Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Thằng Đức” tại đây: https://gaigoi.city
Phần 1
Đàn ông đi xa về… nhất định phải siêng năng “trả bài” với vợ, với bạn gái… nếu không là chuyện lớn… Cái này Đức lấy kinh nghiệm từ ông già minh… Lúc trước… mỗi lần Tuấn đi xa về… đêm hôm đó là hắn nghe ba và mẹ đụ nhau… Nếu ba không siêng… mẹ cằn nhằn… dẫn đến chuyện cơm không lành canh không ngọt… Bây giờ thì hết rồi… Đức không những thế chỗ ba… còn thế luôn chỗ chú… và bụng thím vì vậy mà phình lên…
Cho nên… hắn rành tâm lý đàn bà… Trưa về đến… Cơm nước xong liền lên phòng đem ba chị em Nancy ra xử lý… Trước kia ba chị em còn ngượng ngùng bỡ ngỡ nhưng sau lần đầu thì có lần hai… lần ba… Bây giờ lại thấy đó là thú vui của một nhà…
– “Làm gì tươm tướp vậy…” Kiều Nga “mắng” nhưng mặt lộ đầy ý xuân… Đúng như người ta thường nói: ” Đàn bà nghĩ một đàng nói một nẻo”… Bàn tay hắn vừa đụng tới cái quần lót… chỗ đó của nàng đã ướt mèm rồi… Hắn vừa để ngón tay ngay cửa hang… Cả người nàng nuỗn ra… miệng rên rỉ… khoái cảm dâng trào…
Kiều Chinh nhanh tay… cầm cặc mân mê trêu đùa rồi ngậm vào… Nancy cũng động tình… nhanh chóng nhập cuộc… Khẩu vị của nàng khi mang bầu thay đổi nhiều… thích được hắn làm bằng miệng… thích ngồi trên ngực áp sát cửa mình vào miệng hắn… Để đầu hắn mất hút giữa hai đùi nàng… Cho hắn vừa bú mút vừa đưa tay lên trên bóp vú nàng… vô cùng kích thích…
Cặc hắn phía dưới là phần của song Kiều… Kiều Nga, Kiều Chinh hôn hít bú mút rồi thay phiên nhau cưỡi ngựa… Bây giờ… Đây là mô hình của bốn người… Thẹn thùng… ngượng ngùng đã không còn nửa… là người nhà mà… có gì phải ngại chứ?
Đụ bà bầu… phải vô cùng cẩn thận… không thể nắc mạnh… nên Đức thường bị song Kiều “mắng” ăn thiệt làm dối… Thật ra rất oan uổng cho hắn… Không đụ thì thôi… một khi hắn đút vào… hắn nắc rất bạo. Bây giờ hắn chỉ nhấp nhấp khác lúc trước một trời một vực nên bị than phiền…
– Ha ha… Anh sợ mạnh quá… xảy ra chuyện… Thôi thì các em tự làm đi…
Nghe hắn nói cũng phải… Vậy anh ngoan ngoãn làm ngựa…
Dùng cụm từ “cưỡi ngựa” cũng không chính xác lắm… Ngồi trên người hắn… ai cũng chỉ nhích mông nhẹ nhàng lên xuống… xoay tròn… muốn sao cũng được nhưng không thể “phi nước đại”… Hắn nói đúng mà… xảy ra chuyện thì không hay… Sanh nở xong sẽ kêu hắn bù lại…
Tê cả đầu lưỡi… miệng mỏi nhừ… Song Kiều luân phiên cưỡi ngựa chạy không biết bao nhiêu vòng trường đua… cả 4 người lăn ra ngủ khì… Đến khi thức giấc… Bên ngoài trời đã xế chiều… Tuần vừa rồi mưa tầm tã… hôm nay trời đẹp… Đức liền đề nghị tất cả mọi người ra ngoài ăn uống… hóng gió chơi cho khuây khỏa… Chủ ý là tinh dục và tình điệu phải đi đôi… như vậy mới lãng mạn…
Bé Thu Sương nghe cậu Đức dẫn ra ngoài chơi… nhảy cà tưng lên mừng rỡ… hiện nay là tiểu công chúa của biệt thự. Rất được mọi người cưng chiu… thấy tiểu công chúa hí hửng… mọi người cũng vui lây… Thế là cả một phái đoàn hùng hậu lên xe đi xuống nhà hàng nổi ở bến Ninh Kiều… Ăn tối trong bầu không khí gió mát trăng thanh…
