Thần thám – Phần 94

Phần 94: Tử thần vĩnh sinh
Mã Kim Hỏa tuy đã chết đi, nhưng “linh hồn” của hắn ta lại tái sinh trên người của Canh lão. Rất nhanh sau khi tái sinh linh hồn Canh lão, Mã Kim Hỏa đã ăn hết thịt của cái xác hắn, ngay cả kế hoạch ban đầu của Canh lão là muốn đem xương cốt, nội tạng Mã Kim Hỏa đi tiêu hủy cũng bị hủy bỏ. Thay vào đó, linh hồn Mã Kim Hỏa đem những thứ đó nấu thành canh, ăn sạch sẽ!
Được ăn thịt của chính bản thân mình là thứ trải nghiệm như thế nào? Có lẽ ngoại trừ Mã Kim Hỏa ra, trên thế giới này không còn ai có cơ hội để trải qua nữa, với người khác có lẽ là 1 thứ gì đó vô cùng biến thái! Nhưng theo lời của hắn, thì việc đó đem lại khoái cảm gấp nhiều lần so với việc làm tình.

Thứ hàng dự trữ – xác Mã Kim Hỏa, mau chóng bị chính hắn dọn sạch sẽ, dục vọng muốn được ăn thịt người lại càng bùng lên trong tâm can của hắn, có 1 lúc, hắn còn từng có ý nghĩ muốn cắt thịt của Canh lão xuống để ăn nữa. Cũng may là Canh lão quá béo, hơn nữa, linh hồn của Mã Kim Hỏa hắn đang tá túc trên người Canh lão, nếu cơ thể này có vấn đề gì, thì người bị bất lợi chính là hắn.

Vì thế hắn bắt đầu đóng vai kẻ đi săn tìm kiếm con mồi, cứ sau 8h tối mỗi ngày, hắn lại vòng vèo qua những khu dân cư phụ cận, cho đến tận lúc gặp cậu nhân viên siêu thị Tiểu Trương.

Tiểu Trương tuổi trẻ, khỏe mạnh, làn da hồng hào, vừa không hút thuốc lại còn không cả uống rượu, có thể đoán là mùi vị trên người cũng sẽ rất dễ chịu! Mỗi lần Tiểu Trương bốc dỡ hàng hóa, Mã Kim Hỏa đều nhìn chằm chằm vào những bắp thịt lộ ra từ trên người anh ta, nếu không phải cố gắng đè nén, có lẽ nước dãi của hắn sẽ chảy ròng ròng ra ngoài mất. Và hắn hạ quyết tâm, phải ăn thịt bằng được anh chàng Tiểu Trương này.

Và cũng đúng vào thời điểm này, hắn phát hiện ra căn hầm bí mật phía dưới tiệm bánh bao của Canh lão, nơi mà Canh lão vốn chỉ dùng để chứa rau củ, và 1 số loại nguyên liệu nấu ăn khác. Mã Kim Hỏa cảm thấy như vậy thì quá phí phạm, liền cải tạo nó thành 1 gian bếp, khi còn trẻ, hắn từng đi phụ hồ ở công trường thế nên việc này đối với hắn không có gì khó khăn.

Đương nhiên, hắn làm việc này cũng phải thận trọng vô cùng, bởi vì dù sao thì chủ nhân thật sự của cơ thể này không phải là hắn, phần lớn thời gian trong ngày thì quyền kiểm soát cơ thể này vẫn thuộc về Canh lão.

Hắn tốn gần 1 tháng rưỡi mới tạm xong công tác chuẩn bị, hơn nữa hắn còn trộm 1 chiếc minibus từ 1 bãi đỗ xe phụ cận! Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, hắn mới bắt đầu quá trình bắt cóc nạn nhân.

Kế hoạch trót lọt đến không thể tưởng tượng được, hắn dễ dàng bắt được Tiểu Trương, để tăng thêm hương vị cho món thịt của mình, hắn đã ép Tiểu Trương phải nuốt vào rất nhiều hương liệu và gia vị, chờ cho tiêu hóa hết rồi mới bắt đầu xẻ thịt. Vừa cắt ra 1 khối, hắn đã liền nếm thử, nhưng mà hiệu quả thu về không được như mong muốn… Nhưng dù sao thì thịt này vẫn khá tươi ngon, hắn chậm rãi lọc lấy từng miếng thịt trên người Tiểu Trương. Nhưng hắn không nghĩ tới, đang làm dở thì Canh lão chiếm quyền kiểm soát cơ thể, cái xác kia hắn chưa kịp lọc hết thịt ra đã bị Canh lão đem vứt bỏ trong cơn hoảng loạn, sau đó lại đem thịt hắn đã lóc ra chế biến thành nhân bánh bao.

