Thằng Đức – Quyển 2 – Phần 100

Phần 100
– “Chuyện gì vậy Dung?” Buổi sáng Ngân đang ngồi uống cà phê trong văn phòng thì thấy “Cái Dung” với Ipad trên tay, mặt hớt hơ hớt hải mở cửa vào nên ngạc nhiên hỏi. Mới sáng sớm mà có chuyện gì quan trọng chứ.
– “Chị Ngân, Trên… Trên mạng…”Dung lắp bắp… Thấy vẻ mặt của Ngân, Dung hơi ngượng mặt đỏ bừng nghỉ mình quá thất thố rồi. Chị Ngân không lo sao mình lo dữ vậy.
– “À… Chuyện đó hả? Chị đọc qua rồi… Không sao đâu” Ngân mỉm cười… Nếu tối qua Quyên không gọi nói cho nàng biết thì chắc chắn nàng sẽ hoảng hốt như cái Dung bây giờ. Tuy nhiên trong bụng Ngân đang hờn giận… Hắn đã về đây mấy ngày rồi vậy mà không tới nhà nàng ăn một bữa cơm hay là ít ra cũng gọi điện cho nàng nói chuyện vài phút cũng được mà… Tại sao im lìm vậy… ý gì đây? Càng nghỉ Ngân càng thấy giận nghỉ bụng lúc chưa cua được thì săn đón, tới tay rồi thì bỏ bê… Đừng có hòng nha…
– “Chị đã biết rồi à… Em còn tưởng chị chưa biết cho nên…” cái Dung bẽn lẽn che dấu sự thất thố của mình. Không biết chị Ngân có khám phá ra sự thầm kín của nàng hay không.
– “Anh ấy không phải là người như vậy”… Ngân mỉm cười… dĩ nhiên là nàng nhìn thấu tâm sự của cô bé này rồi. Nàng thầm than, hình như con gái nào gặp hắn cũng như trúng tà… Chuyện này nàng không cản được, ngay cả nàng chỉ là một trong những người đàn bà của hắn. Ngân đang nghỉ có nên nói cho hắn biết hay là cứ để tự nhiên?
– “Vậy là tốt rồi… Em sợ chưa biết nên muốn nói với chi… Hi hi…” cái Dung cười khỏa lấp nỗi e thẹn của mình.
– Dung… Nói chị nghe… Có phải em thích anh ấy?
Dung sửng sốt… mặt trắng bệch…
– “Không… không có… Chị đừng hiểu lầm…”Nói xong quay người cúi đầu chạy ra ngoài như ma đuổi… đâm sầm vào một người… Nàng ngẩng mặt lên… Mặt đỏ như gấc…
– Xin… Xin lỗi…
– “Xin lỗi cái gì… Cô không sao chứ? Làm gì chạy dữ vậy?” Vừa bước vào bị đụng một cái… Đức tá hỏa, định thần nhìn kỹ thì ra là cái Dung, chị của tắc kè Hưởng…
– “Không… không sao…” Dung hoảng hốt chạy…
– Wow… Ngân… cái Dung hình như chuyện gì không ổn.
– “Ngân… Ngân cái gì… Anh còn nhớ tới em sao?” Ngân thấy mặt hắn liền “nổi giận”… Về đã mấy ngày rồi, hôm nay mới tới đây. Nàng cảm thấy mình không quan trọng bằng những người khác. Thật ra Quyên đã báo cho nàng biết “bà lớn” sinh con đầu lòng cho hắn, dĩ nhiên là hắn rất bận rồi nhưng vẫn “cằn nhằn”.
– “Hi hi… Sao lại nói vậy chứ… Nancy sanh em bé. Là con trai, giống anh lắm nên bận chút thôi mà… Sao không nhớ em được, Wow… Hôm nay mặc bộ đồ này đẹp như người mẫu… Hôn cái trước nha…” Hắn kéo nàng vào lòng… Ngân “em chả” một hồi rồi cũng ngồi trên đùi, để hắn hôn hít.
– “Lúc này làm ăn ra sao?”
– Cũng tàm tạm…
– Tàm tạm thôi sao… Hay là đổi nghề đi… Mở một tiệm thời trang… Trong khu thương mại Em nghỉ sao? Anh nghỉ kỷ rồi, tiệm thời trang có lẽ thích hợp với em hơn.
– “Tiệm thời trang trong khu thương mại? Eo ơi… Tiền mướn mặt bằng mắc lắm… Hơn nữa. Chưa chắc làm ra tiền bằng nghề môi giới bán nhà…” Ngân lắc đầu mặc dù rất động tâm. Là bà chủ một tiệm thời trang thời thượng, rất là quý phái, là đàn bà mà không động tâm là chuyện lạ.
