Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 120

Phần 120
Cùng thời gian… Phi Trường Trà nóc…
Bốn người đàn ông ăn mặc rất thời thượng, hai tên trẻ tầm khoảng 25, hai tên còn lại thuộc loại sồn sồn, tầm khoảng không quá 40. Tất cả mặt mày rất bặm trợn, chỉ riêng cánh tay thôi, hình xăm dày đặc. Đủ biết không phải thứ thường khiến mọi người e dè tránh xa…
– “Đại ca… hắc hắc… Nghe nói mấy em gái miền Tây Nam bộ. Em nào em nấy lồn thơm như múi mít… Mình không thể lãng phí đâu à…” Một trong hai gã trẻ tuổi cười dâm đãng, bô bô cái miệng nói. Hàm răng hắn vàng khè do hút nhiều thuốc lá… Nhìn tổng quát, trên người hắn toàn là hàng hiệu, vàng đeo đỏ tay nhưng rõ ràng bản chất rất là quê mùa, đúng với câu mặc áo rồng cũng không giống thái tử.
– “Thằng Mến… mày nghe đây… Lần này vào Nam là có chuyện quan trọng phải làm… mày nứng cặc là chuyện của mày nhưng đừng ảnh hưởng đến công tác… Nghe rõ chưa?” Gã trung niên được gọi là “Đại ca” không khách sáo mắng.
Bọn họ từ Hải Phòng bay vào Cần Thơ… Sau đó sẽ đến Đồng Tháp với sứ mạng đặc biệt của lãnh đạo giao cho… gã nhất định không thể để xảy ra chuyện gì cho nên mặc dù nghe đàn em nói rất có lý, nhưng gã vẫn cố nhịn. Sau khi mọi chuyện hoàn thành, lúc đó chơi cũng không muộn.
– “Em biết mà đại ca…” Đang phấn khích… Bị mắng… Mến tiu nghỉu…
Ngay lúc này, một chiếc Toyota Fortuner trở tới, đậu lại… Hai mỹ nữ bước xuống, dáng người thướt tha, vú đít nây nẩy… khiến cặc trong quần của bọn 4 người Hải Phòng giật giật…
– “Lên xe đi…” Hải Yến lạnh lùng nói… Hôm nay nàng và Lan Anh được lệnh đi đón bọn Hải Phòng… 4 người, có hình của để nhận diện.
– “Tôi là Châu… Biệt hiệu Châu điên… Hai vị là…” gã Đại ca bước tới… tự giới thiệu, gã không ngờ người đón gã và đồng bọn là hai mỹ nữ… Trong lòng gã xao xuyến, quên hết những lời vừa giáo huấn đàn em…
– “Chúng tôi chỉ nhận mặt không nhận tên… 4 người từ Hải Phòng đến Cao lãnh làm việc cho Trưởng ban Đồng có phải không? Nếu phải thì lên xe…” Lan Anh lạnh lùng.
– “Ừm được… Tụi bây… lên xe.” Châu điên nghiêm mặt ra lệnh cho đàn em… Hắn nhận ra hai người này tuy là mỹ nữ nhưng không phải thứ “hiền”… cả hai trên người đều có sát ý… nghĩa là đã từng giết người…
Châu điên thấy vậy nhưng đàn em của gã thì không thấy như vậy… Trước mắt của ba gã đàn em thì đây là hai cái lồn thơm. Gái bên ngoài thì không động tới nhưng nếu là gái được phái tới để đón rước mình vậy thì có nghĩa là người cùng phe… Mà đã là người cùng phe thì “bốc hốt” chút chút… cũng được chứ hả… Nhất là tên Mến… kiềm không được, gã đưa tay vỗ đít Lan Anh…
– “Người đẹp.”Lời vừa dứt, tay chưa đụng được, mặt gã đã trắng bệch… Nhanh như chớp… Một họng súng chĩa ngay màng tang.
– “Cẩn thận tay chân… Nếu có lần tới… Mi vào nhà xác nằm… Hiểu chưa?”…”Click” Tiếng lên đạn nghe khô khan rởn tóc gáy và giọng Lan Anh lạnh lùng… Hải Yến cũng rút súng, hai tay hai cây chĩa về ba người còn lại, sẵn sàng nhả đạn nếu cần thiết…
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng…
– Hiểu lầm thôi… Là hiểu lầm thôi… Mến phát rét. Gã giả lả.
