Thần thám – Phần 65

Phần 65: Kiêu ngạo Dư Quân
Dư Quân chỉ chút nữa là đánh đổ cốc nước: “Vị tiểu huynh đệ này, có còn muốn tra án nữa không? Tất cả những gì các vị muốn biết, tôi đã đều nói ra 2 năm rõ 10, vậy mà còn nói là tôi nói dối? Vậy cậu nói cho tôi biết, chân tướng sự việc rốt cục là như thế nào?”
Tôi nói: “Chân tướng sự việc thế nào, anh phải là người hiểu rõ hơn chúng tôi. Trước mắt, chúng tôi chỉ biết 1 sự việc, sau khi Hoàng Hữu Tài chết đi, có 1 khoản tiền 500 vạn tệ từ tài khoản của anh ta được chuyển sang tài khoản của anh.”

Hoàng Tiểu Đào nói: “Anh vừa nói, anh cùng với Hoàng Hữu Tài có quan hệ làm ăn, vậy có bằng chứng gì về việc này không?”

Dư Quân hừ 1 tiếng: “Cô cảnh sát à, loại việc làm như vậy còn muốn lưu lại bằng chứng? Tất là chỉ là ước định bằng lời nói, lưu lại bằng chứng để người ngoài biết được thì làm thế nào?”

“Mẫu điện thoại sản xuất ra đâu?”

“Đã bán hết, nói không chừng, điện thoại mà cô đang dùng lại là đồ của chúng tôi sản xuất ra.” Dư Quân mỉa mai.

Hoàng Tiểu Đào nghiêm mặt: “Vậy căn cứ theo lời nói của anh, chính là chết vô đối chứng, không nói đến những việc khác vội, chỉ nội chuyện khối tài sản kếch xù không có lai lịch rõ ràng mà anh thu được qua vụ làm ăn kia, nếu đem điều tra, thừa sức mời anh đến làm khách ở cục cảnh sát!”

Dư Quân ngồi trở lại trên ghế, đĩnh đạc mà nói: “Muốn đi liền đi, ai sợ ai chứ? Dù sao tôi cũng có biện pháp để hợp pháp hóa số tiền kia!”

Tôi nghĩ, thằng Dư Quân này quá kiêu ngạo rồi, trước mặt cảnh sát mà nói về việc rửa tiền nhẹ tựa lông hồng như vậy? Nhưng cũng hay, trong lúc vô ý, hắn ta đã thừa nhận là số tiền 500 vạn tệ kia lai lịch bất chính.

Tôi nghĩ, việc hắn cùng nạn nhân trước kia có giao dịch làm ăn chỉ là lừa dối chúng tôi, hắn chính là dùng “độ tài linh miêu” giết sạch người trong nhà nạn nhân, sau đó đem hết tài sản của nạn nhân chuyển thành của mình. Bản chất không khác với việc cướp của giết người là bao.

Dư Quân chỉ là giám đốc của 1 phân xưởng, nghe qua thì có vẻ uy phong lẫm liệt, nhưng kỳ thực cũng chỉ là kẻ đi làm công cho các ông chủ, số tiền 500 vạn tệ đối với hắn chính là 1 số tiền khổng lồ.

Vụ án mạng đầu tiên, hắn mới chỉ muốn thử đao, giết chết đối thủ cạnh tranh chức giám đốc với mình, sang vụ án thứ 2, hắn đã liền thuần túy vì tiền mà làm, “độ tài linh miêu” trong tay hắn đã được vận dụng càng lúc càng thuần thục, nếu cứ mặc kệ hắn nhởn nhơ, chỉ sợ số nạn nhân của hắn sẽ càng lúc càng nhiều.

Tôi đút 2 tay vào túi, mở chức năng ghi âm của điện thoại, nhìn qua Hoàng Tiểu Đào 1 cái, cô ta liền hướng về Dư Quân mà hỏi: “Nếu như anh đã đem mọi sự thừa nhận như vậy, chắc cũng không ngại nói cho chúng tôi biết, số tiền này làm thế nào mà chuyển tới tài khoản của anh chứ?”

Dư Quân cười: “Là Hoàng Hữu Tài tặng cho tôi!”

“Là hồn ma của Hoàng Hữu Tại mang đến tặng cho anh sao?”? Hoàng Tiểu Đào cười lạnh.

“Cho tôi xin, cô thân là 1 cảnh sát, lẽ nào những kiến thức đơn giản như vậy cũng không biết? Hoàng Hữu Tài viết 1 cái chi phiếu 500 vạn tệ đưa cho tôi, chờ tới lúc tôi rút tiền đi rồi, chẳng phải tài khoản của Hoàng Hữu Tài liền thiếu đi 1 khoản sao?” Dư Quân chán nản buông 2 tay.

