Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 135

Phần 135
Để “speaker” mục đích cho mọi người cùng nghe, Hắn gọi cho Thục Linh và Ngọc Như để biết rõ tình hình.
– Thục Linh… Thiếu tướng Hoàng Bích Trâm và người của cô ta đang cùng với anh, Mai Thảo, Xuân Mai và một số anh chị em khác đang trên đường đi tới và đang nghe… Dự trù khoảng 15 phút sẽ tới ngay địa điểm… Tình hình ra sao rồi?
– “Không có gì thay đổi… Hỏa lực của chúng khá mạnh… 3 khẩu AK47, tên cầm đầu Châu Điên cầm khẩu M16… Ngoài ra bọn này còn có vài quả lựu đạn…” Thục Linh đáp. Với ống nhắm của khẩu súng bắn tỉa trên tay, nàng nhìn thấy rõ mồn một. Bên cạnh Ngọc Như cũng đang dùng ống nhòm siêu “zoom” quan sát… Cả hai đang chờ tín hiệu của hắn.
Nét mặt bọn người Bích Trâm ngưng trọng… Nếu không có hắn cảnh báo, bị cái hỏa lực như vậy phục kích… Kết quả không cần phải nghỉ ngợi… Càng nghỉ càng sợ, càng sợ càng giận. Ánh mắt Bích Trâm lóe lên sát ý nhìn về Bình… lão vẫn đang “ngủ” miệt mài…
– Thục Linh, Ngọc Như… Hai em có thấy Trưởng Ban Đồng… Ông ta đang ở đâu?
– “Ngồi trong xe” Ngọc Như đáp…
– Một mình?
– Ừm… Một mình. Bốn tên kia bên ngoài…
– “A lô… Tôi là Hoàng Bích Trâm… Tôi không hiểu lắm… Họ cầm AK47, M16 trên tay?”. Bích Trâm gặng hỏi. Nàng không tin giữa thanh thiên bạch nhật mà có người cầm vũ khí khủng trên tay mà không bị phát hiện.
– “Không… Họ lận súng lục sau lưng… AK47 và M16 để trong xe” Hai mắt luôn dán vào ống dòm quan sát nhất cử nhất động của bọn người Hải Phòng, Ngọc Như đáp…
– “Hay lắm Ngọc Như… Thục Linh… Khả năng em có thể thành công loại bỏ Châu điên là bao nhiêu phần trăm? ” Nghe Ngọc Như nói, Đức mừng rỡ, thật là may quá. Như vậy thì dễ hơn nhiều, nhất định không cho bọn Hải Phòng có thời giờ đụng tới “đồ chơi” khủng trong xe, tụi nó chỉ có thể dùng súng lục phản pháo, hỏa lực so với mấy khẩu AK47 và M16 sẽ nhẹ hơn nhiều. 30 giây đủ để làm chủ tinh hình và hắn chọn loại bỏ Châu điên là ưu tiên hàng đầu đúng với câu “cầm tặc tiên cầm vương.”
– “Bây giờ em bóp có thì một trăm phần trăm đầu hắn sẽ nở hoa” Thục Linh gián tiếp đáp, nói ngọt như mía lùi nhưng nếu là người khác sẽ lạnh sống lưng và rởn tóc gáy.
– Hay lắm… Ngọc Như, Thục Linh, Hai em nghe kỷ đây… Vài phút nữa sẽ có hai cô gái dẫn bộ chiếc Dream tiến gần… Đây là người của mình, mục đích là dụ chúng phân tán ra, hiểu rồi chứ gì.
– “Ý anh nói là họ thấy gái sẽ sinh lòng dê chúa rồi thì nới lỏng cảnh giác chứ gì…” Ngọc Như thẳng thừng nói.
– “Thông minh. Đúng là như vậy hay ít ra cũng làm chúng phân tâm… Liền sau đó thì em sẽ thấy có chiếc xe khách đi tới, cũng là người mình. Chỉ cần thấy xe khách tới… Thục Linh, em hạ Châu điên ngay. Kế đó nếu có thể em đừng cho bất cứ thằng nào chui vào xe, nếu được ló đầu ra là cho đầu nó nở hoa… Còn về lão già kia… Tạm thời không cần đụng tới. Những chuyện khác hai em không cần quan tâm… Hiểu rõ chưa, có cần anh lặp lại không?”
