Thục Linh… chị Ngọc, cho mượn di động chị một chút” Đầu óc hắn nhanh chóng làm việc…
– “Ò… Nè…” Ngọc không đợi nói lần thứ hai, đưa di động của nàng. Đức không một chút chậm trễ, bấm số gọi…
Tối nay lâu đài của bà chủ Tiên đóng cửa sớm không tiếp khách, lão bản “giá lâm” mà, Tiên không thể sơ xuất được, những người không phận sự thì bắt đầu từ 6 giờ chiều đều được cho nghỉ, nếu thích thì ra phố chơi hoặc về nhà còn không thì ở trong phòng, làm gì cũng được nhưng không được ra ngoài, nếu trái lệnh sẽ bị đuổi việc. Chuyện gì khác thì bà chủ Tiên dễ dãi nhưng chuyện này thì nghiêm lắm. Cũng như lần trước í mà vì vậy mọi người răm rắp nghe theo.
Trong lúc Tiên đang xem xét lại lần cuối để tránh sơ xuất, di động của nàng reo lên… Thấy trên màn hình số lạ tên lạ, Tiên cau mày bắt máy…
– A lô… Ai vậy.
– “Là anh đây… xảy ra chuyện đột xuất. Anh cần bọn thằng Vỏ làm chút chuyện…”Không có nhiều thời giờ nên Đức ngắn gọn tối đa.
– “Vỏ… Lác… Hai đứa bây mau tới đây…” Đang ở tầng 4, Tiên hấp tấp chạy xuống tầng trệt… Bọn thằng Vỏ nghe tiếng Tiên Đại tỷ hô hoán, vội vàng chạy lên… Thế là chưa đầy hai phút, 5 chiếc xe Dream nổ máy phóng đi. Dẫn đầu thằng Lác điều khiển, Vỏ đại ca ngồi phía sau tay cầm di động nghe lão Đức ca dặn dò. Cũng là bổn cũ soạn lại nhưng đụng vào xe của… Đức ca để gây tai nạn.
Chuyện gì chứ chuyện này là nghề của Lác, hai mắt nó sáng ngời khi một lần nữa có dịp thể hiện nhưng vừa nghe Vỏ nói, Lác hết hồn,”tông vô xe của Đức ca?” Lác tưởng mình nghe lầm.
– “Ừ… mày không nghe lầm đâu, tao hỏi kỷ lắm rồi… Lát nữa mình tông vô xe của Đức ca… dễ hơn lần trước nhiều… Chỉ cần cọ quẹt là được rồi, phối hợp đóng kịch… Ậy… Đừng hỏi nhiều… Không có thì giờ nhiều… Mau lên…” Vỏ hối thúc.
– “Ò… Biết rồi… Ngồi cho vững nha… He he…” Lác bất thình lình tăng tốc… Chiếc Dream chồm lên phóng đi… Thêm 4 chiếc đeo sát phía sau. Tiếng hú của động cơ làm ồn ào cả một khúc đường trên QL 30.
Trong chiếc xe van, Phương Linh, tay chân bị trói, miệng nàng bị băng keo bịt kín nên không thể kêu la cầu cứu, nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông trước mặt vô cùng phẫn hận. Phương Linh thật hối hận đã tin lời đường mật của gã để bây giờ lâm vào cảnh này.
– “Sao hả… Giận lắm chứ gì… Chưa đâu, bây giờ chỉ là khởi đầu thôi. Còn nhiều chuyện hấp dẫn coming soon… Nghe nha. Anh sẽ dùng em uy hiếp để nó chịu trói… Sau đó anh sẽ hiếp em trước mặt cho nó coi… he he. Tiếp theo lóc thịt cắt da nó… Cho nó từ từ nếm mùi đau đớn trước khi chết” Phát vừa lái xe vừa nhìn vô gương chiếu hậu nói lảm nhảm, hai mắt gã đỏ ngầu, trong lòng đầy thù hận. Ghế bên cạnh, có khẩu Micro Uzi đen ngòm và cái ống nhòm, thỉnh thoảng gã lấy nhìn phía trước để thăm dò tình hình.
Cha mình bị tai nạn chết cùng lúc cả một gia tài dưới đáy hồ không cánh mà bay khiến Phát muốn điên lên được. Việc Diệp bị Cục C03 bắt khiến gã bừng tỉnh suy nghĩ nếu Cục C03 không nắm trong tay chìa USB thì không thể nào. Gã nhớ tới hai người Hải Yến, Lan Anh nằm vùng bên cạnh cha gã, bây giờ tham gia cổ phần vào công ty TTTM Ngay cả con Hồng Ngọc phản phúc kia bây giờ cũng là nhân viên cao tầng của Đức Lập. Phát đem mọi chuyện quy về một mối. Khởi nguồn từ khi Phương Linh rời bỏ gã để ngã vào vòng tay của người mà gã cho là đầu dây mối nhợ của mọi chuyện…
– “Ưm… ưm… ưm…” Phương Linh muốn nói gì đó nhưng bị miếng băng keo bịt kín miệng nên nói không ra lời… Chỉ nghe tiếng “ưm ưm” phát ra từ cổ họng nàng…
– Sao hả… muốn năn nỉ cho nó hả… he he. No Way… Nó chết chắc rồi nhưng lát nữa nếu em làm anh thoải mái thì có thể anh sẽ cho nó chết toàn thây… Ừm… Nói một bí mật cho em biết nha, má thằng Chánh, con mụ Diệp phản phúc kia thổi saxo hết sẩy luôn… Lát nữa em phải làm anh như vậy đó nha… Nếu không anh sẽ lóc da nó… he he… Thôi… không nói nữa.