“Vì cái gì mà Hoàng Hữu Tài lại muốn tặng tiền cho anh?”

“Hữu Tài với tôi là huynh đệ kết nghĩa!”

Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: “Hắn ta và anh kết bái huynh đệ, nhưng xem ra cái người huynh đệ này của hắn không được tốt lắm thì phải, ở đối diện nhà hắn thuê 1 gian phòng, sau khi hắn xảy ra chuyện, anh liền không chút quan tâm, trả phòng rời đi. Tôi còn được biết, anh có lấy đi 1 thứ từ trong nhà Hoàng Hữu Tài.”

Dư Quân hơi có chút kinh hãi, không nghĩ là chúng tôi đã điều tra được tới mức đó, nhưng y lấy lại bình tĩnh rất nhanh, mỉm cười: “Thì làm sao? Mặc kệ tôi làm người có hay không có đạo nghĩa, Hoàng Hữu Tài đưa tiền cho tôi là sự thật, ai mà quan tâm anh ta bị bệnh tâm thần gì mà đưa tiền cho tôi xong lại quay về giết cả nhà? Chuyện này với tôi, có chút nào quan hệ sao?”

Hoàng Tiểu Đào giận đến tím cả mặt, đập bàn đứng lên, chỉ mặt Dư Quân quát: “Dư Quân, anh giết người chiếm đoạt tài sản, chỉ vì chút lợi ích nhỏ mà hại 2 gia đình tan cửa nát nhà, tội ác tày trời!”

Tôi quả thực bất ngờ, không nghĩ tới cô nàng này sẽ kích động như thế, nhưng không ngờ, sự tức giận này của cô ta lại đột nhiên phá vỡ thế bế tắc.

Dư Quân đột nhiên thay đổi gương mặt, trở nên vô cùng âm trầm, lộ ra hàm răng trắng nhởn, dữ tợn nói: “Tôi giết người chiếm đoạt tài sản? Các người có chứng cứ sao? Muốn hỏi gì? Tra gì? Hay muốn làm gì tôi cũng được! Có điều, nếu làm thì nên làm nhanh 1 chút, bởi vì tôi đang xin cấp quốc tịch khác, chờ mấy ngày nữa, e rằng cảnh sát Trung Quốc các người không có quyền quản đến tôi nữa rồi!”

Hoàng Tiểu Đào giận bừng bừng, nắm chặt 2 nắm tay, tôi thật sự lo rằng cô ta sẽ giận quá mất khôn mà lao vào đấm cho Dư Quân 1 trận.

Vì thế tôi liền ngắt lời: “Anh cho rằng, chúng tôi không biết anh đang nuôi dưỡng “độ tài linh miêu” hay sao?”

Thông qua cuộc tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, tôi đã có kết luận rằng chính Dư Quân là hung thủ phía sau, thế nên mới thử hắn 1 chút. Dư Quân sửng sốt, sau đó chậm rãi vỗ tay tán thưởng: “Lợi hại, lợi hại lắm! Các người so với mấy tên cảnh sát trước quả nhiên là có tác dụng hơn 1 chút! Thế nhưng chuyện này các ngươi biết tới thì làm được gì? Tôi hiện tại liền thừa nhận đó, cứ cho là các người biết tôi có thứ đồ vật kia, để xem các người làm cách nào bắt tôi!”

Chúng tôi lập tức nghẹn lời, không nghĩ thằng này lại “thẳng thắn” mà thừa nhận như thế.

Hắn ta còn nói thêm: “Thủ đoạn của tôi, các người đã thấy rồi đó, tôi đây không cần phải động tới 1 ngón tay là đã có thể giết các người rồi. Đừng nói là tôi không có nhắc nhở trước, sự nhẫn nại của tôi là có giới hạn, nếu các người áp bức quá mức, đến lúc đó tất cả đều là cá chết lưới rách, đừng có mong có kết cục tốt đẹp. Mà được rồi, làm tốn quá nhiều thời gian, cũng đến lúc tôi nên quay về với công việc rồi. Các vị! Mời!”

Trong lúc hắn ngang nhiên uy hiếp, tôi thấy chân hắn vẫn luôn hơi run nhẹ, không thể không cười thầm 1 tiếng, cái thằng này, hóa ra mày chỉ đang hư trương thanh thế thôi à? Có lẽ “độ tài linh miêu” cũng chưa được hắn sử dụng thuần thục lắm.

