Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 157

Phần 157
– “Vệ Lan… Hay là mình quá đa nghi?” Sau một hồi quan sát. Hắn thấy người đàn ông kia tuy có những cử chỉ khả nghi nhưng hình như vô hại, hoàn toàn khác với những lần trước, đụng độ bắn nhau ì xèo…
– “Theo kinh nghiệm của tôi… Không đâu… Người này đang theo dõi mình” Nghe hắn hỏi, Vệ Lan trầm ngâm… Lam Điền lắc đầu… đáp.
– “Hi hi… Nà… Chúng ta cùng nhau chụp một tấm hình ha… Anh đứng giữa làm James Bond… Có mỹ nữ bao quanh” Hắn nháy mắt với Vệ Lan, đồng thời đưa di động cho nàng. Vệ Lan hiểu ý…
Chúng nữ sửng sốt… Mới vừa khẩn trương nói có người theo dõi mà, sao bây giờ có nhã hứng chụp hình? Không biết hắn muốn giở trò quỷ gì đây. Nghỉ thì nghỉ vậy chứ vẫn vuốt tóc, tạo hình tạo dáng… Một đám mỹ nữ õng ẹo vây quanh hắn chụp hình khiến nhiều người, nhất là đám đàn ông đực rựa trầm trồ ganh tỵ, mon men tới ngắm. Dĩ nhiên Trịnh Toán cũng lợi dụng cơ hội để tới gần đứng cười cười ra vẻ ngưỡng mộ, gã không ngờ vai chính để chụp hình chinh là mình… Lam Điền lợi dụng hoàn cảnh để đưa gương mặt gã vào “tâm điểm”…
Là một người tháo vát, đầu óc lanh lẹ cho nên hai ngày nay, từ lúc đặt chân tới Cao lãnh, với bộ dáng sang trọng của thương gia việt kiều. Trịnh Toán rất dễ dàng làm thân với người địa phương khi nói muốn tìm hiểu hoàn cảnh trước khi đầu tư. Người dân miền Nam mà, thật thà chất phát, lại rất hiếu khách nhất là khi nghe được Toán là thương gia nước ngoài về xứ muốn đầu tư cho nên rất là nhiệt tinh trò chuyện. Bây giờ chỉ cần nói đến cụm từ “Chủ tịch Đức ” thì “ông Tám, bà Tám” (Ý nói người nhiều chuyện) như được gãi đúng chỗ ngứa, liền thao thao bất tuyệt móc ruột ra mà kể. Nào là khoe Cao lãnh sắp có TTTM xịn do người Cao lãnh đầu tư đó nha, chứ không phải là vốn nước ngoài… Còn nữa hai thằng Nguyễn Thông và Thái Hữu Cơ đều bị Chủ tịch Đức vì dân trừ hại… Mèn ơi, lúc đầu thấy cậu ấy trẻ ai cũng hết hồn, giờ ai cũng biết Chủ tịch Đức tuy trẻ nhưng là nhân tài… cô Phương Linh thật là biết chọn bạn trai, bẻ lái một cái cụp khiến cậu Phát con Trưởng ban Đồng ôm hận ngàn thu… Nào là Nhắc tới Trưởng ban Đồng khi không bị nổ lo ga mà chết… Aiz… Còn cái vụ cột đèn rỗng ruột nữa, nghe nói cũng vì cái vụ này mà Chủ Tịch Đức và Trưởng ban Đồng bất hòa… Hi hi… Nghe nói cô Hồng Ngọc hình như “kết” Chủ tịch Đức lắm… nhà của Trưởng ban Đồng hình như là đối với Chủ tịch Đức hình như là có thù truyền kiếp á… phụ nữ của cha con đều bị Chủ tịch Đức… he he…
Đây là những lời Toán thu lượm được… Cái mà gã thích nhất là “nhà của Trưởng ban Đồng hình như là đối với Chủ tịch Đức hình như là có thù truyền kiếp á…” Thật hay không thì không cần biết chỉ cần thêm một chút “lửa”… Ậy… dễ thôi mà… Toán thầm quan sát một hồi rồi quay lưng bỏ đi…
“Người này nhất định có vấn đề… Có cần theo dõi không?” Vệ Lan nói nhỏ…
– “Hi hi… Chuyện này không cần cố bận tâm…” Hắn cầm di động chọn những hình có nét mặt của Trịnh Toán gửi đi…
– “Anh đang làm gì vậy?” Thụy Vũ thấy hắn đang ở bên mình mà cứ bấm bấm di động hoài, nàng có chút tức giận…
– Xong rồi… Bây giờ đói bụng… Chúng ta đi ăn ha…
– “Không… Về nhà gọi nhà hàng mang tới, ở nhà ăn vui hơn… Vừa hát Karaoke vừa ăn… vui hơn nhiều…”Tú Nhi đề nghị.