Phát lấy di động ra bấm…
– “Mày muốn sao nữa…”Tiếng Đức vô cùng bình thản, mắt nhìn tứ phía… Hắn đang đợi sự xuất hiện của bọn thằng Vỏ… Tính theo thời gian chắc cũng sắp rồi.
– Không… Tao muốn nói cho mày biết là hi hi… mày đừng có nổi nóng nha… Tao nói nếu con ghẹ mày chịu bú cặc tao thì tao sẽ dễ dãi với mày một chút… Nó gật đầu rồi… Hắc hắc hắc…
– “Mày nổ vừa thôi…”Mắt nhìn lên màn hình di động của Hồng Ngọc… Thấy hàng text “Showtime” do Thục Linh gửi tới… Đức cười lạnh.
– Hắc hắc… Lát nữa mày sẽ biết tao nổ hay không…
Ngay lúc này một đoàn xe Dream lao tới… lạng qua lạng lại theo hình chữ “S”… Tiếng động cơ huyên náo cả một khúc đường… Đức biết đó là bọn thằng Vỏ nên chuẩn bị phối hợp… hắn giảm tốc độ…
“Rầm”… Một chiếc Dream vừa va chạm vào xe… Đức đạp thắng ngừng xe lại.
– “Chuyện gì… mày muốn giở trò à…”Phát nghe tiếng “rầm” trong di động, nhìn ra phía trước thấy dòng xe cộ chậm lại… gã nghi hoặc…
– Có mấy thằng du đãng điên khùng chạy xe lạng qua lách lại nên đụng vào tao… Vừa lái xe vừa nói chuyện với mày nên tao tránh không kịp… Chỉ là vậy thôi.
– “Ê… Đại ca. Anh vừa lái xe vừa nói di động… Bây giờ đụng xe tui… Bây giờ tính sao đây…” Lác “hằn học”.
– Mày nghe chưa? Bây giờ tao phải giải quyết vấn đề…
– Đụ mẹ mày. Mày cố ý giở trò… mày tưởng tao ngu à…
– Mày có con mắt nhìn mà… Tới đây coi đi…
– “Bây giờ tinh sao đây… Có tiền đền thì coi như không có gì… Nếu không tui kêu CA tới…” Lác tiếp tục “gây” áp lực…
Phát nghe văng vẳng qua máy di động… gã tuy nghi ngờ nhưng nhìn từ xa mặc dù với ống nhòm nên không thấy được rõ ràng chi tiết. Lời nói của đám thanh niên đi trên 5 chiếc Dream tuy hung hăng nhưng nét mặt rất lấm lét. Tuy là đóng kịch thôi nhưng nói chuyện với Đức ca kiểu này khiến chúng thấy lo lo trong bụng.
– “Anh bạn à… Là anh đụng tui… Sao tui phải đền…” Đức “cải”… miệng cười cười nói vào di động cố ý để Phát nghe rõ…
– “Vậy thì chờ CA tới giải quyết thôi…” Hai bên cãi nhau không ai nhường ai… Lúc này tiếng kèn xe thúc giục inh ỏi, Phát chột dạ… Chuyện ngoài dự tinh khiến gã phân vân. Trong lúc còn đang trù trừ chưa quyết thì…
“Rầm”… Trước hết là tiếng kiếng xe bên phải bị đập bể, tiếng “loảng xoảng” của thủy tinh rơi. Một họng súng đen ngòm chĩa ngay gã. Ánh mắt sắc lạnh, giọng nói cũng lạnh không kém nhưng gương mặt thì rất quen thuộc… Phát nhận ra đây là một trong nhưng gương mặt thường xuất hiện bên cạnh của kẻ thù…
– “Muốn sống thì ngồi im… Hai tay để lên đầu. Cục cựa thì nát sọ… Chị hai không nói chơi đâu… Không tin thử đi” Thục Linh như bóng ma bất thinh linh xuất hiện. Nhếch mép cười… Nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
Phát chưa kịp phản ứng thi cửa kiếng bên tài xế nơi gã ngồi… Thêm một họng súng thứ hai đen ngòm chĩa vào… Ngọc Như mở cửa túm cổ gã như túm cổ gà, kéo ra khỏi xe, quặt hai tay gã ra sau còng với vòng sắt số “8”…
– “Xong rồi” Đức nghe tiếng Ngọc Như nói trong di động…
– “Phát à… Ha ha ha… Mày… Aiz… Muốn đấu với tao… thật là ngu như heo… Nằm mơ giữa ban ngày… Hắc hắc hắc…”
Nghe tiếng khả ố đắc ý của kẻ thù vang lên, mặt Phát trắng bệch…
– “Cô không sao chứ…” Thục Linh vừa cởi trói cho Phương Linh vừa ân cần thăm hỏi.
– “Anh… Anh là thằng khốn nạn.” Không đáp lời Thục Linh, vừa được cởi trói, Phương Linh như bà điên, tay tháo giày dưới chân, xông tới đập túi bụi vào đầu Phát, gã đang ngồi dưới đất, hai tay bị còng số “8” khóa chặt, nét mặt không chút cảm xúc. Có lẽ bây giờ trời sập xuống, gã cũng mặc kệ.
– Í ì… Làm như vậy thật là mất hình tượng, đập vài cái cho thật mạnh rồi ngừng được rồi. Em cũng thật là… Sao lại hẹn hò với nó vậy?
– “Anh… Anh… hu hu…”Phương Linh bị hắn nói nàng hẹn hò với Phát, tinh ngay lý gian… tức quá khóc hu hu…
– “Theo tôi biết… Phương Linh không phải là người như vậy…” Hồng Ngọc xen vào… Tú Nhi không có ở đây, lên tiếng bênh vực Phương Linh, Hồng Ngọc rất khôn khéo, nàng đang tính cho tương lai của mình sau này. Vừa rồi hắn “xâm phạm” nàng đó mà, hắn phải chịu trách nhiệm, ngôi thứ không thành vấn đề, lấy được thiện cảm của Phương Linh rất có lợi.