Một phái đoàn hơn mười người… Toàn là mỹ nữ… dĩ nhiên là tâm điểm thu hút ánh mắt của nhiều người nhất là bọn đàn ông dâm dê… Nhiều ánh mắt ganh tị… Chuyện gì đây? Cả đám đàn bà… Chỉ có một thằng… mặt bún ra sửa…
Trong đám đàn bà có tới ba bà bầu… Nancy thì không nói… song Kiều thì “hành hạ” hắn đủ điều… hắn đi giữa… hai nàng kẹp hai bên… tay khoát tay hắn… chậm rãi đi… nhìn vào rõ ràng một chồng ba vợ… Khiến thiên hạ sửng sốt… Sao lại có thể? Ánh mắt họ giao nhau… xù xì… Bọn Thu Tâm, Phương Anh, Thu Hà và các mỹ nữ trong đám cúi đầu cười trộm… Song Kiều, Nancy phớt lờ… biết chứ… Họ nhìn mặc họ… Mình sống cho mình…
Tất cả theo nhân viên phục vụ đến một dãy bàn được kê lại gần nhau… ngồi xuống… Tiểu công chúa không chịu ngồi riêng… nhảy vào lòng Đức mà ngồi… Thu Hà có nói thế nào đi nữa cũng lắc đầu không rời… Đức cười ha ha… kệ bé đi… Thái độ của Thu Hà lại càng làm cho mọi người chung quanh nghi hoặc…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
“Như vậy là sao? Không phải chứ? Một thằng bốn bà? Bà nào cũng đẹp “bá cháy” như minh tinh xứ Hàn… Đám mỹ nữ còn lại thì sao? Mẹ nó… Thằng này là ai mà oai phong vậy? Vì vậy… Đã tò mò lại càng thêm tọc mạch.
Ở một bàn gần đó… Một nhóm người đang ăn nhậu… nam có nữ có… Nhìn họ có thể biết là cũng không phải người thường… bốn người trong nhóm đều có quân hàm CA… một nữ Thiếu tá, một nữ đại úy và hai Thượng tá… Ngồi ăn nhậu với CA… đám người còn lại chắc chắn là cán bộ rồi… nhìn mặt đều có vẻ cao cao tại thượng… Một người trong bọn họ nếu Đức nhìn thấy… sẽ nhận ra… Vì trước kia… đã có lần Gia Kỳ giới thiệu hắn là bạn trai với người này… Giám đốc Sở tài chính Hậu Giang La Hớn Tài…
… Sau lần Gia Kỳ giới thiệu Đức là “bạn trai”… Hắn không tin… bỏ công dò hỏi mới biết bị Gia Kỳ gạt… Nếu là người khác có lẽ phải hiểu… Nhưng La Hớn Tài vẫn chưa chết lòng… Đúng ra Gia Kỳ tuy là mỹ nữ nhưng cũng không đến nổi làm hắn mê mệt đến nổi mất ăn mất ngủ… Là Giám đốc Sở tài chính của Hậu Giang… Chỉ cần hắn muốn… sẽ có không ít mỹ nữ có chồng hay độc thân cởi quần cho hắn đụ…
Nhưng Gia Kỳ thì khác… Hớn Tài đã tìm hiểu cặn kẽ… nàng là cháu của nguyên Chủ tịch nước Lý Hoàng Chương, là con gái duy nhất của Lý Bộ trưởng… Đây là cái lồn vàng… Chỉ cần cưới được nàng về… có thể tiết kiệm được ít nhất 10 năm phấn đấu… đường quan rộng mở… Tiền đồ vô lượng… Đây là lý do hắn kiên trì tìm đủ mọi cách đeo đuổi Gia Kỳ…
Gần đây… Các cuộc “tấn công” ngày càng ráo riết… mỗi ngày một bó hoa hồng nhỏ… hai ngày một bó hoa hồng lớn kèm theo kẹo súc cù là hình trái tim… nói tóm lại đủ mọi hình thức lãng mạn mong mỹ nữ động lòng vì tấm chân tình của hắn…
Hai ngày nay… Giờ tan tầm… Hắn từ Vị Thanh lên Cần Thơ đến trước Sở tài chính chờ nàng… Muốn dành cho nàng một sự ngạc nhiên lãng mạn nhưng chờ hoài… chờ mãi chẳng thấy bóng người đẹp… chỉ thấy thư ký của nàng hí ha hí hửng với bó hoa hồng hắn tặng cho Gia Kỳ trên tay…
Hớn Tài tiến gần hỏi cho biết nguồn cơn… Thư ký nói Gia Kỳ về Hà Tĩnh… Sáng hôm nay sẽ về…
Hắn cả mừng… Sáng nay hắn ra phi trường Trà Nóc đón chuyến bay từ Vinh đến Cần Thơ… Với bó hoa hồng trên tay… Tình ý quá đầy đủ… nàng sẽ cảm động… Hớn Tài tin tưởng…