“Chát”… – “Đụ mẹ mày… Tao đã nói với mày… mày vẫn không nghe” Châu điên tát thằng đàn em… Tiếng tát nghe vang dội…
– “Lên xe”… Lan Anh một lần nữa… lạnh lùng…
Bốn người Hải Phòng lên xe… Chiếc Toyota Fortuner chạy về hướng QL 91 tiến về Cao lãnh. Xe vừa khuất vành đai sân bay, cách đó không xa Thanh Phượng và Phương Trang của cục C03 xuất hiện… Cả hai ẩn mình trong một góc, vừa rồi với bộ phận thu phóng trên Iphone của mình, Phương Trang đã chụp không ít hình ảnh của bộ 4 Hải Phòng.
– “Xem ra Hải Yến và Lan Anh vẫn còn nóng tính…” Thanh Phượng mỉm cười.
– “Nếu là em… Em bắn nó bể gáo. Lan Anh như vậy là hiền lắm rồi” Phương Trang bĩu môi.
– “Hi hi… Chưa chắc đâu… Cái đó còn tùy là ai… Có phải không?”Thanh Phượng hóm hỉnh trêu chọc.
– “Thôi, mình về” Phương Trang phớt lờ, nét mặt thoáng hồng, né tránh ánh mắt soi mói của Thanh Phượng.
– Hi hi… Đừng chối mà… Chị thấy hình như em thích hắn.
– “Hắn? Hắn nào? Chị nói bậy bạ gì đây…” Phương Trang làm bộ sửng sốt…
– Hi hi… Còn vờ vịt nữa à? Hôm em và hắn đấu nhau. Chị thấy hắn hôn lên má em…
– “Tên khỉ đó hả… Lần tới em sẽ cho hắn biết tay” Phương Trang “phẫn hận”…
– Hi hi… Có thiệt mới nói nha… Thôi không đùa nữa… Thủ trưởng nói chụp xong rồi thì gửi cho hắn… Nhắn nhủ hắn đề phòng…
– “Ừm…” Sực nhớ nhiệm vụ, Phương Trang chọn những hình rõ ràng nhất, bấm gửi đi với những dòng chú thích…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Đêm hôm qua tuy là mệt nhọc nhưng rất vui vẻ, rút cục nữa đêm Kiều Chinh sanh được một bé trai nặng 3 ký mốt. Đến gần sáng Kiều Nga sanh một bé gái nặng 2 ký 9… Tất cả mẹ tròn con vuông… Tất cả đều vui mừng. Tuy bận rộn cả đêm nhưng sáng nay hắn vẫn trở xuống Cao lãnh, có rất nhiều chuyện đang chờ hắn làm. Hơn nữa, suốt đoạn đường 2 tiếng đồng hồ, Thục Linh lái xem Ngọc Như ngồi bên cạnh, phía trước. Phía sau, trên chiếc giường đặc biệt hắn ngủ khì… Thục Linh lái đến Biệt thự của Mỹ Chi, bữa ăn sáng đầy dinh dưỡng đã được nàng chuẩn bị đầy đủ. Ăn uống xong, hắn thay đồ, rửa mặt rồi đi làm, tinh thần phấn chấn… yêu đời tự lái xe đi đến Ủy ban huyện. Cả hai Thục Linh, Ngọc Như đều phản đối nhưng hắn nói đêm qua cả hai cũng thức suốt đêm mà, hai mắt thâm quầng hết rồi, như vậy sẽ rất mau già trước tuổi cho nên cần ngủ bù… Cả hai nghe hắn hù “già trước tuổi” trong lòng liền sợ hãi… Bởi vậy ngoan ngoãn ở lại Biệt thự nghỉ ngơi… Mỹ Chi và song Hà hôm nay ngược về Cần Thơ để thăm song Hà và hai em bé. Tối mới trở lại.