– Ậy… Thôi bỏ đi… Em có sao không? Mau gọi điện về nhà báo bình an…
Ngay lúc này, ba chiếc xe CA hụ còi chạy tới… Mai Thảo được Ngọc Như và Thục Linh báo tin nên cùng Đan Thùy, Việt Hà tức tốc dẫn đội chạy đến hiện trường.
– “Chủ Tịch Đức… Lại là anh à…”Đan Thùy và Việt Hà sửng sốt khi thấy hắn… Mới chiều hôm qua hôm kia bắn ì xèo bây giờ tới vụ này? Đan Thùy thầm oán giận, nghỉ số mình thật xui xẻo, cứ mỗi lần gặp hắn đều có chuyện.
– “Không phải tôi… Là như vầy, bạn gái tôi bị tên này bắt cóc để uy hiếp tôi.” Đức chỉ Phát đang bị trói gô ngồi dưới mặt đường.
– “Phóng viên Phương Linh?”Việt Hà, Đan Thùy từ sửng sốt đến kinh hãi, khi thấy Phương Linh đầu bù tóc rối, Phát bị trói gô ngồi dưới mặt đường. Trong ánh mắt kinh ngạc, cả hai nhìn nhau… Một người là con gái của Chủ tịch Tỉnh một người là con trai của Trưởng Ban Đồng. Đã một thời là một cặp sao bây giờ đến nổi này.
– “Coi có ai bị thương tích gì hay không, gọi xe cứu thương nếu càn… Đem về trụ sở lấy khẩu cung…” Mai Thảo nhíu mày ra lệnh… Bắt cóc là tội nặng cần phải được nghiêm trọng xử lý.
– “Đem người này lên xe… Chị Phương Linh. Mời chị theo chúng tôi về trụ sở lấy khẩu cung” Biết mình và Việt Hà hơi thất thố Đan Thùy ra lệnh với các chiến sĩ CA trong đội…
– “Thôi… Bỏ qua đi…”Phương Linh đột nhiên nói làm mọi người sửng sốt…
– “Bỏ qua?” Đức chưng hửng tưởng mình nghe lầm nhưng sau đó hắn chợt hiểu… Dù sao cũng là tình củ nghĩa xưa… Aiz… Bỏ qua cho một người muốn giết mình, hắn thật không muốn để họa về sau nhưng nàng đã nói “bỏ qua”, hắn phải nể mặt nàng. Tuy hiểu vì sao Phương Linh nói như vậy nhưng Đức cảm thấy vô cùng khó chịu.
– “Vậy được… Tùy em… Đại tá Mai Thảo, chuyện ở đây giao cho người của cô…” Tuy không vui nhưng hắn vẫn nhớ trước chỗ đông người, xưng hô với Mai Thảo vô cùng khách sáo.
– “Thục Linh, Ngọc Như có nói gì với anh chưa…”Mai Thảo lại gần hắn hỏi nhỏ.
– Chưa… Là chuyện gì?
– “Người tên Hoa và Trịnh Toán có âm mưu thủ tiêu anh… Họ mướn sát thủ từ Hải Phòng… Không lâu đâu, tin rằng nay mai thôi” Mai Thảo nhanh chóng tóm tắt ngắn gọn.
– “Có nghe được chúng nói vì sao không? Thù hận? Tiền?” Sau một vài giây sửng sốt, Đức nhíu mày, người ta giết nhau không vì thù oán sâu nặng hoặc vì tiền hoặc cả hai như ngày hôm nay, thằng Phát không phải vì tình và thù mà muốn giết mình hay sao?
– “Trong một đoạn âm thanh, nghe được Trịnh Toán nói họ bỏ tiền mướn người giết anh tuy giá cao nhưng so với cái gia tài của má anh để lại thì chỉ là một hạt muối trong đại dương… Từ đó suy ra gia tài của má ruột anh bên Canada rất khủng, em suy nghĩ có thể nào nếu anh chết thì dì anh tức là Giang Ngọc Hoa hưởng trọn. Đây là lý do bà ta muốn giết anh.” Mai Thảo nói ra suy luận của mình.
– “Em nói rất có lý… Nếu đúng là như vậy thì lý do này quá đủ rồi. Nhưng chuyện này phải chờ coi Ngọc Lan thâu lượm được tin tức gì bên Canada để kiểm chứng lại. Nếu đúng thì có thể bắt người?”Một bức màn bí mật dần dần được hé lộ trong đầu.
– Không đơn giản như vậy, không thể dựa vào video mà bắt người, phải chờ họ có hành động cụ thể. Nhưng yên chí đi, đã bố trí hết rồi… chờ bọn người Hải Phòng tới, hai bên liên lạc với nhau. Khi họ hành động thì một mẻ tóm gọn.
Nói đến đây, Mai Thảo ngừng lại vài giây để hắn có thời giờ “tiêu hóa” vấn đề…
– Còn nữa, dựa vào những gì nghe được thì tên Phát này rất có thể là con cờ bị Trịnh Toán lợi dụng để giết anh… Nếu gã thành công thì tốt nếu không thì là đòn tung hỏa mù. Mai này bọn họ có ra tay thì ai cũng sẽ nghỉ gã là hung thủ. Cái này gọi là di họa giang đông.
– “Wow… Em giỏi thiệt…” Đức thán phục… Mai Thảo quả nhiên là tướng tài dưới trướng của Nancy, phân tích mọi việc vô cùng hợp lý.