Hắn phân phối rất mạch lạc hợp lý khiến Bích Trâm và đám chị em của nàng nhìn nhau với ánh mắt thưởng thức.
– OK… Hiểu rồi…
– “Mai Thảo…”Hắn nhìn Mai Thảo gật nhẹ đầu… Nàng cầm di động lên nói “Diệu Hiền… hành động”… Đang ở phía sau xe khách, Diệu Hiền nhận được “đèn xanh” liền phóng xe sang bên trái vọt qua mặt, chẳng mấy chốc khoảng cách càng xa.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Miệng phì phà thuốc lá, Châu điên dựa đít vào đầu xe… Hội, gã đàn em thân tín đứng đối diện, Hai gã thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, sốt ruột, không biết tin tức có chuẩn hay không mà sao tới giờ này chưa thấy bóng dáng chiếc xe CA nào chạy về hướng này.
– Lão đại… Có gì không ổn không vậy?
– Làm sao tao biết được nhưng chờ thêm 15 phút nữa nếu vẫn chưa thấy gì thì kế hoạch “B”, tao cho lão một phát rồi mình chuồn đi Rạch Giá ở đó sẽ có người tiếp ứng đưa mình ra Phú Quốc. Từ đó bay về Thành phố. Ở đó chơi vài ngày rồi về Hải Phòng.
– Lão có nghi ngờ gì không?
– “Nghi thì sao… đụ mẹ, lão muốn bứng người khác để không liên lụy tới mình thì cũng phải biết chị Năm sẽ làm y chang… Đời là vậy mà”. Liếc vào trong xe, Châu điên nhún vai.
Trong xe, Đồng ngồi lim dim, bề ngoài tỏ vẻ rất bình thản nhưng trong lòng đang vô cùng khẩn trương… lão làm sao không biết được số phận mình nếu chuyện thất bại, để bảo vệ mình, chị Năm sẽ cho tụi Hải Phòng này sẽ trừ khử lão Vì vậy lão âm thầm tính toán kế hoạch B để giữ mạng. Bây giờ Đồng cảm thấy cho lão làm Chủ tịch hay Bí Thư tỉnh ủy, lão cũng không ham. Bấy lâu nay hốt đủ rồi. Hiện giờ chỉ cần giữ được mạng, không nằm khám là được. Với cái hồ sơ bệnh lý đã chuẩn bị bấy lâu nay, ra nước ngoài chữa bệnh sẽ không có vấn đề gì lớn. Một thời gian sau, khi mọi chuyện dịu lại, bỏ chút tiền chạy chọt thì mọi chuyện sẽ chìm vào quên lãng, lúc đó tha hồ hưởng phước cho hết quãng đời còn lại.
– “Đồng Trưởng ban… vẫn không thấy gì hết. Hình như có vấn đề” Châu điên bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, đến bên cạnh cửa xe nói.
– Kiên nhẫn chút đi. Bọn họ nhất định sẽ đi qua đây. Tôi còn nóng lòng hớn mấy anh. Aiz. Tôi nghỉ xong vụ này, cáo lão về hưu ra nước ngoài hưởng phước… Không còn trẻ nữa, nhân sinh thất thập cổ lai hy. Chờ chừng nào nữa… Anh nói có phải không?
– Hắc hắc… Đồng Trưởng ban chắc là kiếm đủ rồi ha… Cho nên mới nói như vậy.
– “Đừng nói như vậy mà…” Đồng mỉm cười ra vẻ thần bí, nhắm mắt định thần. Châu điên và Hội nhìn nhau… Trong lòng cả hai nhìn nhau, bắt đầu có cùng suy nghĩ nên hay không lợi dụng một chút…
– “Á đù… Chờ tới khi nào đây?”Phía sau, dựa lưng vào đít xe, Mến nóng lòng phóng tầm mắt trên QL30 hướng về Cao lãnh cố tìm một chiếc xe CA hú còi inh ỏi nhưng không thấy gì khiến gã càng nóng lòng, chửi thề.