– Chủ tịch Đức. Chào buổi sáng…
– Đức Chủ Tịch… Buổi sáng tốt lành…
– Ha ha… Chào Chào Buổi sáng…
Từ cửa chánh đi đến thang lầu chỉ vài chục thước thôi, rồi lên lầu hai la văn phòng của Chủ tịch huyện. Hắn phải gật đầu và nói câu “Chào Chào Buổi sáng” đến mấy chục lần. Khiến hắn phát sợ… Nhưng biết làm sao hơn… chẳng lẽ cấm người ta chào mình? Bây giờ Chủ tịch Đức ở Đồng Tháp tiếng tăm vang dội. Nhìn hắn rất hòa nhả bình dân nhưng chớ có mà vuốt râu cọp. Thái Hữu Cơ, Nguyễn Thông không phải là tấm gương sáng cho mọi người coi đó sao?
Cùng với sự sụp đổ của Nguyễn Thông và Thái Hữu Cơ, Trong huyện Lấp Vò, một mạch nước ngầm đang chuyển động. Hai vị trí Phó Chủ tịch huyện và Chánh văn phòng thì không dám nghỉ tới nhưng vị trí Trưởng Phòng của Mai Thanh Phương, Phó Chánh văn phòng của Tuyết Hoa thì sao? Cần có người chứ? Còn có vị trí thư của Chủ tịch huyện nữa, Thi Chánh văn Phòng không thể kiêm nhiệm đâu à… Mệt chết đó.
Vì vậy có người có con gái coi được, hoặc có vợ mặn mòi một chút thì tìm cách chạy chọt để có được một trong những vị trí này. Có gì mất mát đâu à… Chỉ cần Chủ tịch huyện vừa mắt, đụ một cái thì hay quá… Gà chó trong nhà cũng thành tiên huống chi là con người.
– “Cà phê của anh…” Hắn vừa vào trong văn phòng ngồi chưa được 5 phút thì Thi đem ly cà phê vào để trên bàn. Mùi cà phê chồn thơm ngát xen lẫn mùi hương trên người nàng làm hắn đê mê.
– “Cảm ơn… Ừm… Hôm nay anh Đương xuống đây làm việc. Chị biết không?” Cầm tách cà phê hớp một ngụm, cảm thấy tinh thần sảng khoái… Đức chợt nhớ phái đoàn của Đức Lập hôm nay sẽ tới Hồng Ngọc thực hiện bước đầu của kế hoạch, trong đó có Đương, ông xã của Thi.
– “Ừm… Biết rồi…” Thi thầm giận trong bụng… Nàng “ngậm” cái đó của hắn trong miệng rồi… Đừng nhắc Đương có được không… Mặc cảm tội lỗi làm Thi cảm thấy không thoải mái.
Đức nào biết vậy, thường thôi mà, hắn quen rồi nên không để ý… hắn đang trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề nhân sự. Không biết chọn ai làm Thư ký cho mình… Thi không thể đảm nhiệm cả hai chức vụ được, quá nhiều áp lực. Chức Phó chánh văn phòng của Hoa và chức vụ Trưởng Phòng của Mai Thanh Phương… Aiz… thật là nhức đầu.
– “Chị nghỉ sao nếu tôi chọn Ngọc Thơ làm thư ký?” Đức đột nhiên hỏi… Hắn nghỉ Ngọc Thơ có trình độ đại học, là nhân tuyển tốt, tuy chưa có kinh nghiệm nhưng có Thi kế bên sẽ từ từ huấn luyện. Hai người là chị em mà. Còn về Lan Chi đã từng là viên chức ở Cần Thơ, hắn sẽ thăng nàng làm Phó Chánh văn Phòng, vị trí của Hoa bỏ trống… Như vậy thôi, những chuyện khác hắn không để ý tới… Làm người không thể quá tham. Phải để cho Mai Văn Trường có đất “dụng võ”.
