Thần thám – Phần 87

Phần 87: Bệnh bò điên
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì ở bếp lò bên cạnh vẫn đang hấp bánh bao, Canh lão nói: “2 Vị chờ 1 chút, bánh bao của tôi xong rồi!”
Tôi phất phất tay: “Được, ông cứ đi đi.”

Trong lúc Canh lão tất bật đổ bánh ra xếp bánh vào, Hoàng Tiểu Đào thấp giọng hỏi tôi: “Ông ta nói dối à?”

“Không! Những lời vừa rồi là thật.”

Canh lão lấy 1 cái đĩa lớn, xếp vào mười mấy cái bánh, sau đó lại thêm 1 đĩa dưa chuột cắt lát, 1 đĩa lạc rang, lại thêm 1 chai rượu, đem tất cả bày lên 1 cái bàn gần đó, rồi hỏi: “2 Vị, có muốn ăn vài cái không? Tôi lấy cho 2 vị 2 đôi đũa nhé.”

“Không không không không!” Chúng tôi cự tuyệt liên thanh.

“Vậy tôi vừa ăn vừa nói! Chắc không có vấn đề gì chứ!”

“Không sao!”

Canh lão liền lập tức cầm lấy 1 cái bánh bao mà ăn, trông ông ta ăn đặc biệt ngon, vừa thưởng thức bánh bao, vừa nhấp 1 ngụm rượu.

Tôi dở khóc dở cười: “Ông thích bánh bao đến vậy sao?”

“Đúng vậy, khi còn nhỏ nhà tôi rất nghèo, đồ ăn ngon nhất mà tôi có thể được ăn chính là bánh bao nhân thịt, thế nên cả đời này tôi cũng chỉ thích ăn có bánh bao, thứ gì đem so với bánh bao cũng đều không bằng cả.” Canh lão tràn ngập tự hào trên gương mặt: “Hơn nữa với mỗi mẻ bánh bao bán ra mỗi ngày, tôi đều tự mình nếm trước, xem vỏ bánh có mềm, nhân bánh có chắc hay không!”

Nói xong, lại há mồm ăn 1 phát hết luôn 1 cái bánh bao, tôi vừa nhìn ông ta vừa nhíu mày, cái vỉ kia hôm qua là mới dùng để hấp bánh bao nhân thịt người đó!

Tôi nói: “Vậy có lẽ là ông cũng đã ăn không ít bánh bao nhân thịt người!”

Vừa nghe lời này của tôi, Canh lão khựng lại, sau đó òa 1 tiếng rồi phun hết bánh bao trong mồm ra: “Vị tiểu ca ca này, tôi đã rất cố gắng để không nhớ tới chuyện đó! Thế nào mà cậu lại nhắc tới làm gì!”

Thực ra là tôi muốn thử ông ta 1 chút, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi, có lẽ ông ta không phải là hung thủ.

Tôi cảm giác đã không còn gì để hỏi ông ta nữa, liền cáo từ, trước khi đi Canh lão có hỏi chúng tôi là bởi vì phát sinh ra chuyện như thế, thì liệu có ảnh hưởng gì đến chuyện buôn bán của ông ta hay không, tôi nói: “Sẽ không đâu! Ông yên tâm, toàn bộ vụ án đều được bảo mật với công chúng.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi! Mà đúng rồi, lúc nãy tôi hấp khá nhiều bánh bao, 2 vị chịu khó mang về cho mọi người ăn cùng?” Canh lão nhiệt tình.

“Không không không không không!” Chúng tôi liều mạng mà cự tuyệt.

Sau khi rời khỏi quán bánh bao, Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn đồng hồ: “Tạm dừng việc điều tra 1 chút, tìm chỗ nào ăn cơm đã.”

Chúng tôi đi vào 1 quán bán đồ ăn trung quốc, gọi vài món, trùng hợp hay là do ăn ý mà những món ăn 2 chúng tôi gọi đều là đồ chay cả! Cũng chẳng biết thế nào, có phải là vì vừa rồi nhìn Canh lão sung sướng ăn bánh bao, rồi lại nhớ đến món bánh bao chúng tôi ăn chiều qua, chúng tôi lại nhìn nhau cười cười???

Đang lúc ăn cơm, Hoàng Tiểu Đào nghi hoặc mà nói: “Tôi cứ cảm thấy có 1 điểm nghĩ mãi mà chưa thông được!”

“Cô nói xem!” Toi buông đũa.

“Mã Kim Hỏa thích ăn thịt người, nhưng mà hắn ta bỏ ra công sức lớn như vậy để “làm thịt người”, vậy mà chính bản thân hắn lại không ăn, còn đưa đến cho Canh lão làm nhân bánh bao! Điểm này tôi không thể nào tự giải thích được.”