– “Gấp cái gì… Rồi cũng sẽ tới thôi… Nà, mình nên nghỉ xong chuyện này rồi làm sao thuyết phục lão đại đi Cần Thơ chơi một chuyến…” Tem gợi ý…
– “Hắc hắc… Không cần phải thuyết phục đâu… Tao biết lão đại cũng có ý này… Mẹ. Nó… Xuống tới miền Tây rồi chẳng lẽ xách cặc về không? Ngộ nhở có ai hỏi lồn mấy em miền Tây thơm thế nào… mày đực mặt ra à?” Mến nhướng mắt. Ra vẻ rất dân chơi sành điệu.
– “Hắc hắc… Vậy mới phải… À… Nói tới mới nói nha… Bà Diệp kia… he he… Cũng ngon ra phết đi chứ… Tao chịu nhất là cái lưỡi của bả… Phê thiệt… Lúc tao bắn… Bả… á đù, Nghỉ tới là nứng…” Tem đưa tay sờ ngay đũng quần.
– “Miệng thì tuyệt nhưng lỗ dưới hơi lỏng… Tao định bữa nay nắc lỗ đít bả ai dè…”Mến ra vẻ tiếc, nếu không đột xuất hôm nay có lẽ giờ này gã đang được nếm mùi vị nắc lỗ đít…
– “Gì… ghê vậy mậy…”Tem nhăn mặt…
– “Hắc hắc… Thử cho biết mậy… Cái gì ghê chứ.”Nét mặt Mến lộ vẻ ham muốn…
– “Ê… nhìn… nhìn… kìa…” Giọng Tem phấn khích, cách đó không xa, chừng 100 thước hơn, có hai mỹ nữ đang dẫn bộ chiếc xe Dream đi về hướng này.
– “Hắc hắc… Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà… Đi mày…” Hai mắt Mến sáng ngời. Người đẹp đang gặp sự cố… Thấy mà không ra tay tương trợ một chút thì không phải là đàn ông rồi… Nghỉ như vậy nên hắn rảo bước tới săn đón… Tem không ngần ngừ nối gót theo sau…”Má ơi… Hai con nhỏ ngon quá xá cỡ, thật là bá cháy…”
– “Ê… Ê… Hai đứa tụi mày đi đâu đó?” Thấy hai thằng đàn em rời vị trí… Châu điên quát…
– “Đâu có đi đâu đại ca… Ngay ở đây thôi mà… Tụi này biết chừng mực, Yên tâm đi mà đại ca…” Miệng trả lời, chân rảo bước… Gặp gái đẹp như vầy mà làm lơ thì không phải là cá tính của gã. Hơn nữa có chuyện gì lớn chứ. Chờ gần cả tiếng đồng hồ có thấy gì đâu…
– “Thây kệ tụi nó đi đại ca… Cho tụi nó thư giãn một chút… Cũng chưa có động tịnh gì” Hội nói, gã nhìn về hướng Cao lãnh chẳng thấy gì lạ ngoài một chiếc xe khách đang chạy tới.
Thấy gã đàn em thân tín nói vậy, Châu điên cũng không nói thêm nữa… Gã đang bận tâm suy nghĩ về lời nói của Đồng… lão này giàu sụ… Trước khi giết lão già này cũng phải tìm cách trục lợi một chút, nếu không thì quá lãng phí…
Việt Hà “mệt nhọc” dắt xe đi trước, phía sau, nét mặt “lo lắng, khẩn trương” Diệu Hiền đi cà nhắc vừa đi vừa cầm di động… Không “để ý” có hai gã thanh niên với gương mặt hắc ám tiến gần…
– “Có chuyện gì vậy người đẹp… Anh có thể giúp gì được cho hai em không?” Hai mắt hao háo nhìn mỹ nữ, Mến thầm nuốt nước bọt khi thấy vạt váy rách để lộ mảng da đùi trắng nõn…
– “Nếu được thì hay quá… Em không biết tại sao xe không chạy nữa…” Việt Hà “mừng rỡ…”
– “Ha ha… Được được… Để anh coi…” Có cơ hội rồi… Được dịp thể hiện. Mến, Tem mừng rỡ… Không để ý chiếc xe khách đang tiến gần…
– “Đúng như tính toán… Thục Linh… Tất cả chuẩn bị…” Qua di động của Diệu Hiền, biết rõ tình huống giống như đã hoạch định… Hắn bật đèn xanh…
Đan Thùy cho xe tiến tới… bất thình lình dừng lại… Tiếng “két” của thắng xe khiến Châu điên giật mình.
