Phần 137
Bên trong căn phòng khách sang trọng và phong cảnh thơ mộng của hồ sen bên ngoài nhưng Đòng không có tâm tư hưởng thụ, lão nhìn Bình với ánh mắt thống hận, lão hận không thể bóp cổ chết thằng khốn nạn này… Cũng tại vì nó mà lão lâm vào tinh cảnh như bây giờ…
– “Tui biết anh hận tui lắm nhưng mà anh nghỉ lại đi… Đụ đỉ mẹ. Nếu anh ở vị trí của tui thì anh cũng làm như vậy thôi… Đụ má… Đừng nói không phải nha. Tui và anh là loại người gì, anh và tui biết quá rõ mà… Phải không? Anh muốn giết tôi để bịt miệng? Còn lâu í… Không dễ đâu… Tui chết anh cũng tàn tật mà…” Bình trề môi khinh thường.
– “Vậy bây giờ mày được cái con cặc gì? Cũng là chết thôi… mày kéo tao xuống nước… mày tưởng con đỉ này tha cho mày à?” Đồng văng tục, lão rống lên.
– “Bình tĩnh… bình tĩnh đi… Anh nha, có phải bú lồn con Hồng Ngọc riết rồi đâm ra lú lẫn phải không… Nghỉ kỹ đi. Bây giờ anh và tui hợp tác thì mình có con đường sống…” Bình đi vào trọng tâm của vấn đề… Con kiến còn ham sống huống chi là con người. Nói ra câu này Bình biết chắc Đồng sẽ động lòng… Có ai muốn chết sớm đâu à.
– “Hợp tác… mày muốn hợp tác cái gì?” Thấy Bình nói có lý, Đồng bừng hy vọng, giọng điệu hòa hoãn trở lại.
– “Con mụ Thiếu tướng này là cháu hay con gì đó của Chủ tịch Quốc hội, nó muốn lập thành tích để lên Trung tướng thôi í mà. Vậy thì chúng ta giúp một tay… Đằng nào chị Năm sẽ không tha cho tui với anh… Thôi thì…” Bình không nói nữa… Như vậy đủ rồi, cáo già như Đồng chắc chắn sẽ hiểu.
– “Nhưng mà…” Đồng ngần ngừ… lão còn tiếc nuối, đang trong tư thế có thể thành Chủ Tịch Tỉnh thậm chí Bí Thư… Có lẽ nào trong một ngày mất hết… Vì vậy không cam lòng…
“Nhưng nhưng cái con cặc… Đụ má. Giờ phút này còn mơ tưởng làm Chủ Tịch tỉnh? Quên đi ông nội… Chủ ngục thì có…” Thấy Đồng ngần ngừ, Bình biết lão nghỉ gì nên nói toạc ra sự thật phũ phàng trước mặt…
– “Tỉnh táo một chút đi… Anh cũng như tui, năm nay cũng gần 60 rồi. Nhân sinh thất thập cổ lai hy… Mình còn được bao năm nữa? Sẵn dịp này buông được thì buông, chỉ cần giữ được cái mạng, thong dong ra nước ngoài hưởng phước là quý lắm rồi… Bấy lâu nay kiếm cũng đã đủ… Hắc hắc hắc… Bây giờ không xài thì chờ tới chừng nào? Nói thiệt nha, tới tuổi 70, cặc còn cứng được thì là chuyện rất hiếm…” Bình nham nhở cười nói.
– Muốn nói gì thì nói đi… Đừng dài dòng văn tự nữa…
– “Hắc hắc… Vậy mới phải… nà… Chị Năm chắc chắn là không tha cho mình… Vậy thì mụ ta chết hay mình chết? Không cần nói chứ hả? Bới vậy chỉ cần mình “điu” (Deal) với mụ Thiếu Tướng cho mình con đường sống thì mình đứng ra chỉ chứng mụ Năm… Chừng đó cô ta lập công lớn, tương lai được lên lon Trung tướng, tụi mình là tép riu thôi mà. Cô ta sẽ mắt nhắm mắt mở… Vậy thì được rồi… Anh nghỉ có đúng không?” Bình nói một hơi… Xem ra kế sách này lão đã tốn không ít tâm quyết.
– “Mày nghỉ cô ta chịu sao?” Đồng có vẻ xiêu lòng.