Chuyến bay đến trễ… Hắn dài cổ đợi… Cuối cùng máy bay đáp xuống… Hắn thấy nàng… nhưng mà… Hắn giận run… Đụ má… Sao lại như vậy? Hắn thấy nàng… tay trong tay… vô cùng âu yếm với thằng cặc đáng ghét kia… Không muốn tẽn tò… quê độ nên phải né tránh… hắn giận muốn hôn mê bất tỉnh…
Ngưng nghỉ tới tiền đồ… Hớn Tài kiên nhẫn… gọi nàng… cái mà hắn nghe là “… chủ máy… xin vui lòng gọi lại sau”… Vừa giận vừa ghen… Buồn đời nhưng nghĩ đến cái lồn vàng… hắn nhất định kiên trì… Đang suy nghỉ tìm cách thì nhận được điện của đám bạn CA đang ở nhà hàng nổi… biết hắn đang ở Cần Thơ nên gọi hắn đến nhập bọn… cùng nhau ăn chơi đú đởn… Cả nhóm đang chén tạc chén thù thì nhóm người của Đức đi vào…
Nhìn thấy tình địch nhởn nhơ giữa rừng mỹ nữ… trong đó có ba người mang bầu… quý phái sang trọng… Hớn Tài mặt đen như đít nồi… sao chuyện tốt đều rơi trên đầu thằng cặc này vậy?
Trong đám người bạn của hắn… Có hai Thượng Tá CA… Huân, Quý đều có địa vị và quyền lực không nhỏ ở Sở CA tỉnh Hậu Giang… Hôm nay nay lấy cớ đi công tác mang hai nữ thuộc hạ lên Cần Thơ mướn phòng đụ… Bọn họ trao đổi người nhau đụ từ sáng đến giờ… Thấy đói bụng nên đến nhà hàng nổi ăn uống trước khi trở về Vị Thanh.
Cũng không phải tốt lành gì mà cả hai gọi Hớn Tài đến nhập bọn… Họ nghe phong thanh Hậu Giang và Cần thơ tổ chức từ thiện gì đó… nghe nói thu được hơn trăm tỷ… vì vậy gọi Hớn Tài muốn kiếm chút cháo… Hắn là Giám đốc Sở tài chính… Tiền quyên góp được… Theo thủ tục, trước hết phải qua tay Sở tài chính mà… Chưa kịp đề cập thì thấy đám mỹ nữ đi vào… Bỏ qua mấy bà bầu… Đám còn lại… người nào người nấy thật là bá cháy… so với hai con ghẹ của minh… hơn nhiều lắm… Hai gã nuốt nước bọt… Cặc trong quần giật giật… Nếu là ở Thành phố Vị Thanh thì đã kêu đàn em kiếm cớ bắt về ép đụ rồi… Nhưng ở đây là Cần Thơ… Không thể không e dè… Cả hai thèm thuồng âm thầm nuốt nước bọt…
– “Giám đốc Tài… anh quen đám người kia à?” Thấy Tài nhìn về phía bàn Đức… nét mặt vô cùng khó coi… Huân vặn hỏi…
– “Aiz… Hai anh thấy thằng kia chứ gì? Hắn là Chủ tịch xã Đông Phú… ỷ có Trưởng ban Mi chống lưng nên không coi ai ra gì… nà… cái vụ quyên góp là nó cầm đầu đó… quyên góp được bao nhiêu nó giữ trong tay… không báo cáo gì với Sở tài chính tỉnh… Aiz…”
Hớn Tài thâm độc… hắn thừa biết ý đồ của hai thằng thượng tá này nên khéo léo đưa mồi nhử… Mục đích là để hai tên này kiếm chuyện gây phiền phức với thằng cặc kia… Hắn là Giám đốc Sở Tài chính… trực thuộc ủy ban… kiêng kỵ Trưởng ban tuyên giáo không có gì đáng chê cười… Nhưng bên CA thì khác… Chưa chắc chức vụ Trưởng ban tuyên giáo làm họ e ngại…
Không những Huân, Quý kích động mà hai nữ CA bạn đụ của họ cũng nhảy dựng lên… Số tiền quyên góp lên đến 200 tỷ… Đây là con số kếch xù… không có lý nào nhắm mắt làm ngơ để một tên Chủ tịch xã hoang phí đem hết ra ngoài miền Trung… Không hẹn mà 4 cặp mắt nhìn nhau…