– “Coi chừng” Thấy có biến, Châu điên hét lên đồng thời đưa tay ra sau lưng rút súng… Cùng lúc, Hội nghe đàn anh la “có biến”, cũng vội vàng rút súng, Đồng ngồi trong xe nghe náo động bên ngoài mở mắt…
“Bụp”… Một tiếng bụp khô khan vang lên, Hội cảm giác có chất lỏng văng lên mặt… gã són đái khi nhận thấy cái đầu của đàn anh không còn hình dạng nữa, óc trắng xóa, pha với máu đỏ. Màu trắng, màu đỏ trộn lẫn nhau… văng lên mặt gã… Theo bản năng sinh tồn, gã lăn xuống đất chui vào gầm xe… Súng trên tay không có cơ hội bắn một phát nào… Kinh nghiệm cho gã biết có tay súng bắn tỉa đang rình rập nên chui dưới gầm xe để giữ mạng là thượng sách…
Đồng són đái khi thấy Châu điên ngã sõng soài trên mặt đất… theo phản xạ, lão vội vàng hụp đầu xuống để trốn…
Hai tên Mến, Tem không được may mắn như vậy… Ngay khi chiếc xe khách ngừng, bọn chúng chỉ nghe hai tiếng “coi chừng”, theo bản năng nghề nghiệp, đồng loạt đưa tay ra sau rút súng nhưng đã không còn kịp nữa… Như đã được dặn trước, Diệu Hiền, Việt Hà nhanh nhẹn lùi ra xa và nằm sát xuống mặt đất.
“Đùng… đùng… đùng… đùng… Đùng… đùng… đùng… đùng” “Ối… Ahhh”
Tám phát súng vang dội bắn ra từ cửa sổ của xe khách… liền sau đó tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên, hai thân hình ngã xuống…
Bích Trâm, Thanh Phương, Mai Thảo, Xuân Mai hình như lấy hai tên này làm bia thịt để tranh tài xạ thủ, những phát súng bắn ra đều nhắm vào vị trí vai, đùi vì vậy không nguy hiểm đến tinh mạng mặc dù một tên “lãnh” 4 phát, tuy không chết nhưng thật là thê thảm. Mai này đi đứng có được bình thường hay không cũng rất khó nói.
Hai khẩu súng lục rớt xuống mặt đường. Để đề phòng bất trắc, Hiền, Hà bước vội tới đá hai khẩu súng ra xa…
– “Wow… 25 giây, Tôi cảm thấy càng lúc càng tự phục mình… he he” Đức đắc ý… Mọi diễn biến đều y chang như đã liệu… dĩ nhiên là phải tự hào rồi.