– Không cần nịnh em đâu…
Ngay lúc này Thục Linh bước tới đưa di động của nàng cho hắn…
– Là chị Cả…
– “A lô… Sao thức khuya vậy cưng?” Thấy Nancy gọi mình qua máy của Thục Linh, Đức sực nhớ di động mình đang nằm dưới đáy hồ trước Văn Thánh miếu.
– “Mấy tháng trước khi sanh con cho anh ngủ suốt ngày, bây giờ ngủ nữa… Muốn em thành bà mập à? Sao gọi cho anh không được vậy” Giọng Nancy hờn mát.
– “Oh… Sorry… Là như vầy… I phone của anh mất rồi…” Hắn nhanh gọn tóm tắt.
– Vậy thì tha cho anh… Tưởng đang hú hí với ai chứ…
– Ây da… Sao lại nói như vậy… Ừm… Ba đứa con anh sao rồi…
– “Chuyện gì? Hỏi thăm con thôi sao. Mẹ của chúng thì không quan tâm?”Nancy bắt bẻ…
– Hi hi… Anh không phải là ý này mà… Ừm… Gọi anh có chuyện gì vậy?
– Có chuyện mới gọi được sao?
– “Hi hi… Sorry cưng”Đức hết hồn không biết có chuyện gì mà bà xã đại nhân bực bội, bởi vậy cười cầu tài, không biết nói sao cho phải… Hắn không ngờ lúc này, song Kiều đang ở bên cạnh Nancy, thấy chị mình làm hắn “bất an”, cả hai đưa ngón tay cái, mỉm cười đắc ý.
– “Cách đây một giờ đồng hồ, Bích Trâm có gọi… Anh biết Bích Trâm nói gì không?” Nancy giọng thỏ thẻ như chim hót nhưng Đức thì nghe như sấm nổ bên tai.
– “Làm sao anh biết được chứ… Anh đâu phải là thần tiên đâu à…”Trong lòng cảnh giác, giọng Đức nghe rất nhu mì, có thể nói “anh hiền như mon frere”.
– “Trung tướng… À không… Bí Thư Tỉnh ủy Hoàng Bích Trâm nhờ em nhắn với anh là Trưa mai 12 giờ, anh đón tại Phi trường Trà Nóc…”Giọng Nancy trơn tru… Ánh mắt có ý cười tiếc là Đức ca không thấy nên lưng đổ mồ hôi lạnh. Thầm mắng Hoàng Bích Trâm “thâm độc. Nhỏ mọn” muốn trả thù vì trước đây đã mấy lần thua hắn đây mà. Nhưng chuyện hắn ngạc nhiên là sao Nancy lại nói Hoàng Bích Trâm là Bí Thư Tỉnh ủy…
– Bí Thư Tỉnh ủy?
– “Anh không biết hay làm bộ vậy? Thôi đi… Bây giờ thì biết rồi… Ừm… Bích Trâm được điều động đến An Giang làm Bí Thư Tỉnh ủy.”Nancy tiếp tục chơi trò “mèo vờn chuột”.
– Vậy có liên quan gì tới anh chứ?
– Chuyện đó em làm sao biết được… Nhưng không có lửa làm sao có khói. Anh nha… Nếu anh và nó không có gì tại sao nó muốn anh rước nó chứ? Con nít cũng không tin đó. Bây giờ thật thà khai báo sê được khoan hồng… Có biết không vậy?
– À… Thì ra là chuyện này à… Nancy à… Em đừng trúng kế nha… Anh với Hoàng Bích Trâm không có gì đâu… Là như vầy…” Đức đem chuyện hắn muốn Cục C03 “dễ dãi” với Lăng Ngọc Diệp để kiếm chút tiền cho tài chánh huyện, bù lại hắn đáp ứng ba điều kiện.
– Có thật không?
– Thật mà… Anh thề…
– “Hi hi… Vậy thì tha cho anh. Nhớ đó, ngày mai. 12 giờ. Nói được là làm được… hiểu chưa. Thôi, không nói nữa. Em đi ngủ đây.”Nói tới đây, Nancy bật cười, cúp máy.
Đức sửng sốt… Hắn chợt hiểu, thì ra nàng đã biết… Làm hết hồn. Í… Khoan đã, Nancy kêu mình đi đón Hoàng Bích Trâm đúng giờ? Là ý gì đây? Đức mừng rỡ… Như vậy là đã bật đèn xanh rồi? Nancy đúng là lợi hại, mai này có thêm Hoàng Bích Trâm hỗ trợ thì đúng là như hổ thêm cánh… Hắc hắc hắc… Như vậy thì không cần khách sáo rào trước đón sau làm gì…
– “Tối nay anh về Cần Thơ chứ?” Mai Thảo mỉm cười…
– Em cũng biết hết rồi?
– Hi hi… Anh chỏng cái đuôi là chị Cả biết… Chị Cả biết là tụi em biết. Có gì ngạc nhiên chứ… Còn nữa. Không những vậy, muốn con gái thuận lợi trong công tác, Hoàng Ngọc Hải đã tốn không ít tâm quyết vận động Thanh Phượng đảm nhiệm Phó Giám đốc CA Tỉnh An Giang và Phương Trang làm Chủ Tịch Thành phố Long Xuyên để phối hợp với Bích Trâm.
– Wow… Vậy à… Nếu Nancy chịu làm Bí Thư thì tốt quá…
– “Đố khờ… Nếu bên chính Quyền và bên CA đều là người của mình thì sẽ tốt hơn nhiều… anh hiểu chưa? Nếu không vì vậy sao chị Cả lại để cho con khỉ anh nhảy lung tung chứ?”… Mai Thảo lườm…
– Ha ha. Hiểu rồi… Thì ra là vậy…
– “Thủ Trưởng… Cô Phương Linh từ chối cho khẩu cung…”Đan Thùy bước tới báo cáo.