– “Có lý nào lại như vậy? Cho dù là ai đi nửa… tiền quyên góp phải do Sở tài chính quản lý mà… Sau đó tùy theo kế hoạch…” Huân thăm dò… hắn muốn chắc chắn tên kia không có thế lực nào khác chống lưng trước khi ra tay… Hắn là CA… không sợ bên Chính quyền… ngược lại chỉ cần hắn muốn… có thể mở hồ sơ hù dọa là bọn cán bộ bên Chính quyền sợ té đái… Bọn này… Có ai bàn tay không nhám nhúa chứ? Cũng vì vậy mà nhiều nữ cán bộ có chút nhan sắc không những chi tiền còn phải chịu cởi quần cho hắn đụ… Nếu không… hắn điều tra tới thì là đại họa…
Là bạn đụ tâm đầu ý hợp của hai xếp… Thiếu Tá Ánh Như và Đại úy Ái Mỹ làm sao không hiểu thâm ý của sếp cho được… Lần này không chừng hốt một mẻ lớn… Hơn nửa từ lúc hai xếp nhìn mấy con đỉ kia với ánh mắt chiêm ngưỡng thèm khát… Ánh Như và Ái Mỹ bực mình lắm rồi… Bây giờ có dịp ra tay… chụp thằng kia luôn tiện cho bọn đỉ kia biết mặt… Vì vậy hăm hở chuẩn bị hành động… Chỉ còn chờ xếp Hưng ra hiệu…
– “Anh Huân. Bọn anh thì khác… tui thuộc ủy ban… Không nể mặt thầy chùa cũng phải nể mặt ni cô…” Hớn Tài hàm súc ám chỉ Trưởng ban Mi… đây là chỗ dựa của Chủ tịch xã kia…
– Ừm… nhưng Đây là địa hạt Cần Thơ… không nên ra tay ở đây… Anh nói… thằng đó là Chủ tịch xã… Đông cái cái gì… ờ Đông Phú phải không… Mình “lượm” nó từ đó… hắc hắc…
– “Trung tá Hưng… Tôi thiệt phục anh… tinh toán chu toàn… Nà cạn…” Tài mừng rỡ… nâng ly nịnh bợ… Hai thằng mày chịu ra tay là được rồi… không gấp… không gấp… Tài đắc ý nghỉ thầm…
Bọn họ toan tính chuyện mờ ám… tưởng thần không biết… quỷ không hay… nhưng không ngờ đám mỹ nữ họ tưởng là nai vàng ngơ ngác… lại còn dữ hơn cả quỷ thần…
Người được Thiếu tướng Nancy chọn và coi như chị em nhất định không phải là người thường… Tất cả đều là tinh anh trong tinh anh… Ngọc Như là thí dụ điển hình… tuy bề ngoài “khờ khạo” nhưng khi đụng việc… quỷ thần đều chấn kinh. Họ lại được huấn luyện vô cùng đặc biệt… Bề ngoài… Có thể cùng quân hàm Thiếu tá… Trung tá với người khác nhưng khả năng thì khác biệt một trời một vực… từ tầm nhìn… phân tích và phản ứng… để trong bất cứ tinh huống nào cũng đều chiếm lợi thế… bởi vì đối với họ…
Thêm một phần lợi thế có ít nhất sáu phần sinh cơ hơn đối thủ…
Một người bình thường vào một nhà hàng… chọn chỗ ngồi xuống… vô tư lự nhưng họ thì khác… trước khi vào trong đã âm thầm quan sát địa hình bên ngoài… Và khi đã vào trong thì âm thầm quan sát chung quanh để phân tích… người gần nhất có hình dáng ra sao… có đặc điểm gì… cao bao nhiêu nặng bao nhiêu. Tầm nguy hiểm như thế nào… Thậm chí có thể biết người đó thuận tay trái hay tay phải… Những thói quen này đã từ lâu thành một phản xạ tự nhiên trong đời sống…
Vì vậy khi đám người của Hớn Tài rù rì… ánh mắt soi mói về hướng này… Bọn Thu Tâm đã vô cùng cảnh giác… tuy bề ngoài vui vẻ ăn uống cười đùa nhưng từ đuôi mắt… hành động cử chỉ của đám người kia đều không bỏ sót… Còn hơn thế nửa… với trình độ “đọc môi” của Mỹ Kiều và Thục Linh… Bọn họ có thể “nghe” được bọn người kia nói gì… không được 10 phần nhưng chỉ cần 7 hoặc 8 phần cũng đủ để đi đến kết luận: Bọn người kia đang có mưu đồ không tốt với Đức lão bản… không biết khi nào nhưng chỉ cần biết họ muốn ra tay ở xã Đông phú là được rồi…
Thủ hạ biết được… Nancy dĩ nhiên cũng biết được… Nàng và đám thủ hạ chị em ngầm trao đổi nhau tín hiệu…