– “Bởi vậy tui mới nói mình hợp tác… Trước sau như một… Tui và anh có đầy đủ bằng chứng chị Năm là con chim đầu đàn… Tui không tin là cô ta không chịu”Bình đắc ý…
Ngay lúc này, di động của Đồng reo lên… Đồng vẫn còn máy trong tay là vì Bích Trâm thấy không cần phải tịch thu di động của hai người này làm gì. Dù sao trước khi đem ra xét xử, họ vẫn là cán bộ của Tỉnh, chưa có thể coi là tội phạm được, hơn nữa họ đang cần nàng bảo vệ vì họ là nhân chứng.
Đồng nhìn màn hình… Là số lạ… Sao lại biết số của lão mà gọi? Hơn nữa còn ngay vào lúc này…
– “Sao không bắt máy… Ông sợ cái gì chớ? Nếu là chị Năm thì mình cùng nhau thương lượng” Bình thúc giục…
– Không phải chị Năm… Đồng nói xong cảm thấy mình ngu… Nếu là chị Năm thì trong lúc nhiễu nhương như bây giờ sẽ không dùng di động của mình để liên lạc với lão… Nghỉ người gọi có thể là chị Năm… Nếu chị Năm biết lão vẫn còn trung thành thì tốt quá… Không cần phải nghe theo thằng Bình này xúi bậy xúi bạ. Nghỉ vậy cho nên lão bừng hy vọng, bắt máy…
– A lô… Tôi là Nguyễn Văn Đồng… Xin hỏi là ai vậy?
– “Ông không cần biết tôi là ai… Có người nhờ tôi tặng món quà cho hai ông?” Giọng đàn ông vang lên, rất trầm ổn.
– “Quà? Quà gì?” Đồng ngạc nhiên nhìn Bình…
– “Ha ha… Ông nhìn ra ngoài thì biết… là một quả B41… Hắc hắc hắc…” Người bên đầu máy bên kia cười… Tiếng cười rất quỷ dị…
Đồng chẳng hiểu mô tê gì ráo. Theo phản xạ, lão nhìn ra ngoài, qua khung kính, lão thường thấy trăng sao nhưng hôm nay thấy có một vật gì đang bay tới… Đó là hình ảnh cuối cùng trong đời lão nhìn thấy…
“Ầm”… Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên… B41 dùng để phá hủy xe tăng, bây giờ bắn ngay vào phòng khách… Sau tiếng nổ, lửa khói bùng lên khắp nơi… Đám người của cục C03 đang canh gác bên ngoài giật mình… Dân làng gần đó hết hồn nhìn về hướng nhà của Trưởng ban Đồng, họ thấy khói mịt mù và ngọn lửa cháy dữ dội…
Không ai để ý một bóng người vác trên vai một túi đồ từ tốn băng qua cánh đồng lên chiếc xe Jeep đậu gần đó… Hắn lên xe, không vội vã hấp tấp. Rút di động gọi… Nhanh chóng có tiếng phụ nữ bắt máy…
– A lô… Sao rồi.
– Xong rồi… Trên thế gian này từ nay bớt đi hai miệng ăn… Chị có thể an tâm.
– “Ha ha… Cậu làm việc chị lúc nào cũng an tâm mà… Không cần về gấp… Có dịp thì cứ từ từ hưởng thụ sông nước miền Tây cho khuây khỏa…” Người bên kia nói tới đây không cần gã ừ hử… cúp máy…
– Ha ha… Tôi cũng có ý này… gã đề máy xe, cầm bức hình lên nhìn… đưa lên mũi hôn Aiz… Đã lâu rồi không gặp… Mời nàng uống ly nước cũng nên mà…
Trong bức hình, một thiếu nữ tuyệt đẹp… Hình chụp đã lâu rồi nhưng nếu nhìn kỹ… Người trong hình chính là Thiếu tướng Hoàng Bích Trâm…
Đức không phải là không muốn bắt máy chỉ tại hắn không nghe chuông reo hơn nữa bây giờ trong căn phòng “chủ” của chiếc xe giường nằm hắn đang trái ôm phải ấp, tay sờ tay bóp. Bị kích thích với hoàn cảnh mới lạ nên hắn hung hăng khiến Thu Hà chịu không thấu thì đúng lúc Mai Thảo vén màn ngây ngô đứng nhìn. Thu Hà như người đang sắp chết đuối thì vớ được cái phao… Nhấc mông, tay nắm lấy Mai Thảo kéo tới.