– “Nếu là như vậy, mình cũng không thể làm gì… Thu đội… Ừm… Khoan… Em và Việt Hà đưa cô ta về tận nhà” Mai Thảo phát tay căn dặn.
– “Dạ… Thủ Trưởng…” Đan Thùy xoay người bước đi. Trong lòng bức xúc, không biết vì sao Thủ trưởng không coi trọng khẩu Mini Uzi trong xe của tên Phát kia. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Mai Thảo, Đan Thùy chợt hiểu chắc có bí ẩn gì đó… Vì vậy không tiện hỏi thêm.
– “Ừm… Phương Linh… Các chị CA đưa em về… Anh có việc cần đi trước…” Đến bên cạnh Phương Linh, Đức nói, không cần nàng ừ hử… Hắn lên xe đề máy chạy đi.
Nhìn hắn lên xe chạy đi, biết hắn không vui, Phương Linh nước mắt lưng tròng, trước đây nữa giờ đồng hồ, nàng nghỉ nếu có súng trong tay, nhất định sẽ bắn chết Phát cho hả cơn giận nhưng sau khi đánh, cơn giận đã giảm hơn một nửa và bây giờ nhìn nét mặt ngẩn ngơ của Phát, nàng thấy cũng một phần tại mình. Vì vậy quyết định không truy cứu vì một chút lòng trắc ẩn. Sau lần này giữa nàng và gã một chút tình bạn cũng không còn.
– “Cô cảm thấy sao? Có cần đi bệnh viện không?”Đan Thùy bước đến cạnh Phương Linh hỏi.
– Không… không cần.
– Vậy… Tôi đưa cô về… Lên xe đi…
– “Có cần đưa anh tới bệnh viện không?”Cởi trói cho Phát, Nhìn thấy gã với vài vết thương nhẹ ngoài da và trên mặt do Phương Linh đánh với chiếc giày của nàng. Việt Hà theo bổn phận hỏi han vài câu. Nạn nhân đã không muốn truy cứu, Thủ Trưởng không có chỉ thị, nàng và Đan Thùy cũng không thể làm gì hơn.
– Không cần… Tôi đi được rồi chứ gì?
– “Anh cứ tự nhiên…” Việt Hà gật đầu.
Phát cả mừng, vì khẩu Mini Uzi trong xe mà nãy giờ gã nơm nớp lo sợ. Không ngờ họ không hỏi gì hết. Bởi vậy gã vội vã lên xe đề máy phóng đi…
– “Chuyện tình tay ba… Ân oán tình thù?” Việt Hà nhìn theo mỉm cười…
– Làm sao tao biết được nhưng có lẽ là như vậy… Aiz… Thấy mà tội nghiệp.
– “Hi hi… Tao thì không thấy như vậy… Là đàn bà ai lại không thích “Soái ca”… Thua người ta thì ráng mà chịu… Tội nghiệp cái gì chứ… C’est la vie… Tao nói có phải không? Hihi… Nói thiệt nha… giữa Chủ tịch Đức kia với gã… Nếu cho mày chọn… mày chọn người nào?” Việt Hà mỉm cười, hóm hỉnh hỏi…
– “Đúng là mát dây… Mau thu đội”Đan Thùy phát tay, quay lưng bước đi…
– Ê… ê… Trả lời tao đi chứ. Hi hi… mày nha… Đừng có đạo đức giả…
– “Đan Thùy, Việt Hà… lại đây một chút…”Nét mặt nghiêm trọng, Mai Thảo gọi.
– “Dạ. Thủ trưởng…” Việt Hà, Đan Thùy thấy lo lo… Không lẽ Thủ trưởng thinh tai vậy sao… Mình nói chơi thôi mà…
– “Sau khi đưa cô Phương Linh về thì bắt đầu từ nay, hai người chia nhau bí mật theo dõi hành tung của tên này… Nhớ phải tuyệt đối cẩn thận, không được để lộ để tránh bức mây động rừng… Có liên quan tới khẩu Mini Uzi Hiểu chưa?” Mai Thảo nói dứt lời, bước lên xe ra về.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– “Phương Linh không còn gì với Phát đâu… Anh đừng có hiểu lầm…” Xe chạy được vài phút, Hồng Ngọc phá tan sự im lặng.
– Đừng có nhiều chuyện… Nà… Điện thoại của cô. Cảm ơn nhiều. Nhà của cô ở đâu, tôi đưa cô về trước.
– Vậy thì cảm ơn anh… Tôi ở Phường 1…
Đức lái xe đến phường 1, theo sự chỉ dẫn của Hồng Ngọc, hắn ngạc nhiên khi ngừng xe trước một căn hộ bình thường.
– Nhà này à?
– “Ừm… Có vấn đề gì sao? Bây giờ không phải như lúc trước… Ngựa chết thì xuống đi bộ thôi… cảm ơn anh nhiều… Bye bye… See you.” Hồng Ngọc có chút tức giận khi biết hắn nghỉ nàng vẫn sống như lúc trước.
– Hi hi… Vậy thì phải… OK… Good Night!
– “Good Night!” Ngọc cũng hạ kính xe xuống vẫy tay chào…
– “Good Night!”… Ngoài mặt Hồng Ngọc mỉm cười… nhưng trong bụng đang bức xúc. Khi nãy hắn sờ soạng nàng bây giờ cái mặt làm như không có gì, như là phấn viết trên bảng rồi xóa đi. Đừng có hòng nha.