– “Hi hi… Đó là đối với ai kìa… Nhưng đối với người nhà của mình như cưng chẳng hạn thì làm sao mắc được, nè…” Hắn đem chuyện siêu thị và trung tâm mua sắm nói ra.
– “Anh. Anh nói thiệt?” Giọng Ngân mừng rỡ. Được làm bà chủ của một cửa hàng thời trang “xịn” ai mà không thích. Lợi nhuận ít một chút cũng không sao nhưng mỗi ngày được ngắm và mặc quần áo đẹp, không cần “dãi nắng dầm sương” dẫn khách hàng đi coi nhà, coi đất.
– “Thiệt hơn vàng ròng hăm bốn… Ậy không cần gấp, thời gian còn nhiều mà, em cứ từ từ suy nghĩ đi ha… Anh chỉ gợi ý thôi. Tùy em. Chọn cái em thích là được.”
– “Tại sao lại ở Cao lãnh chứ? Bây giờ anh ở đó, mai mốt anh đi rồi làm sao, chẳng lẽ em ở đó một mình?” Ngân lo ngại… Bây giờ hắn là Chủ tịch huyện ở Cao lãnh, sớm muộn gì cũng sẽ được điều đi nơi khác. Lúc đó nàng làm sao?
– “Hi hi… Đồ khờ… Sau này không phải chỉ có một tiệm mà là cả thương hiệu như Gucci, Yves Saint Laurent, hay Armani, em sẽ là CEO…” Đức vẻ ra một tương lai tốt đẹp mà hắn đang nghỉ ra, không những về ngành Thời trang ngay cả ngành Ẩm thực.
Hai mắt Ngân long lanh… Trước đây nàng chỉ là một công chức nhỏ nhoi… Nàng không nghỉ tương lai sẽ là một CEO của một thương hiệu thời trang? Có thể sao? Nhưng hắn đã nói như vậy, với thực lực của hắn… Nhất định sẽ làm được.
– “Em không biết đâu… Anh cứ quyết định đi…” Ngân nũng nịu. Giờ phút này, giận hờn quên hết rồi.
– Wow… Sao hôm nay ngoan vậy?
– “Hi hi… Lúc nào em cũng như vậy mà. Tại anh không biết đó thôi.”Nàng bặm môi, lườm”, nét mặt vô cùng thánh thiện, ngây thơ ngoan hiền. Nhìn đôi môi gợi cảm và nốt ruồi nơi khóe miệng khiến Đức ngây ngốc… Rất thích đút cặc vào hững cặp môi gợi cảm như thế này. Cặc trong quần vì vậy lại ngóc đầu mặc dù đêm qua “chiến đấu” vô cùng “ác liệt”.
– “Sao nhìn em dữ vậy? Trên mặt em có dính vì sao?” Thấy hắn nhìn mình si ngốc, Ngân thầm sung sướng, Hai ba ngày nay, nàng biết hắn về Cần Thơ, nhất định sẽ đến nên luôn làm đẹp chờ đợi.
– “Em thật đẹp” Lời nói vừa dứt, môi hắn phủ lấy môi nàng… mút ngấu nghiến cái lưỡi thơm như hoa lan… Tay hắn luồn vào áo và vùng ngực của nàng bị bàn tay hắn chiếm lấy nhồi bóp…
– “Hi hi… Hôm nay không được… Em đang tới tháng…”cảm giác bàn tay hắn lần mò tới vùng cấm địa giữa hai chân… Ngân tiếc nuối chặn tay hắn.
– “Hi hi… Xui thiệt, không sao… Để lần tới…”Hắn ngừng tái mái bàn tay. Nếu còn tiếp tục sẽ chảy máu cam. Ngay lúc này tiếng chuông di động kêu vang… Đức nhìn màn hình… là Đồng Giao gọi. Hắn bắt máy…
– “A lô… anh không sao chứ?” Giọng Đồng Giao lo ngại… Nàng và Thanh Nhã đã biết chuyện hắn đang bị tấn công trên mạng nên gọi để thăm hỏi…
– “Hi hi… Có sao chứ… Không hề hấn gì đâu… Chiều tối anh tới đón… nói với Thanh Nhã. Ba người mình đi ăn cơm nha…” Tuy hắn nói nhỏ nhưng Ngân vẫn nghe được. Nàng bổng có ý nghỉ tinh nghịch… quỳ xuống kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống, lòn tay kéo cặc hắn ra… Có ý định muốn “vắt” cạn.
