Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 129

Phần 129
Cùng thời gian.
Trong lúc này, tại nhà hàng K. H. Bầu không khí thật vui nhộn, tiếng đàn tiếng hát, tiếng nói chuyện tiếng cười vô cùng náo nhiệt. Ai cũng nhân cơ hội này đến mời Đức Chủ tịch cùng uống một ly. Dĩ nhiên người mời thì uống cạn còn Chủ tịch Đức uống được bao nhiêu thì tùy, được Đức Chủ tịch cầm ly thấm môi là nể mặt lắm rồi.
“Cộc cộc cộc”… Có tiếng gõ vào micro… Mọi người im lặng… Kim Khánh Phu nhân của Chủ Tịch HĐND đang muốn phát biểu gì đó.
– “Hi hi… Tôi có ý kiến này… Các vị nghỉ sao nếu chúng ta đề nghị Chủ tịch Đức của huyện chúng ta đàn và hát một bài?” Kim Khánh mỉm cười, nhìn về phía bàn hắn đang ngồi đề nghị. Hôm ở nhà bà, hắn vừa đàn vừa hát rất hay nên bà muốn cho mọi người biết tài hoa khác của hắn. Một cách khác để nói bà và hắn rất thân thiết.
Đàn và hát? Mọi người sửng sốt… Một Chủ tịch huyện cầm micro hát Karaoke thì không có gì lạ nhưng một Chủ tịch huyện vừa đàn vừa hát thì rất hiếm…
“Bốp… bốp… bốp…”… Kim Khánh vừa dứt lời… Tiếng vỗ tay vang rền… Mọi người phấn khích.
– “Lên đi… Khá lâu rồi… Em không nghe anh hát.” Tú Nhi cầm tay hắn nói nhỏ…
– “Em cũng vậy…” Thụy Vũ nói thêm vào.
– “Em cũng muốn nghe anh hát, đã lâu rồi” Thúy Ái cũng thừa dịp vòi vĩnh, Phương Linh không nói gì nhưng ánh mắt mong chờ… Nàng nhớ lại lần đầu tiên nghe hắn đàn hát thì đã vướng vào lưới tình.
– “Ừm… được được…” Đứng lên… Đức cười khổ, đối với lời yêu cầu của Kim Khánh hắn có thể lấy cớ gì đó mà khước từ nhưng Tú Nhi và Thụy Vũ đã nói như vậy nghỉ tới các nàng đã vì hắn mà đã làm không ít chuyện, hắn không thể làm các nàng thất vọng.
– “Hắn hát hay lắm sao?” Bên cạnh Thanh Tình… Vân Anh thắc mắc, hỏi nhỏ.
– “Nghe đi rồi biết” Thanh Tình chỉ nói vậy… Hai mắt nàng long lanh không biết đang suy nghĩ gì…
– Hi hi… quý vị… Vậy thì tôi xin hát một bài để tặng cho những người tôi yêu… Bài hát có tên là “Cõi tình mê”… một sáng tác của nhạc sĩ Thanh Cảnh…
“Bốp… bốp… bốp” Mọi người vừa vỗ tay cổ vũ vừa sửng sốt… khi nghe cụm từ “cho những người tôi yêu…” Á đù… Bọn đàn ông đực rựa có hai bà đã giấu như mèo giấu “kít”… Đằng này Chủ tịch Đức ngang nhiên tuyên bố hát tặng “cho những người tôi yêu…”thật là “gan cùng mình” nha…
Trước cặp mắt hiếu kỳ và sửng sốt của mọi người hắn cầm cây đàn… Nói gì đó với ban nhạc… Mọi người im lặng… Hắn dạo đàn rồi cất tiếng hát… Bây giờ hắn như một người khác… Giống một kẻ đa tinh, một lãng tử hơn là một Chủ tịch huyện đã và đang gây nhiều sóng gió…
Hương yêu đã tàn phai…
Mình em thao thức mãi cơn mê dài…
Sương khuya thấm bờ vai…
Lặng nghe yêu thương khuất xa vòng tay Nhớ nhung từ đây…
Men ái ân đang nồng say…
Anh nỡ buông lơi vòng tay trao người…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Vân Anh sửng sốt, nàng nhớ hôm trước khi hắn cầm cây súng bắn vào bánh xe… Gương mặt hắn rất bá đạo… côn đồ… khiến nàng sợ hãi… Bây giờ dưới mắt nàng, hắn như một người khác. Hèn chi liếc mắt nhìn Thanh Tình đang ngồi bên cạnh với ánh mắt si mê… Vân Anh bây giờ mới hiểu…
Bà Chủ Tuyết Vân cũng thấy lòng xao xuyến… Ngọc Huệ, Ngọc Thúy thầm ước gì bài hát này hắn cũng hát tặng cho mình…
“Bốp… bốp… bốp…” Bis… Bis…” Hắn vừa hát xong… Tiếng vỗ tay vang dội… Mọi người phấn khích… Thật là một bất ngờ thú vị khi khám phá Đức Chủ tịch có tài này… Mọi người còn muốn nghe thêm nữa… Nhưng tiếng vỗ tay đột nhiên im bặt khi ngoài cửa xuất hiện một người…
– “Trưởng ban Đồng” Mắt nhìn Đức… Mai Văn Trường vội vã đứng lên, lão sửng sốt khi thấy Trưởng ban Đồng xuất hiện… Đức mỉm cười đứng lên cùng Mai Văn Trường tiến ra cửa. Tuy là đối nghịch nhau như nước với lửa nhưng lễ tiết dành cho lãnh đạo tỉnh thì nhất định phải có… Hơn nữa đây là lần đầu hai người mặt đối mặt… Nhất định không thể thất lễ được.