– “Đúng đó… Lâu quá không nghe anh đàn hát rồi… Cứ quyết định như vậy…” Tuyết hưởng ứng…
– “Đúng đó…” Yến, Phương Linh, Thụy Vũ nhao nhao.
– “Anh biết đàn hát sao? Có khó nghe không vậy?” Hải Yến nữa trêu chọc nữa hoài nghi.
– “Hi Hi Ha ha…” Thụy Vũ, Tú Nhi, Phương Linh, Tuyết, Yến bật cười thích thú khi có người hoài nghi hắn về mặt này…
– Ậy… Hát hay không bằng hay hát mà… Nếu tôi hát hay thì bây giờ là ca sĩ nổi tiếng rồi… Hi hi…
– “Anh đừng lo… Cho dù anh hát khó nghe cỡ nào… Anh là ông Chủ thì tụi này sẽ vỗ tay ủng hộ… Có phải không Lam Điền, Vệ Lan…” Hồng Ngọc pha trò…
– “Hi Hi… Phải như vậy mà… Nếu không sẽ bị đuổi việc” Vệ Lan, Lam Điền mỉm cười phối hợp.
Thanh Tình nãy giờ không nói tiếng nào nhưng trong lòng cảnh giác. Trước kia, khi hắn đến nhà nàng đã có dịp nghe và từ đó nàng “falling in love.” Nàng đang sợ có người “đi” trước mình.
– “Vậy thì cảm ơn trước nha…”Đức mỉm cười…
– “Hôm nay vui như vậy, hay là uống chút rượu… Nhà tôi có vài chai Chivas 25” Đến lượt Hồng Ngọc đề nghị…
– “Chivas 25? Thôi đi…” Đức nghe “Chivas 25” liền nhớ tới lần trước, có chút sợ hãi… Rủi uống say, Tú Nhi, Thụy Vũ, Phương Linh, Yến Tuyết thì không sao, nhưng có Thanh Tình, Hồng Ngọc, Lam Điền, Vệ Lan… Rủi có gì thì là chuyện lớn a…
– “Anh có phải là đàn ông không vậy? Sợ say à? Sợ thì uống chút chút thôi… Như vầy đi. Tôi uống ba ly, anh uống… nữa ly… Vậy được chưa?” Lam Điền tưởng hắn không biết uống rượu, có ý khích tướng… Nàng muốn nhân dịp này cho hắn biết tay…
– “Cứ quyết định như vậy đi… Đêm nay vui một bữa… Đức Tổng, anh không làm tụi này mất hứng chứ? Tú Nhi… Nói dùm một tiếng đi…” Hồng Ngọc từng bước ép sát tới…
– “Mọi người đã nói như vậy… Thì anh chìu họ đi…” Tú Nhi lườm…
– Vậy được… Uống ít thôi nha…
– “Như vậy mới phải chứ…” Trong lòng có “quỷ”… Hồng Ngọc mỉm cười, nàng đã có ý quyết tâm cột chặt vào hắn. Nàng đã tính rồi, tối nay cho hắn say rồi nàng sẽ trần truồng nằm trong lòng hắn… Có những người đàn bà của hắn ở đây… Hắn đâu có thể phủi bỏ trách nhiệm chứ? Chỉ cần như vậy là được rồi, chuyện sau này từ từ sẽ tính sau.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Trịnh Toán nào biết gã đã được “tỉ mỉ” chụp hình và bây giờ gương mặt của gã đang được bà chủ Tiên và Vỏ ca phóng to để đám đàm em chụp lại để dễ “làm việc”… Chuyện của Đức ca giao phó, chị Tiên rất khẩn trương nhưng không cần chị Tiên khẩn trương, Vỏ và đám đàn em sẽ truy lùng hành tung của Trịnh Toán.