– “Mèo khen mèo dài đuôi… Không biết ngượng” Bích Trâm bĩu môi… Không cho hắn cơ hội nói câu phản kích, nàng lách mình bước xuống xe… Cả đám chị em lần lượt theo sau…
– “Chết anh rồi… Tối nay em mét chị cả…” Xuân Mai hăm dọa… nàng nhận ra tuy Bích Trâm hay “cà khịa” với hắn nhưng cặp mắt nhìn hắn rất nóng bỏng…
– “Không chứ hả… Cô ta là đồng tính nữ mà… Anh không phải là “gu” của cô ta đâu”
– “Anh ngu thiệt hay giả ngu vậy? Em thấy cô ta chấm anh rồi đó… Liệu hồn đi…” Mai Thảo trừng mắt…
– “Bốp”…”Thôi… Đừng có nhạy cảm quá mà… Xuống xe đi… Người ta xuống hết rồi…” Hắn vỗ mông Mai Thảo, rồi xuống xe, né cặp mắt hung hăng của hai nàng.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Nghe nhiều tiếng súng nổ, Chính mắt thấy Châu điên ngã xuống, biết chuyện đã xảy ra theo chiều hướng xấu, là tay gian hùng, sợ trúng đạn, Đồng ngồi thụp xuống trong xe, đầu óc không ngừng hoạt động âm thầm suy tính… Hội nằm dưới gầm xe, ba bốn lần hắn bò ra định trốn chạy nhưng cách gã chừng nữa thước có viên đạn bắn tới… Vì vậy gã nằm im re… Biết không “nghe lời” thì lấy lão đại để làm gương… Hội kinh hãi gần như té đái khi nhìn thấy cách đây vài phút lão đạo oai phong cỡ nào bay giờ thì không còn nhận ra được nữa rồi, chỉ thấy một nửa gương mặt quen thuộc pha lẫn giữa hai màu đỏ trắng. Rồi một dòng nước ấm chảy ra giữa hai đùi gã. Kế đó Hội nghe tiếng chân người, vì đang nằm dưới gầm xe nên gã chỉ thấy được những đôi giày… Rất nhiều giày cao chỉ có một đôi giày chạy bộ của đàn ông rồi một giọng nói khiến gã nhớ suốt đời.
– “Tao đếm từ “1” tới “3”… mày trước hết quăng súng rồi bò ra… Nếu không thì mày sẽ như là cái tổ ong… một…
– “Đừng… đừng bắn nha… đại ca… em ra… em ra liền…” Đức chưa đếm tới “2”… Hội quăng súng ra ngoài rồi bò ra… Mọi người bịt mũi… Hội bò ra ngoài, không dám đứng, rất bài bản, trong tư thế quỳ, hai tay chắp sau ót, mắt nhìn quanh với vẻ mặt lấm lét, muốn xỉu khi thấy cách đó không xa, hai thằng Mến, Tem trên người máu me đang nằm kêu la…
Đồng nghe tiếng quen quen nhưng vì đang kinh hoảng nhất thời không nhận được là ai, tuy vậy trong lòng mừng rỡ… lão biết tuy không phải là phe ta nhưng nhất định là CA hay quân đội rồi… Chỉ có CA hoặc quân đội mới có súng… À không phải quân đội đâu, là CA. Như vậy thì có đường xoay sở…
– “Các vị… Tôi là Trưởng ban Tuyên Giáo Tỉnh Nguyễn Văn Đồng… Bị mấy tên xã hội đen bắt cóc hành hung với mưu đồ tống tiền… Cũng may nhờ có các vị…” Đồng vừa nói vừa từ từ trồi đầu lên nhìn qua cửa kinh xe… lão thộn mặt ra nghỉ trong đầu…”Đụ mẹ… Sao lại là nó?”
Nghe cụm từ “bắt cóc hành hung với mưu đồ tống tiền”… Đức muốn phá lên cười… Á đù… lão già này đúng là cực phẩm… Nhưng nghỉ bụng nếu đã như vậy thì thuận nước đẩy thuyền…
– “Xin lỗi nha Trưởng ban đồng… Nhận được tin báo của ông nhưng vì phải sắp xếp nên đến hơi muộn khiến ông phải một phen sợ hãi… Đức ân cần “thân thiết”…
– “Đụ mẹ… Thằng già kia… mày giỏi thiệt…” Hội nghỉ mình và đồng bọn bị Đồng bán đứng, tuy đang sợ hãi nhưng không dằn được tức giận chửi thề.
“Chát”…” Chết tới nơi rồi vẫn còn hỗn láo với Đồng Trưởng ban hả mậy” Đức xáng một bạt tay vào ngay mặt Hội khiến gã hai mắt nổ đom đóm, không dám nói gì thêm nhưng ánh mắt nhìn Đồng tóe lửa đầy thù hận.
– “Mày… mày…” Đồng chợt hiểu… lão không ngờ hắn nhỏ hơn thằng Phát con trai lão nhưng tâm cơ lại quá lại sâu xa…
– “Anh… Làm gì vậy?” Kéo tay hắn ra một góc… Bích Trâm hỏi nhỏ, nàng thật không hiểu hắn có ý đồ gì…
– “Khờ thiệt… Đang giúp cô đó… Thấy thằng kia không?” Hắn nhướng mắt về phía tên Hội đang nhìn Đồng với ánh mắt căm hờn…
– Rồi sao?