– “Đồng Trưởng ban… Hân hạnh… hân hạnh… Khi nhìn thấy ông… Tôi tưởng mình hoa mắt… thật là Thụ sủng nhược kinh”… Mai Văn Trường màu mè khúm núm. Tinh thần có chút dè dặt khi “địch nhân” của Chủ tịch Đức tìm tới cửa… Mấy ngày trước, nếu không thấy bức hình có lẽ Văn Trường sẽ run sợ, nhưng khi đã thấy rồi… Văn Trường cho mình là thân tín của “Phò mã gia”. Vậy thì sợ cái gì chứ… Tuy nhiên lễ tiết thì vẫn phải tuân thủ điềm nhiên đón khách không mời.
– “Ha ha… lão Trường… Sao lại nói như vậy chứ… Nghe nói hôm nay có sự việc lớn cho Đồng Tháp… Là phần tử của xứ mình… Sao tôi có thể vắng mặt được chứ…”Đồng híp mắt cười… Nhìn người thanh niên bên cạnh Văn Trường… Tuy đã mấy lần thấy qua khi hắn đến UBND Tỉnh nhưng chưa có dịp mặt đối mặt như lần này. Cả hai chỉ là ngấm ngầm “so chiêu”.
– “Đồng Trưởng ban thật là có lòng… Là tấm gương cho mọi người học tập” Đức nghiêng người tỏ vẻ tôn kính…
– “Ha ha… Chủ tịch huyện trẻ tuổi tài ba của chúng ta đây rồi… Đã mấy lần thấy cậu nhưng chưa có dịp trò chuyện… Hôm nay mới có cơ hội” Đồng đưa tay ra… Hai người xiết tay nhau vô cùng thân thiết…
– “Đồng Trưởng Ban Đồng đã quá lời rồi… Xin mời…” Đức cùng Văn Trường né người qua mời Đồng đi đến bàn Vip ngồi… lão vừa đi vừa gật đầu chào mọi người, thái độ cử chỉ vô cùng thân thiện hòa ái.
– “Không phải là Trưởng Ban Đồng và Đức Chủ tịch huyện mình có hiềm khích sao?”Trong đám khách hiện diện… Có tiếng xù xì…
– Ậy… Chắc là tin vịt thôi í mà… Không thể nào đâu… Nhìn kỹ đi, hai người họ rất là thân thiết… Trưởng ban Đồng là người phóng khoáng, rộng lượng. Đức Chủ tịch là nhân tài, hai người này mà chung sức thì sẽ là phước đức của Đồng Tháp mình… Một người ra vẻ am tường thế sự.
– “Aiz… Nghe nói các người đang góp vốn để cùng nhau lập ra một khu mua sắm siêu thị gì đó cho người Đồng Tháp… Tôi thật là khâm phục và cảm động cho nên vận động với các người bạn… muốn góp chút sức mọn… Hy vọng có thể góp sức phần nào…” Đồng Đưa lấy ra tấm chi phiếu 600 tỷ đồng đã được ngân hàng Vietcombank bảo chứng (Certified check).
