Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 125

Phần 125
Lúc đầu, Bích Trâm rất khinh thường, nghỉ hắn may mắn được Nancy để mắt xanh tới mới có thể trẻ như vậy mà bò lên được chức Chủ tịch huyện, do đó mới nghỉ cách thử để hắn lòi cái dốt và bất tài vô dụng để Nancy quê mặt, tiếc là chưa có lần nào thành công. Buổi họp hôm nay Trâm Chủ yếu là muốn bàn chuyện với Mai Thảo và Xuân Mai để phối hợp hành động. Điều mà nàng ngạc nhiên là cả hai từ đầu đến cuối rất ít nói… Và hắn thì điểm nào hắn cũng đánh vào trọng điểm của vấn đề… Cái nhìn của Bích Trâm vì vậy đã hoàn toàn thay đổi.
Bích Trâm nào biết Mai Thảo và Xuân Mai trước đây cũng như nàng để rồi bị khuất phục và bây giờ là toàn tâm toàn ý làm người đàn bà của hắn. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết là mình vô tinh chinh phục đàn bà bằng cách này.
– “Chắc anh đã có kế hoạch trong đầu?” Vừa dứt lời, hai má Bích Trâm thoáng hồng, Hỏi như vậy chẳng khác nàng vấn kế hắn? Nói một cách khác là mưu mô nàng kém hắn?
Đức nào để ý có sự thay đổi giữa bây giờ và trước kia trong tâm tư người đẹp đồng tính luyến ái này… Nghe Bích Trâm hỏi… Hắn khoái tỉ tê… Về mánh mun gian xảo… Có ai qua mặt được Trần Đức tui chứ. Chỉ tiếc là chưa có máy đi ngược thời gian để trở về thời Tam Quốc, đấu với Gia Cát Lượng để coi ai hơn ai kém… hắc hắc hắc…
– “Ê… Thủ trưởng đang hỏi chuyện với anh đó…” Thấy mặt hắn đang mơ màng, không đếm xỉa câu hỏi của Bích Trâm, Phương Trang tức giận…
– “Hả? Ừm… Đang suy nghĩ mà… Đừng ồn…” Đức ra vẻ kẻ cả…
– “Anh…” Phương Trang tức muốn hôn mê bất tỉnh… Hắn dám nạt nàng… Hắn coi hắn là ai chứ.
– “Anh… anh cái gì… Cô nha, làm mất dòng tư tưởng của tui đó… Biết chưa… À nè có biết chuyến hàng chở đi đâu không?”Mặc cho Phương Trang tức giận, hắn tỉnh bơ phớt lờ, hỏi…
– “Về Thành phố… Nhưng đi đâu không quan trọng, chúng vừa vận chuyển là chúng ta chụp liền…” Thanh Phượng đáp…
– “Chậc… chậc… chậc… No… no… no…” Hắn chậc lưỡi lắc đầu…
– “Vậy anh có kế sách gì hay… nói đi…”Đến lượt Thanh Phượng nóng run, muốn đá vào mông “thằng này” cho hả giận…
– “Đừng có nóng mà… Tui chỉ phân tích cho đúng thôi… Chúng ta tuyệt đối không thể ra tay khi bọn họ còn trong địa phận của Kiên Giang… Cô cũng biết mà, họ có CA Kiên Giang hộ tống. Cho nên, trong địa phận của Kiên Giang tuyệt đối không thể hành động… Để coi…” Hắn lẩm bẩm trù tính trong dầu…
– Ừm… Từ Kiên Giang đi Thành phố chỉ có ba con đường… Hai ngắn một dài… Hai con đường ngắn đều thông qua Cao lãnh sau đó theo quốc lộ N2 hoặc QL 30… Còn theo hướng Cần Thơ thì xa hơn nhiều… Bọn họ dĩ nhiên không chọn con đường thông qua Cần Thơ. Cho nên Mai Thảo. Xuân Mai… Lần này phải nhờ hai em rồi…
– “Cực khổ gì chứ… Ngồi trong văn phòng hoài riết… nhàm chán…”Mai Thảo cười duyên…
– “Đã đến lúc giãn gân giãn cốt… Có phải không Đan Thùy…” Xuân Mai phụ họa…
– “Dạ phải…” Đan Thùy đang bị phong thái của hắn mê hoặc… Hàm hồ đáp.