– “Vẫn chưa hiểu? Aiz… Đức lắc đầu ngán ngẫm… nghỉ bụng “sao khờ vậy ta nhưng không dám nói ra miệng…”
– “Anh không nói làm sao tôi hiểu được…” Bích Trâm tức giận, tên này thật quá đáng mà, dám khi dễ nàng…
– Cô nhìn đi… tên này muốn ăn tươi nuốt sống lão, vậy thì phía trên kia thế nào? Dĩ nhiên là càng quyết tâm thanh trừng lão ta rồi. Nói tóm lại là lão chết chắc. Nếu muốn sống thì phải thành thật hợp tác với cô… Có phải không? Do đó cô không cần phải nhọc lòng…
– “Nhưng tôi đã có tài liệu của lão Bình…” Bích Trâm chưa chịu phục…
– Cô thật là khờ mà… lão là Trưởng ban Tuyên giáo của một Tỉnh… Phía trên của lão ít nhất cũng là Thứ Trưởng hoặc Bộ Trưởng… Muốn sờ dái mấy tên này thì bằng chứng càng nhiều thì càng tốt… Có hiểu chưa?
– “Ê. Sao anh thô tục vậy?” Nghe hắn nói… Lần đầu tiên có người dám dùng từ ngữ thô tục trước mặt nàng. Bích Trâm mặt đỏ ửng, mắng.
– “Ouf… He he… Sorry… Quen miệng thôi mà…” Đức cười giả lả.
– “Phía trên của lão là Thứ Trưởng bộ tài chính là một phụ nữ…” Bích Trâm tiết lộ…
– “Hả… Là phụ nữ à… Vậy thì…” Hắn định nói “sờ mu” nhưng kịp thời ngậm miệng.
Đan Thùy thật tháo vát… Thay Mai Thảo điều động các chiến sĩ khiến mọi chuyện đâu vào đó, kêu xe cứu thương chở hai tên Mến, Tem về bệnh viện điều trị để giữ mạng chúng cho cuộc điều tra, đem Châu Điên về nhà xác, còng tên Hội về trụ sở để người của Bích Trâm thẩm vấn. Mọi người nhìn 4 quả lựu đạn, 3 cây AK47, 1 cây M16 mà rùng mình. Nghĩ đến chuyện nếu bọn này có cơ hội cầm mấy thứ “khủng” này thì hậu quả thật khó lường. Trước đây khi nghe hắn nói 30 giây, trong bụng đa số nghỉ tên này có phải coi phim hành động quá nhiều nên bị ảnh hưởng, bây giờ thì thấy hắn hoàn toàn có lý…
– “Ha ha… Diệu Hiền, Việt Hà… Thiệt không ngờ… hai cô thật xuất sắt… Kế hoạch thành công cũng là nhờ hai cô…” Đức nịnh đầm… Mặt Đan Thùy liền như đít nồi, hận lần trước ở nhà của Oanh Oanh không đấm mạnh hơn nữa để mặt hắn sưng như đầu heo cho bỏ tức… Ai cũng có phần công sức mà sao lại cứ nhắm Diệu Hiền, Việt Hà mà khen miết vậy…
– “Chút sức mọn thôi mà.” Diệu Hiền e ấp hai má đỏ bừng, lòng có cảm giác lâng lâng khi được hắn khen. Đứng kế bên, Việt Hà liếc trộm, lòng bồi hồi… Mai Thảo, Xuân Mai nhìn nhau thầm than… Lại nữa rồi. Một Bích Trâm chưa xong bây giờ tới hai người này. Còn nữa, Đan Thùy kia coi bộ cũng vướng tơ tình rồi.