– Con quỷ này, mi nhìn đã chưa hả… Còn đứng đó. Tao chịu hết nổi rồi…
Hai mắt nhắm nghiền vì quá phê khi đang được liên tục “bơm” ngon lành vào mông Thu Hà thì nàng nhấc mông ra khiến cặc rơi vào khoảng không gian “trống vắng”. Đức mở mắt ra, thấy Mai Thảo “nộp mạng” liền không nói không rằng vồ lấy nàng, như là “đói” lâu đời í.
Khi vén màn, thấy hai người dính xà nẹo, hắn không ngừng “bơm” vào mông của Thu Hà, đây là tư thế Mai Thảo thích nhất khiến nước giữa hai đùi nàng không ngừng rỉ ra. Hối hả trút bỏ quần áo trên người, Mai Thảo ôm chầm lấy hắn. Hai người quyện vào thành một khối duy nhất.
Có Mai Thảo, không thể thiếu Xuân Mai, từ lúc xuống Cao lãnh, hắn và hai nàng lúc nào cũng làm tình tay ba… khi thì ở nhà trọ của Mai Thảo, khi thì ở nơi của Xuân Mai… Bây giờ thì quen rồi vì vậy thấy Mai Thảo vén màn đi vào trong khi Thu Hà “chạy” ra… Xuân Mai không ngần ngại đến nhập cuộc… nàng biết một mình Mai Thảo không chịu nổi hắn và nàng cũng đang động tình. Có sao chứ… hắn cũng là đàn ông của nàng mà. Nghĩ đến Phương Anh, Thục Linh, Thu Tâm và Ngọc Như muốn lắm nà mắc cỡ… Xuân Mai cười thầm… Ai mắc cỡ thì kệ đi.
– “Vậy mà nói Thu Hà lớn tiếng…” Chưa gì đã nghe tiếng Mai Thảo hét như gà bị cắt tiết… Thu Tâm thầm “mắng”. Liếc nhìn Phương Anh và Thục Linh muốn xem phản ứng của hai con nhỏ này. Ai dè cả hai rất chăm chú… giả điếc và đang đo tiền, xem hắn nói đúng không.
– “Cái gì đây?”Thình lình Thục Linh lôi ra một hộp sắt vuông không có khóa, nàng mở nắp, một tập hồ sơ được bao bọc kỹ càng bởi một lớp nilon và ổ USB.
– “Cất kỹ càng trong rương tiền rồi dấu dưới đáy hồ. Nhất định là không tầm thường, không biết là cái gì… Nhưng tuyệt đối là tối mật” Thục Linh mỉm cười đắc ý với khám phá của mình.
– “Dư thừa… Chờ chút…”Phương Anh đi đến “giường” của mình rồi trở lại cùng với Thu Tâm với laptop trên tay. Thục Linh tiếp lấy laptop, gắn USB vào… Khởi động USB…
– Wow… cần mật mã…
– “… Hihi… Mấy lão già thường chọn mật mã là ngày sinh tháng đẻ ghép lại với nhau hoặc ghép tên… Dù sao đi nữa, là nghề của mày mà, không làm khó mày chứ hả?” Thu Tâm cười.
– Đành là vậy nhưng cũng phải tốn ít thời gian.
– Vậy còn chờ gì nữa… Do it…
– “Hả? Với tiếng kêu như vậy?” Thục Linh chỉ trong “phòng chánh” nơi Xuân Mai đang kêu như gà bị cắt tiết…
– “Hi hi… Thử định thần tâm vô tạp niệm mà… Có phải không Ngọc Như…”Phương Anh mỉm cười trêu…
– Tôi lái xe… – Ngọc Như vùng vằng ngồi vào vị trí lái xe… Thầm nghỉ lần tới mình sẽ không chậm chạp như thế nữa. Ậy thôi đi… đều là người một nhà, cà nanh làm gì chứ. Nhưng Mai Thảo, Xuân Mai thật là không biết xấu hổ mà… Làm gì mà kêu la dữ vậy? Bất chợt nàng nhớ… Hình như mình cũng vậy đó mà… Chỉ tại hắn thôi.