Sau khi chiếm lại được quyền kiểm soát cơ thể, Mã Kim Hỏa tức giận vô cùng, chỉ chút nữa đã muốn phóng hỏa đốt luôn cái tiệm, nhưng mà nghĩ lại, hắn thấy làm thế cũng không quá tồi! Hắn nảy ra 1 ý tưởng điên rồ, như là “phổ độ chúng sinh” hắn muốn bán bánh bao thịt người cho càng nhiều người càng tốt, để dân chúng càng nhiều người được nếm lấy hương vị tuyệt vời của thịt người, để cuối cùng toàn xã hội này sẽ chấp nhận việc ăn thịt người. Từ đó, hắn có thể đường đường chính chính mà ăn chứ không cần lén lút như bây giờ.

Thế là, ngoại trừ chính bản thân hắn sử dụng 1 phần thịt, phần còn lại đều được Canh lão chế biến thành bánh bao đem bán. Nhìn những thực khách khen ngợi món bánh bao thịt người không dứt miệng, linh hồn Mã Kim Hỏa tá túc trong Canh lão vô cùng hưng phấn.

Cũng không lâu lắm, phần thịt người lần này cũng đã bán hết, hắn lại tiếp tục bắt cóc người thứ 2. Lần này, để làm cho chất thịt càng thêm tươi ngon, hắn cho nạn nhân hít no bóng cười sau đó cẩn thận buộc chặt động mạch trên cơ thể cô gái, sau đó mới dùng dao xẻo thịt của nạn nhân. Nhìn 1 người còn sống sờ sờ bị xẻo đi từng miếng thịt, đem lại cho hắn 1 thứ khoái cảm trào dâng đến vô tận. Xẻo thịt 1 người sống yêu cầu thời gian khá dài, mà linh hồn hắn không có khả năng kiểm soát cơ thể này lâu đến vậy, thế nên thi thể thứ 2 này hắn cũng chưa kịp xử lý mà đã bị Canh lão chiếm lại cơ thể rồi xử lý thay trong cơn hoảng loạn. Nhưng Mã Kim Hỏa cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo hắn chỉ là 1 linh hồn tá túc trong cơ thể này chứ!

Sau đó hắn lại tiếp tục bắt lấy nạn nhân thứ 3, Canh lão cũng giống như 2 lần trước, lại phát hiện ra sự việc, nhưng mà ông ta không thể tiêu hủy cái thi thể này bởi vì cửa hàng đang bị cảnh sát theo dõi. Thế nên thi thể thứ 3 đành phải để nguyên trong căn hầm.

Canh lão – Mã Kim Hỏa nói: “Thực ra chỉ là chúng mày chưa được nếm hương vị thịt người mà thôi, chỉ cần ăn 1 lần thôi, sẽ hiểu rằng việc tao làm là đúng đắn thế nào! Con người vốn dĩ nên được đặt trong chuỗi thức ăn, chúng ta có thể ăn trâu, ăn lợn, vậy tại sao lại không thể ăn thịt người? Ăn thịt 1 con người ở độ tuổi trẻ trung nhất, không phải là 1 kiểu thăng hoa hay sao?”

Nói xong, hắn bộc phát 1 trận cười biến thái vô cùng.

Tôi và Hoàng Tiểu Đào ngây dại, viên thư ký cũng trở nên ngơ ngác, mãi cũng không biết đặt bút như thế nào!

Hoàng Tiểu Đào gọi 2 người cảnh sát tới, đưa Canh lão đi, sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, chúng tôi đều lâm vào trầm mặc, cuối cùng Hoàng Tiểu Đào chậm rãi mở miệng: “Quá biến thái!!”

“Đúng vậy! Tôi bây giờ chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành!” Tôi phụ họa.

Chúng tôi cùng đi ra ngoài, đang cùng bước, đột nhiên Hoàng Tiểu Đào dừng lại: “Cậu cảm thấy thực sự là Canh lão bị linh hồn Mã Kim Hỏa ám vào sao?”

“Tôi tuy không phải là người theo thuyết vô thần, nhưng tôi cũng không cho rằng linh hồn lại sở hữu sức mạnh to lớn đến thế. Nếu ma quỷ là có thật, lại còn cường đại đến như vậy thì còn cần cảnh sát làm gì nữa!” Tôi cười lạnh.