Tôi trầm ngâm: “Thực ra chính tôi cũng cảm thấy cổ quái đó…”

“Đúng rồi! Lúc nãy cậu có nói là người ăn thịt người thì sẽ nổi điên! Đấy là chuyện thật đấy à?” Hoàng Tiểu Đào như 1 đứa trẻ, tò mò hỏi tôi.

“Là thật đó! Ăn xác của đồng loại thực sự sẽ bị nổi điên! Cô không biết nguyên nhân về “bệnh bò điên” của Anh quốc sao?”

Hoàng Tiểu Đào lắc đầu.

“Lúc ấy, nước Anh vì muốn giảm chi phí chăn nuôi bò nên đã dùng 1 số bộ phận nội tạng của bò chế thành thức ăn gia súc, còn dùng cả xương bò nghiền nát làm thành phần chế tạo thức ăn cho bò nữa! Kết quả là bò ăn phải loại thức ăn đó đều bị bệnh bò điên hết, cái nguyên nhân tưởng chừng đơn giản này khi đó phải tốn thời gian khá lâu mới điều tra ra được.”

“Thế nào mà cậu lại hiểu biết nhiều như vậy? Chắc ngày thường đều cắm mặt vào quyển sách đúng không? Bảo sao mà không có bạn gái.” Hoàng Tiểu Đào trêu chọc.

“Đang nói chuyện vụ án, thế quái nào mà cô lại bẻ lái gắt như vậy?” Tôi xấu hổ.

Hoàng Tiểu Đào cười: “Nếu không chê thì để “tỷ tỷ” đây giới thiệu cho cậu 1 cô bạn gái ha?”

“A… hả!!” Tôi đang ăn 1 miếng rong biển, đột nhiên nghe thấy cô ấy nói như vậy, mặt lập tức hóa đỏ, miệng thì ngoác rộng ra, 1 miếng rong biển từ trong miệng tôi cũng nhờ thế mà trôi ngược ra ngoài, bộ dáng chắc phải buồn cười lắm.

“Không phải lần trước cậu nói là thích mấy em gái nuôi tóc dài sao? Vừa hay tôi biết 1 muội muội như thế, có muốn làm quen không? Tôi làm mối cho!”

“Việc… việc này, không… không cần!”

“Chẳng lẽ trong lòng cậu có người thương rồi á?” Hoàng Tiểu Đào thò đầu lên trước, chằm chằm nhìn vào mặt tôi.

Tôi cúi đầu: “Rong biển này ăn ngon thật!”

“Xùy!!!” Hoàng Tiểu Đào cười, đẩy vai tôi 1 cái.

Vừa mới ăn cơm xong, đã thấy Vương Đại Lực gọi điện cho tôi: “Tống Dương, cả ngày nay mày chạy đâu đấy?”

“Tao đi điều tra chứ đi đâu?”

“Có cần anh đến trợ lực không?”

“Mày muốn thì đến!”

Sau đó tôi gửi cho nó địa chỉ quán cơm cho Vương Đại Lực. Vương Đại Lực nhắn lại: “Tao vừa mới ngủ dậy, mày cứ ở yên đấy chờ tao 1 lúc!”

Tôi thiếu chút nữa là hộc cmn máu, thằng khốn nạn này, giờ mới ngủ dậy mà còn ra vẻ!

Cất điện thoại đi, thì tôi mới để ý thấy Hoàng Tiểu Đào cũng đang gọi điện cho ai đó, sắc mặt cô ấy thực sự là rất trầm trọng, chỉ nói với người trong điện thoại vài câu, sau đó gác máy rồi nói với tôi: “Phát hiện thi thể thứ 2…”

“Vậy bây giờ chúng ta về cục?”

“Không! Trực tiếp đến hiện trường luôn.” Hoàng Tiểu Đào quyết đoán.

Nhưng mà túi đồ nghề của tôi thì vẫn đang nằm ở cục cảnh sát, tôi bèn hỏi Hoàng Tiểu Đào địa chỉ hiện trường! Sau đó lại gọi điện tiếp cho Vương Đại Lực, nhờ nó qua cục cảnh sát lấy hộ tôi cái túi, rồi mới tới hiện trường! Dĩ nhiên là tôi đã nhắn tin địa chỉ hiện trường cho nó.

Vương Đại Lực nhăn nhó: “Tống Dương, mày hành xác tao đấy à, trợ thủ thì trợ thủ chứ! Mà mày bảo Tiểu Đào tỷ tỷ lái xe chậm 1 chút, chắc phải 1h chiều tao mới tới được.”