– “Vậy được… Chúng ta chuẩn bị chặn họ ngay Cao lãnh…” Đức hùng hồn nói.
– “Lấy lý do gì cho hợp lý?” Bích Trâm có chút do dự… Cho tới giờ phút này, mọi tin tức tình báo chỉ là nghi ngờ tuy đến 90 % nhưng 10 % còn lại… Biết đâu bị lọt bẩy của đối phương thì sao, giống như bị trúng kế “Dương đông kích tây” vậy. Nếu hắn không nhắc nhở thì có lẽ nàng đã “hố” nặng rồi…
– Lý do hợp lý? He he… Cô không thấy sao… rõ ràng họ cho mình một lý do rất hợp lý đó mà… Nà… Khi vận chuyển hàng hóa… Có phải là phải có giấy tờ chi tiết về món hàng có phải không? Cô nói đó mà chuyến hàng trị giá trăm ngàn tỷ nhưng giấy tờ thì sao?
Một lần nữa… Mọi người bái phục… Món hàng chuyên chở và giấy tờ dĩ nhiên không cân xứng… Giá trị về món hàng dĩ nhiên rất là quan trọng cho nên mới có CA hộ tống… CA không rảnh đi hộ tống những hàng hóa tầm thường… Nhưng trên giấy tờ dĩ nhiên là liệt kê những loại hàng “lông gà vỏ tỏi” như lương thực chẳng hạn… Đây là một lý do chính đáng để CA Cao lãnh nghi ngờ… Mà nghi ngờ thì tiến hành kiểm tra là chuyện hợp lý. Nói một cách khác, họ đã khéo quá hóa vụng rồi.
– “Vậy cứ theo kế hoạch của anh mà làm…” Bích Trâm không phục cũng không được…
– “Tôi chỉ góp ý nói bậy nói bạ thôi… Thiếu tướng… Cô nghe chơi cho vui thì được… Đừng có làm theo nha… Tôi không trách nhiệm đâu à… Tôi học thức không được cao…” Đức màu mè…
– Hi hi… You shut up… Bích Trâm bật cười “mắng”…
– “Sao cũng được, có chuyện gì đừng đổ thừa tui đó nhe… Thôi được… Khuya rồi… Bye…” Hắn đứng dậy kiếu từ… Lời nói cần nói đã nói… Bắt hàng lậu và con cá lớn nào đó là chuyện của Bích Trâm và của cục C03… Hắn chỉ quan tâm đến Nguyễn Văn Đồng… Con cáo già này thật là thâm độc và nguy hiểm… Nếu không có cuộc họp hôm nay, hắn sẽ không biết mình đã trúng kế gian của lão gian tặc này… Bích Trâm đã nói ngày mốt chuyến hàng sẽ cập bến và sẽ được vận chuyển trực tiếp lên Thành phố, như vậy là công ty Hồng Ngọc đối với lão có cũng như không, lão ta đâu cần gì mệt trí chứ.