– “Không… không biết… Anh hỏi thẳng nó á…” Thi ngượng ngùng… Nàng nghỉ rằng hắn vì nàng mà đặc biệt chiếu cố Thơ… Chuyện nàng một sớm một chiều trở thành cánh tay phải của Chủ tịch Đức quyền lực đã truyền khắp xã, khách tới nhà chúc mừng nườm nượp, má Thi cười không khép miệng, rơm rớm nước mắt, mấy năm nay bị chèn ép thật là tủi nhục. Hôm nay thì tốt rồi, đúng là hết cơn Bĩ cực đến hồi thái lai. Ây da… Bà thầm nghỉ…”Con Thi làm Chánh văn phòng, vậy nói Chủ tịch Đức để con Thơ làm thư ký… Biết đâu lửa gần rơm có ngày bùng cháy lên thì tốt quá…” Bà đem nói với Thi chuyện này… hy vọng nàng “nói” với Chủ Tịch Đức một tiếng…
Ba nàng lắc đầu cản thì bị bà xã quát một tiếng… Ông liền im re, thật ra ông nghỉ bà xã nói rất có lý nhưng ra miệng “tán đồng” thì coi không được. Làm bộ lắc đầu thì bị mắng… Aiz…
Dĩ nhiên là Thi lắc đầu nguầy nguậy… Nàng làm sao dám mở miệng chứ… Nàng sợ hắn nói nàng vòi vĩnh này nọ thì không tốt… Ai dè chính hắn mở miệng… Nhưng nàng cũng ngượng ngùng… Vì vậy nói hắn hỏi thẳng em gái… Nàng “không biết”… mặc dù nàng biết em gái mình rất có cảm tình với hắn… Thơ làm Thư Ký cho hắn… lửa bùng cháy là cái chắc rồi…
– Ừm… được… nà, gọi Ngọc Thơ, Lan Chi… Mời Phó Chủ Tịch Phương đến văn phòng tôi một chuyến.
– “Được… Tôi đi ngay” Thi quay lưng bước ra ngoài… Trong lòng có chút hụt hẫng. Sáng nay nàng tốn công trang điểm vậy mà hắn tỉnh bơ, không khen một tiếng…”Đúng à đui mà”… Thi Thầm mắng.
Đức Chủ tịch không phải đui, chỉ tại trong đầu hắn đang có nhiều chuyện suy nghĩ, chuyện hắn bận tâm nhất là chuyện của Trương Tấn dũng… Về lý về tình, Phương Linh là người của hắn, dĩ nhiên phải giúp một tay để làm sáng tỏ vấn đề rồi… Có liên quan đến “nhạc phụ” Trương Hạo Nam đại nhân mà… Ây da… trưa nay nhạc mẩu đã nói rồi. Bí Thư Lệ. Chủ Tịch Diễm đã đến Biệt Thự của nhạc mẫu… Hắc hắc hắc… Ụa… Tối nay có hẹn với Phương Linh… Không sao… sẵn Tú Nhi, Thụy Vũ, Yến, Tuyết tất cả đều ở đây. Cùng nhau đi ăn uống vui chơi một bữa…
Nhưng sáng nay, sau khi giải quyết vấn đề nhân sự, hắn muốn đi gặp Oanh Oanh. Vợ cũ của Thái Kiêm Cơ… Oanh Oanh và Thúy Liểu kia đã từng là chị em bạn dâu… Có lẽ biết ít nhiều.
“Cộc cộc cộc”… Có tiếng gõ… Thi mở cửa… Phía sau lưng là Ngọc Thơ, Lan Chi và Phó Chủ Tịch huyện Mai Phương… Cả ba cùng tới một lúc…
– “Ha ha… Vào đi…” Đức Chủ tịch thật không bài bản chút nào. Nói về thân phận, không nên tiếp Phó Chủ tịch huyện và hai viên chức cùng một lúc nhưng hắn cóc cần… Phó Chủ tịch huyện cũng là người… nhân viên cũng là người… Mà đã là người thì ai cũng bình đẳng. Mai Thanh Phương không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt này… Ngọc thơ và Lan Chi trái lại có chút khép nép… Đang làm việc. Không hiểu tại sao hắn kêu mình tới… Phải chăng có gì không ổn?
– Ha ha… Là như vầy. Các chị cũng biết rồi… Trong huyện có chút biến đổi về nhân sự… Ừm… Ngọc Thơ… Chị làm Thư ký cho tôi nha.
– “Tôi?”… Thơ cảm thấy đây là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời nàng… Không ngờ cuộc đời nàng có những bước ngoặt lớn như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
– Sao hả? Thiếu lòng tin?