Tôi cùng với Hoàng Tiểu Đào lập tức tới hiện trường, lần này vị trí vứt xác là ở 1 cái gầm cầu, bởi vì lúc này là mùa thu, mực nước giảm xuống nên lộ ra 1 khoảng bùn đất rất lớn, đi lại khá khó khăn, đồng thời cũng sẽ lưu lại tất cả mọi dấu chân của những người đi tới.

Thi thể được đặt trong 1 túi nilon đen lớn, 1 nửa nổi trên mặt nước, bây giờ túi đã được cắt mở ra 1 khoảng lớn, lộ ra 1 cái đầu đàn ông đã bị phân hủy ở bên trong, người cảnh sát phát hiện thi thể nói rằng, có lẽ thi thể này trôi dạt theo dòng nước rồi bị mắc cạn ở đây.

Hoàng Tiểu Đào nhìn khu vực hiện trường đang có đầy những dấu chân khác nhau, dĩ nhiên đây đều là dấu chân của cảnh sát lưu lại, cô hỏi: “Đã chụp ảnh hiện trường chưa? Có dấu chân hung thủ lưu lại quanh đây không?”

“Đã chụp, nhưng đến 1 cái dấu chân cũng không có! Tôi nghe người dân quanh khu vực này nói rằng, khu vực này vốn dĩ ngập nước, chỉ khi nào vào thu thì mực nước mới giảm xuống như này.” 1 Cảnh sát khác giải thích.

Tôi đeo găng tay cao su vào, kéo cái túi thi thể lên, thi thể này cũng không nặng lắm. Sau đó tôi xé mở túi, làm lộ khối thi hài bên trong ra, mọi người ở đây đều lập tức kinh hô.

Thi thể đã bị phân hủy đến không thành hình người, có phần khá giống với bộ thi thể trước, bụng, ngực, cơ bắp tứ chi, phần lớn mỡ đều đã bị cắt đi, để lộ ra toàn bộ xương và nội tạng. Trên, trong và ngoài thi thể có vô số giòi bọ đang thi nhau bò loạn. Tôi để ý mặt trong của túi có nước, có lẽ là bởi vì miệng túi được buộc không hoàn toàn kín, thế nên nước sống mới ngấm vào được, phần da thịt còn sót lại của thị thể nhờ đó bị mà sưng phù lên trắng bệch, thậm chí còn hơi có 1 lớp xanh lục phủ bên ngoài nữa.

Nhưng người này có lẽ không phải chịu lăng trì như nạn nhân trước, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm như là bị hít quá nhiều khí cười mà lưu lại bộ mặt tươi cười quỷ dị. Nạn nhân lần này trên cổ có vết cắt rất sâu bằng dao dẫn tới tĩnh mạch phía dưới cùng với khí quản đều bị cắt đứt!

Có mấy người cảnh sát yếu bóng vía vừa nhìn thấy thi thể đã lập tức lao lên kiếm chỗ mà nôn thốc tháo, Hoàng Tiểu Đào cũng nhíu chặt mày. Đến tôi cũng có phần không chịu được, có thể nói, bộ thi thể này chính là bộ thi thể lâm vào tình trạng bị hủy hoại nghiêm trọng nhất mà tôi từng tham gia xét nghiệm.

Nhưng mà dù gì cũng đang trước mặt bao nhiêu cảnh sát, tôi không thể nào rụt rè e sợ được, đành phải căng não lên mà làm thôi vậy.

Tôi vừa kiểm tra sơ bộ vừa nói: “Nạn nhân là nam, tuổi từ 25 đến 30, hình dáng gầy gò, không có dấu hiệu bệnh tật hay bị tàn tật, thời gian tử vong dự đoán trong khoảng 40 ngày. Nguyên nhân tử vong trực tiếp là bởi vì khí quản bị cắt đứt, không thể hô hấp…”

Tôi ấn ấn 1 chút lên ngực nạn nhân, 1 ít máu đã bị biến chất trồi ra theo phần yết hầu bị cắt đứt, bên trong còn có chút bọt khí màu trắng như là bọt biển, mang theo mùi hương cực kỳ đáng ghê tởm. Tôi nghe thấy không ít người phát ra âm thanh “YYYYY” kéo dài.

Tôi dùng tay ấn nhẹ vào đám máu kia, nói: “Trong phổi nạn nhân có 1 lượng lớn máu bầm tích tụ.”

Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Nói vậy thì người này chính là người mất tích đầu tiên kia? Tên là Tiểu Trương, làm công ở siêu thị!”

Tôi xem xét các bên đầu của nạn nhân 1 chút, tuy rằng đã bị phân hủy khá nhiều, nhưng có 1 số bộ phận đặc thù trên gương mặt vẫn chưa bị thay đổi, vẫn có thể phân biệt nhận ra: “Đúng vậy! Chính là cậu ta.”

To top
Đóng QC