Hồng Ngọc kia sẽ gặp nguy hiểm… lão sẽ không dung thứ người phản bội… 100% Sau khi chuyến hàng xuất phát lão sẽ cho người giết nàng ta… và mình… Người chủ chốt… Chắc chắn là bọn Hải phòng sẽ thi hành nhiệm vụ này…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Chỉ trong một đêm. Đồng tháp lại nổi sóng…
Sáng nay, thiên hạ xầm xì chuyện CA tìm thấy hung khí nghi là có liên quan đến vụ án mạng ở nhà của Thái Hoàng Cơ và con dâu Thúy Liễu được tìm thấy trong cốp xe của Bí Thư của Thành phố Sa đéc Trương Tấn dũng. Còn đang bàng hoàng vài giờ sau lại có tin đồn là có người muốn ám hại Bí Thư dũng…
Vậy là có người muốn “đá” Bí Thư dũng để thượng vị rồi… Chủ Tịch Thành phố Sa đéc và một vài có tiềm năng nghe tin đồn mà sợ són đái. Bí Thư dũng là em của Chủ Tịch Tỉnh Trương Hạo Nam, là con trai của nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài… Ai mà chơi ác đồn bậy đồn bạ như vậy? Bộ muốn lấy mạng họ sao? Bởi vậy họ tìm tới Bí Thư Nga để phân trần, đình chánh, thề thốt là không hề có chuyện này…
À… thì ra là không phải là có người muốn đá đít Bí Thư dũng… Ouf… Câu chuyện lại rẻ sang một chiều hướng khác… Có phần nghiêm trọng hơn. Bí thư Bảo sắp về hưu, không phải là Chủ tịch Nam sẽ thượng vị hay sao? Nhưng xem ra bây giờ chưa chắc nha… Vậy thì Trưởng ban Đồng là người có cơ hội nhiều nhất rồi. À há… Trưởng Ban Đồng vận động người Đồng Tháp giữ lại Công Ty Hồng Ngọc cho người Đồng Tháp thì ra là có mục đích mua chuộc lòng người… Sau đó thì Hạng Trang múa kiếm Ý tại Bái công…
Nói tóm lại đủ mọi lời đồn…
Trong văn phòng của mình, nét mặt Trưởng Ban Đồng âm trầm. Người đứng đằng sau vụ này là người có tâm cơ rất sâu. Vấn đề là lão không biết người này là ai nhưng hình như hắn biết rất rõ về lão và hắn thì ở trong bóng tối còn lão thì ở ngoài sáng… Đồng đăm chiêu nhìn tờ giấy trên đó lão đã liệt kê những kẻ tình nghi dựa trên căn bản lợi ích… Đó là nếu lão hoặc Trương Hạo Nam xảy ra chuyện thì ai sẽ là người được lợi ích nhiều nhất…
“Trương Thúy Hằng?” Gạch bỏ tên “Trương Thúy Hằng”… Đồng không cần suy nghĩ… Nếu Trương hạo Nam lên làm Bí Thư, khả năng Trương Thúy Hằng tịch tỉnh là con số không. Hơn nữa con mụ Thúy Hằng này không đâm sau lưng của ông xã mình để thượng vị… Giả thuyết này không bao giờ xảy ra.
– Thái Vân Cơ… Có thể lắm nhưng rồi lão gạch chéo… một lần nữa loại ra. Con mụ này căn cơ chưa vững, nhà họ Thái đang trong dầu sôi lửa bỏng, phải cần một thời gian mới có thể phục hồi. Hơn nữa con mụ này hình như thằng kia hỗ trợ… Mà thằng kia với nhà họ Trương có giao tình… Không có lý nào…
– “Nguyễn Xuân Hoàng?” Đồng nhíu mày… Tên này từ trước đến nay độc lai độc vãng… Không phiền tới ai, chưa hề thấy hắn ta xích mích với ai… thật là khó nghỉ… Vậy thì ai đây?
“Cộc cộc cộc”. Có tiếng gõ cửa… Đồng không ừ hử… lão biết đó là thư ký của mình…
– “Trưởng ban… Có Chánh văn Phòng Diệp bên ngoài…” Minh, thư ký của Đồng mở cửa bước vào, nói.
– “À… mời bà ta vào đi” Đồng ngẩng đầu lên nói…
– “Dạ” Minh quay ra ngoài, trong tích tắc Chánh văn phòng Diệp nét mặt tươi rói bước vào… Phải nói là ngày hôm qua Diệp mới thấy thỏa mãn con lợn lòng… hai thằng Hải phòng quần bà suốt buổi chiều, tối đến lại phải chìu thằng con út…
– “Tới rồi à… ngồi đi… Có chuyện gì?” Không ngẩng đầu lên, Đồng tiếp tục suy nghĩ…
– “Chắc ông cũng nghe rồi chứ gì. Tui tới đây coi có giúp gì được không thôi…” Diệp ngồi xuống ghế… đáp.
– “Ừm… Thì tui cũng đang suy nghĩ đây… Bà nghỉ sao?” Đồng ngước mặt lên, dựa lưng vào ghế… hỏi.