Nghỉ vậy nên lòng dễ chịu, nàng cho xe chạy về hướng Cần Thơ. Trong khi Thục Linh lướt hai tay trên bàn phím tìm cách giải mật mã để mở chia USB…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Khi tất cả vừa rời khỏi hiện trường thì cả Cao lãnh nói riêng và Đồng Tháp nói chung, Cao lãnh nói riêng đều biết chuyện. Tuy chỉ có vài phát súng vang lên thôi nhưng là những tiếng nổ vang dội trên quan trường Đồng Tháp. Trưởng ban Đồng đã xảy ra chuyện, tuy không biết là chuyện gì nhưng hình như là chuyện không nhỏ có thể về vườn trồng rau câu cá.
– “Sao lại như vậy?” Đám cán bộ thân tín của Đồng nghe tin như sét đánh ngang tai. Trưởng ban Đồng là nhân tuyển sáng chói cho vị trí Chủ Tịch Tỉnh, thậm chí Bí Thư Tỉnh ủy, nếu Chủ Tịch Nam bị em mình kéo xuống vũng lầy trong vụ án Thái Hoàng Cơ. Nước lên thì thuyền lên, một khi Trưởng Ban Đồng trở thành Chủ Tịch hoặc Bí Thư Đồng thì với thân phận là thân tín, địa vị của họ sẽ càng thêm vững chắc và dĩ nhiên có cơ hội sẽ được thăng tiến, hốt bạc đầy mâm. Nhưng bây giờ thì khổ rồi. Chính vì vậy mà ai cũng bắt đầu suy nghĩ riêng tư. Trưởng Ban Đồng xảy ra chuyện thì ai sẽ có cơ hội “đăng cơ” làm hoàng đế xứ Đồng tháp… Thái Vân Cơ hay Nguyễn Xuân Hoàng? Phải đặt cược rồi… Đặt không đúng thì đời đen như mõm chó… Đặt đúng thì ít nhất được vài năm không cần phải lo nghỉ mà vẫn vinh thân phì gia.
Một trong những người lo lắng nhất chinh là Chánh văn phòng Tỉnh Lăng Ngọc Diệp, đã nhiều lần bà gọi nhưng Đồng không bắt máy, ngay cả Phát, con trai lão cũng biệt tăm khiến Diệp đang đứng ngồi không yên. Ở Đồng Tháp này, ai cũng biết trên trán bà có dán chữ “Đồng”… lão mà có chuyện gì thì bà cũng không xong, nào phải có vậy thôi đâu, địa vị của ba đứa con trai và chồng bà đều ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Người không vì mình trời tru đất diệt. Bà đang suy nghĩ làm cách nào để cắt đứt quan hệ nếu thật sự lão Đồng không xong. Diệp chợt nhớ có nhiều lần Đồng nhắc đến chị Năm, tuy chưa từng được nói chuyện dù chỉ qua điện thoại nhưng bà biết chị Năm là nhân vật quyền lực rất khủng ở Bộ tài chính. Những nhân vật thông thiên này, bà không thể đắc tội.
– “Nếu được, má nên vạch rõ giới tuyến với ông ta…” Lo sợ hiệu ứng Domino, nghĩa cũng đang lo sốt vó, hắn hiểu hơn ai hết, tuy tốt nghiệp bác sĩ đại học hàng hiệu nước ngoài nhưng nếu không có mẹ chống lưng hắn chỉ là cục cứt trôi sông làm gì có thể ngồi vào vị trí Phó Giám đốc của bệnh viện khu vực đa khoa Hồng Ngự. Cách đây 1 tuần. Hắn còn nhắm vào vị trí Giám đốc vì nghe được Trưởng Ban Đồng có thể ngồi vào vị trí Chủ Tịch Tỉnh và mẹ hắn sẽ tiếp quản Trưởng Ban Tuyên giáo… Bây giờ thì ngược lại… Hắn làm sao có thể chấp được chứ.
– “Anh hai nói đúng nhưng đừng hấp tấp… Chờ thêm một chút coi sao đã…”Tín dè dặt.
– “Sao ông không nói gì hết vậy… Ông câm rồi hả?” Thấy chồng ngồi đăm chiêu cầm ống điếu phì phà khói thuốc, từ lúc đầu đến bây giờ không nói tiếng nào, Diệp nổi giận mắng.
– “Bà bình tĩnh đi… Tôi đang nghỉ có nên hay không đến chào hỏi Phó Chủ Tịch Hoàng một tiếng…”Danh rít một hơi, thả khói thong thả nói.