Chim khôn biết lựa cành mà đậu, đàn bà thông minh phải biết chọn đàn ông để nương nhờ. Hồng Ngọc đã quyết định rồi phải đeo dính hắn. Cho dù làm bà ba hay bà bốn hoặc bà 10 hai bà 20 thì có sao chứ nhưng nàng không gấp, phải từ từ chiếm được cảm tình của những người chung quanh hắn trước.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– “Hi hi… Khi nảy nhìn thấy cậu… Hi hi… Chị cứ tưởng Hồng Ngọc với cậu… Ai dè… Nói mới nói nha… Theo chị thấy Hồng Ngọc này trăm phần trăm là “kết” cậu rồi” Ngọc biết hắn vì chuyện Phương Linh mà không vui nên gợi chuyện. Trên xe chỉ còn nàng và hắn… Tay sờ lên đùi hắn, bắt đầu khiêu khích.
– Sao nói vậy chứ… Tôi với cô ta đâu có gì…
– “Cậu khờ hay giả khờ đây, hồi nãy chị thấy hết rồi… Cậu hi hi… Nếu cô ta không “kết” cậu… Có lý nào im lặng chứ.”Ngọc lườm… Trong bóng tối ánh mắt lẳng lơ, phong tình vạn chủng. Tay lần mò giữa hai đùi hắn vuốt ve, miệng cười tủm tỉm. Biết hắn không vui, nàng muốn giúp hắn”thư giãn” một chút để quên đi muộn phiền.
– Thấy hết rồi? Thấy cái gì? Nói nghe thử nhưng trước hết xích lại gần một chút… Ngồi chi xa vậy – Miệng mỉm cười, một tay điều khiển vô lăng, tay kia kéo Ngọc xích lại gần, luồn vào áo nàng xoa nắn.
– “… Lo lái xe đi… Khoan, coi chừng rách áo…” Miệng nói, nàng tự động xích lại gần, tay cởi hàng nút áo để tạo điều kiện cho bàn tay hắn tung hoành.
– “Tới chỗ này rất đặc biệt gọi là Nhất dạ đế vương…” Đức mỉm cười… Tay không ngừng hoạt động, Một trong những sở thích của hắn là vừa được bóp vừa được “thổi” trong khi đang lái xe… Hắn đang cần được thư giãn một chút.
– “Cậu muốn sao chị cũng chìu cậu mà… Vậy được chưa?” Ngọc mở thêm vài hàng nút áo cho bàn tay hắn có không gian hoạt động… Miệng cười tủm tỉm, tay nàng lần mò tìm phéc mơ tuya quần kéo xuống. Đã cùng hắn nhiều lần nên nàng biết hắn đang hứng vì vậy muốn giúp hắn thoải mái… giảm “stress”.
– “Khoan…”Đức ghé vào đậu xe bên lề đường cầm lấy chai nước suối uống dang dở đưa cho nàng. Khi nảy đi tè nên cần phải làm vệ sinh cho “thằng em” một chút.
Ngọc lườm, mở nắp chai, lấy miếng khăn giấy thấm nước kỹ lưỡng lau chùi rồi vén tóc cúi xuống ngậm vào, đầu gục gặc nhanh dần.
– “Wow… Quá đã…” Đức hạ ghế ngã người ra sau mắt lim dim hưởng thụ cảm giác đầu tiểu huynh đệ của mình đang chìm trong vung không gian ẩm ướt, tay không ngừng nhồi bóp cặp vú nàng… Lúc này phiền muộn quên hết rồi.
– “Ông xã của chị cũng chưa từng được đãi ngộ này. Chỉ là với cậu thôi đó…” Ngọc lườm… Tay nàng cầm cặc hắn, lưỡi lướt từ bìu dái lên cái đầu tim tím bóng lưỡng, ngậm vào mút mạnh.
– Hi hi Vậy sao… Sâu vô chút nữa… Ừ… Như vậy đó… Wow… quá đã… Nuốt luôn nha… Hi hi… Bổ lắm đó…
– “Muốn sao thì sao đi… thật là tham lam mà… Đúng là được voi đòi tiên…” Ngọc lườm yêu… há miệng ngậm vào… Tay hắn vịn đầu tóc nàng “hỗ trợ” nhấn sâu lút cán… Nhiều lần phục vụ hắn nên Ngọc không còn bị ngộp nữa. Tay nàng mơn trớn bìu dái, cặc hắn mất hút trong miệng nàng. Đức nghiêng người nắc bạo… Tối nay là Nhất dạ đế vương, một mình chiến đấu với tứ đại cao thủ Loan, Tiên, Cơ, Ngọc, cần phải bắn một lần trước mới có thể trấn trụ cho tới sáng…
– Ahh… Đức gồng người… bắn xối xả vào miệng nàng… Ngọc vừa nuốt vừa xoa bìu dái hắn…
– “Hồi sáng nói cái gì Nhất dạ đế vương mà… Sao không thấy gì hết…”Sau một hồi miệt mài dùng lưỡi lau chùi, Ngọc ngẩng đầu lên, tay cầm cặc vẫn còn cương cứng của hắn, cạ vào đầu vú mình… ngẩng đầu lên hỏi…
– “Chưa tới khuya mà, bây giờ là bây giờ… Tiếp tục đi…”ngã người ra sau, Đức cầm di động của Ngọc lên bấm… Trong khi nàng ngoan ngoãn tận dụng hết sở trường…
Loan về khách sạn, ngủ một giấc, tắm rửa thay đồ nằm trong phòng chờ hắn gọi nhưng hắn biệt tin, nàng gọi hắn thì chỉ nghe câu “chủ máy tạm thời… Xin vui lòng gọi lại sau”. Nằm buồn chán, lên Facebook lượn một hồi rồi thiu thiu ngủ…
Ngay lúc này. Di động reo lên khiến nàng giật mình, nhìn màn hình, thấy không phải là hắn, có chút thất vọng nhưng vẫn bắt máy.