– “Tui góp ý thì được, làm sao suy nghĩ sâu xa bằng ông…” Diệp nịnh…
– Aiz… Tui đang suy nghĩ nhưng mà nghỉ hoài nghỉ không thông… Chuyện không đơn giản chút nào. Không biết ai tung tin đồn này, hình như là muốn gây bất cho Trương Hạo Nam và tui… rõ ràng là muốn ngư ông hưởng lợi đây mà…
– “Ông có nghỉ tới lão Hoàng không? Tui nghi lắm nha… Nà… lão và ông trạc tuổi nhau mà ông thì… hi hi… còn lão ta thì như thầy tu… Có đánh chết tui cũng không tin.” Ý Diệp muốn nói Đồng mỗi tuần đều có đàn bà mới chịu được thì có lý nào Hoàng không có ai… Tuy là so sánh đơn giản nhưng rất là hợp lý…
– Ý bà nói lão ta đạo đức giả?
– Không thể loại trừ giả thuyết này đâu à… Ông nghỉ kĩ đi…
Ngay lúc này di động của Đồng văn lên… lão bắt máy… Là Thu Lan gọi tới…
– “A lô…” Không biết Thu Lan nói gì… Nét mặt lão ngưng trọng… Chỉ nói câu: “Biết rồi… Cứ tiếp tục nghe ngóng, sau đó cúp máy…
– Sao rồi?
– “Có Công ty Bình Minh nào đó ở Cần Thơ muốn mua Hồng Ngọc với gia 300 tỷ… Giỏi thiệt…” Đồng cười gằn. Hắn đã biết đường đi nước bước của lão nên đã chặn trước…
– “Không phải ông nói sẽ loại hắn ra ngay bước đầu tiên à? Sao bây giờ lại có Công ty Bình Minh nào vậy?” Diệp sửng sốt…
– “Tôi nghỉ rằng hắn muốn thông qua Công ty Đức Lập để mua Hồng Ngọc… Lúc đó tôi sẽ tố hắn lợi vi phạm xung đột lợi ích… Ai dè hắn có chiêu này…”Đồng nhíu mày, xem ra lão đã quá xem thường đối thủ của mình rồi… rõ ràng hắn tung hỏa mù sau đó dương đông kích tây… Bây giờ lão đang trong thế bị động… Bỏ tiền ra mua lại công ty của mình với giá cao. Lão tức ít nhưng thua trí một thằng nhóc… Cái này làm lão muốn hộc máu…
– “Công ty Bình Minh là ai… Hay là nói với tụi Hải Phòng…” Diệp không cần nói hết câu… Bà biết lão hiểu bà muốn nói gì.
– “Bà tưởng tui không muốn sao… Nhưng bây giờ chưa phải là lúc… Đợi xong việc…”Hai mắt Đồng lộ sát ý… lão phải nhẫn nhịn…
– “Tui về văn phòng làm việc…” Diệp đứng lên…
– Khoan đã… Nà… kiếm hai đứa nhí cho tui… 13 hoặc 14 tối đa.
– “Không chứ hả… Con nít ông cũng không tha?” Diệp sửng sốt… lão già này đổi gu rồi?
– Bà nói tới đâu rồi… Là cho hai thằng kia… Tụi nó khoái con nít… Tui bó tay nên mới nhờ bà… he he…
– “Ông làm như tui là tú bà í… Được rồi để tui lo…”Diệp lườm… nghỉ thời buổi này sao đảo lộn hết vậy cà… trai lẽ thích mấy bà sồn sồn như mình ngược lại mấy thằng già thích thích gái trẻ… Aiz…
– Không còn gì nữa… tui đi à… – Diệp nhanh chân đi về văn phòng để làm xong việc dang dở… Sau đó thì đi đến căn biệt thự kia… Diệp sợ tới trễ hai thằng kia sẽ chạy loạn ra ngoài thì không tốt… nghĩ đến lát nữa cùng hai thằng Hải Phòng song long nhất phụng… Người Diệp nóng ran… À quên nữa… làm sao kiếm gái nhí đây?