Bốn mẹ con Diệp, nghĩa, Tín, Chánh nhìn nhau. Lời nói này chứa nhiều huyền cơ… Nghe thật là có lý.
– “Ý của ông là…”Diệp bừng tỉnh.
– “Suy nghĩ một chút đi. Nếu Trưởng ban Đồng thật sự xảy ra chuyện vậy thì ai có khả năng lên vị trí Chủ tịch Tỉnh một khi Trương Hạo Nam tiếp nhận vị trí của Bí Thư Đàm quốc Bảo? Con mụ Thái Vân Cơ gần đây trồi đầu lên nhưng căn cơ còn mỏng, không thể nào đâu… Cho nên Phó Chủ tịch Hoàng có cơ hội rất nhiều. Nếu ông ta lên được vị trí này chắc chắn sẽ cần tay chân, cho nên bây giờ mình tỏ lòng…” Nói đến đây Danh ngừng lại, không cần phải nói thêm nữa, như vậy mà còn chưa hiểu thì uổng công dấn thân trên quan trường.
– “Ba nói rất có lý. Má nên đến thăm Phó Chủ tịch Hoàng một chuyến” nghĩa gật đầu… Hắn hoàn toàn đồng ý với cái nhìn này của cha.
– “Ậy… Không nên… Má con thì tạm thời không nên… Tín… Con nên đến văn phòng Phó Chủ tịch Hoàng báo cáo công tác thường xuyên một chút…” Danh vạch ra quyết sách cho vợ con.
– “Ba con nói phải đó… Tín… Con là Phó Chủ tịch thành phố… Đến báo cáo công tác với Phó Chủ tịch Hoàng thường xuyên để xin chỉ đạo là chuyện phải làm” Diệp nghiêm túc nói…
“Reng… reng… reng…”… Ngay lúc này, chuông di động reo lên, Diệp liếc nhìn màn hình, là Phát gọi tới… Diệp ra dấu để chồng con im lặng… Bà bắt máy, hy vọng có tin tốt của Trưởng ban Đồng.
– “A lô… Phát hả, nãy giờ gọi cháu mấy lần nhưng hình như cháu đang bận…” Rồi không biết Phát nói gì nhưng sắc mặt Diệp đột nhiên trắng bệch… Bà đứng phắt dậy… giọng run run.
– Sao lại như vậy?
– “Hu hu… Cháu cũng không biết nữa… Cô Diệp… Cô phải giúp cháu mới được…” Trong di động… Giọng Phát hoảng hốt.
– “Được. Được… Cháu bình tĩnh lại… Cô tới ngay…” Diệp nói xong cúp máy… Trái với lời nói “Cô tới ngay”… Bà ngồi thừ người ra suy nghĩ.
– “Có chuyện gì vậy?”Thấy Diệp thần thái hoảng hốt… Danh hỏi vợ.
– “Vừa rồi, thằng Phát nói Trưởng ban Đồng và Giám đốc Sở CA Kiên Giang đang ở trong nhà thì xảy ra sự cố… Họ chết rồi… Nghe điều tra sơ bộ là do nổ lò ga…” Diệp đáp như cái máy… Nổ lò ga? Chỉ có con nít mới tin… Đây là một cuộc giết người bịt miệng… Diệp đổ mồ hôi lạnh nhưng cũng thầm mừng vì bà chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với “chị Năm”… Nếu không bây giờ có lẽ bà cũng như lão Đồng.
Cả nhà Diệp đột nhiên im lặng… Nguyễn Văn Đồng đã chết? Thật tốt quá… Như vậy thì đỡ phải suy nghĩ nhiều nhất là không cần phải lén lén lút lút đi hàng hai.
– “Tín… Con đi với má tới nhà Phó Chủ Tịch Hoàng thăm hỏi một chút…” Diệp quyết định… Bây giờ là lúc nên tỏ thái độ đứng về phía Phó Chủ Tịch Hoàng. Như vậy mới là khôn khéo.
– “Má không phải đi coi anh Phát sao?” Chánh sửng sốt.
– “Coi cái gì, Mai mốt nên ít liên lạc với loại người này thì tốt hơn…” nghĩa gằn giọng giáo huấn em. Xem ra trình độ hiểu biết của thằng em út trên quan trường còn quá kém. Cần phải chỉ điểm nó nhiều hơn mới được…
Chánh đực mặt ra… nhưng rồi chợt hiểu… Nếu Trưởng ban Đồng đã chết thì thằng Phát chỉ là cục cứt trôi sông… Cần gì phải nể mặt nó… Hắn hy vọng má mình ôm chân được Phó Chủ tịch Hoàng để cả nhà có thể tiếp tục phát triển.