– Không phải…
– “Vậy thì được rồi… Chánh Văn Phòng Thi… Giao cho chị hướng dẫn… người này… Còn nữa… Vũ Lan Chi, từ nay chị là Phó Chánh văn phòng. Cho một tuần thử việc… Nếu thấy không được thì về vị trí củ…” Đức Chủ tịch bá đạo ra mệnh lệnh… Đây là thăng chức, là chuyện tốt nhưng hắn cứ áp đặt. Không cho đối phương ừ hử… Nhưng mà Ngọc Thi và Lan Chi không một lời oán trách hay ủy khuất, trái lại trong lòng rất cảm động. Tên này cho người ta lên chức mà cứ như là “khổ sai lưu đài ” vậy… Lan Chi chợt nhớ khi còn là giáo viên hợp đồng, tên Hiệu Trưởng muốn nàng ngủ với hắn để giúp nàng trở thành giáo viên biên chế. Aiz… Cũng may nàng không chịu.
Bây giờ thoáng một cái… Mình có thể trở thành Phó Chánh văn Phòng… Lan Chi nghỉ cũng không dám nghỉ. Cũng như Ngọc Thơ, cả hai sửng người ra…
– “Được rồi… Về làm việc đi… Bắt đầu ngày mai nhận việc mới”… Đức Chủ tịch mỉm cười… Hắn hiểu cá tính của Ngọc Thơ và Lan Chi. Rụt rè, nhút nhát vì vậy cứ “ra lệnh” là được.
– “Vậy… Xin phép…” Một miếng bánh ngọt bỗng nhiên rơi trúng đầu. Chi. Thơ hạnh phúc ngất trời còn muốn nói gì hơn chứ… Cả hai đứng lên… Chủ tịch Đức còn phải nói chuyện với Phó Chủ tịch Phương.
– “Hihi… Cách làm việc của anh thiệt bá đạo… nhưng tôi nghỉ ai cũng thích…” Thi và Thơ, Chi ra ngoài… Thanh Phương buột miệng nói.
– Không phải lúc nào tôi cũng như vậy đâu nhưng hôm nay không có thì giờ để cù cưa… Không nói nhiều nữa… Cô có đề nghị gì cho nhân tuyển thay thế cô ở vị trí Trưởng Phòng?
– “Anh nghỉ sao nếu tôi đề nghị Mai Quốc dũng?” Mai Thanh Phương rào đón, Mai quốc dũng gọi nàng bằng “Cô”… hắn là người con của người anh em chú Bác, Mai Quốc dũng là người có khả năng, lại là người cùng họ. Nâng đỡ bà con là chuyện nên làm…
– “Được… Vậy thì Mai Quốc dũng…” Đức gật đầu, không hỏi thêm nhiều…
– “Anh… anh tin tôi như vậy?” Thanh Phương sửng sốt.
– Cô có gì gạt tôi sao?
– Không… không có…
– Vậy thì được rồi… Tôi sẽ đề nghỉ lên huyện ủy và Thành ủy… Kết quả ra sao thì tôi không nắm chắc… Đừng kỳ vọng quá nhiều…
– “Hi hi… dĩ nhiên rồi…”Cũng là câu đó… Thanh Phương dĩ nhiên là hiểu… Hắn đề nghị lên trên, kết quả sẽ là 50 – 50 nhưng để có kết quả 100%… Anh phải thao tác một chút mới được, quà cáp phong bì là phải có đấy… Cán bộ cho dù ở vị trí nào cũng cần phải ăn cơm và có nhu cầu mà…
– “Thôi được… Tôi có việc phải làm… Ừm… Việc xây nhà máy chế biến lương thực và khu mua sắm siêu thị… Không được chểnh mảng.”Đức dặn dò…
– “Biết rồi lãnh đạo… Yên chí đi…” Thanh Phương lườm…
– “Hi hi… Còn nữa… Cô có “unfinished job” đó nha… Đừng quên đó…” Hắn ỡm ờ nhắc lại lần trước trong khi nàng đang “ngậm” và hắn đang “phê” thì ông xã nàng tới… thật là mất hứng mà.
– “Đi đâu gấp vậy… Bây giờ cũng được mà…”Thanh Phương ỡm ờ… Không đợi hắn ừ hử, nàng ngỗi xuống kéo phéc mơ tuya quần hắn… Phương quyết định rồi… Nàng nhất quyết đeo hắn…
– “Phải hahaha… Không gấp… Có thời giờ mà…”Liền ngay sau đó…”tiểu huynh đệ” của hắn được chăm sóc đặc biệt khi đi lạc vào vùng không gian ẩm ướt…

To top
Đóng QC