Đức lão bản nào biết gì… nếu có biết thì cũng chưa đủ trình độ như các mỹ nữ… Hắn có bao giờ được huấn luyện… hắn thấy tên Tài kia… có gặp nhau một lần… vậy thôi… Người ta không chào hỏi thì mình cũng không chào hỏi… Không cần phải khách sáo… Hắn để Thu Sương ngồi trong lòng… đùa giỡn… gắp thức ăn cho bé… tận tinh săn sóc… như người cha săn sóc con gái… Thu Hà vui sướng… ánh mắt long lanh… Nancy mỉm cười… càng mong mau sớm sanh con…
Sau cùng nàng đã thay đổi ý định ban đầu… Không cần phải qua Mỹ sanh con nửa… Nàng không chịu nổi khi xa hắn nhiều ngày…
Nhớ lời hắn nói lúc trưa này… Nancy mỉm cười… vô cùng yêu thương và hài lòng… Chuyện Diễm là Phó Chủ tịch Hà Tỉnh nàng sao lại không biết… Trong thâm tâm muốn thử thách hắn lần cuối cùng… Quả nhiên hắn không phụ lòng tin cậy của nàng… Nghe hắn nói gặp Diễm Chủ tịch… Lòng nàng như nở hoa… Đây chính là điều nàng muốn nghe nhất và hắn đã không phụ lòng nàng… Chuyện hắn và Chủ tịch Diễm… nàng không bận tâm… Nếu đã chấp nhận người khác… thì thêm một người hay bớt một người cũng không phải là chuyện lớn gì… Hơn nửa nàng hiểu khả năng tinh dục của hắn rất mạnh… Nàng, Kiều Nga, Kiều Chinh cũng không thỏa mãn nhu cầu của hắn… Vậy thì kệ đi… Cái quan trọng là địa vị trong lòng hắn… nàng luôn ở vị trí đầu…
Hiện nay trong căn biệt thự này… Thu Tâm… Thu Hà và Phương Anh đã là người của hắn… những chị em khác… cứ xuôi theo tự nhiên… Bên ngoài Nancy biết hắn có rất nhiều nhưng nàng đặc biệt chú trọng ba chị em Mỹ Chi kia… Tuy bề ngoài có vẻ bá đạo, ngang ngược nhưng thật ra không phải… Rất dễ nói chuyện… Nàng suy nghỉ kỷ rồi… Có những chuyện nàng không thể ra mặt… Ba chi em Mỹ Chi sẽ là thích hợp nhất… Coi như bên cạnh hắn “Hắc Bạch” lưởng đạo đều hùng mạnh… Tương lai của hắn không thể nào không thành công… như vậy là kế hoạch của nàng càng thêm vững chắc…
Hắn hiện nay là Chủ tịch xã… Sau vụ cứu trợ cứu trợ hoành tráng này cộng thêm vụ xã Đông Phú kia… Công và thành tích như vậy đẩy lên vị trí nào mới là thích hợp đây? Nancy suy nghỉ con đường tắt danh chánh ngôn thuận đẩy hắn thắng cấp ba… thậm chí 4 cấp…
– “Khoan ngủ… tụi em có chuyện cần bàn…” Vừa về đến Biệt thự… Thu Tâm khều vai Đức nói… Hắn đang bế tiểu công chúa đã ngủ gục trong lòng…
– Hả… Ngủ? Anh chỉ bế Thu Sương vào phòng thôi… Yên chí đi… minh nói chuyện suốt đêm… hắc hắc…
– “Anh nghỉ tới đâu rồi vậy?” Thu Tâm thấy hắn hiểu lầm… mắng…
– “Anh nha… Đàng hoàng chút đi… có chuyện quan trọng đó…” Nancy làm sao không biết Thu Tâm muốn nói chuyện gì… Chính nàng ra lệnh Thu Tâm hành động… Nói xong cùng song Kiều khoan thai bước lên lầu… Những người khác ai cũng về phòng nấy… Chỉ còn lại Thục Linh, Phương Anh, Thu Tâm… và Mỹ Kiều… và Xuân Mai…
– “Cứ thẳng tay mà làm”… Tiếng Nancy vọng lại sau khi đi được vài bước… Nàng không cần biết là ai… Muốn đụng tới hắn? Chưa biết chết là gì…
– “Thẳng tay mà làm??” “Bốp”…”Ui… Chuyên gì vậy”… Đức ù ù cạc cạc nhìn Thu Tâm hỏi… Chưa dứt lời bị “đá” một cái ngay mông… Giật mình quay người, tay che mông miệng xuýt xoa mắt nhìn Phương Anh… Nang đang cúi mặt… vai rung rung… Chứng tỏ đang cố nhịn cười… Bên cạnh Xuân Mai. Mỹ Kiều mím môi nhịn cười… Thục Linh mắt nhìn trời đếm sao… nét mặt ửng hồng…