– “Anh con nói đúng đó… Đã đến lúc cần phải vạch rõ ranh giới với hắn”, Danh gật gù tán thưởng đứa con trưởng.”
– “Phải như vậy chứ… C’est la vie! Con à” Diệp đắc ý phụ họa chồng với câu tiếng Pháp.
Trong lúc này Thái Vân và Tuyết Cơ cũng đang phấn khích… Nếu trước đây thì không dám ngó tới nhưng bây giờ Vân Cơ đã có chút hy vọng khi nàng nghỉ biết đâu hắn sẽ giúp được mình?
– “Sao chị không gọi cho hắn thăm dò thử xem sao?” Tuyết Cơ hối thúc… Ngồi ở vị trí Chủ tịch Thành phố Hồng Ngự đã lâu, đít cũng sắp chai hết rồi, còn bị thằng già Bí Thư phe của lão Đồng chèn ép khiến nàng rất “khó thở”… Nếu được dịp này hạ bệ lão thì hay quá.
– Đừng nóng vội sẽ hư bột hư đường… Hắn rất bận rộn… Ừm… Khi hắn về tới đây, chị mời hắn tới nhà ăn cơm… Luôn tiện hỏi thăm xem mình có thể bỏ chút vốn tham gia chuyện siêu thị gì đó… Em nghỉ sao?
– “Ý kiến hay.” Tuyết Cơ sáng mắt lên… Nàng chờ cơ hội này đã khá lâu rồi. Thầm nghỉ hôm đó sẽ chưng diện cho đẹp một chút mới được… Nhớ lời chị mình kể về hắn… Tuyết Cơ cảm thấy nóng lên.
Nghe Vệ Lan nói, Hồng Ngọc bán tín bán nghi nhưng khi nghe biên tập viên trên đài Truyền hình Đồng Tháp nói… Nước mắt Hồng Ngọc trào ra… Là những giọt nước mắt sung sướng. Cái chết của lão thật là tốt quá… Không có gì tốt hơn. Nàng dự tính là sau khi bán được Công ty Hồng Ngọc, nàng sẽ qua đưa mẹ qua Anh sinh sống không ngoài lý do sợ lão trả thù… Bây giờ thì không cần nữa.
– “Hai chị nghỉ… Mình có nên góp vốn đầu tư vào dự án Trung tâm mua sắm và siêu thị của hắn không?” Nhìn Vệ Lan, Lam Điền… Hồng Ngọc thăm dò… Nàng nghỉ với số tiên bán được Công Ty Hồng Ngọc, đầu tư vào siêu thị là một ý kiến không tồi.
– “Dĩ nhiên là tốt rồi… Em không có ý định cùng bác ra nước ngoài nữa à?” Lam Điền ngạc nhiên.
– “Trước kia là bất đắc dĩ muốn ra nước ngoài để tránh lão… Bây giờ lão chết rồi… Em nghỉ ở xứ mình kiếm cái gì làm ăn… Dù sao cũng tốt hơn…” Hồng Ngọc mỉm cười.
– “Chị cũng nghỉ vậy… Hi hi…” Vệ Lan mỉm cười, tán đồng…
– “Nghe nói trong bữa tiệc ở nhà hàng K. H. Có rất nhiều người tham dự, số tiền đầu tư vào rất lớn… Chị còn nghe nói Phu Nhân của Chủ Tịch Trường sẽ là Phó Chủ tịch hội đồng quản trị của khu mua sắm… Còn nữa, số tiền đầu tư lên tới mấy ngàn tỷ đồng” Lam Điền nói… Nàng sợ đưa than vào những ngày giá lạnh thì có ý nghĩa chứ đang mùa hè mà đưa than cho người ta sưởi ấm thì không có chút tác dụng. Hơn nữa, lúc trước khi còn dựa vào Trưởng ban Đồng, Hồng Ngọc đã đắc tội với khá nhiều người…
– “Em hiểu chị muốn nói gì… Nhưng không thể nói như vậy được, lúc trước khác bây giờ khác… Hơn nữa… Không phải Tây Cung và Đông Cung đang ở trước mặt chúng ta sao… hi hi.”Hồng Ngọc mỉm cười đắc ý. – “Phải ha… Em thiệt có cách” Lam Điền bừng tỉnh… Không phải cô nàng Tú Nhi và Tuyết đang ở đây hay sao? Vậy thì Phu nhân của Chủ Tịch Trường không đáng kể.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cả ba người cảm thấy bầu trời trong xanh và quang đãng. Lam Điền và Vệ Lan không để ý nét mặt của Hồng Ngọc đượm chút màu hồng nhạt. Không biết nàng nghỉ gì.