– “Nhớ kỷ gương mặt chưa? Tụi bây đi lùng coi nó ở nơi nào… Khi phát hiện thì báo về, coi nó tiếp xúc với ai, làm gì…”Vỏ nghiêm nghị dặn dò. Chị Tiên ngồi gần đó. Nét mặt âm trầm…
– “Yên chí đi Chị Tiên… Cao Lãnh này có bao lớn, mình người đông thế mạnh. Rãi người đi khắp các tụ điểm ăn chơi, khách sạn… Em bảo đảm trong vòng 1 ngày sẽ có kết quả… Nếu cần thì lôi đầu nó về đây…” Vỏ nói như đinh đóng cột.
– “Đừng có làm càn… lão bản không nói tới chuyện lôi đầu nó về, nếu làm bậy sẽ bứt mây động rừng, cần nhất là coi nó liên lạc với ai, chụp hình cho tao, tuyệt đối không được để lộ… Đứa nào làm hỏng chuyện, biết tao xử sao rồi chứ gì?” Nét mặt lạnh lùng, Tiên đại tỷ vô cùng bá đạo, nàng chỉ như con nai vàng với hắn, đối với bọn đàn em dưới trướng thì rất nghiêm khắc. Quan trường có thể trên bảo dưới không nghe nhưng trong thế giới của nàng bọn đàn em phải chấp hành khi nàng ra lệnh…
– “Dạ… Chị Tiên…” Vỏ và đàn em cúi đầu dạ rang…
– “Sao còn đứng đó?”Tiên quát…
Chỉ trong vòng một nốt nhạc, tiếng máy nổ vang rền, một chục thằng do Lác cầm đầu trên 5 chiếc xe Dream hung hăng phóng ra ngoài, thằng nào cũng muốn mình là người đầu tiên phát hiện thằng cặc trong hình để lập công.
Từ ngày Lác biểu diễn lái xe tông vào đoàn xe tải cố ý gây ra sự cố… Chỉ có vậy thôi mà lập được công lớn vì vậy gần đây được cất nhắc làm “Phó đại ca”… Nghe thật là oai và hơn nữa mỗi tháng chị Tiên “cho” 15 Triệu…
Má ơi… Là 15 Triệu đó… Cái này là lương Kỹ sư xịn đó nha… Đám đàm em có thằng nào học hành cho ra hồn, trước tới giờ lấy quả đấm kiếm ăn vậy mà bữa đói bữa no, nay được Vỏ ca thu nạp, được chị Tiên ” cho” mỗi tháng 6 Triệu đã mừng rớt nước mắt. Bây giờ thằng Lác đã là “Lác ca” và được 15 triệu… Vinh quang cỡ nào… Vì vậy khiến đám đàn em ngưỡng mộ, trong lòng lấy Lác ca làm tấm gương học tập, phấn đấu… Lúc nào cũng mong được có dịp để thể hiện. Cho nên Trịnh Toán có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được chỉ vì một chút hiếu kỳ mà đang bị “truy lùng” ráo riết bởi đám này…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Người đi trà lạnh, người lên bàn thờ ngồi thì khỏi phải nói rồi… Trước kia, cho dù không phải là ngày lễ lộc gì thì biệt thự của Trưởng Ban Đồng, cho dù cửa trước hay cửa sau cũng có người tay xách tay mang, ra vào… Bây giờ thì vắng như chùa Bà Đanh ngoại trừ Phát và hai người giúp việc nét mặt đang lo lắng vì không biết tương lai sẽ ra sao… Trước kia, ông chủ còn sống, người đến viếng muốn được thông truyền, ai cũng dúi vào tay một nắm tiền… Bây giờ thời đại vàng son đã hết rồi.
Phát không bận tâm đến chuyện tình người bạc bẽo, đời là vậy mà, hôm nay lên voi thì ngày may hoặc ngày mốt có thể xuống chó, cái mà hắn không thể chấp nhận là số tiền dưới đáy hồ sen và cái USB đã không cánh mà bay. Lúc đầu hắn nghỉ là lãnh đạo của cha hắn nhưng sau đó hắn nghỉ kỹ lại thì không đúng… Vậy là ai?