– A lô…
– Hi hi… Sorry… Có chút chuyện xảy ra… nhưng mà xong rồi… Nếu còn hứng thú thì 10 phút nữa, chờ trước cửa khách sạn…
– “Làm hết hồn hà… Thấy số lạ, không ngờ là cậu… Được… 10 phút…” Tưởng hắn cho nàng leo cây nên tiu nghỉu vì buồn chán, bây giờ Loan phấn chấn lên… Bước xuống giường nàng vừa tu chỉnh nhan sắc vừa canh đồng hồ vừa thầm mắng.”Cái gì không hứng thú chứ, thằng mắc dịch làm chờ sốt cả ruột…”
– “Ai vậy?” Đang dùng lưỡi mơn trớn, hầu hạ “thằng em” của hắn vừa nghe chuyện, Ngọc “nhả” ra hỏi…
– “Ậy… Lát nữa biết mà… Tiếp tục đi”… Đức nhấn đầu nàng xuống, tay một lần nữa định bấm số gọi Thái Vân Cơ nhưng không nhớ số của nàng, bình thường với di động của mình, hắn chỉ cần bấm tên là tất cả đều tự động… Hồi nãy, hắn bị bắt buộc quăng di động dưới hồ… Aiz… Xem ra ngày mai phải gấp rút mua một cái mới.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Hai ngày nay ở khách sạn S. M có buổi tọa đàm bàn về hợp tác phát triển kinh tế giữa Đồng Tháp và An Giang. Những trường hợp như vầy cũng là cơ hội để ăn chơi đú đởn, hôm nay là ngày chót, đến chiều tối có buổi tiệc liên hoan nên không khí rất náo nhiệt. Trong lúc các người khác hát hò hoặc chén tạc chén thù thì Giám đốc Sở Công Thương của An Giang, Giám đốc Ngân Hàng ACB cùng một số thân tín rủ nhau ra ngoài vừa hút thuốc vừa tán gẫu… Đàn ông mà, rượu vào thì lời ra, uống vào vài ly, có chút hơi men, khi có dịp là nói về ăn chơi và đàn bà.
Trong số này có Michael, người Mỹ gốc Ý sống ở Việt gần 10 năm rồi cho nên ngoài nói được tiếng Mỹ, Ý lão còn nói tiếng Việt rất lưu loát, kể cả chửi thề văng tục đụ mẹ đéo bà như người bản xứ đôi khi còn vượt trội hơn nhiều. Còn nữa, lão ăn bún riêu, hủ tiếu, phở húp nước lèo nghe rồn rột, mắm ruốc xào, mắm tôm đều ghiền… Nói tóm lại là người việt da trắng con mẹ nó rồi.
Michael có dòng máu Ý trong người nên dâm lắm, thấy đàn bà là hai mắt như hai ngọn đèn pha, lão cũng thuộc vào loại dê chúa cho nên già, trẻ, bé lớn đều không tha miễn là nhìn thấy mát con mắt sướng con cặc là được. Ở Long Xuyên, Michael gây không ít tai tiếng nhưng lúc nào cũng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ bỏ qua coi như không có gì. Lý do rất đơn giản, Micheal rất được lòng của Chủ tịch Trình quốc Huy nên chẳng ai dám đụng vào.
Chuyện gì cũng có lý do của nó, không phải tự nhiên mà Trình Quốc Huy bao che cho một một khứa lão mũi lõ mắt xanh. Nếu tính ra thì cũng có thể nói Trình Quốc Huy và Michael có quan hệ bà con thân thích. Số là em gái Trình Quốc Huy du học ở Mỹ gặp được anh chàng “I ta lồ” (Ý) đẹp trai. Xưa nay gái Việt lúc nào mê tít thò lò mấy chàng Ý, trai Ý thấy lồn Việt cũng muốn thử cho biết nông sâu… Kết quả là bụng của em gái Trình Quốc Huy to ra… dẫn đến một đám cưới rể Ý dâu Việt linh đình hết biết. Michael là cậu của chú rể… Ngày đám cưới, lần đầu lão bay đến Việt Nam để rồi mê mẩn tâm thần… đéo muốn trở về xứ cờ hoa nữa.
Cũng đã hơn 10 năm rồi, Micheal đóng đô ở xứ Việt, chọn An Giang làm quê hương. Là Thạc sĩ Kinh tế của Mỹ đế, dĩ nhiên có chút bản lĩnh, thông thạo 3 thứ tiếng, làm được việc, lại là cậu chồng của em gái mình nên Trình Quốc Huy coi trọng cho làm cố vấn, tuy không là một chức vụ thực thụ trong chính quyền nhưng rất được mọi người nể nang. Chính vì vậy mà lão Mỹ già này thường tác oai, tác quái. Cũng không tính là lớn lao gì, chỉ là thấy vừa mắt em nào là trăm phương ngàn kế gạ đụ không được thì ép đụ.
Bởi vậy khi Loan từ thang máy bước ra, đi ngang qua lobby… Không ít tiếng huýt sáo tỏ ý tán thưởng. Trong đó dĩ nhiên có Micheal… Vừa thấy Loan, hai mắt lão Mỹ già sáng rỡ. Tuy đã trên 50 nhưng nhờ rất tỉ mỉ chăm sóc nên thân hình Loan vẫn còn rất “bá cháy”, dáng người dong dỏng cao, eo không một chút mỡ thừa, nhìn ngon hết biết, đàn ông có một chút máu dê nhìn nàng mà không nứng cặc thì nhất định “tiểu huynh đệ” có vấn đề nghiêm trọng. Cặc của Michael còn rất sung cho nên trong quần, đầu cặc giật giật. Michael thầm nghỉ trúng mánh rồi, lão nhanh chân bước tới chặn ngang, ánh mắt dâm tà lướt lên người Loan, miệng cười.
– Hi… How are you doing?