– “Chị cả nói tối nay anh về Cần Thơ thăm các con nếu không Kiều Nga và Kiều Chinh lột da anh đó…” Xuân Mai tung “đòn độc”… Nàng nói một câu để cảnh tỉnh người khác đừng có mà lao đầu vào… Nhưng trong lòng có chút hổ thẹn… Mình không phải đã như vậy sao? Biết mà cứ dấn thân vào… để rồi mê mệt…
– Dĩ nhiên rồi… Làm sao quên được chứ… Ha ha… Bích Trâm… Chuyện ở đây xong rồi… Cô tự lo đi ha. Diệu Hiền, Việt Hà, mai mốt trở xuống đãi hai cô uống nước ăn cơm coi như cảm ơn nha… Nếu hai cô thích. Ây da… quên rồi Đan Thùy nữa chứ.
– “Là anh nói đó nha… Không được nuốt lời” Bất chấp lời cảnh báo gián tiếp của Xuân Mai… Việt Hà, Diệu Hiền, và ngay cả Đan Thùy đồng thanh hớn hở reo lên.
– “Đức Chủ tịch thật là có số đào hoa…” Bích Trâm mỉa mai. Trong lòng tức giận khi hắn coi nàng như trong suốt.
– “Aiz… Hết cách thôi. Trời sinh là như vậy mà… Hi hi… Tôi đi trước nha…” Hắn nói xong quay lưng bước đi…
– “Đan Thùy, Việt Hà, Diệu Hiền… Chuyện ở đây giao cho các người… hãy phối hợp cho tốt với Thiếu Tướng… Tôi về Cần Thơ thăm người nhà…” Mai Thái dặn dò thuộc hạ xong quay lưng bước theo. Xuân Mai nối gót…
– “Dạ… Thủ Trưởng” Cả ba đồng thanh đáp…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– “Có tin tức gì của Phương Anh chưa?” Vừa rời khỏi… Hắn hỏi nhỏ.
– “Xong rồi… Bốn rương… Anh thiệt giỏi” Mai Thảo mỉm cười…
– “Cô nàng BÍch Trâm biết anh phỏng tay trên cô ta chắc là tức chết…”Xuân Mai đắc ý.
– Cái gì mà tức chết chứ… mỗi người một nửa mà.
– “Anh không dại dột chia một nửa cho cô ta chứ?” Mai Thảo, Xuân Mai nhìn hắn…
– Không phải… Em quên tên Hòa Bình kia rồi sao… lão ta và Nguyễn văn Đồng kẻ tám lạng người nữa cân… Cá mè một lứa… Không thể nào người này giấu của mà người kia thì không? Có lý nào Bích Trâm chỉ dòm ngó người này mà không dòm ngó người kia… có phải không? Ha ha… Cho nên anh nói mỗi người một nửa… Anh lấy của Nguyễn văn Đồng, phần của tên Hòa Bình kia thì để cho cô ta. Như vậy là công bằng lắm rồi… Hắc hắc hắc… Ụa… Sao chưa thấy Ngọc Như, Thục Linh vậy? Xong chuyện rồi mà…
– “Đi nhập bọn với Phương Anh, Thu Tâm rồi… Chỉ còn chờ mình thôi…” Xuân Mai đạp ga… Chiếc xe phóng vùn vụt chẳng mấy chút mất hút trên QL 30…
Xe ba người vừa mất hút… Bích Trâm bước ra nhìn theo mỉm cười.
– Hải Yến… Lan Anh. Hai em theo chị đi đến căn biệt thự kia… Chúng ta còn có chuyện quan trọng để làm. Thanh Phượng, Phương Trang, hai em xuống Rạch Giá một chuyến, đến nhà của Bình Giám đốc… Biết làm gì rồi chứ?
– “Hi hi… dĩ nhiên rồi… Hi hi ha ha…” Bích Trâm cùng đám chị em cười thích thú…
– “Thủ trưởng… Em thật muốn biết mai này khi hắn biết được hắn nhọc công mà mình ẩm trọn… Nét mặt của hắn sẽ ra sao?” Thanh Phương mím môi cười.
– “Dĩ nhiên là tức hộc máu rồi… Đừng nói nhiều nữa… Đi thôi…” Bích Trâm cười đắc ý… Thua hắn mấy lần đều là những chuyện nhỏ nhưng bù lại thắng một chuyện lớn khiến nàng vô cùng thoải mái… mỉm cười.
Ai thua trí ai?

To top
Đóng QC