Thục Linh thấy tướng hắn “dễ ghét”…”ngu như heo” nhưng tại sao mấy lần đánh cược nàng đều thua tên “ngu như heo” này vậy nên không phục… Đã như vậy… hắn hình như không coi trọng… hai lần nàng thua nhưng hắn chưa hề yêu sách nàng làm cái gì… Bởi vậy mới tức… Giận trong bụng… Nhất thời thấy hắn đưa mông trước mặt… nàng không kiềm được… cao hứng “đá” một cái cho bỏ ghét…
– “Ha ha… Phương Anh… rắn mắc hả… Coi anh xử lý em như thế nào” Đức nhe răng múa vuốt nhảy tới…
– “Bốp”…”Anh… anh…”Thục Linh sửng sốt… Hắn… hắn đánh vào mông nàng… Hai má nàng đỏ lên… Lại bị hắn gạt nửa rồi…
– “Hắc hắc… cô nha… hành hung người rồi muốn chạy hả… Không dễ đâu… Hắn nói xong đưa tay lên mũi hít mạnh ra vẻ “đê mê” khiến Thục Linh muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào cho đỡ ngượng…
– “Ha ha… Hi hi…” Thấy dáng điệu nham nhở “đê mê” hít hà bàn tay của hắn… Xuân Mai, Phương Anh, Thu Tâm. Mỹ Kiều… đồng loạt cười ồ lên…
Nguyên do là Đức biết nàng đá mình nhưng lại giả vờ “kết tội” Phương Anh… nhảy tới… Thục Linh tưởng thiệt nên không đề phòng vì vậy bị hắn đánh đít…
– “Thôi được rồi… Anh nha… chọc Thục Linh hoài…” Thu Tâm lườm… liếc nhìn Thục Linh đang cúi mặt tiu nghỉu…
– OK… hi hi… Anh nghe lời em… ừm… nói đi là chuyện gì…
– “Đồ khờ… người ta muốn hại mình mà không biết…”Xuân Mai “mắng”
– Hả? Hại tôi? Đức nghi hoặc… Không biết minh lại đắc tội tới ai đây?
– “Là như vầy… Khi nãy trong nhà hàng… Có mấy người ngồi gần bàn minh…” Thu Tâm đem chuyện Thục Linh. Mỹ Kiều “nghe” được nói với nàng… Tóm tắt cho Đức nghe… để hắn nghỉ cách… Tên này mưu thần chước quỷ… không biết lần này hắn đối phó như thế nào… Nhưng Thủ trưởng đã có nói… làm thẳng tay…
– “Thì ra là vậy… con mẹ nó…”Nghe Thu Tâm nói… Đức biết ngay lý do rồi… là tên Tài kia muốn mượn dao giết mình đây mà…
– Vậy anh có ý định gì? Chị Nancy nói không cần phải nhẹ tay đâu? Phương Anh nói… Lúc trước gọi Nancy là Thủ trưởng… bây giờ là chị Nancy… Chứng tỏ nàng đã chính thức coi mình thuộc về hắn rồi…
– “Nhẹ tay? Hắc hắc… nhẹ tay chỉ dành cho người nhà thôi… đánh mông được rồi… còn người ngoài… hắc hắc… Suy nghĩ chút đã…” Nói đến đây mặt hắn trở nên nghiêm túc… Suy nghỉ… Đám mỹ nữ không dám quấy rầy tư tưởng của hắn… im lặng… Thục Linh len lén nhìn… tim đập thình thịch…
– “Bọn này thấy anh quyên được nhiều tiền nên muốn kiếm ăn đây mà… Nếu em là họ… Em sẽ làm sao?” Đức nhìn bọn Thu Tâm hỏi…
– “Còn làm sao nửa… Chụp mủ… kiếm chuyện… đủ mọi lý do… Sau đó vòi tiền… Bọn này là vậy mà” Mỹ Kiều nhanh nhảu nói… Bùi Thế Hiển chết… Nancy vận động nên Hiện nay nàng là Trưởng CA của huyện Cờ đỏ… Rất am hiểu trò vặt kiếm tiền của bọn CA…
– “Ừm… Vậy theo các người… nếu muốn chụp mủ anh… Bọn này sẽ lấy lý do gì?” Đức lại hỏi… mặt suy nghỉ mông lung…
– “Lại thần thần bí bí nửa… Làm như hay lắm í…” Thục Linh “mắng”…
– Hắc hắc… không dám… không dám… nhưng ít ra cũng thắng cô hai lần… he he…