“Thế nên, nói đúng ra là hắn ta có 2 nhân cách?”

“Đúng vậy, vốn dĩ tâm lý Canh lão vô cùng yếu đuối, trải qua quá trình giết người mới khiến nội tâm hắn ta rơi vào áy náy, bất an, dần dần sản sinh ra nhân cách thứ 2! Mà nhân cách thứ 2 này lại xưng tên là Mã Kim Hỏa.” Dừng 1 chút, tôi hỏi: “Mà với kẻ đa nhân cách như này, làm sao để xử tội hắn?”

“Pháp luật nước ta vẫn chưa thừa nhận loại bệnh “đa nhân cách” này, thế nên hắn vẫn phải chịu phạt như người bình thường! Nhưng nếu như luật sư của hắn có thể xin được giấy chứng nhận từ bệnh viện tâm thần, có lẽ hắn sẽ không phải ngồi tù, mà sẽ chuyển tới bệnh viện tâm thần để chữa trị! Nhưng mà tôi nghĩ chứng bệnh này cũng quá nguy hiểm, có lẽ sẽ tồn tại di chứng đến hết đời…”

“Vậy cũng tốt, loại người như vậy tuyệt đối không thể thả ra ngoài xã hội được!” Tôi thổn thức nói.

Hoàng Tiểu Đào cười: “Tôi cũng nghĩ như vậy!”

Bất tri bất giác mà 2 người chúng tôi cùng nhau đi 1 đoạn khá dài, tôi nói: “Chúng ta trở lại thôi!”

“Aizzzz, lại phải làm việc tiếp, 2 ngày này thật là mệt muốn chết đi được!” Hoàng Tiểu Đào ấm ức.

“Chờ vụ án này khép lại, cô cũng nên tĩnh dưỡng 1 chút!”

“Hahaha!” Hoàng Tiểu Đào cười gượng, rồi lại thở dài: “Vụ án này khép lại, thì có khi lại có vụ án khác tới luôn! Chuyện nghỉ ngơi này để về hưu hãy nói! Mà đúng rồi, Tống Dương, tôi có việc nho nhỏ này muốn nhờ!”

“Việc… việc gì?” Tôi ấp úng.

“Cậu xem lại mình xem, thế quái nào đứng gần tôi lại có vẻ sợ hãi hơn cả lúc đối mặt tội phạm là thế nào? Tôi còn đáng sợ hơn bọn chúng sao?” Hoàng Tiểu Đào tức giận nói.

“Cũng… À… không phải như thế! Cô muốn nhờ việc gì nói đi!”

Hoàng Tiểu Đào nhảy lên thành bồn hoa, vươn 2 tay ra phía trước, điệu bộ nũng nịu nói: “Cũng không có gì, chỉ là chân tôi mỏi quá, cậu cõng tôi được không?”

“Cái… cái… cái này, đây là chỗ đông người đó! Lại bắt tôi cõng cô!” Miệng tôi ngoác ra, chắc đủ nhét đến 2 quả trứng gà!

“Đông người thì làm sao? Lần trước ở nhà tôi không phải cậu cũng bế tôi rồi sao? Hơn nữa chỗ này cũng đâu có ai nhận ra chúng ta?” Hoàng Tiểu Đào dụ hoặc.

“Nhưng… nhưng… không được! Tôi phải về trường đây! Hẹn gặp lại!”

“Hừ!” Hoàng Tiểu Đào dậm chân tức giận.

Đi được 1 đoạn, tôi quay đầu nhìn lại, thấy cô ấy vẫn còn đừng ở thành bồn hoa, dùng ánh mắt u oán mà nhìn tôi, thấy tôi quay đầu lại, cô ấy lại duỗi 2 cánh tay ra phía trước! Thật là muốn làm tôi cười bò ra mất.

Chung quanh chỗ này vẫn có kẻ đi người lại, không ít người dùng ánh mắt tò mò mà nhìn 2 chúng tôi, cuối cùng tôi cắn chặt răng, đi về phía cô ấy!

“Đến đây đi!” Tôi khom lưng.

“Tốt quá!” Hoàng Tiểu Đào từ phía sau nhào tới, tôi đứng chắc lại, cảm nhận 1 phần trọng lượng của cô ấy, còn cô ấy thì vừa thở ra hơi thở ấm áp vào mà tôi, vừa hỏi: “Tôi nặng quá à?”

Tôi cười: “Không nặng, 1 chút cũng không!”

To top
Đóng QC