Tôi thì luôn không tin rằng trên đời lại có món hời nào dễ ăn như thế, sử dụng “độ tài linh miêu” dĩ nhiên là phải bỏ ra giá đắt, và hiển nhiên, nó cũng không phải là thứ công năng vô hạn.

Dư Quân dứt lời, liền đứng dậy, đi khỏi phòng, tôi nói: “Thứ cần hỏi đều đã hỏi, chúng ta cũng đi thôi!”

“Đi?” Vương Đại Lực trợn mắt: “Thằng cha đó càn rỡ như thế, sao không xích luôn về đồn?”

“Cho tao xin đi, chưa có bằng chứng phạm tội của hắn, hơn nữa cả cái nhà máy này dễ cũng phải mấy trăm mạng người! Chúng ta cứ cố bắt hắn đi, vạn nhất hắn làm loạn lên, liệu chúng ta có đường mà trở ra hay không?” Tôi giải thích.

Chúng tôi đành phải tạm thời rời đi mà thôi, nhưng trong lúc rời đi, tôi nhanh tay xé 1 tờ giấy trên bàn làm việc, bọc lấy cái túi nhựa mà Dư Quân mới vứt vào trong sọt rác, nhặt lên bỏ vào trong túi.

Sau khi rời khỏi nhà xưởng rồi, tôi đang lo lắng Hoàng Tiểu Đào giận dữ quá mức, đang muốn quay sang khuyên nhủ vài câu, nhưng vừa quay sang đã thấy cô nàng vô cùng bình tĩnh, trên mặt không có lấy 1 nét tức giận. Thấy tôi ngây ra, Hoàng Tiểu Đào cười: “Vừa rồi thấy chị “diễn” thế nào?”

“Trời ạ! Hóa ra là lúc này cô giả vờ!” Tôi kinh hãi.

“Lúc nãy thật sự là làm cho cả tôi cũng thấy sợ! Tiểu Đào tỷ tỷ quả là có năng khiếu làm ảnh hậu đó!” Vương Đại Lực cũng giơ ngón tay cái lên.

Hoàng Tiểu Đào vừa đi vừa nói: “Cũng không hoàn toàn là giả, cứ nghĩ đến cô bé tối qua, từ bây giờ phải chịu cảnh mồ côi không cha mẹ, tôi cũng có điểm tức giận. Nhưng vừa rồi quát mắng hắn ta chỉ là kế khích tướng, muốn hắn đem sự thật nói ra! Mà đúng rồi Tống Dương, những lời hắn nói lúc nãy, cậu đều đã ghi âm lại rồi chứ?”

Tôi lôi điện thoại ra: “Toàn bộ, không sót 1 câu!”

Vương Đại Lực kinh ngạc: “Từ bao giờ mà 2 người có khả năng nói chuyện bằng ánh mắt thế hả? Tôi hoàn toàn không biết gì cả!”

Hoàng Tiểu Đào hơi cười: “Cái này chính gọi là ăn ý đó!”

Sau khi lên xe, tôi bảo Hoàng Tiểu Đào đừng có đi vội, bởi vì tôi thấy trên tay của Dư Quân có rất nhiều băng dán. Từ đó mà đoán rằng, “độ tài linh miêu” của hắn ta mỗi ngày vẫn còn cần phải hút lấy tinh huyết của chủ nhân. Chúng tôi liền tạm thời chờ ở gần đây, đợi lúc Dư Quân tan sở thì theo dõi hắn luôn.

Hoàng Tiểu Đào đồng ý, mở loa nghe nhạc để thư giãn, sau đó ngả lưng vào ghế nhắm mắt.

Theo dõi người khác quả thực là công việc vô cùng nhạt nhẽo, Vương Đại Lực đột nhiên nói: “Tôi nghĩ vụ án mạng này, cứ tìm người kia là thích hợp nhất!”

“Ai?” Tôi và Hoàng Tiểu Đào cùng hỏi.

“Trương Cửu Lân!” Vương Đại Lực thần thần bí bí nói.

“Là bạn học cũ của mày à?”

“Không, không, tao đang đọc 1 bộ truyện tên là “Dân buôn đồ âm”, tao có cảm giác “độ tài linh miêu” cũng là 1 loại đồ vật thuộc về cõi âm. Từ đó tao liền nghĩ, nếu đã có đồ vật của cõi âm, hiển nhiên cũng phải có thương nhân của cõi âm nốt! Không bằng chúng ta gọi người chuyên nghiệp tới đây xử lý?” Vương Đại Lực nghiêm túc.

“Đm! Loại truyện tưởng tượng ra mà mày cũng tin cho được!” Tôi khịt khịt mũi coi thường.

To top
Đóng QC