Còn lại một mình trong phòng, Đồng mỉm cười. Không phải lão không tin Diệp nhưng lão biết Diệp là người ruột để ngoài da… Tốt nhất là không nên để bà ta biết lão đang làm gì…
Dám phản bội… Con đỉ kia phải chết. Và thằng kia cũng phải chết… lão đang cung phụng bọn Hải Phòng hết mực chính là vì mục đích này… Thêm một hai ngày nữa thôi…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– “Cà phê của anh…” Buổi sáng vừa vào tới văn phòng ngồi xuống… Một mùi hương thơm bay vào mũi… Ngọc Thơ đặt ly cà phê trên bàn… nhìn hắn mỉm cười… Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi làm với tư cách Thư ký của Chủ tịch huyện… Hai chị em nàng đến đây từ sáng sớm. Ngọc Thi hướng dẫn nàng công việc hằng ngày… Việc đầu tiên khi thấy lãnh đạo vào là mang ly cà phê…
– “Sao hả… quen chưa? Wow… Cô trong bộ y phục này… đẹp lắm đó nha…” Đức mỉm cười… khen… Không phải khen xã giao mà là khen thiệt tình, hôm nay Ngọc Thơ trong bộ y phục OL… ôm sát thân hình, vòng 1, vòng 2 và vòng 3 đều đủ tiêu chuẩn…
– “Vậy lúc trước tôi xấu lắm sao?” Thơ mỉm cười duyên, cắc cớ hỏi lại… Trong lòng thầm mừng khi được hắn khen đẹp… Không uổng công nàng trang điểm…
– Ha ha, Tôi không phải ý này… Ừm… Chị hai cô đâu?
– “Bên ngoài… nhưng chính xác là ở đâu thì tôi không biết… Ừm… Hôm nay lịch trình của anh là…” Ngọc Thơ lấy lịch trình của hắn đưa ra…
– “Wow… Nhiều vậy sao… Nà… Hôm nay tôi bận lắm… Dời cái này… Cái này… Còn nữa… Cái này giao cho Phó Chủ tịch Hoa… Cái này giao cho Phó Chủ Tịch Phương…” Hắn “bán cái” Trong tinh thần lãnh đạo nắm tổng quát, chỉ đạo… Không cần phải đích thân làm việc.
– Chánh văn phòng nói như vậy mờ…
– Tôi là lớn hay Chánh văn phòng lớn hả…
– “Dĩ nhiên là Chủ tịch huyện anh mà…” Ngọc Thi bước vào nghe được… lườm.
– Ha ha… Chánh văn Phòng Thi…
– “Em ra ngoài trước đi…”Ngoc Thi nói với em. Giọng điệu vô cùng khí thế… Cũng phải… Bây giờ nàng chưởng quản tất cả viên chức ở Ủy ban.
– “Ừm… Ngọc Thơ hướng về hắn làm mặt quỷ. Ý nói “chết anh chưa”… Rồi bước ra ngoài…
– Ha ha… Đêm qua ngủ không ngon à… Sao quạu vậy?
– “Ý anh muốn nói gì đây?” Mặt Thi ửng hồng… Nàng nghỉ hắn muốn ám chỉ Đương xuống đây làm việc… Hai vợ chồng sau một thời gian mới gần nhau… dĩ nhiên là không thể tránh khỏi… Vấn đề là tuy cảm thấy tội lỗi nhưng đối với chồng mình, Thi đã không còn cảm giác… Hơn nữa, Đương không trụ được lâu nếu không “khóc ngoài quan ải.”
– “Ouf… sorry…” Đức chợt hiểu… Đồng thời cảm thấy ham muốn hơn bao giờ hết… Đêm qua hắn ngủ ở nhà Mai Thảo cùng với Xuân Mai… Cả hai đều mệt mỏi nên hắn cũng biết điều để hai nàng ngủ yên. Sáng thức giấc thì cả hai đã đi làm… Cho nên suốt đêm qua “tiểu huynh đệ” thật là rảnh rỗi… Bây giờ thấy Ngọc Thi liền ngóc đầu vì nhớ lần trước được nàng phục vụ bằng miệng… Hắn đưa tay kéo nàng sát vào lòng, đặt một nụ hôn lên môi nàng…
– “Ưm… Đừng…” Ngọc Thi đang mê man nhưng vẫn tỉnh táo… chặn tay khi hắn có ý đồ xâm nhập.
– “Cho anh… Cửa khóa mà…” Hắn lì lợm tấn công.
– “Bữa khác… Ngoan đi cưng…” Thi cố từ chối mặc dù nàng cũng muốn cho hắn lắm… Hai người chưa chính thức có quan hệ xác thịt. Hôm trước nàng chỉ dùng miệng mình…
“Cộc… cộc… cộc”… Ngay lúc này có tiếng gõ cửa… Hai người buông nhau ra… Ngọc Thơ bước vào.