Vừa nghe tin Trưởng ban Đồng xảy ra chuyện, có thể mất ghế… Mọi người bán tín bán nghi nhưng một số người đã đã bắt đầu rục rịch nghỉ cho mình… Nhưng độ chừng hai giờ sau, đài truyền hình Đồng tháp loan tin Trưởng ban Đồng thương vong vì bị nổ lò ga trong lúc đang BBQ tại nhà cùng với Giám đốc Sở CA Kiên Giang khiến mọi người sững sờ… Chánh văn Phòng Diệp lo lắng, Thái Vân Cơ mừng thầm, Hồng Ngọc vui vẻ. Thân tín của Trưởng Ban Đồng lo sốt vó…
Hoàng Bích Trâm và 4 thân tín buồn bực… Mọi toan tính tốt đẹp coi như bị phá sản… Hoàng Bích Trâm không cam lòng. Tâm trạng nàng vô cùng buồn bực. Thanh Phương, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh trầm ngâm không nói tiếng nào… Sự việc xảy ra thật ngoài sức tưởng tượng… Tất cả đều không lường trước được sát thủ có thể dùng vũ khí M41 chống tăng của quân đội.
Ngay lúc này, di động của Bích Trâm reo lên… Nhìn màn hình, nàng thở dài… uể oải bắt máy… Không bắt máy không được.
– Ba…
– “Sao lại như vậy?” Giọng của Chủ Tịch Quốc hội Hoàng Ngọc Hải có chút không hài lòng… Một Trưởng ban Tuyên giáo và một Giám đốc Sở CA tỉnh mất mạng là chuyện không nhỏ lại có liên quan đến con gái mình khiến ông lo lắng.
Không biết phải giải thích làm sao… Bích Trâm làm thinh… Nàng muốn khóc vì tức giận.
– “Hay là bỏ đi… Về Hà Nội làm chuyện khác…” Thấy con gái không nói gì, Hoàng Ngọc Hải dịu giọng…
– “Không được… Con quyết không chịu thua… Con sắp có đủ tất cả bằng chứng… Không có lý nào chịu thua…” Bích Trâm kiên quyết… Không làm sáng tỏ vụ này nàng quyết không cam lòng…
– “Nữa tháng… Ba cho con nữa tháng… Chịu hay không chịu cũng mặc… nữa tháng không có kết quả thì về nhà lấy chồng… Lớn rồi… Tính ở như vậy tới già sao” Hoàng Ngọc Hải nói xong cúp máy… Không cho con gái ừ hử gì… Mặc dù là Thiếu tướng nhưng dù sao cũng là con gái của ông… Con gái lớn phải lấy chồng chứ… Chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.
– “Nữa tháng… Vậy cũng được rồi…”Bích Trâm mỉm cười… Ba nàng đúng là cổ lỗ xỉ mà, bộ con gái là phải lấy chồng sao? Lần nào cũng nói câu này, nàng nghe phát chán… Bích Trâm lấy di động ra bấm… Để một hồi lâu hắn vẫn không bắt máy và lại là tiếng ” Chủ mấy đã tắt máy… Xin quý khách vui lòng gọi lại sau… Vô cùng đáng ghét…
– “Đi… Mình đi Cần Thơ…” Bích Trâm đứng dậy bước ra cửa… Nàng không muốn đợi thêm nữa…
Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh bước theo… Tất cả đều có cùng ý nghỉ… Với biến động lớn như vậy đến gặp hắn là biện pháp hay nhất… Tên này rất thông minh và gian manh, nhất định sẽ có cách cứu gở tình hình…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– “Bingo… Ha ha… Được rồi…” Thục Linh rúc cục đã mở được chia USB. Thu Tâm, Phương Anh ghé mắt nhìn vào nội dung… Ba cặp mắt mở to như hột nhãn…
Wow!!!