– “Make way please” Đang bước đi bổng có thằng tây già ra chắn ngang chặn đường mình, miệng hôi mùi rượu, Loan có chút bất mãn, nàng nhíu mày nói cộc lốc.
– “Come on… My name is Joe… You’re so beautiful… May I buy you a drink?” Trước vẻ mặt không hài lòng của Loan, Micheal phớt lờ. Trước tới giờ lão chưa từng thất thủ, hơn nữa còn nhiều người quen đang nhìn ngưỡng mộ, lão đâu có thể bị mất mặt chứ hơn nữa, tưởng Loan dùng chiêu “em chả” như đã thường gặp bởi vậy lão tỉnh bơ, định kéo tay nàng.
– “Don’t touch me”… Loan bước lùi lại, mặt lộ sắc giận.
– “Hi hi. Come on… Don’t be shy…” Trước nhiều ánh mắt nhìn mà bị Loan từ chối khiến Michael cảm thấy bị mất mặt, lão cù nhầy, kiên trì bước tới.
– “Ê… Ê… What are you doing…” Đang đậu xe ngay cửa chờ, nhìn vào thấy Loan bị thằng tây già chắn đường. Đức liền vội vã xuống xe chạy nhanh vô can thiệp…
– “Not your fucking business man!” Thấy có thằng nhóc định phá chuyện tốt của mình… Michael trừng mắt, sừng sộ… Tiếng ồn ào đã làm nhiều người chú ý, chờ coi náo nhiệt…
– “Anh bạn trẻ… Tôi khuyên anh đừng xen vào… Ông này là Michael… Cố vấn đặc biệt của Chủ tịch An Giang… Anh không đắc tội được đâu” Giám đốc Ngân Hàng ACB Lê Minh Đảo nhỏ giọng, nhìn Đức với ánh mắt ái ngại.
– “Cố vấn đặc biệt thì sao? Cố nội của Chủ tịch tui cũng đéo sợ huống chi chỉ là cố vấn… OK… Ông quen với nó thì nói cho nó biết… khôn hồn thì đừng có làm càn…” Đức quắc mắt… Chuyện Phương Linh làm hắn nổi giận, vừa được Ngọc “xoa dịu” thì bây giờ tới chuyện này khiến hắn nổi khùng định phát tác… Ngay lúc này có giọng hớt hải xen vào…
– “Chủ tịch Đức. Chủ Tịch Đức… Là hiểu lầm thôi… hiểu lầm thôi…”Phó Giám Đốc Sở Du lịch Đồng Tháp Vũ Long mặt tái xanh, chạy tới. Lão đang ở bên trong, nghe thuộc hạ báo cáo Michael đang có xung đột bên ngoài, Long vội vã ra coi là chuyện gì. Thấy Đức Chủ tịch, lão sợ hết hồn, vội can thiệp, hy vọng chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, đối với vị Chủ Tịch huyện trẻ tuổi này, lão tuyệt đối không thể đụng chạm đồng thời đối với thằng mỹ già Michael, Vũ Long cũng không thể làm phật lòng. Thật là trên đe dưới búa a…
– “Thôi bỏ đi… Mình đi… Không cần chấp nhất với thứ người này.” Loan kéo tay không cho hắn nói thêm…
– What? What did you say? Nghe Loan nói với giọng khinh thường. Hiểu được tiếng Việt. Gần 10 năm nay, đây là lần đầu tiên bị khinh thường khiến Michael nóng run, hai mắt long lên sồng sộc, muốn ăn thua đủ.
– “She said that you’re a fucking asshole… You got it?” Đứng chắn ngang trước mặt Loan, Đức bĩu môi khinh thường. Đã lâu rồi không đánh lộn, hôm nay bị Phát làm chạy hụt hơi vô cùng bực bội, vừa được Ngọc giúp “thư giãn” một chút thì bây giờ bị thằng Mỹ già chọc giận nên hắn nổi hung muốn đánh nhau một trận cho giãn gân giãn cốt.
– “Who the fuck is this guy?” Thấy Đức không có vẻ khiếp sợ mình còn rất hung hăng… Michael chột dạ… Sực nhớ Vũ Long gọi hắn là “Chủ Tịch” và thấy thái độ rất kiêng kỵ của Vũ Long, Micheal biết Đức có chút lai lịch, nên tìm cách xuống thang, tuy vậy giọng nói vẫn còn rất trịch thượng.
– “Micheal… Người này ông không thể đụng được đâu…” Vũ Long khổ sở chọn lời để giải thích.
– “Chủ tịch huyện thôi à… Motherfucker!” Michael bĩu môi khinh thường… Trong bụng âm thầm nhớ mặt.
– “Yeah… Go home fuck your mom… Asshole! Now what… You have balls? Come here…” Đức hăng máu. Xuống tấn… rõ ràng muốn đánh nhau, thầm mong thằng mỹ già sấn tới là “bụp” nó một trận. Bên cạnh, Loan bấm bụng cười… không ngờ hắn vì mình mà hung hăng như vậy. Nàng thấy hắn thật đáng yêu, không uổng công nàng bỏ sức làm cho Đức Lập ngày mổ thịnh vượng…
Vũ Long sửng sốt… Nghe tiếng không bằng thấy tận mắt. Lão nghe Chủ Tịch Đức hành sự rất bá đạo, chớ có mà trêu vào… không ngờ còn có mặt này…
– “You’re crazy…” Michael thấy Đức có vẻ biết “kung fu”… lão hoảng hồn bỏ đi… Trong lòng thầm nghỉ ở đây là địa bàn của nó nên nó hung hăng… Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt… Đụ đỉ mẹ… Đừng để tao gặp mày bất cứ nơi nào ở An Giang. Tao sẽ chơi chết mẹ mày luôn…

To top
Đóng QC