– “Anh đừng có chọc Thục Linh nửa mà…”Thu Tâm “lườm”… hai người này bề ngoài như chó với mèo nhưng nàng biết cô chị em mình đang…”có vấn đề” nghiêm trọng… Phương Anh, Mỹ Kiều, Xuân Mai nhìn Thục Linh mỉm cười… khiến Thục Linh cảm thấy tâm tư mình hình như bị đám chị em nhìn thấu… mặt đỏ như gấc… Đức lão bản đụ thì giỏi nhưng vẫn còn khờ ở phương diện này…
Xuân Mai cũng đang động lòng xuân… nàng nhớ có lần Thu Hà khoe: “Hi hi… một lần với hắn… bọn đàn ông khác… vô nghĩa”…
– Ha ha… OK không đùa nữa… ừm… nếu tôi là chúng… tôi sẽ làm như vầy… ừm… tôi sẽ nói có người tố cáo tôi gian lận tiền quyên góp… nên muốn điều tra… yêu cầu tôi minh bạch… quyên góp bao nhiêu… mua cái gì… bao nhiêu… vâng vâng và vâng vâng…
– “Có lý lắm… nhất định là như vậy… vậy anh định làm sao?” Thu Tâm nhíu mày… nếu bọn này âm mưu mờ ám thì minh mờ ám chơi lại… Nhưng nếu bọn họ đường đường chính chính lấy danh nghĩa điều tra thì hơi khó làm…
– “Làm sao là sao? Cứ độp chúng mỗi thằng một phát là xong… Thủ trưởng có nói cứ thẳng tay mà…” Xuân Mai nóng tính… Hai mắt trợn tròn xoe…
– “Không được… làm như vậy chẳng khác nào nói mình có chấm mút?” Mỹ Kiều lắc đầu… Tiền là do mình bỏ ra… quyên tiền chỉ là cái cớ danh chánh ngôn thuận để xuất tiền làm việc từ thiện…”Độp” mỗi thằng một phát thì dễ nhưng bị hiểu lầm là chấm mút từ tiền của mình thì thiệt tức chết… Không thể chấp nhận được…
– Mỹ Kiều nói đúng đó… không cần độp chúng đâu… để chúng bị đánh một trận nhừ tử đi… ừm… tàn tật suốt đời thì được rồi… Không cần bắn bắn giết giết…
– “Em cảm thấy Thục Linh nói đúng đó… anh nha… nói chuyện lúc nào cũng úp mở…” Đến lượt Phương Anh mất kiên nhẫn…”bực mình”…
– Ậy… đừng có nóng mà… ý tưởng thì có nhưng cũng phải sắp xếp mạch lạc rồi mới nói… Nếu không sẽ có người bắt bẻ… ha ha… Hắn liếc Thục Linh cười… nàng ngoảnh mặt làm ngơ… làm như không đếm xỉa…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
– Xuân Mai… sáng mai chị đến địa phận xã Đông Phú… ừm vô quán uống cà phê… Chị phao tin Chủ tịch xã Đông phú là người tham lam… hối lộ… ăn chặn tiền công quỷ…
– “Ha ha… giỡn hoài… tôi không ngu đâu… người ta không đánh… ouf…” Xuân Mai đã nhìn ra thâm ý của Đức… Ớ xã Đông Phú… danh tiếng của hắn cao vời vợi… Có ai “lượm” được 50 triệu mỹ kim rồi đem trả lại? Cũng nhờ vậy mà người dân trong xã nhận được lại tiền bồi thường… Uy tín ngút trời… Họ xem hắn còn hơn cha mẹ tái sinh… Nói hắn tham ô… có nghĩa là phỉ báng… có ai dám? Trừ phi muốn ăn đòn? Lực lượng quần chúng thật đáng sợ a…
Mọi người cũng đã nhìn ra…
– Hiểu rồi chứ gì… hắc hắc nhưng chưa hết đâu… dân chúng họ đánh… cùng lắm là tụi nó chỉ bị gãy răng… lỗ đầu… chảy máu mũi… Vậy thì nhẹ quá… phải hong? Hắc hắc… đến lúc đó nếu có người dân Thục Linh, Phương Anh. Hay Xuân Chi hay Thu Tâm đạp vài cái… gãy chân… gãy tay… bể vài cái xương sườn thì quá tuyệt…
– “Ha ha… Được đó… hay thiệt… Cứ như vậy mà làm…” Xuân Mai đưa ngón tay cái lên…
– “Còn có chuyện này… Đại Tá Châu là người phe ta mà… Có lý nào” Thu Tâm nghi hoặc… Theo nàng biết Giám đốc Sở CA là người của Nancy từ bên vĩnh Long được điều qua Hậu Giang… Sao ông ta lại để người của Sở CA kiếm chuyện làm loạn?