– “Wow”… được người này “thổi ” trong khi trò chuyện với người. Cảm giác này khiến Đức phê tới tận xương tủy, hai mắt nhắm lại tận hưởng… ậm ừ trong cổ họng. Ngân phía dưới càng ra sức… Nàng không muốn hắn đi gặp người khác trong tinh trạng “sung sức” nên muốn hút hết… Ngân nào có biết đâu, cho dù nàng có phùng mang trợn má cỡ nào thì khó làm hắn bắn ra được… Đêm qua hắn dũng mãnh đại chiến một đám “quần Hồ” thì một mình nàng nào có là đáng gì.
– “Chị Ngân… có… ouf… Xin lỗi” Ngay lúc này cái Dung mở cửa… nàng theo thói quen thường ngày, từ lúc chị Thi đi Cao lãnh, Công ty chỉ có nàng và Ngân nên ra vào thường không gõ cửa… Trong đầu óc lại ngây thơ, không nghỉ Ngân và hắn lại trong tình trạng khiến nàng sửng sốt, trong 1 giây đứng như trời trồng… Rồi quay người chạy ra ngoài như ma đuổi.
– Đang say sưa ra sức… Bất thình lình cửa mở và bị cái Dung nhìn thấy… Ngân xấu hổ, mặt đỏ như gấc chín… đứng dậy, đưa tay quẹt miệng, ngắt hắn.
– Tại anh hết…
– A lô… chuyện gì vậy? Bên đường dây bên kia Đồng Giao nào biết… tưởng có chuyện gì…
– À… Không có gì, anh đang bận họp… Chiều tối gặp hai em nha… – Cúp máy, hắn cười nhìn Ngân.
– Hi hi… Người lớn hết rồi mà…
– “Anh còn cười… Tại anh hết á… Em làm sao nhìn mặt cái Dung đây…”Ngân xụ mặt.
– “Thời đại 4G… Biết đâu cái Dung và bạn trai cũng vậy. Nhiều khi còn rành 6 câu nữa à…” Đức trơ trẽn nói bừa.
– “Nói bậy… cái Dung còn khờ lắm… Chưa có bạn trai… Anh thật là… Nói vậy mà nói được… Làm như ai cũng như anh í”Ngân lườm.
– “Vậy sao? Chưa có bạn trai? Có thiệt không đó… Bây giờ tuổi 14 đã biết hết rồi… Anh không tin. He he…” Đức nham nhở cười.
– “Nói bậy nói bạ” Ngân ngắt đùi hắn “trừng phạt” nhưng nàng cũng công nhận hắn có lý. Thời buổi này với cái Iphone trong tay, bấm một cái, chuyện gì cũng có thể giải thích tường tận.”Oral sex?” Chuyện nhỏ. Có lắm đứa trẻ tuổi 13 đã rành sáu câu vọng cổ.
– Thôi anh có việc… bye cưng.
– “Ừm… Có việc hay đi tìm mấy con nhỏ kia vậy?” Ngân lầu bầu trong bụng, thầm nghỉ “xui xẻo”… khi không tới tháng ngay lúc này…
Đức đi ra ngoài… Thấy cái Dung đang ngồi cúi đầu “chăm chú” làm việc… hắn bước tới, nàng vẫn làm bộ không nghe không thấy…
“Cộc… cộc… cộc”… Đức gõ lên bàn vài cái… Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
– Chuyện… chuyện gì?
– “Có 50 ngàn không? Đưa đây…” Đức nghiêm mặt gằn giọng…
– “Ờ… em có” Tưởng hắn cần tiền để làm gì Dung vội vàng móc bóp lấy tờ tiền 50 ngàn đưa ra…
– “Lần sau nhớ gõ cửa… Nếu không là 500 ngàn đó. Lần này lấy 50 ngàn coi như phạt nhẹ” Hắn cầm bỏ túi rồi nghênh ngang bỏ đi bỏ mặc cái Dung một lần nữa mặt đỏ như gấc chín thầm nguyền rủa. Làm như nàng muốn coi lắm vậy. Mắt nàng nổi mụt lẹo rồi, hắn phải đền cho nàng mới phải.