– Ha ha, Đồng Trưởng ban… Ông thật có lòng… Chị dâu… – Đức nhận lấy tấm chi phiếu đưa qua cho Kim Khánh… Bà miễn cưỡng nhận lấy… Mấy ngày nay tốn công vận động được 400 tỷ nên rất tự hào, bây giờ thằng già này chen vào ngang xương lấy hết oai phong của mình khiến Kim Khánh buồn bực… Bên cạnh vợ, Văn Trường cũng đang mù tịt về ý đồ của lão già này nhưng thấy Đức không có chút gì cảnh giác nên lão nghỉ chắc là hắn đã có kế sách nên tạm thời yên tâm.
– Nét mặt của Trưởng ban rất hồng hào… Chắc là có gì vui…
– “Ha ha… Cậu cũng nhìn ra à… là như vầy… Hôm nay chơi cờ thắng được một bàn nên cảm thấy thoải mái đó mà…” Nhìn hắn, Đồng híp mắt cười.
– “Vậy thì phải chúc mừng rồi… Trưởng ban Đồng… ly này tôi mời ông.” Mỉm cười… Đức thản nhiên, nâng ly mời.
– “Ha ha… cạn ly… cảm ơn… thật là sảng khoái…” Hai người cụng ly… Ai cũng nhận thấy họ vô cùng thân thiết.
– “Chủ tịch Đức chắc cũng biết chơi cờ?” Hớp một ngụm bia, lấy khăn giấu chui bọt bia trên mép, bộ dáng tiêu sái, Đồng híp mắt nhìn hắn mỉm cười, hỏi.
– “Lúc tôi còn đi học thì thường hay chơi cờ, mỗi lần chơi đều cá độ cho vui nhưng thường là thua nhiều hơn thắng, cũng may thua ly cà phê hay vài điếu thuốc…”Hắn cũng cầm ly bia hớp một ngụm… mỉm cười đáp lời…
– Haha… Tôi cũng vậy, thích cá độ, nhưng may mắn hơn cậu… Thắng nhiều hơn thua, lúc còn đi học cũng vậy, sau này ra đời rồi cũng vậy. Cũng như hôm nay, thắng được một bàn lớn…
– “Vậy lần này Đồng trưởng ban đặt cược chắc là lớn lắm?”
– Ha ha. Dĩ nhiên rồi…
– Thật là trùng hợp… Hôm nay tôi cũng có đánh cược lớn lắm…
– “Hả? Thật là trùng hợp vậy sao? Kết quả thế nào?”. Ngay lúc này di động trên bàn reo lên…
“Oh Sorry…”Đồng cười đưa tay bắt máy, không biết nghe gì, nụ cười trên miệng chợt tắt… Không một lời từ giả, lão đứng lên hối hả đi ra cửa. Không nhìn thấy trên miệng của Đức Chủ tịch đang nở một nụ cười rất… đểu.
Kết quả thế nào? He he… Bây giờ không cần hắn trả lời…
– Đức Chủ tịch… Tấm chi phiếu này… Kim Khánh tới gần… Bà muốn nghe hắn chỉ thị của hắn… Có nên hay không để lão già kia gia nhập…
– Ha ha… Chủ tịch Trường… Chị dâu thật là giỏi… Trong một thời gian ngắn đã gom được gần ngàn tỷ… Công này không nhỏ đâu… Xem ra Chức Phó Chủ tịch hội đồng quản trị của khu mua sắm Đồng tháp không ai xứng chức hơn chị dâu rồi…
– “Hả?” Kim Khánh mừng run nhưng không hiểu gì hết… Mình sẽ là Phó Chủ tịch hội đồng quản trị của khu mua sắm Đồng tháp?
– “Bà thật là… Còn không mau cảm ơn Đức Chủ tịch…” Trường hân hoan…”mắng” vợ…
– “Ậy… Chủ Tịch Trường… Chị dâu… Không cần phải khách sáo… Nà… Cheers!” Đức mỉm cười nâng ly…
– “Cheers!” Kim Khánh nâng ly… Bà chưa hiểu nhưng hắn nói “Cheers” vậy thì cheers… Chắc chắn là chuyện tốt…
– “Cheers!” Mọi người chung quanh ù ù cạc cạc… Nghe Đức Chủ tịch nâng ly nói “Cheers”… Họ cũng không chậm trễ, tất cả đều nâng ly nói “Cheers”…
Một tiếng “Cheers” vang dội…

To top
Đóng QC