– Đại Tá Châu mới tiếp quản Sở CA Hậu Giang chưa lâu… có nhiều việc ông ta chưa nắm được trong tay… Xong vụ này… coi như mình tặng cho ông ta món quà lớn… Sáng mai tôi sẽ gọi ông ta… Ha ha… bắt đầu sáng mai… ngoại trừ Mỹ Kiều… Các người khác mỗi ngày chịu khó theo tôi một chút ha… Không lâu đâu… tối đa vài ngày thôi… Chờ chúng đến… Xong rồi… các người đẹp… ngủ ngon…
Đức nhìn đồng hồ… gần 11 giờ đêm… rút di động ra gọi… đồng thời nháy mắt với Phương Anh… Hai má nàng ửng hồng… hiểu ý… vội vàng về phòng tắm rửa…
Bây giờ không còn ai gọi là Hưởng “tắc kè” nửa… Thay vào đó là “Hưởng Ca”… Thân tín của Đức ca… Mặc dù giữa Hưởng ca và Đức ca… Còn có Thắng ca… khác biệt là mười vạn tám ngàn dặm… Nhưng đối với Hưởng tắc kè… đây là một vinh dự khi dưới con mắt của mọi người… Hưởng ca là thân tín của Đức ca… Vậy là đủ rồi… Đức ca là ai chứ… chị dâu dùng cả hai bàn tay đếm cũng không hết… chị dâu nào cũng bá cháy…
Ngay tầng trệt của căn biệt thự ở Đại Ngải… Hưởng ca bây giờ có “văn phòng”… Trên bàn có máy vi tính. Ngoài cửa có gắn bảng “Giám đốc An Ninh ” thiệt oai phong… bên ngoài bọn đàn em trông chừng an ninh trật tự… thằng du côn nào bén mảng phá đám gây rối… nện cho chúng một trận nhừ tử cho chừa… Công việc nhàn hạ… Có ai dám đến đây vuốt râu cọp?
Biệt thự gái tơ nhiều vô kể… nhưng Hưởng biết quy tắc… không dám hó hé… Đây là chỗ Mamy Trúc hái ra tiền cho Đức ca… Đức ca làm ăn khấm khá có nghĩa là anh em có chuyện làm… có lương… không cần phải chôm chĩa như trước kia nữa… Tuy nhiên Mamy Trúc cũng rất hiểu biết… Lâu lâu cho một em bá cháy hầu hạ Hưởng ca… Như là đêm nay vậy… Con nhỏ hết xẩy… Thím Bảy thật biết cách huấn luyện… Mẹ bà… em vừa ngậm vào gục gặc đầu vài cái… Hưởng ca liền bắn xối xả… thật là mất mặt… Nhớ lúc con nhỏ nhìn mình mỉm cười… Hưởng nóng run… ánh mắt đầy vẻ khi dễ…
Hưởng buồn bực đang ngồi nhâm nhi lon bia… di động trên bàn kêu vang… Hắn vội vàng chụp lấy… Là Đức ca gọi… Chắc là liên quan đến chuyện ra ngoài miên Trung…
– “A lô… Đức ca là em đây… Anh có chuyện gì căn dặn…” Hưởng nói di động mà lưng hơi cong xuống… Lúc này trình độ nịnh bợ cũng tăng lên không ít…
– Ừm… Sáng sớm mai… cho một số anh em đến xã Đông Phú rải rác ăn sáng uống cà phê…