– Lãnh đạo… Bí Thư Nga có chuyện muốn gặp anh…
– Nga Bí Thư? Mau mời… À… để tôi…”Bí Thư Nga là lãnh đạo của hắn, không thể ngồi sau bàn mà đợi… Vì vậy đích thân ra tận cửa đón tiếp Thi nối gót theo sau nhắc nhở:”Trưa nay có buổi tiệc Tổng kết công việc đầu tư ở nhà hàng K. H.
– “Bí Thư… Xin hỏi…” Thơ muốn hỏi Nga uống gì nhưng nàng phát tay… mỉm cười thân thiện.
– Không cần đâu… Tôi nói chuyện với Đức Chủ tịch vài phút thôi… Ngọc Thơ đây à…
– “Dạ phải… Bí Thư”… Ngọc Thơ mỉm cười… chào… lui ra khỏi phòng… khép cửa lại…
– “Không cần phải lo nhiều… Bí Thư Dũng sẽ không sao…” Tưởng Nga lo lắng chuyện ông xã nàng… Đức trấn an…
– “Tôi… Tôi có rồi…” Nga lí nhí một câu không đầu không đuôi khiến Đức chẳng hiểu mô tê gì.
– Chị có cái gì?
– “Tôi bị tắc kinh nên dùng que để thử… Tôi có rồi…” Nga cúi mặt lí nhí nói… Nàng và dũng muốn có con nên thử bấy lâu nay nhưng không có… Mới “làm” với hắn hai lần đã có, Vậy thì của hắn chứ của ai… Cho nên nàng tới đây cho hắn biết không phải là muốn hắn chịu trách nhiệm mà chỉ muốn biết hắn nghỉ thế nào về chuyện này.
– “Thiệt? Hi hi… Vậy là chuyện mừng mà…” Đức hớn hở… Có thể nói là bách phát bách trúng rồi…
– “Mừng cái gì… Của cậu đó… Bây giờ làm sao đây?” Nga hồi hộp muốn nghe hắn nói sao… Năm nay nàng 34, có thai dĩ nhiên là chuyện mừng… Giá nào nàng cũng giữ… Không biết hắn nghỉ sao mà thôi.
– Làm sao? Dĩ nhiên là sanh ra rồi… Là con của mình mà… Hay là kiếm cớ ly dị đi… À mà không cần kiếm cớ đâu… Ông ta lẹo tẹo với Phó Trưởng Phòng kia là cái cớ tốt nhất rồi…
– “Không được đâu… Cứ để như vậy đi… Cậu biết là con của cậu thì được rồi…”ngã cảm thấy an ủi khi hắn khuyên nàng ly dị… Điều này chứng tỏ hắn không phải là người vô lương tâm, chối bỏ trách nhiệm.
– “Chờ chút” Đức nhấc điện thoại lên gọi ra ngoài… Căn dặn hắn và Bí Thư Nga có chuyện quan trọng cần bàn… Không muốn bị quấy rầy rồi cúp máy…
– “Có chuyện đột xuất quan trọng à?” Nga ngây thơ hỏi.
– “Chuyện em có thai không quan trọng sao… Hi hi… Lại đây.” Hắn nắm tay kéo nàng ngồi lên đùi…
– “Coi chừng quen miệng đó…”Đặt mông ngồi lên đùi hắn… Nga lườm… nhắc nhở… Sợ hắn quen miệng xưng “anh, em” trước mặt người khác thì không nên.
– Anh biết mà… Đâu để anh khám coi…
– “Đừng mà, Co chừng có người vô…” Nga chặn tay hắn… không cho luồn vào áo mình…
– “Cửa khóa rồi… hi hi mình đang họp mà…” Đức lì lợm… tấn công…
– “Anh thật là…” Nga lườm… không cản nữa… Cứ để hắn sờ bóp… Dù sao cũng đang mang con của hắn trong bụng. Theo nhịp táy máy của hắn, hơi thở nàng bắt đầu dồn dập…
Đức kéo vạt váy nàng lên… Nga nhổm mông để hắn kéo quần lót nàng ra ngoài… Nga không ngờ nàng bạo vậy… Tay nàng cầm cái đó của hắn rà ngay chỗ của mình rồi từ từ ngồi xuống.

To top
Đóng QC