– “Cậu hai… Bên ngoài có người tên là Trịnh Toán, nói là người quen cũ của ông chủ đến viếng thăm…” Chị giúp việc cắt dòng tư tưởng của Phát…
– “Trịnh Toán… Mời khách vào đi” Tuy chưa hề nghe tên Trịnh Toán nhưng giờ phút này viếng thăm thì chắc chắn là người bạn tốt, cần được tiếp đãi, Phát trịnh trọng đến bên cửa đứng chờ. Chưa đầy một phút, chi giúp việc trở vào, theo sau là một người đàn ông đeo kính trắng tròng, y phục sang trọng chứng tỏ là một người trí thức, thành đạt…
– “Nhìn gương mặt cậu, tôi nhớ tới Trưởng ban Đồng… Cậu thật giống ông ta… Aiz… Thật không ngờ…” Vừa nhìn thấy Phát, Toán vội vàng bước tới đưa tay ra… Vẻ mặt vô cùng thân thiết, xúc động. Tuy chưa từng gặp Đồng nhưng vẫn làm ra vẻ bi thương. Từ xưa tới nay cha con nào lại không có gương mặt từa tựa nhau chứ.
– “Xin chào… Ông là…” Thấy khách vồn vã, thân thiết khi gặp mình, Phát cảm động.
– “Tôi là Trịnh Toán. Lâu lắm rồi, cũng hơn chục năm, trước kia có mang ơn của cha cậu, bấy lâu nay di dân ra nước ngoài, bây giờ trở lại định ghé thăm ân nhân nhưng không ngờ… A…” Trịnh Toán lắc đầu, rơm rơm nước mắt. Trong lòng tự phục lấy mình. Hận không được làm tài tử màn bạc, nếu không chắc chắn cũng được vài giải Oscar.
– “Chú Toán thiệt có lòng… Mời ngồi… Chị Ba… rót trà…” Phát cảm động, căn dặn chị người làm đem trà đãi khách… Chị Ba gật đầu te te chạy đi lấy trà, nghỉ tớ tờ giấy 20 đô Mỹ trong túi… trong bụng mừng rỡ… Đúng là Khách Việt kiều xịn mà…
– “Xin phép cho tôi đốt nén nhang…” Ánh mắt chân thành… Toán nhìn Phát mong đợi.
– “Dạ… chú có lòng…”Phát lấy ba nén nhang, đốt lên, xong đưa qua cho Toán… gã cầm ba nén nhang, đưa lên trán, miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì nhìn rất là nghiêm túc và trang trọng… Xá xá vài cái… Phát tiếp ba cây nhang cắm lên bàn thờ… Trong lòng hắn lúc này vô cùng cảm động… Chị Ba đem trà lên, Phát, Toán phân ngôi chủ khách cùng ngồi xuống…
– “Chú Toán… Mời uống trà… Ừm… Chú và ba cháu chắc cũng quen nhau lâu lắm rồi?” Phát tỏ thái độ thân thiết…
– “Tôi qua Canada định cứ hơn 15 năm rồi, từ lúc đó thì thỉnh thoảng có liên lạc…” Toán nói xong cầm ly trà lên hớp một ngụm… gã đoán chừng Phát tối đa là 30 cho nên nói quen biết với Đồng hơn 15 năm… Lúc đó thằng nhóc này còn nhỏ biết cái con cặc gì…
– Vậy à… Lần này chú về chơi bao lâu?
– “Không phải là về chơi… Ở đây tôi đâu còn thân nhân gì… Lần này về đây là cốt ý kiếm gì đó để đầu tư… Định ghé thăm cha cậu sau đó nhờ ông cho chút ý kiến… Nào ngờ… Aiz…” Toán lắc đầu ra vẻ tiếc hận…
– “Nếu ba cháu còn sống, nghe được những lời này…” Phát nghẹn ngào…
– Không cần phải khách sáo… Hôm nay đến đây đốt được vài nén nhang coi như cảm thấy an ủi phần nào… Thôi không dám phiền cháu lâu hơn… Ừm… Trước khi chú về Canada… Chúng ta cùng nhau ra ăn bữa cơm… uống vài ly?
– “Dạ được” Trong lòng cảm động, Phát triển Toán ra tận cửa…
– “Có chuyện này… Không biết có nên nói hay không… Nhưng nếu không nói thì… Aiz…” Đi được vài bước gã ngừng lại… ra vẻ đắn đo.
– Chú cứ nói… Xin đừng ngại…
– “Cái chết của Trưởng ban Đồng hình như là có vấn đề… Chú đề nghị cháu tìm cách điều tra cho rõ… Chú chỉ có thể nói như vậy…”Toán ra vẻ thận trọng.
– “Cháu biết mà… cảm ơn chú nhiều” Phát cảm động siết chặt tay khách… Trong đầu thầm nghỉ: “Bạn bè của cha hằng hà sa số nhưng sau khi nằm xuống thì chỉ có người này có lòng”

To top
Đóng QC