Rồi Dung nhớ lại… không ngờ đấy. Chị Ngân nhìn coi hiền như ma soeur vậy mà ngầu thiệt… Ngậm cái đó vào… Sao có thể chứ? Miệng chị Ngân đâu có lớn hơn miệng mình chứ, cái đó bự như vậy, không ngộp thở sao… Càng nghỉ Dung càng xao xuyến. Tim đập thình thịch.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Ở xã Đông Phú, Trái với lúc trước, nhà bác Bảy lúc nào cũng có khách ra vào, đại đa số là thanh niên tài tuấn ở các xã lân cận hoặc các phó, trưởng phòng ở các huyện lân cận đến thăm hỏi vô cùng thân thiết. Nguyên do là gì thì ai cũng hiểu. Đứa con gái độc nhất của bác Bảy hiện nay là Chủ tịch kiêm Bí Thư của xã Đông Phú. Người mơn mởn đào tơ, sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn có ai mà không ham chứ? Hơn nữa tương lai thật là vô bờ bến, vài năm nữa, vị trí Phó Chủ tịch huyện rồi Chủ tịch huyện thậm chí Bí thư huyện Châu Thành không có gì là không thể. Kẹt cái là nét mặt của Chủ tịch Thục Hiền lúc nào cũng như tảng băng trên vùng Bắc cực, khó mà tan chảy. Điều này khiến vợ chồng bác Bảy thấy lo lo… cả hai sợ con gái mình “đồng tính luyến ái” thì bỏ mẹ… Vợ chồng bác Bảy nào biết trong trái tim con gái họ chỉ có Trần Đức… hắn có nhiều vợ hay nhiều đàn bà cũng mặc, nàng thề chỉ lấy hắn và không ai khác…
Thông tin trên mạng làm Thục Hiền vô cùng bức xúc… Nàng biết mấy ngày này hắn có mặt ở Cần Thơ… Sao hắn không gọi nàng? Vì vậy tâm trạng vô cùng đau khổ. Rút cục không chịu được nỗi nhớ nhung giày vò vò, nàng cầm máy lên bấm.
Rời công ty của Ngân, Đức lúc này đang trên đường đi đến để gặp Liên và “phái đoàn” Đà Nẵng… Hôm nay, thay vì trở xuống Cao lãnh, hắn suy đi nghỉ lại quyết định ở lại Cần Thơ thêm một hoặc hai ngày nữa để coi xem có bao nhiêu con chuột ra đường rồi bủa lưới thanh toán một mẻ. Vì vậy ung dung rất nhàn hạ. Ngay lúc này tiếng chuông di động vang lên, có cuộc gọi vào. Liếc nhìn màn hình… là Chủ Tịch Thục Hiền của cả Đông Phú… Nếu nàng không gọi, có lẽ hắn đã quên mất rồi.
– Hi hi… Chủ tịch Hiền… Cô khỏe chứ?
– “Anh đang ở đâu?” Hiền muốn khóc khi nghe hắn gọi nàng với từ “cô”… vô cùng khách sáo và xa lạ…
– “Có việc cần làm… có chuyện gì không?” Đức thầm kêu khổ, hai nơi Cần Thơ và Cao lãnh, hắn có thể nói là đầu tắt mặt tối bận bịu với các nàng nên không muốn nhiều chuyện nữa, nhưng đúng là “theo tình tình phớt, phớt tình tình theo” (suis l’amour… l’amour fuit. Fuis l’amour, l’amour suit). Vấn đề của hắn là khi gặp các nàng, không phải chỉ là “nói chuyện” đơn giản, lúc đó hắn không tự chủ được, cứ để “người anh em” tự quyết định… mà người anh em thì không có đầu óc suy nghĩ, cứ làm bừa…”Sướng thằng nhỏ thì khổ thằng lớn”… Thằng nhỏ có biết đâu, đụng là bắn bừa. Thế mới chết.
– “Em muốn gặp anh… Em mướn khách sạn chờ anh… Anh không tới… em chết cho anh coi”… Thục Hiền cắn răng nói lời hăm dọa…
Đức cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực… Lần đầu tiên có người hăm dọa như vậy. Hắn thầm nghỉ “Wow. Bộ mị lực của mình khủng bố vậy sao cà?”Nhưng chẳng thà tin còn hơn không, là mạng người đó… Bởi vậy dỗ ngọt trước rồi thì hạ hồi phân giải.
– Hôm nay anh bận lắm… ngày mai nha…
– “Không ngày mai ngày mốt gì hết… Em mướn khách sạn xong, em cho anh biết… Tới sáng mà không thấy anh tới… Anh sẽ hối hận cả đời” Nói xong nàng cúp máy một cái “cụp”… Không cho hắn thương lượng.
Đức sửng sốt… Thục Hiền hay là Thục La sát vậy? Nhớ nàng rất là “thục nữ” ngoan hiền mà. Sao bây giờ lại “bạo” quá vậy? Thôi kệ… Chắc nàng hù thôi, nhưng nếu nàng thật sự mướn phòng kêu mình tới… Hi hi… Không có chuyện này đâu…
Hắn nào biết Thục Hiền đang mỉm cười ranh mảnh… Nàng biết hắn mềm lòng nên dọa. Không dọa hắn chưa chắc sẽ nghe lời, nhưng nàng đâu có hại hắn đâu à. Chỉ muốn làm người đàn bà của hắn thôi.

To top
Đóng QC